Chương 49: Gò Xú Trùng
ThuyMongTrung
05/06/2020
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy, ăn sáng xong thì tụ tập lại trong
phòng Giám đốc. Giám đốc Hoàng đưa ra một tập hồ sơ để lên bàn rồi nói:
- Ở thôn Hạ Nguyệt từng có một vụ án cách đây khoảng năm năm. Tuy chi tiết không giống lắm với những gì mà Thủy tiên sinh phỏng đoán, nhưng ngoài ra thì không vụ án nào khác có tình tiết tương tự nữa. Hơn nữa, điều tôi chú ý đến vụ án này là vì hai cảnh sát phụ trách điều tra năm đó chính là cậu Lương và Trần Thiệu đây.
- Tôi sao? – Trần Thiệu lắp bắp.
- Phải. Nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi, tên là Hồng Nương…
- Hồng Nương? – Thủy Mộng Trung thốt lên cắt ngang.
- Phải. Có chuyện gì với cái tên này à? – Giám đốc Hoàng ngạc nhiên quay qua nhìn Thủy Mộng Trung.
- Cái tên này… Có chút gì đó như là điềm báo. Hồng Nương hóa ra không phải là cách nói ngắn gọn của Tân nương trong kiệu hồng sao? – Thủy Mộng Trung phân tích.
Mọi người nghe vậy thì cùng gật gù, quả là có chút trùng hợp.
Còn Thủy Mộng Trung lại đâm ra có chút ưu tư, anh chợt nhớ tới Lãnh Phương. Ngày đó cô băng qua cây cầu Nhược Thủy để đến với anh, dẫn tới kết cục thật thảm khốc. Anh tự hỏi nếu Lãnh Phương không quen biết mình, không đi qua cầu Nhược Thủy, thì lẽ nào sẽ có một kết cục khác bớt đau lòng hơn hay không?
Điệp Thần đá nhẹ vào chân Thủy Mộng Trung:
- Anh làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?
- Không… Không có gì. – Lữ Hàn lắc đầu, thoát ra khỏi cơn trầm tư. – Giám đốc Hoàng, xin cứ nói tiếp.
- Theo bút lục ghi chép thì Hồng Nương đã trầm mình xuống sông tự sát trước khi ngày cưới của mình diễn ra. Nguyên nhân ghi trong hồ sơ này là do chồng sắp cưới phát hiện ra cô ta mang thai với người khác, nên gia đình bên nhà trai hủy hôn. Cô ta mang theo đứa bé trong bụng mà gieo mình xuống sông, sau đó không tìm thấy xác.
Ngừng một lúc, Giám đốc Hoàng nhìn Trần Thiệu hỏi:
- Người ghi bút lục năm đó là cậu Lương và cậu, cậu có ấn tượng gì về vụ án này không?
- Lâu quá… Tôi không còn nhớ được nữa. – Trần Thiệu cúi đầu đáp.
- Vậy còn vấn đề này, chồng sắp cưới của Hồng Nương năm đó tên là La Mạnh, cậu còn nhớ cái tên này không?
- Không… Lâu quá nên tôi cũng không nhớ.
- Có thật là không nhớ không? – Giám đốc Hoàng hỏi một cách lạnh nhạt.
Điệp Thần chợt nhớ ra điều gì đó nên xen vào:
- La Mạnh? Nạn nhân đầu tiên của vụ án mất tích liên hoàn cũng tên là La Mạnh, không lẽ hai người này là một?
- Phải, theo căn cước công dân thì hai người này là một. – Giám đốc Hoàng nghiêm mặt.
- Chắc là… chắc là trùng hợp thôi. – Trần Thiệu lắp bắp.
Giám đốc Hoàng im lặng một chút rồi nói:
- Thôn Hạ Nguyệt thuộc phòng cảnh sát huyện Hạ quản lý. Hôm nay chúng ta sẽ xuống phòng cảnh sát huyện Hạ để điều tra án mất tích liên hoàn ở thôn Hạ Nguyệt và cũng để xem lại vụ tự sát của Hồng Nương năm năm về trước. – Ông quay sang Trần Thiệu nói tiếp. - Cả tôi và cậu sẽ phải cùng nhau đi chuyến này.
- Tôi mệt và rất sợ con quỷ đó, tôi có thể ở nhà được không? – Trần Thiệu run rẩy hỏi.
Điệp Thần xen vào:
- Đêm qua còn giữ được cái mạng của anh là nhờ chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đi hết, anh ở lại đây thì khi Tân nương tìm đến, nó sẽ chặt xác anh ra làm thịt trên cái đĩa của nó đấy.
