Chương 41: Thiên Cương Phá
ThuyMongTrung
30/05/2020
Hai cánh diều chao lượn vài vòng rồi lao thẳng xuống Lữ Hàn. Anh ngạc nhiên thầm nghĩ, như vậy thì có gì nguy hiểm nhỉ?
Khi lao gần đến mục tiêu, đột nhiên hai cánh diều tự phân thân thành bốn. Thì ra mỗi cánh diều là một cặp úp chồng lên nhau. Sau khi bay vài vòng để tụ lực trên không trung, đạt đến kình lực nhất định thì chúng sẽ tách nhau ra. Bây giờ có tới bốn cánh diều đang lao xuống Lữ Hàn. Anh chép miệng thưởng thức, vậy cũng được.
Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó. Khi gần chạm đến mục tiêu, mỗi cánh diều lại tiếp tục phân thân ra làm hai, thành ra có tới tám cánh diều sẽ cắm vào người Lữ Hàn trong vài khắc nữa.
Lữ Hàn trợn mắt, không thể ngờ được diễn biến trước mặt. Hai cánh diều chao lượn thì dễ né, lên đến bốn cánh thì có thể tránh được, nhưng đến tám cánh như hiện nay thì né được đi đâu. Ép người ta vào đường chết à?
Ba mươi chưa phải là Tết, tám cánh diều đó vẫn chưa phải là kết cục.
Từ trong mỗi cánh diều lại phóng tiếp ra một mũi phi tiêu nhọn hoắt. Đây mới chính là tuyệt lộ. Con át chủ bài của thể thức tấn công này chính là những mũi phi tiêu đến thời khắc cuối cùng mới được phóng ra, còn mấy cánh diều chỉ là để che mắt. Tám mũi phi tiêu hiện ra rõ ràng trong ánh mắt của Lữ Hàn.
Tiếng kim khí vang lên.
Lữ Hàn vừa tung người quay tròn theo một quỹ đạo uốn lượn mềm dẻo vừa tung ra bốn cái Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Tam Hoa Tụ Đỉnh là ám khí làm bằng kim loại, có ba mũi sắc nhọn. Trung tâm của ám khí là một vòng xoay cũng bằng kim loại, khi ám khí được xuất ra, vòng xoay này sẽ phát ra tiếng kêu kim khí làm nhiễu loạn thính giác, còn ba mũi nhọn sẽ làm nhiệm vụ đoạt mạng.
Ám khí được chế tạo rất đa hình đa dạng. Nhưng nguyên tắc chung là, càng nhiều mũi nhọn thì sẽ càng dễ gây sát thương, nhưng bù lại vết thương sẽ không sâu. Còn càng ít mũi nhọn thì sẽ khó gây sát thương vì phải phóng cho mũi nhọn cắm được vào mục tiêu, bù lại nếu cắm được vào mục tiêu rồi thì sẽ gây ra vết thương sâu.
Như thế một ám khí có tám mũi nhọn thì chắc chắn sẽ gây ra vết thương khi phóng trúng, nhưng đối phương sẽ chẳng hề hấn gì. Còn ám khí Tam Hoa Tụ Đỉnh này chỉ có ba mũi nhọn, nhưng khi cắm được vào người đối phương chắc chắn sẽ đoạt mạng. Đó là nguồn gốc tên gọi của ám khí này.
Ám khí Tam Hoa Tụ Đỉnh ban đầu chỉ là phục vụ cho mục đích lấy mạng đối phương, nhưng loại của Lữ Hàn sử dụng là phiên bản cải tiến. Vòng xoay ở giữa giống như của mấy cái đồ chơi Fidget Spinner, vừa giúp tạo ra âm thanh nhiễu loạn, vừa giúp tăng động năng của ám khí lên mấy lần, khiến ám khí có thể bay xa và tụ kình lực mạnh hơn rất nhiều.
