Chương 10: Hỷ Mộng Bị
ThuyMongTrung
31/05/2020
Trong một cuốn sách có tên gọi Vượt Qua Sợ Hãi đã nói rằng phương
pháp tốt nhất để vượt qua nỗi sợ là phải đối mặt với nó chứ không phải
trốn tránh.
Tôi gom hết chút dũng khí cuối cùng, miệng lầm rầm cầu khấn một điều gì đó mà tôi không thể nhớ nổi, và ngẩng lên nhìn khuôn mặt cô gái.
Không phải là một khuôn mặt máu me.
Không phải là một khuôn mặt bong tróc.
Không phải là một khuôn mặt xương trắng.
Đó là khuôn mặt của một người mà tôi biết rất rõ, là khuôn mặt mà tôi ngày nhớ đêm mong, là khuôn mặt đã theo tôi từng bước chân trên quãng đường tới nơi xa xôi này. Đó là khuôn mặt của Cỏ Mùa Thu.
Cô ấy đang cúi xuống nhìn tôi, không cười, không giận, không biểu lộ cảm xúc.
Sao cô ấy lại ở đây được? Tôi có đang nhầm lẫn không?
Không, không thể nhầm được. Đó đúng là cái trán cao thông minh của cô ấy, đó đúng là đôi hàng lông mày thon dài như lá liễu, đó là cái chóp mũi nhỏ xinh, đó là đôi môi đỏ thắm như một đóa hồng.
Chính là Cỏ Mùa Thu mà tôi vẫn hay nằm mộng, vẫn hay ôm ấp cô ấy trong mỗi giấc mơ của mình.
Cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi, đang nhìn tôi theo kiểu như muốn hỏi tôi đang suy nghĩ điều gì, đồng thời dùng ngón tay vuốt dọc theo má tôi. Tôi còn suy nghĩ gì được nữa chứ. Khoảnh khắc này, mọi thứ đều trở nên không còn quan trọng, những lo lắng buồn phiền trong cuộc sống đều biến mất, những buồn vui giận dữ đều trở về con số không, những điên dại trong cuộc đời đều hóa thành khói bụi.
Tôi chồm tới đặt môi mình vào môi cô ấy và tôi đã hôn như chưa từng bao giờ được hôn vậy.
Tôi có thể khẳng định rằng đôi môi của cô ấy là thứ ngọt ngào nhất mà tôi đã được nếm trải từ trước cho đến nay. Nó say mê, dữ dội, ngấu nghiến. Lưỡi của chúng tôi chạm vào nhau, quấn lấy nhau như cái cách ở bên ngoài hai chúng tôi đang quấn lấy nhau vậy.
Tay tôi luồn vào tóc cô ấy. Tóc của Cỏ Mùa Thu rất đẹp, dài và mượt mà. Trước đây tôi chỉ ao ước được đi lướt ngang qua cô ấy để có thể ngửi thoáng qua mùi tóc ban mai con gái, nó thơm như mùi nắng sớm tinh mơ rọi những tia đầu tiên lên vườn hoa còn đẫm hơi sương vậy. Mà nay tôi đã được chạm vào mái tóc ấy, được cảm nhận mùi hương tóc ở khoảng cách gần nhất, được đặt môi mình lên mái tóc đó.
Có những quá trình phải đi đến tận cùng chứ không thể dừng lại giữa chừng. Tôi cũng đang ở vào một trong những quá trình ấy. Nụ hôn chỉ là khởi đầu chứ không phải kết thúc.
Tôi không biết không gian xung quanh đang ngưng đọng như thế nào nhưng tôi biết mình cần phải làm gì. Tôi kéo cái váy trắng của cô ấy lên, qua khỏi đầu, qua khỏi hai tay của cô ấy đang giơ lên cao, rồi tung mạnh lên trần nhà, bay theo một quỹ đạo hình vòng cung đáp xuống sau lưng tôi.
