Chương 7: Em Bé Của Tử Đằng
ThuyMongTrung
31/05/2020
Lại một ngày làm việc bình thường của Lữ Hàn.
Anh xem qua một lượt các hồ sơ cần xử lý. Có một hồ sơ yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm, cần phải đi gặp gỡ khách hàng để lấy thông tin chi tiết. Những trường hợp giải quyết quyền lợi này mất rất nhiều thời gian và công sức cho người nào đảm nhận, vì nó phải thực hiện qua nhiều bước.
Đầu tiên, khi nhận được đơn yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm, bộ phận thụ lý sẽ tiếp nhận. Rồi đối chiếu với bộ điều khoản của đúng sản phẩm bảo hiểm mà khách hàng yêu cầu.
Một công ty bảo hiểm có rất nhiều các loại sản phẩm cho các đối tượng và nhu cầu khác nhau. Đối với mỗi sản phẩm lại có thể thay đổi điều khoản qua thời gian tùy theo điều kiện thực tế. Có sản phẩm năm trước thì điều khoản như thế này, nhưng qua năm sau lại thay đổi khác một chút. Nên bộ phận tiếp nhận phải hết sức cẩn trọng đối chiếu đúng sản phẩm và đúng thời điểm mà khách hàng đã mua.
Sau khi hoàn thành bước này, bộ phận tiếp nhận sẽ chuyển hồ sơ qua cho bộ phận thẩm định trung tâm.
Tại đây sẽ thực hiện nhiều công đoạn như kiểm tra các giấy tờ mà khách hàng cung cấp, thẩm tra lại các thông tin mà khách hàng đã kê khai khi mua bảo hiểm, thu thập các thông tin để phòng chống trục lợi, liên lạc với khách hàng để trao đổi qua điện thoại và gặp mặt trực tiếp.
Sau đó, sẽ chuyển tới cấp xử lý cuối cùng để phê duyệt quyết định như thế nào: chi trả cho khách hàng hay không, chi trả như thế nào, từ chối chi trả vì không phù hợp với điều khoản sản phẩm… Trường hợp mà Lữ Hàn cần giải quyết đang nằm ở khâu thẩm định trung tâm, công đoạn gặp mặt khách hàng trực tiếp để thu thập thông tin.
Lữ Hàn tạm gác nó sang một bên, giải quyết các hồ sơ khác trước. Đang tập trung làm việc thì một tiếng rung nhẹ từ điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh liếc nhìn điện thoại, đó là một tin nhắn Zalo.
Zalo là thế giới ảo trong một xã hội rất thật.
Tài khoản Zalo được tạo ra dựa trên một số điện thoại. Nếu xã hội vận hành theo cách dần dần siết chặt việc đăng ký sim điện thoại với số căn cước công dân, thì đến một lúc nào đó, Zalo có thể trở thành một thế giới rất thật, rất đáng tin cậy giữa một xã hội loài người có chiều hướng sống ảo.
Tin nhắn Zalo này là của Tử Đằng.
Sau trận chiến chớp nhoáng nhưng cũng đầy bất ngờ và nguy hiểm ở cái cửa hàng Tử Đằng Sơn Trang đó, Tử Đằng đòi add Zalo của anh. Đây là tin nhắn đầu tiên của cô ấy. Lữ Hàn tò mò mở ra đọc:
- Em bé của tôi thế nào? - Tử Đằng viết.
- Em bé nào cơ? - Lữ Hàn hỏi lại.
- Dây hoa của tôi ấy.
Đọc được hai câu như vậy, Lữ Hàn muốn té ngửa. Người lớn hầu như ai cũng biết, nếu một cô gái chưa có con, nhưng lại nói “em bé của cô ấy” nghĩa là cô ấy đang đề cập tới cái gì!
Thế mà Tử Đằng mới tin nhắn đầu tiên đã hỏi thẳng em bé của cô ấy thế nào, tuy rằng ý hỏi về cái dây hoa, nhưng thật khiến người khác muốn đổ mồ hôi.
Còn nhớ lần trước lại bảo cái dây hoa ấy đã lỡ mang giọt máu của Lữ Hàn trong người nữa. Cách dùng từ thật dễ khiến người nghe ngã văng ra khỏi ghế.
