Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta!
Chương 148: Chương 147.2
Y Hinh
15/05/2016
"Làm sao anh biết?" Cô lỡ lời thốt ra.
"Thế nào lại là nàng? Thế nào lại là nàng?" Đốc Uyên không thể tiếp thu sự thật này, vì sao lại là cô?
"Đốc Uyên anh làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, Tô Tiểu Thiến bước lên phía trước muốn đỡ hắn, lại bị Hoa Hồn ngăn lại, hắn (HH) lo lắng hắn(ĐU) sẽ làm bị thương cô.
"Ha ha, ta lại thích cùng Hỏa Ma và Lê Ngạo tranh đoạt phụ nữ?" Lần đầu tiên hắn đối với phụ nữ động tâm, nhưng không nghĩ tới người này lại là người trong long của hai người kia, lại tính không ra? Hắn còn muốn đem cô đi khỏi?
"Đốc Uyên..." Tô Tiểu Thiến nhẹ gọi hắn.
"Nàng chuyển lời đến Lê Ngạo khiến hắn ăn uống thật tốt vào, nói không chừng sau này them một kẻ mạnh ngang bằng đối đầu với hắn sẽ xuất hiện đấy" nụ cười của hắn lúc này có điểm bi thương.
"Cái gì? Anh nói cái gì?" Lời của hắn làm cho Tô Tiểu Thiến muốn biết, lời này của hắn có phải muốn đại biểu ý tứ gì đó?
"Nàng nói hắn tự cầu nhiều phúc đi" dứt lời, hắn hóa thành một luồng khói xanh biến mất không còn hình dáng.
Ngang trời xuất thế (Xuất hiện đối thủ mạnh)? Bốn chữ này đè nặng ở tim của cô, cô tin Đốc Uyên nhất định là biết cái gì, cô xoa bụng hạ quyết tâm chờ Minh Diễm ra đời, cô nhất định sẽ đi xà giới tìm hắn hỏi rõ ràng.
Trong hậu cung lúc này hai người phụ nữ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, dường như nghe được một chuyện bất khả tư nghị.
"Mang thai?" Hai người đồng thời kêu lên.
"Đúng vậy, thuộc hạ nhìn thấy rõ ràng, bọn họ hôm nay còn đi đến Ma Tôn lâu, ta nghĩ bọn họ nhất định là muốn đan dược gì cho đứa nhỏ sớm một chút sinh ra" Người đàn ông mặc đồ đen báo về việc hôm nay.
"Tỷ tỷ" Ma Hân Nhã hai mắt tràn ngập oán khí.
Cầm phi cũng giống như vậy, chết tiệt, người phụ nữ kia lại mang thai? Có đứa nhỏ của Lê Ngạo? Đây là việc tất cả con gái ở đây đều mơ ước, cô cư nhiên nhanh chân đến trước ! yêu nữ chết tiệt!
"Tỷ tỷ chúng ta làm sao bây giờ? Nếu là sự thật, yêu nữ kia sinh đứa bé ra thì chúng ta sẽ vĩnh vễn không thể nhìn thấy Minh vương, ta không cam lòng, ta không cam lòng a" lúc trước nàng ta sử dụng tất cả thủ đoạn uy hiếp phụ vương để gả cho hắn, nhưng hôm nay lại thế? Kết quả như thế là ai nguyện ý nhìn thấy chứ?
"Đừng nói ngươi không cam lòng , ngay cả ta cũng không cam lòng, người phụ nữ này nhất định là hồ ly tinh" Cầm phi oán hận nói.
"Công chúa, thuộc hạ còn phát hiện xà vương thích nàng ta" hắn lại nói them một câu kinh người.
"Cái gì?"
"Thuộc hạ vì uống linh dược ngàn năm ngài đưa, nên bọn họ không có ngửi thấy được mùi, lúc này mới khiến cho thần tìm hiểu rõ ràng, xà vương luôn miệng nói muốn cưới nàng ta làm xà hậu "
Ma Hân Nhã cùng Cầm phi liếc mắt nhìn, ánh mắt của các nàng đều là đố kị , hâm mộ , thậm chí oán hận .
