Chương 16: Chưa hợp vội tan.
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Không đợi hắn ta tỉnh hẳn, Lâm Uyển Nhu hai tay hùng hổ chống nạnh đã có mặt trước cửa phòng: “Là anh bày trò phải không?”
Tên nào đó vẻ mặt vô tội ngơ ngác nhìn cô, hình như còn chưa ra khỏi cõi mộng của chính mình. Bày trò? Hắn ta dạo này an phận thủ thường lắm nha, làm gì có trò mà bày?!
Lâm Uyển Nhu nheo mắt nguy hiểm: “Anh nói xem cái này là cái gì?” Vừa gào thét vừa ‘phịch phịch’ hướng hắn tiến lên hai bước, dúi vào lòng người nào đó cái máy tính xách tay mini của mình: “Không phải anh thì còn ai?!”
“Em chờ tôi một lúc!” Yêu nghiệt tiên sinh khó nhọc tựa vào thành giường men đến chỗ bàn nhỏ, nơi đặt điện thoại của hắn. Sau vài phút, cuối cùng cũng kết nối được với đầu bên kia: “Alô! Phương, giúp một chuyện”.
Dương Hoàng Phương nói gì đó, chỉ nghe Dương Nhật Phong ừ hử vài tiếng rồi ngắt máy, vừa xong một cuộc điện thoại, một cuộc khác lại tới, lần này là công ty quản lí của hắn: “Giám đốc!”
Yêu nghiệt tiên sinh mệt mỏi day day hai bên thái dương, sắc mặt rất tệ. Lâm Uyển Nhu đoán ra được tình hình không ổn, nhưng chỉ biết đực mặt đứng yên một chỗ, im lặng nhìn hắn từ khoàng cách gần. Thật lâu sau, cuối cùng tên nào đó cũng nói chuyện xong.
Ngoài mặt là nói chuyện, thực ra là bị chửi đến mức lỗ tai cũng sắp thông qua bên kia rồi!
“Này!” Lâm Uyển Nhu thấy hắn mơ hồ hình như đã nói xong,luống cuống chọc chọc cánh tay hắn: “Không sao chứ?”
“Ừm” Dương Nhật Phong kiệm lời hơn mọi khi rát nhiều, trên mặt là biểu tình bất đắc dĩ.
Nếu để hắn tra ra được là đứa nhiều chuyện nào dám quấy rối cuộc sống đời tư của hai người họ, hắn thề nhất định không tha cho tên đó. Làm ơn đi, hắn vì giấu chuyện mình ra ngoài gặp gỡ cô, tránh đến mức chỉ muốn đào một đường hầm thông thẳng đến chỗ cô đang ở cũng chỉ vì muốn bảo vệ cuộc sống bình yên đơn giản của cô. Nhưng mà bây giờ. . . không ổn một chút nào cả!
“Chuyện sẽ không. . .???”
Lâm Uyển Nhu còn chưa nói hết câu, tên nào đó mặt dày mày dạn đã nhào đến, đem toàn thân hình cân đối nhưng hơi gầy kia dựa hẳn lên người cô, đầu còn khoa trương chen vào khe hở ở cổ cô dụi dụi: “Bà xã! Anh đau lòng quá~”
Lâm Uyển Nhu phút chốc cứng đờ người, hoảng hốt đến mức đứng im không dám nhút nhích: “Anh. . .anh. . .” Cô nàng ‘anh’ hết nữa ngày, lời vừa định ra khỏi miệng liền đột ngột bị nhột nhạt trên cổ làm cho nuốt hết vào bụng.
Hắn. . . cư nhiên liếm cô?!!
“Chân anh đau!” Yêu nghiệt tiên sinh đúng chuẩn mặt dày, được hưởng lợi còn than vãng: “Em ốm quá! Ôm chẳng thoải mái chút nào.”
“Giờ không phải lúc đùa cợt đâu!” Lâm Uyển Nhu vỗ nhẹ lên vai hắn ta, dù biết rất rõ Dương Nhật Phong đang làm bộ làm tịch, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mềm nhũn trước thái độ của hắn.Trái tim trong ngực bất giác đập nhanh thêm mấy nhịp.
Hai người cứ như vậy đứng bất động hơn mười phút, đến lúc Lâm Uyển Nhu nhịn không được phải lên tiếng: “Phong!”
Dương Nhật Phong vẫn không buồn ngẩn mặt lên nhìn cô, chỉ khe khẻ “Hử” một câu cho có lệ, tiếp tục cọ cọ như đúng rồi. Lâm Uyển Nhu rất  ̄▽ ̄ , mặt đỏ như quả cà chua chín hướng hắn mở miệng: “Em . . .muốn đi vệ sinh!” Sáng ra bị tin tức kia hù dọa cho sợ mất mật, ngay cả giải quyết to nhỏ cô còn chưa có làm nha~
Dương Nhật Phong: (ʘ_ʘ)|||
Sau đó chỉ thấy Yêu nghiệt tiên sinh mang theo vẻ mặt đầy hắc tuyến buông cô nàng nào đó ra, tiếp tục mang theo vẻ mặt đen thùi nhảy lò cò ngồi xuống giường, sau đó. . . yên lặng cắn móng tay!
Lâm Uyển Nhu đột nhiên không chỉ buồn tè mà còn buồn nôn!!!
******
Đợi cô nàng tè cũng tè xong, nôn cũng nôn xong, một việc rất không đáng ngạc nhiên liền xảy ra- Phóng viên vây dưới nhà cô, vây đến mức một con ruồi cũng không bay vào/ra lọt.
Lâm Uyển Nhu bước ra từ nhà vệ sinh, tâm tình cũng thoải mái hơn lúc nảy rất nhiều, nhìn thấy tên nào đó đang hé cửa sổ nhìn xuống lầu, liền biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới: “Anh lén lút như vậy, ai không biết còn tưởng anh bị bắt gian đấy!”
Dương Nhật Phong tạm thời ngừng việc quan sát đang dang dở của mình, buông màn cửa quay sang nhìn cô: “Anh rất hy vọng ngày đó, nhưng tiếc là hiện tại không phải”
Cô nàng nào đó nghe hắn nói, liền hận đến mức không thể tát cho mình vài bạt tay. Ài, đang yên đang lành tự nhiên khơi màu để hắn ta mở miệng nói nhảm làm gì chứ. Nhưng rất may, vẫn còn đủ định lực kiềm chế. Lâm Uyển Nhu nhận ra được, tuy hắn ngoài mặt tỏ vẻ không có gì, trong lòng tất nhiên chẳng yên bình được như vậy: “Chuyện này, có cách gì giải quyết không?”
“Có thì có, nhưng. . .” Hàng loạt tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời Dương Nhật Phong, hai người họ hiện tại đang ở trong phòng riêng của Lâm Uyển Nhu mà còn nghe rõ như vậy, dĩ nhiên là rất khoa trương rồi. Ách, không phải là leo lên đến tận nhà rồi chứ?
Cô nàng nào đó mang theo một bụng hồ nghi ra ngoài mở cửa, ngạc nhiên nhìn thấy 1. . . à không, là bốn người mới đúng. Đúng lúc đó, Yêu nghiệt tiên sinh chống gậy cà thọt cà thọt đứng bên cạnh cô: “Vào đi!”
Lâm Uyển Nhu: =.=”
Đại ca à, anh đừng làm ra vẻ giống như đây là nhà mình nữa có được hay không?!
Bốn người đến tìm, không ai khác chính là Trần Ngạc Hy, Lâm Gia Tuệ, Dương Hoàng Phương và Dương Hoàng Việt. Tên yêu nghiệt nào đó nhướn mày nhìn cậu em trai thân yêu: “Em chạy tới đây làm gì? Chuyện công ty rất nhàn rỗi hay sao??”
Dương Hoàng Việt bỉu bỉu môi, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, tỏ vẻ ‘ông đây đang rất bất mãn’. Lâm Uyển Nhu thật sự không biết nên khóc hay nên cười, hai anh em nhà này đúng là trẻ con y chang nhau mà >__<
Dương Hoàng Phương hắng giọng vài cái, tập trung sự chú ý của hai anh em nhà kia lại: “Điều tra được rồi! Là phóng viên của đài truyền hình X”
Dương Nhật Phong nhướn một bên chân mày, tỏ vẻ đang chú tâm lắng nghe, cái chân ở dưới sô pha không an phận chà chà lên người Tiểu Viên, mèo Viên Tử ghen tị liếc con chó kia một cái, nhảy phốc lên người Lâm Uyển Nhu cọ qua cọ lại, lập tức lọt vào tấm ngắm của tên nào đó, hắn ta không nhân từ liếc thú nuôi nhà mình một cái sắc lẹm, khó chịu chà chà chà lên Tiểu Viên. Chó nhỏ ư ử vô tội.
Òa~ Tiểu thú cưng ta đây có làm gì đâu chứ, sao lại trút giận lên người ta?!
Mặt Lâm Uyển Nhu phút chốc đen thùi. Đại ca à, anh không những vô lại, mà tâm lí hình như còn có chụt vặn vẹo nữa đó!
Dương Nhật Phong không mấy để ý đến sắc mặt của cô, nhìn sang Trần Ngạc Hy và Lâm Gia Tuệ: “Sao các người đến đây được?”
“Èo, nhà chúng tôi cũng nằm trong khu chung cư này mà” Trần Ngạc Hy phe phẩy tờ giấy trong tay, trên đó in hình một công ty nào đó. Lâm Uyển Nhu tò mò giật lấy xem thử, liền há hốc mồm ngạc nhiên, Trần Ngạc Hy đang ung dung, đồ trên tay bị giật mất, khó chịu: “Công ty của em chồng mày đấy, muốn xem kêu hắn ta chở thẳng mày đến đó mà xem, giật của tao làm gì!”
Lâm Uyển Nhu: >o< Mày mới em chồng, cả họ nhà mày mới có em chồng!!
Yêu nghiệt tiên sinh vốn còn đang hậm hực, nghe xong hai chữ ‘em chồng’, tâm tình phút chốc vui vẻ như nhặt được vàng: “Chính là như vậy, chính là như vậy” Còn không ngừng gật gù.
Cô nàng nào đó có loại xúc động muốn đấm hắn ta vài ba phát, nhưng vẫn may định lực còn khá cao, quay sang Lâm Gia Tuệ, không để ý tới hai người kia nói nhảm nữa: “Tuệ Tuệ này, mày làm ở đây hay sao?”
“Ờ” Lâm Gia Tuệ thờ ơ ngẩn mặt nhìn cô một cái, trả lời xong lập tức cúi đầu gặm hạt hướng dương trong đĩa.
Lâm Uyển Nhu bất mãn, sao hôm nay ai cũng xem thường khi dễ cô hết vậy T___T thật là không cam tâm mà.
“Rốt cuộc các người đến đây làm gì?” Dương Nhật Phong cuối cùng chịu hết nổi, không gian riêng tư hắn tranh thủ muốn chết, đổi cả cái chân mới có được, sao lại bị chuyện này tới chuyện kia phá hoại vậy cơ chứ. Dương Hoàng Phương thản nhiên như không có việc gì gác chân lên cái chân bó bột của tên nào đó: “Báo cho mày biết một tiếng!”
“Mày ở hố xí nhà mày gọi điện thoại cho tao cũng được mà, tên khốn!” Yêu nghiệt tiên sinh tức muốn trào khói mồm, dùng nạn chống đập bốp lên chân Dương Hoàng Phương, nào ngờ anh chàng kia thân thủ nhanh nhẹn rụt chân về, kết quả bạn trẻ Yêu nghiệt ‘nạn ông đập chân ông’, đau đến mức la cũng không la nổi một tiếng.
“Này, cẩn thận một chút!!” Lâm Uyển Nhu hốt hoảng bật lên tiếng kêu, tên nào đó còn chưa kịp mừng vì bà xã thân yêu lo lắng cho mình, Lâm Uyển Nhu lại buông thêm một câu: “Anh lỡ không mai bị thương nặng thêm, em thật sự không có tiền mua thức ăn tháng này đó”
Yêu nghiệt tiên sinh lần thứ n đứng hình trong gió.
“Chúng tôi tò mò đến xem thử thôi!” Trần Ngạc Hy đại diện cho đám nhân vật quần chúng ba người còn lại, không nhanh không chậm tiếp tục đã kích tâm hồn mỏng manh tỉ lệ nghịch với da mặt của tên nào đó.
Quả nhiên, Yêu nghiệt tiên sinh tức đến mức muốn trúng gió lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự cho rồi!
Bốn người kia nói nhảm xong, một lát sau cũng chịu bò về, Lâm Uyển Nhu nhìn đĩa vỏ hạt hướng dương trên bàn, hận không thể phá vòng vây của phóng viên ,ra ngoài mua xăng đốt nhà Lâm Gia Tuệ. Dương Hoàng Phương cùng Dương Hoàng Việt mặt dày không kém Yêu nghiệt tiên sinh là mấy, lon ton lần lượt bám theo Trần Ngạc Hy và Lâm Gia Tuệ về nhà hai cô nàng.
Lâm Uyển Nhu cả kinh nha! Hai đứa bạn thân của cô, từ khi nào thì có đuôi rồi vậy? Sao ngay cả cô cũng không biết!
Cô nàng nào đó mang theo vẻ mặt không thể tin được đóng cửa, vừa quay người lại, đập vào mắt là hình ảnh tên nào đó đang nhìn mình chăm chú, trên mặt chứa biểu tình ‘Em thật ngu ngốc!’ lgn nhất thời thật muốn lao vào đánh què chân còn lại của hắn. Hừ, bộ dạng khi khinh bỉ người ta cũng đâu cần đẹp mắt vậy chứ, khiến cho khẻ bị khinh bỉ là cô ngay cả máu mũi cũng muốn phun ra rồi! >___<
“Thu vào nước miếng của em!” Tên nào đó không biết mình có nguy cơ bị đánh cho tàn phế đến nơi, ung dung nheo mắt trêu chọc. Lâm Uyển Nhu trong lúc ngắm trai mơ màng nghe hắn nói như vậy, phản xạ tự nhiên đưa tay lên quẹt miệng một cái, lập tức đứng hình trong gió. Nước miếng đâu không thấy, chỉ thấy máu họng sắp trào ra rồi!
Dương Nhật Phong, anh mới chảy nước miếng, cả dòng họ nhà anh mới chảy nước miếng!!!_ Trong lòng cô nàng nào đó âm thầm gao thét n lần.
***
Trong lúc hai người còn đang bận rộn đấu võ mắt, đấu tư tưởng (dĩ nhiên phần thắng luôn thuộc về tên mặt dày không biết xấu hổ nào đó), bên ngoài, hơn mười hai giờ trưa, một đám phóng viên vây quanh dưới chung cư chen chen lấn lấn đợi thu thập tin tức mới nhất lãnh phần thưởng cho công tác săn tin của mình, không thấy tin tức đâu, chỉ thấy ông bảo vệ cầm cây gậy sắc khiến người người kinh hãi hùng đứng đó, trên đầu mặt trời thiêu đốt nóng muốn chảy cả mỡ.
Ai nha, thật ra nghề phóng viên bọn họ vì kiếm miếng cơm manh áo như bao người khác, cuộc sống rất vất vã nha~
Bác bảo vệ trong lòng phẩn nộ, ông đây chọn chung cư này mà canh gác cũng chỉ muốn mình ít việc một chút, không ngờ ngay cả chổ bé tẹo như lỗ mũi ruồi thế này cũng bị phóng viên làm phiền, khiến ông ta ngay cả cơm sáng tới cơm trưa cũng chưa được ăn. . . con bà nó ông đây mới thật là người vất vả này! Đứa nào còn ngon cứ nhào vào, ông thề không một gậy xiên chết ông đây không ăn luôn cơm chiều!
Tất nhiên nếu để bảo vệ đại nhân dũng cảm hi sinh chịu khó kia biết rằng, đừng nói cơm chiều, cho dù ông ta có xiên chết hết đám phóng viên, cơm tối ông ta cũng chẳng có mà ăn, sẽ không thề độc như vậy đâu =.=
Mà hai kẻ khiến muôn dân lầm than kia, không hề hay biết mình hại bao nhiêu người khổ cực căm phẩn, vẫn vui vui vẻ vẻ như chuyện nghiêm trọng trên báo không phải việc của mình vậy. Ài, người ta có gian tình, quả nhiên là có thể quên đi phiền muộn, hướng tới tương lai mà.
Lâm Uyển Nhu xuống nhà bếp nấu thức ăn, tay nghề của cô nàng cũng không tệ, khiến tên nào đó ăn được rất nhiều: “Mai anh phải dọn về chỗ công ty quản lí sắp xếp, đợi chuyện này lắng xuống mới gặp em được, có chuyện gì em cứ nói với Hoàng Phương hoặc Hoàng Việt, họ sẽ giúp em giải quyết”
“Ừ!” Lâm Uyển Nhu không nói nhiều, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình nào thái quá, chỉ là động tác xúc cơm trên tay khẽ chậm lại một chút: “Em có cần chuyển khỏi đây không?”
“Anh sẽ dặn dò Hoàng Phương giúp em!” Dương Nhật Phong chăm chú nhìn cô, ánh mắt ôn nhu hiền hòa, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên mờ ám khó diễn tả hết: “Xin lỗi! Tại anh quá ấu trỉ nên mới làm sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy!”
“Biết thì tốt rồi!” Lâm Uyển Nhu ngẩn mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút không vui: “Ăn cơm đi, thu dọn hành lí, tối nay em muốn lập tức rời khỏi đây!” Cô không muốn sống trong vòng vây của phóng viên, đi ra đường bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, lên mạng thì nhìn thấy mình bị chửi khó nghe vô cùng, tuy là cũng có người giữ thái độ nữa tin nữa ngờ, nhưng đa số fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh đều tích cực phản đối. Dể hiểu thôi, nếu là cô của một năm trước, khi nghe tin thần tượng của mình cặp bồ với một người con gái không tài không phận không địa vị không nhan sắc, chắc chắn cũng sẽ biến thành vũ trụ nhỏ bùng nổ!
Chiều hôm đó, đám bốn người phá đám kia lại lũ lượt kéo tới, nhưng lần này đúng thật là để giúp đỡ: “Hay là sang chỗ mới của tao ở tạm đi, Ngạc Hy, mày cũng vậy! Lâu lắm rồi bọn mình không ngủ chung đó!!” Lâm Gia Tuệ hào hứng xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, ánh mắt rực rỡ nhìn sang Lâm Uyển Nhu.
Dương Hoàng Việt hình như còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ vui sướng hiện ra mồn một trên mặt cô nàng nên im hơi lặng tiếng luôn. Thực ra cậu ta muốn nhắc nhở cô, đồ của cậu ta còn chưa có kịp dọn đi.
Trần Ngạc Hy hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ cần có nhà cao cửa rộng, chăn êm nệm ấm, bảo cô vào hang hùm ngủ cô cũng không có từ chối đâu. Lâm Uyển Nhu lại càng không, trong lòng cô chỉ muốn ra khỏi vòng vây của phóng viên càng sớm càng tốt.
Dương Hoàng Việt và Dương Hoàng Phương lần lượt đóng gói hành lí của hai người, Dương Hoàng Việt ôm theo những thứ linh tinh của Dương Nhật Phong, cho vào cốp xe của mình, phần còn lại đương nhiên là do Dương Hoàng Phương phụ trách, bao gồm hành lí của Lâm Uyển Nhu, Lâm Gia Tuệ và Trần Ngạc Hy.
Đúng bảy giờ tối, hai chiếc xe xuất phát theo hai hướng trái ngược nhau, thành công chia cắt ý tưởng sống chung hết sức tốt đẹp trong lòng đồng chí yêu nghiệt, bắt đầu một trang mới mà hai người không bao giờ lường trước được.
Thật ra, chuyện lớn cùng lắm chỉ bắt đầu từ những thứ như một mũi kim đâm vào quả bóng, không to, tuy nhiên tổn hại rất lớn.
(T/g/: Lâu lâu nên hù dọa người ta một chút! ( • ̀ω•́ )✧)
Lâm Uyển Nhu kéo vali hành lí đứng trước cửa nhà mới của Lâm Gia Tuệ, đó là một căn nhà nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố, giống như tách biệt khỏi thế giới ồn ào ngoài kia vậy, tuy cách các trung tâm mua sắm không xa, nhưng cảm giác thoải mái vô cùng. Nói tóm lại, chỗ này vừa khang trang sạch sẽ lại thuận tiện giao thông, những thứ cần thiết cho cuộc sống đều có đầy đủ cả.
Ba cô gái mang ba tâm trạng khác nhau, vui sướng hít một hơi không khí trong lành hiếm thấy ở thành phố A: “Thật sự rất tuyệt đó nha~” Trần Ngạc Hy xem ra là người sung sướng nhất, quăng hành lí sang một bên, nhảy vòng vòng không ngừng.
Lâm Uyển Nhu tâm tình xem ra cũng khá hơn lúc sớm nhiều, tuy nhiên chưa khả quan là mấy, hiện tại chỉ muốn lăn ra đâu đó ngủ một giấc thật ngon. Trong lúc vô tình đột nhiên nghĩ tới tên Yêu Nghiệt kia. . . không biết hắn về công ty có bị mắng không nhỉ? Chân còn đau không? Bác sĩ nói cần hai tuần nữa mới tạm bình thường lại được, không biết lúc đó hắn có nhớ mà đến bệnh viện kiểm tra không, còn nữa. . .
“Nhu, mày thừ người ra đó làm cái gì, còn không mau giúp tụi tao sắp xếp hành lí!” Trần Ngạc Hy đập đập túi xách trên tay lên đầu bạn tốt, tuy rằng bên trong ngoài mấy cây son môi, phấn, kẻ mắt. . . những thứ linh tinh con gái nên có ra thì chẳng nặng gì nhưng cũng khiến Lâm Uyển Nhu giật mình choàng tỉnh.
“Tao xin lỗi!” Lâm Uyển Nhu xoa xoa cái trán bị đánh đến mức muốn u một cục, tự trách bản thân vì cái gì phải quan tâm tới những chuyện không đâu kia chứ.
“Này! Dạo này tao thấy tâm hồn mày cứ để chỗ nào ý, đừng nói với tao mày đang suy nghĩ chuyện của Dương Nhật Phong nhé?” Trần Ngạc Hy nhận ra bạn tốt có điểm bất thường, tuy lời nói ra có vẻ lo lắng nhưng nếu để ý sẽ thấy trên mặt cô nàng tràn ngập ý cười. Đương nhiên người có tâm hồn treo ngược cành cây như Lâm Uyển Nhu thì làm sao nhìn ra được: “Tương tư? Bệnh nặng lắm nha~”
“Đừng chọc ghẹo nó nữa, mày không thấy hay sao mà còn hỏi?” Lâm Gia Tuệ đóng vai người tốt, vừa thu dọn đồ vừa tiện miệng chen vào mấy câu.
Lâm Uyển Nhu không phản ứng gì, ánh mắt lại trở nên vô hồn như lúc nãy, nhưng lần này lại là lo lắng vì chuyện khác. Ba tuần nữa cô phải về thành phố C, mà chưa chắc về rồi thì có thể thành công trở về thành phố A lần nữa. Chuyện scandal lần này lớn như vậy, hơn nữa mặt của cô trong tấm hình trên báo rõ ràng đến từng chi tiết, đảm bảo vài ngày kế tiếp đám phóng viên sẽ chuyển phương hướng sang gia đình cô.
Đừng nói đến chuyện này, từ lúc đầu cô theo chân trở thành fan hâm mộ của anh cũng đã vấp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình. . . huống chi bây giờ. . . Aizz, chỉ e rằng chuyện giữa hai người bọn họ, chưa kịp làm rõ hết mập mờ thì đã không còn gì nữa rồi!