Lữ Hàn cúi xuống nhìn túi áo mình, sợi dây hoa Tử Đằng vẫn đang nằm cuộn tròn trong đó. Anh nhẹ nhàng thò tay vào nhấc nó ra đặt lên mặt bàn. Nó vùng vằng một lúc như kiểu một người khó chịu bị đánh thức khi đang say ngủ.
Rồi nó ngóc một đầu dậy, giương một bông hoa màu đỏ nhỏ xíu về phía Lữ Hàn, nghiêng qua nghiêng lại như muốn hỏi Lữ Hàn có việc gì không?
Lữ Hàn bỗng cảm thấy một cảm giác ấm áp đến lạ. Từ ngày Tử Đằng tặng sợi dây hoa nhỏ này cho anh, bỗng dưng anh có một người bạn quấn quýt hằng ngày, như một chú mèo con vờn quanh vậy. Anh vẫn còn nhớ tên của loài hoa này: Huyết Tử Đằng. Nó có thể hấp thu tà khí. Và dường như khi có nó ở bên cạnh, những năng lượng xấu xung quanh bị nó hút sạch.
Mỗi ngày anh đều cảm thấy trong lòng có chút gì đó vui vẻ, tươi tắn, sảng khoái hơn thời gian trước kia thì phải.
Anh lấy ngón tay gãi nhè nhẹ vào mép bông hoa. Nó cũng ngúc ngoắc, cuốn lấy ngón tay anh như đang vui đùa với nhau vậy. Cũng may bàn làm việc của mỗi người đều có một vách ngăn thấp ngăn cách. Chứ nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ rất khó giải thích. Lữ Hàn trả lời tin nhắn:
- Nó vẫn khỏe.
Rồi anh nhắn tiếp một cái tin nữa:
- Cô dường như không phải người?
Nhắn xong Lữ Hàn cảm giác câu hỏi của mình có vẻ xúc phạm người khác quá, anh nhắn tiếp:
- Ý tôi là cô chỉ nhìn giống người.
Càng cố gắng giải thích lại càng khiến người khác khó hiểu và cảm giác xúc phạm nặng hơn. Lữ Hàn phải nhắn một tin nữa:
- Thôi bỏ qua đi.
Lữ Hàn vốn có thể dùng Thấu Thị nhận ra chân tướng đối phương. Anh dễ dàng nhìn được Khâu Nhi là một xà yêu với làn da màu ngọc bích. Nhưng đối với Tử Đằng thì khác, anh không nhìn rõ ràng được. Chân tướng của cô gái này có một nửa là người, một nửa là hoa.
Mặc cho những tin nhắn vớ vẩn của Lữ Hàn, Tử Đằng nhắn một tin có nội dung hoàn toàn khác:
- Cuối tuần này anh đi với tôi đến Công viên giải trí người lớn.
Trên đầu Lữ Hàn nhỏ một giọt mồ hôi to. Công viên giải trí người lớn! Trong đầu Lữ Hàn hiện ra những hình ảnh không được đàng hoàng cho lắm. Nhưng Tử Đằng dường như đọc được suy nghĩ của anh, cô nhắn tiếp:
- Anh đang nghĩ cái gì vậy? Đó là công viên giải trí chủ đề kinh dị dành cho người lớn.
Lần thứ hai trong vòng năm phút Lữ Hàn lại muốn té ngửa khỏi ghế.
Trời ạ, công viên chủ đề kinh dị thì ghi thẳng ra là công viên chủ đề kinh dị, lại đi nói vắn tắt là giải trí người lớn. Nói chuyện lâu dài với cô gái này, trước sau gì cũng có lúc Lữ Hàn phải nhập viện vì chấn thương mất, cứ muốn ngã lăn ra đất như vậy kiểu gì rồi cũng có ngày ngã thật.
- Nó ở đâu thế? - Lữ Hàn hỏi lại.
- Anh search trên mạng đi, cuối tuần tôi sẽ liên lạc lại. Thôi bye!
Nói chuyện có năm phút mà khiến Lữ Hàn bần thần cả người. Anh ngồi yên một lúc cho tỉnh táo lại, rồi nhẹ nhàng nhấc sợi dây hoa Tử Đằng bỏ vào túi áo cho nó ngủ tiếp. Rồi anh quay lại công việc đang còn dở dang.
Đến gần ba giờ chiều, các công việc khác đã tạm ổn định, Lữ Hàn dọn dẹp đồ đạc để đi gặp khách hàng của cái đơn yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm.