Nhưng khi cái váy chỉ mới bay tới điểm cao nhất, một thứ ánh sáng chói mắt chiếu rọi cả căn phòng khiến tôi phải nhắm chặt mắt lại.
Khi ánh sáng qua đi, mở mắt ra tôi thấy mình và Cỏ Mùa Thu không phải đang ở trong phòng khách sạn nữa.
Chúng tôi đang ở trên một thảo nguyên mênh mông, xanh ngắt, ngập tràn hoa và lá. Ở phía bên này là thảo nguyên mênh mông với đầy những bụi hoa rực rỡ xen lẫn với thảm cỏ xanh. Ở phía bên kia là bờ biển trải dài ngút ngàn cùng những cơn sóng vỗ lững lờ liên tục vào bờ cát.
Trên cao là hàng ngàn, hàng vạn ánh sao giăng mắc trải kín bầu trời. Chúng tôi vẫn đang ôm nhau, cô ấy vẫn đang ngồi trong lòng tôi, hai chân đưa vòng ra sau kẹp lấy lưng tôi. Có lẽ trong tư thế ôm nhau mặt đối mặt, đây đã là tư thế gần gũi nhau nhất rồi.
Trong lịch sử cờ vua thế giới, biểu tượng của Giải cờ vua thế giới 2018 là một logo độc nhất vô nhị từ ngàn năm trước cho đến tận một ngàn năm sau. Nếu có ai thử tìm kiếm hình ảnh cái biểu tượng đó sẽ hiểu chúng tôi đang ôm nhau như thế nào. Thậm chí là còn sát hơn cái biểu tượng đó nữa.
Rồi cô ấy bắt đầu cử động thân mình, ưỡn mạnh tới rồi giật lùi nhẹ lại. Một tay tôi đặt lên cái eo cong gợi cảm, tay kia vòng ra sau, đặt lên làn da lưng mát rượi mà kéo cô ấy sát về phía mình. Cô ấy lắc lư ngày một nhanh, bộ ngực dồn dập như ngựa phi nước đại.
Một cảm giác dồn nén, căng tức bắt đầu lan tỏa khắp người tôi rồi dần dần tụ về một chỗ. Tôi biết mình đã đến giới hạn cuối cùng. Ở những giây cuối cùng đó, cô ấy tì người hẳn về phía trước, ấn mạnh ngực vào miệng tôi như muốn bịt kín, không cho tôi phát ra âm thanh nào ở thời đểm phát tiết vậy. Đó là một quá trình co thắt, bùng nổ kéo dài nhất mà tôi đã từng trải qua. Cảm giác mọi tinh túy trong cơ thể mình đã trút ra bằng hết vậy.
Một lúc sau mọi thứ trở về im lặng. Những hơi thở gấp gáp trở về êm dịu. Những cái đập của con tim trở về hằng định. Chúng tôi vẫn ngồi đó trên bãi cỏ, ôm nhau trong tư thế ấy.
Rồi Cỏ Mùa Thu, lần đầu tiên trong khung cảnh ấy, mở miệng nói với tôi rằng:
- Kiếp trước chúng ta từng là tình nhân, hy vọng kiếp sau vẫn thế.
Tôi vội vàng hỏi lại:
- Vậy còn kiếp này?
Cô ấy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Tôi cảm giác một cơn buồn ngủ ập tới, sự mơ màng nhanh chóng bủa vây, không cách gì cưỡng lại được. Trước khi gục xuống, trong đầu tôi chỉ còn kịp thốt lên một câu nói ngắn gọn và tiếc nuối: Ôi, tệ thật, chưa tới một phút!
Sáng hôm sau tôi thức dậy thấy mình đang nằm trên giường như tối hôm qua. Mà lạ một điều, rất nhanh chóng, tôi thấy đôi mắt của mình mờ dần. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa. Bác sỹ kiểm tra không tìm ra được nguyên nhân. Đó là toàn bộ câu chuyện của tôi.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán, cảm giác như mình mới vừa nghe xong một câu chuyện 18+, anh hỏi khách hàng:
- Lúc thức dậy ở khách sạn, anh có mặc quần áo không?