Tên nào đó vẻ mặt vô tội ngơ ngác nhìn cô, hình như còn chưa ra khỏi cõi mộng của chính mình. Bày trò? Hắn ta dạo này an phận thủ thường lắm nha, làm gì có trò mà bày?!
Lâm Uyển Nhu nheo mắt nguy hiểm: “Anh nói xem cái này là cái gì?” Vừa gào thét vừa ‘phịch phịch’ hướng hắn tiến lên hai bước, dúi vào lòng người nào đó cái máy tính xách tay mini của mình: “Không phải anh thì còn ai?!”
“Em chờ tôi một lúc!” Yêu nghiệt tiên sinh khó nhọc tựa vào thành giường men đến chỗ bàn nhỏ, nơi đặt điện thoại của hắn. Sau vài phút, cuối cùng cũng kết nối được với đầu bên kia: “Alô! Phương, giúp một chuyện”.
Dương Hoàng Phương nói gì đó, chỉ nghe Dương Nhật Phong ừ hử vài tiếng rồi ngắt máy, vừa xong một cuộc điện thoại, một cuộc khác lại tới, lần này là công ty quản lí của hắn: “Giám đốc!”
Yêu nghiệt tiên sinh mệt mỏi day day hai bên thái dương, sắc mặt rất tệ. Lâm Uyển Nhu đoán ra được tình hình không ổn, nhưng chỉ biết đực mặt đứng yên một chỗ, im lặng nhìn hắn từ khoàng cách gần. Thật lâu sau, cuối cùng tên nào đó cũng nói chuyện xong.
Ngoài mặt là nói chuyện, thực ra là bị chửi đến mức lỗ tai cũng sắp thông qua bên kia rồi!
“Này!” Lâm Uyển Nhu thấy hắn mơ hồ hình như đã nói xong,luống cuống chọc chọc cánh tay hắn: “Không sao chứ?”
“Ừm” Dương Nhật Phong kiệm lời hơn mọi khi rát nhiều, trên mặt là biểu tình bất đắc dĩ.
Nếu để hắn tra ra được là đứa nhiều chuyện nào dám quấy rối cuộc sống đời tư của hai người họ, hắn thề nhất định không tha cho tên đó. Làm ơn đi, hắn vì giấu chuyện mình ra ngoài gặp gỡ cô, tránh đến mức chỉ muốn đào một đường hầm thông thẳng đến chỗ cô đang ở cũng chỉ vì muốn bảo vệ cuộc sống bình yên đơn giản của cô. Nhưng mà bây giờ. . . không ổn một chút nào cả!
“Chuyện sẽ không. . .???”
Lâm Uyển Nhu còn chưa nói hết câu, tên nào đó mặt dày mày dạn đã nhào đến, đem toàn thân hình cân đối nhưng hơi gầy kia dựa hẳn lên người cô, đầu còn khoa trương chen vào khe hở ở cổ cô dụi dụi: “Bà xã! Anh đau lòng quá~”
Lâm Uyển Nhu phút chốc cứng đờ người, hoảng hốt đến mức đứng im không dám nhút nhích: “Anh. . .anh. . .” Cô nàng ‘anh’ hết nữa ngày, lời vừa định ra khỏi miệng liền đột ngột bị nhột nhạt trên cổ làm cho nuốt hết vào bụng.
Hắn. . . cư nhiên liếm cô?!!
“Chân anh đau!” Yêu nghiệt tiên sinh đúng chuẩn mặt dày, được hưởng lợi còn than vãng: “Em ốm quá! Ôm chẳng thoải mái chút nào.”
“Giờ không phải lúc đùa cợt đâu!” Lâm Uyển Nhu vỗ nhẹ lên vai hắn ta, dù biết rất rõ Dương Nhật Phong đang làm bộ làm tịch, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mềm nhũn trước thái độ của hắn.Trái tim trong ngực bất giác đập nhanh thêm mấy nhịp.
Hai người cứ như vậy đứng bất động hơn mười phút, đến lúc Lâm Uyển Nhu nhịn không được phải lên tiếng: “Phong!”
Dương Nhật Phong vẫn không buồn ngẩn mặt lên nhìn cô, chỉ khe khẻ “Hử” một câu cho có lệ, tiếp tục cọ cọ như đúng rồi. Lâm Uyển Nhu rất  ̄▽ ̄ , mặt đỏ như quả cà chua chín hướng hắn mở miệng: “Em . . .muốn đi vệ sinh!” Sáng ra bị tin tức kia hù dọa cho sợ mất mật, ngay cả giải quyết to nhỏ cô còn chưa có làm nha~
Dương Nhật Phong: (ʘ_ʘ)|||
Sau đó chỉ thấy Yêu nghiệt tiên sinh mang theo vẻ mặt đầy hắc tuyến buông cô nàng nào đó ra, tiếp tục mang theo vẻ mặt đen thùi nhảy lò cò ngồi xuống giường, sau đó. . . yên lặng cắn móng tay!
Lâm Uyển Nhu đột nhiên không chỉ buồn tè mà còn buồn nôn!!!
******
Đợi cô nàng tè cũng tè xong, nôn cũng nôn xong, một việc rất không đáng ngạc nhiên liền xảy ra- Phóng viên vây dưới nhà cô, vây đến mức một con ruồi cũng không bay vào/ra lọt.
Lâm Uyển Nhu bước ra từ nhà vệ sinh, tâm tình cũng thoải mái hơn lúc nảy rất nhiều, nhìn thấy tên nào đó đang hé cửa sổ nhìn xuống lầu, liền biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới: “Anh lén lút như vậy, ai không biết còn tưởng anh bị bắt gian đấy!”
Dương Nhật Phong tạm thời ngừng việc quan sát đang dang dở của mình, buông màn cửa quay sang nhìn cô: “Anh rất hy vọng ngày đó, nhưng tiếc là hiện tại không phải”
Cô nàng nào đó nghe hắn nói, liền hận đến mức không thể tát cho mình vài bạt tay. Ài, đang yên đang lành tự nhiên khơi màu để hắn ta mở miệng nói nhảm làm gì chứ. Nhưng rất may, vẫn còn đủ định lực kiềm chế. Lâm Uyển Nhu nhận ra được, tuy hắn ngoài mặt tỏ vẻ không có gì, trong lòng tất nhiên chẳng yên bình được như vậy: “Chuyện này, có cách gì giải quyết không?”
“Có thì có, nhưng. . .” Hàng loạt tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời Dương Nhật Phong, hai người họ hiện tại đang ở trong phòng riêng của Lâm Uyển Nhu mà còn nghe rõ như vậy, dĩ nhiên là rất khoa trương rồi. Ách, không phải là leo lên đến tận nhà rồi chứ?
Cô nàng nào đó mang theo một bụng hồ nghi ra ngoài mở cửa, ngạc nhiên nhìn thấy 1. . . à không, là bốn người mới đúng. Đúng lúc đó, Yêu nghiệt tiên sinh chống gậy cà thọt cà thọt đứng bên cạnh cô: “Vào đi!”
Lâm Uyển Nhu: =.=”
Đại ca à, anh đừng làm ra vẻ giống như đây là nhà mình nữa có được hay không?!
Bốn người đến tìm, không ai khác chính là Trần Ngạc Hy, Lâm Gia Tuệ, Dương Hoàng Phương và Dương Hoàng Việt. Tên yêu nghiệt nào đó nhướn mày nhìn cậu em trai thân yêu: “Em chạy tới đây làm gì? Chuyện công ty rất nhàn rỗi hay sao??”
Dương Hoàng Việt bỉu bỉu môi, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, tỏ vẻ ‘ông đây đang rất bất mãn’. Lâm Uyển Nhu thật sự không biết nên khóc hay nên cười, hai anh em nhà này đúng là trẻ con y chang nhau mà >__<
Dương Hoàng Phương hắng giọng vài cái, tập trung sự chú ý của hai anh em nhà kia lại: “Điều tra được rồi! Là phóng viên của đài truyền hình X”
Dương Nhật Phong nhướn một bên chân mày, tỏ vẻ đang chú tâm lắng nghe, cái chân ở dưới sô pha không an phận chà chà lên người Tiểu Viên, mèo Viên Tử ghen tị liếc con chó kia một cái, nhảy phốc lên người Lâm Uyển Nhu cọ qua cọ lại, lập tức lọt vào tấm ngắm của tên nào đó, hắn ta không nhân từ liếc thú nuôi nhà mình một cái sắc lẹm, khó chịu chà chà chà lên Tiểu Viên. Chó nhỏ ư ử vô tội.
Òa~ Tiểu thú cưng ta đây có làm gì đâu chứ, sao lại trút giận lên người ta?!
Mặt Lâm Uyển Nhu phút chốc đen thùi. Đại ca à, anh không những vô lại, mà tâm lí hình như còn có chụt vặn vẹo nữa đó!
Dương Nhật Phong không mấy để ý đến sắc mặt của cô, nhìn sang Trần Ngạc Hy và Lâm Gia Tuệ: “Sao các người đến đây được?”
“Èo, nhà chúng tôi cũng nằm trong khu chung cư này mà” Trần Ngạc Hy phe phẩy tờ giấy trong tay, trên đó in hình một công ty nào đó. Lâm Uyển Nhu tò mò giật lấy xem thử, liền há hốc mồm ngạc nhiên, Trần Ngạc Hy đang ung dung, đồ trên tay bị giật mất, khó chịu: “Công ty của em chồng mày đấy, muốn xem kêu hắn ta chở thẳng mày đến đó mà xem, giật của tao làm gì!”
Lâm Uyển Nhu: >o< Mày mới em chồng, cả họ nhà mày mới có em chồng!!
Yêu nghiệt tiên sinh vốn còn đang hậm hực, nghe xong hai chữ ‘em chồng’, tâm tình phút chốc vui vẻ như nhặt được vàng: “Chính là như vậy, chính là như vậy” Còn không ngừng gật gù.
Cô nàng nào đó có loại xúc động muốn đấm hắn ta vài ba phát, nhưng vẫn may định lực còn khá cao, quay sang Lâm Gia Tuệ, không để ý tới hai người kia nói nhảm nữa: “Tuệ Tuệ này, mày làm ở đây hay sao?”
“Ờ” Lâm Gia Tuệ thờ ơ ngẩn mặt nhìn cô một cái, trả lời xong lập tức cúi đầu gặm hạt hướng dương trong đĩa.
Lâm Uyển Nhu bất mãn, sao hôm nay ai cũng xem thường khi dễ cô hết vậy T___T thật là không cam tâm mà.
“Rốt cuộc các người đến đây làm gì?” Dương Nhật Phong cuối cùng chịu hết nổi, không gian riêng tư hắn tranh thủ muốn chết, đổi cả cái chân mới có được, sao lại bị chuyện này tới chuyện kia phá hoại vậy cơ chứ. Dương Hoàng Phương thản nhiên như không có việc gì gác chân lên cái chân bó bột của tên nào đó: “Báo cho mày biết một tiếng!”
“Mày ở hố xí nhà mày gọi điện thoại cho tao cũng được mà, tên khốn!” Yêu nghiệt tiên sinh tức muốn trào khói mồm, dùng nạn chống đập bốp lên chân Dương Hoàng Phương, nào ngờ anh chàng kia thân thủ nhanh nhẹn rụt chân về, kết quả bạn trẻ Yêu nghiệt ‘nạn ông đập chân ông’, đau đến mức la cũng không la nổi một tiếng.
“Này, cẩn thận một chút!!” Lâm Uyển Nhu hốt hoảng bật lên tiếng kêu, tên nào đó còn chưa kịp mừng vì bà xã thân yêu lo lắng cho mình, Lâm Uyển Nhu lại buông thêm một câu: “Anh lỡ không mai bị thương nặng thêm, em thật sự không có tiền mua thức ăn tháng này đó”
Yêu nghiệt tiên sinh lần thứ n đứng hình trong gió.
