Âm Mưu Thần Tượng

Chương 47: Ăn em đến nghiện!​

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

31/07/2017

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Uyển Nhu vác theo cái eo đau nhức vì bị người nào đó kéo đi ‘vận động’, ai ai oán oán định xuống khỏi giường. Thực ra đột nhiên lại lòi thêm một cậu nhóc năm tuổi cần mình chăm sóc, vả lại không phải một ngày một tháng mà là rất rất lâu về sau, Lâm Uyển Nhu vẫn chưa đủ vững tâm lý để có thể hoàn toàn tiếp nhận.

Vì vậy sáng sớm vừa mới thức dậy, cô nàng đã muốn chạy đi xem cậu nhóc như thế nào, coi như làm quen trước với việc ‘làm mẹ’ vậy...

Nghĩ đến đây, vừa vặn lại bị một cánh tay cứng rắn ôm lấy, mạnh mẽ kéo trở về trên giường. Dương Nhật Phong sáng sớm vừa thức dậy đã thấy bạn gái đang tính toán rời đi, tâm tình đương nhiên có chút mất hứng: “Mới giờ này em định thức dậy làm gì?” Không phải bình thường đều nằm nướng tới sáng bét hay sao?

Lâm Uyển Nhu chật vật gỡ cánh tay đang ôm mình ra, hết cách với tâm tính thất thường của anh: “Em muốn chạy qua coi tiểu Khang một chút!”

Yêu nghiệt tiên sinh không vui hừ một tiếng: “Anh không có sức quyến rũ bằng một tên nhóc sao?”

Lâm Uyển Nhu: “...” Anh hai ơi, cái này không phải chuyện ai quyến rũ hơn ai, nhóc con người ta sau này cũng giống như con của em a, anh ghen với đứa bé năm tuổi mà cũng được sao?

Thấy biểu tình người trong lòng có vài phần bất mãn, Dương Nhật Phong suy nghĩ một chút liền quyết định xuống nước trước: “Em muốn đi thì cùng đi!”

Lâm Uyển Nhu đương nhiên đồng ý ngay tấp lự. Vì thế, một buổi sáng tại nhà họ Dương nọ, có hai người một nam một nữ, dáng vẻ thập thò chạy vào phòng của bạn trẻ Âu Dương Khang, ý đồ rình coi cậu bé ngủ.

Thành thật mà nói, nết ngủ của Âu Dương Khang cũng không phải dạng tốt bình thường, mà là phi thường phi thường tốt, tốt đến mức khiến người ta kinh sợ. Tư thế trước khi ngủ và sau khi ngủ của cậu bé trong suốt một đêm cơ hồ đều không thay đổi gì, vẫn là hai tay chấp trên bụng, chân duỗi thẳng, đầu không nghiêng, người không ngả, tựa như một... ặc... người chết!

Lâm Uyển Nhu thực sự hoài nghi, cái cụm từ ‘ngủ như chết’kia có khi nào chính là được hiểu theo nghĩa như vậy hay không...!

Lại phải nói vì sao Lâm Uyển Nhu biết tư thế ngủ của cậu bé không thay đổi. Chuyện này bắt nguồn từ việc cô nàng nào đó sau khi ‘vận động’ xong liền cảm thấy cả người bức bối nóng nực, nên theo trí nhớ lần tìm nhà vệ sinh giải tỏa một chút, kết quả vẫn là không nhịn được tò mò, trước khi trở về phòng ngủ đã ghé qua đây xem xét tình hình.

Chuyện này trời biết, đât biết, cô biết, Dương Nhật Phong cùng vị đương sự đang say ngủ kia không hề biết!

Dương Nhật Phong nhìn biểu tình vi diệu trên mặt bạn gái, hạ giọng xuống tone thấp nhất có thể, nghi ngờ hỏi: “Em đang liên tưởng bậy bạ gì nữa đấy?” Chất giọng anh vốn thuộc loại trầm khàn, khi dùng âm điệu này lại càng đặc biệt thần kỳ. Lâm Uyển Nhu nghe xong mấy lời này, vô cùng không có tiết khí nghĩ đến một số cảnh tượng không trong sáng, sau đó lại càng không trong sáng hơn đỏ mặt.

Yêu nghiệt tiên sinh nhìn bạn gái, nhìn xong lại đảo mắt qua cậu nhóc đang an an ổn ổn nằm trên giường mà ngủ say, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận kéo tay cô nàng về phòng riêng của mình.



Không cần nghĩ cũng biết trong đầu cô ngốc này chẳng chứa được loại ý niệm tốt đẹp nào!

Khi cả hai đã vào phòng, Dương Nhật Phong khoan thai đóng lại cánh cửa, từ từ tiến lại gần bạn gái, ánh mắt nguy hiểm: “Em đúng là càng ngày càng không ngoan ngoãn gì nữa!”

Lâm Uyển Nhu bối rối lùi về sau, anh tiến một bước cô liền lùi một bước, anh tiến hai bước cô lập tức lùi hai bước, không ngừng xua xua đôi tay nhỏ, vẻ mặt ra vẻ hết sức chân thành: “Em ngoan lắm a, có chỗ nào không được hài lòng tráng sĩ từ từ nói... Em chỉ đang tưởng tượng xem con chúng ta sau này có xinh xắn như vậy không thôi mà~”

Câu cuối chỉ là buộc miệng nói ra, cô xin lấy hết nhân phẩm gần hai mươi ba năm sống trên đời ra mà thề, chỉ là ‘trong cái khó ló cái ngu’ thôi.

Bởi vì một lúc ‘ló cái ngu’ ra, hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng. Chỉ thấy Dương Nhật Phong bỗng nhiên nở nụ cười khiến người ta ớn lạnh sống lưng, kéo thẳng cô vào trong lòng, dùng khuôn mặt gian manh kết hợp với giọng điệu nghiêm túc, nói: “Nhất định sẽ không tồi, gen của anh rất mạnh! Nếu em không tin, chúng ta có thể sinh sớm một chút, chứng minh lời của anh?”

Cô nàng nào đó triệt để sụp đỗ, hận không thể tự tát một một phát chết tươi luôn cho rồi...

Cô như vậy lại nói ra chuyện muốn sinh con cho anh?! Cô như vậy thật sự không biết xấu hổ nói muốn sinh con cho anh, lại còn mong chờ xem con bọn họ có xinh xắn hay không?!!... Thượng đế ơi, cô rốt cục đã ăn trúng cái gì rồi???

“Hửm? Không tin à, thôi cứ để anh chứng minh cho em vậy!” Tên nào đó thấy sắc mặt bạn gái lúc trắng lúc đỏ, rất không nhân hậu cười cười, thanh âm trầm trầm kia càng làm cho Lâm Uyển Nhu bối rối không thôi. Hiện tại cô không muốn mở miệng một chút nào, bởi càng nói nhiều thì càng sai nhiều, mà nếu cứ im lặng thế này người kia nhất định sẽ làm tới, vì thế tâm không cam tình không nguyện lên tiếng biện minh: “Em tin anh mà, tin anh mà...”

Dương Nhật Phong khiêu mi, trong đuôi mày đáy mắt đều là ý cười, tuy nhiên giọng điệu lại có mấy phần không hài lòng: “Thật à?”

Em đang lừa anh đấy!

Trong lòng cô nàng nào đó bi phẫn âm thầm cấp cho anh một câu trả lời.

Đúng lúc này, cánh cửa rất hợp ý Lâm Uyển Nhu vang lên ba tiếng gõ. Cô nàng vùng khỏi vòng tay của Yêu nghiệt tiên sinh, nhanh chóng chỉnh trang lại bộ quần áo lộn xộn trên người, sẵn tiện trả lời người ngoài cửa: “Có thể vào ạ!”

Ngay tấp lự, khuôn mặt mẹ Dương xuất hiện trong khe hở của cánh cửa, ló đầu nhòm vào trong phòng. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng mấy dấu hôn đã hơi chuyển sang màu tím nhạt nơi cần cổ Lâm Uyển Nhu, liền ý vị khôn lường cười một tiếng: “A ha ha, mẹ chỉ muốn gọi hai đứa xuống dùng cơm sáng thôi, chẳng có việc gì đâu, chừng nào đói rồi xuống cũng được, không gấp... không gấp...” Vừa nói vừa lui ra, đồng thời rất ý vị đóng luôn cửa lại.



Lâm Uyển Nhu: “...” Không phải như bác nghĩ đâu, bác gái.

Cô nàng nào đó còn đang chìm đắm trong xúc cảm bi thương không nói nên lời, eo đã bị người ta ôm lấy từ phía sau. Yêu nghiệt tiên sinh không rõ đang nghĩ ra âm mưu gì, đột nhiên tốt bụng một cách hết sức đáng ngờ, gác đầu lên vai bạn gái dịu dàng hỏi han: “Đói chưa?”

Bởi vì là âm điệu hết sức đáng ngờ, cho nên Lâm Uyển Nhu tất nhiên đem cảnh giác của mình nâng lên một tầm cao mới, lưỡng lự một hồi mới chậm rãi lắc đầu.

Suy luận logic học thế này nhé: Cái từ ‘đói’ này vốn nghĩa đã không mấy đơn thuần, mà ‘đói’ thì đương nhiên phải ‘ăn’. Từ ‘ăn’ này càng không được đơn thuần hơn. Thêm nữa, đừng hỏi vì sao chỉ một câu hỏi đơn giản mà phải suy diễn phức tạp như vậy... Bời người hỏi là Yêu nghiệt tiên sinh đó nha!

Nhưng Lâm Uyển Nhu hoàn toàn sai rồi, tiếp theo đó hậu quả cực kỳ nghiêm trọng đã xảy ra. Chỉ thấy Dương Nhật Phong lại cười, cười đến là xuân về hoa nở, dào dạt ý thơ, tâm tình xem ra không có chi gọi là mất hứng vì âm mưu bất thành cả, ngược lại còn có một chút vui vẻ: “Thật sao?”

Cô nàng nào đó e dè gật gật đầu coi như xác nhận, trong lòng lại mơ hồ dâng lên một dự cảm bất an không rõ.

Dương Nhật Phong xoay người cô lại đối diện với anh, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói những lời cực kỳ vô lại: “Vậy chúng ta ‘vận động’ một chút, đói rồi có thể xuống dưới ăn, sẽ càng ngon miệng!”

Lâm Uyển Nhu: “...”

Cô nàng nào đó sau năm giây căm nín, cuối cùng mới nhớ tới việc phải phản kháng lại thế lực tàn bạo của quân thù. Vì thế Lâm Uyển Nhu đưa cái móng heo của mình lên, vừa vặn ngăn cản được việc bạn trai muốn chơi trò hôn sâu. Đường đường chính chính, hùng hồn mà tuyên bố một kết luận: “Cái tên cuồng tình dục nhà anh! Càng ngày càng quá đáng rồi.” Thật giống như cầm thú vào mùa động dục ấy... Một lời không hợp liền muốn ‘vận động’ là cái lý gì?

Lâm Uyển Nhu dường như ngộ ra một chuyện hết sức kinh thiên động địa. Chính là sau cái ngày ‘lần đầu tiên’ kia, hầu như nhu cầu của tên bạn trai nhà mình chỉ có tăng chứ không giảm tẹo nào! Xin thứ lỗi cho cái eo già của cô, không thể chịu nổi anh ngày ngày hành hạ kiểu đó đâu...

Yêu nghiệt tiên sinh tựa hồ đang suy nghĩ câu nào thích hợp để đáp lại vấn đề của bạn gái, cuối cùng mỉm cười hôn lên trán cô một cái: “Anh nghiện rồi!”

Lâm Uyển Nhu: “...?” Nghiện cái con mèo gì mà nghiện?

Dương Nhật Phong hôm nay đặt biệt thần bí cùng cố tỏ ra vẻ đạo mạo một cách hết sức vô lại, vuốt vuốt mái tóc bạn gái, nhẹ giọng phun ra một đáp án cho thắc mắc của cô: “Ăn em đến nghiện!”

Cô nàng nào đó phá lệ không muốn sống nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook