Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta!
Chương 149: Không nên vứt bỏ ta
Y Hinh
15/05/2016
Buổi tối, trăng đã lên, bầu trời giăng đầy sương mù cùng với ánh trăng yên tĩnh một mãnh.
Tô Tiểu Thiến đứng ở phía trước cửa sổ thật lâu nhìn ra ngoài cửa, mà nơi đó vẫn như cũ không có xuất hiện người mà cô chờ, từ lần hắn tức giận trước đến nay, cô đã liên tục ba ngày không nhìn thấy hắn .
Cô cúi đầu nhìn bụng đã to của mình, không khỏi lo lắng."Cục cưng, con nói xem ba ba sao lại thế?" Cô khẽ vuốt bụng ưu thương nói một tiếng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, mà trong bụng cục cưng đúng lúc này đột nhiên giật mình.
"... ?" Tô Tiểu Thiến vội cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, sau đó cái bụng lại nhẹ nhàng động.
"Cục cưng, con có thể nghe được mẹ nói chuyện đúng không?" Cảm giác của máy thai làm cho cô cảm động, "Cục cưng, chúng ta đi tìm ba ba có được không?" Dứt lời, cô xoay người cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài, cô muốn cho hắn nhìn thấy cục cưng động đậy.
Đi khỏi tẩm cung, liền nhìn thấy Hoa Hồn ngồi gác chân trên cây, cả người đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Thiến cẩn thận từng li từng tí đi tới, cô đã nói với hắn rất nhiều lần, muốn hắn buổi tối trở lại nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn như trước chấp nhất không muốn rời đi, hắn nói, phải bảo vệ cô, dùng tính mạng mình!
"Nàng muốn đi đâu?" Tô Tiểu Thiến một chân vừa mới bước qua, Hoa Hồn đã lên tiếng kèm theo việc nhảy từ trên cây xuống, một giây saumột tư thế ưu nhã liền lọt vào mắt cô.
Tô Tiểu Thiến nhìn anh chàng đẹp trai như mỹ nam trong tranh này, vội ngượng ngùng cười, "Ta... Ta tìm hắn" Hoa Hồn nghe vậy chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, trầm mặc vài giây, nói: "Nàng trở về đi, ta đi tìm hắn "
"Không, ta muốn tự mình đi" cô không biết hắn vì sao mà giận dỗi, nhưng cô muốn cho hắn biết tình trạng của cục cưng, cô muốn hắn cũng có thể cảm giác được vui sướng.
Hoa Hồn thấy cô kiên trì như vậy cũng không muốn ngăn trở, mà đem áo khoác khoác lên cho cô, liền cùng cô đi tìm Lê Ngạo.
"Cái gì? Hắn không muốn gặp ta?" Tô Tiểu Thiến bị Tiểu Hắc nói làm ngây ngẩn cả người, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao không muốn gặp cô?
Tiểu Hắc sắc mặt khó coi trả lời: "Vương hậu, Minh vương không biết xảy ra chuyện gì, gần đây tính tình không tốt, hắn chỉ định nói không muốn thấy người, nếu như ta cho người đi vào, hắn nói muốn đem ta băm thành thịt băm cho chó ăn" Tiểu Hắc dứt lời vẻ mặt xấu hổ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!
Tô Tiểu Thiến nhìn về phía ngọn đèn dầu giữa đại điện, mà cô chỉ cách nơi đó chừng mười mấy bước, mà hắn lại đem mình chặn ở ngoài cửa?
"Kỳ thực cũng không chỉ mình người, tất cả phụng dưỡng còn có Cầm phi cùng Ma giới công chúa hắn cũng không gặp" Tiểu Hắc thấy sắc mặt cô không tốt vội chen vào một câu.
Hoa Hồn nghe vậy, sắc mặt cũng bắt đầu không tốt, "Ta đi tìm hắn" giọng nói trầm thấp, kiên trì từ trong miệng hắn nói ra.
Tô Tiểu Thiến nhìn hắn muốn đi vào bên trong, liền bước lên phía trước kéo hắn "Hoa Hồn không nên "
Hoa Hồn ngoái đầu lại nhìn cô một cái, chân mày như trước không có thả ra, "Hắn không thể đối với nàng như vậy "
"Hoa Hồn, chúng ta trở về đi" Tô Tiểu Thiến kéo cánh tay hắn kéo đi, hắn không muốn gặp cô, nhất định là có nguyên nhân gì đó, vậy chờ chính hắn nghĩ thông suốt đi.
Hoa Hồn lần thứ hai nhìn nhìn ngọn đèn dầu giữa cung điện, trong lòng có nhiều cảm giác, mà cô cũng đã tự mình đi trở về.
"Ta nghĩ hắn nhất định là bề bộn nhiều việc, Minh giới đều phải dựa vào hắn xử lý, muội đừng lo lắng, có lẽ ngày mai hắn sẽ đến gặp muội, muội phải chiếu cố cục cưng thật tốt" Hoa Hồn đuổi theo cô vội nhẹ giọng an ủi nói.
Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi khó chịu vạn phần, cô biết Hoa Hồn không thích hắn, hiện tại hắn (HH) lại vì cô nguyện ý thay hắn (LN) nói tốt, cô có tài đức gì có mà được hắn che chở như thế? Lại còn được hắn quan tâm?
Hoa Hồn không để ý sự khác lạ của cô, còn tưởng rằng cô khổ sở, không khỏi cười nhạt, "Nàng tại sao lại không tự tin, xà vương còn phải thích nàng, nàng là một bảo vậy, hắn nhất định sẽ thương yêu nàng thật tốt "
"Khúc khích" bị hắn nói như vậy,cô không khỏi nở nụ cười.
Hoa Hồn thấy cô cười, tim của hắn cũng thật thoải mái .
"Muội phát hiện huynh cùng Vũ thật giống nhau, huynh biết không, Vũ lúc trước cũng nói muội cực kỳ tốt, kỳ thực muội bị tốt đến không dậy nỗi cũng vì huynh ấy" Tô Tiểu Thiến vừa đi một bên giải thích .
"Huynh biết không? Ta thấy huynh ấy đầu tiên trong lúc t còn đơn thuần huynh ấy chỉ là một con bồ câu trắng, thế nhưng không nghĩ tới huynh ấy là đại tế tư ăn thịt người, lúc đó a, khiến ta bị dọa chết khiếp" Tô Tiểu Thiến nhớ lại chuyện cũ không khỏi tươi cười, mà cô căn bản không phát hiện Hoa Hồn phía sau sắc mặt từ từ đổi xanh.
"Ai, ta thực sự rất nhớ huynh ấy, nếu như có thể nhìn thấy huynh ấy thì tốt rồi" Tô Tiểu Thiến đi cen sông nhỏ trong hậu hoa viên vừa đi vừa cảm thán nói.
"Ách..." Hoa Hồn trong lúc bất chợt té xuống mặt đất sắc mặt bắt đầu tím bầm.
Tô Tiểu Thiến nghe tiếng vội quay người lại, mà Hoa Hồn lại cuộn thân thể lại trên mặt đất.
"Hoa Hồn... Hoa Hồn huynh làm sao vậy?" Tô Tiểu Thiến hoảng sợ vội đi lên phía trước muốn kéo hắn.
"Đừng... Qua đây..." Hoa Hồn thống khổ nói. Muốn đứng lênmồ hôi to chừng hạt đậu đang không ngừng rơi xuống mặt hắn.
"Hoa Hồn huynh làm sao?" Tô Tiểu Thiến không để ý ngăn cản của hắn vẫn quỳ ở trên mặt đất kéo cánh tay hắn sốt ruột hỏi.
"Bỏ đi... Ta khống chế... Không được... Chính mình... A..." Hoa Hồn lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống, "Muội mau ...Giết ta... Nhanh giết ta..." Hoa Hồn thống khổ cầu xin, trong nháy mắt trái tim của hắn như mất khống chế , đau đớn hết toàn thân.
"Không... Ta đi tìm người cứu huynh" Tô Tiểu Thiến lệ trong nháy mắt chảy xuống, Hoa Hồn chưa từng rơi lệ , bây giờ lệ lại rơi , cũng đủ để chứng minh loại đau đớn này là trí mạng , cô cuống quít đứng dậy muốn đi, lại bị Hoa Hồn bắt được mắt cá chân.
"Giết ta đi... Tim... Đau quá... Ta... Không chịu nổi" hắn gian nan phun ra mấy chữ này, cả người giống như bị độc phát tác trông thật kinh khủng.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy ôm lấy thân thể hắn bắt đầu khóc, "Không nên, không nên đau đớn, van cầu ngươi không nên lại làm cho huynh ấy đau đớn, van cầu ngươi..." Tô Tiểu Thiến không ngừng cầu khẩn.
Lời của cô vừa nói, đau đớn của Hoa Hồn bắt đầu giảm, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, trong miệng không ngừng nói nhỏ: "Không nên... Không nên vứt bỏ ta... Mẫu hậu không nên vứt bỏ ta... Không nên..."
"Hoa Hồn?" Tô Tiểu Thiến vươn tay lau đi mồ hôi trên đầu của hắn, vứt bỏ? Hoa Hồn bị vứt bỏ sao? Ánh mắt của hắn trống rỗng , thể hiện sự bi thương , trong khoảnh khắc đó lòng của cô đau đớn vạn phần.
"Không nên tách ra... Không nên tách ra... Mẫu hậu..." Hắn thần trí không rõ ràng cứ lặp lại những lời này.
"Hoa Hồn huynh mau tỉnh, mau tỉnh a" Tô Tiểu Thiến vỗ mặt hắn không ngừng kêu hắn tỉnh.
Đúng lúc này, Hoa Hồn bắt đầu co rúc lại, toàn bộ thân thể bắt đầu không khống chế mà không ngừng run rẩy, ánh mắt rất kinh khủng, ngón tay hung hăng cắm vào bùn đất, trong miệng hô to, "Không nên... Không nên... Không nên vứt bỏ ta..."
Tô Tiểu Thiến hoảng loạn không biết nên làm như thế nào, trong lúc bất chợt cô nghĩ tới điều gì vội quỳ bên cạnh hắn, bắt đầu run run hát lên, "Dù cho toàn thế giới không ai quan tâm người, đừng sợ còn có tôi đến thương người, dù cho đêm tối che khuất ánh mắt, không phải sợ tôi sẽ cùng người đến ngắm bình minh..." Nhìn hắn thống khổ như vậy, lệ của cô chảy xuống nhưng vẫn không ngừng hát.
Thời gian không biết qua bao lâu, Hoa Hồn dần dần ngừng giãy giụa, mà cô như cũ vẫn lặp lại câu hát này, dù cho toàn thế giới không ai quan tâm người, đừng sợ còn có tôi đến thương người.
"Tiểu Thiến..."Giọng nói trầm thấp của Hoa Hồn vang lên, Tô Tiểu Thiến toàn thân chấn động vội nhìn về phía hắn.
"Huynh... Không có việc gì sao?" Cô vội nâng hắn dậy, mà trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt cũng trắng bệch như vậy, chỉ là lúc này hắn so với vừa rồi đã khá hơn nhiều.
Hắn không nói nhẹ nhàng gật đầu, mà trong mắt hắn bất chợt hiện lên một tia màu xanh, Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc, tròng mắt màu xanh này... Chờ cô lần thứ hai nhìn lại, đôi mắt hắn đã khôi phục màu đen.
Tô Tiểu Thiến hoa mắt, cô vội lắc lắc đầu, một giây sau, cô kích động ôm lấy hắn sợ hãi ghé vào lỗ tai hắn cảnh cáo, "Sau này không được dọa muội như thế, bằng không muội sẽ không để ý đến huynh "
Hoa Hồn nhẹ nhàng chấn động, lăng vài giây, hắn mới ôm lấy cô, mà giờ khắc này, trong khoảnh khắc tròng mắt màu đen biến thành màu xanh, mà cô lại không có phát hiện...
Lê Ngạo đứng ở đằng xa nhìn mà đuôi lông màu khẽ nheo lại, ánh mắt híp lại, đuôi mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người, mang theo băng giá ngàn năm lạnh thấu xương, sau một khắc, hắn vung tay áo liền rời đi ở đây.
Xà giới
Đốc Uyên đã mấy ngày không gặp bất luận kẻ nào , ngay cả Tĩnh Nghi cũng rất khó nhìn thấy hắn, đã làm cho cô ả rất là hài lòng, chí ít không cần mỗi ngày gặp cái tên mập xấu xí kia.
Nhưng mà, một giây sau, cô ả suy nghĩ xong lại cảm thấy hối hận...
"Đao... chú Vết đao..." Tĩnh Nghi vừa lúc tắm sạch sẽ muốn lên giường ngủ lại đột nhiên phát hiện một người ngồi trên băng ghế, tim của cô ả liền đập bang bang liên hồi.
"Sự việc tới đâu rồi?" Gã lạnh lùng nhìn thái độ rất không tốt.
Tĩnh Nghi ùm một tiếng quỳ ở trên mặt đất run run nói: "Tôi đã nói muốn cùng hắn ta thành thân, thế nhưng hắn ta gần đây sinh bệnh, vì thế..." Tĩnh Nghi càng nói giọng càng thấp, cô ả hoàn toàn tin năng lực của gã, gã có thể đi vào ở đây không bị phát giác cũng đủ để nói rõ công lực của gã lại tăng lên, cô ả đối với gã hàn ý cũng tăng lên rất nhiều.
