Chương 2: Chuột Tinh Thích Pizza
ThuyMongTrung
31/05/2020
Nghe tiếng thét từ ngoài hành lang, Lữ Hàn đang nấu giữa chừng thì
nhanh chóng tắt bếp và lao ra cửa, hướng về phía tiếng thét.
Xử lý như vậy là rất đúng.
Sai lầm của nhiều người khi đang nấu ăn hoặc khi đang ủi quần áo mà gặp chuyện bất ngờ thì đều bỏ mặc bếp đang nóng và bàn ủi đang cháy phỏng mà bỏ đi.
Lữ Hàn chạy đến gần cửa căn hộ phát ra tiếng kêu và dần dần mở góc nhìn rộng vào trong căn hộ.
Nếu một thứ gì đó đáng sợ đột ngột xuất hiện trước mắt thì sẽ chỉ gây ra sợ hãi. Nhưng nếu từ từ đi tới để mở rộng góc nhìn dần dần vào sau một góc khuất thì sẽ không chỉ gây ra sợ hãi mà còn mang đến cảm giác kích thích và hồi hộp nữa, vì không biết thứ gì sẽ hiện ra một cách từ từ phía sau góc khuất đó.
Đầu tiên Lữ Hàn thấy một cái đuôi dài và trơn, rồi thấy đến thân hình đầy lông của một con vật to bằng con chó. Nhưng chó không có cái đuôi dài trơn tuột như thế. Rồi anh thấy đến một đôi tai dài dựng đứng. Hẳn nhiên là con vật đang quay đầu vào trong nhà, quay đuôi ra phía cửa. Nó đang cúi gằm đầu gặm nhấm cẳng chân của một người phụ nữ đang hoảng sợ và nằm la hét trên sàn nhà. Máu tung tóe xung quanh.
Một vài người xung quanh cũng đã bắt đầu chạy đến. Còn đa số những người khác vẫn đóng chặt cửa.
Nguyên tắc bất thành văn khi sống trong chung cư ở chốn thành thị náo nhiệt là nên án binh bất động khi nghe thấy tiếng động bất thường xung quanh. Không ai muốn mở cửa khi không chắc thứ gì đáng sợ ở bên ngoài. Vì chẳng may mở cửa ra mà gặp lũ cướp manh động dồn ép vào nhà thì người trong căn hộ sẽ gặp kết cục rất thảm.
Khác với những ngôi nhà biệt lập thường có cửa sau, căn hộ chung cư lại chẳng khác gì một cái ngõ cụt. Những ai dám mở cửa ra xem có chuyện gì thì thường là rơi vào một trong ba trường hợp: hoặc là những người không kịp suy nghĩ đến hậu quả, hoặc là những người tự tin có đủ sức khỏe để xử lý các chuyện bất ngờ, hoặc là những người không ngăn nổi cơn tò mò để được trở thành người nắm nguồn tin sớm nhất.
Tiếng động chộn rộn ngoài cửa có lẽ bắt đầu khiến con vật chú ý. Nó đột ngột ngừng ăn, ngẩng đầu và quay nhìn ra cửa. Chưa làm vậy cũng đã khiến mọi người ngoài cửa hoảng sợ rồi, nó quay ra nhìn lại càng khiến mọi người khiếp đảm hơn nữa.
Cái mặt này, cái đầu này, rõ ràng là của một con chuột.
Một con chuột khổng lồ, có kích cỡ to bằng con chó.
Mọi người la hét, ù té, hoảng loạn bỏ chạy mất hết. Con chuột tiếp tục quay lại gặm chân người phụ nữ đang rên rỉ vì đau đớn. Trên tay Lữ Hàn lúc này còn cầm một củ hành tây nhỏ dùng để xào thịt bò. Anh dùng củ hành ném thẳng vào đầu con chuột một cái “bốp” rồi quát lớn:
- Lại đây nào.
Củ hành tây tuy mềm mại, nhưng được sử dụng bởi một người đã luyện ám khí hai mươi năm thì có kình lực cực mạnh không khác gì một viên đạn cao su. Củ hành tây hất văng cái đầu con chuột vẹo hẳn qua một bên, khiến nó phải nhả cẳng chân của người phụ nữ ra.
Con chuột quay hẳn người lại, gầm gừ nhe ra hai cái răng cửa trắng ởn vấy máu đỏ lòm, nhọn hoắt. Từ trong miệng nó toát ra vị tanh tưởi của máu.
Con chuột cúi thấp toàn thân để lấy đà rồi phóng vút về phía anh, ngoác miệng với cái lưỡi đỏ lè nhắm ngay cổ đối phương mà cắn tới.
Lữ Hàn tung người qua bên cạnh, quay vòng trên hành lang để né tránh con chuột to như con chó này. Vừa bật dậy, một lá bài đã rời khỏi tay anh, bay tới cắm phập vào giữa trán con chuột. Nhưng với thân hình to lớn như thế, lớp da con chuột này dày hơn bình thường, hộp sọ cũng cứng chắc hơn hẳn. Lá bài dường như không đả thương gì được nó.
Nó cứ mang lá bài găm trên đầu mình mà lao tới Lữ Hàn lần nữa.
Lữ Hàn tung người lên cao hơn tầm nhảy của con chuột, quay ba vòng trên không về phía ngược lại với hướng con chuột đang phóng tới, đồng thời tung ra một lúc ba lá bài cắm thẳng vào phía sau đầu nó.
Ba lá bài này được Lữ Hàn tung ra với kình lực mạnh hơn hẳn, cắm sâu xuyên qua lớp xương sọ. Con chuột có dấu hiệu bị thương, cong người quằn quại, gào lên những tiếng rú chói tai. Nước dãi trong miệng nó nhỏ tong tong xuống nền đất.
Bỗng nhiên con chuột có biểu hiện rất lạ, cơn say máu biến mất, nó ngúc ngoắc cái đầu, rít lên những tiếng khe khẽ vẻ sợ hãi. Lữ Hàn không biết điều gì khiến hành động con chuột đổi thay nhanh đến thế. Anh đứng thẳng người lên, nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi anh nghe tiếng chân người bước đến gần.
Một người khoác áo choàng bông màu trắng, khoan thai tiến những bước chân dài thon thả đến sau lưng anh. Là cô gái ở nhờ nhà anh khi nãy, cô vẫn mặc cái áo choàng lúc mới tắm xong, mái tóc ướt vẫn để xõa.
Rắn vốn là đại khắc tinh của chuột.
Con chuột thành tinh này đánh hơi được xà yêu xuất hiện trước mặt, biết mạng sống của mình bị đe dọa, nó vội vàng cong đuôi bỏ chạy về phía cửa thoát hiểm.
Cô gái tuột cái áo choàng tắm xuống đất, hiện ra nguyên hình là một con rắn có nước da toàn thân màu xanh ngọc bích, riêng ở phần cổ có màu hồng phấn. Con rắn cuộn người, vẫy đuôi, đuổi theo con chuột.
Lữ Hàn phóng ra một lá bài. Lá bài rít lên xé gió, băng qua con rắn màu xanh ngọc bích, bắn theo con chuột về phía cửa thoát hiểm. Con chuột sau khi lao qua cửa thoát hiểm thì bản lề tự động khiến cánh cửa tự đóng lại. Nhưng trước khi cánh cửa kịp khép sát thì lá bài đã kịp bay tới, xuyên qua chút khe hở nhỏ, cắt đứt một đoạn đuôi của con chuột khổng lồ.
Bị cắt đứt đuôi, con chuột kêu ré lên, lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng theo cầu thang chạy xuống dưới. Con rắn đuổi theo sau. Còn Lữ Hàn, sau khi phóng lá bài thì cúi xuống nhặt cái áo choàng tắm của cô gái lên. Bỗng có một thứ gì đó rớt ra từ bên trong cái áo.
Ôi trời, Lữ Hàn than thầm, là nội y của cô gái!
Cô gái biến thành rắn nên bỏ lại cả áo choàng bên ngoài và cả nội y bên trong nữa. Lữ Hàn đỏ mặt, có một chút bối rối, rồi nhặt bộ nội y lên, gói ghém vào bên trong cái áo choàng gọn gàng xong mới đuổi theo.
Với ý chí cầu sinh mãnh liệt, con chuột chạy hết sáu tầng lầu, vọt ra khỏi cửa thoát hiểm dưới mặt đất, rồi chạy băng qua một mảnh đất nhỏ trồng hoa của khu vực nội bộ. Con chuột tuy rất to nhưng chạy rất nhanh, tưởng chừng như nó sắp sửa lao vào bóng tối bên kia đường và chạy thoát mất.
Con rắn đằng sau thấy vậy, biết là chỉ trong tích tắc nữa thôi sẽ để con chuột chạy thoát. Nó khì một tiếng rồi phun ra hai tia nọc độc bắn thẳng vào thân hình con chuột.
Con chuột bị trúng nọc rắn phun vào mình thì kêu ré lên một tiếng chói tai cuối cùng rồi tắt hẳn, cả thân hình lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi nằm yên bất động, bốn chân cứng đơ ra và bắt đầu bốc khói. Nọc độc của rắn đang ăn mòn dần thân hình của nó. Cả cơ thể con chuột bắt đầu bị phân hủy và chẳng mấy chốc biến mất vào hư không, chỉ còn sót lại một nhúm lông chuột bốc khói trắng.
Lữ Hàn nhìn thấy hoàn toàn diễn biến từ đầu đến cuối. Anh chạy tới nơi, nhìn dấu vết vài sợi lông chuột còn sót lại trên mặt đất. Anh lắc đầu, tự nhủ rằng mình đã quá chủ quan, con rắn này nếu muốn thì nó hoàn toàn có thể biến anh thành một làn khói trắng không khác con chuột trước mặt là mấy.
Nhưng dù sao, anh cảm giác rằng con rắn không có ý muốn hại mình. Anh đưa cái áo choàng cho nó và bảo một câu rất tế nhị:
- Đầy đủ hết ở bên trong.
Con rằn dùng miệng ngoạm lấy áo choàng rồi trườn vào lối cầu thang thoát hiểm đã bị bật tung cửa.
Lữ Hàn quay lại căn hộ kia xem tình hình người phụ nữ thế nào. Thương tích của bà ta khá nặng vì cẳng chân đã bị gặm nát, máu thịt bầy nhầy. Anh cùng với bảo vệ tòa nhà băng bó tạm thời cho vết thương. Khi người phụ nữ đã được đưa lên xe cấp cứu, anh mới trở về căn hộ của mình.
Về tới nhà, Lữ Hàn thấy cô gái đang ngồi ăn món bò xào mà anh làm, anh hỏi:
- Cô tên là gì vậy?
- Tôi tên là Khâu Nhi, còn anh? – Cô gái hỏi lại.
- Tôi là Lữ Hàn.
- Lữ Hàn. – Cô gái nhắc lại cái tên với một nụ cười kín đáo rất khó hiểu.
- Thịt bò ngon không?
- Có thịt người thì ngon hơn. – Cô gái chép miệng.
- Này, không phải muốn ăn thịt tôi đấy chứ? – Lữ Hàn có chút e dè.
- Tôi đùa đấy, anh lấy ít rượu ra cho tôi uống đi. – Cô gái mỉm cười
Lữ Hàn vừa nhanh nhảu bước tới quầy bếp vừa nói:
- Đây, để tôi rót rượu nếp cho cô.
- Lấy rượu nếp làm gì? – Cô gái phản đối, rồi hất đầu về phía giá sách. – Lấy chai Chivas 21 năm ra đây.
Xử lý như vậy là rất đúng.
Sai lầm của nhiều người khi đang nấu ăn hoặc khi đang ủi quần áo mà gặp chuyện bất ngờ thì đều bỏ mặc bếp đang nóng và bàn ủi đang cháy phỏng mà bỏ đi.
Lữ Hàn chạy đến gần cửa căn hộ phát ra tiếng kêu và dần dần mở góc nhìn rộng vào trong căn hộ.
Nếu một thứ gì đó đáng sợ đột ngột xuất hiện trước mắt thì sẽ chỉ gây ra sợ hãi. Nhưng nếu từ từ đi tới để mở rộng góc nhìn dần dần vào sau một góc khuất thì sẽ không chỉ gây ra sợ hãi mà còn mang đến cảm giác kích thích và hồi hộp nữa, vì không biết thứ gì sẽ hiện ra một cách từ từ phía sau góc khuất đó.
Đầu tiên Lữ Hàn thấy một cái đuôi dài và trơn, rồi thấy đến thân hình đầy lông của một con vật to bằng con chó. Nhưng chó không có cái đuôi dài trơn tuột như thế. Rồi anh thấy đến một đôi tai dài dựng đứng. Hẳn nhiên là con vật đang quay đầu vào trong nhà, quay đuôi ra phía cửa. Nó đang cúi gằm đầu gặm nhấm cẳng chân của một người phụ nữ đang hoảng sợ và nằm la hét trên sàn nhà. Máu tung tóe xung quanh.
Một vài người xung quanh cũng đã bắt đầu chạy đến. Còn đa số những người khác vẫn đóng chặt cửa.
Nguyên tắc bất thành văn khi sống trong chung cư ở chốn thành thị náo nhiệt là nên án binh bất động khi nghe thấy tiếng động bất thường xung quanh. Không ai muốn mở cửa khi không chắc thứ gì đáng sợ ở bên ngoài. Vì chẳng may mở cửa ra mà gặp lũ cướp manh động dồn ép vào nhà thì người trong căn hộ sẽ gặp kết cục rất thảm.
Khác với những ngôi nhà biệt lập thường có cửa sau, căn hộ chung cư lại chẳng khác gì một cái ngõ cụt. Những ai dám mở cửa ra xem có chuyện gì thì thường là rơi vào một trong ba trường hợp: hoặc là những người không kịp suy nghĩ đến hậu quả, hoặc là những người tự tin có đủ sức khỏe để xử lý các chuyện bất ngờ, hoặc là những người không ngăn nổi cơn tò mò để được trở thành người nắm nguồn tin sớm nhất.
Tiếng động chộn rộn ngoài cửa có lẽ bắt đầu khiến con vật chú ý. Nó đột ngột ngừng ăn, ngẩng đầu và quay nhìn ra cửa. Chưa làm vậy cũng đã khiến mọi người ngoài cửa hoảng sợ rồi, nó quay ra nhìn lại càng khiến mọi người khiếp đảm hơn nữa.
Cái mặt này, cái đầu này, rõ ràng là của một con chuột.
Một con chuột khổng lồ, có kích cỡ to bằng con chó.
Mọi người la hét, ù té, hoảng loạn bỏ chạy mất hết. Con chuột tiếp tục quay lại gặm chân người phụ nữ đang rên rỉ vì đau đớn. Trên tay Lữ Hàn lúc này còn cầm một củ hành tây nhỏ dùng để xào thịt bò. Anh dùng củ hành ném thẳng vào đầu con chuột một cái “bốp” rồi quát lớn:
- Lại đây nào.