"Người phụ nữ này uy lực đích xác không thể coi thường" Cầm phi suy ngẫm nói.
"Tỷ không dám đắc tội với nàng ta sao?" Nàng ta mắt lạnh nhìn cô ả, khiêu khích nói, nàng ta dù một phút đồng hồ cũng nhịn không nổi nữa.
Cầm phi nhìn khiêu khích Ma Hân Nhã trong lòng cười lạnh một tiếng, con gái Ma vương thì như thế nào, che chở hơn, ngoại trừ điêu ngoa thì cái gì cũng không có, nhìn nàng ta xúc động như vậy, rõ ràng không làm được việc lớn, xem ra này nhất tiễn song điêu* thật ra nàng có thể ngư ông đắc lợi* .
*nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim
*ngư ông đắc lợi: ngồi không hưởng phước
"Muội muội không cần căm tức, tỷ tỷ đã nghĩ ra một phương pháp có thể khiến Minh vương đối với nàng ta sinh nghi ngờ" ả chau chau mày đắc ý nói.
"Tỷ tỷ có biện pháp gì hay?" Ma Hân Nhã hỏi vội.
"Biện pháp này còn cần muội phối hợp, muội cũng biết thân thể ta không tốt, Minh vương không muốn nhìn thấy ta, muội dù sao cũng mới tới , lại do hắn cưới hỏi đàng hoàng , ta nghĩ, cơ hội muội nhìn thấy hắn nhất định so nhiều hơn so với ta" ả đem chuyện xui xẻo này như bóng cao su đá cho nàng ta.
"Chỉ cần có thể diệt trừ nàng ta, tỷ tỷ nói đi, muội muội nhất định nghe theo" Ma Hân Nhã vội vàng nói.
Cầm phi thấy thế cười vội phụ đến bên tai của nàng ta nói ra, nàng ta nói phấn khích, Ma Hân Nhã nghe càng đặc sắc.
"Muội muội hãy nhớ kỹ?" Ả trộm cười hỏi.
"Yên tâm đi, tỷ tỷ người hãychờ nghe tin tức tốt đi" dứt lời, hai người nhìn nhau cười.
Cung điện
"Minh vương, Ngọt phi ở bên ngoài chờ lâu ngày, nói có chuyện trọng yếu cầu kiến" Tiểu Bạch lần thứ hai thông báo, người phụ nữ này thực sự là đáng ghét, tại sao còn chưa đi?
Lê Ngạo bỏ bút lông xuống, chân mày không tự được nhăn lại, nàng ta có chuyện gì muốn nói?
"Để cho nàng ta vào đi "
"Dạ" Tiểu Bạch thở dài một hơi, cô nàng này vẫn muốn hắn thông nha, hắn bị nàng ta làm phiền chết .
Mấy phút sau, Ma Hân Nhã bưng bữa ăn khuya cười đi tới.
"Ngọt phi có việc gì thế?" Lê Ngạo bình thản hỏi.
Ma Hân Nhã bưng bữa ăn khuya đi tới trước mặt hắn cười nói: "Nghe nói Minh vương gần đây vất vả, vì thế nô tì cố ý chuẩn bị cho ngài bát canh" dứt lời, nàng ta cầm chén cùng cái thìa chuẩn đã chuẩn bị từ trước.
"Ngọt phi đã chuẩn bị nhưng bản vương ăn không vô, nàng mang đi mà ăn đi" Lê Ngạo lạnh như băng nói, đối với nàng ta thì dịu dàng chẳng đáng.
Ma Hân Nhã thấy thế đành phải đem đồ về, "Nô tì thấy ngài gần đây tương đối vất vả, có mấy lời cũng không biết có nên nói hay không "
"Có lời gì mau nói" giọng điệu của hắn bắt đầu thêm lạnh, hắn ghét nhất loại phụ nữ thừa nước đục thả câu như vậy.