"Phế vật" Gã quát lớn nói.
"Chú Vết đao tha mạng tha mạng cho con..." Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất run run cầu khẩn.
Vết đao chân mày cau lại cực kỳ không vui nói: "Chú? Ta già thế sao?"
Tĩnh Nghi ngẩng đầu chống lại tròng mắt lạnh lẽo của gã không dám nói nữa nói.
"Sao lúc ta với ngươi cùng ở trên giường, ngươi lại không gọi ta bằng chú thế "Gã hèn hạ tươi cười.
Tĩnh Nghi nghe vậy toàn thân lập tức nổi da gà, lúc trước phụ vương một mực luyện công, thường xuyên bế quan nửa năm thậm chí nhiều năm, mà cô ả liền giao cho hắn chiếu cố, lúc đó cô ả vẫn là vị thành niên, tâm địa thiện lương, hoạt bát đáng yêu.
Nhưng không nghĩ tới, cô ả lại bị hủy ở trên tay của gã ---
Cô ả vĩnh viễn nhớ, đêm hôm đó đang mưa, cô ả sớm đã ngủ trên giường , nhưng đến nửa đêm cửa lại đột nhiên bị phá , cô ả thấy gã uống say khướt, mà cô ả cũng vì thế mà bị gã cường bạo , sau đó gã uy hiếp cô ả nếu nói, sẽ khiến cô ả lập tức chết, sau một khoảng thời gian rất dài, cô ả vẫn bị gã giữ lấy , cho đến khi phụ vương xuất quan thì cô ả mới được giải thoát.
Về sau, cô ả lại bị đưa đến bên người Tô Tiểu Thiến, cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc, mà cô ả cũng vì thế mà hận phụ vương mình thấu xương, nếu không phải là ông ta tìm ác ma về, cô ả cũng sẽ không biến thành như vậy, sau đó, cô ả đối với đàn ông vẫn luôn hận thấu xương.
Nhưng dù sao quá khứ đã qua lâu rồi, mà bây giờ,gã lại nhắc đếm, điều này làm cho trong long cô ả còn sợ hãi.
"Thế nào? Đừng nói với ta, nữ nhân hầu hạ đàn ông mỗi đêm cũng trong sạch à?" Gã nhìn chằm chằm cô ả hỏi.
"Tôi..." Tĩnh Nghi bị hắn nói á khẩu không trả lời được, đúng vậy, cô ả là hận gã, muốn gã lập tức chết đi, thế nhưng phụ vương rất coi trọng gã, mà cô ả ngay cả ngón tay gã còn không đụng được, làm sao mà giết được gã chứ?
"Ngươi nên cảm tạ ta, nếu không phải là ta, ngươi sẽ như thế sao? Nếu không phải là ta, ngươi có thể cùng nhiều đàn ông chơi đùa như thế sao? Thịt của ngươi từ đâu mà đến chứ?" Gã hừ lạnh một tiếng.
Tĩnh Nghi bị hắn nói á khẩu không trả lời được, cô ả sợ gã, thực sự sợ, gã giống như ma quỷ, không, hẳn là so với ma quỷ còn đáng sợ hơn...
"Ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi" gã thấy cô ả không nói gì giọng điệu bắt đầu tức giận lên, gã tiện tay cầm lấy chén trà sau đó nó đã bị gã “nhẹ nhàng sờ” thành bột phấn.
"Tôi đã tận lực..."
"Ta kêu ngươi làm việc, ngươi lại nhiều lần làm cho ta thất vọng, ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào?" Hắn cau mày hỏi.
Tĩnh Nghi nghe vậy, lập tức bị dọa run người, "Tôi... Tôi không biết cô ta trong lúc bất chợt sẽ khôi phục ký ức, nếu không phải ... Nếu không phải là người Minh giới đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ tôi cũng bị cô ta giết..." Nhớ tới ánh mắt hung ác của cô lòng của cô ả vẫn có chút rùng mình.
"... ?"
"Người phải tin tưởng tôi a, tôi cũng hận cô ta, tôi hận không thể moi tim cô ta, ăn thịt, uống máu của cô ta, thế nhưng... Thế nhưng tôi không nghĩ tới sự tình sẽ như vậy?" Tĩnh Nghi thấy hắn không nói lời nào vội giải thích, mặc dù cô ả cũng đặc biệt hận Tô Tiểu Thiến, thế nhưng cô ả vẫn không biết tại sao gã sẽ hận cô ả như vậy, mỗi lần đều đưa tin tức bảo cô ả giết cô, giữa bọn họ có quan hệ sâu xa gì chăng?
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Vết đao chú ý tới ánh mắt hoảng hốt của cô ả giống như đang suy nghĩ cái gì, không khỏi quát lớn cắt ngang hỏi.
"Không... Không" Tĩnh Nghi vội vàng nói.
Vết đao nhìn Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất, giọng điệu chậm rãi nói: "Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng biết bởi vì cô ta, phụ vương ngươi đối với ngươi bao nhiêu tàn nhẫn, đối với ngươi hạ thủ không để ý tình cảm, ngươi lại là nữ nhi 'Thân sinh' của ông ta a" gã cố ý nói nặng thêm.
Tĩnh Nghi nghe vậy trên mặt tức giận càng tăng thêm vài phần.
"Bởi vì cô ta, ngươi ngay cả mẫu thân cũng không có, bởi vì cô ta, ngươi ngay cả một chút tình thương của cha cũng không được, ngươi thật là một kẻ đáng thương "
"Ta không phải, ta không phải" Tĩnh Nghi không hiểu trả lời, cô ả không phải kẻ đáng thương, cô ả có phụ vương, có phụ vương không phải sao?
Vết đao nhìn thấy cô ả đã nổi giận, không khỏi tươi cười, đi lên phía trước xoay người ôm lấy cô ả đang quỳ trên mặt đất, Tĩnh Nghi trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cũng không phải thuần nữ, còn mắc cỡ gì nha?" vết sẹo hình đao xấu xí của gã ở dưới ánh đèn có vẻ dị thường quỷ dị.
"Không thể, không thể, Đốc Uyên... Đốc Uyên sẽ đến " cô ả bị nhét trên giường liền bắt đầu kiếm cớ cự tuyệt, cô ả rất sợ gã, không phải là bởi vì lí do gì, mà bởi vì khi ở trên giường gã sẽ làm ra một số chuyện biến thái không ngờ, giống như gã đem quần áo của cô ả cởi ra, cầm dao rạch một đường trên người cô ả, sau đó gã đem mật bôi lên trên vết thương, bỏ con kiến lên trên đấy để gặm cắn...
Mà Vết Đao cũng không nghe cô ả giải thích, bắt đầu động thủ thoát y, "Ngươi cho là hắn sẽ quản ngươi sao?" Một câu lạnh như băng cắt ngang lời cầu xin cuối cùng của ả ta.