- Không, tôi không mặc gì cả. - Vị khách hàng đáp.
- Thế … có thấy dấu vết gì của chuyện yêu đương tối qua không? - Lữ Hàn ngập ngừng một chút, lựa ngôn từ cẩn thận hỏi tiếp.
- Không. Mọi thứ gần như sạch sẽ. Tôi nhớ mình đã ra trong giấc mơ đó, cảm giác vô cùng chân thật. Nhưng giường nệm vẫn sạch như mới. - Vị khách hàng trả lời.
Vậy là đã rõ.
Vị khách hàng này đã trải qua một giấc mộng vô cùng đặc biệt. Nó đặc biệt vì ngoài chủ thể ra thì phải có một hồn ma tham gia vào.
Đây là cuộc làm tình giữa người với ma.
Giấc mộng này được gọi là Giấc Mộng Âm Dương.
Tuy có tên gọi là giấc mộng, nhưng đó là một cuộc làm tình diễn ra có thật.
Người trong mơ tất nhiên chỉ thấy những gì diễn ra trong hư ảo. Còn người ở ngoài nhìn vào sẽ thấy người đàn ông đang một mình thực hiện các động tác y như đang làm tình thật, chỉ có điều là người ấy chỉ đang thực hiện một mình. Thực ra anh ta không thực sự ở một mình. Xung quanh anh ta là một khối năng lượng dày đặc không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Các loại vong linh, ma quỷ, muốn hiện thân đều phải thông qua khối năng lượng này.
Đối với hồn ma tham gia vào giấc mộng âm dương, khối năng lượng của nó sẽ hút sạch tinh khí mà người đàn ông bắn ra, thứ tinh khí ấy sẽ tiếp thêm sức sống cho khối năng lượng tồn tại.
Đó là nguyên lý trong âm có dương, trong dương có âm. Nếu khối năng lượng âm hàn kia không hấp thu được dương khí của con người, sau một thời gian dài nó sẽ tự tan rã.
Thế nên chuyện ma nữ dụ dỗ đàn ông cùng tham gia vào giấc mộng âm dương để hút lấy năng lượng là chuyện không ít gặp từ xưa đến nay. Còn số phận người đàn ông đó cũng thường không có kết cục tốt đẹp. Sau vài ngày thực hiện giấc mộng âm dương liên tục, người đó sẽ nhanh chóng kiệt quệ, xuống sức nhanh chóng. Nếu không kịp thời phát hiện, có thể tử vong trong một thời gian ngắn nữa.
Trong cuốn “Truyền thuyết về những đồ vật kỳ quái”, có nhắc tới một món đồ vô cùng thần bí, có tên gọi là Hỷ Mộng Bị.
Đúng như cái tên của nó, đây là cái chăn mang đến những giấc mơ hạnh phúc. Theo truyền thuyết, đây là một cái chăn bông, màu đen thẫm, trên có in hình một người hành khất màu trắng.
Những người hành khất vốn có cuộc sống khó khăn, ước muốn được thỏa mãn sinh lý là vô cùng xa vời. Cái chăn đó được dành riêng cho họ.
Ai đắp cái chăn đó, đêm đêm sẽ có những giấc mộng hạnh phúc mà thực tế không thể nào có được.
Tuy nhiên nguyên lý hoạt động của nó cũng như những giấc mộng âm dương, hút cạn kiệt tinh khí của người sử dụng. Tuy mang đến cảm giác thỏa mãn, nhưng dùng lâu ngày lại mang đến một kết cục chết chóc. Khi người chủ cũ chết đi, người khác nếu chú ý đến nó mà lấy sử dụng thì lại tiếp diễn một quá trình như vậy.
Cứ thế, Hỷ Mộng Bị được truyền từ người hành khất này đến người hành khất khác. Mãi cho đến khi lưu lạc trong nhân gian và không còn thấy tung tích nữa.