"Nô tì trước đây có một hộ vệ, bởi vì nô tì vào cung điện , nên hắn cũng ở gần Minh giới, hôm nay hắn phụng lệnh phụ vương mang thuốc bổ đến cho ta, nói là muốn nô tì sớm ngày mang thai con nối dõi, nhưng hắn ở trên đường nhìn thấy một mànkỳ quái...” Nàng ta làm bộ dang muốn nói rồi thôi, biểu tình không dám nói.
"Nói "
"Hắn thấy được Hoa Hồn cùng một vị tuổi cô nương còn trẻ dung mạo xinh đẹp ở cùng một chỗ, sau đó hai người còn ôm ấp, đồng thời cô nương kia còn ở bên hồ cùng hắn hát tình ca" nàng ta vừa nói vừa chép chép miệng tỏ vẻ bất khả tư nghị.
Lê Ngạo càng nghe chân mày nhăn lại càng rõ ràng,người trong miệng nàng ta chính là cô, bởi vì Hoa Hồn là người bảo vệ của cô.
"Sau đó hộ vệ của ta cảm thấy kỳ quái, liền đi theo bọn họ, ai nghĩ đến bọn họ đi Ma tôn lâu, đi liền đi thôi, nhưng kỳ quái chính là lúc đi ra mỹ nữ kia bụng thoáng cái liền lớn lên, chuyện này thật kỳ quái , hắn lại theo tiếp, về sau mới hiểu được chuyện gì xảy ra" nàng ta dừng một chút nhìn về phía Minh vương mặt đã đen mặt ở trong lòng len lén cười.
"Ách?" Hắn phát ra nghi vấn.
"Thì ra Hoa Hồn cùng xà vương đều thích nàng, hắn còn nghe được xà vương cùng nàng ý muốn kết hôn phong nàng làm xà hậu" nàng ta chu mỏ giật mình nói.
"Nô tì nghĩ nàng có phải hay không thích Hoa Hồn hoặc xà vương không nếu không thì sao lại nhẫn tâm làm cho đứa nhỏ trong bụng lớn nhanh đến thế, đối với cục cưng không tốt , người nói xem trái cây chưa chín mà đem nó hái xuống có được không chứ?" Nàng ta tiếp tục châm ngòi thổi gió.
'Bá' một tiếng, Lê Ngạo đã đứng lên, hắn toàn thân cao thấp bao quanh lửa giận.
"Minh vương..." Nàng ta thấy hắn nổi giận , cũng không dám nói nữa .
Lê Ngạo vung tay áo, đi khỏi đây, hắn không tin nàng ta nói , vì thế hắn muốn tư mình đi tìm sự thật.
Lúc này Tô Tiểu Thiến đang chỉnh lý quần áo trẻ sơ sinh mà lần trước cô đã mua, cô vẻ mặt vui sướng, Minh Diễm mẹ sắp có thể nhìn thấy con rồi, thật chờ mong nha.
"Minh vương" bên ngoài hô lên một tiếng, Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội đứng dậy nghênh đón.
"Chàng đã về rồi"cô cười xán lạn.
Lê Ngạo cau mày nhìn bụng cô đã to lên hỏi: "Nàng đây là có chuyện gì?"
Tô Tiểu Thiến thấy thế cười ,”Chàng không muốn sớm một chút nhìn thấy cục cưng sao?"
"Phải không? Nàng không biết thân thể nó không tốt sao?" Hắn lúc này sớm đã nhận định Minh Diễm chính là con trai hắn .
Tô Tiểu Thiến nghe vậy không biết trả lời như thế nào, Minh Huyền trưởng lão nói qua, ký ức hắn chưa khôi phục, chuyện này với hắn mà nói không hề có cảm giác, nhiều lời vô ích, mà cô cũng không muốn hắn lo lắng cho mình, nghĩ xong cô nói: "Chuyện này chàng không cần bận tâm "
"Nàng muốn ta mặc kệ?" Ngay trong nháy mắt, khúc mắc trong lòng hắn bắt đầu lớn dần
"Dù sao ta sẽ không hại nó" Tô Tiểu Thiến đành phải nói như vậy, cô đối với cục cưng thật không có ý xấu .
"Nàng cùng Hoa Hồn đi Lam hồ?" Hắn lần thứ hai hỏi.
Tô Tiểu Thiến thành thực gật đầu, nhưng mà chỉ vài giây, cô đã hỏi vội: "Làm sao chàng biết?"
"Nàng còn hát ?" Hắn không trả lời vấn đề của cô, mà tiếp tục hỏi chuyện hắn muốn biết.
Tô Tiểu Thiến lần thứ hai gật đầu, làm sao vậy? Vì sao cô cảm giác hắn hôm nay không thích hợp?
Lê Ngạo hai mắt lợi hại như đao, nhàn nhạt ở trên người cô đảo qua, hừ, nghĩ không ra cô thực sự với hắn ta hát tình ca ? Cô xem mình là cái gì? Trầm mặc nửa ngày, hắn lần thứ hai trầm giọng hỏi vấn đề: "Nàng hôm nay đã thấy người nào?"
"Ma Tôn cùng Hoa Hồn nha" vừa nói xong Tô Tiểu Thiến mới phát hiện mình quên mất một người, vội vàng nói: "Nga, còn..."
"Được rồi" Tô Tiểu Thiến muốn nói còn Đốc Uyên nhưng hai chữ còn chưa nói ra, liền bị hắn đột nhiên cắt ngang .
Cô lại còn nói không có? Chẳng lẽ cô theo như lời tất cả đều là lừa hắn? Nghĩ cô vì người khác hát tình ca, cùng người khác vui cười, hắn liền chịu không nổi, trong lòng khúc mắc bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
"Chàng làm sao vậy?" Tô Tiểu Thiến cảm thấy hắn không thích hợp bước lên phía trước muốn hỏi một chút sự tình.
"Ta còn có việc, nàng tự nghỉ ngơi đi" hắn bực bội khoát tay, hắn cần yên tĩnh, cần ngẫm lại thật tốt, càng phải 'Giám thị' cô thật tốt, hắn không tin người khác, hắn chỉ tin hai mắt của mình.
Tô Tiểu Thiến nhìn hắn cũng không quay đầu lại đi khỏi , trong lòng không hiểu dâng tràn, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Cô làm sai cái gì sao?
"Thế nào lại là nàng? Thế nào lại là nàng?" Đốc Uyên không thể tiếp thu sự thật này, vì sao lại là cô?
"Đốc Uyên anh làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, Tô Tiểu Thiến bước lên phía trước muốn đỡ hắn, lại bị Hoa Hồn ngăn lại, hắn (HH) lo lắng hắn(ĐU) sẽ làm bị thương cô.
"Ha ha, ta lại thích cùng Hỏa Ma và Lê Ngạo tranh đoạt phụ nữ?" Lần đầu tiên hắn đối với phụ nữ động tâm, nhưng không nghĩ tới người này lại là người trong long của hai người kia, lại tính không ra? Hắn còn muốn đem cô đi khỏi?
"Đốc Uyên..." Tô Tiểu Thiến nhẹ gọi hắn.
"Nàng chuyển lời đến Lê Ngạo khiến hắn ăn uống thật tốt vào, nói không chừng sau này them một kẻ mạnh ngang bằng đối đầu với hắn sẽ xuất hiện đấy" nụ cười của hắn lúc này có điểm bi thương.
"Cái gì? Anh nói cái gì?" Lời của hắn làm cho Tô Tiểu Thiến muốn biết, lời này của hắn có phải muốn đại biểu ý tứ gì đó?
"Nàng nói hắn tự cầu nhiều phúc đi" dứt lời, hắn hóa thành một luồng khói xanh biến mất không còn hình dáng.
Ngang trời xuất thế (Xuất hiện đối thủ mạnh)? Bốn chữ này đè nặng ở tim của cô, cô tin Đốc Uyên nhất định là biết cái gì, cô xoa bụng hạ quyết tâm chờ Minh Diễm ra đời, cô nhất định sẽ đi xà giới tìm hắn hỏi rõ ràng.
Trong hậu cung lúc này hai người phụ nữ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, dường như nghe được một chuyện bất khả tư nghị.
"Mang thai?" Hai người đồng thời kêu lên.
"Đúng vậy, thuộc hạ nhìn thấy rõ ràng, bọn họ hôm nay còn đi đến Ma Tôn lâu, ta nghĩ bọn họ nhất định là muốn đan dược gì cho đứa nhỏ sớm một chút sinh ra" Người đàn ông mặc đồ đen báo về việc hôm nay.
"Tỷ tỷ" Ma Hân Nhã hai mắt tràn ngập oán khí.
Cầm phi cũng giống như vậy, chết tiệt, người phụ nữ kia lại mang thai? Có đứa nhỏ của Lê Ngạo? Đây là việc tất cả con gái ở đây đều mơ ước, cô cư nhiên nhanh chân đến trước ! yêu nữ chết tiệt!
"Tỷ tỷ chúng ta làm sao bây giờ? Nếu là sự thật, yêu nữ kia sinh đứa bé ra thì chúng ta sẽ vĩnh vễn không thể nhìn thấy Minh vương, ta không cam lòng, ta không cam lòng a" lúc trước nàng ta sử dụng tất cả thủ đoạn uy hiếp phụ vương để gả cho hắn, nhưng hôm nay lại thế? Kết quả như thế là ai nguyện ý nhìn thấy chứ?
"Đừng nói ngươi không cam lòng , ngay cả ta cũng không cam lòng, người phụ nữ này nhất định là hồ ly tinh" Cầm phi oán hận nói.
"Công chúa, thuộc hạ còn phát hiện xà vương thích nàng ta" hắn lại nói them một câu kinh người.
"Cái gì?"
"Thuộc hạ vì uống linh dược ngàn năm ngài đưa, nên bọn họ không có ngửi thấy được mùi, lúc này mới khiến cho thần tìm hiểu rõ ràng, xà vương luôn miệng nói muốn cưới nàng ta làm xà hậu "
Ma Hân Nhã cùng Cầm phi liếc mắt nhìn, ánh mắt của các nàng đều là đố kị , hâm mộ , thậm chí oán hận .
"Người phụ nữ này uy lực đích xác không thể coi thường" Cầm phi suy ngẫm nói.
"Tỷ không dám đắc tội với nàng ta sao?" Nàng ta mắt lạnh nhìn cô ả, khiêu khích nói, nàng ta dù một phút đồng hồ cũng nhịn không nổi nữa.
Cầm phi nhìn khiêu khích Ma Hân Nhã trong lòng cười lạnh một tiếng, con gái Ma vương thì như thế nào, che chở hơn, ngoại trừ điêu ngoa thì cái gì cũng không có, nhìn nàng ta xúc động như vậy, rõ ràng không làm được việc lớn, xem ra này nhất tiễn song điêu* thật ra nàng có thể ngư ông đắc lợi* .
*nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim
*ngư ông đắc lợi: ngồi không hưởng phước
"Muội muội không cần căm tức, tỷ tỷ đã nghĩ ra một phương pháp có thể khiến Minh vương đối với nàng ta sinh nghi ngờ" ả chau chau mày đắc ý nói.
"Tỷ tỷ có biện pháp gì hay?" Ma Hân Nhã hỏi vội.
"Biện pháp này còn cần muội phối hợp, muội cũng biết thân thể ta không tốt, Minh vương không muốn nhìn thấy ta, muội dù sao cũng mới tới , lại do hắn cưới hỏi đàng hoàng , ta nghĩ, cơ hội muội nhìn thấy hắn nhất định so nhiều hơn so với ta" ả đem chuyện xui xẻo này như bóng cao su đá cho nàng ta.
"Chỉ cần có thể diệt trừ nàng ta, tỷ tỷ nói đi, muội muội nhất định nghe theo" Ma Hân Nhã vội vàng nói.
Cầm phi thấy thế cười vội phụ đến bên tai của nàng ta nói ra, nàng ta nói phấn khích, Ma Hân Nhã nghe càng đặc sắc.
"Muội muội hãy nhớ kỹ?" Ả trộm cười hỏi.
"Yên tâm đi, tỷ tỷ người hãychờ nghe tin tức tốt đi" dứt lời, hai người nhìn nhau cười.
Cung điện
"Minh vương, Ngọt phi ở bên ngoài chờ lâu ngày, nói có chuyện trọng yếu cầu kiến" Tiểu Bạch lần thứ hai thông báo, người phụ nữ này thực sự là đáng ghét, tại sao còn chưa đi?
Lê Ngạo bỏ bút lông xuống, chân mày không tự được nhăn lại, nàng ta có chuyện gì muốn nói?
"Để cho nàng ta vào đi "
"Dạ" Tiểu Bạch thở dài một hơi, cô nàng này vẫn muốn hắn thông nha, hắn bị nàng ta làm phiền chết .
Mấy phút sau, Ma Hân Nhã bưng bữa ăn khuya cười đi tới.
"Ngọt phi có việc gì thế?" Lê Ngạo bình thản hỏi.
Ma Hân Nhã bưng bữa ăn khuya đi tới trước mặt hắn cười nói: "Nghe nói Minh vương gần đây vất vả, vì thế nô tì cố ý chuẩn bị cho ngài bát canh" dứt lời, nàng ta cầm chén cùng cái thìa chuẩn đã chuẩn bị từ trước.
"Ngọt phi đã chuẩn bị nhưng bản vương ăn không vô, nàng mang đi mà ăn đi" Lê Ngạo lạnh như băng nói, đối với nàng ta thì dịu dàng chẳng đáng.
Ma Hân Nhã thấy thế đành phải đem đồ về, "Nô tì thấy ngài gần đây tương đối vất vả, có mấy lời cũng không biết có nên nói hay không "
"Có lời gì mau nói" giọng điệu của hắn bắt đầu thêm lạnh, hắn ghét nhất loại phụ nữ thừa nước đục thả câu như vậy.
"Nô tì trước đây có một hộ vệ, bởi vì nô tì vào cung điện , nên hắn cũng ở gần Minh giới, hôm nay hắn phụng lệnh phụ vương mang thuốc bổ đến cho ta, nói là muốn nô tì sớm ngày mang thai con nối dõi, nhưng hắn ở trên đường nhìn thấy một mànkỳ quái...” Nàng ta làm bộ dang muốn nói rồi thôi, biểu tình không dám nói.
"Nói "
"Hắn thấy được Hoa Hồn cùng một vị tuổi cô nương còn trẻ dung mạo xinh đẹp ở cùng một chỗ, sau đó hai người còn ôm ấp, đồng thời cô nương kia còn ở bên hồ cùng hắn hát tình ca" nàng ta vừa nói vừa chép chép miệng tỏ vẻ bất khả tư nghị.
Lê Ngạo càng nghe chân mày nhăn lại càng rõ ràng,người trong miệng nàng ta chính là cô, bởi vì Hoa Hồn là người bảo vệ của cô.
"Sau đó hộ vệ của ta cảm thấy kỳ quái, liền đi theo bọn họ, ai nghĩ đến bọn họ đi Ma tôn lâu, đi liền đi thôi, nhưng kỳ quái chính là lúc đi ra mỹ nữ kia bụng thoáng cái liền lớn lên, chuyện này thật kỳ quái , hắn lại theo tiếp, về sau mới hiểu được chuyện gì xảy ra" nàng ta dừng một chút nhìn về phía Minh vương mặt đã đen mặt ở trong lòng len lén cười.
"Ách?" Hắn phát ra nghi vấn.
"Thì ra Hoa Hồn cùng xà vương đều thích nàng, hắn còn nghe được xà vương cùng nàng ý muốn kết hôn phong nàng làm xà hậu" nàng ta chu mỏ giật mình nói.
"Nô tì nghĩ nàng có phải hay không thích Hoa Hồn hoặc xà vương không nếu không thì sao lại nhẫn tâm làm cho đứa nhỏ trong bụng lớn nhanh đến thế, đối với cục cưng không tốt , người nói xem trái cây chưa chín mà đem nó hái xuống có được không chứ?" Nàng ta tiếp tục châm ngòi thổi gió.