Màng hạ xuống, bên trong bắt đầu truyền ra từng đợt tiếng khóc...
Đêm, yên tĩnh cực kỳ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mọi nơi.
Trong cánh rừng rậm rạp, Lê Ngạo tức giận huy động trường kiếm trong tay, một mũi đều tràn đầy oán khí.
Cô thật sự thích người đàn ông khác sao? Càng suy nghĩ vấn đề này, hắn càng khó chịu vạn phần, kiếm cũng vung càng thêm táo bạo.
Cây cối bị hắn vung trúng, gốc cây lung lay 'Thùng thùng' rồi ngã xuống.
Một lúc sau, hắn ngừng vung, trên người cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Hắn ngước mắt nhìn về phía trước, cô rốt cuộc có hay không phản bội ta? Ở trong lòng hắn không ngừng lặp lại những lời này, hắn bá đạo , cường thế , hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân của mình phản bội.
Mà cô rốt cuộc có hay không phản bội hắn?
Tiểu Hắc vừa đến báo cô bị mất tích , tim của hắn bắt đầu khống chế không được mà lo lắng, do dự mãi hắn vẫn đi tìm cô, thế nhưng hắn nhìn thấy gì?
Cô khóc ôm hắn ta mà hát, dù cho toàn thế giới không quan tâm người, đừng sợ còn có tôi đến thương người, mà hắn lại tính là cái gì? Nghĩ tới đây, đầu của hắn lại bắt đầu đau.
Đây chính chứng cứ hắn tận mắt thấy liệu là giả sao?
"Không ----" hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, cô sẽ không , cô chắc chắn sẽ không , hắn phải tin tưởng cô, tin cô, trong lòng mặc niệm N lần xong, hắn thu hồi kiếm trong tay quay người đi về.
Lần thứ hai tới tẩm cung lại ngoài ý muốn phát hiện Hoa Hồn không ở đây,muốn bước vào, sau đó hắn xoay người đi vào.
Cô lúc này giống hệt trẻ con mà ôm gối ngủ , lúc này đây, tim của hắn lại bắt đầu dao động, cô rốt cuộc nghĩ như thế nào ?
Nhẹ nhàng sờ gò má cô, hắn có loại khó chịu nói không nên lời, nhưng khi cô ôm Hoa Hồn biểu cảm vui sướng hắn thế nào cũng quên không được, than nhẹ một tiếng, hắn dứt khoát xoay người đi khỏi .
Phủ Minh Huyền trưởng lão
Lúc này Minh Huyền trưởng lão đang nằm trên ghế nhắm mắt, bất chợt Hoa Hồn như gió xuất hiện trước mặt ông.
Minh Huyền trưởng lão vội mở hai mắt ra nhìn thời gian hắn xuất hiện nghi hoặc không ngớt, "A? Hoa Hồn sao ngươi lại tới đây?" Hiện nơi này giờ cũng không còn sớm nha!
Hoa Hồn giống như cây to đứng im yên lặng.
"Tiểu tử ngươi làm sao vậy?" Trưởng lão đứng dậy đi tới trước mặt hắn quan tâm hỏi.
Hoa Hồn nhìn ông nữa ngày mới cười khổ mấy tiếng.
"Ngươi..." Trưởng lão đột nhiên cảm thấy không thích hợp, tác phong này không giống của hắn a!
"Trưởng lão ngươi giấu giếm ta thật là khổ a..." Hoa Hồn bi thương nhìn ông một cái sau đó vuốt trái tim lần thứ hai nói: "Hắn là Vũ, ta có tất cả ký ức của hắn, mà ta cũng biết mình là ai "
Minh Huyền trưởng lão bị lời của hắn làm ngây ngẩn cả người, một lúc sau nói: "Ngươi cảm nhận được hắn?"
"Chúng ta là một thể không phải sao? Hắn nhìn thấy nàng, so với ta còn đau lòng hơn, so với ta còn thương tâm hơn, sự đau đớn của ta là do hắn mang đến không phải sao?" Lúc này trong lòng hắn rất khó chịu.
"Không, lòng của ngươi là do ngươi khống chế , hắn chỉ là một phần nhỏ của ngươi " trưởng lão vuốt trái tim của hắn tiếp tục nói: "Là do ngươi nghĩ nhiều, vì thế hắn mới có thể nghĩ theo ngươi, ngươi không muốn nàng thống khổ, ở đây cũng không muốn làm nàng thống khổ" Minh Huyền trưởng lão than nhẹ một tiếng.
Nghe vậy, Hoa Hồn thống khổ cười, "Chúng ta coi đây là cái gì? Hai huynh đệ chúng ta giống nhau tính cách, chấp nhất như nhau, nguyên ý dùng tính mạng bảo vệ nàng" dứt lời, hắn nhìn về phía trước, lệ theo khóe mắt chảy xuống, ngươi cùng ta giống nhau.
Minh Huyền trưởng lão yếu ớt thở dài, "Ta không biết lần này làm có đúng hay không, nếu không phải ta đem ba hồn của hắn về, có thể, ngươi vẫn còn là một Hoa Hồn vô ưu vô lo... Ai... Lão phu sai lầm rồi sao?"
Hoa Hồn ngoái đầu nhìn lại bên trong mắt của hắn không hề trách cứ, "Ta nguyện ý, ta cùng hắn đều nguyện ý bảo vệ, nếu cứ si ngốc mà sống thì còn ý nghĩa gì? Hắn làm đúng, ta cũng sẽ cùng hắn, làm việc theo con tim mình" Hoa Hồn hít sâu một hơi giọng điệu kiên định nói.
"Không hối hận sao? Dù sao người nàng thích là Minh vương..." Minh Huyền trưởng lão nội tâm không đành lòng, đứa nhỏ này do ông nuôi lớn, nhưng hôm nay...
"Ta nói rồi, nếu nàng muốn , ta đều cho nàng, cho dù là sinh mệnh" hắn giọng điệu kiên định đủ để cho thấy, chỉ cần được ở bên cạnh cô thấy cô vui vẻ thì hắn đã thỏa mãn.
"Đứa nhỏ..." Nhìn thấy ánh mắt hắn dứt khoát, trong lòng của ông lúc bất chợt hoảng.
"Trưởng lão, cám ơn người, cám ơn người khiến ta cùng hắn trở thành một thể, mặc dù chúng ta không cùng nhau lớn lên, nhưng hiện tại lại sát nhập một thân thể, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, đã làm cho ta rất vui vẻ , cám ơn người" dứt lời, hắn xoay tròn một vòng rồi biến mất .
Minh Huyền trưởng lão nhìn về phía không trung trước đó không khỏi thở dài một tiếng, vốn là cùng ngày sinh, mặc dù không cùng một chỗ lớn lên, nhưng một thể cuối cùng vẫn phải một thể , Hoa Hồn cũng Vũ, Vũ cũng Hoa Hồn, các ngươi đều phải bình an cho ta, phải bình an...
