Chương 45: Chương 45
Tổng Công Đại Nhân
21/01/2017
Editor: Tiểu Ốc
Đêm động phòng hoa chúc không thể tiến hành hoạt động tạo người, mất hứng, thật sự rất mất hứng.
Lệ Tịnh Lương lăn qua lộn lại không ngủ được, sau khi Hạ Tuyền rời khỏi nhà vào buổi sáng thì đã có chuyên gia đến trang trí cho phòng ngủ tràn ngập hơi thở ái muôi, vị nữ chủ nhân vẫn chưa ngủ bật đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo hắt lên người cô, trên mặt có một lớp ánh vàng kim nhàn nhạt.
"Anh chưa ngủ à?" Hạ Tuyền khẽ đẩy gọng kính nói, “Là em quấy rầy anh sao? Nếu không thì em không đọc nữa." Cô đang đọc cuốn sách chăm sóc cơ thể, bởi vì lần mang thai này quá sớm, nên cả cô và Lệ Tịnh Lương đều rất lo lắng không biết cơ thể cô có chịu đựng được hay không.
Lệ Tịnh Lương dứt khoát ngồi dậy, híp mắt nhìn bà xã đang đeo kính, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: "Lần đầu tiên thấy em đeo kính."
"Hả? Trước kia em đều đeo áp tròng, nhưng gần đây cảm thấy không thoải mái cho lắm, cho nên đổi sang dùng kính thường, có vấn đề gì sao?"
"Không có gì."
"Vậy thì tốt."
"Rất đẹp mắt."
"Oa! Anh đang khen em sao?" Hạ Tuyền cười một tiếng, bộ dạng xinh đẹp quyến rũ như hoa thật sự khiến cho lòng anh như bị kim đâm.
"Anh đi vệ sinh."
Lệ Tịnh Lương quả quyết vén chăn lên xuống giường, do vừa mới tắm xong nên anh không mặc áo ngủ, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót tứ giác, bắp thịt rõ ràng sau lưng cùng bả vai rộng lớn mê người khiến cho một chút tâm tư đọc sách của Hạ Tuyền cũng biến mất.
"Ông xã, anh trở lại đi." Hạ Tuyền dang tay định kéo anh về, nhưng lại thất bại, để anh chạy thoát mất, không khỏi hừ một tiếng, "Chạy nhanh như vậy, em có thể ăn anh sao?"
Thật ra thì cô không thể ăn anh, nhưng anh sợ rằng mình không nhịn được ăn cô luôn, cho nên mới chạy nhanh như vậy.
Trong nhà vệ sinh, Lệ Tịnh Lương đứng dưới vòi hoa sen, mở mức nước lạnh nhất xối thẳng vào người, hai tay chống đỡ lên vách tường, chân mày nhíu chặt cho thấy sự khó chịu khi bị nước lạnh bủa vây.
Sốt ruột, rất muốn tắm một trận nước lạnh sau đó đi ra ngoài đua xe, nhưng mà tình huống thời gian không cho phép, nếu như thật sự đi ra ngoài thì không biết Hạ Tuyền sẽ suy nghĩ gì nữa.
Thở dài một hơi, Lệ Tịnh Lương đóng vòi nước, không chút để ý lau nước trên người, động tác này chỉ mới được tiến hành một hai phút, thì sau lưng đã có người ôm lấy anh, xúc cảm ấm áp này không cần phải nói cũng biết là ai.
"Sao em lại ra đây?" Lệ Tịnh Lương quay đầu không vui nói, "Lạnh lắm, cách xa anh một chút."
Hạ Tuyền chau mày nói: "Sao anh lại đi tắm nước lạnh vào đêm khuya? Có biết bây giờ là tháng mấy không?"
Tết Nguyên Đán vừa trôi qua, vẫn chưa tới mùa xuân, trời lạnh như thế mà Lệ Tịnh Lương lại chạy đi tắm nước lạnh, thật đúng là không muốn sống nữa.
"Trong này rất ấm."
Tìm một cái cớ, Lệ Tịnh Lương định dắt tay cô ra ngoài, nhưng cô dẫm lên mu bàn chân anh, không những bản thân không chịu đi, mà ngay cả anh cũng không cho đi.
"Nếu như trong này rất ấm vậy thì chúng ta đừng đi nữa." Hạ Tuyền ngẩng đầu nói: "Chúng ta ngủ ở đây đi."
Lệ Tịnh Lương híp mắt nhìn cô: "Hồ đồ."
"Ha ha." Hạ Tuyền khẽ cười một tiếng, nhón chân lên hôn môi anh, chắc chắn lần này sẽ không thể cứu vãn được rồi.
Bây giờ Lệ Tịnh Lương vốn rất dễ cháy, cô khiêu khích như vậy lại càng khiến cho anh không thể nào nhẹ nhàng tha thứ cô, hai người ở trong phòng tắm lăn qua lộn lại một trận, khoảng chừng đúng một tiếng đồng hồ sau thì mới dần dần trở lại bình thường, đương nhiên bọn họ không hề tiến hành hoạt động gì khác, chỉ có mỗi ôm ôm hôn hôn thôi, có thể kéo dài những hành động thuần khiết trong khoảng thời gian lâu như vậy, đây mới thật sự là tình yêu đích thực.
"Trở về phòng thôi."
Giọng nói khàn khàn của Lệ Tịnh Lương vừa vang lên, anh liền bế ngang cô về phòng ngủ, nên ghi nhớ một điều rằng, bởi vì ông chủ Lệ vừa tắm nước lạnh xong, nên từ khi Hạ Tuyền vào ôm anh cho đến khi anh ôm cô ra ngoài, thì đều không mảnh vải che thân.
Chỉ thấy Hạ Tuyền cười tươi như hoa tựa vào lòng anh, ánh mắt rất xấu xa nhìn xuống phía dưới,bộ dạng được voi đòi tiên kia thật sự khiến cho người ta muốn hung hăng trừng phạt cô, nhưng mà không được, rõ là...... haiz.
Trở lại phòng, Lệ Tịnh Lương vẫn mất buồn ngủ, khẽ khoác áo ngủ tựa vào đầu giường xem TV, anh mở CD, ban đầu Hạ Tuyền cho rằng đây là phim tài liệu gì đó, bởi vì ông chủ Lệ rất hay xem cái này, nhưng một lát sau mới phát hiện đó là 《 Hắc Vũ 》.
"Bộ phim này có thể sẽ giúp em giành được giải thưởng." Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung nói, "Gần đây giải điện ảnh Wies sắp khai mạc, Trần Quyền và các diễn viên chính đều đi, duy chỉ thiếu mỗi em."
"Em không muốn đi." Hạ Tuyền tỏ rõ thái độ.
"Nếu có đi anh cũng sẽ không trách em." Anh cũng tỏ rõ thái độ, "Dù sao thì đây có khả năng sẽ là giải thưởng duy nhất của em trong đời này, cũng coi như là sự khẳng định đối với sự nghiệp diễn xuất ngắn ngủi của em."
"Đây là khích lệ sao? Tại sao em càng thấy khó chịu hơn." Hạ Tuyền (╯﹏╰)
Lệ Tịnh Lương nhếch môi cười, trầm giọng nói: "Xem thử đi, lần trước mang theo thằng bé, nên không để ý đến phim."
Nhớ tới lần bao hết phòng chiếu 《 Hắc Vũ 》trước đó, cô và Lệ Tịnh Lương chỉ lo trò chuyện với nhau, có mỗi Lệ Hạ là chú ý đến màn hình lớn, nhất thời vô cùng cảm khái, nên liền nhào vào ngực anh, chăm chú xem phim với anh.
Toàn bộ bộ phim dài 120 phút, nên khi xem xong thì đã hơn một giờ đêm, cậu bé nhỏ ở căn phòng cách vách đã ngủ từ lâu rồi, nhưng hai vị phụ huynh bên này vẫn chưa ngủ.
"Cảm thấy thế nào?" Hạ Tuyền hưng phấn nói, "Em cảm thấy em thật sự quá tuyệt vời, sao em có thể diễn tốt như vậy cơ chứ? Giải ảnh hậu Wies lần này không phải của em thì còn là của ai."
Lệ Tịnh Lương bình chân như vại nói: "Rất đáng tiếc, em không thể tự mình đi nhận giải."
Hạ Tuyền có chút lúng túng, thở dài lâm vào trầm mặc, Lệ Tịnh Lương chần chừ một lúc, chợt nói: "Anh đi với em nhé?"
Từ trước đến nay khi bước lên thảm đỏ, diễn viên đều mang theo bạn gái, bạn trai, vợ hoặc là chồng, đâu đâu cũng có, nhưng với loại chồng như Lệ Tịnh Lương thì… cho dù là ai cũng không dám hy vọng xa vời rằng anh sẽ bước lên thảm đỏ cùng với một nữ diễn viên.
Mặc dù Hạ Tuyền đã giải nghệ, nhưng mà......
"Anh nguyện ý sao?" Hạ Tuyền không thể tin nổi.
Trả lời cô là cuộc điện thoại của Lệ Tịnh Lương, anh dặn dò Thủy Tu Tề đặt mua
Đêm động phòng hoa chúc không thể tiến hành hoạt động tạo người, mất hứng, thật sự rất mất hứng.
Lệ Tịnh Lương lăn qua lộn lại không ngủ được, sau khi Hạ Tuyền rời khỏi nhà vào buổi sáng thì đã có chuyên gia đến trang trí cho phòng ngủ tràn ngập hơi thở ái muôi, vị nữ chủ nhân vẫn chưa ngủ bật đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo hắt lên người cô, trên mặt có một lớp ánh vàng kim nhàn nhạt.
"Anh chưa ngủ à?" Hạ Tuyền khẽ đẩy gọng kính nói, “Là em quấy rầy anh sao? Nếu không thì em không đọc nữa." Cô đang đọc cuốn sách chăm sóc cơ thể, bởi vì lần mang thai này quá sớm, nên cả cô và Lệ Tịnh Lương đều rất lo lắng không biết cơ thể cô có chịu đựng được hay không.
Lệ Tịnh Lương dứt khoát ngồi dậy, híp mắt nhìn bà xã đang đeo kính, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: "Lần đầu tiên thấy em đeo kính."
"Hả? Trước kia em đều đeo áp tròng, nhưng gần đây cảm thấy không thoải mái cho lắm, cho nên đổi sang dùng kính thường, có vấn đề gì sao?"
"Không có gì."
"Vậy thì tốt."
"Rất đẹp mắt."
"Oa! Anh đang khen em sao?" Hạ Tuyền cười một tiếng, bộ dạng xinh đẹp quyến rũ như hoa thật sự khiến cho lòng anh như bị kim đâm.
"Anh đi vệ sinh."
Lệ Tịnh Lương quả quyết vén chăn lên xuống giường, do vừa mới tắm xong nên anh không mặc áo ngủ, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót tứ giác, bắp thịt rõ ràng sau lưng cùng bả vai rộng lớn mê người khiến cho một chút tâm tư đọc sách của Hạ Tuyền cũng biến mất.
"Ông xã, anh trở lại đi." Hạ Tuyền dang tay định kéo anh về, nhưng lại thất bại, để anh chạy thoát mất, không khỏi hừ một tiếng, "Chạy nhanh như vậy, em có thể ăn anh sao?"
Thật ra thì cô không thể ăn anh, nhưng anh sợ rằng mình không nhịn được ăn cô luôn, cho nên mới chạy nhanh như vậy.
Trong nhà vệ sinh, Lệ Tịnh Lương đứng dưới vòi hoa sen, mở mức nước lạnh nhất xối thẳng vào người, hai tay chống đỡ lên vách tường, chân mày nhíu chặt cho thấy sự khó chịu khi bị nước lạnh bủa vây.
Sốt ruột, rất muốn tắm một trận nước lạnh sau đó đi ra ngoài đua xe, nhưng mà tình huống thời gian không cho phép, nếu như thật sự đi ra ngoài thì không biết Hạ Tuyền sẽ suy nghĩ gì nữa.
Thở dài một hơi, Lệ Tịnh Lương đóng vòi nước, không chút để ý lau nước trên người, động tác này chỉ mới được tiến hành một hai phút, thì sau lưng đã có người ôm lấy anh, xúc cảm ấm áp này không cần phải nói cũng biết là ai.
"Sao em lại ra đây?" Lệ Tịnh Lương quay đầu không vui nói, "Lạnh lắm, cách xa anh một chút."
Hạ Tuyền chau mày nói: "Sao anh lại đi tắm nước lạnh vào đêm khuya? Có biết bây giờ là tháng mấy không?"
Tết Nguyên Đán vừa trôi qua, vẫn chưa tới mùa xuân, trời lạnh như thế mà Lệ Tịnh Lương lại chạy đi tắm nước lạnh, thật đúng là không muốn sống nữa.
"Trong này rất ấm."
Tìm một cái cớ, Lệ Tịnh Lương định dắt tay cô ra ngoài, nhưng cô dẫm lên mu bàn chân anh, không những bản thân không chịu đi, mà ngay cả anh cũng không cho đi.
"Nếu như trong này rất ấm vậy thì chúng ta đừng đi nữa." Hạ Tuyền ngẩng đầu nói: "Chúng ta ngủ ở đây đi."
Lệ Tịnh Lương híp mắt nhìn cô: "Hồ đồ."
"Ha ha." Hạ Tuyền khẽ cười một tiếng, nhón chân lên hôn môi anh, chắc chắn lần này sẽ không thể cứu vãn được rồi.
Bây giờ Lệ Tịnh Lương vốn rất dễ cháy, cô khiêu khích như vậy lại càng khiến cho anh không thể nào nhẹ nhàng tha thứ cô, hai người ở trong phòng tắm lăn qua lộn lại một trận, khoảng chừng đúng một tiếng đồng hồ sau thì mới dần dần trở lại bình thường, đương nhiên bọn họ không hề tiến hành hoạt động gì khác, chỉ có mỗi ôm ôm hôn hôn thôi, có thể kéo dài những hành động thuần khiết trong khoảng thời gian lâu như vậy, đây mới thật sự là tình yêu đích thực.
"Trở về phòng thôi."
Giọng nói khàn khàn của Lệ Tịnh Lương vừa vang lên, anh liền bế ngang cô về phòng ngủ, nên ghi nhớ một điều rằng, bởi vì ông chủ Lệ vừa tắm nước lạnh xong, nên từ khi Hạ Tuyền vào ôm anh cho đến khi anh ôm cô ra ngoài, thì đều không mảnh vải che thân.
Chỉ thấy Hạ Tuyền cười tươi như hoa tựa vào lòng anh, ánh mắt rất xấu xa nhìn xuống phía dưới,bộ dạng được voi đòi tiên kia thật sự khiến cho người ta muốn hung hăng trừng phạt cô, nhưng mà không được, rõ là...... haiz.
Trở lại phòng, Lệ Tịnh Lương vẫn mất buồn ngủ, khẽ khoác áo ngủ tựa vào đầu giường xem TV, anh mở CD, ban đầu Hạ Tuyền cho rằng đây là phim tài liệu gì đó, bởi vì ông chủ Lệ rất hay xem cái này, nhưng một lát sau mới phát hiện đó là 《 Hắc Vũ 》.
"Bộ phim này có thể sẽ giúp em giành được giải thưởng." Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung nói, "Gần đây giải điện ảnh Wies sắp khai mạc, Trần Quyền và các diễn viên chính đều đi, duy chỉ thiếu mỗi em."
"Em không muốn đi." Hạ Tuyền tỏ rõ thái độ.
"Nếu có đi anh cũng sẽ không trách em." Anh cũng tỏ rõ thái độ, "Dù sao thì đây có khả năng sẽ là giải thưởng duy nhất của em trong đời này, cũng coi như là sự khẳng định đối với sự nghiệp diễn xuất ngắn ngủi của em."
"Đây là khích lệ sao? Tại sao em càng thấy khó chịu hơn." Hạ Tuyền (╯﹏╰)
Lệ Tịnh Lương nhếch môi cười, trầm giọng nói: "Xem thử đi, lần trước mang theo thằng bé, nên không để ý đến phim."
Nhớ tới lần bao hết phòng chiếu 《 Hắc Vũ 》trước đó, cô và Lệ Tịnh Lương chỉ lo trò chuyện với nhau, có mỗi Lệ Hạ là chú ý đến màn hình lớn, nhất thời vô cùng cảm khái, nên liền nhào vào ngực anh, chăm chú xem phim với anh.
Toàn bộ bộ phim dài 120 phút, nên khi xem xong thì đã hơn một giờ đêm, cậu bé nhỏ ở căn phòng cách vách đã ngủ từ lâu rồi, nhưng hai vị phụ huynh bên này vẫn chưa ngủ.
"Cảm thấy thế nào?" Hạ Tuyền hưng phấn nói, "Em cảm thấy em thật sự quá tuyệt vời, sao em có thể diễn tốt như vậy cơ chứ? Giải ảnh hậu Wies lần này không phải của em thì còn là của ai."
Lệ Tịnh Lương bình chân như vại nói: "Rất đáng tiếc, em không thể tự mình đi nhận giải."
Hạ Tuyền có chút lúng túng, thở dài lâm vào trầm mặc, Lệ Tịnh Lương chần chừ một lúc, chợt nói: "Anh đi với em nhé?"
Từ trước đến nay khi bước lên thảm đỏ, diễn viên đều mang theo bạn gái, bạn trai, vợ hoặc là chồng, đâu đâu cũng có, nhưng với loại chồng như Lệ Tịnh Lương thì… cho dù là ai cũng không dám hy vọng xa vời rằng anh sẽ bước lên thảm đỏ cùng với một nữ diễn viên.
Mặc dù Hạ Tuyền đã giải nghệ, nhưng mà......
"Anh nguyện ý sao?" Hạ Tuyền không thể tin nổi.
Trả lời cô là cuộc điện thoại của Lệ Tịnh Lương, anh dặn dò Thủy Tu Tề đặt mua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.