Giám đốc Hoàng điều một tài xế, dùng xe công vụ chở năm người bọn họ lên đường. Xe chạy năm tiếng đồng hồ thì đến bờ sông Dạ Thanh, không có cầu bắc qua sông nên mọi người phải xuống xe, đi đò ngang qua bờ bên kia.
Chiếc đò đi đến giữa sông, Thủy Mộng Trung thò tay vớt lên một ngụm nước, nhận xét:
- Nước dòng sông này trong quá nhỉ!
- Phải, ban đêm nước ở đây trong đến độ khi có ánh trăng thì chuyển màu xanh ngọc rất đẹp, nên có tên gọi là Dạ Thanh.
Thủy Mộng Trung ngước nhìn trời cao thăm thẳm, núi xanh xa xa hai bên bờ, cây cối dọc theo dòng sông xanh ngắt, cảm thấy nơi đây tràn ngập mỹ vị của nhân gian, liền buột miệng thốt ra hai câu:
“Thiên na ma cao, lưỡng ngạn thanh sơn vi nhiễu
Thưởng biến nhân gian, thao thao đa thiểu vị đạo”
Điệp Thần nghe không hiểu liền hỏi lại:
- Hai câu đó nghĩa là gì thế?
- Tôi không biết, chỉ thuận miệng mà đọc ra vậy thôi. – Thủy Mộng Trung hờ hững đáp
- Không muốn nói thì thôi. – Điệp Thần biết Thủy Mộng Trung không muốn nói ra, chỉ bực bội “hừ” một tiếng.
Chợt Lữ Hàn nhớ ra điều gì đó nên hỏi:
- Sông Dạ Thanh này có phải là nơi Hồng Nương trầm mình?
- Đúng thế, có điều là đoạn nào thì không rõ. Ở đây chỉ có một con sông này thôi, nhưng nó uốn lượn rất dài. – Giám đốc Hoàng nói.
Ông lão chèo đò đứng ở đầu mũi, nghe mọi người nói chuyện nên quay lưng lại tính góp vài câu, nhưng đột nhiên thấy Thủy Mộng Trung thả tay xuống nước thì gọi:
- Này chàng trai, lấy tay ra khỏi mặt nước ngay.
- Ơ, vì sao lại như vậy? – Thủy Mộng Trung nghe thấy thế thì vừa nhấc tay khỏi mặt nước vừa hỏi lại.
- Dưới nước này có thứ… không tốt. – Ông lão có chút ngắc ngứ.
- Là thứ gì không tốt? – Thủy Mộng Trung muốn hỏi rõ.
Ông lão chèo đó ngập ngừng một chốc rồi kể:
- Thôi được, để tôi kể các vị nghe. Do các vị từ xa đến nên không biết, ở đoạn sông gần đây có một cái gò gọi là gò Xú Trùng. Nguyên do tên gọi này là vì bên dưới cái gò đó là tổ của một loại trùng thân dài như con giun và có mùi rất hôi thối. Loại trùng này thường chui ra khỏi tổ đi kiếm ăn vào ban đêm. Chúng bơi thành từng đàn, gặp các loài sống dưới nước như cá tôm hoặc động vật sống trên bờ mà bước xuống nước thì chúng bu lại rúc rỉa, lóc sạch da thịt của con vật đó đến khi còn trơ xương mới thôi.
Lão chèo đò nghỉ một lúc lấy hơi rồi nói tiếp với cả nhóm:
- Tuy loại Xú Trùng này chỉ ra khỏi tổ kiếm ăn vào ban đêm nhưng cho dù là ban ngày đi chăng nữa cũng chẳng có mấy ai dám bén mảng tới khúc sông này. Vừa rồi chàng trai kia cho tay xuống nước làm tôi chết khiếp, tôi mãi chèo đò không để ý, vừa quay lại thấy thì tôi phải gọi ngay.
Lữ Hàn chép miệng:
- Tiên cảnh trần gian phải thiếu dấu chân người thì mới thành được.
Thủy Mộng Trung hỏi lão chèo đò:
- Loại trùng này xuất hiện ở cái gò đó từ bao lâu?
- À… Có lẽ là từ khoảng năm năm trước. – Ông lão ngẫm nghĩ một lát rồi đáp.
Thủy Mộng Trung quay sang nói nhỏ với Giám đốc Hoàng, cũng vừa đủ cho những người xung quanh nghe thấy:
- Khoảng thời gian năm năm khiến tôi thấy có chút e ngại. Vụ án Hồng Nương trầm mình xảy ra cách đây năm năm, loại trùng này xuất hiện cũng cách đây năm năm, tuy không chắc nhưng hiện chưa loại trừ được hai điều này có liên quan tới nhau. Chúng ta có thể đi ngang cái gò đó xem qua một chút không?
Giám đốc Hoàng suy nghĩ rồi gật đầu và quay sang nói với lão chèo đò:
- Ông đưa chúng tôi đi ngang cái gò Xú Trùng đó xem qua một chút.
- Đò này là đò ngang, muốn xem cái gò đó thì phải quay thuyền đi dọc theo dòng chảy của sông một đoạn nữa, các vị phải thêm tiền đò. Rồi sau khi đi qua cái gò đó, các vị lên bờ thì phải đi ngược lại một đoạn để quay về bến tàu mà chúng ta đang định đi tới. – Ông lão giải thích cặn kẽ.
- Được, không thành vấn đề, ông cứ đưa chúng tôi đi ngang qua đó. – Giám đốc Hoàng quả quyết.
Con đò quay mũi, trôi dọc theo con sông. Thì ra là nhờ loại trùng ăn thịt mà con sông này mới sạch đẹp đến thế, quả là có chút trớ trêu, chỉ cần không phải là con người, mà là bất kỳ một loài vật nào dù độc địa cũng đều khiến thiên nhiên trở nên tốt đẹp, Thủy Mộng Trung thầm nghĩ.
Con đò đi được một đoạn, ngang qua một đám lục bình đang nổi lập lờ. Khi đến gần, Điệp Thần phát hiện ra có một con mèo bám trên đám lục bình ấy, cô gọi to:
- Mọi người, có con mèo bị trôi trên đám lục bình kìa. Phải cứu nó lên, chứ không nó sẽ chết mất.
Rồi cô nói như ra lệnh:
- Ông lão, cho đò sát vào đám lục bình nào.
Điệp Thần lấy mái chèo phụ gác dọc bên trong lòng con đò đưa về phía đám lục bình, muốn dùng phần mái chèo to bản cho con mèo trèo lên. Con đò tới sát đám lục bình, Thủy Mộng Trung nhíu mày:
- Có vẻ không ổn!
Lữ Hàn cũng khẽ cau mày:
- Con mèo này mở mắt nhưng nãy giờ hoàn toàn không chớp mắt.
Điệp Thần lo tập trung muốn cứu con mèo nên không để ý đến lời nói của hai người, thò đầu mái chèo xuống đám lục bình, cố gắng lách đầu mái chèo xuống dưới thân con mèo để nâng nó lên.
Tuy mọi người thấy con mèo bám trên đám lục bình nhưng thực ra do cành lá lục bình um tùm nên chỉ thấy được mỗi cái đầu mèo gác lên trên đám lá. Điệp Thần là đang cố gắng lách đầu mái chèo nhẹ nhàng xuống dưới đầu con mèo, khi cho rằng đã lách đầu mái chèo xuống được nửa thân con mèo, cô nhấc mái chèo lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người giật mình: con mèo chỉ có mỗi cái đầu còn nguyên vẹn với hai mắt đang mở trừng trừng, còn từ cổ trở xuống chỉ là bộ xương trắng hếu đang vắt vẻo ở đầu mũi mái chèo.
Điệp Thần thấy cảnh này thì hoảng hốt, kêu “Ối” một tiếng rồi buông mái chèo rơi tõm xuống nước.
Ông lão không xa lạ gì lắm với cảnh này nên chép miệng:
- Con mèo này chắc tối qua là bữa ăn cho đám Xú Trùng.
Điệp Thần không dám thò tay nhặt mái chèo dưới mặt nước, ông lão cũng không muốn nhặt lên, nên vừa thương lượng vừa an ủi cô:
- Đừng thò tay xuống nước, chốc nữa trả thêm tiền cho cái mái chèo của tôi là được.
Con đò trôi tiếp một đoạn nữa, đi ngang một đoạn bờ sông vồng cao lên, dưới mặt nước là cỏ dại mọc um tùm cao ngất, ông lão chỉ tay vào đó nói:
- Kia là gò Xú Trùng, chúng ta ở đây nhìn thôi, dân chèo đò chúng tôi không dám lại gần thêm nữa.
Từ con đò nhìn tới thì chỉ thấy cỏ dại cao ngút, chẳng quan sát được gì. Thủy Mộng Trung quyết định phải thám sát rõ hơn cái gò này. Anh vận Niệm lực ra bao phủ toàn bộ cánh tay rồi thò xuống nước, hướng lòng bàn tay về phía cái gò rồi truyền Niệm lực trong nước lan tới đó.
Khi Niệm lực xuyên qua đám cỏ, Thủy Mộng Trung nói to cho mọi người cùng nghe:
- Phía sau đám cỏ này là một hang động chìm dưới mặt nước như kiểu hàm ếch, lối vào vừa đủ cho một người bơi qua.
Niệm lực đi vào trong hang thám sát kỹ hơn dưới mặt nước, Thủy Mộng Trung nói tiếp:
- Lối vào dốc xuống dưới, đi vào bên trong khoảng năm mét là tới một không gian rỗng lên trên, như kiểu một cái chuông úp ngược xuống mặt nước. Mặt nước bên dưới khoảng không gian này có hằng hà vô số những con trùng mà ông lão nói. Chúng đang nằm yên, lơ lửng bất động trong nước. Dưới đáy nước có một bộ xương, khả năng là xương người.
Rồi Niệm lực ra khỏi mặt nước, thám sát bên trên, Thủy Mộng Trung tiếp tục tường thuật:
- Chính giữa khoảng không gian này có một mô đất nhỏ. Trên mô đất này có... – Giọng Thủy Mộng Trung trở nên ngạc nhiên. – Có một cái rương.
- Có xem được bên trong rương là gì không? – Điệp Thần hỏi.
- Tôi cần tập trung Niệm lực mạnh hơn mới xuyên vào được bên trong.
Thủy Mộng Trung nhắm mắt, tập trung đẩy Niệm lực lên cao hơn, nhưng đột nhiên anh phát hiện ra có gì đó không ổn, dưới mặt nước bắt đầu trở nên xao động. Do Niệm lực được truyền trong nước để thám sát hang động, khi Thủy Mộng Trung đẩy năng lượng của Niệm lực lên cao đã làm kinh động đám trùng đang ngủ trong tổ này.
Hơn nữa chúng trở nên rất bị kích động vì nguồn năng lượng quá mạnh mẽ của Niệm lực.
Đám trùng quẫy nước mạnh mẽ khiến nước bên trong động sôi lên ùng ục, rồi cả đám cùng nhau kéo ra khỏi tổ.
Thủy Mộng Trung ý thức được tình huống nguy hiểm nên hô to:
- Không ổn, lũ trùng thức giấc, đang lao ra đây. Ông lão mau chèo đò rời đi. - Anh quát lớn. - Ngay lập tức.
Đám cỏ um tùm đột nhiên rùng rùng nghiêng ngã, rồi mặt nước bên ngoài đám cỏ sôi bắn nước lên tung tóe, tệ hơn nữa là thứ đang làm nước bắn tung tóe lên trên đang lao thẳng về phía con đò.
Ông lão bắt đầu chèo cho con đò di chuyển, nhưng tốc độ này là quá chậm so với sủi nước ầm ĩ lao đến. Một mùi hôi thối ập đến khiến mọi người trên đò phải giơ tay bịt mũi. Thủy Mộng Trung biết là nguy hiểm đã cận kề, vội vận Niệm lực tạo ra một lá chắn năng lượng bao phủ toàn bộ con đò và mọi người phía trên.
Lá chắn vừa được Niệm lực tạo ra thì hàng trăm con trùng thân đỏ như máu, dài loằng ngoàng như giun, uốn éo, nhảy tanh tách ra khỏi mặt nước hướng vào phía trong con đò. Mọi người co rúm lại khi thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Nhưng toàn bộ lũ trùng va phải lá chắn năng lượng thì bị bật trở ra, rơi tõm ngược lại xuống nước. Có điều sau khi rơi xuống thì chúng lại tiếp tục nhảy lên, cố lao vào những con mồi đang ngồi rúm ró trong lòng con đò.
Lữ Hàn lấy ra ba lá bài thép, phóng cả ba lá bài bay mấy vòng tròn quanh con đò, cắt đứt đôi vô số những con trùng nhảy lên. Máu từ thân lũ trùng bị cắt đôi chảy long tong, văng tung tóe khắp nơi.
Thủy Mộng Trung trên trán rịn ra một ít mồ hôi, khó nhọc nói với Lữ Hàn:
- Lữ Hàn, cậu mau nghĩ cách, Niệm lực của tôi chỉ duy trì lá chắn được chục giây nữa thôi. Nếu không, chúng ta sẽ biến thành sáu bộ xương trắng, vĩnh viễn nằm lại dưới đáy con sông này.
- Ở thôn Hạ Nguyệt từng có một vụ án cách đây khoảng năm năm. Tuy chi tiết không giống lắm với những gì mà Thủy tiên sinh phỏng đoán, nhưng ngoài ra thì không vụ án nào khác có tình tiết tương tự nữa. Hơn nữa, điều tôi chú ý đến vụ án này là vì hai cảnh sát phụ trách điều tra năm đó chính là cậu Lương và Trần Thiệu đây.
- Tôi sao? – Trần Thiệu lắp bắp.
- Phải. Nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi, tên là Hồng Nương…
- Hồng Nương? – Thủy Mộng Trung thốt lên cắt ngang.
- Phải. Có chuyện gì với cái tên này à? – Giám đốc Hoàng ngạc nhiên quay qua nhìn Thủy Mộng Trung.
- Cái tên này… Có chút gì đó như là điềm báo. Hồng Nương hóa ra không phải là cách nói ngắn gọn của Tân nương trong kiệu hồng sao? – Thủy Mộng Trung phân tích.
Mọi người nghe vậy thì cùng gật gù, quả là có chút trùng hợp.
Còn Thủy Mộng Trung lại đâm ra có chút ưu tư, anh chợt nhớ tới Lãnh Phương. Ngày đó cô băng qua cây cầu Nhược Thủy để đến với anh, dẫn tới kết cục thật thảm khốc. Anh tự hỏi nếu Lãnh Phương không quen biết mình, không đi qua cầu Nhược Thủy, thì lẽ nào sẽ có một kết cục khác bớt đau lòng hơn hay không?
Điệp Thần đá nhẹ vào chân Thủy Mộng Trung:
- Anh làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?
- Không… Không có gì. – Lữ Hàn lắc đầu, thoát ra khỏi cơn trầm tư. – Giám đốc Hoàng, xin cứ nói tiếp.
- Theo bút lục ghi chép thì Hồng Nương đã trầm mình xuống sông tự sát trước khi ngày cưới của mình diễn ra. Nguyên nhân ghi trong hồ sơ này là do chồng sắp cưới phát hiện ra cô ta mang thai với người khác, nên gia đình bên nhà trai hủy hôn. Cô ta mang theo đứa bé trong bụng mà gieo mình xuống sông, sau đó không tìm thấy xác.
Ngừng một lúc, Giám đốc Hoàng nhìn Trần Thiệu hỏi:
- Người ghi bút lục năm đó là cậu Lương và cậu, cậu có ấn tượng gì về vụ án này không?
- Lâu quá… Tôi không còn nhớ được nữa. – Trần Thiệu cúi đầu đáp.
- Vậy còn vấn đề này, chồng sắp cưới của Hồng Nương năm đó tên là La Mạnh, cậu còn nhớ cái tên này không?
- Không… Lâu quá nên tôi cũng không nhớ.
- Có thật là không nhớ không? – Giám đốc Hoàng hỏi một cách lạnh nhạt.
Điệp Thần chợt nhớ ra điều gì đó nên xen vào:
- La Mạnh? Nạn nhân đầu tiên của vụ án mất tích liên hoàn cũng tên là La Mạnh, không lẽ hai người này là một?
- Phải, theo căn cước công dân thì hai người này là một. – Giám đốc Hoàng nghiêm mặt.
- Chắc là… chắc là trùng hợp thôi. – Trần Thiệu lắp bắp.
Giám đốc Hoàng im lặng một chút rồi nói:
- Thôn Hạ Nguyệt thuộc phòng cảnh sát huyện Hạ quản lý. Hôm nay chúng ta sẽ xuống phòng cảnh sát huyện Hạ để điều tra án mất tích liên hoàn ở thôn Hạ Nguyệt và cũng để xem lại vụ tự sát của Hồng Nương năm năm về trước. – Ông quay sang Trần Thiệu nói tiếp. - Cả tôi và cậu sẽ phải cùng nhau đi chuyến này.
- Tôi mệt và rất sợ con quỷ đó, tôi có thể ở nhà được không? – Trần Thiệu run rẩy hỏi.
Điệp Thần xen vào:
- Đêm qua còn giữ được cái mạng của anh là nhờ chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đi hết, anh ở lại đây thì khi Tân nương tìm đến, nó sẽ chặt xác anh ra làm thịt trên cái đĩa của nó đấy.
Giám đốc Hoàng điều một tài xế, dùng xe công vụ chở năm người bọn họ lên đường. Xe chạy năm tiếng đồng hồ thì đến bờ sông Dạ Thanh, không có cầu bắc qua sông nên mọi người phải xuống xe, đi đò ngang qua bờ bên kia.
Chiếc đò đi đến giữa sông, Thủy Mộng Trung thò tay vớt lên một ngụm nước, nhận xét:
- Nước dòng sông này trong quá nhỉ!
- Phải, ban đêm nước ở đây trong đến độ khi có ánh trăng thì chuyển màu xanh ngọc rất đẹp, nên có tên gọi là Dạ Thanh.
Thủy Mộng Trung ngước nhìn trời cao thăm thẳm, núi xanh xa xa hai bên bờ, cây cối dọc theo dòng sông xanh ngắt, cảm thấy nơi đây tràn ngập mỹ vị của nhân gian, liền buột miệng thốt ra hai câu:
“Thiên na ma cao, lưỡng ngạn thanh sơn vi nhiễu
Thưởng biến nhân gian, thao thao đa thiểu vị đạo”
Điệp Thần nghe không hiểu liền hỏi lại:
- Hai câu đó nghĩa là gì thế?
- Tôi không biết, chỉ thuận miệng mà đọc ra vậy thôi. – Thủy Mộng Trung hờ hững đáp
- Không muốn nói thì thôi. – Điệp Thần biết Thủy Mộng Trung không muốn nói ra, chỉ bực bội “hừ” một tiếng.
Chợt Lữ Hàn nhớ ra điều gì đó nên hỏi:
- Sông Dạ Thanh này có phải là nơi Hồng Nương trầm mình?
- Đúng thế, có điều là đoạn nào thì không rõ. Ở đây chỉ có một con sông này thôi, nhưng nó uốn lượn rất dài. – Giám đốc Hoàng nói.
Ông lão chèo đò đứng ở đầu mũi, nghe mọi người nói chuyện nên quay lưng lại tính góp vài câu, nhưng đột nhiên thấy Thủy Mộng Trung thả tay xuống nước thì gọi:
- Này chàng trai, lấy tay ra khỏi mặt nước ngay.
- Ơ, vì sao lại như vậy? – Thủy Mộng Trung nghe thấy thế thì vừa nhấc tay khỏi mặt nước vừa hỏi lại.
- Dưới nước này có thứ… không tốt. – Ông lão có chút ngắc ngứ.
- Là thứ gì không tốt? – Thủy Mộng Trung muốn hỏi rõ.
Ông lão chèo đó ngập ngừng một chốc rồi kể:
- Thôi được, để tôi kể các vị nghe. Do các vị từ xa đến nên không biết, ở đoạn sông gần đây có một cái gò gọi là gò Xú Trùng. Nguyên do tên gọi này là vì bên dưới cái gò đó là tổ của một loại trùng thân dài như con giun và có mùi rất hôi thối. Loại trùng này thường chui ra khỏi tổ đi kiếm ăn vào ban đêm. Chúng bơi thành từng đàn, gặp các loài sống dưới nước như cá tôm hoặc động vật sống trên bờ mà bước xuống nước thì chúng bu lại rúc rỉa, lóc sạch da thịt của con vật đó đến khi còn trơ xương mới thôi.
Lão chèo đò nghỉ một lúc lấy hơi rồi nói tiếp với cả nhóm:
- Tuy loại Xú Trùng này chỉ ra khỏi tổ kiếm ăn vào ban đêm nhưng cho dù là ban ngày đi chăng nữa cũng chẳng có mấy ai dám bén mảng tới khúc sông này. Vừa rồi chàng trai kia cho tay xuống nước làm tôi chết khiếp, tôi mãi chèo đò không để ý, vừa quay lại thấy thì tôi phải gọi ngay.
Lữ Hàn chép miệng:
- Tiên cảnh trần gian phải thiếu dấu chân người thì mới thành được.
Thủy Mộng Trung hỏi lão chèo đò:
- Loại trùng này xuất hiện ở cái gò đó từ bao lâu?
- À… Có lẽ là từ khoảng năm năm trước. – Ông lão ngẫm nghĩ một lát rồi đáp.
Thủy Mộng Trung quay sang nói nhỏ với Giám đốc Hoàng, cũng vừa đủ cho những người xung quanh nghe thấy:
- Khoảng thời gian năm năm khiến tôi thấy có chút e ngại. Vụ án Hồng Nương trầm mình xảy ra cách đây năm năm, loại trùng này xuất hiện cũng cách đây năm năm, tuy không chắc nhưng hiện chưa loại trừ được hai điều này có liên quan tới nhau. Chúng ta có thể đi ngang cái gò đó xem qua một chút không?
Giám đốc Hoàng suy nghĩ rồi gật đầu và quay sang nói với lão chèo đò:
- Ông đưa chúng tôi đi ngang cái gò Xú Trùng đó xem qua một chút.
- Đò này là đò ngang, muốn xem cái gò đó thì phải quay thuyền đi dọc theo dòng chảy của sông một đoạn nữa, các vị phải thêm tiền đò. Rồi sau khi đi qua cái gò đó, các vị lên bờ thì phải đi ngược lại một đoạn để quay về bến tàu mà chúng ta đang định đi tới. – Ông lão giải thích cặn kẽ.
- Được, không thành vấn đề, ông cứ đưa chúng tôi đi ngang qua đó. – Giám đốc Hoàng quả quyết.
Con đò quay mũi, trôi dọc theo con sông. Thì ra là nhờ loại trùng ăn thịt mà con sông này mới sạch đẹp đến thế, quả là có chút trớ trêu, chỉ cần không phải là con người, mà là bất kỳ một loài vật nào dù độc địa cũng đều khiến thiên nhiên trở nên tốt đẹp, Thủy Mộng Trung thầm nghĩ.
Con đò đi được một đoạn, ngang qua một đám lục bình đang nổi lập lờ. Khi đến gần, Điệp Thần phát hiện ra có một con mèo bám trên đám lục bình ấy, cô gọi to:
- Mọi người, có con mèo bị trôi trên đám lục bình kìa. Phải cứu nó lên, chứ không nó sẽ chết mất.
Rồi cô nói như ra lệnh:
- Ông lão, cho đò sát vào đám lục bình nào.
Điệp Thần lấy mái chèo phụ gác dọc bên trong lòng con đò đưa về phía đám lục bình, muốn dùng phần mái chèo to bản cho con mèo trèo lên. Con đò tới sát đám lục bình, Thủy Mộng Trung nhíu mày:
- Có vẻ không ổn!
Lữ Hàn cũng khẽ cau mày:
- Con mèo này mở mắt nhưng nãy giờ hoàn toàn không chớp mắt.
Điệp Thần lo tập trung muốn cứu con mèo nên không để ý đến lời nói của hai người, thò đầu mái chèo xuống đám lục bình, cố gắng lách đầu mái chèo xuống dưới thân con mèo để nâng nó lên.
Tuy mọi người thấy con mèo bám trên đám lục bình nhưng thực ra do cành lá lục bình um tùm nên chỉ thấy được mỗi cái đầu mèo gác lên trên đám lá. Điệp Thần là đang cố gắng lách đầu mái chèo nhẹ nhàng xuống dưới đầu con mèo, khi cho rằng đã lách đầu mái chèo xuống được nửa thân con mèo, cô nhấc mái chèo lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người giật mình: con mèo chỉ có mỗi cái đầu còn nguyên vẹn với hai mắt đang mở trừng trừng, còn từ cổ trở xuống chỉ là bộ xương trắng hếu đang vắt vẻo ở đầu mũi mái chèo.
Điệp Thần thấy cảnh này thì hoảng hốt, kêu “Ối” một tiếng rồi buông mái chèo rơi tõm xuống nước.
Ông lão không xa lạ gì lắm với cảnh này nên chép miệng:
- Con mèo này chắc tối qua là bữa ăn cho đám Xú Trùng.
Điệp Thần không dám thò tay nhặt mái chèo dưới mặt nước, ông lão cũng không muốn nhặt lên, nên vừa thương lượng vừa an ủi cô:
- Đừng thò tay xuống nước, chốc nữa trả thêm tiền cho cái mái chèo của tôi là được.
Con đò trôi tiếp một đoạn nữa, đi ngang một đoạn bờ sông vồng cao lên, dưới mặt nước là cỏ dại mọc um tùm cao ngất, ông lão chỉ tay vào đó nói:
- Kia là gò Xú Trùng, chúng ta ở đây nhìn thôi, dân chèo đò chúng tôi không dám lại gần thêm nữa.
Từ con đò nhìn tới thì chỉ thấy cỏ dại cao ngút, chẳng quan sát được gì. Thủy Mộng Trung quyết định phải thám sát rõ hơn cái gò này. Anh vận Niệm lực ra bao phủ toàn bộ cánh tay rồi thò xuống nước, hướng lòng bàn tay về phía cái gò rồi truyền Niệm lực trong nước lan tới đó.
Khi Niệm lực xuyên qua đám cỏ, Thủy Mộng Trung nói to cho mọi người cùng nghe:
- Phía sau đám cỏ này là một hang động chìm dưới mặt nước như kiểu hàm ếch, lối vào vừa đủ cho một người bơi qua.
Niệm lực đi vào trong hang thám sát kỹ hơn dưới mặt nước, Thủy Mộng Trung nói tiếp:
- Lối vào dốc xuống dưới, đi vào bên trong khoảng năm mét là tới một không gian rỗng lên trên, như kiểu một cái chuông úp ngược xuống mặt nước. Mặt nước bên dưới khoảng không gian này có hằng hà vô số những con trùng mà ông lão nói. Chúng đang nằm yên, lơ lửng bất động trong nước. Dưới đáy nước có một bộ xương, khả năng là xương người.
Rồi Niệm lực ra khỏi mặt nước, thám sát bên trên, Thủy Mộng Trung tiếp tục tường thuật:
- Chính giữa khoảng không gian này có một mô đất nhỏ. Trên mô đất này có... – Giọng Thủy Mộng Trung trở nên ngạc nhiên. – Có một cái rương.
- Có xem được bên trong rương là gì không? – Điệp Thần hỏi.
- Tôi cần tập trung Niệm lực mạnh hơn mới xuyên vào được bên trong.
Thủy Mộng Trung nhắm mắt, tập trung đẩy Niệm lực lên cao hơn, nhưng đột nhiên anh phát hiện ra có gì đó không ổn, dưới mặt nước bắt đầu trở nên xao động. Do Niệm lực được truyền trong nước để thám sát hang động, khi Thủy Mộng Trung đẩy năng lượng của Niệm lực lên cao đã làm kinh động đám trùng đang ngủ trong tổ này.
Hơn nữa chúng trở nên rất bị kích động vì nguồn năng lượng quá mạnh mẽ của Niệm lực.
Đám trùng quẫy nước mạnh mẽ khiến nước bên trong động sôi lên ùng ục, rồi cả đám cùng nhau kéo ra khỏi tổ.
Thủy Mộng Trung ý thức được tình huống nguy hiểm nên hô to:
- Không ổn, lũ trùng thức giấc, đang lao ra đây. Ông lão mau chèo đò rời đi. - Anh quát lớn. - Ngay lập tức.
Đám cỏ um tùm đột nhiên rùng rùng nghiêng ngã, rồi mặt nước bên ngoài đám cỏ sôi bắn nước lên tung tóe, tệ hơn nữa là thứ đang làm nước bắn tung tóe lên trên đang lao thẳng về phía con đò.
Ông lão bắt đầu chèo cho con đò di chuyển, nhưng tốc độ này là quá chậm so với sủi nước ầm ĩ lao đến. Một mùi hôi thối ập đến khiến mọi người trên đò phải giơ tay bịt mũi. Thủy Mộng Trung biết là nguy hiểm đã cận kề, vội vận Niệm lực tạo ra một lá chắn năng lượng bao phủ toàn bộ con đò và mọi người phía trên.
Lá chắn vừa được Niệm lực tạo ra thì hàng trăm con trùng thân đỏ như máu, dài loằng ngoàng như giun, uốn éo, nhảy tanh tách ra khỏi mặt nước hướng vào phía trong con đò. Mọi người co rúm lại khi thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Nhưng toàn bộ lũ trùng va phải lá chắn năng lượng thì bị bật trở ra, rơi tõm ngược lại xuống nước. Có điều sau khi rơi xuống thì chúng lại tiếp tục nhảy lên, cố lao vào những con mồi đang ngồi rúm ró trong lòng con đò.
Lữ Hàn lấy ra ba lá bài thép, phóng cả ba lá bài bay mấy vòng tròn quanh con đò, cắt đứt đôi vô số những con trùng nhảy lên. Máu từ thân lũ trùng bị cắt đôi chảy long tong, văng tung tóe khắp nơi.
Thủy Mộng Trung trên trán rịn ra một ít mồ hôi, khó nhọc nói với Lữ Hàn:
- Lữ Hàn, cậu mau nghĩ cách, Niệm lực của tôi chỉ duy trì lá chắn được chục giây nữa thôi. Nếu không, chúng ta sẽ biến thành sáu bộ xương trắng, vĩnh viễn nằm lại dưới đáy con sông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.