Bốn cái Tam Hoa Tụ Đỉnh phóng ra đánh tan nát tám con diều lao xuống. Còn trong tám mũi phi tiêu thì có bốn cái đã bị Tam Hoa Tụ Đỉnh đánh văng, bốn cái còn lại thì Lữ Hàn đã tung người uốn lượn mà tránh né được. Tuy nhiên chỉ tránh được thân mà không tránh được trang phục. Quần áo của anh bị bốn mũi phi tiêu này xuyên qua, cắt rách tơi tả.
Thoát chết trong gang tấc, Lữ Hàn lồm cồm bò dậy thì thấy ánh bạc sáng lên.
Không cho Lữ Hàn nghỉ ngơi, cô gái bên kia phóng tới một đóa hoa sen tỏa ra ánh sáng bạc.
Tim Lữ Hàn như ngừng đập. Cái gì thế này? Đây không phải là ám khí trong truyền thuyết sao?
Quan Âm Hữu Lệ. Ám khí của truyền thuyết!
Đây là ám khí làm bằng bạc, có hình dáng hoa sen, bên trong chứa hàng ngàn mũi kim nhỏ. Khi phóng trúng mục tiêu, ngoài sát thương gây ra bởi chính bản thân đóa sen, thì hàng ngàn mũi kim nhỏ sẽ phóng ra gây sát thương diện rộng cho tất cả mục tiêu xung quanh. Ám khí này một khi đã phóng tất sẽ lấy mạng, không chỉ lấy một mạng, mà là rất nhiều mạng. Đến mức Bồ Tát Quan Âm cũng phải nhỏ lệ thương cảm, cái tên Quan Âm Hữu Lệ từ đó mà ra.
Quan Âm Hữu Lệ đã xuất, tất sẽ đoạt mạng. Cô gái này muốn lấy mạng của Lữ Hàn.
Nhưng Lữ Hàn chưa thể chết được. Thôn Hạ Nguyệt vẫn còn chờ anh tới, mới đi được có nửa đường, chưa tới nơi đã phải bỏ mạng tại đây rồi sao?
Thật không cam tâm.
Lữ Hàn buộc phải xuất ra ám khí chân chính.
Bài giấy và bài thép chỉ là ám khí hộ thân. Còn ám khí có hình dáng để đoạt mạng và làm bằng kim loại như Tam Hoa Tụ Đỉnh là ám khí thực sự. Cuối cùng là tới ám khí chân chính. Đây là những loại ám khí được chế tạo đặc biệt, dùng cho những tình huống đặc biệt.
Trong lần đầu tiên gặp gỡ với Thủy Mộng Trung, Lữ Hàn đã phải dùng tới Thiên Bối Lưu Tinh, loại ám khí bay nhanh không kịp chớp mắt. Còn lần này, Lữ Hàn phải xuất ra loại ám khí chân chính thứ hai.
Thiên Cương Phá!
Ngược lại với Thiên Bối Lưu Tinh có ba tầng thuốc nổ ở đuôi. Thiên Cương Phá có ba tầng thuốc nổ ở đầu mũi. Khi va chạm mục tiêu sẽ tạo ra sức công phá dữ dội. Ba tầng thuốc nổ khi kích nổ lần lượt đến tầng cuối cùng sẽ tạo ra sức công phá cả theo chiều rộng và chiều sâu.
Buộc phải dùng tới Thiên Cương Phá vì Lữ Hàn rơi vào tình thế hoặc là phải dùng, hoặc là phải chết. Lữ Hàn hoàn toàn không muốn dùng tới mấy cái ám khí chân chính này chút nào, nguyên nhân hết sức đơn giản: vì chi phí chế tạo ra chúng vô cùng tốn kém. Mỗi lần xuất ra một cái loại này, Lữ Hàn lại tiếc ngẩn ngơ vì cảm giác như đem tiền ném qua cửa sổ.
Thiên Cương Phá lao tới Quan Âm Hữu Lệ, va chạm, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Quan Âm Hữu Lệ bị phá hủy hoàn toàn.
