Chương 42: Tiếp Nhận Chưởng Môn
ThuyMongTrung
30/05/2020
Lữ Hàn hỏi lại lão già:
- Ông đợi ngày gì mà lâu?
- Ta đợi ngày để gặp được người có thể truyền lại vị trí chưởng môn của ta.
Lại gặp một lão tâm thần, Lữ Hàn nghĩ thầm, đoạn muốn chọc lão cho vui:
- Chắc là ông đợi ta đến để truyền lại chức chưởng môn của ông nhỉ? – Lữ Hàn cười nhếch mép, có ý chọc ghẹo.
- Đúng rồi đấy, cuối cùng ngươi cũng đã tới. – Lão già nghiêm túc.
- Hay thật, đến cái tên của ta, lão còn chẳng biết nữa là. – Lữ Hàn lắc đầu, có chút thương cảm, nhìn một lượt quanh nhà.
- Ta chỉ là không biết tên ngươi thôi, chứ ta biết đêm nay ngươi sẽ đi ngang qua đây, nên đã bảo Ba Đầu Sáu Tay đi đón ngươi. Ta canh giờ rồi bảo nó ra đường lớn, thấy chiếc xe nào đi ngang qua thì leo lên, gây ầm ĩ một chút rồi chạy về. Ngươi sẽ đuổi theo nó tới đây, Tiêu Tương đã đứng đợi sẵn để khảo nghiệm ngươi rồi. Con bé sẽ phóng thử ám khí để tìm đúng người. Tìm được người rồi thì lần lượt dùng các loại ám khí từ thấp lên cao để đánh giá năng lực. Đến tầng cuối cùng, nếu ngươi phá được Quan Âm Hữu Lệ, vượt qua khảo nghiệm, nó sẽ mở cửa cho ngươi vào gặp ta.
Lữ Hàn có chút ngạc nhiên khi thấy lão già nói trình tự mọi việc có vẻ rất ăn khớp. Anh suy ngẫm một chút rồi hỏi:
- Sao lão biết đêm nay ta sẽ đi ngang đây?
- Một số người khi đã sống đủ lâu, đến ngày cuối cùng của cuộc đời thì có thể nhìn thấu thiên lý âm dương, từ quá khứ đến hiện tại, cho tới tương lai đều có thể thấu suốt.
- Nghe hay đấy, nói cho ta nghe ngày mai vietlott sẽ ra số mấy được không?
- Nói ra thì cũng được. Nhưng nguyên lý của thiên địa đại đạo, hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời nên ta mới nhìn rõ được thế gian. Nếu bây giờ ta nói với ngươi thì ngày mai ngươi sẽ phải chết.
- Ngụy biện. – Lữ Hàn nhận xét.
- Nếu ngày mai người không chết sau khi đã biết trước kết quả vietlott thì thế gian còn ai chơi lại ngươi nữa. – Lão già từ tốn giải thích.
Lão già ở nơi thâm sơn cùng cốc này thế mà cũng biết vietlott là gì nhỉ, Lữ Hàn nghĩ thầm, rồi nhận ra một vấn đề trong câu nói của lão, bèn hỏi:
- Lão bảo ngày mai lão sẽ chết?
- Chính xác là chút nữa thôi.
- Lão đang ngồi sờ sờ ra đó, nói chết là chết được ngay à? – Lữ Hàn có chút châm biếm.
- Vì vậy ta đợi đêm nay gặp được ngươi để truyền lại vị trí chưởng môn này, qua tới ngày mai thì không kịp nữa. – Lão già không để ý đến sự châm chọc của Lữ Hàn.
- Lão nói môn phái của lão là gì?
- Là phái Tiêu Dao, sáng lập là tổ sư Tiêu Dao Tử. Tổ sư muốn có được sự tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì nên đã lập ra phái này. Tuy nhiên trong cuộc sống, muốn tự do tự tại thì hoặc là phải thật nhiều tiền, hoặc là phải thật có công phu gì đó ghê gớm, còn không thì mãi mãi vẫn phải phụ thuộc vào đám đông xã hội. Tổ sư sau khi lập phái thì dùng các công phu trấn thiên áp địa để duy trì được tư tưởng tiêu dao của mình. Nhưng đó là chuyện của cả ngàn năm trước, bây giờ truyền đến đời ta thì chỉ còn sót lại công phu dùng ám khí là đáng để nhắc tới. – Lão già chậm rãi giải thích.
- Truyền đến đời lão là đời thứ mấy của môn phái này?
- Là đời thứ ba mươi lăm.
- À, vậy trước lão là đã trải qua ba mươi bốn đời chưởng môn rồi. – Lữ Hàn gật gù.
- Không phải, tại lâu quá ta cũng quên mất là đời bao nhiêu rồi, nên tự đặt ra con số ba mươi lăm vậy thôi.
- Hả?
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Cái môn phái tùy tiện!
- Cô gái kia tên là Tiêu Tương à? – Lữ Hàn hỏi tiếp.
- Phải, nó là trẻ mồ côi ta nhận nuôi từ nhỏ, nên đặt tên cho nó theo họ của tổ sư.
- Còn ông là Tiêu Ảnh Tử, sao lại trùng hợp họ Tiêu vậy?
- Ta cũng là trẻ mồ côi, sư phụ ta là Tiêu Điền Tử lúc nhận nuôi ta từ nhỏ thì đặt tên ta sẵn như vậy.
- Sư phụ lão là Tiêu Điền Tử, chắc lại cũng là trẻ mồ côi được nhận nuôi chứ gì? – Lữ Hàn châm chọc.
- Phải, sư phụ của sư phụ là Tiêu Giang Tử, nhận nuôi sư phụ ta từ nhỏ nên đặt tên sẵn như vậy.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Môn phái trẻ mồ côi!
Anh quyết định sáng suốt là không nên hỏi về cái vấn đề tổ tông này nữa, anh hỏi qua chuyện khác.
- Cô gái tên là Tiêu Tương ấy, khả năng dùng ám khí hơn người, sao lão không chọn cô ấy làm chưởng môn đi. Không lẽ chưởng môn phải là nam?
- Nam hay nữ gì cũng được. Chỉ có điều phải đáp ứng được điều kiện. Điều kiện của nam là phải có tài sử dụng ám khí, điều kiện của nữ là phải… đẹp.
- Đẹp? – Lữ Hàn tưởng mình nghe nhầm.
- Phải, Tiêu Tương không đẹp lắm nên không đáp ứng được điều kiện làm chưởng môn.
- Ngoài đẹp ra thì còn điều kiện gì nữa để một cô gái có thể làm chưởng môn? – Lữ Hàn hỏi thăm với ý muốn sẽ khắc phục nhược điểm còn thiếu sót cho Tiêu Tương, vì nếu chỉ là đẹp thì phẫu thuật thẩm mỹ có thể giải quyết.
- Hết rồi. Chỉ cần đẹp là được, ngoài ra không đòi hỏi năng lực gì khác, thậm chí không biết võ công hay ám khí gì cũng được.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Cái môn phái tào lao!
- Nếu ta không nhận thì sao?
- Thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.
- Ông có khả năng à? – Lữ Hàn hỏi với một chút thách thức.
Một sợi tóc rớt xuống qua trước mắt Lữ Hàn.
Lão già hoàn toàn không động tay chân nhưng đã bằng cách nào đó cắt đứt một sợi tóc trước trán anh.
- Từ khi ngươi bước chân qua ngưỡng cửa này, hoặc là phải nhận vị trí chưởng môn, hoặc là có người khác khiêng xác ngươi ra ngoài. – Lão già vừa vuốt râu vừa nói.
Lão già ra tay kiểu gì để cắt đứt sợi tóc của mình vậy nhỉ, Lữ Hàn thắc mắc, rồi hỏi lại:
- Nếu nhận vị trí này thì cần phải làm những nghi thức gì?
- Không cần làm gì cả, chỉ cần đeo chiếc nhẫn của chưởng môn vào tay là được. – Lão già nói xong thì tháo chiếc nhẫn trên ngón tay, búng nó về phía Lữ Hàn.
Lữ Hàn giơ tay đón lấy, đưa lên ngắm nghía, đó là một chiếc nhẫn xanh biếc màu ngọc bích, anh trầm trồ:
- Đây là nhẫn trấn phái à? Chà, quả là bảo vật vô giá!
- Không, cái nhẫn thật ta đã đem đi cầm đồ để trả tiền viện phí cho một lần Tiêu Tương mắc bệnh nặng rồi.
- Vậy còn cái nhẫn này? - Lữ Hàn há hốc miệng.
- Ta mua lại hàng nhái mấy đồng ở ngoài chợ thôi.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi dài trên trán. Môn phái nghèo kiết xác!
Nhận chiếc nhẫn xong, Lữ Hàn bần thần một lúc rồi hỏi:
- Nhận chức chưởng môn xong rồi thì ta cần làm gì với môn phái? Tổng đà của môn phái ở đâu? Bang chúng ở đâu?
- Tiêu Dao là môn phái tự do nên không có tổng đà. Bang chúng thì ngoài ngươi ra là có thêm Tiêu Tương nữa.
- Môn phái hai người? – Lữ Hàn ngạc nhiên.
- Phải, vì các đời chưởng môn trước chỉ lo tiêu diêu tự tại, đến đời ta cũng thế, nên hiện tại cả cái môn phái đang ở trước mặt ngươi thôi.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Cái môn phái ăn chơi!
Anh nhìn quanh căn nhà tranh rách nát chẳng có đồ đạc gì mà muốn khóc trong lòng, anh hỏi tiếp:
- Vậy lão và Tiêu Tương làm gì để kiếm sống?
- Nó trồng trọt quanh đây, cả một vùng rộng lớn này đều do một tay Tiêu Tương trồng lên cả. Còn ta thì thỉnh thoảng đi trừ ma diệt quỷ cho người ta để có tiền chi phí.
- Lão biết diệt quỷ?
- Là kế sinh nhai thôi, kiếm miếng cơm manh áo. Trên giang hồ, có nhiều môn phái hàng yêu phục ma bằng nhiều cách khác nhau. Duy chỉ có môn phái Tiêu Dao chúng ta là dùng ám khí để diệt quỷ.
- Ma quỷ đâu có sợ mấy thứ ám khí của trần gian này chứ! – Lữ Hàn lắc đầu cảm thán.
- Ngươi lại gần đây. – Lão già phẩy tay gọi Lữ Hàn.
- Ông đợi ngày gì mà lâu?
- Ta đợi ngày để gặp được người có thể truyền lại vị trí chưởng môn của ta.
Lại gặp một lão tâm thần, Lữ Hàn nghĩ thầm, đoạn muốn chọc lão cho vui:
- Chắc là ông đợi ta đến để truyền lại chức chưởng môn của ông nhỉ? – Lữ Hàn cười nhếch mép, có ý chọc ghẹo.
- Đúng rồi đấy, cuối cùng ngươi cũng đã tới. – Lão già nghiêm túc.
- Hay thật, đến cái tên của ta, lão còn chẳng biết nữa là. – Lữ Hàn lắc đầu, có chút thương cảm, nhìn một lượt quanh nhà.
- Ta chỉ là không biết tên ngươi thôi, chứ ta biết đêm nay ngươi sẽ đi ngang qua đây, nên đã bảo Ba Đầu Sáu Tay đi đón ngươi. Ta canh giờ rồi bảo nó ra đường lớn, thấy chiếc xe nào đi ngang qua thì leo lên, gây ầm ĩ một chút rồi chạy về. Ngươi sẽ đuổi theo nó tới đây, Tiêu Tương đã đứng đợi sẵn để khảo nghiệm ngươi rồi. Con bé sẽ phóng thử ám khí để tìm đúng người. Tìm được người rồi thì lần lượt dùng các loại ám khí từ thấp lên cao để đánh giá năng lực. Đến tầng cuối cùng, nếu ngươi phá được Quan Âm Hữu Lệ, vượt qua khảo nghiệm, nó sẽ mở cửa cho ngươi vào gặp ta.
Lữ Hàn có chút ngạc nhiên khi thấy lão già nói trình tự mọi việc có vẻ rất ăn khớp. Anh suy ngẫm một chút rồi hỏi:
- Sao lão biết đêm nay ta sẽ đi ngang đây?
- Một số người khi đã sống đủ lâu, đến ngày cuối cùng của cuộc đời thì có thể nhìn thấu thiên lý âm dương, từ quá khứ đến hiện tại, cho tới tương lai đều có thể thấu suốt.
- Nghe hay đấy, nói cho ta nghe ngày mai vietlott sẽ ra số mấy được không?
- Nói ra thì cũng được. Nhưng nguyên lý của thiên địa đại đạo, hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời nên ta mới nhìn rõ được thế gian. Nếu bây giờ ta nói với ngươi thì ngày mai ngươi sẽ phải chết.
- Ngụy biện. – Lữ Hàn nhận xét.
- Nếu ngày mai người không chết sau khi đã biết trước kết quả vietlott thì thế gian còn ai chơi lại ngươi nữa. – Lão già từ tốn giải thích.
Lão già ở nơi thâm sơn cùng cốc này thế mà cũng biết vietlott là gì nhỉ, Lữ Hàn nghĩ thầm, rồi nhận ra một vấn đề trong câu nói của lão, bèn hỏi:
- Lão bảo ngày mai lão sẽ chết?
- Chính xác là chút nữa thôi.
- Lão đang ngồi sờ sờ ra đó, nói chết là chết được ngay à? – Lữ Hàn có chút châm biếm.
- Vì vậy ta đợi đêm nay gặp được ngươi để truyền lại vị trí chưởng môn này, qua tới ngày mai thì không kịp nữa. – Lão già không để ý đến sự châm chọc của Lữ Hàn.
- Lão nói môn phái của lão là gì?
- Là phái Tiêu Dao, sáng lập là tổ sư Tiêu Dao Tử. Tổ sư muốn có được sự tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì nên đã lập ra phái này. Tuy nhiên trong cuộc sống, muốn tự do tự tại thì hoặc là phải thật nhiều tiền, hoặc là phải thật có công phu gì đó ghê gớm, còn không thì mãi mãi vẫn phải phụ thuộc vào đám đông xã hội. Tổ sư sau khi lập phái thì dùng các công phu trấn thiên áp địa để duy trì được tư tưởng tiêu dao của mình. Nhưng đó là chuyện của cả ngàn năm trước, bây giờ truyền đến đời ta thì chỉ còn sót lại công phu dùng ám khí là đáng để nhắc tới. – Lão già chậm rãi giải thích.
- Truyền đến đời lão là đời thứ mấy của môn phái này?
- Là đời thứ ba mươi lăm.
- À, vậy trước lão là đã trải qua ba mươi bốn đời chưởng môn rồi. – Lữ Hàn gật gù.
- Không phải, tại lâu quá ta cũng quên mất là đời bao nhiêu rồi, nên tự đặt ra con số ba mươi lăm vậy thôi.
- Hả?
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Cái môn phái tùy tiện!
- Cô gái kia tên là Tiêu Tương à? – Lữ Hàn hỏi tiếp.
- Phải, nó là trẻ mồ côi ta nhận nuôi từ nhỏ, nên đặt tên cho nó theo họ của tổ sư.
- Còn ông là Tiêu Ảnh Tử, sao lại trùng hợp họ Tiêu vậy?
- Ta cũng là trẻ mồ côi, sư phụ ta là Tiêu Điền Tử lúc nhận nuôi ta từ nhỏ thì đặt tên ta sẵn như vậy.
- Sư phụ lão là Tiêu Điền Tử, chắc lại cũng là trẻ mồ côi được nhận nuôi chứ gì? – Lữ Hàn châm chọc.
- Phải, sư phụ của sư phụ là Tiêu Giang Tử, nhận nuôi sư phụ ta từ nhỏ nên đặt tên sẵn như vậy.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Môn phái trẻ mồ côi!
Anh quyết định sáng suốt là không nên hỏi về cái vấn đề tổ tông này nữa, anh hỏi qua chuyện khác.
- Cô gái tên là Tiêu Tương ấy, khả năng dùng ám khí hơn người, sao lão không chọn cô ấy làm chưởng môn đi. Không lẽ chưởng môn phải là nam?
- Nam hay nữ gì cũng được. Chỉ có điều phải đáp ứng được điều kiện. Điều kiện của nam là phải có tài sử dụng ám khí, điều kiện của nữ là phải… đẹp.
- Đẹp? – Lữ Hàn tưởng mình nghe nhầm.
- Phải, Tiêu Tương không đẹp lắm nên không đáp ứng được điều kiện làm chưởng môn.
- Ngoài đẹp ra thì còn điều kiện gì nữa để một cô gái có thể làm chưởng môn? – Lữ Hàn hỏi thăm với ý muốn sẽ khắc phục nhược điểm còn thiếu sót cho Tiêu Tương, vì nếu chỉ là đẹp thì phẫu thuật thẩm mỹ có thể giải quyết.
- Hết rồi. Chỉ cần đẹp là được, ngoài ra không đòi hỏi năng lực gì khác, thậm chí không biết võ công hay ám khí gì cũng được.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Cái môn phái tào lao!
- Nếu ta không nhận thì sao?
- Thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.
- Ông có khả năng à? – Lữ Hàn hỏi với một chút thách thức.
Một sợi tóc rớt xuống qua trước mắt Lữ Hàn.
Lão già hoàn toàn không động tay chân nhưng đã bằng cách nào đó cắt đứt một sợi tóc trước trán anh.
- Từ khi ngươi bước chân qua ngưỡng cửa này, hoặc là phải nhận vị trí chưởng môn, hoặc là có người khác khiêng xác ngươi ra ngoài. – Lão già vừa vuốt râu vừa nói.
Lão già ra tay kiểu gì để cắt đứt sợi tóc của mình vậy nhỉ, Lữ Hàn thắc mắc, rồi hỏi lại:
- Nếu nhận vị trí này thì cần phải làm những nghi thức gì?
- Không cần làm gì cả, chỉ cần đeo chiếc nhẫn của chưởng môn vào tay là được. – Lão già nói xong thì tháo chiếc nhẫn trên ngón tay, búng nó về phía Lữ Hàn.
Lữ Hàn giơ tay đón lấy, đưa lên ngắm nghía, đó là một chiếc nhẫn xanh biếc màu ngọc bích, anh trầm trồ:
- Đây là nhẫn trấn phái à? Chà, quả là bảo vật vô giá!
- Không, cái nhẫn thật ta đã đem đi cầm đồ để trả tiền viện phí cho một lần Tiêu Tương mắc bệnh nặng rồi.
- Vậy còn cái nhẫn này? - Lữ Hàn há hốc miệng.
- Ta mua lại hàng nhái mấy đồng ở ngoài chợ thôi.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi dài trên trán. Môn phái nghèo kiết xác!
Nhận chiếc nhẫn xong, Lữ Hàn bần thần một lúc rồi hỏi:
- Nhận chức chưởng môn xong rồi thì ta cần làm gì với môn phái? Tổng đà của môn phái ở đâu? Bang chúng ở đâu?
- Tiêu Dao là môn phái tự do nên không có tổng đà. Bang chúng thì ngoài ngươi ra là có thêm Tiêu Tương nữa.
- Môn phái hai người? – Lữ Hàn ngạc nhiên.
- Phải, vì các đời chưởng môn trước chỉ lo tiêu diêu tự tại, đến đời ta cũng thế, nên hiện tại cả cái môn phái đang ở trước mặt ngươi thôi.
Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán. Cái môn phái ăn chơi!
Anh nhìn quanh căn nhà tranh rách nát chẳng có đồ đạc gì mà muốn khóc trong lòng, anh hỏi tiếp:
- Vậy lão và Tiêu Tương làm gì để kiếm sống?
- Nó trồng trọt quanh đây, cả một vùng rộng lớn này đều do một tay Tiêu Tương trồng lên cả. Còn ta thì thỉnh thoảng đi trừ ma diệt quỷ cho người ta để có tiền chi phí.
- Lão biết diệt quỷ?
- Là kế sinh nhai thôi, kiếm miếng cơm manh áo. Trên giang hồ, có nhiều môn phái hàng yêu phục ma bằng nhiều cách khác nhau. Duy chỉ có môn phái Tiêu Dao chúng ta là dùng ám khí để diệt quỷ.
- Ma quỷ đâu có sợ mấy thứ ám khí của trần gian này chứ! – Lữ Hàn lắc đầu cảm thán.
- Ngươi lại gần đây. – Lão già phẩy tay gọi Lữ Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.