'Bá' một tiếng, Lê Ngạo đã đứng lên, hắn toàn thân cao thấp bao quanh lửa giận.
"Minh vương..." Nàng ta thấy hắn nổi giận , cũng không dám nói nữa .
Lê Ngạo vung tay áo, đi khỏi đây, hắn không tin nàng ta nói , vì thế hắn muốn tư mình đi tìm sự thật.
Lúc này Tô Tiểu Thiến đang chỉnh lý quần áo trẻ sơ sinh mà lần trước cô đã mua, cô vẻ mặt vui sướng, Minh Diễm mẹ sắp có thể nhìn thấy con rồi, thật chờ mong nha.
"Minh vương" bên ngoài hô lên một tiếng, Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội đứng dậy nghênh đón.
"Chàng đã về rồi"cô cười xán lạn.
Lê Ngạo cau mày nhìn bụng cô đã to lên hỏi: "Nàng đây là có chuyện gì?"
Tô Tiểu Thiến thấy thế cười ,”Chàng không muốn sớm một chút nhìn thấy cục cưng sao?"
"Phải không? Nàng không biết thân thể nó không tốt sao?" Hắn lúc này sớm đã nhận định Minh Diễm chính là con trai hắn .
Tô Tiểu Thiến nghe vậy không biết trả lời như thế nào, Minh Huyền trưởng lão nói qua, ký ức hắn chưa khôi phục, chuyện này với hắn mà nói không hề có cảm giác, nhiều lời vô ích, mà cô cũng không muốn hắn lo lắng cho mình, nghĩ xong cô nói: "Chuyện này chàng không cần bận tâm "
"Nàng muốn ta mặc kệ?" Ngay trong nháy mắt, khúc mắc trong lòng hắn bắt đầu lớn dần
"Dù sao ta sẽ không hại nó" Tô Tiểu Thiến đành phải nói như vậy, cô đối với cục cưng thật không có ý xấu .
"Nàng cùng Hoa Hồn đi Lam hồ?" Hắn lần thứ hai hỏi.
Tô Tiểu Thiến thành thực gật đầu, nhưng mà chỉ vài giây, cô đã hỏi vội: "Làm sao chàng biết?"
"Nàng còn hát ?" Hắn không trả lời vấn đề của cô, mà tiếp tục hỏi chuyện hắn muốn biết.
Tô Tiểu Thiến lần thứ hai gật đầu, làm sao vậy? Vì sao cô cảm giác hắn hôm nay không thích hợp?
Lê Ngạo hai mắt lợi hại như đao, nhàn nhạt ở trên người cô đảo qua, hừ, nghĩ không ra cô thực sự với hắn ta hát tình ca ? Cô xem mình là cái gì? Trầm mặc nửa ngày, hắn lần thứ hai trầm giọng hỏi vấn đề: "Nàng hôm nay đã thấy người nào?"
"Ma Tôn cùng Hoa Hồn nha" vừa nói xong Tô Tiểu Thiến mới phát hiện mình quên mất một người, vội vàng nói: "Nga, còn..."
"Được rồi" Tô Tiểu Thiến muốn nói còn Đốc Uyên nhưng hai chữ còn chưa nói ra, liền bị hắn đột nhiên cắt ngang .
Cô lại còn nói không có? Chẳng lẽ cô theo như lời tất cả đều là lừa hắn? Nghĩ cô vì người khác hát tình ca, cùng người khác vui cười, hắn liền chịu không nổi, trong lòng khúc mắc bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
"Chàng làm sao vậy?" Tô Tiểu Thiến cảm thấy hắn không thích hợp bước lên phía trước muốn hỏi một chút sự tình.
"Ta còn có việc, nàng tự nghỉ ngơi đi" hắn bực bội khoát tay, hắn cần yên tĩnh, cần ngẫm lại thật tốt, càng phải 'Giám thị' cô thật tốt, hắn không tin người khác, hắn chỉ tin hai mắt của mình.
Tô Tiểu Thiến nhìn hắn cũng không quay đầu lại đi khỏi , trong lòng không hiểu dâng tràn, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Cô làm sai cái gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.