Lữ Hàn chăm chú quan sát, quả thật vị khách hàng bị suy giảm đáng kể dương khí. Nhưng việc suy giảm này không thể ảnh hưởng đến đôi mắt được.
- Anh mở mắt tôi xem nào. - Lữ Hàn yêu cầu vị khách hàng.
Khi vị khách hàng mở mắt, đôi mắt nhìn qua thì thấy sống động giống như một đôi mắt bình thường. Nhưng khi Lữ Hàn nhìn kỹ thì thấy một lớp tà khí bao phủ cả hai mắt. Có lẽ chính lớp tà khí này đã khiến khách hàng không nhìn thấy gì và khiến Bác sỹ cũng không thể tìm ra nguyên nhân gì.
Lữ Hàn nhớ đến sợ dây hoa Tử Đằng nhỏ nhắn đang nằm trong túi áo mình. Anh lấy ra, bảo khách hàng nằm xuống và đặt nó lên mắt của khách hàng. Sợi dây Tử Đằng uốn éo một chút rồi hút sạch lớp tà khí che phủ hai mắt. Xong nó nhanh chóng trườn trở về bàn tay của Lữ Hàn giơ ra đón nó.
Khách hàng chớp mắt vài cái, bỗng nét mặt của khách hàng biểu hiện một sự ngạc nhiên tột độ.
- Tôi nhìn thấy được rồi. - Vị khách hàng thốt lên.
- Anh nhìn lại được thì tốt. – Lữ Hàn cũng mỉm cười.
Rồi như chợt nghĩ ra được điều gì, Lữ Hàn lại hỏi:
- Công ty của anh là công ty làm về công việc gì vậy?
- Đó là công ty xuất bản sách, công việc của tôi là biên tập sách.
Lữ Hàn nghệch mặt ra:
- Thảo nào, câu chuyện đáng lẽ kể năm phút là xong. Nhưng qua cách diễn đạt của anh, nó kéo tới nửa ngày trời mới hết.
Rồi Lữ Hàn đề nghị:
- Sau này anh có thể nghĩ tới việc xuất bản một cuốn sách cho riêng mình. Cứ kể chuyện theo cái cách anh kể nãy giờ là được.
Trước khi rời đi, Lữ Hàn còn nói thêm một câu khiến vị khách hàng há hốc miệng:
- Cái thành ngữ “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” mà anh nói đó là để áp dụng cho đàn ông đã có gia đình. Một người đàn ông đã có gia đình mà dính tới ba đối tượng đó sẽ khó mà có được kết cục tốt đẹp. Còn anh, đã có gia đình đâu mà lại lo lắng về chuyện đó. Cỏ Mùa Thu của anh, có khi cô ấy đang chờ quả Hồng Nhung mà anh đã hái đem về cho cô ấy đấy.
Nhân duyên là điều rất kỳ diệu.
Có thể Thần Rắn đã cố ý sắp xếp cho vị khách hàng vào ở khách sạn Linh Cô.
Linh Cô là một khách sạn đầy những câu chuyện ma quái đối với dân địa phương. Còn vị khách hàng là người ở xa mới tới nên có lẽ không biết mà vào ngủ tạm ở đó. Để rồi gặp được hồn ma nổi tiếng của khách sạn Linh Cô này và đi vào giấc mộng âm dương. Gặp được Cỏ Mùa Thu của mình trong giấc mộng thông qua ma lực của linh hồn trú ngụ trong khách sạn.
Giấc mộng âm dương đó không rõ vì sao mà còn khiến một lớp tà khí che phủ đôi mắt của vị khách hàng. Dẫn đến cái đơn yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm. Dẫn đến việc gặp gỡ Lữ Hàn. Dẫn đến việc cuối cùng vị khách hàng được nghe một câu nói khai sáng từ Lữ Hàn.