Củ hành tây tuy mềm mại, nhưng được sử dụng bởi một người đã luyện ám khí hai mươi năm thì có kình lực cực mạnh không khác gì một viên đạn cao su. Củ hành tây hất văng cái đầu con chuột vẹo hẳn qua một bên, khiến nó phải nhả cẳng chân của người phụ nữ ra.
Con chuột quay hẳn người lại, gầm gừ nhe ra hai cái răng cửa trắng ởn vấy máu đỏ lòm, nhọn hoắt. Từ trong miệng nó toát ra vị tanh tưởi của máu.
Con chuột cúi thấp toàn thân để lấy đà rồi phóng vút về phía anh, ngoác miệng với cái lưỡi đỏ lè nhắm ngay cổ đối phương mà cắn tới.
Lữ Hàn tung người qua bên cạnh, quay vòng trên hành lang để né tránh con chuột to như con chó này. Vừa bật dậy, một lá bài đã rời khỏi tay anh, bay tới cắm phập vào giữa trán con chuột. Nhưng với thân hình to lớn như thế, lớp da con chuột này dày hơn bình thường, hộp sọ cũng cứng chắc hơn hẳn. Lá bài dường như không đả thương gì được nó.
Nó cứ mang lá bài găm trên đầu mình mà lao tới Lữ Hàn lần nữa.
Lữ Hàn tung người lên cao hơn tầm nhảy của con chuột, quay ba vòng trên không về phía ngược lại với hướng con chuột đang phóng tới, đồng thời tung ra một lúc ba lá bài cắm thẳng vào phía sau đầu nó.
Ba lá bài này được Lữ Hàn tung ra với kình lực mạnh hơn hẳn, cắm sâu xuyên qua lớp xương sọ. Con chuột có dấu hiệu bị thương, cong người quằn quại, gào lên những tiếng rú chói tai. Nước dãi trong miệng nó nhỏ tong tong xuống nền đất.
Bỗng nhiên con chuột có biểu hiện rất lạ, cơn say máu biến mất, nó ngúc ngoắc cái đầu, rít lên những tiếng khe khẽ vẻ sợ hãi. Lữ Hàn không biết điều gì khiến hành động con chuột đổi thay nhanh đến thế. Anh đứng thẳng người lên, nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi anh nghe tiếng chân người bước đến gần.
Một người khoác áo choàng bông màu trắng, khoan thai tiến những bước chân dài thon thả đến sau lưng anh. Là cô gái ở nhờ nhà anh khi nãy, cô vẫn mặc cái áo choàng lúc mới tắm xong, mái tóc ướt vẫn để xõa.
Rắn vốn là đại khắc tinh của chuột.
Con chuột thành tinh này đánh hơi được xà yêu xuất hiện trước mặt, biết mạng sống của mình bị đe dọa, nó vội vàng cong đuôi bỏ chạy về phía cửa thoát hiểm.
Cô gái tuột cái áo choàng tắm xuống đất, hiện ra nguyên hình là một con rắn có nước da toàn thân màu xanh ngọc bích, riêng ở phần cổ có màu hồng phấn. Con rắn cuộn người, vẫy đuôi, đuổi theo con chuột.
Lữ Hàn phóng ra một lá bài. Lá bài rít lên xé gió, băng qua con rắn màu xanh ngọc bích, bắn theo con chuột về phía cửa thoát hiểm. Con chuột sau khi lao qua cửa thoát hiểm thì bản lề tự động khiến cánh cửa tự đóng lại. Nhưng trước khi cánh cửa kịp khép sát thì lá bài đã kịp bay tới, xuyên qua chút khe hở nhỏ, cắt đứt một đoạn đuôi của con chuột khổng lồ.
Bị cắt đứt đuôi, con chuột kêu ré lên, lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng theo cầu thang chạy xuống dưới. Con rắn đuổi theo sau. Còn Lữ Hàn, sau khi phóng lá bài thì cúi xuống nhặt cái áo choàng tắm của cô gái lên. Bỗng có một thứ gì đó rớt ra từ bên trong cái áo.
Ôi trời, Lữ Hàn than thầm, là nội y của cô gái!
Cô gái biến thành rắn nên bỏ lại cả áo choàng bên ngoài và cả nội y bên trong nữa. Lữ Hàn đỏ mặt, có một chút bối rối, rồi nhặt bộ nội y lên, gói ghém vào bên trong cái áo choàng gọn gàng xong mới đuổi theo.
Với ý chí cầu sinh mãnh liệt, con chuột chạy hết sáu tầng lầu, vọt ra khỏi cửa thoát hiểm dưới mặt đất, rồi chạy băng qua một mảnh đất nhỏ trồng hoa của khu vực nội bộ. Con chuột tuy rất to nhưng chạy rất nhanh, tưởng chừng như nó sắp sửa lao vào bóng tối bên kia đường và chạy thoát mất.
Con rắn đằng sau thấy vậy, biết là chỉ trong tích tắc nữa thôi sẽ để con chuột chạy thoát. Nó khì một tiếng rồi phun ra hai tia nọc độc bắn thẳng vào thân hình con chuột.
Con chuột bị trúng nọc rắn phun vào mình thì kêu ré lên một tiếng chói tai cuối cùng rồi tắt hẳn, cả thân hình lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi nằm yên bất động, bốn chân cứng đơ ra và bắt đầu bốc khói. Nọc độc của rắn đang ăn mòn dần thân hình của nó. Cả cơ thể con chuột bắt đầu bị phân hủy và chẳng mấy chốc biến mất vào hư không, chỉ còn sót lại một nhúm lông chuột bốc khói trắng.
Lữ Hàn nhìn thấy hoàn toàn diễn biến từ đầu đến cuối. Anh chạy tới nơi, nhìn dấu vết vài sợi lông chuột còn sót lại trên mặt đất. Anh lắc đầu, tự nhủ rằng mình đã quá chủ quan, con rắn này nếu muốn thì nó hoàn toàn có thể biến anh thành một làn khói trắng không khác con chuột trước mặt là mấy.
Nhưng dù sao, anh cảm giác rằng con rắn không có ý muốn hại mình. Anh đưa cái áo choàng cho nó và bảo một câu rất tế nhị:
- Đầy đủ hết ở bên trong.
Con rằn dùng miệng ngoạm lấy áo choàng rồi trườn vào lối cầu thang thoát hiểm đã bị bật tung cửa.
Lữ Hàn quay lại căn hộ kia xem tình hình người phụ nữ thế nào. Thương tích của bà ta khá nặng vì cẳng chân đã bị gặm nát, máu thịt bầy nhầy. Anh cùng với bảo vệ tòa nhà băng bó tạm thời cho vết thương. Khi người phụ nữ đã được đưa lên xe cấp cứu, anh mới trở về căn hộ của mình.
Về tới nhà, Lữ Hàn thấy cô gái đang ngồi ăn món bò xào mà anh làm, anh hỏi:
- Cô tên là gì vậy?
- Tôi tên là Khâu Nhi, còn anh? – Cô gái hỏi lại.
- Tôi là Lữ Hàn.
- Lữ Hàn. – Cô gái nhắc lại cái tên với một nụ cười kín đáo rất khó hiểu.
- Thịt bò ngon không?
- Có thịt người thì ngon hơn. – Cô gái chép miệng.
- Này, không phải muốn ăn thịt tôi đấy chứ? – Lữ Hàn có chút e dè.
- Tôi đùa đấy, anh lấy ít rượu ra cho tôi uống đi. – Cô gái mỉm cười
Lữ Hàn vừa nhanh nhảu bước tới quầy bếp vừa nói:
- Đây, để tôi rót rượu nếp cho cô.
- Lấy rượu nếp làm gì? – Cô gái phản đối, rồi hất đầu về phía giá sách. – Lấy chai Chivas 21 năm ra đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.