Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 6: Huyết Tử Đằng

ThuyMongTrung

31/05/2020

Cô gái dẫn Lữ Hàn theo một lối đi nhỏ về phía sau cửa hàng. Qua hết đoạn hành lang chật hẹp bỗng không gian đột ngột mở rộng khiến người ta có chút hụt hẫng. Hành lang dẫn vào một căn phòng có chiều cao gấp khoảng ba lần một căn phòng bình thường, còn chu vi căn phòng thì chắc chứa vừa được mười chiếc xe hơi đậu thoải mái.

Nhưng căn phòng không phải là một căn phòng trống.

Chiếm gần như hết toàn bộ gian phòng là những sợi dây hoa Tử Đằng màu đen rũ xuống từ trần nhà. Vách tường và trần nhà cũng được phủ kín hoa. Dây hoa rất dài nhưng số lượng thưa thớt khiến Lữ Hàn vẫn có thể nhìn một lượt bao quát.

Loại Tử Đằng này có kích thước to hơn hẳn các loại Tử Đằng ở phía trước cửa hàng, màu sắc cũng rất đặc biệt. Hoa có màu đen thẫm, bóng loáng. Lá và cành cũng là màu xanh thẫm ngã đen.

Đột nhiên, Lữ Hàn nhận ra những dây hoa không phải đang đung đưa tự nhiên mà là đang có xu hướng vươn đến hai người Lữ Hàn và cô gái bán hoa. Cô gái cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Cô đưa tay đón lấy những dây hoa như đang vuốt ve một con vật nuôi quen thuộc. Lữ Hàn vẫn giữ bình tĩnh và hỏi:

- Những dây hoa này sao lại cử động được?

- Tôi cũng không biết. Lúc đem chúng về đây trồng thì chúng đã cử động được như vậy rồi.

Cô gái kể rằng nhà của cô ở khu vực vùng núi ngoại thành. Nhà của mỗi gia đình đều có một khu vườn rộng và cách xa với những nhà khác. Thậm chí còn không có cả hàng rào.

Mỗi gia đình đều có một khu vực riêng làm mộ phần trong gia đình. Gia đình cô cũng không ngoại lệ. Bỗng một ngày trong phần mộ gia tộc xuất hiện loại hoa này. Ban đầu chỉ là một cọng lá nho nhỏ xuất hiện trên nền đất, nhưng dần dần qua từng năm nó lại phát triển ngày một to lớn.

Từ một cọng lá nhỏ ban đầu, nó to thành như một loại cây dây leo khổng lồ.

Tuy hình thái bên ngoài to lớn nhưng lại rất giống hoa Tử Đằng, màu sắc đen thẫm rất đặc biệt mà không một giống hoa Tử Đằng nào đã từng có được. Nên từ đó mới khiến cô gái nảy ra ý tưởng mở một cửa hàng hoa Tử Đằng. Sau nhiều nỗ lực và công sức thì cô thuê được mặt bằng và khai trương được cái cửa hàng mà hai người hiện tại đang đứng bên trong nó.

Lữ Hàn vẫn còn thắc mắc:

- Cô không thấy cử động của loài hoa này có chút gì lạ sao?

- Mới đầu tôi cũng hơi giật mình, nhưng sau đó nhận ra nó chẳng gây tổn thương gì nên từ từ cũng quen dần và thấy nó bình thường. - Cô gái giải thích.

- Cô không thắc mắc gì về xuất xứ của nó sao?

- Mới đầu tôi cũng rất lạ, nhưng không có cách nào biết được nguồn gốc của nó nên đành chịu. - Cô gái trả lời chân thật.

- Khách hàng nào cô cũng giới thiệu loại hoa kỳ lạ này à?

- Hi, thực ra tôi chỉ mới khai trương cửa hàng này vài ngày thôi. Anh là vị khách đầu tiên đấy chứ. - Cô gái có phần bẽn lẽn.

- Nhưng tôi thấy hoa này màu đen mà, sao cô lại gọi nó là Huyết Tử Đằng?

Khi nghe câu hỏi này, cô gái có thoáng chút ngập ngừng, rồi cô nói:

- Tuy lúc nãy tôi mới nói là nó không gây tổn thương gì, thực ra là không gây tổn thương gì cho con người thôi. Nó có đặc tính bắt các loại côn trùng để ăn. Mỗi khi nó ăn côn trùng thì các dây hoa chuyển sang màu đỏ, tôi đặt tên cho nó Huyết Tử Đằng là vì vậy. Để tôi cho anh xem.