Khi cầu nguyện, thần thánh có thể sắp đặt cho một cơ duyên nào đó.
Chứ thần thánh vốn không thể trực tiếp nói điều gì vào tai người trần mắt thịt.
Tôi gom hết chút dũng khí cuối cùng, miệng lầm rầm cầu khấn một điều gì đó mà tôi không thể nhớ nổi, và ngẩng lên nhìn khuôn mặt cô gái.
Không phải là một khuôn mặt máu me.
Không phải là một khuôn mặt bong tróc.
Không phải là một khuôn mặt xương trắng.
Đó là khuôn mặt của một người mà tôi biết rất rõ, là khuôn mặt mà tôi ngày nhớ đêm mong, là khuôn mặt đã theo tôi từng bước chân trên quãng đường tới nơi xa xôi này. Đó là khuôn mặt của Cỏ Mùa Thu.
Cô ấy đang cúi xuống nhìn tôi, không cười, không giận, không biểu lộ cảm xúc.
Sao cô ấy lại ở đây được? Tôi có đang nhầm lẫn không?
Không, không thể nhầm được. Đó đúng là cái trán cao thông minh của cô ấy, đó đúng là đôi hàng lông mày thon dài như lá liễu, đó là cái chóp mũi nhỏ xinh, đó là đôi môi đỏ thắm như một đóa hồng.
Chính là Cỏ Mùa Thu mà tôi vẫn hay nằm mộng, vẫn hay ôm ấp cô ấy trong mỗi giấc mơ của mình.
Cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi, đang nhìn tôi theo kiểu như muốn hỏi tôi đang suy nghĩ điều gì, đồng thời dùng ngón tay vuốt dọc theo má tôi. Tôi còn suy nghĩ gì được nữa chứ. Khoảnh khắc này, mọi thứ đều trở nên không còn quan trọng, những lo lắng buồn phiền trong cuộc sống đều biến mất, những buồn vui giận dữ đều trở về con số không, những điên dại trong cuộc đời đều hóa thành khói bụi.
Tôi chồm tới đặt môi mình vào môi cô ấy và tôi đã hôn như chưa từng bao giờ được hôn vậy.
Tôi có thể khẳng định rằng đôi môi của cô ấy là thứ ngọt ngào nhất mà tôi đã được nếm trải từ trước cho đến nay. Nó say mê, dữ dội, ngấu nghiến. Lưỡi của chúng tôi chạm vào nhau, quấn lấy nhau như cái cách ở bên ngoài hai chúng tôi đang quấn lấy nhau vậy.
Tay tôi luồn vào tóc cô ấy. Tóc của Cỏ Mùa Thu rất đẹp, dài và mượt mà. Trước đây tôi chỉ ao ước được đi lướt ngang qua cô ấy để có thể ngửi thoáng qua mùi tóc ban mai con gái, nó thơm như mùi nắng sớm tinh mơ rọi những tia đầu tiên lên vườn hoa còn đẫm hơi sương vậy. Mà nay tôi đã được chạm vào mái tóc ấy, được cảm nhận mùi hương tóc ở khoảng cách gần nhất, được đặt môi mình lên mái tóc đó.
Có những quá trình phải đi đến tận cùng chứ không thể dừng lại giữa chừng. Tôi cũng đang ở vào một trong những quá trình ấy. Nụ hôn chỉ là khởi đầu chứ không phải kết thúc.
Tôi không biết không gian xung quanh đang ngưng đọng như thế nào nhưng tôi biết mình cần phải làm gì. Tôi kéo cái váy trắng của cô ấy lên, qua khỏi đầu, qua khỏi hai tay của cô ấy đang giơ lên cao, rồi tung mạnh lên trần nhà, bay theo một quỹ đạo hình vòng cung đáp xuống sau lưng tôi.
Nhưng khi cái váy chỉ mới bay tới điểm cao nhất, một thứ ánh sáng chói mắt chiếu rọi cả căn phòng khiến tôi phải nhắm chặt mắt lại.
Khi ánh sáng qua đi, mở mắt ra tôi thấy mình và Cỏ Mùa Thu không phải đang ở trong phòng khách sạn nữa.
Chúng tôi đang ở trên một thảo nguyên mênh mông, xanh ngắt, ngập tràn hoa và lá. Ở phía bên này là thảo nguyên mênh mông với đầy những bụi hoa rực rỡ xen lẫn với thảm cỏ xanh. Ở phía bên kia là bờ biển trải dài ngút ngàn cùng những cơn sóng vỗ lững lờ liên tục vào bờ cát.
Trên cao là hàng ngàn, hàng vạn ánh sao giăng mắc trải kín bầu trời. Chúng tôi vẫn đang ôm nhau, cô ấy vẫn đang ngồi trong lòng tôi, hai chân đưa vòng ra sau kẹp lấy lưng tôi. Có lẽ trong tư thế ôm nhau mặt đối mặt, đây đã là tư thế gần gũi nhau nhất rồi.
Trong lịch sử cờ vua thế giới, biểu tượng của Giải cờ vua thế giới 2018 là một logo độc nhất vô nhị từ ngàn năm trước cho đến tận một ngàn năm sau. Nếu có ai thử tìm kiếm hình ảnh cái biểu tượng đó sẽ hiểu chúng tôi đang ôm nhau như thế nào. Thậm chí là còn sát hơn cái biểu tượng đó nữa.
Rồi cô ấy bắt đầu cử động thân mình, ưỡn mạnh tới rồi giật lùi nhẹ lại. Một tay tôi đặt lên cái eo cong gợi cảm, tay kia vòng ra sau, đặt lên làn da lưng mát rượi mà kéo cô ấy sát về phía mình. Cô ấy lắc lư ngày một nhanh, bộ ngực dồn dập như ngựa phi nước đại.
Một cảm giác dồn nén, căng tức bắt đầu lan tỏa khắp người tôi rồi dần dần tụ về một chỗ. Tôi biết mình đã đến giới hạn cuối cùng. Ở những giây cuối cùng đó, cô ấy tì người hẳn về phía trước, ấn mạnh ngực vào miệng tôi như muốn bịt kín, không cho tôi phát ra âm thanh nào ở thời đểm phát tiết vậy. Đó là một quá trình co thắt, bùng nổ kéo dài nhất mà tôi đã từng trải qua. Cảm giác mọi tinh túy trong cơ thể mình đã trút ra bằng hết vậy.
Một lúc sau mọi thứ trở về im lặng. Những hơi thở gấp gáp trở về êm dịu. Những cái đập của con tim trở về hằng định. Chúng tôi vẫn ngồi đó trên bãi cỏ, ôm nhau trong tư thế ấy.
Rồi Cỏ Mùa Thu, lần đầu tiên trong khung cảnh ấy, mở miệng nói với tôi rằng:
- Kiếp trước chúng ta từng là tình nhân, hy vọng kiếp sau vẫn thế.
Tôi vội vàng hỏi lại:
- Vậy còn kiếp này?
Cô ấy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Tôi cảm giác một cơn buồn ngủ ập tới, sự mơ màng nhanh chóng bủa vây, không cách gì cưỡng lại được. Trước khi gục xuống, trong đầu tôi chỉ còn kịp thốt lên một câu nói ngắn gọn và tiếc nuối: Ôi, tệ thật, chưa tới một phút!
Sáng hôm sau tôi thức dậy thấy mình đang nằm trên giường như tối hôm qua. Mà lạ một điều, rất nhanh chóng, tôi thấy đôi mắt của mình mờ dần. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa. Bác sỹ kiểm tra không tìm ra được nguyên nhân. Đó là toàn bộ câu chuyện của tôi.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán, cảm giác như mình mới vừa nghe xong một câu chuyện 18+, anh hỏi khách hàng:
- Lúc thức dậy ở khách sạn, anh có mặc quần áo không?
- Không, tôi không mặc gì cả. - Vị khách hàng đáp.
- Thế … có thấy dấu vết gì của chuyện yêu đương tối qua không? - Lữ Hàn ngập ngừng một chút, lựa ngôn từ cẩn thận hỏi tiếp.
- Không. Mọi thứ gần như sạch sẽ. Tôi nhớ mình đã ra trong giấc mơ đó, cảm giác vô cùng chân thật. Nhưng giường nệm vẫn sạch như mới. - Vị khách hàng trả lời.
Vậy là đã rõ.
Vị khách hàng này đã trải qua một giấc mộng vô cùng đặc biệt. Nó đặc biệt vì ngoài chủ thể ra thì phải có một hồn ma tham gia vào.
Đây là cuộc làm tình giữa người với ma.
Giấc mộng này được gọi là Giấc Mộng Âm Dương.
Tuy có tên gọi là giấc mộng, nhưng đó là một cuộc làm tình diễn ra có thật.
Người trong mơ tất nhiên chỉ thấy những gì diễn ra trong hư ảo. Còn người ở ngoài nhìn vào sẽ thấy người đàn ông đang một mình thực hiện các động tác y như đang làm tình thật, chỉ có điều là người ấy chỉ đang thực hiện một mình. Thực ra anh ta không thực sự ở một mình. Xung quanh anh ta là một khối năng lượng dày đặc không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Các loại vong linh, ma quỷ, muốn hiện thân đều phải thông qua khối năng lượng này.
Đối với hồn ma tham gia vào giấc mộng âm dương, khối năng lượng của nó sẽ hút sạch tinh khí mà người đàn ông bắn ra, thứ tinh khí ấy sẽ tiếp thêm sức sống cho khối năng lượng tồn tại.
Đó là nguyên lý trong âm có dương, trong dương có âm. Nếu khối năng lượng âm hàn kia không hấp thu được dương khí của con người, sau một thời gian dài nó sẽ tự tan rã.
Thế nên chuyện ma nữ dụ dỗ đàn ông cùng tham gia vào giấc mộng âm dương để hút lấy năng lượng là chuyện không ít gặp từ xưa đến nay. Còn số phận người đàn ông đó cũng thường không có kết cục tốt đẹp. Sau vài ngày thực hiện giấc mộng âm dương liên tục, người đó sẽ nhanh chóng kiệt quệ, xuống sức nhanh chóng. Nếu không kịp thời phát hiện, có thể tử vong trong một thời gian ngắn nữa.
Trong cuốn “Truyền thuyết về những đồ vật kỳ quái”, có nhắc tới một món đồ vô cùng thần bí, có tên gọi là Hỷ Mộng Bị.
Đúng như cái tên của nó, đây là cái chăn mang đến những giấc mơ hạnh phúc. Theo truyền thuyết, đây là một cái chăn bông, màu đen thẫm, trên có in hình một người hành khất màu trắng.
Những người hành khất vốn có cuộc sống khó khăn, ước muốn được thỏa mãn sinh lý là vô cùng xa vời. Cái chăn đó được dành riêng cho họ.
Ai đắp cái chăn đó, đêm đêm sẽ có những giấc mộng hạnh phúc mà thực tế không thể nào có được.
Tuy nhiên nguyên lý hoạt động của nó cũng như những giấc mộng âm dương, hút cạn kiệt tinh khí của người sử dụng. Tuy mang đến cảm giác thỏa mãn, nhưng dùng lâu ngày lại mang đến một kết cục chết chóc. Khi người chủ cũ chết đi, người khác nếu chú ý đến nó mà lấy sử dụng thì lại tiếp diễn một quá trình như vậy.
Cứ thế, Hỷ Mộng Bị được truyền từ người hành khất này đến người hành khất khác. Mãi cho đến khi lưu lạc trong nhân gian và không còn thấy tung tích nữa.
Lữ Hàn chăm chú quan sát, quả thật vị khách hàng bị suy giảm đáng kể dương khí. Nhưng việc suy giảm này không thể ảnh hưởng đến đôi mắt được.
- Anh mở mắt tôi xem nào. - Lữ Hàn yêu cầu vị khách hàng.
Khi vị khách hàng mở mắt, đôi mắt nhìn qua thì thấy sống động giống như một đôi mắt bình thường. Nhưng khi Lữ Hàn nhìn kỹ thì thấy một lớp tà khí bao phủ cả hai mắt. Có lẽ chính lớp tà khí này đã khiến khách hàng không nhìn thấy gì và khiến Bác sỹ cũng không thể tìm ra nguyên nhân gì.
Lữ Hàn nhớ đến sợ dây hoa Tử Đằng nhỏ nhắn đang nằm trong túi áo mình. Anh lấy ra, bảo khách hàng nằm xuống và đặt nó lên mắt của khách hàng. Sợi dây Tử Đằng uốn éo một chút rồi hút sạch lớp tà khí che phủ hai mắt. Xong nó nhanh chóng trườn trở về bàn tay của Lữ Hàn giơ ra đón nó.
Khách hàng chớp mắt vài cái, bỗng nét mặt của khách hàng biểu hiện một sự ngạc nhiên tột độ.
- Tôi nhìn thấy được rồi. - Vị khách hàng thốt lên.
- Anh nhìn lại được thì tốt. – Lữ Hàn cũng mỉm cười.
Rồi như chợt nghĩ ra được điều gì, Lữ Hàn lại hỏi:
- Công ty của anh là công ty làm về công việc gì vậy?
- Đó là công ty xuất bản sách, công việc của tôi là biên tập sách.
Lữ Hàn nghệch mặt ra:
- Thảo nào, câu chuyện đáng lẽ kể năm phút là xong. Nhưng qua cách diễn đạt của anh, nó kéo tới nửa ngày trời mới hết.
Rồi Lữ Hàn đề nghị:
- Sau này anh có thể nghĩ tới việc xuất bản một cuốn sách cho riêng mình. Cứ kể chuyện theo cái cách anh kể nãy giờ là được.
Trước khi rời đi, Lữ Hàn còn nói thêm một câu khiến vị khách hàng há hốc miệng:
- Cái thành ngữ “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” mà anh nói đó là để áp dụng cho đàn ông đã có gia đình. Một người đàn ông đã có gia đình mà dính tới ba đối tượng đó sẽ khó mà có được kết cục tốt đẹp. Còn anh, đã có gia đình đâu mà lại lo lắng về chuyện đó. Cỏ Mùa Thu của anh, có khi cô ấy đang chờ quả Hồng Nhung mà anh đã hái đem về cho cô ấy đấy.
Nhân duyên là điều rất kỳ diệu.
Có thể Thần Rắn đã cố ý sắp xếp cho vị khách hàng vào ở khách sạn Linh Cô.
Linh Cô là một khách sạn đầy những câu chuyện ma quái đối với dân địa phương. Còn vị khách hàng là người ở xa mới tới nên có lẽ không biết mà vào ngủ tạm ở đó. Để rồi gặp được hồn ma nổi tiếng của khách sạn Linh Cô này và đi vào giấc mộng âm dương. Gặp được Cỏ Mùa Thu của mình trong giấc mộng thông qua ma lực của linh hồn trú ngụ trong khách sạn.
Giấc mộng âm dương đó không rõ vì sao mà còn khiến một lớp tà khí che phủ đôi mắt của vị khách hàng. Dẫn đến cái đơn yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm. Dẫn đến việc gặp gỡ Lữ Hàn. Dẫn đến việc cuối cùng vị khách hàng được nghe một câu nói khai sáng từ Lữ Hàn.
Khi cầu nguyện, thần thánh có thể sắp đặt cho một cơ duyên nào đó.
Chứ thần thánh vốn không thể trực tiếp nói điều gì vào tai người trần mắt thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.