“Chúng tôi tò mò đến xem thử thôi!” Trần Ngạc Hy đại diện cho đám nhân vật quần chúng ba người còn lại, không nhanh không chậm tiếp tục đã kích tâm hồn mỏng manh tỉ lệ nghịch với da mặt của tên nào đó.
Quả nhiên, Yêu nghiệt tiên sinh tức đến mức muốn trúng gió lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự cho rồi!
Bốn người kia nói nhảm xong, một lát sau cũng chịu bò về, Lâm Uyển Nhu nhìn đĩa vỏ hạt hướng dương trên bàn, hận không thể phá vòng vây của phóng viên ,ra ngoài mua xăng đốt nhà Lâm Gia Tuệ. Dương Hoàng Phương cùng Dương Hoàng Việt mặt dày không kém Yêu nghiệt tiên sinh là mấy, lon ton lần lượt bám theo Trần Ngạc Hy và Lâm Gia Tuệ về nhà hai cô nàng.
Lâm Uyển Nhu cả kinh nha! Hai đứa bạn thân của cô, từ khi nào thì có đuôi rồi vậy? Sao ngay cả cô cũng không biết!
Cô nàng nào đó mang theo vẻ mặt không thể tin được đóng cửa, vừa quay người lại, đập vào mắt là hình ảnh tên nào đó đang nhìn mình chăm chú, trên mặt chứa biểu tình ‘Em thật ngu ngốc!’ lgn nhất thời thật muốn lao vào đánh què chân còn lại của hắn. Hừ, bộ dạng khi khinh bỉ người ta cũng đâu cần đẹp mắt vậy chứ, khiến cho khẻ bị khinh bỉ là cô ngay cả máu mũi cũng muốn phun ra rồi! >___<
“Thu vào nước miếng của em!” Tên nào đó không biết mình có nguy cơ bị đánh cho tàn phế đến nơi, ung dung nheo mắt trêu chọc. Lâm Uyển Nhu trong lúc ngắm trai mơ màng nghe hắn nói như vậy, phản xạ tự nhiên đưa tay lên quẹt miệng một cái, lập tức đứng hình trong gió. Nước miếng đâu không thấy, chỉ thấy máu họng sắp trào ra rồi!
Dương Nhật Phong, anh mới chảy nước miếng, cả dòng họ nhà anh mới chảy nước miếng!!!_ Trong lòng cô nàng nào đó âm thầm gao thét n lần.
***
Trong lúc hai người còn đang bận rộn đấu võ mắt, đấu tư tưởng (dĩ nhiên phần thắng luôn thuộc về tên mặt dày không biết xấu hổ nào đó), bên ngoài, hơn mười hai giờ trưa, một đám phóng viên vây quanh dưới chung cư chen chen lấn lấn đợi thu thập tin tức mới nhất lãnh phần thưởng cho công tác săn tin của mình, không thấy tin tức đâu, chỉ thấy ông bảo vệ cầm cây gậy sắc khiến người người kinh hãi hùng đứng đó, trên đầu mặt trời thiêu đốt nóng muốn chảy cả mỡ.
Ai nha, thật ra nghề phóng viên bọn họ vì kiếm miếng cơm manh áo như bao người khác, cuộc sống rất vất vã nha~
Bác bảo vệ trong lòng phẩn nộ, ông đây chọn chung cư này mà canh gác cũng chỉ muốn mình ít việc một chút, không ngờ ngay cả chổ bé tẹo như lỗ mũi ruồi thế này cũng bị phóng viên làm phiền, khiến ông ta ngay cả cơm sáng tới cơm trưa cũng chưa được ăn. . . con bà nó ông đây mới thật là người vất vả này! Đứa nào còn ngon cứ nhào vào, ông thề không một gậy xiên chết ông đây không ăn luôn cơm chiều!
Tất nhiên nếu để bảo vệ đại nhân dũng cảm hi sinh chịu khó kia biết rằng, đừng nói cơm chiều, cho dù ông ta có xiên chết hết đám phóng viên, cơm tối ông ta cũng chẳng có mà ăn, sẽ không thề độc như vậy đâu =.=
Mà hai kẻ khiến muôn dân lầm than kia, không hề hay biết mình hại bao nhiêu người khổ cực căm phẩn, vẫn vui vui vẻ vẻ như chuyện nghiêm trọng trên báo không phải việc của mình vậy. Ài, người ta có gian tình, quả nhiên là có thể quên đi phiền muộn, hướng tới tương lai mà.
Lâm Uyển Nhu xuống nhà bếp nấu thức ăn, tay nghề của cô nàng cũng không tệ, khiến tên nào đó ăn được rất nhiều: “Mai anh phải dọn về chỗ công ty quản lí sắp xếp, đợi chuyện này lắng xuống mới gặp em được, có chuyện gì em cứ nói với Hoàng Phương hoặc Hoàng Việt, họ sẽ giúp em giải quyết”
“Ừ!” Lâm Uyển Nhu không nói nhiều, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình nào thái quá, chỉ là động tác xúc cơm trên tay khẽ chậm lại một chút: “Em có cần chuyển khỏi đây không?”
“Anh sẽ dặn dò Hoàng Phương giúp em!” Dương Nhật Phong chăm chú nhìn cô, ánh mắt ôn nhu hiền hòa, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên mờ ám khó diễn tả hết: “Xin lỗi! Tại anh quá ấu trỉ nên mới làm sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy!”
“Biết thì tốt rồi!” Lâm Uyển Nhu ngẩn mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút không vui: “Ăn cơm đi, thu dọn hành lí, tối nay em muốn lập tức rời khỏi đây!” Cô không muốn sống trong vòng vây của phóng viên, đi ra đường bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, lên mạng thì nhìn thấy mình bị chửi khó nghe vô cùng, tuy là cũng có người giữ thái độ nữa tin nữa ngờ, nhưng đa số fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh đều tích cực phản đối. Dể hiểu thôi, nếu là cô của một năm trước, khi nghe tin thần tượng của mình cặp bồ với một người con gái không tài không phận không địa vị không nhan sắc, chắc chắn cũng sẽ biến thành vũ trụ nhỏ bùng nổ!
Chiều hôm đó, đám bốn người phá đám kia lại lũ lượt kéo tới, nhưng lần này đúng thật là để giúp đỡ: “Hay là sang chỗ mới của tao ở tạm đi, Ngạc Hy, mày cũng vậy! Lâu lắm rồi bọn mình không ngủ chung đó!!” Lâm Gia Tuệ hào hứng xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, ánh mắt rực rỡ nhìn sang Lâm Uyển Nhu.
Dương Hoàng Việt hình như còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ vui sướng hiện ra mồn một trên mặt cô nàng nên im hơi lặng tiếng luôn. Thực ra cậu ta muốn nhắc nhở cô, đồ của cậu ta còn chưa có kịp dọn đi.
Trần Ngạc Hy hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ cần có nhà cao cửa rộng, chăn êm nệm ấm, bảo cô vào hang hùm ngủ cô cũng không có từ chối đâu. Lâm Uyển Nhu lại càng không, trong lòng cô chỉ muốn ra khỏi vòng vây của phóng viên càng sớm càng tốt.
Dương Hoàng Việt và Dương Hoàng Phương lần lượt đóng gói hành lí của hai người, Dương Hoàng Việt ôm theo những thứ linh tinh của Dương Nhật Phong, cho vào cốp xe của mình, phần còn lại đương nhiên là do Dương Hoàng Phương phụ trách, bao gồm hành lí của Lâm Uyển Nhu, Lâm Gia Tuệ và Trần Ngạc Hy.
Đúng bảy giờ tối, hai chiếc xe xuất phát theo hai hướng trái ngược nhau, thành công chia cắt ý tưởng sống chung hết sức tốt đẹp trong lòng đồng chí yêu nghiệt, bắt đầu một trang mới mà hai người không bao giờ lường trước được.
Thật ra, chuyện lớn cùng lắm chỉ bắt đầu từ những thứ như một mũi kim đâm vào quả bóng, không to, tuy nhiên tổn hại rất lớn.
(T/g/: Lâu lâu nên hù dọa người ta một chút! ( • ̀ω•́ )✧)
Lâm Uyển Nhu kéo vali hành lí đứng trước cửa nhà mới của Lâm Gia Tuệ, đó là một căn nhà nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố, giống như tách biệt khỏi thế giới ồn ào ngoài kia vậy, tuy cách các trung tâm mua sắm không xa, nhưng cảm giác thoải mái vô cùng. Nói tóm lại, chỗ này vừa khang trang sạch sẽ lại thuận tiện giao thông, những thứ cần thiết cho cuộc sống đều có đầy đủ cả.
Ba cô gái mang ba tâm trạng khác nhau, vui sướng hít một hơi không khí trong lành hiếm thấy ở thành phố A: “Thật sự rất tuyệt đó nha~” Trần Ngạc Hy xem ra là người sung sướng nhất, quăng hành lí sang một bên, nhảy vòng vòng không ngừng.
Lâm Uyển Nhu tâm tình xem ra cũng khá hơn lúc sớm nhiều, tuy nhiên chưa khả quan là mấy, hiện tại chỉ muốn lăn ra đâu đó ngủ một giấc thật ngon. Trong lúc vô tình đột nhiên nghĩ tới tên Yêu Nghiệt kia. . . không biết hắn về công ty có bị mắng không nhỉ? Chân còn đau không? Bác sĩ nói cần hai tuần nữa mới tạm bình thường lại được, không biết lúc đó hắn có nhớ mà đến bệnh viện kiểm tra không, còn nữa. . .
“Nhu, mày thừ người ra đó làm cái gì, còn không mau giúp tụi tao sắp xếp hành lí!” Trần Ngạc Hy đập đập túi xách trên tay lên đầu bạn tốt, tuy rằng bên trong ngoài mấy cây son môi, phấn, kẻ mắt. . . những thứ linh tinh con gái nên có ra thì chẳng nặng gì nhưng cũng khiến Lâm Uyển Nhu giật mình choàng tỉnh.
“Tao xin lỗi!” Lâm Uyển Nhu xoa xoa cái trán bị đánh đến mức muốn u một cục, tự trách bản thân vì cái gì phải quan tâm tới những chuyện không đâu kia chứ.
“Này! Dạo này tao thấy tâm hồn mày cứ để chỗ nào ý, đừng nói với tao mày đang suy nghĩ chuyện của Dương Nhật Phong nhé?” Trần Ngạc Hy nhận ra bạn tốt có điểm bất thường, tuy lời nói ra có vẻ lo lắng nhưng nếu để ý sẽ thấy trên mặt cô nàng tràn ngập ý cười. Đương nhiên người có tâm hồn treo ngược cành cây như Lâm Uyển Nhu thì làm sao nhìn ra được: “Tương tư? Bệnh nặng lắm nha~”
“Đừng chọc ghẹo nó nữa, mày không thấy hay sao mà còn hỏi?” Lâm Gia Tuệ đóng vai người tốt, vừa thu dọn đồ vừa tiện miệng chen vào mấy câu.
Lâm Uyển Nhu không phản ứng gì, ánh mắt lại trở nên vô hồn như lúc nãy, nhưng lần này lại là lo lắng vì chuyện khác. Ba tuần nữa cô phải về thành phố C, mà chưa chắc về rồi thì có thể thành công trở về thành phố A lần nữa. Chuyện scandal lần này lớn như vậy, hơn nữa mặt của cô trong tấm hình trên báo rõ ràng đến từng chi tiết, đảm bảo vài ngày kế tiếp đám phóng viên sẽ chuyển phương hướng sang gia đình cô.
Đừng nói đến chuyện này, từ lúc đầu cô theo chân trở thành fan hâm mộ của anh cũng đã vấp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình. . . huống chi bây giờ. . . Aizz, chỉ e rằng chuyện giữa hai người bọn họ, chưa kịp làm rõ hết mập mờ thì đã không còn gì nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.