Tô Tiểu Thiến đứng ở phía trước cửa sổ thật lâu nhìn ra ngoài cửa, mà nơi đó vẫn như cũ không có xuất hiện người mà cô chờ, từ lần hắn tức giận trước đến nay, cô đã liên tục ba ngày không nhìn thấy hắn .
Cô cúi đầu nhìn bụng đã to của mình, không khỏi lo lắng."Cục cưng, con nói xem ba ba sao lại thế?" Cô khẽ vuốt bụng ưu thương nói một tiếng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, mà trong bụng cục cưng đúng lúc này đột nhiên giật mình.
"... ?" Tô Tiểu Thiến vội cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, sau đó cái bụng lại nhẹ nhàng động.
"Cục cưng, con có thể nghe được mẹ nói chuyện đúng không?" Cảm giác của máy thai làm cho cô cảm động, "Cục cưng, chúng ta đi tìm ba ba có được không?" Dứt lời, cô xoay người cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài, cô muốn cho hắn nhìn thấy cục cưng động đậy.
Đi khỏi tẩm cung, liền nhìn thấy Hoa Hồn ngồi gác chân trên cây, cả người đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Thiến cẩn thận từng li từng tí đi tới, cô đã nói với hắn rất nhiều lần, muốn hắn buổi tối trở lại nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn như trước chấp nhất không muốn rời đi, hắn nói, phải bảo vệ cô, dùng tính mạng mình!
"Nàng muốn đi đâu?" Tô Tiểu Thiến một chân vừa mới bước qua, Hoa Hồn đã lên tiếng kèm theo việc nhảy từ trên cây xuống, một giây saumột tư thế ưu nhã liền lọt vào mắt cô.
Tô Tiểu Thiến nhìn anh chàng đẹp trai như mỹ nam trong tranh này, vội ngượng ngùng cười, "Ta... Ta tìm hắn" Hoa Hồn nghe vậy chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, trầm mặc vài giây, nói: "Nàng trở về đi, ta đi tìm hắn "
"Không, ta muốn tự mình đi" cô không biết hắn vì sao mà giận dỗi, nhưng cô muốn cho hắn biết tình trạng của cục cưng, cô muốn hắn cũng có thể cảm giác được vui sướng.
Hoa Hồn thấy cô kiên trì như vậy cũng không muốn ngăn trở, mà đem áo khoác khoác lên cho cô, liền cùng cô đi tìm Lê Ngạo.
"Cái gì? Hắn không muốn gặp ta?" Tô Tiểu Thiến bị Tiểu Hắc nói làm ngây ngẩn cả người, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao không muốn gặp cô?
Tiểu Hắc sắc mặt khó coi trả lời: "Vương hậu, Minh vương không biết xảy ra chuyện gì, gần đây tính tình không tốt, hắn chỉ định nói không muốn thấy người, nếu như ta cho người đi vào, hắn nói muốn đem ta băm thành thịt băm cho chó ăn" Tiểu Hắc dứt lời vẻ mặt xấu hổ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!
Tô Tiểu Thiến nhìn về phía ngọn đèn dầu giữa đại điện, mà cô chỉ cách nơi đó chừng mười mấy bước, mà hắn lại đem mình chặn ở ngoài cửa?
"Kỳ thực cũng không chỉ mình người, tất cả phụng dưỡng còn có Cầm phi cùng Ma giới công chúa hắn cũng không gặp" Tiểu Hắc thấy sắc mặt cô không tốt vội chen vào một câu.
Hoa Hồn nghe vậy, sắc mặt cũng bắt đầu không tốt, "Ta đi tìm hắn" giọng nói trầm thấp, kiên trì từ trong miệng hắn nói ra.
Tô Tiểu Thiến nhìn hắn muốn đi vào bên trong, liền bước lên phía trước kéo hắn "Hoa Hồn không nên "
Hoa Hồn ngoái đầu lại nhìn cô một cái, chân mày như trước không có thả ra, "Hắn không thể đối với nàng như vậy "
"Hoa Hồn, chúng ta trở về đi" Tô Tiểu Thiến kéo cánh tay hắn kéo đi, hắn không muốn gặp cô, nhất định là có nguyên nhân gì đó, vậy chờ chính hắn nghĩ thông suốt đi.
Hoa Hồn lần thứ hai nhìn nhìn ngọn đèn dầu giữa cung điện, trong lòng có nhiều cảm giác, mà cô cũng đã tự mình đi trở về.
"Ta nghĩ hắn nhất định là bề bộn nhiều việc, Minh giới đều phải dựa vào hắn xử lý, muội đừng lo lắng, có lẽ ngày mai hắn sẽ đến gặp muội, muội phải chiếu cố cục cưng thật tốt" Hoa Hồn đuổi theo cô vội nhẹ giọng an ủi nói.
Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi khó chịu vạn phần, cô biết Hoa Hồn không thích hắn, hiện tại hắn (HH) lại vì cô nguyện ý thay hắn (LN) nói tốt, cô có tài đức gì có mà được hắn che chở như thế? Lại còn được hắn quan tâm?
Hoa Hồn không để ý sự khác lạ của cô, còn tưởng rằng cô khổ sở, không khỏi cười nhạt, "Nàng tại sao lại không tự tin, xà vương còn phải thích nàng, nàng là một bảo vậy, hắn nhất định sẽ thương yêu nàng thật tốt "
"Khúc khích" bị hắn nói như vậy,cô không khỏi nở nụ cười.
Hoa Hồn thấy cô cười, tim của hắn cũng thật thoải mái .
"Muội phát hiện huynh cùng Vũ thật giống nhau, huynh biết không, Vũ lúc trước cũng nói muội cực kỳ tốt, kỳ thực muội bị tốt đến không dậy nỗi cũng vì huynh ấy" Tô Tiểu Thiến vừa đi một bên giải thích .
"Huynh biết không? Ta thấy huynh ấy đầu tiên trong lúc t còn đơn thuần huynh ấy chỉ là một con bồ câu trắng, thế nhưng không nghĩ tới huynh ấy là đại tế tư ăn thịt người, lúc đó a, khiến ta bị dọa chết khiếp" Tô Tiểu Thiến nhớ lại chuyện cũ không khỏi tươi cười, mà cô căn bản không phát hiện Hoa Hồn phía sau sắc mặt từ từ đổi xanh.
"Ai, ta thực sự rất nhớ huynh ấy, nếu như có thể nhìn thấy huynh ấy thì tốt rồi" Tô Tiểu Thiến đi cen sông nhỏ trong hậu hoa viên vừa đi vừa cảm thán nói.
"Ách..." Hoa Hồn trong lúc bất chợt té xuống mặt đất sắc mặt bắt đầu tím bầm.
Tô Tiểu Thiến nghe tiếng vội quay người lại, mà Hoa Hồn lại cuộn thân thể lại trên mặt đất.
"Hoa Hồn... Hoa Hồn huynh làm sao vậy?" Tô Tiểu Thiến hoảng sợ vội đi lên phía trước muốn kéo hắn.
"Đừng... Qua đây..." Hoa Hồn thống khổ nói. Muốn đứng lênmồ hôi to chừng hạt đậu đang không ngừng rơi xuống mặt hắn.
"Hoa Hồn huynh làm sao?" Tô Tiểu Thiến không để ý ngăn cản của hắn vẫn quỳ ở trên mặt đất kéo cánh tay hắn sốt ruột hỏi.
"Bỏ đi... Ta khống chế... Không được... Chính mình... A..." Hoa Hồn lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống, "Muội mau ...Giết ta... Nhanh giết ta..." Hoa Hồn thống khổ cầu xin, trong nháy mắt trái tim của hắn như mất khống chế , đau đớn hết toàn thân.
"Không... Ta đi tìm người cứu huynh" Tô Tiểu Thiến lệ trong nháy mắt chảy xuống, Hoa Hồn chưa từng rơi lệ , bây giờ lệ lại rơi , cũng đủ để chứng minh loại đau đớn này là trí mạng , cô cuống quít đứng dậy muốn đi, lại bị Hoa Hồn bắt được mắt cá chân.
"Giết ta đi... Tim... Đau quá... Ta... Không chịu nổi" hắn gian nan phun ra mấy chữ này, cả người giống như bị độc phát tác trông thật kinh khủng.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy ôm lấy thân thể hắn bắt đầu khóc, "Không nên, không nên đau đớn, van cầu ngươi không nên lại làm cho huynh ấy đau đớn, van cầu ngươi..." Tô Tiểu Thiến không ngừng cầu khẩn.
Lời của cô vừa nói, đau đớn của Hoa Hồn bắt đầu giảm, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, trong miệng không ngừng nói nhỏ: "Không nên... Không nên vứt bỏ ta... Mẫu hậu không nên vứt bỏ ta... Không nên..."
"Hoa Hồn?" Tô Tiểu Thiến vươn tay lau đi mồ hôi trên đầu của hắn, vứt bỏ? Hoa Hồn bị vứt bỏ sao? Ánh mắt của hắn trống rỗng , thể hiện sự bi thương , trong khoảnh khắc đó lòng của cô đau đớn vạn phần.
"Không nên tách ra... Không nên tách ra... Mẫu hậu..." Hắn thần trí không rõ ràng cứ lặp lại những lời này.
"Hoa Hồn huynh mau tỉnh, mau tỉnh a" Tô Tiểu Thiến vỗ mặt hắn không ngừng kêu hắn tỉnh.
Đúng lúc này, Hoa Hồn bắt đầu co rúc lại, toàn bộ thân thể bắt đầu không khống chế mà không ngừng run rẩy, ánh mắt rất kinh khủng, ngón tay hung hăng cắm vào bùn đất, trong miệng hô to, "Không nên... Không nên... Không nên vứt bỏ ta..."
Tô Tiểu Thiến hoảng loạn không biết nên làm như thế nào, trong lúc bất chợt cô nghĩ tới điều gì vội quỳ bên cạnh hắn, bắt đầu run run hát lên, "Dù cho toàn thế giới không ai quan tâm người, đừng sợ còn có tôi đến thương người, dù cho đêm tối che khuất ánh mắt, không phải sợ tôi sẽ cùng người đến ngắm bình minh..." Nhìn hắn thống khổ như vậy, lệ của cô chảy xuống nhưng vẫn không ngừng hát.
Thời gian không biết qua bao lâu, Hoa Hồn dần dần ngừng giãy giụa, mà cô như cũ vẫn lặp lại câu hát này, dù cho toàn thế giới không ai quan tâm người, đừng sợ còn có tôi đến thương người.
"Tiểu Thiến..."Giọng nói trầm thấp của Hoa Hồn vang lên, Tô Tiểu Thiến toàn thân chấn động vội nhìn về phía hắn.
"Huynh... Không có việc gì sao?" Cô vội nâng hắn dậy, mà trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt cũng trắng bệch như vậy, chỉ là lúc này hắn so với vừa rồi đã khá hơn nhiều.
Hắn không nói nhẹ nhàng gật đầu, mà trong mắt hắn bất chợt hiện lên một tia màu xanh, Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc, tròng mắt màu xanh này... Chờ cô lần thứ hai nhìn lại, đôi mắt hắn đã khôi phục màu đen.
Tô Tiểu Thiến hoa mắt, cô vội lắc lắc đầu, một giây sau, cô kích động ôm lấy hắn sợ hãi ghé vào lỗ tai hắn cảnh cáo, "Sau này không được dọa muội như thế, bằng không muội sẽ không để ý đến huynh "
Hoa Hồn nhẹ nhàng chấn động, lăng vài giây, hắn mới ôm lấy cô, mà giờ khắc này, trong khoảnh khắc tròng mắt màu đen biến thành màu xanh, mà cô lại không có phát hiện...
Lê Ngạo đứng ở đằng xa nhìn mà đuôi lông màu khẽ nheo lại, ánh mắt híp lại, đuôi mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người, mang theo băng giá ngàn năm lạnh thấu xương, sau một khắc, hắn vung tay áo liền rời đi ở đây.
Xà giới
Đốc Uyên đã mấy ngày không gặp bất luận kẻ nào , ngay cả Tĩnh Nghi cũng rất khó nhìn thấy hắn, đã làm cho cô ả rất là hài lòng, chí ít không cần mỗi ngày gặp cái tên mập xấu xí kia.
Nhưng mà, một giây sau, cô ả suy nghĩ xong lại cảm thấy hối hận...
"Đao... chú Vết đao..." Tĩnh Nghi vừa lúc tắm sạch sẽ muốn lên giường ngủ lại đột nhiên phát hiện một người ngồi trên băng ghế, tim của cô ả liền đập bang bang liên hồi.
"Sự việc tới đâu rồi?" Gã lạnh lùng nhìn thái độ rất không tốt.
Tĩnh Nghi ùm một tiếng quỳ ở trên mặt đất run run nói: "Tôi đã nói muốn cùng hắn ta thành thân, thế nhưng hắn ta gần đây sinh bệnh, vì thế..." Tĩnh Nghi càng nói giọng càng thấp, cô ả hoàn toàn tin năng lực của gã, gã có thể đi vào ở đây không bị phát giác cũng đủ để nói rõ công lực của gã lại tăng lên, cô ả đối với gã hàn ý cũng tăng lên rất nhiều.
"Phế vật" Gã quát lớn nói.
"Chú Vết đao tha mạng tha mạng cho con..." Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất run run cầu khẩn.
Vết đao chân mày cau lại cực kỳ không vui nói: "Chú? Ta già thế sao?"
Tĩnh Nghi ngẩng đầu chống lại tròng mắt lạnh lẽo của gã không dám nói nữa nói.
"Sao lúc ta với ngươi cùng ở trên giường, ngươi lại không gọi ta bằng chú thế "Gã hèn hạ tươi cười.
Tĩnh Nghi nghe vậy toàn thân lập tức nổi da gà, lúc trước phụ vương một mực luyện công, thường xuyên bế quan nửa năm thậm chí nhiều năm, mà cô ả liền giao cho hắn chiếu cố, lúc đó cô ả vẫn là vị thành niên, tâm địa thiện lương, hoạt bát đáng yêu.
Nhưng không nghĩ tới, cô ả lại bị hủy ở trên tay của gã ---
Cô ả vĩnh viễn nhớ, đêm hôm đó đang mưa, cô ả sớm đã ngủ trên giường , nhưng đến nửa đêm cửa lại đột nhiên bị phá , cô ả thấy gã uống say khướt, mà cô ả cũng vì thế mà bị gã cường bạo , sau đó gã uy hiếp cô ả nếu nói, sẽ khiến cô ả lập tức chết, sau một khoảng thời gian rất dài, cô ả vẫn bị gã giữ lấy , cho đến khi phụ vương xuất quan thì cô ả mới được giải thoát.
Về sau, cô ả lại bị đưa đến bên người Tô Tiểu Thiến, cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc, mà cô ả cũng vì thế mà hận phụ vương mình thấu xương, nếu không phải là ông ta tìm ác ma về, cô ả cũng sẽ không biến thành như vậy, sau đó, cô ả đối với đàn ông vẫn luôn hận thấu xương.
Nhưng dù sao quá khứ đã qua lâu rồi, mà bây giờ,gã lại nhắc đếm, điều này làm cho trong long cô ả còn sợ hãi.
"Thế nào? Đừng nói với ta, nữ nhân hầu hạ đàn ông mỗi đêm cũng trong sạch à?" Gã nhìn chằm chằm cô ả hỏi.
"Tôi..." Tĩnh Nghi bị hắn nói á khẩu không trả lời được, đúng vậy, cô ả là hận gã, muốn gã lập tức chết đi, thế nhưng phụ vương rất coi trọng gã, mà cô ả ngay cả ngón tay gã còn không đụng được, làm sao mà giết được gã chứ?
"Ngươi nên cảm tạ ta, nếu không phải là ta, ngươi sẽ như thế sao? Nếu không phải là ta, ngươi có thể cùng nhiều đàn ông chơi đùa như thế sao? Thịt của ngươi từ đâu mà đến chứ?" Gã hừ lạnh một tiếng.
Tĩnh Nghi bị hắn nói á khẩu không trả lời được, cô ả sợ gã, thực sự sợ, gã giống như ma quỷ, không, hẳn là so với ma quỷ còn đáng sợ hơn...
"Ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi" gã thấy cô ả không nói gì giọng điệu bắt đầu tức giận lên, gã tiện tay cầm lấy chén trà sau đó nó đã bị gã “nhẹ nhàng sờ” thành bột phấn.
"Tôi đã tận lực..."
"Ta kêu ngươi làm việc, ngươi lại nhiều lần làm cho ta thất vọng, ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào?" Hắn cau mày hỏi.
Tĩnh Nghi nghe vậy, lập tức bị dọa run người, "Tôi... Tôi không biết cô ta trong lúc bất chợt sẽ khôi phục ký ức, nếu không phải ... Nếu không phải là người Minh giới đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ tôi cũng bị cô ta giết..." Nhớ tới ánh mắt hung ác của cô lòng của cô ả vẫn có chút rùng mình.
"... ?"
"Người phải tin tưởng tôi a, tôi cũng hận cô ta, tôi hận không thể moi tim cô ta, ăn thịt, uống máu của cô ta, thế nhưng... Thế nhưng tôi không nghĩ tới sự tình sẽ như vậy?" Tĩnh Nghi thấy hắn không nói lời nào vội giải thích, mặc dù cô ả cũng đặc biệt hận Tô Tiểu Thiến, thế nhưng cô ả vẫn không biết tại sao gã sẽ hận cô ả như vậy, mỗi lần đều đưa tin tức bảo cô ả giết cô, giữa bọn họ có quan hệ sâu xa gì chăng?
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Vết đao chú ý tới ánh mắt hoảng hốt của cô ả giống như đang suy nghĩ cái gì, không khỏi quát lớn cắt ngang hỏi.
"Không... Không" Tĩnh Nghi vội vàng nói.
Vết đao nhìn Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất, giọng điệu chậm rãi nói: "Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng biết bởi vì cô ta, phụ vương ngươi đối với ngươi bao nhiêu tàn nhẫn, đối với ngươi hạ thủ không để ý tình cảm, ngươi lại là nữ nhi 'Thân sinh' của ông ta a" gã cố ý nói nặng thêm.
Tĩnh Nghi nghe vậy trên mặt tức giận càng tăng thêm vài phần.
"Bởi vì cô ta, ngươi ngay cả mẫu thân cũng không có, bởi vì cô ta, ngươi ngay cả một chút tình thương của cha cũng không được, ngươi thật là một kẻ đáng thương "
"Ta không phải, ta không phải" Tĩnh Nghi không hiểu trả lời, cô ả không phải kẻ đáng thương, cô ả có phụ vương, có phụ vương không phải sao?
Vết đao nhìn thấy cô ả đã nổi giận, không khỏi tươi cười, đi lên phía trước xoay người ôm lấy cô ả đang quỳ trên mặt đất, Tĩnh Nghi trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cũng không phải thuần nữ, còn mắc cỡ gì nha?" vết sẹo hình đao xấu xí của gã ở dưới ánh đèn có vẻ dị thường quỷ dị.
"Không thể, không thể, Đốc Uyên... Đốc Uyên sẽ đến " cô ả bị nhét trên giường liền bắt đầu kiếm cớ cự tuyệt, cô ả rất sợ gã, không phải là bởi vì lí do gì, mà bởi vì khi ở trên giường gã sẽ làm ra một số chuyện biến thái không ngờ, giống như gã đem quần áo của cô ả cởi ra, cầm dao rạch một đường trên người cô ả, sau đó gã đem mật bôi lên trên vết thương, bỏ con kiến lên trên đấy để gặm cắn...
Mà Vết Đao cũng không nghe cô ả giải thích, bắt đầu động thủ thoát y, "Ngươi cho là hắn sẽ quản ngươi sao?" Một câu lạnh như băng cắt ngang lời cầu xin cuối cùng của ả ta.
Màng hạ xuống, bên trong bắt đầu truyền ra từng đợt tiếng khóc...
Đêm, yên tĩnh cực kỳ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mọi nơi.
Trong cánh rừng rậm rạp, Lê Ngạo tức giận huy động trường kiếm trong tay, một mũi đều tràn đầy oán khí.
Cô thật sự thích người đàn ông khác sao? Càng suy nghĩ vấn đề này, hắn càng khó chịu vạn phần, kiếm cũng vung càng thêm táo bạo.
Cây cối bị hắn vung trúng, gốc cây lung lay 'Thùng thùng' rồi ngã xuống.
Một lúc sau, hắn ngừng vung, trên người cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Hắn ngước mắt nhìn về phía trước, cô rốt cuộc có hay không phản bội ta? Ở trong lòng hắn không ngừng lặp lại những lời này, hắn bá đạo , cường thế , hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân của mình phản bội.
Mà cô rốt cuộc có hay không phản bội hắn?
Tiểu Hắc vừa đến báo cô bị mất tích , tim của hắn bắt đầu khống chế không được mà lo lắng, do dự mãi hắn vẫn đi tìm cô, thế nhưng hắn nhìn thấy gì?
Cô khóc ôm hắn ta mà hát, dù cho toàn thế giới không quan tâm người, đừng sợ còn có tôi đến thương người, mà hắn lại tính là cái gì? Nghĩ tới đây, đầu của hắn lại bắt đầu đau.
Đây chính chứng cứ hắn tận mắt thấy liệu là giả sao?
"Không ----" hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, cô sẽ không , cô chắc chắn sẽ không , hắn phải tin tưởng cô, tin cô, trong lòng mặc niệm N lần xong, hắn thu hồi kiếm trong tay quay người đi về.
Lần thứ hai tới tẩm cung lại ngoài ý muốn phát hiện Hoa Hồn không ở đây,muốn bước vào, sau đó hắn xoay người đi vào.
Cô lúc này giống hệt trẻ con mà ôm gối ngủ , lúc này đây, tim của hắn lại bắt đầu dao động, cô rốt cuộc nghĩ như thế nào ?
Nhẹ nhàng sờ gò má cô, hắn có loại khó chịu nói không nên lời, nhưng khi cô ôm Hoa Hồn biểu cảm vui sướng hắn thế nào cũng quên không được, than nhẹ một tiếng, hắn dứt khoát xoay người đi khỏi .
Phủ Minh Huyền trưởng lão
Lúc này Minh Huyền trưởng lão đang nằm trên ghế nhắm mắt, bất chợt Hoa Hồn như gió xuất hiện trước mặt ông.
Minh Huyền trưởng lão vội mở hai mắt ra nhìn thời gian hắn xuất hiện nghi hoặc không ngớt, "A? Hoa Hồn sao ngươi lại tới đây?" Hiện nơi này giờ cũng không còn sớm nha!
Hoa Hồn giống như cây to đứng im yên lặng.
"Tiểu tử ngươi làm sao vậy?" Trưởng lão đứng dậy đi tới trước mặt hắn quan tâm hỏi.
Hoa Hồn nhìn ông nữa ngày mới cười khổ mấy tiếng.
"Ngươi..." Trưởng lão đột nhiên cảm thấy không thích hợp, tác phong này không giống của hắn a!
"Trưởng lão ngươi giấu giếm ta thật là khổ a..." Hoa Hồn bi thương nhìn ông một cái sau đó vuốt trái tim lần thứ hai nói: "Hắn là Vũ, ta có tất cả ký ức của hắn, mà ta cũng biết mình là ai "
Minh Huyền trưởng lão bị lời của hắn làm ngây ngẩn cả người, một lúc sau nói: "Ngươi cảm nhận được hắn?"
"Chúng ta là một thể không phải sao? Hắn nhìn thấy nàng, so với ta còn đau lòng hơn, so với ta còn thương tâm hơn, sự đau đớn của ta là do hắn mang đến không phải sao?" Lúc này trong lòng hắn rất khó chịu.
"Không, lòng của ngươi là do ngươi khống chế , hắn chỉ là một phần nhỏ của ngươi " trưởng lão vuốt trái tim của hắn tiếp tục nói: "Là do ngươi nghĩ nhiều, vì thế hắn mới có thể nghĩ theo ngươi, ngươi không muốn nàng thống khổ, ở đây cũng không muốn làm nàng thống khổ" Minh Huyền trưởng lão than nhẹ một tiếng.
Nghe vậy, Hoa Hồn thống khổ cười, "Chúng ta coi đây là cái gì? Hai huynh đệ chúng ta giống nhau tính cách, chấp nhất như nhau, nguyên ý dùng tính mạng bảo vệ nàng" dứt lời, hắn nhìn về phía trước, lệ theo khóe mắt chảy xuống, ngươi cùng ta giống nhau.
Minh Huyền trưởng lão yếu ớt thở dài, "Ta không biết lần này làm có đúng hay không, nếu không phải ta đem ba hồn của hắn về, có thể, ngươi vẫn còn là một Hoa Hồn vô ưu vô lo... Ai... Lão phu sai lầm rồi sao?"
Hoa Hồn ngoái đầu nhìn lại bên trong mắt của hắn không hề trách cứ, "Ta nguyện ý, ta cùng hắn đều nguyện ý bảo vệ, nếu cứ si ngốc mà sống thì còn ý nghĩa gì? Hắn làm đúng, ta cũng sẽ cùng hắn, làm việc theo con tim mình" Hoa Hồn hít sâu một hơi giọng điệu kiên định nói.
"Không hối hận sao? Dù sao người nàng thích là Minh vương..." Minh Huyền trưởng lão nội tâm không đành lòng, đứa nhỏ này do ông nuôi lớn, nhưng hôm nay...
"Ta nói rồi, nếu nàng muốn , ta đều cho nàng, cho dù là sinh mệnh" hắn giọng điệu kiên định đủ để cho thấy, chỉ cần được ở bên cạnh cô thấy cô vui vẻ thì hắn đã thỏa mãn.
"Đứa nhỏ..." Nhìn thấy ánh mắt hắn dứt khoát, trong lòng của ông lúc bất chợt hoảng.
"Trưởng lão, cám ơn người, cám ơn người khiến ta cùng hắn trở thành một thể, mặc dù chúng ta không cùng nhau lớn lên, nhưng hiện tại lại sát nhập một thân thể, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, đã làm cho ta rất vui vẻ , cám ơn người" dứt lời, hắn xoay tròn một vòng rồi biến mất .
Minh Huyền trưởng lão nhìn về phía không trung trước đó không khỏi thở dài một tiếng, vốn là cùng ngày sinh, mặc dù không cùng một chỗ lớn lên, nhưng một thể cuối cùng vẫn phải một thể , Hoa Hồn cũng Vũ, Vũ cũng Hoa Hồn, các ngươi đều phải bình an cho ta, phải bình an...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.