Chương 50: Thiên Mạn Hoa Vũ
ThuyMongTrung
06/06/2020
Tình thế của sáu người trên con đò lúc này trở thành chỉ mành treo
chuông. Sau chục giây nữa, khi Niệm lực của Thủy Mộng Trung không còn
duy trì được lá chắn thì mọi người sẽ thành bữa ăn xế cho lũ trùng ăn
thịt hút máu này.
Lữ Hàn lần thứ ba buộc phải xuất ra ám khí chân chính.
Anh lấy trong người ra hai quả cầu bằng thép, mỗi tay cầm một quả, truyền rất nhiều kình lực vào hai quả cầu này.
Khi kình lực đã truyền đủ để có thể thi triển, Lữ Hàn tung người lên cao, xoay một vòng trên không để tụ lực rồi ném thẳng hai quả cầu xuống mặt nước hai bên mạn con đò.
Lữ Hàn đã cùng lúc xuất ra hai cái ám khí chân chính.
Thiên Mạn Hoa Vũ!
Ám khí Thiên Mạn Hoa Vũ danh trấn giang hồ, mỗi lần xuất ra là một cơn mưa máu xuất hiện.
Đây là thứ ám khí khiến bạch đạo phải hãi hùng, hắc đạo phải khiếp sợ, quỷ thần phải run rẩy. Tung lên trời cao thì mây tan gió tạnh, phóng xuống dưới đất thì địa ngục kêu gào.
Từng có câu mô tả về loại ám khí này:
“Thiên Mạn Trường Giang tuôn bể máu
Hoa Vũ Trường Bạch chất thây người”
Ngàn năm trước, Đường Môn phái đã dựa vào loại ám khí này mà độc bá một vùng Tứ Xuyên rộng lớn, trong ngàn dặm không có đối thủ.
Ngàn năm sau, Lữ Hàn phải dùng đến nó để đối phó với lũ Xú Trùng dưới sông Dạ Thanh.
Trên bề mặt của Thiên Mạn Hoa Vũ có chi chít lỗ nhỏ. Trong mỗi lỗ là một mũi Văn Tu Châm, loại ám khí mảnh và dài như kim của con muỗi. Mỗi Thiên Mạn Hoa Vũ chứa gần cả ngàn cái Văn Tu Châm như thế, một khi đã bắn ra thì tất cả các mục tiêu xung quanh không cách gì thoát được.
Hơn nữa trong mỗi lỗ không phải chỉ có một Văn Tu Châm mà chứa tới vài cái, thành ra khi bắn châm thì sẽ bắn làm vài đợt chứ không bắn cùng lúc. Khoảng cách giữa các lần bắn và vị trí bắn sẽ do người sử dụng quyết định. Vì độ phức tạp và độ khó là cực hạn nên thứ ám khí này chỉ được sử dụng bởi những đại cao thủ về ám khí đã đạt tới trình độ vô mục thuần thanh.
Hai cái Thiên Mạn Hoa Vũ được Lữ Hàn ném chìm xuống dưới mặt nước, bắt đầu xoay tròn và phóng Văn Tu Châm ra xung quanh. Trình độ của Lữ Hàn hiện tại tuy chưa đạt tới mức lựa chọn được vị trí phóng châm trên bề mặt của Thiên Mạn Hoa Vũ, nhưng cũng đạt được yêu cầu tối thiểu nhất là phóng châm chia thành nhiều đợt.
Kình lực được Lữ Hàn nén vào trong ám khí khiến Thiên Mạn Hoa Vũ xoay mỗi vài vòng trong nước mới phóng ra một đợt châm.
Số Xú Trùng dưới mặt nước bị trúng Văn Tu Châm tất nhiên sẽ nằm lại dưới nước, không nhảy lên được nữa. Còn số Xú Trùng búng lên mặt nước rồi rơi xuống sẽ bị những lần phóng châm sau tiêu diệt. Cứ mỗi lần phóng châm là số lượng trùng nhảy lên khỏi mặt nước bị giảm xuống đáng kể.
Thiên Mạn Hoa Vũ mà Lữ Hàn sử dụng là loại đã được cải tiến, mỗi cái chứa số lượng Văn Tu Châm lên tới hai ngàn mũi. Sau khi xoay mấy chục vòng dưới mặt nước, hai ám khí này phóng ra mười đợt châm, tổng cộng hết bốn ngàn mũi Văn Tu Châm đã được bắn ra bên dưới con đò.
Hết bốn ngàn mũi châm thì cũng không còn thấy con trùng nào nhảy lên nữa.
Toàn bộ lũ Xú Trùng không con nào thoát, mỗi con đều bị hàng chục mũi châm xuyên qua thủng lỗ chỗ, thân thể nát bấy ra, chết ngay lập tức, chìm xác xuống đáy sông. Máu từ trong cơ thể chúng trào ra trong nước. Một vùng nước rộng quanh con đò tràn ngập máu đỏ tươi của lũ trùng.
Sáu người thoát chết trong gang tấc.
Con đò đã tiếp tục di chuyển mà mọi người trên đò vẫn ngồi im run rẩy, quần áo ướt đẫm mồ hôi, họ không tin được là mình vẫn còn sống.
Thủy Mộng Trung thở dài nói với Lữ Hàn:
- Toàn bộ lũ trùng bị tiêu diệt, cậu đã giúp vùng này trừ được họa Xú Trùng rồi.
Lữ Hàn ngẫm nghĩ một lát rồi đáp lại với một giọng cảm khái:
- Tôi hiểu vì sao anh thở dài. Lũ trùng chết đi, con người sẽ tới đây nhiều hơn, khiến cho tiên cảnh trần gian sông Dạ Thanh sẽ dần biến mất. Cũng không biết là trừ họa cho vùng này hay mang họa tới cho vùng này nữa.
Nói xong rồi Lữ Hàn ngồi im, than thầm trong đầu, mặt méo xệch: chi phí chế tạo mỗi cái Thiên Mạn Hoa Vũ bằng nửa tháng lương, dùng hết hai cái là đi tong tháng lương rồi.
Trong lòng cảm giác buồn rười rượi, không biết tỏ cùng ai.
Một lúc sau, con đò cập bến. Năm người lên bờ, đi bộ ngược lại một đoạn rồi bắt xe đi thẳng đến đồn cảnh sát huyện Hạ.
Trưởng đồn cảnh sát huyện Hạ thấy đích thân Giám đốc Hoàng hạ cố rồng đến nhà tôm thì tay bắt mặt mừng.
Giám đốc Hoàng nói chuyện giữ lễ với Trưởng đồn huyện Hạ:
- Lần này chúng tôi đến đây là có việc muốn nhờ cậu.
- Anh cứ nói, chắc chắn em sẽ làm hết sức, chắc chắn là liên quan đến vụ án mất tích liên hoàn chứ? – Trưởng đồn huyện Hạ cũng giữ lễ đáp lại.
- Phải, nhưng trước tiên tôi muốn hỏi cậu về trường hợp tự sát của một cô gái tên là Hồng Nương cách đây năm năm.
- Chẳng lẽ anh biết chuyện gì rồi sao? – Trưởng đồn huyện Hạ buột miệng hỏi.
- Chuyện gì là chuyện gì? – Giám đốc Hoàng nhíu mày.
- À… Mọi người vào phòng em rồi nói đi.
Mọi người kéo nhau vào phòng của Trưởng đồn huyện Hạ, ông ta bắt đầu nói với Giám đốc Hoàng nhưng đủ to cho mọi người khác cùng nghe:
- Mấy ngày nay em cũng nhớ tới chuyện của Hồng Nương ngày trước và đang suy nghĩ về nó. Năm đó chồng sắp cưới của Hồng Nương tên là La Mạnh, một ngày hắn ta đến đồn cảnh sát này báo rằng Hồng Nương đã rớt xuống sông Dạ Thanh rồi chìm nghỉm, không cứu lên được.
- Là đoạn nào ở sông Dạ Thanh?
- Ở ngay gò Xú Trùng bây giờ.
- Cậu dùng chữ “bây giờ”, nghĩa là thời điểm Hồng Nương rớt xuống sông thì cái gò vẫn chưa có tên đó à?
- Đúng là như vậy, mà kể cũng có chút trùng hợp, Hồng Nương rớt xuống sông mà mãi không tìm thấy xác. Sau đó khúc sông này bắt đầu xuất hiện dị tượng: tôm cá ít hẳn đi, động vật nhỏ sống gần bờ hay bị mất tích, một số người bước xuống sông bị cấu rỉa nát bấy hai chân bởi loại trùng như con giun đó. Nhưng mãi cho tới khi có người bị mất mạng, chỉ còn tìm thấy xương trắng thì cái gò đó mới chính thức có tên Gò Xú Trùng, dân bản xứ tránh xa đoạn sông đó như tránh tà.
- Phía cảnh sát đã tìm biện pháp nào diệt trừ loại trùng đó chưa?
- Vẫn chưa, suy cho cùng nó chỉ là hiện tượng tự nhiên, giống như trong rừng có nhiều rắn, người vào rừng bị rắn độc cắn chết thì lại đi tiêu diệt rắn trong rừng hay sao?
- À… Thực ra nó không phải là hiện tượng tự nhiên. – Trần Thiệu vốn im lặng cả ngày bỗng dưng rụt rè lên tiếng.
Mọi người đều quay qua nhìn Trần Thiệu, hắn lắp bắp nói tiếp:
- Năm đó, khi La Mạnh báo án, tôi và cậu Lương xuống hiện trường điều tra thì chẳng có manh mối gì, Hồng Nương sống không thấy người, chết không thấy xác. Tất cả chỉ là thông qua lời kể của La Mạnh. Chúng tôi bí mật theo dõi hắn một thời gian thì phát hiện rằng La Mạnh có liên hệ với một nhóm người. Bọn chúng dường như rất quan tâm đến cái gò đó.
Trưởng đồn huyện Hạ xen vào:
- Dịp đó, cậu và cảnh sát Lương đã từng mời La Mạnh về đồn này hỏi cung rồi ghi bút lục, nhưng bút lục không ghi nhận gì chuyện này, sao lại vậy?
Trần Thiệu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Vì chưa có chứng cứ rõ ràng, chỉ mới là phỏng đoán nên chúng tôi muốn điều tra rõ thêm mới báo cáo lại. Có điều…
Giám đốc Hoàng lạnh lùng:
- Có điều thế nào?
- Có điều… Sau đó, vào một đêm, chúng tôi bắt gặp La Mạnh đứng trên đỉnh gò, lén lút đổ một gói bột gì đó rất to xuống nước. Bị bắt tại trận, cuối cùng hắn khai ra rằng, Hồng Nương do mang thai với người khác, hắn nổi cơn ghen nên lỡ tay xô cô ấy xuống nước. Sẵn tiện bên người hắn mới mua được mấy con đỉa hút máu nên thả luôn xuống nước để hành hạ Hồng Nương cho hả cơn ghen. Giống đỉa này rất lạ, không chỉ hút máu như loại đỉa thông thường mà còn chủ động săn mồi, rúc rỉa da thịt con mồi đến khi sạch sẽ mới thôi. Ai ngờ bọn đỉa sinh sôi nảy nở nhanh chóng, hắn thử đổ vôi bột xuống nước xem có diệt được bọn đỉa đó không.
Giám đốc Hoàng nghiêm giọng:
- Sự việc nghiêm trọng như vậy sao cậu không báo lại?
Trần Thiệu lắc đầu:
- Đúng lúc đó thì nhóm người có liên quan đến La Mạnh xuất hiện, bọn chúng vừa đông vừa có vũ khí, hăm dọa sẽ quẳng hai chúng tôi xuống sông cho lũ đỉa làm thịt nếu chúng tôi không tìm cách cho vụ này chìm xuồng. Bọn chúng còn đưa cho chúng tôi một số tiền lớn để bịt miệng. Vừa bị hăm dọa, vừa có tiền, chúng tôi phải làm theo lời chúng, tìm mọi cách để ém nhẹm vụ này.
Thủy Mộng Trung chợt lên tiếng:
- Có hai vấn đề, thứ nhất là nhóm người đó có phải là những nạn nhân trong vụ mất tích liên hoàn này không?
Trần Thiệu ủ rũ gật đầu:
- Chính là bọn chúng.
- Còn vấn đề thứ hai là gì vậy Thủy tiên sinh? – Giám đốc Hoàng hỏi.
- Thứ hai là, nhóm người đó có liên quan gì tới ma túy không? – Thủy Mộng Trung đáp.
Lúc này thì Trưởng đồn huyện Hạ nói:
- Chúng tôi đã từng nghi ngờ, nhưng không tìm ra chứng cứ.
- Chứng cứ đó nằm trong hang động bên dưới cái gò Xú Trùng. Ông cho người lặn xuống, bơi vào khoảng năm mét sẽ thấy một mô đất, trên đó đặt một cái rương, bên trong là những gói bột trắng, khả năng cao chính là ma túy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe sự thật này. Trưởng đồn huyện Hạ lắc đầu:
- Còn lũ trùng dưới đó, không lặn xuống được.
- Đó là lý do La Mạnh và đồng bọn không cách nào lấy được cái rương lên. Có thể mới đầu bọn chúng chỉ tính giấu ma túy xuống đó, nhưng do hành động thả giống đỉa lạ của La Mạnh xuống để hành hạ Hồng Nương nên đã khiến cả bọn không thể đụng vào số ma túy được nữa, dẫn đến việc La Mạnh thử thả vôi bột xuống nhằm tiêu diệt lũ đỉa.
Giải thích xong, Thủy Mộng Trung kể lại một lượt cho Trưởng đồn huyện Hạ nghe về quá trình đi đò, và kể tiếp với mọi người rằng khi anh nhìn xuyên qua cái rương thấy bên trong là những gói bột trắng thì lũ trùng thức giấc và lao ra tấn công, cuối cùng chúng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Trưởng đồn huyện Hạ sững sờ:
- Nghĩa là số ma túy chứng cứ để buộc tội bọn chúng vẫn nằm bên dưới cái gò năm năm qua mà không ai biết.
- Những người biết là La Mạnh và nhóm người kia đều bị chặt xác hết rồi, không còn ai đối chất. – Thủy Mộng Trung nói.
Ngay lập tức, Trưởng đồn huyện Hạ điều động nhân viên đi tìm thợ lặn khảo sát ngay cái gò Xú Trùng. Tất nhiên mới đầu không ai chịu xuống, nhưng sau khi nghe giải thích và thử thả một ít thịt cá xuống nước mà không thấy dị tượng, thợ lặn mới chịu lặn vào trong động.
Một lúc sau, cái rương được đưa lên, cảnh sát xác nhận bên trong đúng là ma túy. Thủy Mộng Trung kể thêm với Trưởng đồn huyện Hạ về bộ xương dưới nước trong động. Trưởng đồn huyện Hạ yêu cầu thợ lặn đi thêm chuyến nữa, cuối cùng đưa được bộ xương nguyên vẹn lên bờ.
Giám đốc Hoàng hỏi:
- Đây là xương cốt của Hồng Nương?
Thủy Mộng Trung chạm vào bộ xương, nhắm mắt tập trung, dùng Niệm lực xem xét. Một lúc sau Thủy Mộng Trung mở mắt ra nói giọng có chút u buồn:
- Phải, đây đúng là xương cốt của Hồng Nương. Cô ta đã nằm dưới đáy nước lạnh lẽo năm năm trời mà không ai biết tới, cô độc và oán hận, chỉ có một đám trùng lúc nhúc làm bạn.
Lữ Hàn lần thứ ba buộc phải xuất ra ám khí chân chính.
Anh lấy trong người ra hai quả cầu bằng thép, mỗi tay cầm một quả, truyền rất nhiều kình lực vào hai quả cầu này.
Khi kình lực đã truyền đủ để có thể thi triển, Lữ Hàn tung người lên cao, xoay một vòng trên không để tụ lực rồi ném thẳng hai quả cầu xuống mặt nước hai bên mạn con đò.
Lữ Hàn đã cùng lúc xuất ra hai cái ám khí chân chính.
Thiên Mạn Hoa Vũ!
Ám khí Thiên Mạn Hoa Vũ danh trấn giang hồ, mỗi lần xuất ra là một cơn mưa máu xuất hiện.
Đây là thứ ám khí khiến bạch đạo phải hãi hùng, hắc đạo phải khiếp sợ, quỷ thần phải run rẩy. Tung lên trời cao thì mây tan gió tạnh, phóng xuống dưới đất thì địa ngục kêu gào.
Từng có câu mô tả về loại ám khí này:
“Thiên Mạn Trường Giang tuôn bể máu
Hoa Vũ Trường Bạch chất thây người”
Ngàn năm trước, Đường Môn phái đã dựa vào loại ám khí này mà độc bá một vùng Tứ Xuyên rộng lớn, trong ngàn dặm không có đối thủ.
Ngàn năm sau, Lữ Hàn phải dùng đến nó để đối phó với lũ Xú Trùng dưới sông Dạ Thanh.
Trên bề mặt của Thiên Mạn Hoa Vũ có chi chít lỗ nhỏ. Trong mỗi lỗ là một mũi Văn Tu Châm, loại ám khí mảnh và dài như kim của con muỗi. Mỗi Thiên Mạn Hoa Vũ chứa gần cả ngàn cái Văn Tu Châm như thế, một khi đã bắn ra thì tất cả các mục tiêu xung quanh không cách gì thoát được.
Hơn nữa trong mỗi lỗ không phải chỉ có một Văn Tu Châm mà chứa tới vài cái, thành ra khi bắn châm thì sẽ bắn làm vài đợt chứ không bắn cùng lúc. Khoảng cách giữa các lần bắn và vị trí bắn sẽ do người sử dụng quyết định. Vì độ phức tạp và độ khó là cực hạn nên thứ ám khí này chỉ được sử dụng bởi những đại cao thủ về ám khí đã đạt tới trình độ vô mục thuần thanh.
Hai cái Thiên Mạn Hoa Vũ được Lữ Hàn ném chìm xuống dưới mặt nước, bắt đầu xoay tròn và phóng Văn Tu Châm ra xung quanh. Trình độ của Lữ Hàn hiện tại tuy chưa đạt tới mức lựa chọn được vị trí phóng châm trên bề mặt của Thiên Mạn Hoa Vũ, nhưng cũng đạt được yêu cầu tối thiểu nhất là phóng châm chia thành nhiều đợt.
Kình lực được Lữ Hàn nén vào trong ám khí khiến Thiên Mạn Hoa Vũ xoay mỗi vài vòng trong nước mới phóng ra một đợt châm.
Số Xú Trùng dưới mặt nước bị trúng Văn Tu Châm tất nhiên sẽ nằm lại dưới nước, không nhảy lên được nữa. Còn số Xú Trùng búng lên mặt nước rồi rơi xuống sẽ bị những lần phóng châm sau tiêu diệt. Cứ mỗi lần phóng châm là số lượng trùng nhảy lên khỏi mặt nước bị giảm xuống đáng kể.
Thiên Mạn Hoa Vũ mà Lữ Hàn sử dụng là loại đã được cải tiến, mỗi cái chứa số lượng Văn Tu Châm lên tới hai ngàn mũi. Sau khi xoay mấy chục vòng dưới mặt nước, hai ám khí này phóng ra mười đợt châm, tổng cộng hết bốn ngàn mũi Văn Tu Châm đã được bắn ra bên dưới con đò.
Hết bốn ngàn mũi châm thì cũng không còn thấy con trùng nào nhảy lên nữa.
Toàn bộ lũ Xú Trùng không con nào thoát, mỗi con đều bị hàng chục mũi châm xuyên qua thủng lỗ chỗ, thân thể nát bấy ra, chết ngay lập tức, chìm xác xuống đáy sông. Máu từ trong cơ thể chúng trào ra trong nước. Một vùng nước rộng quanh con đò tràn ngập máu đỏ tươi của lũ trùng.
Sáu người thoát chết trong gang tấc.
Con đò đã tiếp tục di chuyển mà mọi người trên đò vẫn ngồi im run rẩy, quần áo ướt đẫm mồ hôi, họ không tin được là mình vẫn còn sống.
Thủy Mộng Trung thở dài nói với Lữ Hàn:
- Toàn bộ lũ trùng bị tiêu diệt, cậu đã giúp vùng này trừ được họa Xú Trùng rồi.
Lữ Hàn ngẫm nghĩ một lát rồi đáp lại với một giọng cảm khái:
- Tôi hiểu vì sao anh thở dài. Lũ trùng chết đi, con người sẽ tới đây nhiều hơn, khiến cho tiên cảnh trần gian sông Dạ Thanh sẽ dần biến mất. Cũng không biết là trừ họa cho vùng này hay mang họa tới cho vùng này nữa.
Nói xong rồi Lữ Hàn ngồi im, than thầm trong đầu, mặt méo xệch: chi phí chế tạo mỗi cái Thiên Mạn Hoa Vũ bằng nửa tháng lương, dùng hết hai cái là đi tong tháng lương rồi.
Trong lòng cảm giác buồn rười rượi, không biết tỏ cùng ai.
Một lúc sau, con đò cập bến. Năm người lên bờ, đi bộ ngược lại một đoạn rồi bắt xe đi thẳng đến đồn cảnh sát huyện Hạ.
Trưởng đồn cảnh sát huyện Hạ thấy đích thân Giám đốc Hoàng hạ cố rồng đến nhà tôm thì tay bắt mặt mừng.
Giám đốc Hoàng nói chuyện giữ lễ với Trưởng đồn huyện Hạ:
- Lần này chúng tôi đến đây là có việc muốn nhờ cậu.
- Anh cứ nói, chắc chắn em sẽ làm hết sức, chắc chắn là liên quan đến vụ án mất tích liên hoàn chứ? – Trưởng đồn huyện Hạ cũng giữ lễ đáp lại.
- Phải, nhưng trước tiên tôi muốn hỏi cậu về trường hợp tự sát của một cô gái tên là Hồng Nương cách đây năm năm.
- Chẳng lẽ anh biết chuyện gì rồi sao? – Trưởng đồn huyện Hạ buột miệng hỏi.
- Chuyện gì là chuyện gì? – Giám đốc Hoàng nhíu mày.
- À… Mọi người vào phòng em rồi nói đi.
Mọi người kéo nhau vào phòng của Trưởng đồn huyện Hạ, ông ta bắt đầu nói với Giám đốc Hoàng nhưng đủ to cho mọi người khác cùng nghe:
- Mấy ngày nay em cũng nhớ tới chuyện của Hồng Nương ngày trước và đang suy nghĩ về nó. Năm đó chồng sắp cưới của Hồng Nương tên là La Mạnh, một ngày hắn ta đến đồn cảnh sát này báo rằng Hồng Nương đã rớt xuống sông Dạ Thanh rồi chìm nghỉm, không cứu lên được.
- Là đoạn nào ở sông Dạ Thanh?
- Ở ngay gò Xú Trùng bây giờ.
- Cậu dùng chữ “bây giờ”, nghĩa là thời điểm Hồng Nương rớt xuống sông thì cái gò vẫn chưa có tên đó à?
- Đúng là như vậy, mà kể cũng có chút trùng hợp, Hồng Nương rớt xuống sông mà mãi không tìm thấy xác. Sau đó khúc sông này bắt đầu xuất hiện dị tượng: tôm cá ít hẳn đi, động vật nhỏ sống gần bờ hay bị mất tích, một số người bước xuống sông bị cấu rỉa nát bấy hai chân bởi loại trùng như con giun đó. Nhưng mãi cho tới khi có người bị mất mạng, chỉ còn tìm thấy xương trắng thì cái gò đó mới chính thức có tên Gò Xú Trùng, dân bản xứ tránh xa đoạn sông đó như tránh tà.
- Phía cảnh sát đã tìm biện pháp nào diệt trừ loại trùng đó chưa?
- Vẫn chưa, suy cho cùng nó chỉ là hiện tượng tự nhiên, giống như trong rừng có nhiều rắn, người vào rừng bị rắn độc cắn chết thì lại đi tiêu diệt rắn trong rừng hay sao?
- À… Thực ra nó không phải là hiện tượng tự nhiên. – Trần Thiệu vốn im lặng cả ngày bỗng dưng rụt rè lên tiếng.
Mọi người đều quay qua nhìn Trần Thiệu, hắn lắp bắp nói tiếp:
- Năm đó, khi La Mạnh báo án, tôi và cậu Lương xuống hiện trường điều tra thì chẳng có manh mối gì, Hồng Nương sống không thấy người, chết không thấy xác. Tất cả chỉ là thông qua lời kể của La Mạnh. Chúng tôi bí mật theo dõi hắn một thời gian thì phát hiện rằng La Mạnh có liên hệ với một nhóm người. Bọn chúng dường như rất quan tâm đến cái gò đó.
Trưởng đồn huyện Hạ xen vào:
- Dịp đó, cậu và cảnh sát Lương đã từng mời La Mạnh về đồn này hỏi cung rồi ghi bút lục, nhưng bút lục không ghi nhận gì chuyện này, sao lại vậy?
Trần Thiệu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Vì chưa có chứng cứ rõ ràng, chỉ mới là phỏng đoán nên chúng tôi muốn điều tra rõ thêm mới báo cáo lại. Có điều…
Giám đốc Hoàng lạnh lùng:
- Có điều thế nào?
- Có điều… Sau đó, vào một đêm, chúng tôi bắt gặp La Mạnh đứng trên đỉnh gò, lén lút đổ một gói bột gì đó rất to xuống nước. Bị bắt tại trận, cuối cùng hắn khai ra rằng, Hồng Nương do mang thai với người khác, hắn nổi cơn ghen nên lỡ tay xô cô ấy xuống nước. Sẵn tiện bên người hắn mới mua được mấy con đỉa hút máu nên thả luôn xuống nước để hành hạ Hồng Nương cho hả cơn ghen. Giống đỉa này rất lạ, không chỉ hút máu như loại đỉa thông thường mà còn chủ động săn mồi, rúc rỉa da thịt con mồi đến khi sạch sẽ mới thôi. Ai ngờ bọn đỉa sinh sôi nảy nở nhanh chóng, hắn thử đổ vôi bột xuống nước xem có diệt được bọn đỉa đó không.
Giám đốc Hoàng nghiêm giọng:
- Sự việc nghiêm trọng như vậy sao cậu không báo lại?
Trần Thiệu lắc đầu:
- Đúng lúc đó thì nhóm người có liên quan đến La Mạnh xuất hiện, bọn chúng vừa đông vừa có vũ khí, hăm dọa sẽ quẳng hai chúng tôi xuống sông cho lũ đỉa làm thịt nếu chúng tôi không tìm cách cho vụ này chìm xuồng. Bọn chúng còn đưa cho chúng tôi một số tiền lớn để bịt miệng. Vừa bị hăm dọa, vừa có tiền, chúng tôi phải làm theo lời chúng, tìm mọi cách để ém nhẹm vụ này.
Thủy Mộng Trung chợt lên tiếng:
- Có hai vấn đề, thứ nhất là nhóm người đó có phải là những nạn nhân trong vụ mất tích liên hoàn này không?
Trần Thiệu ủ rũ gật đầu:
- Chính là bọn chúng.
- Còn vấn đề thứ hai là gì vậy Thủy tiên sinh? – Giám đốc Hoàng hỏi.
- Thứ hai là, nhóm người đó có liên quan gì tới ma túy không? – Thủy Mộng Trung đáp.
Lúc này thì Trưởng đồn huyện Hạ nói:
- Chúng tôi đã từng nghi ngờ, nhưng không tìm ra chứng cứ.
- Chứng cứ đó nằm trong hang động bên dưới cái gò Xú Trùng. Ông cho người lặn xuống, bơi vào khoảng năm mét sẽ thấy một mô đất, trên đó đặt một cái rương, bên trong là những gói bột trắng, khả năng cao chính là ma túy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe sự thật này. Trưởng đồn huyện Hạ lắc đầu:
- Còn lũ trùng dưới đó, không lặn xuống được.
- Đó là lý do La Mạnh và đồng bọn không cách nào lấy được cái rương lên. Có thể mới đầu bọn chúng chỉ tính giấu ma túy xuống đó, nhưng do hành động thả giống đỉa lạ của La Mạnh xuống để hành hạ Hồng Nương nên đã khiến cả bọn không thể đụng vào số ma túy được nữa, dẫn đến việc La Mạnh thử thả vôi bột xuống nhằm tiêu diệt lũ đỉa.
Giải thích xong, Thủy Mộng Trung kể lại một lượt cho Trưởng đồn huyện Hạ nghe về quá trình đi đò, và kể tiếp với mọi người rằng khi anh nhìn xuyên qua cái rương thấy bên trong là những gói bột trắng thì lũ trùng thức giấc và lao ra tấn công, cuối cùng chúng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Trưởng đồn huyện Hạ sững sờ:
- Nghĩa là số ma túy chứng cứ để buộc tội bọn chúng vẫn nằm bên dưới cái gò năm năm qua mà không ai biết.
- Những người biết là La Mạnh và nhóm người kia đều bị chặt xác hết rồi, không còn ai đối chất. – Thủy Mộng Trung nói.
Ngay lập tức, Trưởng đồn huyện Hạ điều động nhân viên đi tìm thợ lặn khảo sát ngay cái gò Xú Trùng. Tất nhiên mới đầu không ai chịu xuống, nhưng sau khi nghe giải thích và thử thả một ít thịt cá xuống nước mà không thấy dị tượng, thợ lặn mới chịu lặn vào trong động.
Một lúc sau, cái rương được đưa lên, cảnh sát xác nhận bên trong đúng là ma túy. Thủy Mộng Trung kể thêm với Trưởng đồn huyện Hạ về bộ xương dưới nước trong động. Trưởng đồn huyện Hạ yêu cầu thợ lặn đi thêm chuyến nữa, cuối cùng đưa được bộ xương nguyên vẹn lên bờ.
Giám đốc Hoàng hỏi:
- Đây là xương cốt của Hồng Nương?
Thủy Mộng Trung chạm vào bộ xương, nhắm mắt tập trung, dùng Niệm lực xem xét. Một lúc sau Thủy Mộng Trung mở mắt ra nói giọng có chút u buồn:
- Phải, đây đúng là xương cốt của Hồng Nương. Cô ta đã nằm dưới đáy nước lạnh lẽo năm năm trời mà không ai biết tới, cô độc và oán hận, chỉ có một đám trùng lúc nhúc làm bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.