Tầng thuốc nổ cuối cùng bị kích nổ, tạo ra sóng chấn động đẩy văng ngược cô gái ngã ngửa về sau.
Khói lửa tan hoang, trận đấu kết thúc trong khung cảnh hàng ngàn mũi tên lấp lánh bên trong Quan Âm Hữu Lệ bị dư chấn của vụ nổ đẩy văng, phóng bạt ngàn ra hai bên. Ánh trăng chiếu lên hàng ngàn mũi kim lấp lánh đang bay này như hàng ngàn ngôi sao băng đang tỏa ra rồi rơi xuống.
Thủy Mộng Trung vỗ tay nhẹ, tán thưởng khung cảnh ngoạn mục này.
Hai người Thủy Mộng Trung và Điệp Thần vốn bị con quỷ ba đầu sáu tay lôi ra xa rồi ném xuống bãi cỏ. Điệp Thần móc súng lục ra, lên đạn và ngắm vào con quỷ, nhưng Thủy Mộng Trung đưa tay cản cô lại:
- Nó không có ý hại chúng ta, đừng vội động thủ.
Rồi anh nhìn về phía Lữ Hàn và cô gái, quay qua hỏi Điệp Thần:
- Cô có thích xem phim kiếm hiệp không?
- Hồi nhỏ thì thích, nhưng bây giờ là lúc nào rồi mà anh hỏi chuyện này? – Điệp Thần đang rất khẩn trương.
Thủy Mộng Trung kéo Điệp Thần ngồi xuống bãi cỏ cạnh mình:
- Cứ bình tĩnh, ở đây hoàn toàn không có sát khí, ngồi xuống quan sát một lúc đi.
Nói rồi anh giơ tay bắt một con đom đóm trước mặt, đặt vào lòng bàn tay Điệp Thần và nói:
- Chẳng mấy khi được xem phim kiếm hiệp trực tiếp, chúng ta cứ thong thả ngồi thưởng thức đi.
Điệp Thần nhìn con đom đóm trong bàn tay mình. Trong lòng có một chút cảm giác là lạ.
Hai người họ ngồi trên thảm cỏ, trên đầu là trăng sáng, ánh trăng không còn mây che đã sáng hơn trước nhiều. Xung quanh là đom đóm nhấp nháy bay lượn vòng. Bỏ cả một đời người, có khi không thể nào được một hoàn cảnh như vậy.
Nhiều khi phải trải qua nhiều kiếp liên tục mới được một lần ngồi trên thảm cỏ với người mình yêu như thế.
Cô gái sau khi bị áp lực của vụ nổ đẩy ngã văng đã ngồi dậy, phủi bụi bám trên quần áo, nhìn Lữ Hàn một lúc rồi quay người, mở cửa ngôi nhà tranh.
Chính diện giữa nhà, ngay phía sau cửa là một lão già ngồi trên giường tre. Lão đưa tay vẫy vẫy Lữ Hàn:
- Đi vào đây nào, phỏng vấn kết thúc, qua được rồi.
Một giọt mồ hôi chảy dài trên trán Lữ Hàn. Cái gì mà phỏng vấn kết thúc chứ, lão làm như anh là người đi phỏng vấn xin việc không bằng, qua được vòng một phỏng vấn với phòng ban xong, bây giờ qua phỏng vấn vòng hai với nhân sự để đàm phán lương vậy.
Thủy Mộng Trung và Điệp Thần thấy Lữ Hàn tiến đến ngôi nhà tranh thì đứng dậy đi theo. Con quỷ ba đầu sáu tay không thấy đâu nữa. Còn cô gái sau khi mở cửa ngôi nhà tranh thì đi ra phía sau nhà mất dạng.
Ba người Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần bước vào qua ngưỡng cửa, thay vì mời khách ngồi như lệ thường thì lão già lại nói:
- Các người đứng tạm nhé, ta chỉ nói chuyện một lúc thôi. Ngươi tên là gì vậy, chàng trai? – Lão già nhìn Lữ Hàn mà hỏi.
- Lữ Hàn, còn ông là ai?
- Ta là Tiêu Ảnh Tử, chưởng môn phái Tiêu Dao. Ta đợi ngày này lâu lắm rồi.
Khi lao gần đến mục tiêu, đột nhiên hai cánh diều tự phân thân thành bốn. Thì ra mỗi cánh diều là một cặp úp chồng lên nhau. Sau khi bay vài vòng để tụ lực trên không trung, đạt đến kình lực nhất định thì chúng sẽ tách nhau ra. Bây giờ có tới bốn cánh diều đang lao xuống Lữ Hàn. Anh chép miệng thưởng thức, vậy cũng được.
Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó. Khi gần chạm đến mục tiêu, mỗi cánh diều lại tiếp tục phân thân ra làm hai, thành ra có tới tám cánh diều sẽ cắm vào người Lữ Hàn trong vài khắc nữa.
Lữ Hàn trợn mắt, không thể ngờ được diễn biến trước mặt. Hai cánh diều chao lượn thì dễ né, lên đến bốn cánh thì có thể tránh được, nhưng đến tám cánh như hiện nay thì né được đi đâu. Ép người ta vào đường chết à?
Ba mươi chưa phải là Tết, tám cánh diều đó vẫn chưa phải là kết cục.
Từ trong mỗi cánh diều lại phóng tiếp ra một mũi phi tiêu nhọn hoắt. Đây mới chính là tuyệt lộ. Con át chủ bài của thể thức tấn công này chính là những mũi phi tiêu đến thời khắc cuối cùng mới được phóng ra, còn mấy cánh diều chỉ là để che mắt. Tám mũi phi tiêu hiện ra rõ ràng trong ánh mắt của Lữ Hàn.
Tiếng kim khí vang lên.
Lữ Hàn vừa tung người quay tròn theo một quỹ đạo uốn lượn mềm dẻo vừa tung ra bốn cái Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Tam Hoa Tụ Đỉnh là ám khí làm bằng kim loại, có ba mũi sắc nhọn. Trung tâm của ám khí là một vòng xoay cũng bằng kim loại, khi ám khí được xuất ra, vòng xoay này sẽ phát ra tiếng kêu kim khí làm nhiễu loạn thính giác, còn ba mũi nhọn sẽ làm nhiệm vụ đoạt mạng.
Ám khí được chế tạo rất đa hình đa dạng. Nhưng nguyên tắc chung là, càng nhiều mũi nhọn thì sẽ càng dễ gây sát thương, nhưng bù lại vết thương sẽ không sâu. Còn càng ít mũi nhọn thì sẽ khó gây sát thương vì phải phóng cho mũi nhọn cắm được vào mục tiêu, bù lại nếu cắm được vào mục tiêu rồi thì sẽ gây ra vết thương sâu.
Như thế một ám khí có tám mũi nhọn thì chắc chắn sẽ gây ra vết thương khi phóng trúng, nhưng đối phương sẽ chẳng hề hấn gì. Còn ám khí Tam Hoa Tụ Đỉnh này chỉ có ba mũi nhọn, nhưng khi cắm được vào người đối phương chắc chắn sẽ đoạt mạng. Đó là nguồn gốc tên gọi của ám khí này.
Ám khí Tam Hoa Tụ Đỉnh ban đầu chỉ là phục vụ cho mục đích lấy mạng đối phương, nhưng loại của Lữ Hàn sử dụng là phiên bản cải tiến. Vòng xoay ở giữa giống như của mấy cái đồ chơi Fidget Spinner, vừa giúp tạo ra âm thanh nhiễu loạn, vừa giúp tăng động năng của ám khí lên mấy lần, khiến ám khí có thể bay xa và tụ kình lực mạnh hơn rất nhiều.
Bốn cái Tam Hoa Tụ Đỉnh phóng ra đánh tan nát tám con diều lao xuống. Còn trong tám mũi phi tiêu thì có bốn cái đã bị Tam Hoa Tụ Đỉnh đánh văng, bốn cái còn lại thì Lữ Hàn đã tung người uốn lượn mà tránh né được. Tuy nhiên chỉ tránh được thân mà không tránh được trang phục. Quần áo của anh bị bốn mũi phi tiêu này xuyên qua, cắt rách tơi tả.
Thoát chết trong gang tấc, Lữ Hàn lồm cồm bò dậy thì thấy ánh bạc sáng lên.
Không cho Lữ Hàn nghỉ ngơi, cô gái bên kia phóng tới một đóa hoa sen tỏa ra ánh sáng bạc.
Tim Lữ Hàn như ngừng đập. Cái gì thế này? Đây không phải là ám khí trong truyền thuyết sao?
Quan Âm Hữu Lệ. Ám khí của truyền thuyết!
Đây là ám khí làm bằng bạc, có hình dáng hoa sen, bên trong chứa hàng ngàn mũi kim nhỏ. Khi phóng trúng mục tiêu, ngoài sát thương gây ra bởi chính bản thân đóa sen, thì hàng ngàn mũi kim nhỏ sẽ phóng ra gây sát thương diện rộng cho tất cả mục tiêu xung quanh. Ám khí này một khi đã phóng tất sẽ lấy mạng, không chỉ lấy một mạng, mà là rất nhiều mạng. Đến mức Bồ Tát Quan Âm cũng phải nhỏ lệ thương cảm, cái tên Quan Âm Hữu Lệ từ đó mà ra.
Quan Âm Hữu Lệ đã xuất, tất sẽ đoạt mạng. Cô gái này muốn lấy mạng của Lữ Hàn.
Nhưng Lữ Hàn chưa thể chết được. Thôn Hạ Nguyệt vẫn còn chờ anh tới, mới đi được có nửa đường, chưa tới nơi đã phải bỏ mạng tại đây rồi sao?
Thật không cam tâm.
Lữ Hàn buộc phải xuất ra ám khí chân chính.
Bài giấy và bài thép chỉ là ám khí hộ thân. Còn ám khí có hình dáng để đoạt mạng và làm bằng kim loại như Tam Hoa Tụ Đỉnh là ám khí thực sự. Cuối cùng là tới ám khí chân chính. Đây là những loại ám khí được chế tạo đặc biệt, dùng cho những tình huống đặc biệt.
Trong lần đầu tiên gặp gỡ với Thủy Mộng Trung, Lữ Hàn đã phải dùng tới Thiên Bối Lưu Tinh, loại ám khí bay nhanh không kịp chớp mắt. Còn lần này, Lữ Hàn phải xuất ra loại ám khí chân chính thứ hai.
Thiên Cương Phá!
Ngược lại với Thiên Bối Lưu Tinh có ba tầng thuốc nổ ở đuôi. Thiên Cương Phá có ba tầng thuốc nổ ở đầu mũi. Khi va chạm mục tiêu sẽ tạo ra sức công phá dữ dội. Ba tầng thuốc nổ khi kích nổ lần lượt đến tầng cuối cùng sẽ tạo ra sức công phá cả theo chiều rộng và chiều sâu.
Buộc phải dùng tới Thiên Cương Phá vì Lữ Hàn rơi vào tình thế hoặc là phải dùng, hoặc là phải chết. Lữ Hàn hoàn toàn không muốn dùng tới mấy cái ám khí chân chính này chút nào, nguyên nhân hết sức đơn giản: vì chi phí chế tạo ra chúng vô cùng tốn kém. Mỗi lần xuất ra một cái loại này, Lữ Hàn lại tiếc ngẩn ngơ vì cảm giác như đem tiền ném qua cửa sổ.
Thiên Cương Phá lao tới Quan Âm Hữu Lệ, va chạm, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Quan Âm Hữu Lệ bị phá hủy hoàn toàn.
Tầng thuốc nổ cuối cùng bị kích nổ, tạo ra sóng chấn động đẩy văng ngược cô gái ngã ngửa về sau.
Khói lửa tan hoang, trận đấu kết thúc trong khung cảnh hàng ngàn mũi tên lấp lánh bên trong Quan Âm Hữu Lệ bị dư chấn của vụ nổ đẩy văng, phóng bạt ngàn ra hai bên. Ánh trăng chiếu lên hàng ngàn mũi kim lấp lánh đang bay này như hàng ngàn ngôi sao băng đang tỏa ra rồi rơi xuống.
Thủy Mộng Trung vỗ tay nhẹ, tán thưởng khung cảnh ngoạn mục này.
Hai người Thủy Mộng Trung và Điệp Thần vốn bị con quỷ ba đầu sáu tay lôi ra xa rồi ném xuống bãi cỏ. Điệp Thần móc súng lục ra, lên đạn và ngắm vào con quỷ, nhưng Thủy Mộng Trung đưa tay cản cô lại:
- Nó không có ý hại chúng ta, đừng vội động thủ.
Rồi anh nhìn về phía Lữ Hàn và cô gái, quay qua hỏi Điệp Thần:
- Cô có thích xem phim kiếm hiệp không?
- Hồi nhỏ thì thích, nhưng bây giờ là lúc nào rồi mà anh hỏi chuyện này? – Điệp Thần đang rất khẩn trương.
Thủy Mộng Trung kéo Điệp Thần ngồi xuống bãi cỏ cạnh mình:
- Cứ bình tĩnh, ở đây hoàn toàn không có sát khí, ngồi xuống quan sát một lúc đi.
Nói rồi anh giơ tay bắt một con đom đóm trước mặt, đặt vào lòng bàn tay Điệp Thần và nói:
- Chẳng mấy khi được xem phim kiếm hiệp trực tiếp, chúng ta cứ thong thả ngồi thưởng thức đi.
Điệp Thần nhìn con đom đóm trong bàn tay mình. Trong lòng có một chút cảm giác là lạ.
Hai người họ ngồi trên thảm cỏ, trên đầu là trăng sáng, ánh trăng không còn mây che đã sáng hơn trước nhiều. Xung quanh là đom đóm nhấp nháy bay lượn vòng. Bỏ cả một đời người, có khi không thể nào được một hoàn cảnh như vậy.
Nhiều khi phải trải qua nhiều kiếp liên tục mới được một lần ngồi trên thảm cỏ với người mình yêu như thế.
Cô gái sau khi bị áp lực của vụ nổ đẩy ngã văng đã ngồi dậy, phủi bụi bám trên quần áo, nhìn Lữ Hàn một lúc rồi quay người, mở cửa ngôi nhà tranh.
Chính diện giữa nhà, ngay phía sau cửa là một lão già ngồi trên giường tre. Lão đưa tay vẫy vẫy Lữ Hàn:
- Đi vào đây nào, phỏng vấn kết thúc, qua được rồi.
Một giọt mồ hôi chảy dài trên trán Lữ Hàn. Cái gì mà phỏng vấn kết thúc chứ, lão làm như anh là người đi phỏng vấn xin việc không bằng, qua được vòng một phỏng vấn với phòng ban xong, bây giờ qua phỏng vấn vòng hai với nhân sự để đàm phán lương vậy.
Thủy Mộng Trung và Điệp Thần thấy Lữ Hàn tiến đến ngôi nhà tranh thì đứng dậy đi theo. Con quỷ ba đầu sáu tay không thấy đâu nữa. Còn cô gái sau khi mở cửa ngôi nhà tranh thì đi ra phía sau nhà mất dạng.
Ba người Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần bước vào qua ngưỡng cửa, thay vì mời khách ngồi như lệ thường thì lão già lại nói:
- Các người đứng tạm nhé, ta chỉ nói chuyện một lúc thôi. Ngươi tên là gì vậy, chàng trai? – Lão già nhìn Lữ Hàn mà hỏi.
- Lữ Hàn, còn ông là ai?
- Ta là Tiêu Ảnh Tử, chưởng môn phái Tiêu Dao. Ta đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.