Anh xem qua một lượt các hồ sơ cần xử lý. Có một hồ sơ yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm, cần phải đi gặp gỡ khách hàng để lấy thông tin chi tiết. Những trường hợp giải quyết quyền lợi này mất rất nhiều thời gian và công sức cho người nào đảm nhận, vì nó phải thực hiện qua nhiều bước.
Đầu tiên, khi nhận được đơn yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm, bộ phận thụ lý sẽ tiếp nhận. Rồi đối chiếu với bộ điều khoản của đúng sản phẩm bảo hiểm mà khách hàng yêu cầu.
Một công ty bảo hiểm có rất nhiều các loại sản phẩm cho các đối tượng và nhu cầu khác nhau. Đối với mỗi sản phẩm lại có thể thay đổi điều khoản qua thời gian tùy theo điều kiện thực tế. Có sản phẩm năm trước thì điều khoản như thế này, nhưng qua năm sau lại thay đổi khác một chút. Nên bộ phận tiếp nhận phải hết sức cẩn trọng đối chiếu đúng sản phẩm và đúng thời điểm mà khách hàng đã mua.
Sau khi hoàn thành bước này, bộ phận tiếp nhận sẽ chuyển hồ sơ qua cho bộ phận thẩm định trung tâm.
Tại đây sẽ thực hiện nhiều công đoạn như kiểm tra các giấy tờ mà khách hàng cung cấp, thẩm tra lại các thông tin mà khách hàng đã kê khai khi mua bảo hiểm, thu thập các thông tin để phòng chống trục lợi, liên lạc với khách hàng để trao đổi qua điện thoại và gặp mặt trực tiếp.
Sau đó, sẽ chuyển tới cấp xử lý cuối cùng để phê duyệt quyết định như thế nào: chi trả cho khách hàng hay không, chi trả như thế nào, từ chối chi trả vì không phù hợp với điều khoản sản phẩm… Trường hợp mà Lữ Hàn cần giải quyết đang nằm ở khâu thẩm định trung tâm, công đoạn gặp mặt khách hàng trực tiếp để thu thập thông tin.
Lữ Hàn tạm gác nó sang một bên, giải quyết các hồ sơ khác trước. Đang tập trung làm việc thì một tiếng rung nhẹ từ điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh liếc nhìn điện thoại, đó là một tin nhắn Zalo.
Zalo là thế giới ảo trong một xã hội rất thật.
Tài khoản Zalo được tạo ra dựa trên một số điện thoại. Nếu xã hội vận hành theo cách dần dần siết chặt việc đăng ký sim điện thoại với số căn cước công dân, thì đến một lúc nào đó, Zalo có thể trở thành một thế giới rất thật, rất đáng tin cậy giữa một xã hội loài người có chiều hướng sống ảo.
Tin nhắn Zalo này là của Tử Đằng.
Sau trận chiến chớp nhoáng nhưng cũng đầy bất ngờ và nguy hiểm ở cái cửa hàng Tử Đằng Sơn Trang đó, Tử Đằng đòi add Zalo của anh. Đây là tin nhắn đầu tiên của cô ấy. Lữ Hàn tò mò mở ra đọc:
- Em bé của tôi thế nào? - Tử Đằng viết.
- Em bé nào cơ? - Lữ Hàn hỏi lại.
- Dây hoa của tôi ấy.
Đọc được hai câu như vậy, Lữ Hàn muốn té ngửa. Người lớn hầu như ai cũng biết, nếu một cô gái chưa có con, nhưng lại nói “em bé của cô ấy” nghĩa là cô ấy đang đề cập tới cái gì!
Thế mà Tử Đằng mới tin nhắn đầu tiên đã hỏi thẳng em bé của cô ấy thế nào, tuy rằng ý hỏi về cái dây hoa, nhưng thật khiến người khác muốn đổ mồ hôi.
Còn nhớ lần trước lại bảo cái dây hoa ấy đã lỡ mang giọt máu của Lữ Hàn trong người nữa. Cách dùng từ thật dễ khiến người nghe ngã văng ra khỏi ghế.
Lữ Hàn cúi xuống nhìn túi áo mình, sợi dây hoa Tử Đằng vẫn đang nằm cuộn tròn trong đó. Anh nhẹ nhàng thò tay vào nhấc nó ra đặt lên mặt bàn. Nó vùng vằng một lúc như kiểu một người khó chịu bị đánh thức khi đang say ngủ.
Rồi nó ngóc một đầu dậy, giương một bông hoa màu đỏ nhỏ xíu về phía Lữ Hàn, nghiêng qua nghiêng lại như muốn hỏi Lữ Hàn có việc gì không?
Lữ Hàn bỗng cảm thấy một cảm giác ấm áp đến lạ. Từ ngày Tử Đằng tặng sợi dây hoa nhỏ này cho anh, bỗng dưng anh có một người bạn quấn quýt hằng ngày, như một chú mèo con vờn quanh vậy. Anh vẫn còn nhớ tên của loài hoa này: Huyết Tử Đằng. Nó có thể hấp thu tà khí. Và dường như khi có nó ở bên cạnh, những năng lượng xấu xung quanh bị nó hút sạch.
Mỗi ngày anh đều cảm thấy trong lòng có chút gì đó vui vẻ, tươi tắn, sảng khoái hơn thời gian trước kia thì phải.
Anh lấy ngón tay gãi nhè nhẹ vào mép bông hoa. Nó cũng ngúc ngoắc, cuốn lấy ngón tay anh như đang vui đùa với nhau vậy. Cũng may bàn làm việc của mỗi người đều có một vách ngăn thấp ngăn cách. Chứ nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ rất khó giải thích. Lữ Hàn trả lời tin nhắn:
- Nó vẫn khỏe.
Rồi anh nhắn tiếp một cái tin nữa:
- Cô dường như không phải người?
Nhắn xong Lữ Hàn cảm giác câu hỏi của mình có vẻ xúc phạm người khác quá, anh nhắn tiếp:
- Ý tôi là cô chỉ nhìn giống người.
Càng cố gắng giải thích lại càng khiến người khác khó hiểu và cảm giác xúc phạm nặng hơn. Lữ Hàn phải nhắn một tin nữa:
- Thôi bỏ qua đi.
Lữ Hàn vốn có thể dùng Thấu Thị nhận ra chân tướng đối phương. Anh dễ dàng nhìn được Khâu Nhi là một xà yêu với làn da màu ngọc bích. Nhưng đối với Tử Đằng thì khác, anh không nhìn rõ ràng được. Chân tướng của cô gái này có một nửa là người, một nửa là hoa.
Mặc cho những tin nhắn vớ vẩn của Lữ Hàn, Tử Đằng nhắn một tin có nội dung hoàn toàn khác:
- Cuối tuần này anh đi với tôi đến Công viên giải trí người lớn.
Trên đầu Lữ Hàn nhỏ một giọt mồ hôi to. Công viên giải trí người lớn! Trong đầu Lữ Hàn hiện ra những hình ảnh không được đàng hoàng cho lắm. Nhưng Tử Đằng dường như đọc được suy nghĩ của anh, cô nhắn tiếp:
- Anh đang nghĩ cái gì vậy? Đó là công viên giải trí chủ đề kinh dị dành cho người lớn.
Lần thứ hai trong vòng năm phút Lữ Hàn lại muốn té ngửa khỏi ghế.
Trời ạ, công viên chủ đề kinh dị thì ghi thẳng ra là công viên chủ đề kinh dị, lại đi nói vắn tắt là giải trí người lớn. Nói chuyện lâu dài với cô gái này, trước sau gì cũng có lúc Lữ Hàn phải nhập viện vì chấn thương mất, cứ muốn ngã lăn ra đất như vậy kiểu gì rồi cũng có ngày ngã thật.
- Nó ở đâu thế? - Lữ Hàn hỏi lại.
- Anh search trên mạng đi, cuối tuần tôi sẽ liên lạc lại. Thôi bye!
Nói chuyện có năm phút mà khiến Lữ Hàn bần thần cả người. Anh ngồi yên một lúc cho tỉnh táo lại, rồi nhẹ nhàng nhấc sợi dây hoa Tử Đằng bỏ vào túi áo cho nó ngủ tiếp. Rồi anh quay lại công việc đang còn dở dang.
Đến gần ba giờ chiều, các công việc khác đã tạm ổn định, Lữ Hàn dọn dẹp đồ đạc để đi gặp khách hàng của cái đơn yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.