Cô gái bước ra cửa hàng phía trước lấy một cái đèn bắt côn trùng, bên trong chứa khá nhiều ruồi và muỗi, đem lại vào căn phòng chứa Huyết Tử Đằng phía sau.

Khi mở lồng chụp của cái đèn bắt côn trùng ra, những dây hoa như đánh hơi thấy đồ ăn liền sà xuống, mở to những bông hoa ở đầu dây và hút hết đám ruồi muỗi bên trong lồng chụp.

Bỗng nhiên Lữ Hàn thấy màu sắc căn phòng dường như sáng rực lên chầm chậm. Thì ra các dây hoa bắt đầu chuyển từ màu đen sang màu đỏ đúng như lời cô gái mô tả.

- Bao lâu cô phải cho nó ăn một lần?



- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có lần tôi để thử một tháng không cho nó ăn gì mà chẳng thấy có gì bất thường xảy ra. Trong khoảng thời gian đó nó vẫn giữ nguyên màu đen như hiện nay vậy thôi.

Cô gái có chút thích thú nói tiếp:

- Riết rồi tôi cảm giác nó như một vật nuôi trong nhà vậy. Giữa tôi và nó dần trở nên thân thiết, quyến luyến nhau như bạn bè.

Lữ Hàn thầm nghĩ có cái thứ hoa này trong nhà thì cũng tiện, bớt đi ruồi muỗi. Cũng đỡ mất công phải cầm cái vợt bắt muỗi đi quơ qua quơ lại trong nhà.

Tiếc là mọi thứ không dừng lại ở đó.

Một nhành hoa sà xuống sát người của Lữ Hàn rồi quấn lấy anh. Nó thong thả quấn tiếp vài vòng nữa quanh người.

Cô gái lại nở một nụ cười, nhưng bên cạnh cái đẹp vốn có là một nụ cười có chút ma mị.

Lữ Hàn không chút hoảng hốt.

Trong tay anh vẫn còn cầm theo một cái que xiên cá viên chiên. Anh nhẹ nhàng dùng cái que xiên khều vòng hoa ra, dần dần tách nó ra khỏi người anh. Động tác của Lữ Hàn trông rất nhẹ nhàng nhưng đối với dây hoa khổng lồ, nó dường như bị một sức mạnh rất lớn tách ra mà không cách nào kháng cự được.

Cô gái nhíu mày vẻ ngạc nhiên, lui lại tránh xa ra khỏi Lữ Hàn.

Rồi cô phẩy nhẹ bàn tay.

Hơn một chục dây hoa sà xuống, uốn éo, tỏ vẻ hung hăng tấn công về phía Lữ Hàn. Lữ Hàn giơ cái que xiên cá viên chiên lên, tư thế như một kiếm sỹ, bắt đầu đánh trả lại các dây hoa.

Có nhiều trường phái đấu kiếm, kiểu Trung Hoa, kiểu Nhật… nhưng phong cách mà Lữ Hàn đang dùng là phong cách đấu kiếm của quý tộc Châu Âu. Tư thế thanh thoát, nhẹ nhàng, cổ tay múa cái xiên que, tinh tế nhưng không kém phần mạnh mẽ. Cả chục dây hoa bị đánh văng ra hết lần này đến lần khác, không chạm được vào người Lữ Hàn.

Cô gái nét mặt đã không còn vui nữa, giơ bàn tay lên búng ngón tay một cái rất kêu.

Cả căn phòng như một sinh vật sống, chuyển mình thức dậy. Tất cả các dây hoa đều cử động. Cô gái có vẻ đã dùng tới sức mạnh cuối cùng rồi.

Các dây hoa khổng lồ xoay chuyển, cái thì đập xuống uy lực như một chiếc vòi bạch tuộc khổng lồ. Các thì xoay tít như chong chóng. Tất cả các dây hoa trong cả căn phòng rộng lớn đều nhắm đến Lữ Hàn mà thi triển chiêu thức mạnh mẽ nhất của mình. Lữ Hàn như vừa lạc bước vào trong bụng của một con quái vật khổng lồ đang cố gắng dùng các xúc tu của nó để làm thịt anh.

Lữ Hàn nhủ thầm trong lòng “Không ổn”, đoạn lui vài bước.

Ánh mắt trở nên sắc lạnh. Thần thái biến đổi. Anh rút từ trong người ra một bộ bài, xoay nhẹ bàn tay, giải phóng những lá bài khỏi hộp, xòe đều ra trong lòng bàn tay.

Không khí như ngưng đọng, thoáng chốc như bị hút vào bộ bài, dồn nén thành một áp lực cực lớn trong tay. Đoạn Lữ Hàn vung tay, cả xấp bài năm mươi hai lá xoay tròn, bắn đi khắp bốn phương tám hướng, tỏa ra các hướng bao quanh người Lữ Hàn.

Mỗi lá bài tự bản thân đã mang một áp lực mạnh, xoay tới đâu đều tạo ra một khoảng không tàn phá tới đó. Năm mươi hai lá bài là năm mươi hai khoảng không tàn phá, bắn tỏa ra xung quanh Lữ Hàn, làm thành một hình cầu bảo vệ cho Lữ Hàn đứng bên trong.

Sức công phá mãnh liệt của năm mươi hai lá bài xoay cùng lúc đủ sức đối kháng với sức mạnh tấn công của cả một căn phòng các dây hoa Tử Đằng khổng lồ.

Trong khoảnh khắc đó, có một dây hoa nhỏ xuyên tới, luồn qua các lá bài, cắt sượt qua cổ của Lữ Hàn. Vết cắt vô cùng nhỏ, nhưng cũng đủ làm nhỏ ra một giọt máu trên da cổ anh. Và giọt máu đó nhanh chóng bị dây hoa nhỏ hút sạch.

Còn các dây hoa khác bị các lá bài xé nát tả tơi, bật ngược ra, rơi rụng lả tả trên nền đất.

Hoa và lá tan hoang.



Thật giống với câu nói của người xưa: không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Cô gái cũng bị áp lực của các lá bài đánh văng bật ngược, chiếc váy trên người cô bị các lá bài cắt rách tả tơi. Nhưng nhìn kỹ thì lớp vải ở những chỗ nhạy cảm trên người vẫn còn nguyên vẹn, cái váy chỉ bị rách tả tơi ở những vị trí không đáng kể.

Lữ Hàn chép miệng, thầm trách mấy cái lá bài ngốc ngếch!

Gió yên biển lặng. Sau cơn mưa trời lại sáng. Hoa lá vẫn đang còn rụng lả tả xuống giữa hai người. Nhìn qua cứ như chiêu thức Mạn Thiên Hoa Vũ của phái Đường Môn trong mấy cái game kiếm hiệp.

Khung cảnh ít nhất có chút lãng mạn.

Có lẽ cái lãng mạn đó khiến cả hai người vẫn còn đứng yên một lúc nhìn nhau. Rồi cô gái mở miệng trước:

- Anh không tệ.

- Cô cũng vậy. - Lữ Hàn đáp lại.

Hai người lại tiếp tục im lặng. Nhưng không thể cứ đứng như vậy hoài. Phân cảnh hay nào cũng phải có hồi kết. Lữ Hàn lên tiếng hỏi:

- Cô làm vậy là có ý gì?

- Xem khả năng của anh thôi. - Cô gái đáp.

- Cô biết tôi à?

- Tôi là em gái của Khâu tỷ tỷ.

- Khâu tỷ tỷ? - Lữ Hàn tròn mắt. Khâu tỷ tỷ nào? Làm như đang đóng phim cổ trang ấy.

- Là chị Khâu Nhi ấy. - Cô gái giải thích.

- À!

Lữ Hàn thốt lên một tiếng, mới vỡ lẻ cái chữ Khâu tỷ tỷ mà cô gái nhắc đến là cô gái ở nhà của mình mấy ngày vừa rồi.

Tử Đằng giải thích thêm mấy câu rồi giơ ra một cành hoa Tử Đằng nhỏ nhắn, nói:

- Cho anh đấy.

- Cho tôi làm gì? - Lữ Hàn ngạc nhiên.

- Lúc nãy anh đã bị dây hoa này hút một giọt máu. Giờ nó đang mang giọt máu của anh trong người nó đấy.

Lữ Hàn muốn té ngửa. Mang giọt máu của anh trong người nó. Nói chuyện cái kiểu!

Cô gái nói tiếp:

- Nó và anh giờ có tâm tính kết nối với nhau. Loài hoa này có đặc tính hấp thu tà khí. Mang nó theo người, cũng sẽ có lúc dùng được nó đấy.

Lữ Hàn giơ tay đón nhận. Sợi dây hoa Tử Đằng trườn qua bàn tay anh. Mới đầu có chút e dè, rồi nó tiếp tục trườn tới, chui vào túi áo của anh, cuộn tròn trong đó như một chú mèo con cuộn tròn trong cái rổ ấm áp của mình vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook