Chương 43: Lời Dặn Của Lão Tiền Bối
ThuyMongTrung
30/05/2020
Lữ Hàn lưỡng lự một chút rồi bước tới gần lão già.
Lão già dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào phía trên mí mắt hai bên của Lữ Hàn rồi kéo ra hai tia màu trắng lượn lờ như khói, đoạn kéo làn khói xuống chạm vào chiếc nhẫn màu ngọc bích. Làn khói chảy một lúc rồi bị hấp thu hết vào trong chiếc nhẫn. Làm xong, lão già nói:
- Từ thuở khai thiên lập địa, có một thứ năng lượng gọi là năng lượng hỗn độn, sau này Newton gọi là lực hấp dẫn ấy, nó…
- Lão cũng biết Newton? – Lữ Hàn cắt ngang lời lão.
- Lúc nhỏ ta cũng phải đến trường lớp và học vật lý như ngươi. Ngươi nghĩ ta mù chữ à?
Lão già quát xong thì nói tiếp:
- Thứ năng lượng hỗn độn này là vô cùng vô tận. Mỗi một sinh vật ra đời, dù là muông thú, cỏ cây hay loài người đều được đất Mẹ thiên nhiên trao cho một ít năng lượng này. Nhưng số lượng và vị trí trên cơ thể là không giống nhau. Chẳng hạn như chàng trai đi chung với ngươi có năng lượng hỗn độn này tụ lại thành một quả cầu lớn trong cơ thể, khiến cậu ấy có Niệm lực rất mạnh, nhưng sẽ sống khá hướng nội, nếu có thể lấy một cô gái nhiều dương khí làm vợ thì có thể khắc phục được nhược điểm này.
Thủy Mộng Trung nghe nhắc tới mình thì hỏi:
- Thế nào là một cô gái nhiều dương khí?
- Một nữ cảnh sát có ngực nhỏ chẳng hạn.
Lão già đáp mà như đâm cho Thủy Mộng Trung một nhát, rồi lão nhìn qua Điệp Thần:
- Còn cô gái này, năng lượng hỗn độn tụ rất nhiều ở ngón tay trỏ, do đó khả năng thiện xạ là rất nổi bật. Có điều dương khí hỗn độn tụ ở ngón trỏ quá mạnh, khả năng phải có tới hai đời chồng mới yên ổn.
Lão lại quay sang Thủy Mộng Trung mà nói:
- Ngươi nên kiên nhẫn mà chờ đợi.
- Chờ đợi cái gì? Thủy Mộng Trung thắc mắc.
Lão già không trả lời Thủy Mộng Trung mà nói tiếp:
- Các thiên tài trên thế giới đều là do khi sinh ra được tạo hóa ban tặng thứ năng lượng hỗn độn nhiều vượt trội so với người khác. Còn ngươi, Lữ Hàn, năng lượng tụ nhiều vào hai mắt, ban tặng cho ngươi năng lực Thấu Thị vô cùng mạnh. Có điều nó không dùng để diệt quỷ được. Ta vừa rồi đã rút chín phần hỗn độn đó nạp vào chiếc nhẫn này, vũ khí nào được dùng bởi bàn tay đeo nhẫn đều là khắc tinh với ma quỷ.
Lão ngừng lại một chút để lấy hơi rồi nói tiếp:
- Ta chỉ giữ lại một phần ở mắt ngươi để giúp phân biệt được ma quỷ với người thường. Nó đã hòa nhập vào mắt bình thường nên ngươi không cần bật hay tắt năng lực Thấu Thị nữa. Mắt của ngươi từ nay sẽ giống như Âm Dương Nhãn, tốt hơn so với trước đây.
- Trước đây thì thế nào? Lữ Hàn thắc mắc.
- Ngươi chỉ dùng nó để nhìn trộm đồ lót người khác, không mang lại lợi ích gì trong việc diệt quỷ.
- Lão… - Lữ Hàn nghẹn giọng.
Điệp Thần hắng giọng rồi bật cười hô hô, cảm giác như cô hả hê vì đã trả được mối thù bị Lữ Hàn nhìn trộm đồ lót.
- Từ từ ngươi sẽ quen, nguyên lý thiên địa đại đạo, nếu ngươi cứ nhìn thấu suốt được người khác như thế mãi, cũng không tốt cho tạo hóa của nhân duyên. – Lão già an ủi.
Lữ Hàn cúi mặt trầm ngâm những gì lão già nói.
- Lữ Hàn à? – Lão già gọi.
Lữ Hàn ngẩng lên nhìn lão.
- Đạo cao một thước, ma cũng cao một trượng. Từ nay về sau phải cẩn thận một chút. – Lão già dặn dò.
- Tôi biết rồi. – Anh đáp rồi lại cúi đầu trầm ngâm.
Lữ Hàn đổi qua cách xưng hô khác vì cảm nhận được mối quan hệ giữa mình và lão già có chút thân thiết hơn.
- Lữ Hàn à? – Lão già gọi.
Lữ Hàn ngẩng lên nhìn lão.
- Con đường của ngươi còn dài, tình duyên cũng thế. Người mà ngươi nghĩ là mình yêu thương thì lại không có duyên vợ chồng. Người mà ngươi không nghĩ tới nhất, sau này lại nên duyên vợ chồng với ngươi.
Lữ Hàn thở dài, cúi đầu trầm mặc, chuyện tình duyên nhân gian luôn là thứ nhiều sầu hận nhất chốn hồng trần. Không ngờ lão già nói thêm một câu:
- Những người còn lại sẽ là vợ bé của ngươi.
Lữ Hàn té sấp mặt vì câu nói của lão già nhìn có vẻ đứng đắn này.
Khi Lữ Hàn lồm cồm bò dậy thì lão già nói:
- Tiêu Tương, con bé với ngươi không có duyên vợ chồng, tranh thủ thời gian còn được ở bên nhau, đối xử với nó tốt một chút, dù gì nó cũng là Hộ Pháp, ở bên cạnh giúp đỡ ngươi. Những bí mật, võ công, binh khí của môn phái dần dần nó sẽ tiết lộ cho ngươi.
- Tôi nhớ rồi. – Lữ Hàn trầm giọng.
- Nó mới hai mươi tuổi, nhớ dùng bao cao su cho nó. Có con sớm quá cũng không tốt.
- Hả?
Cả ba người Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần cùng hét lên và té ngửa vì câu nói của lão già nhìn có vẻ tử tế này.
Lữ Hàn lại lồm cồm bò dậy, lão già nói tiếp:
- Để điện thoại của ngươi lại đây, khi nào mua điện thoại mới thì nhắn tin địa chỉ liên lạc của ngươi vào cái điện thoại hiện tại, cho Tiêu Tương biết đường đi tìm ngươi.
Lữ Hàn lấy điện thoại trong túi và lấy dây sạc trong ba lô mà Thủy Mộng Trung đang ôm, rồi để lên giường. Lão già nói tiếp:
- Để một ít tiền nữa, đủ cho Tiêu Tương có tiền di chuyển và ăn ở trong thời gian chờ đợi ngươi.
Lữ Hàn lục ví, lấy ra một số tiền mặt rất lớn, đủ cho Tiêu Tương có thể tự lo trong một khoảng thời gian. Nhưng bất chợt, anh ngẩn người, cảm giác có cái gì đó sai sai nhỉ, đổi điện thoại và số tiền lớn cho một cái nhẫn hàng chợ. Cảm giác kiểu như bị lừa thì phải.
Lão già gọi to tên Ba Đầu Sáu Tay, con quỷ từ đâu xuất hiện đến bên cạnh. Lão già đưa hết tiền và điện thoại cho nó:
- Cất lại, chút nữa đưa cho Tiêu nhi.
Con quỷ ngoan ngoãn bỏ điện thoại và tiền của Lữ Hàn vào túi áo của nó.
- Ba Đầu Sáu Tay là con quỷ ta nhận nuôi từ nhỏ. Nó đã quen ăn các loại đồ chay mà Tiêu Tương nấu. Nên bản tính nó rất thiện lương, mỗi tội có chút ngốc nghếch. Ta đã dặn nó lo hậu sự cho ta rồi. Sau này ngươi cố gắng lo cho nó. Tội nghiệp, nó là quỷ mồ côi. – Lão già cảm thán.
Lữ Hàn nhủ thầm, không lẽ mình là người đầu tiên trong môn phái vài đời trở lại đây không phải là trẻ mồ côi chăng? Anh lắc đầu, cúi mặt xúc động khi nghĩ về trẻ mồ côi.
- Lữ Hàn à? – Lão già lại gọi.
Lữ Hàn lại ngẩng lên nhìn lão, bực bội:
- Này lão già, cần nói gì thì nói hết một lần đi. Nãy giờ ta gật lên gật xuống mệt lắm rồi đấy.
- Ai bảo ngươi đang nói chuyện mà cứ cúi mặt xuống làm gì. – Lão già quát lại.
- Được rồi, giờ còn gì thì nói hết một lần cho xong đi. – Lữ Hàn xẵng giọng.
- Hết rồi.
- Hết rồi? – Lữ Hàn nghẹn họng. – Lão chọc ta à?
- Thôi, ta đi chết đây.
- Tốt, lão cứ đi chết đi. – Lữ Hàn bực mình hùa theo.
Lão già mỉm cười rồi gục đầu xuống.
Lữ Hàn cười cười:
- Nói chết là chết được liền à? Lão đóng kịch cũng giỏi đó.
Nhưng đợi một lúc mà không thấy lão già có động tĩnh gì. Thủy Mộng Trung lên tiếng:
- Lão tiền bối hình như… đã thác rồi.
Lữ Hàn tiến lại gần sờ lên cổ lão. Mạch cổ đã không còn đập nữa, nhịp thở cũng không còn. Quả nhiên nói chết là chết được ngay, lão già này thật có chút kỳ dị.
Bỗng nhiên ba người cảm thấy nóng. Quay người nhìn ra thì thấy căn nhà đang bốc cháy. Thì ra Ba Đầu Sáu Tay y theo lời dặn của Tiêu Ảnh Tử, hỏa thiêu di thể cùng căn nhà. Nhà làm bằng tranh nên rất bén lửa. Có điều nó đốt nhà mà không để ý, thành ra đốt luôn ba người còn trong nhà.
Ba người vội vàng lao ra khỏi đám cháy. Lữ Hàn rủa thầm, con quỷ Ba Đầu Sáu Tay ngốc nghếch này, suýt nữa thì ba người thành heo quay cả rồi.
Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần đứng nhìn ngôi nhà bốc cháy, trong lòng có chút cảm khái. Khoảnh khắc chứng kiến và tiễn đưa một người từ giã cõi đời, dù chỉ là người xa lạ mới gặp, cũng khiến người ta có chút ưu phiền.
Lữ Hàn lắc đầu, cảm giác trong khóe mắt mình có một giọt lệ ứa ra, lão già tuy kỳ quái nhưng cũng có chút nghĩa tình.
- Lữ Hàn à?
Cả ba người nhảy dựng, suýt nữa thì nhảy thẳng vào trong biển lửa trước mặt khi đột nhiên nghe giọng lão già vang lên sau lưng.
Bọn họ quay lại thì thấy hồn ma lão già hiện ra sau lưng họ từ khi nào. Lữ Hàn quát um sùm:
- Lão làm cái trò gì vậy? Suýt chút nữa là tụi này nhảy vào trong lửa thành heo quay luôn rồi. Hù nhau vậy có ngày hù chết người đó.
Hồn ma lão già quát lại:
- Làm cái trò gì, ngươi chưa thấy tục lệ cúng bảy ngày cho người chết à? Trong bảy ngày đó, người chết đi đi về về. Đêm nay là đêm đầu tiên ta chết, ta hiện về thì có gì sai?
Rồi lão quát tiếp:
- Mà ngươi nhìn lại mình đi, đường đường là chưởng môn phái Tiêu Dao nổi tiếng trừ tà diệt quỷ, lại đi sợ ma, có còn ra thể thống gì nữa không?
Lữ Hàn hỏi lại:
- Mà tự nhiên đang yên đang lành, lão hiện ra làm gì?
- Ta còn vài chuyện cần dặn dò Tiêu Tương.
- Tiêu Tương? À, mà nãy giờ cô ấy ở đâu không thấy nhỉ?
- Con bé có chút giận dỗi vì ta không chọn nó làm chưởng môn.
Lão già thở dài rồi nói tiếp:
- Nên sau này, thời gian đầu nó sẽ có chút khó chịu với ngươi, nhưng khi đã thân thiết rồi thì sẽ ổn cả. Nhớ, lần đầu tiên của nó, làm nhẹ nhàng một chút.
- Lão…? – Lữ Hàn nghẹn họng, không biết phải nói gì tiếp với lão già kỳ quặc này.
Lão già xua tay:
- Thôi các ngươi đi đi, Ba Đầu Sáu Tay sẽ đưa các ngươi ra lại đường lớn bắt xe. Sắp sửa đến chuyến cuối rồi.
Ba người vội chạy theo con quỷ đang bỏ đi rất nhanh. Do vội vàng nên Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung không chú ý, chỉ riêng Điệp Thần là chú ý thấy có điều lạ trong câu nói của lão già, cô lẩm bẩm:
- Giờ này mà có xe chạy chuyến cuối sao?
Lão già dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào phía trên mí mắt hai bên của Lữ Hàn rồi kéo ra hai tia màu trắng lượn lờ như khói, đoạn kéo làn khói xuống chạm vào chiếc nhẫn màu ngọc bích. Làn khói chảy một lúc rồi bị hấp thu hết vào trong chiếc nhẫn. Làm xong, lão già nói:
- Từ thuở khai thiên lập địa, có một thứ năng lượng gọi là năng lượng hỗn độn, sau này Newton gọi là lực hấp dẫn ấy, nó…
- Lão cũng biết Newton? – Lữ Hàn cắt ngang lời lão.
- Lúc nhỏ ta cũng phải đến trường lớp và học vật lý như ngươi. Ngươi nghĩ ta mù chữ à?
Lão già quát xong thì nói tiếp:
- Thứ năng lượng hỗn độn này là vô cùng vô tận. Mỗi một sinh vật ra đời, dù là muông thú, cỏ cây hay loài người đều được đất Mẹ thiên nhiên trao cho một ít năng lượng này. Nhưng số lượng và vị trí trên cơ thể là không giống nhau. Chẳng hạn như chàng trai đi chung với ngươi có năng lượng hỗn độn này tụ lại thành một quả cầu lớn trong cơ thể, khiến cậu ấy có Niệm lực rất mạnh, nhưng sẽ sống khá hướng nội, nếu có thể lấy một cô gái nhiều dương khí làm vợ thì có thể khắc phục được nhược điểm này.
Thủy Mộng Trung nghe nhắc tới mình thì hỏi:
- Thế nào là một cô gái nhiều dương khí?
- Một nữ cảnh sát có ngực nhỏ chẳng hạn.
Lão già đáp mà như đâm cho Thủy Mộng Trung một nhát, rồi lão nhìn qua Điệp Thần:
- Còn cô gái này, năng lượng hỗn độn tụ rất nhiều ở ngón tay trỏ, do đó khả năng thiện xạ là rất nổi bật. Có điều dương khí hỗn độn tụ ở ngón trỏ quá mạnh, khả năng phải có tới hai đời chồng mới yên ổn.
Lão lại quay sang Thủy Mộng Trung mà nói:
- Ngươi nên kiên nhẫn mà chờ đợi.
- Chờ đợi cái gì? Thủy Mộng Trung thắc mắc.
Lão già không trả lời Thủy Mộng Trung mà nói tiếp:
- Các thiên tài trên thế giới đều là do khi sinh ra được tạo hóa ban tặng thứ năng lượng hỗn độn nhiều vượt trội so với người khác. Còn ngươi, Lữ Hàn, năng lượng tụ nhiều vào hai mắt, ban tặng cho ngươi năng lực Thấu Thị vô cùng mạnh. Có điều nó không dùng để diệt quỷ được. Ta vừa rồi đã rút chín phần hỗn độn đó nạp vào chiếc nhẫn này, vũ khí nào được dùng bởi bàn tay đeo nhẫn đều là khắc tinh với ma quỷ.
Lão ngừng lại một chút để lấy hơi rồi nói tiếp:
- Ta chỉ giữ lại một phần ở mắt ngươi để giúp phân biệt được ma quỷ với người thường. Nó đã hòa nhập vào mắt bình thường nên ngươi không cần bật hay tắt năng lực Thấu Thị nữa. Mắt của ngươi từ nay sẽ giống như Âm Dương Nhãn, tốt hơn so với trước đây.
- Trước đây thì thế nào? Lữ Hàn thắc mắc.
- Ngươi chỉ dùng nó để nhìn trộm đồ lót người khác, không mang lại lợi ích gì trong việc diệt quỷ.
- Lão… - Lữ Hàn nghẹn giọng.
Điệp Thần hắng giọng rồi bật cười hô hô, cảm giác như cô hả hê vì đã trả được mối thù bị Lữ Hàn nhìn trộm đồ lót.
- Từ từ ngươi sẽ quen, nguyên lý thiên địa đại đạo, nếu ngươi cứ nhìn thấu suốt được người khác như thế mãi, cũng không tốt cho tạo hóa của nhân duyên. – Lão già an ủi.
Lữ Hàn cúi mặt trầm ngâm những gì lão già nói.
- Lữ Hàn à? – Lão già gọi.
Lữ Hàn ngẩng lên nhìn lão.
- Đạo cao một thước, ma cũng cao một trượng. Từ nay về sau phải cẩn thận một chút. – Lão già dặn dò.
- Tôi biết rồi. – Anh đáp rồi lại cúi đầu trầm ngâm.
Lữ Hàn đổi qua cách xưng hô khác vì cảm nhận được mối quan hệ giữa mình và lão già có chút thân thiết hơn.
- Lữ Hàn à? – Lão già gọi.
Lữ Hàn ngẩng lên nhìn lão.
- Con đường của ngươi còn dài, tình duyên cũng thế. Người mà ngươi nghĩ là mình yêu thương thì lại không có duyên vợ chồng. Người mà ngươi không nghĩ tới nhất, sau này lại nên duyên vợ chồng với ngươi.
Lữ Hàn thở dài, cúi đầu trầm mặc, chuyện tình duyên nhân gian luôn là thứ nhiều sầu hận nhất chốn hồng trần. Không ngờ lão già nói thêm một câu:
- Những người còn lại sẽ là vợ bé của ngươi.
Lữ Hàn té sấp mặt vì câu nói của lão già nhìn có vẻ đứng đắn này.
Khi Lữ Hàn lồm cồm bò dậy thì lão già nói:
- Tiêu Tương, con bé với ngươi không có duyên vợ chồng, tranh thủ thời gian còn được ở bên nhau, đối xử với nó tốt một chút, dù gì nó cũng là Hộ Pháp, ở bên cạnh giúp đỡ ngươi. Những bí mật, võ công, binh khí của môn phái dần dần nó sẽ tiết lộ cho ngươi.
- Tôi nhớ rồi. – Lữ Hàn trầm giọng.
- Nó mới hai mươi tuổi, nhớ dùng bao cao su cho nó. Có con sớm quá cũng không tốt.
- Hả?
Cả ba người Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần cùng hét lên và té ngửa vì câu nói của lão già nhìn có vẻ tử tế này.
Lữ Hàn lại lồm cồm bò dậy, lão già nói tiếp:
- Để điện thoại của ngươi lại đây, khi nào mua điện thoại mới thì nhắn tin địa chỉ liên lạc của ngươi vào cái điện thoại hiện tại, cho Tiêu Tương biết đường đi tìm ngươi.
Lữ Hàn lấy điện thoại trong túi và lấy dây sạc trong ba lô mà Thủy Mộng Trung đang ôm, rồi để lên giường. Lão già nói tiếp:
- Để một ít tiền nữa, đủ cho Tiêu Tương có tiền di chuyển và ăn ở trong thời gian chờ đợi ngươi.
Lữ Hàn lục ví, lấy ra một số tiền mặt rất lớn, đủ cho Tiêu Tương có thể tự lo trong một khoảng thời gian. Nhưng bất chợt, anh ngẩn người, cảm giác có cái gì đó sai sai nhỉ, đổi điện thoại và số tiền lớn cho một cái nhẫn hàng chợ. Cảm giác kiểu như bị lừa thì phải.
Lão già gọi to tên Ba Đầu Sáu Tay, con quỷ từ đâu xuất hiện đến bên cạnh. Lão già đưa hết tiền và điện thoại cho nó:
- Cất lại, chút nữa đưa cho Tiêu nhi.
Con quỷ ngoan ngoãn bỏ điện thoại và tiền của Lữ Hàn vào túi áo của nó.
- Ba Đầu Sáu Tay là con quỷ ta nhận nuôi từ nhỏ. Nó đã quen ăn các loại đồ chay mà Tiêu Tương nấu. Nên bản tính nó rất thiện lương, mỗi tội có chút ngốc nghếch. Ta đã dặn nó lo hậu sự cho ta rồi. Sau này ngươi cố gắng lo cho nó. Tội nghiệp, nó là quỷ mồ côi. – Lão già cảm thán.
Lữ Hàn nhủ thầm, không lẽ mình là người đầu tiên trong môn phái vài đời trở lại đây không phải là trẻ mồ côi chăng? Anh lắc đầu, cúi mặt xúc động khi nghĩ về trẻ mồ côi.
- Lữ Hàn à? – Lão già lại gọi.
Lữ Hàn lại ngẩng lên nhìn lão, bực bội:
- Này lão già, cần nói gì thì nói hết một lần đi. Nãy giờ ta gật lên gật xuống mệt lắm rồi đấy.
- Ai bảo ngươi đang nói chuyện mà cứ cúi mặt xuống làm gì. – Lão già quát lại.
- Được rồi, giờ còn gì thì nói hết một lần cho xong đi. – Lữ Hàn xẵng giọng.
- Hết rồi.
- Hết rồi? – Lữ Hàn nghẹn họng. – Lão chọc ta à?
- Thôi, ta đi chết đây.
- Tốt, lão cứ đi chết đi. – Lữ Hàn bực mình hùa theo.
Lão già mỉm cười rồi gục đầu xuống.
Lữ Hàn cười cười:
- Nói chết là chết được liền à? Lão đóng kịch cũng giỏi đó.
Nhưng đợi một lúc mà không thấy lão già có động tĩnh gì. Thủy Mộng Trung lên tiếng:
- Lão tiền bối hình như… đã thác rồi.
Lữ Hàn tiến lại gần sờ lên cổ lão. Mạch cổ đã không còn đập nữa, nhịp thở cũng không còn. Quả nhiên nói chết là chết được ngay, lão già này thật có chút kỳ dị.
Bỗng nhiên ba người cảm thấy nóng. Quay người nhìn ra thì thấy căn nhà đang bốc cháy. Thì ra Ba Đầu Sáu Tay y theo lời dặn của Tiêu Ảnh Tử, hỏa thiêu di thể cùng căn nhà. Nhà làm bằng tranh nên rất bén lửa. Có điều nó đốt nhà mà không để ý, thành ra đốt luôn ba người còn trong nhà.
Ba người vội vàng lao ra khỏi đám cháy. Lữ Hàn rủa thầm, con quỷ Ba Đầu Sáu Tay ngốc nghếch này, suýt nữa thì ba người thành heo quay cả rồi.
Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần đứng nhìn ngôi nhà bốc cháy, trong lòng có chút cảm khái. Khoảnh khắc chứng kiến và tiễn đưa một người từ giã cõi đời, dù chỉ là người xa lạ mới gặp, cũng khiến người ta có chút ưu phiền.
Lữ Hàn lắc đầu, cảm giác trong khóe mắt mình có một giọt lệ ứa ra, lão già tuy kỳ quái nhưng cũng có chút nghĩa tình.
- Lữ Hàn à?
Cả ba người nhảy dựng, suýt nữa thì nhảy thẳng vào trong biển lửa trước mặt khi đột nhiên nghe giọng lão già vang lên sau lưng.
Bọn họ quay lại thì thấy hồn ma lão già hiện ra sau lưng họ từ khi nào. Lữ Hàn quát um sùm:
- Lão làm cái trò gì vậy? Suýt chút nữa là tụi này nhảy vào trong lửa thành heo quay luôn rồi. Hù nhau vậy có ngày hù chết người đó.
Hồn ma lão già quát lại:
- Làm cái trò gì, ngươi chưa thấy tục lệ cúng bảy ngày cho người chết à? Trong bảy ngày đó, người chết đi đi về về. Đêm nay là đêm đầu tiên ta chết, ta hiện về thì có gì sai?
Rồi lão quát tiếp:
- Mà ngươi nhìn lại mình đi, đường đường là chưởng môn phái Tiêu Dao nổi tiếng trừ tà diệt quỷ, lại đi sợ ma, có còn ra thể thống gì nữa không?
Lữ Hàn hỏi lại:
- Mà tự nhiên đang yên đang lành, lão hiện ra làm gì?
- Ta còn vài chuyện cần dặn dò Tiêu Tương.
- Tiêu Tương? À, mà nãy giờ cô ấy ở đâu không thấy nhỉ?
- Con bé có chút giận dỗi vì ta không chọn nó làm chưởng môn.
Lão già thở dài rồi nói tiếp:
- Nên sau này, thời gian đầu nó sẽ có chút khó chịu với ngươi, nhưng khi đã thân thiết rồi thì sẽ ổn cả. Nhớ, lần đầu tiên của nó, làm nhẹ nhàng một chút.
- Lão…? – Lữ Hàn nghẹn họng, không biết phải nói gì tiếp với lão già kỳ quặc này.
Lão già xua tay:
- Thôi các ngươi đi đi, Ba Đầu Sáu Tay sẽ đưa các ngươi ra lại đường lớn bắt xe. Sắp sửa đến chuyến cuối rồi.
Ba người vội chạy theo con quỷ đang bỏ đi rất nhanh. Do vội vàng nên Lữ Hàn và Thủy Mộng Trung không chú ý, chỉ riêng Điệp Thần là chú ý thấy có điều lạ trong câu nói của lão già, cô lẩm bẩm:
- Giờ này mà có xe chạy chuyến cuối sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.