Chương 48: Chỉ là có chút nhớ em!
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
08/09/2017
Theo lịch trình, hai người ở lại thành phố Z hai ngày, sau đó Dương Nhật
Phong phải trở về thành phố A giải quyết một số việc còn lại với công ty quản lý cũ, đồng thời tìm nhà đầu tư tiến hành bàn bạc chọn thời gian
thích hợp để khởi công xây dựng công ty riêng của mình, dự là bận tối
mặt tối mũi qua đến năm sau cũng chưa xong hết việc. Lâm Uyển Nhu lại
trở về thành phố C, cùng gia đình chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán như hàng
năm, hai người tạm thời phải cách xa nhau một thời gian.
Âu Dương Khang được mẹ Dương giữ lại, Dương Hoàng Việt nói ba hôm nữa sẽ về thăm nhà, càng không biết bằng cách nào dụ dỗ theo cả Lâm Gia Tuệ đi chung, khiến mẹ Dương vui đến nở hoa. Còn kéo tay Lâm Uyển Nhu hỏi han về cô con dâu út tương lai của mình suốt một buổi sáng, chuyện ba người Lâm Uyển Nhu – Lâm Gia Tuệ - Trần Ngạc Hy là một nhóm bạn thân nhà họ Dương không ai không biết.
Lúc chia tay ở sân bay, Yêu nghiệt tiên sinh vô cùng nghiêm túc ôm chặt bạn gái hơn mười lăm phút, còn dặn dò kỹ lưỡng khi xuống máy bay nhất định phải nhắn cho anh một tiếng, về đến nhà cũng phải nhắn cho anh một tiếng, ra ngoài làm gì cũng phải nhắn cho anh một tiếng... Lâm Uyển Nhu phiền đến mức muốn đá anh lên phi cơ luôn cho xong chuyện.
...
Lúc về thành phố C một mình, trên tay kéo theo một cái vali chứa đầy quà của mẹ Dương mà trong lòng Lâm Uyển Nhu phiền muộn vô cùng. Quả thật có những người, ở ngay bên cạnh thì phiền, không ở bên cạnh một chút liền thấy trống trãi, cô bây giờ không có chút tiết khí lại nhớ đến sự ồn ào của người nào đó rồi...
Anh ba Lâm Chấn Minh lái xe đến đón cô, cực kỳ hào hứng với cái vali toàn là thức ăn của em gái. Bởi vì cô mới về nhà mấy hôm trước nên trong nhà cũng không có gì thay đổi, càng đừng nói đến chuyện mẹ Lâm sẽ xuống bếp đặc biệt làm món ngon gì đó, cho nên về cơ bản Lâm Uyển Nhu cũng không hào hứng gì, chỉ đơn giản nhắn cho Dương Nhật Phong hai chữ ‘An toàn’ liền đặt di động lên bàn trang điểm, lên giường đánh một giấc.
Chiều hôm đó, cô nàng vừa mơ mơ hồ hồ tỉnh lại đã thấy mẫu hậu đại nhân đang im lặng nhìn mình, bị dọa đến toát mồ hôi một trận.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Mẹ Lâm cau mày trách móc: “Không có chuyện thì mẹ tìm mày không được à? Lúc sớm sợ mày mệt nên không hỏi, bây giờ ngủ đã rồi thì dậy mẹ nói chuyện chút!”
“Mẹ nói đi.” Lâm Uyển Nhu ngáp một cái, chống mình ngồi dậy, uể oải dựa lưng vào thành giường.
“Gia đình bên kia... đối với mày thái độ thế nào?”
Lâm Uyển Nhu không hề do dự lập tức gật đầu: “Tốt lắm ạ!”
“Ờ... sao này có chịu oan ức gì cứ về tìm mẹ.” Mẹ Lâm không nhanh không chậm nói ra câu này, thành công khiến Lâm Uyển Nhu tỉnh cả ngủ.
Từ trước tới nay cô vốn luôn nghĩ, mẹ chỉ thích dùng cách của mình o ép cô, hiện tại mới thấy là do bản thân cô quá ấu trĩ. Mẹ lo lắng cho cô nên muốn cô làm theo những việc mà bà cảm thấy tốt nhất, chỉ là trong lúc vô tình khiến cô cảm thấy mất đi tự do mà thôi.
Cô nàng nào đó nhân lúc mẹ mình còn chưa rồi khỏi phòng, chồm người ôm bà một cái: “Nhất định con sẽ sống rất tốt mà! Sáng mai mẹ nhớ gọi con dậy, chúng ta cùng đi chợ.”
Mẹ Lâm gật đầu coi như đồng ý, kéo tay con gái, đem cô lôi từ trên giường xuống: “Xuống phụ làm cơm, lâu rồi không ăn món do mày nấu!”
Lâm Uyển Nhu: “...” Cảm động trong lòng Lâm Uyển Nhu coi như bay sạch trong chốc lát, uể oải theo mẹ xuống bếp.
Con người là một loại động vật có cấu tạo não bộ rất kỳ diệu. Khi còn bé bạn luôn cảm thấy nếu cha mẹ quá khó khăn với mình tức là họ không yêu thương mình, trưởng thành rồi lại muốn được cằn nhằn để cảm nhận sự quan tâm của gia đình. Khi có thì không quý trọng, mất đi lại thấy quá tiếc nuối.
Bản thân của Lâm Uyển Nhu cũng không hiểu được vì sao, đột nhiên cái nhìn về gia đình trong mình đã thay đổi hẳn.
Trước đây cô rất ghét việc bị cha mẹ cùng anh trai o ép theo ý họ, luôn cảm thấy họ không để ý đến cảm nhận của cô. Mà hiện tại đối diện với người thân cô lại cảm thấy rất thoải mái, có lẽ vì cô đã hiểu – những thứ họ làm đều xuất phát từ ý nghĩ muốn tốt cho cô. Họ đem những gì mà họ cảm thấy tốt nhất dành tặng cho cô, tuy cách làm có thể không đúng, nhưng tình yêu thương trong đó thì không cần bàn cãi.
Ngoài phòng khách, ba Lâm đang ngồi xem tivi cùng Lâm Chấn Minh, hai người đang tranh luận về nội dung phim, không khí rất sôi nổi.
Ba Lâm thính lực không được tốt, cũng là một căn bệnh của tuổi già, dù sao năm nay ông cũng hơn sáu mươi tuổi rồi. Cũng bởi vì thính lực không tốt nên khi xem phim ông hay nghe lầm nội dung, cuối cùng ngay cả phản diện hay chính diện cũng không phân biệt được, lại thêm thói quen xấu là hay bình phẩm, nên chuyện tranh luận này vẫn hay diễn ra như cơm bửa.
Nhìn cảnh hai người ở bên kia chí chóe khiến Lâm Uyển Nhu nhớ đến những ngày tháng khi còn chưa đến thành phố A... Thì ra gia đình cô cũng rất hạnh phúc đấy thôi, hạnh phúc hơn rất nhiều người! Không giàu có, không quyền thế nhưng lại có sự sung túc và ấm áp.
Tối hôm đó cả nhà bốn người ngồi bên bàn cơm nói cười vui vẻ, chỉ tiếc là cuối năm công việc của anh cả Lâm Uyển Nhu khá nhiều nên không về được.
Sau khi ăn xong, Lâm Uyển Nhu đảm đương công việc rửa chén, đâu vào đấy mới hồ hởi chạy về phòng chơi game. Trong lúc cô nàng nào đó đang bị boss hành cho dở sống dở chết thì di động bên cạnh đột nhiên reo vang, treo máy nhìn sang thì thấy tên người gọi đến không ai khác chính là Yêu nghiệt tiên sinh, thuận tay thoát game rồi mới chậm rãi bắt máy.
Lúc trưa cô nhắn tin cho anh, mà anh cư nhiên không trả lời một chữ. Hừ!
“Ai đấy?!” Giọng điệu Lâm Uyển Nhu mang theo một chút bất mãn, biết thừa mà vẫn cố hỏi.
Dương Nhật Phong nghe cô nói, trong đầu dường như có thể tưởng tượng ra bộ mặt ‘Chị đây đang khó chịu, đang không vui, đang giận anh’của bạn gái, mệt nhọc cả ngày cũng theo đó mà hóa thành một tiếng cười trầm thấp: “Em không nhớ anh, nhưng cả ngày hôm nay anh đều nhớ em!”
Hôm nay quả thật rất bận, vừa xuống máy bay thì đã bị quản lý mắng cho một trận rồi lôi đến công ty, sau khi tạm coi như giải quyết xong việc bồi thường hợp đồng thì ngay lập tức phải đi gặp một số người có ý muốn đầu tư vào việc xây dựng công ty mới của anh... Bận đến tận bây giờ mới có thời gian chạm đến điện thoại, mới phát hiện tin nhắn của cô.
Xem ra cô nàng ngốc nhà anh bị chọc giận không nhẹ.
Lâm Uyển Nhu nghe anh nói như vậy, trong lòng liền vui vẻ một chút, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng miệng: “Hừ! Miệng lưỡi ngon ngọt!”
“Không nhớ anh thật sao?” Yêu nghiệt tiên sinh nhẹ giọng dụ dỗ. Ngón tay thon dài theo thói quen gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, tạo thành những âm thanh trầm trầm có tiết tấu.
Hôm nay vừa mệt vừa bận, nhưng chỉ cần vừa nghe thấy giọng Lâm Uyển Nhu, những cực khổ của anh xem ra cũng đều xứng đáng. Vì tương lai của hai người họ, hiện tại anh bỏ ra chút công sức thì có tính là gì?!
Lâm Uyển Nhu cảm nhận được anh hình như có chút mệt mỏi, không khỏi dâng lên một chút đau lòng: “Đừng nói nhảm nữa, anh đã ăn uống gì chưa đấy?”
“Anh đâu có nói nhảm, em không nhớ anh, anh làm sao có tâm trạng mà ăn uống đây, hửm?”
“Anh...” Mặt thật là dày!
Dương Nhật Phong sợ chọc giận cô, nhanh chóng đem chủ đề đánh sang hướng khác: “Bà xã, Tết năm nay có thể không cùng em vượt qua rồi”
“... Anh... công việc quan trọng hơn, em không trách anh. Nếu bận như vậy nên tranh thủ thời gian nghĩ ngơi thật tốt, nhất định phải ăn uống đầy đủ đúng giờ, đừng cứ mãi gọi điện thoại cho em” Tuy rằng cô cũng muốn nghe giọng anh, nhưng không thể vì chút chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến việc anh nghĩ ngơi, chỉ cần nghĩ đến anh ở thành phố A vất vả, cô lại khó chịu trong lòng.
“Không sao, chỉ là... có chút nhớ em!” Giọng Dương Nhật Phong mơ hồ mang theo một chút tủi thân, giống như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.
Lâm Uyển Nhu vừa xót anh lại vừa buồn cười, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối bèn giục anh: “Nghỉ ngơi sớm đi, em cúp máy đây. À còn một chuyện nữa... em... em cũng nhớ anh!” Nói xong liền nhanh như chớp tắt điện thoại, quăng ra xa.
Ai nha ai nha~ Cô vừa nói cái gì vậy chứ? Ngại chết đi được!
Bên này Lâm Uyển Nhu đang đỏ mặt lăn qua lăn lại, bên kia Yeu nghiệt tiên sinh đã bị câu nói cuối cùng của cô làm cho sững sờ mất một lúc lâu. Đến lúc anh lấy lại được tinh thần, chỉ nhìn chiếc di động trong tay cười đầy ngọt ngào. Cô ngốc kia hiện giờ nhất định đang ngại ngùng, cho dù anh có gọi lại cũng không chịu nhấc máy đâu...
Âu Dương Khang được mẹ Dương giữ lại, Dương Hoàng Việt nói ba hôm nữa sẽ về thăm nhà, càng không biết bằng cách nào dụ dỗ theo cả Lâm Gia Tuệ đi chung, khiến mẹ Dương vui đến nở hoa. Còn kéo tay Lâm Uyển Nhu hỏi han về cô con dâu út tương lai của mình suốt một buổi sáng, chuyện ba người Lâm Uyển Nhu – Lâm Gia Tuệ - Trần Ngạc Hy là một nhóm bạn thân nhà họ Dương không ai không biết.
Lúc chia tay ở sân bay, Yêu nghiệt tiên sinh vô cùng nghiêm túc ôm chặt bạn gái hơn mười lăm phút, còn dặn dò kỹ lưỡng khi xuống máy bay nhất định phải nhắn cho anh một tiếng, về đến nhà cũng phải nhắn cho anh một tiếng, ra ngoài làm gì cũng phải nhắn cho anh một tiếng... Lâm Uyển Nhu phiền đến mức muốn đá anh lên phi cơ luôn cho xong chuyện.
...
Lúc về thành phố C một mình, trên tay kéo theo một cái vali chứa đầy quà của mẹ Dương mà trong lòng Lâm Uyển Nhu phiền muộn vô cùng. Quả thật có những người, ở ngay bên cạnh thì phiền, không ở bên cạnh một chút liền thấy trống trãi, cô bây giờ không có chút tiết khí lại nhớ đến sự ồn ào của người nào đó rồi...
Anh ba Lâm Chấn Minh lái xe đến đón cô, cực kỳ hào hứng với cái vali toàn là thức ăn của em gái. Bởi vì cô mới về nhà mấy hôm trước nên trong nhà cũng không có gì thay đổi, càng đừng nói đến chuyện mẹ Lâm sẽ xuống bếp đặc biệt làm món ngon gì đó, cho nên về cơ bản Lâm Uyển Nhu cũng không hào hứng gì, chỉ đơn giản nhắn cho Dương Nhật Phong hai chữ ‘An toàn’ liền đặt di động lên bàn trang điểm, lên giường đánh một giấc.
Chiều hôm đó, cô nàng vừa mơ mơ hồ hồ tỉnh lại đã thấy mẫu hậu đại nhân đang im lặng nhìn mình, bị dọa đến toát mồ hôi một trận.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Mẹ Lâm cau mày trách móc: “Không có chuyện thì mẹ tìm mày không được à? Lúc sớm sợ mày mệt nên không hỏi, bây giờ ngủ đã rồi thì dậy mẹ nói chuyện chút!”
“Mẹ nói đi.” Lâm Uyển Nhu ngáp một cái, chống mình ngồi dậy, uể oải dựa lưng vào thành giường.
“Gia đình bên kia... đối với mày thái độ thế nào?”
Lâm Uyển Nhu không hề do dự lập tức gật đầu: “Tốt lắm ạ!”
“Ờ... sao này có chịu oan ức gì cứ về tìm mẹ.” Mẹ Lâm không nhanh không chậm nói ra câu này, thành công khiến Lâm Uyển Nhu tỉnh cả ngủ.
Từ trước tới nay cô vốn luôn nghĩ, mẹ chỉ thích dùng cách của mình o ép cô, hiện tại mới thấy là do bản thân cô quá ấu trĩ. Mẹ lo lắng cho cô nên muốn cô làm theo những việc mà bà cảm thấy tốt nhất, chỉ là trong lúc vô tình khiến cô cảm thấy mất đi tự do mà thôi.
Cô nàng nào đó nhân lúc mẹ mình còn chưa rồi khỏi phòng, chồm người ôm bà một cái: “Nhất định con sẽ sống rất tốt mà! Sáng mai mẹ nhớ gọi con dậy, chúng ta cùng đi chợ.”
Mẹ Lâm gật đầu coi như đồng ý, kéo tay con gái, đem cô lôi từ trên giường xuống: “Xuống phụ làm cơm, lâu rồi không ăn món do mày nấu!”
Lâm Uyển Nhu: “...” Cảm động trong lòng Lâm Uyển Nhu coi như bay sạch trong chốc lát, uể oải theo mẹ xuống bếp.
Con người là một loại động vật có cấu tạo não bộ rất kỳ diệu. Khi còn bé bạn luôn cảm thấy nếu cha mẹ quá khó khăn với mình tức là họ không yêu thương mình, trưởng thành rồi lại muốn được cằn nhằn để cảm nhận sự quan tâm của gia đình. Khi có thì không quý trọng, mất đi lại thấy quá tiếc nuối.
Bản thân của Lâm Uyển Nhu cũng không hiểu được vì sao, đột nhiên cái nhìn về gia đình trong mình đã thay đổi hẳn.
Trước đây cô rất ghét việc bị cha mẹ cùng anh trai o ép theo ý họ, luôn cảm thấy họ không để ý đến cảm nhận của cô. Mà hiện tại đối diện với người thân cô lại cảm thấy rất thoải mái, có lẽ vì cô đã hiểu – những thứ họ làm đều xuất phát từ ý nghĩ muốn tốt cho cô. Họ đem những gì mà họ cảm thấy tốt nhất dành tặng cho cô, tuy cách làm có thể không đúng, nhưng tình yêu thương trong đó thì không cần bàn cãi.
Ngoài phòng khách, ba Lâm đang ngồi xem tivi cùng Lâm Chấn Minh, hai người đang tranh luận về nội dung phim, không khí rất sôi nổi.
Ba Lâm thính lực không được tốt, cũng là một căn bệnh của tuổi già, dù sao năm nay ông cũng hơn sáu mươi tuổi rồi. Cũng bởi vì thính lực không tốt nên khi xem phim ông hay nghe lầm nội dung, cuối cùng ngay cả phản diện hay chính diện cũng không phân biệt được, lại thêm thói quen xấu là hay bình phẩm, nên chuyện tranh luận này vẫn hay diễn ra như cơm bửa.
Nhìn cảnh hai người ở bên kia chí chóe khiến Lâm Uyển Nhu nhớ đến những ngày tháng khi còn chưa đến thành phố A... Thì ra gia đình cô cũng rất hạnh phúc đấy thôi, hạnh phúc hơn rất nhiều người! Không giàu có, không quyền thế nhưng lại có sự sung túc và ấm áp.
Tối hôm đó cả nhà bốn người ngồi bên bàn cơm nói cười vui vẻ, chỉ tiếc là cuối năm công việc của anh cả Lâm Uyển Nhu khá nhiều nên không về được.
Sau khi ăn xong, Lâm Uyển Nhu đảm đương công việc rửa chén, đâu vào đấy mới hồ hởi chạy về phòng chơi game. Trong lúc cô nàng nào đó đang bị boss hành cho dở sống dở chết thì di động bên cạnh đột nhiên reo vang, treo máy nhìn sang thì thấy tên người gọi đến không ai khác chính là Yêu nghiệt tiên sinh, thuận tay thoát game rồi mới chậm rãi bắt máy.
Lúc trưa cô nhắn tin cho anh, mà anh cư nhiên không trả lời một chữ. Hừ!
“Ai đấy?!” Giọng điệu Lâm Uyển Nhu mang theo một chút bất mãn, biết thừa mà vẫn cố hỏi.
Dương Nhật Phong nghe cô nói, trong đầu dường như có thể tưởng tượng ra bộ mặt ‘Chị đây đang khó chịu, đang không vui, đang giận anh’của bạn gái, mệt nhọc cả ngày cũng theo đó mà hóa thành một tiếng cười trầm thấp: “Em không nhớ anh, nhưng cả ngày hôm nay anh đều nhớ em!”
Hôm nay quả thật rất bận, vừa xuống máy bay thì đã bị quản lý mắng cho một trận rồi lôi đến công ty, sau khi tạm coi như giải quyết xong việc bồi thường hợp đồng thì ngay lập tức phải đi gặp một số người có ý muốn đầu tư vào việc xây dựng công ty mới của anh... Bận đến tận bây giờ mới có thời gian chạm đến điện thoại, mới phát hiện tin nhắn của cô.
Xem ra cô nàng ngốc nhà anh bị chọc giận không nhẹ.
Lâm Uyển Nhu nghe anh nói như vậy, trong lòng liền vui vẻ một chút, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng miệng: “Hừ! Miệng lưỡi ngon ngọt!”
“Không nhớ anh thật sao?” Yêu nghiệt tiên sinh nhẹ giọng dụ dỗ. Ngón tay thon dài theo thói quen gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, tạo thành những âm thanh trầm trầm có tiết tấu.
Hôm nay vừa mệt vừa bận, nhưng chỉ cần vừa nghe thấy giọng Lâm Uyển Nhu, những cực khổ của anh xem ra cũng đều xứng đáng. Vì tương lai của hai người họ, hiện tại anh bỏ ra chút công sức thì có tính là gì?!
Lâm Uyển Nhu cảm nhận được anh hình như có chút mệt mỏi, không khỏi dâng lên một chút đau lòng: “Đừng nói nhảm nữa, anh đã ăn uống gì chưa đấy?”
“Anh đâu có nói nhảm, em không nhớ anh, anh làm sao có tâm trạng mà ăn uống đây, hửm?”
“Anh...” Mặt thật là dày!
Dương Nhật Phong sợ chọc giận cô, nhanh chóng đem chủ đề đánh sang hướng khác: “Bà xã, Tết năm nay có thể không cùng em vượt qua rồi”
“... Anh... công việc quan trọng hơn, em không trách anh. Nếu bận như vậy nên tranh thủ thời gian nghĩ ngơi thật tốt, nhất định phải ăn uống đầy đủ đúng giờ, đừng cứ mãi gọi điện thoại cho em” Tuy rằng cô cũng muốn nghe giọng anh, nhưng không thể vì chút chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến việc anh nghĩ ngơi, chỉ cần nghĩ đến anh ở thành phố A vất vả, cô lại khó chịu trong lòng.
“Không sao, chỉ là... có chút nhớ em!” Giọng Dương Nhật Phong mơ hồ mang theo một chút tủi thân, giống như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.
Lâm Uyển Nhu vừa xót anh lại vừa buồn cười, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối bèn giục anh: “Nghỉ ngơi sớm đi, em cúp máy đây. À còn một chuyện nữa... em... em cũng nhớ anh!” Nói xong liền nhanh như chớp tắt điện thoại, quăng ra xa.
Ai nha ai nha~ Cô vừa nói cái gì vậy chứ? Ngại chết đi được!
Bên này Lâm Uyển Nhu đang đỏ mặt lăn qua lăn lại, bên kia Yeu nghiệt tiên sinh đã bị câu nói cuối cùng của cô làm cho sững sờ mất một lúc lâu. Đến lúc anh lấy lại được tinh thần, chỉ nhìn chiếc di động trong tay cười đầy ngọt ngào. Cô ngốc kia hiện giờ nhất định đang ngại ngùng, cho dù anh có gọi lại cũng không chịu nhấc máy đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.