Chương 15: Báo lá cải
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Không lâu sau đó, chính xác là một ngày, Lâm Uyển Nhu đau khổ nhận ra mình thực sự đã bị lừa vào tròng con mẹ nó rồi. Yêu nghiệt tiên sinh đúng thật không hổ danh ‘quân tử’, nói được làm được, vừa bàn bạc hôm trước, sáng hôm sau đã giảy nảy hướng bác sĩ đòi sống đòi chết để được xuất viện.
Mục đích?
Đương nhiên là để cuốn gối tới nhà cô sống rồi!
Lâm Uyển Nhu quả thật có chút khóc không ra nước mắt nha! Hắn ta như vậy nói được làm được nhưng cô còn chưa chắc. . . haizz~ Ai bào cô nợ hắn món nợ ân tình là cái mạng chứ! Xem như cô xui xẽo vậy!!!
“Nhìn em hình như tâm tình rất tệ đó?!” Tên yêu nghiệt nào đó cười meo meo, vừa chống nạn lê đi vừa choàng tay còn lại lên vai Lâm Uyển Nhu: “Không phải muốn nuốt lời chứ?”
Cô nàng nào đó có tật giật mình, lời vừa tính nói ra liền nuốt ngược trở vào: “Hề hề! Đâu có. Đại gia đến nhà tiểu nữ ở, tiểu nữ nào dám chối từ chứ!!” Cô thật phỉ nhổ chính mình quá đi, con bà nó đúng là không có chủ kiến, không có khí tiết, giống như con đà điều vậy ╮( ̄﹏ ̄)╭ Đúng thật là vô phương cứu chữa rồi~
Lâm Uyển Nhu tay xách nách mang nào là quần áo nào là đồ dùng cá nhân của Dương Nhật Phong, chính xác thì hai người mới tạt qua chung cứ cao cấp của hắn dọn hết, chú ý, chính là ‘dọn hết’, từ thứ cần thiết đến không cần thiết, từ quan trọng đến không quan trọng, ngay cả cái gối nằm cũng không thèm tha! Những thứ linh tinh lặt vặt như nhà ngủ của Tiểu Viên và Viên Tử, mấy quả cam gần hết hạn trong tủ lạnh, đĩa ăn của Tiểu Viên với Viên Tử,. . .
Cô nàng nào đó rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà bùng phát: “Anh chỉ đến nhà em ở tạm thôi, có cần giống như sẽ đi mãi không về vậy không?”
“Như vậy cũng tốt!” Dương yêu nghiệt giống như ngộ ra được điều gì rất quan trọng, hướng cô nàng ngoắc ngoắc ngón tay trỏ: “Này!”
Lâm Uyển Nhu quăng đống đồ nặng trình trịch vào xe, sắp xếp xong xuôi đâu đó mới bước lại gần: “Chuyện gì?”
“Gần một chút!” Yêu nghiệt tiên sinh nét mặt sa sầm lườm lườm: “Tôi bị gãy chân, không hề bị bệnh truyền nhiễm, em né cái gì?”
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt, cô . . . cô đúng là . . . bị cái gì không biết, cứ nghĩ đến chuyện hai người gần gủi lại cảm thấy ngượng chín cả người. Lúc trước, khi Dương Nhật Phong đeo dây chuyền cho cô cũng. . . Aaaaaa~ Đúng là không chịu nổi mà!!!
“Lại đây!” Dương Nhật Phong thừa cơ hội nhìn cô, thật hiếm khi thấy bộ dạng này của Lâm Uyển Nhu nha. Đáng yêu không chịu được.
“Ờ” Cô nàng nào đó bất an chậm chạp tiến tới hai bước, đứng trước mặt Yêu nghiệt tiên sinh, hồi hợp kê tai lại gần hắn. Có chuyện gì mà làm ra vẻ bí mật vậy chứ? Bình thường không phải đều là nói ngay nói thẳng sao, hôm nay úp úp mở mở, còn bày đặt nói nhỏ. . .
Dương Nhật Phong: @#$%^&*! . . .
Lâm Uyển Nhu: . . .Hả?? ಠ◡ಠ
Yêu nghiệt nào đó thì thầm xong, chỉ thấy sắc mặt Lâm Uyển Nhu từ đen chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển sang đen.
Thật không thể tin được! Lời không biết xấu hổ như vậy hắn ta cũng dám nói ra. . . đúng là. . . đúng là. . . mặt dày, vô liêm sỉ, thần kinh, . . .[lượt bỏ hơn tám nghìn chữ]. . . Cô vốn dĩ không nên ngây thơ đến mức chấp nhận yêu cầu vô lí của hắn, cho hắn tự do đến nhà cô ở. Quan hệ giữa hai người vốn mập mờ, càng không nên thêm mờ ám mới đúng! Cô thực quá ngu đi ô...ô...oa~ TT_TT
“Như thế nào? Tôi nói có gì sai à??” Dương Nhật Phong cười tươi đến là xuân về hoa nở, tuy là đang chống nạn nhưng khí thế so với Lâm Uyển Nhu vẫn vượt trội hơn người. Để xem chuyến này cô làm sao mà giải quyết đây! Hắn đúng là đã suy tính kỹ càng mới mở miệng hướng cô đưa ra điều kiện, nhưng mà thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra mĩ mãn như vậy. Hô hô!!!
Một bên Lâm Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, một bên Dương Nhật Phong cười không thành tiếng. Thật đúng với câu ‘kẻ khóc người cười’ nha~
Lâm Uyển Nhu cố gắng trấn tỉnh tinh thần, khống chế bản thân không phạm tội giết người, nhe nhàng dìu Dương yêu nghiệt lên xe, chính mình cũng theo ngồi bên cạnh hắn.Tài xế khó hiểu nhìn hai người, vẻ mặt tò mò muốn chết khiến Lâm Uyển Nhu tức sôi máu: “Bác tài à, mau chạy đi chứ!”
“Ờ ờ!” Tài xế gật đầu lia lịa, ánh mắt thoáng chốc lại lén ngó lên kính chiếu hậu nhìn trộm hai người.
Haizz~ Bọn trẻ ngày nay cũng thật là, yêu đương tình tứ đã đành còn bày trò sống thử. . . đúng là. . . haizz~!
Lâm Uyển Nhu muốn giết người, cô thực sự con bà nó muốn giết chết tên tài xế nhiều chuyện thích suy đoán lung tung này!! Chỉ cần thấy thái độ ông ta dòm ngó hai người cũng đủ biết cái gì đang diễn ra trong đầu ông ta rồi!!!
“Em yêu! Không vui sao? Chúng ta sắp sống chung rồi đó nha, thật là khiến người ta phấn khích quá đi mà~” Tên yêu nghiệt nào đó bày ra vẻ mặt mơ màng hạnh phúc, hoàn toàn lấy việc trêu chọc Lâm Uyển Nhu trong mấy ngày nhàm chán sắp tới làm thú vui tiêu khiển. Mà vẻ mặt cô nàng nào đó hậm hực liếc xéo hắn ta vài cái, rốt cuộc cũng không nói được tiếng nào.
Thôi thôi, cứ coi như cô xui xẻo vậy! Chọc ai không chọc lại chọc phải hủ keo da trâu làm gì, khiến hắn bám mãi cũng chẳng chịu buông ra.
Trên xe, ba người ba tâm trạng với ba suy nghĩ khác nhau, yên lặng chạy bon bon trên đường rồi cuối cùng cũng dừng lại trước chung cư nhà Lâm Uyển Nhu. Cô nàng nào đó đau khổ móc hầu bao trả tiền dưới ánh mắt soi mói của bác tài, tâm tình tụt dốc trầm trọng! Tên Yêu nghiệt nào đó không biết sống chết, hết làm trò này lại làm đến trò kia, chẳng chịu nghỉ ngơi một phút nào.
Lâm Uyển Nhu dìu hắn ta xuống xe, nhìn thấy hắn an ổn đứng trên cây nạn thì mới yên tâm vác đống đồ trên xe xuống, gật đầu chào bác tài xong xuôi liền tiên phong tiếp tục tay xách nách mang tiến vào thang máy.
Dương Nhật Phong rất thích thú với cảnh này, huýt sáo nghêu ngao cà nhắt cà thọt chạy theo cô. Lâm Uyển Nhu lo lắng cho hắn ta bị té lần nữa thì khổ nên buộc lòng phải đi chậm một chút, thật tình cờ, cách cửa nhà ba bước lại chạm mặt Giang Thanh lần nữa.
Trên đời đúng là con bà nó lắm chuyện bi hài! Chê cô bị một miếng keo da trâu dính lấy còn chưa đủ phiền hay sao chứ?!
“Uyển Nhu? Đây là. . .” Giang Thanh nét mặt ngạc nhiên, mới lúc nảy còn đang thắc mắc sao hôm nay cô không cần đi làm lại ra khỏi nhà sớm như vậy. Suốt hôm qua kể từ khi ở trung tâm thương mại trở về thì hai người không gặp mặt nữa, anh vốn dĩ còn lo lắng, nhưng hình như hơi thừa rồi thì phải!
“Bà xã, em yêu, ai vậy?” Yêu nghiệt tiên sinh khác xa Giang Thanh, vẻ mặt tự nhiên như không, cố ý như vô tình tuyên bố chủ quyền lãnh thổ, cùng với Dương Hoàng Việt không sai biệt chính là anh em một nhà, suy tính cũng giống nhau.
Lâm Uyển Nhu không quan tâm tới cách hắn ta nói chuyện cho lắm, bởi vì bình thường nghe đến quen luôn rồi nên không có phản ứng gì quá nhiều, chỉ là lườm hắn ta một cái. Nhưng trong mắt người thứ ba kia lại khác, Giang Thanh thầm nghĩ, thái độ của cô như vậy, chả lẽ hai người họ. . . có quan hệ?
“Là đàn anh khóa trên của em khi còn học ĐH, tên là Giang Thanh!” Lâm Uyển Nhu nhìn đến khuôn mặt ủy khuất tội nghiệp như bị cắm sừng của tên nào đó, không khỏi thở dài ôn tồn giải thích, lại khôi phục như bình thường mỉm cười với Giang Thanh: “Đây là. . .”
“Tôi là bạn trai của Nhu nhi!” Yêu nghiệt tiên sinh nói dối không hề đỏ mặt ngắt ngang lời Lâm Uyển Nhu, vẻ mặt thản nhiên nghiêm túc rất đàn ông, rất ngọc thụ lâm phong, rất tuấn tú, rất có trách nhiệm, rất dũng cảm. . . thôi được rồi,là hắn tự cảm thấy như vậy!
Lâm Uyển Nhu mặt đầy hắc tuyến lại lườm hắn, nhưng chung qui vẫn không nói gì thêm, vì cô cảm thấy không cần giải thích làm gì cho mất công, để Giang Thanh hiểu lầm cũng chẳng có gì không tốt. Cô chẳng qua chỉ là lấy một cái đuôi cắt đứt một cái đuôi, dù sao khi ở bên cạnh tên yêu nghiệt không biết xấu hổ này cũng thoải mái hơn Giang Thanh, tính tình anh ta quá thư sinh, quá khiêm tốn khiến cô có chuyện muốn nói cũng ngại không dám tiếp cận quá gần, aìzz, thực sự rất không thoải mái.
Giang Thanh chăm chú quan sát sắc mặt Lâm Uyển Nhu, đương nhiên cảm nhận được thái độ của cô đối với người đàn ông trước mặt này có sự khác biệt rất lớn. Anh quen cô lâu như vậy rồi, khi cô còn hẹn hò với Cao Thiên, tuy rằng họ là quan hệ yêu đương công khai nhưng Lâm Uyển Nhu vẫn là không mặn không nhạt gì về chuyện này, trước mặt người khác, hai người họ trong chẳng khác gì bạn bè bình thường cả. . . Nhưng đối với người trước mặt, cô có chút gì đó giống như. . . dung túng? Mặt kệ hắn ta làm càn khiến cô không thích nhưng cô cũng chỉ trách móc nhẹ nhàng. Hơn ai hết, anh biết rõ cô ghét nhất chính là bạn trai rêu rao quan hệ của hai người. . . nhưng mà. . .
“Hu hu, bà xã, chân người ta thật là đau đó! Em độc ác quá, thiếu trách nhiệm, làm tôi bị thương rồi còn bắt tôi đứng đây chịu khổ nữa. . .~” Dương Nhật Phong làm bộ làm tịch, thực sự trong lòng chỉ muốn quơ gậy đuổi thẳng người tên Giang Thanh kia đi. Nhìn Uyển Nhu yêu dấu của hắn, nhìn đến là nước miếng cũng sắp rõ ra ngoài rồi!! (╬ ̄皿 ̄)
Lâm Uyển Nhu đi từ hết cách lần này đến hết cách lần khác, đành tạm biệt Giang Thanh rồi dìu tên rắc rối nào đó vào nhà.
Giang Thanh nhìn cánh cửa đóng sầm trước mắt, anh biết người đàn ông kia đối mình khó chịu, nhưng làm sao đây? Anh đeo đuổi cô đeo hết hai năm ròng, lẽ nào lại dễ dàng từ bỏ như vậy?? Đủ mọi biện pháp, từ chính diện biến thành phản diện lúc nào không hay! Anh biết mình cách cô càng ngày càng xa, nếu có thể quay về thời điểm đó anh nhất định không làm vậy, thật không tưởng tượng nổi nếu cô biết sự thật rồi sẽ nhìn anh bằng ánh mắt nào? Đã không dừng lại được thì phải đi tiếp, tình cảm bảy năm ròng còn có thể bị đạp đổ dưới chân anh, huống hồ. . . .
Con người quả thật là một loài động vật kì lạ, càng không có được lại càng muốn có! Bản thân anh hội đủ tiêu chuẩn nam thần, cũng là một nam thần thực thụ trong mắt các cô gái. Đẹp trai, nhà mặt phố, bố làm to, . . . cần thứ gì cũng không thiếu, chỉ duy nhất thiếu trái tim của một cô gái!! Bảo anh cam tâm? Không thể nào!!!
. . .
Dương Nhật Phong vừa bước vào nhà, trong phòng đã vang lên một loạt tiếng xích sắt va vào nhau leng keng. Lâm Uyển Nhu đỡ hắn đến sô pha, xong xuôi đâu đó mới yên tâm đi ‘cởi trói’ cho Tiểu Viên và Viên Tử. Hai thú cưng một chó một mèo ùa ùa chạy ra vây quanh dưới chân ‘ba ba’ của chúng, hoàn toàn coi cô nàng nào đó như không khí. Lâm Uyển Nhu uất hận! Đúng là phản rồi, ai đã cực khổ chăm sóc chúng mấy ngày qua chứ? Ngay cả liếc cô một cái cũng không thèm, coi cô là người ở tiện lợi bao trọn gói sao??
Dương Nhật Phong nhìn vẻ mặt đầy than của cô, trong lòng không khỏi thở dài: “Em ngay cả thú cưng cũng muốn so đo sao?”
“Ai thèm chứ! Em chỉ nghĩ thật tiếc rẻ số thịt hộp em cho chúng ăn mấy ngày qua thôi!!” Vong ân phụ nghĩa mà~
“Chuyện đáng lo không lo, lại so đo những chuyện không đâu, quên tôi nói gì rồi à?” Dương Yêu nghiệt dựa lưng vào sô pha, điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái nhất, sao đó tựa tiếu phi tiếu quay sang nhìn cô.
Mặt Lâm Uyển Nhu đột nhiên đỏ bừng khả nghi. Bà nó, những lời không biết xấu hổ như vậy cô làm sao mà quên được chứ!!
Lúc sớm hắn ta kêu cô ghé tai nói nhỏ, nói qua nói lại chỉ có một câu: “Lâm Uyển Nhu, nhà em chỉ có một phòng, phòng cho khách cũng không, sô pha đủ dùng để ngồi thôi. Như vậy, ban đêm chúng ta ai nằm trên ai nằm dưới đây?”
‘Ai nằm trên ai nằm dưới?’_ Chỉ cần một câu hỏi cũng đủ khiến người ta liên tưởng nhiều thứ rồi!
Cái này quả thật không nên trách cô suy nghĩ bậy bạ, mà chỉ nên trách lời hắn ta có bao nhiêu mập mờ!!
Tên yêu nghiệt nào đó thấy cô nghĩ ngợi thật lâu cũng không có trả lời, cuối gầm mặt, hai bả vai run run khả nghi.
“Anh cười cái gì chứ. . .” Lâm Uyển Nhu tức đến mức đầu cũng muốn bóc khói, hai tay nắm chặt thành nắm đấm câm phẫn nhìn hắn ta: “Em chỉ là. . .”
Dương Nhật Phong ngắt ngang lời cô: “Thôi được, tôi nhường em vậy, em trên tôi dưới. . . thấy thế nào? Dù sao tôi cũng đang bị thương, nằm dưới vẫn tiện hơn, kẻo hoạt động mạnh lại ảnh hưởng đến cái chân què này.” Ừm, trên giường lăn qua lăn lại, không may rớt xuống đất càng khổ. . .
Cô nàng nào đó đỏ mặt tía tai, ngay cả hừ cũng không hừ nổi một tiếng đã giậm chân bình bịch chạy vào phòng, mặc kệ hắn ta ở ngoài này muốn làm gì thì làm. . . cô mới không thèm suy diễn lung tung aaaa~
Tên yêu nghiệt nào đó nhìn cô bỏ của chạy lấy người, nhịn cười đến là nội thương. Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại mới chịu hết nổi mà phá lên cười điên dại.
Tiểu Nhu của hắn a~ Thật là đáng yêu muốn chết!!!
Nhưng chung qui, nụ cười của tên nào đó cũng chả duy trì được bao lâu. Đại loại là đến tối hôm đó.
Sau khi ăn cơm tối xong, Dương Nhật Phong giống như một ông hoàng an tọa trên sô pha xem tivi, nào là mấy chương trình giải trí nước ngoài, nào là tin tức về những ngôi sao nổi tiếng trong nước. Đương nhiên, hắn cũng nằm trong danh sách đó với những lời bình luận có cánh từ mấy cô Biên tập viên trẻ tuổi. Ngược lại, Lâm Uyển Nhu bận bù đầu bù cổ với đóng chén dơ do tên nào đó vụn về làm ra.
Cô nàng úp cái chén cuối cùng vào giá để, giũ giũ cho sạch nước trong tay, xong xuôi lại đi gọt trái cây phục vụ ‘ông hoàng’ đang ngồi trong phòng khách cười hí ha hí hửng. Thấy Lâm Uyển Nhu bưng đồ ăn lên, mắt tên nào đó sáng rực quăng điều khiển sang một bên, như chú cún nhỏ lê lại chổ cô đang ngồi: “Bà xã! Thật là ngon nha!! A~ Một miếng!!”
Lâm Uyển Nhu buồn cười đút vào mồn hắn ta múi quýt, Dương Nhật Phong vừa ăn, vừa cười đến là xuân về hoa nở: “Có chuyện gì vui sao?” Lâm Uyển Nhu thắc mắc nhìn lên tivi, kinh ngạc thấy mấy tin bài không hay về hắn: “Như vậy còn cười được?” Hại cô cứ tưởng có gì hay lắm. . . nghĩ đến đây trong lòng đột nhiên có chút khó chịu. Đám phóng viên ăn no rĩnh mở hay sao chứ? Suốt ngày chỉ biết moi móc những thứ không hay của người khác để lấy tiền!
“Quen rồi!” Dương Nhật Phong trả lời nhẹ như không, nhanh chóng nuốt xuống ngọt ngào của thứ cô vừa đút. Trong suốt mấy năm qua, nếu như hắn còn để bụng những thứ như thế này chắc chắn no đến khỏi ăn cơm luôn mất: “Em cũng đừng để tâm làm gì. . . Tiểu Nhu ngoan, sao lại như vậy rồi?”
Lâm Uyển Nhu dùng tay dụi dụi cặp mắt đỏ hoe, không biết tại sao, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra những lời này, cô lại nhịn không được muốn khóc. Rõ ràng rất không thích lại luôn phải nghe, rõ ràng rất khó chịu nhưng lại phải làm như bình thường, rõ ràng rất để ý nhưng phải làm ra vẻ vô tâm, rõ ràng rất cô đơn trống trải lại thích làm mình biến thành ánh mặt trời cho người khác. . .: “Anh. . .” Cô định hỏi anh làm như vậy để làm gì, nhưng mà nghĩ mãi cũng không biết có nên nói ra hay không.
“Ít ra tôi biết mình luôn có em! Bảy năm. . .” Dương Nhật Phong thở dài một tiếng, lại mỉm cười dịu dàng xoa xoa đầu cô: “Chắc mệt lắm nhỉ?” Hắn hỏi cô, cũng như đang tự hỏi bản thân. Bảy năm chính thức bước vào thế giới xô bồn kia, hắn có mệt không? Có hối hận không?? Cuộc sống tưởng chừng đơn giản sung sướng dưới ánh hào quang sân khấu khiến nhiều người mơ ước kia có vui không???
“Không! Nếu mệt thì em đã từ bỏ lâu lắm rồi!!” Lâm Uyển Nhu ngước lên nhìn hắn, trong mắt ần ận nước: “Mấy lời nhãm nhí đó, anh đừng quan tâm làm gì!” Cô theo anh chặn đường suốt bảy năm, làm bầu trời bảo vệ anh cũng không phải nói ngoài miệng. Tuy rằng không giúp được gì nhiều nhưng cũng có thể gánh lấy phần nào nổi buồn của anh. Mặc dù anh trên thực tế không hoàn thiện như hình tượng lấp lánh luôn gượng ép kia, cô vẫn thấy thoải mái khi bên cạnh anh- Dương Nhật Phong- Yêu nghiệt tiên sinh đối với cô, không phải ca sĩ Đình Phong xa vời nào đó. . .
“Ừ! Tôi biết em vẫn tốt nhất!!” Yêu nghiệt tiên sinh nào đó lần nữa vuốt ve mái tóc Lâm Uyển Nhu, lợi dụng cơ hội còn không biết xấu hổ hôn nhẹ lên má cô: “Ngoan!”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Lâm Uyển Nhu cao mày ra mở, chỉ thấy Thiên Nhan và Cao Thiên tay trong tay đứng đó.
Thiên Nhan thoạt tiên không hề để ý thấy Dương Nhật Phong, đi thẳng vào ngồi xuống sô pha, lúc này mới giật mình đứng phắt dậy: “Cậu. . .cậu sống chung với đàn ông?” Mà tên đàn ông này nhìn qua còn rất quen, không biết đã gặp ở đâu vậy nhỉ?
Cao Thiên còn ngạc nhiên hơn, đứng chết trân ngoài cửa tận khi Lâm Uyển Nhu lên tiếng mời mới hoàn hồn bước vào: “Làm phiền hai người rồi!”
Dương Nhật Phong không quan tâm đến Cao Thiên là mấy, chỉ mãi cau mày nhìn Thiên Nhan, khó chịu lên tiếng: “Cô gái, nói chuyện cũng nên biết tôn trọng người khác một chút, chúng tôi sống chung thì có ảnh hưởng gì tới cô hay sao?” Người đàn bà này, chỉ cần tiếp xúc cũng đủ khiến người ta mất bình tỉnh, giọng nói chanh chua như vậy, hình như hắn đã nghe qua đâu đó rồi: “Cô. . . chính là người hôm trước trong điện thoại mắng Bảo bối của tôi không có bạn trai hay sao?”
Thiên Nhan bị nói cho tới tấp, nhất thời xanh mặt không biết như thế nào trả lời. Thì ra đây là bạn trai của Lâm Uyển Nhu, nói như vậy chuyện cô ta sống chung với đàn ông là thật? Ha, chuyến này thực sự có chuyện hay để xem rồi.
Cao Thiên cũng cảm thấy giọng người này rất quen, khuôn mặt còn quen hơn nữa, nhưng tình cảnh lúc này giữa bọn họ hình như không thích hợp để bàn mấy chuyện này cho lắm, bèn quay sang nói với Lâm Uyển Nhu: “Bọn anh đến là để đưa thiệp mời, đưa xong liền đi ngay!!”
“Anh quên rồi sao, còn chuyện hợp lớp nữa chứ!” Thiên Nhan nhăn mặt, liếc xéo bạn trai. . . à không, là chồng sắp cưới của cô ả một cái.
“Hợp lớp? Khi nào??” Lâm Uyển Nhu nhất thời không thích ứng kịp, có chút ngây ngốc: “Đâu có ai nói cho tôi biết”
“Thì bây giờ bọn mình đến nói đây! Chung ngày với đám cưới của mình, cho nên như thế nào cậu cũng phải đi đấy!!” Thiên Nhan cười đểu nhìn cô, ánh mắt mang theo vài tia giễu cợt.
Lâm Uyển Nhu thừa hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô đến đó. Trong lớp khi xưa, mười người thì hết tám người là bạn của Thiên Nhan, một người là bạn của Cao thiên, người còn lại ở phe cô chắc là chỉ có Trần Ngạc Hy. Năm xưa chuyện của cô và Cao Thiên giống như phim truyền hình dài tập vậy, kết quả cuối cùng đúng là éo le hết chổ nói. Nữ chính là cô phẩn bội nam chính Cao Thiên, gian díu cùng nam phụ Giang Thanh.
Nhưng sự thật chỉ có trời biết đất biết, cô biết Cao Thiên biết, Thiên Nhan biết, Giang Thanh biết. Bốn người đều hiểu rõ nguyên nhân vì sao, tuy nhiên người ngoài cuộc nhiều chuyện như lũ rãnh rỗi trường cô đã không biết còn thích bịa đặt dựng chuyện này nọ, ăn không nói có.
“Có cần thiết hay không?” Dương Nhật phong kéo tay Lâm Uyển Nhu, đem cô che chở sau lưng: “Cô ấy không đi không được à?” Hắn rõ ràng cảm nhận được cô không hề muốn đến đó.
“Chuyện này. . .” Cao Thiên ấp a ấp úng, quay sang dò hỏi ý kiến Thiên Nhan.
“Cậu định không đi sao, Uyển Nhu? Lần này hợp lớp chính là ở thành phố C quê chúng ta đấy, mình nghe bác gái nói rất lâu rồi cậu chưa từng về đó. . . cậu định không về luôn hay sao?” Thiên Nhan đắc ý nhịp nhịp chân, ánh mắt thể hiện rõ ý đồ chờ xem kịch vui.
Lâm Uyển Nhu hoàn toàn trầm mặc. Cô không phải không thể về, mà thực tế là không muốn về, không bao giờ muốn về nơi đó. . .nhưng: “Lúc nào?”
“Ừm, ba ngày nữa! Cậu cũng đừnglơ tiệc cưới của bọn mình đi đó!” Thiên Nhan mỉm cười đểu cáng, nói xong liền kéo tay Cao Thiên: “Chúng tớ về đây, chuẩn bị cho một việc chung thân đại sự thật là mệt muốn chết!!”
Dương Nhật Phong ánh mắt lạnh lùng phóng theo hai người họ đến tận lúc khuất bóng sau cánh cửa: “Nhảm nhí!”
“Đi ngủ thôi!” Lâm Uyển Nhu tâm trạng không được tốt lắm, te te đi vào phòng. Yêu nghiệt tiên sinh hí hửng chạy theo, nào ngờ vừa đến cửa đã thấy Lâm Uyển Nhu đi ra, trên tay cầm theo nào chăn nào nệm, giống như di cư vậy: “Em làm gì đó?” Tên nào đó trong lòng thầm than một tiếng không xong, quả nhiên, Lâm Uyển Nhu chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh quăng đống đồ vào người hắn: “Anh chẳng phải đã nói mình tình nguyện nằm dưới sao? Nằm đi!!”
Mặt mày tên nào đó lập tức sa sầm, ôm đống chăn trên tay mà hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình. Biết cô nghe lời như vậy hắn đã sớm nói rằng mình sẽ cùng cô nằm chung một giường đấp chung một chăn gối chung một gối rồi =_=
Chỉ tiếc có hối hận cỡ nào cũng muộn!!
Sáng sớm hôm sao, tâm trạng vốn tồi tệ của Lâm Uyển Nhu càng tồi tệ gấp nghìn lần.
Vì sao ư?
Chính là cô ăn no rĩnh mở, cảm thấy bản thân thật lâu quá không lên mạng rồi, cho nên bèn lôi máy tính ra nghịch một chút. Chuyện vốn cũng chẳng có gì đáng để kể, nếu như không có tin tức động trời kia đập vào mắt.
Lâm Uyển Nhu từ lúc trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của Yêu nghiệt tiên sinh, trong mắt ngoài hắn ra trên đời vốn không còn người nào khác. Cho nên, cô loanh quanh trên mấy cái diễn đàn một lúc cũng chán, gõ hai chữ ‘Đình Phong’ lên Google. Một dòng chữ kinh thiên động địa, sắc màu nổi bậc hiện lên, bên cạnh là hình ảnh lúc cô và Dương Nhật Phong về nhà hắn lấy đồ, do chân Yêu nghiệt họ Dương kia không được tốt nên cô phải dìu hắn ta, nào ngờ vào ống kính của mấy phóng viên lại thành ra tình tứ như vậy, mờ ám nư vậy!!!
Dòng chữ to đùng đó chính là: “Ca sĩ Đình Phong từ bỏ chung cư cao cấp về sống bên người tình trong túp liều tranh_ Hai quả tim vàng thế kỉ 21”.
Lâm Uyển Nhu đọc xong, cằm xém chút là rơi luôn xuống bàn.
“Dương Nhật Phong!!!!!~~~~~” Một tiếng hét rung chuyển đất trời, kinh động lòng người, tê tâm liệt phế vang lên.
Tên nào đó vừa nhân lúc cô ra khỏi phòng, bò lẹn giường định nằm cho ấm một chút, giật mình trực tiếp lăn thẳng xuống, chân bị thương va vào thanh giường, đau đến nhe răng trợn mắt. Chết hắn rồi a~
Mục đích?
Đương nhiên là để cuốn gối tới nhà cô sống rồi!
Lâm Uyển Nhu quả thật có chút khóc không ra nước mắt nha! Hắn ta như vậy nói được làm được nhưng cô còn chưa chắc. . . haizz~ Ai bào cô nợ hắn món nợ ân tình là cái mạng chứ! Xem như cô xui xẽo vậy!!!
“Nhìn em hình như tâm tình rất tệ đó?!” Tên yêu nghiệt nào đó cười meo meo, vừa chống nạn lê đi vừa choàng tay còn lại lên vai Lâm Uyển Nhu: “Không phải muốn nuốt lời chứ?”
Cô nàng nào đó có tật giật mình, lời vừa tính nói ra liền nuốt ngược trở vào: “Hề hề! Đâu có. Đại gia đến nhà tiểu nữ ở, tiểu nữ nào dám chối từ chứ!!” Cô thật phỉ nhổ chính mình quá đi, con bà nó đúng là không có chủ kiến, không có khí tiết, giống như con đà điều vậy ╮( ̄﹏ ̄)╭ Đúng thật là vô phương cứu chữa rồi~
Lâm Uyển Nhu tay xách nách mang nào là quần áo nào là đồ dùng cá nhân của Dương Nhật Phong, chính xác thì hai người mới tạt qua chung cứ cao cấp của hắn dọn hết, chú ý, chính là ‘dọn hết’, từ thứ cần thiết đến không cần thiết, từ quan trọng đến không quan trọng, ngay cả cái gối nằm cũng không thèm tha! Những thứ linh tinh lặt vặt như nhà ngủ của Tiểu Viên và Viên Tử, mấy quả cam gần hết hạn trong tủ lạnh, đĩa ăn của Tiểu Viên với Viên Tử,. . .
Cô nàng nào đó rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà bùng phát: “Anh chỉ đến nhà em ở tạm thôi, có cần giống như sẽ đi mãi không về vậy không?”
“Như vậy cũng tốt!” Dương yêu nghiệt giống như ngộ ra được điều gì rất quan trọng, hướng cô nàng ngoắc ngoắc ngón tay trỏ: “Này!”
Lâm Uyển Nhu quăng đống đồ nặng trình trịch vào xe, sắp xếp xong xuôi đâu đó mới bước lại gần: “Chuyện gì?”
“Gần một chút!” Yêu nghiệt tiên sinh nét mặt sa sầm lườm lườm: “Tôi bị gãy chân, không hề bị bệnh truyền nhiễm, em né cái gì?”
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt, cô . . . cô đúng là . . . bị cái gì không biết, cứ nghĩ đến chuyện hai người gần gủi lại cảm thấy ngượng chín cả người. Lúc trước, khi Dương Nhật Phong đeo dây chuyền cho cô cũng. . . Aaaaaa~ Đúng là không chịu nổi mà!!!
“Lại đây!” Dương Nhật Phong thừa cơ hội nhìn cô, thật hiếm khi thấy bộ dạng này của Lâm Uyển Nhu nha. Đáng yêu không chịu được.
“Ờ” Cô nàng nào đó bất an chậm chạp tiến tới hai bước, đứng trước mặt Yêu nghiệt tiên sinh, hồi hợp kê tai lại gần hắn. Có chuyện gì mà làm ra vẻ bí mật vậy chứ? Bình thường không phải đều là nói ngay nói thẳng sao, hôm nay úp úp mở mở, còn bày đặt nói nhỏ. . .
Dương Nhật Phong: @#$%^&*! . . .
Lâm Uyển Nhu: . . .Hả?? ಠ◡ಠ
Yêu nghiệt nào đó thì thầm xong, chỉ thấy sắc mặt Lâm Uyển Nhu từ đen chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển sang đen.
Thật không thể tin được! Lời không biết xấu hổ như vậy hắn ta cũng dám nói ra. . . đúng là. . . đúng là. . . mặt dày, vô liêm sỉ, thần kinh, . . .[lượt bỏ hơn tám nghìn chữ]. . . Cô vốn dĩ không nên ngây thơ đến mức chấp nhận yêu cầu vô lí của hắn, cho hắn tự do đến nhà cô ở. Quan hệ giữa hai người vốn mập mờ, càng không nên thêm mờ ám mới đúng! Cô thực quá ngu đi ô...ô...oa~ TT_TT
“Như thế nào? Tôi nói có gì sai à??” Dương Nhật Phong cười tươi đến là xuân về hoa nở, tuy là đang chống nạn nhưng khí thế so với Lâm Uyển Nhu vẫn vượt trội hơn người. Để xem chuyến này cô làm sao mà giải quyết đây! Hắn đúng là đã suy tính kỹ càng mới mở miệng hướng cô đưa ra điều kiện, nhưng mà thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra mĩ mãn như vậy. Hô hô!!!
Một bên Lâm Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, một bên Dương Nhật Phong cười không thành tiếng. Thật đúng với câu ‘kẻ khóc người cười’ nha~
Lâm Uyển Nhu cố gắng trấn tỉnh tinh thần, khống chế bản thân không phạm tội giết người, nhe nhàng dìu Dương yêu nghiệt lên xe, chính mình cũng theo ngồi bên cạnh hắn.Tài xế khó hiểu nhìn hai người, vẻ mặt tò mò muốn chết khiến Lâm Uyển Nhu tức sôi máu: “Bác tài à, mau chạy đi chứ!”
“Ờ ờ!” Tài xế gật đầu lia lịa, ánh mắt thoáng chốc lại lén ngó lên kính chiếu hậu nhìn trộm hai người.
Haizz~ Bọn trẻ ngày nay cũng thật là, yêu đương tình tứ đã đành còn bày trò sống thử. . . đúng là. . . haizz~!
Lâm Uyển Nhu muốn giết người, cô thực sự con bà nó muốn giết chết tên tài xế nhiều chuyện thích suy đoán lung tung này!! Chỉ cần thấy thái độ ông ta dòm ngó hai người cũng đủ biết cái gì đang diễn ra trong đầu ông ta rồi!!!
“Em yêu! Không vui sao? Chúng ta sắp sống chung rồi đó nha, thật là khiến người ta phấn khích quá đi mà~” Tên yêu nghiệt nào đó bày ra vẻ mặt mơ màng hạnh phúc, hoàn toàn lấy việc trêu chọc Lâm Uyển Nhu trong mấy ngày nhàm chán sắp tới làm thú vui tiêu khiển. Mà vẻ mặt cô nàng nào đó hậm hực liếc xéo hắn ta vài cái, rốt cuộc cũng không nói được tiếng nào.
Thôi thôi, cứ coi như cô xui xẻo vậy! Chọc ai không chọc lại chọc phải hủ keo da trâu làm gì, khiến hắn bám mãi cũng chẳng chịu buông ra.
Trên xe, ba người ba tâm trạng với ba suy nghĩ khác nhau, yên lặng chạy bon bon trên đường rồi cuối cùng cũng dừng lại trước chung cư nhà Lâm Uyển Nhu. Cô nàng nào đó đau khổ móc hầu bao trả tiền dưới ánh mắt soi mói của bác tài, tâm tình tụt dốc trầm trọng! Tên Yêu nghiệt nào đó không biết sống chết, hết làm trò này lại làm đến trò kia, chẳng chịu nghỉ ngơi một phút nào.
Lâm Uyển Nhu dìu hắn ta xuống xe, nhìn thấy hắn an ổn đứng trên cây nạn thì mới yên tâm vác đống đồ trên xe xuống, gật đầu chào bác tài xong xuôi liền tiên phong tiếp tục tay xách nách mang tiến vào thang máy.
Dương Nhật Phong rất thích thú với cảnh này, huýt sáo nghêu ngao cà nhắt cà thọt chạy theo cô. Lâm Uyển Nhu lo lắng cho hắn ta bị té lần nữa thì khổ nên buộc lòng phải đi chậm một chút, thật tình cờ, cách cửa nhà ba bước lại chạm mặt Giang Thanh lần nữa.
Trên đời đúng là con bà nó lắm chuyện bi hài! Chê cô bị một miếng keo da trâu dính lấy còn chưa đủ phiền hay sao chứ?!
“Uyển Nhu? Đây là. . .” Giang Thanh nét mặt ngạc nhiên, mới lúc nảy còn đang thắc mắc sao hôm nay cô không cần đi làm lại ra khỏi nhà sớm như vậy. Suốt hôm qua kể từ khi ở trung tâm thương mại trở về thì hai người không gặp mặt nữa, anh vốn dĩ còn lo lắng, nhưng hình như hơi thừa rồi thì phải!
“Bà xã, em yêu, ai vậy?” Yêu nghiệt tiên sinh khác xa Giang Thanh, vẻ mặt tự nhiên như không, cố ý như vô tình tuyên bố chủ quyền lãnh thổ, cùng với Dương Hoàng Việt không sai biệt chính là anh em một nhà, suy tính cũng giống nhau.
Lâm Uyển Nhu không quan tâm tới cách hắn ta nói chuyện cho lắm, bởi vì bình thường nghe đến quen luôn rồi nên không có phản ứng gì quá nhiều, chỉ là lườm hắn ta một cái. Nhưng trong mắt người thứ ba kia lại khác, Giang Thanh thầm nghĩ, thái độ của cô như vậy, chả lẽ hai người họ. . . có quan hệ?
“Là đàn anh khóa trên của em khi còn học ĐH, tên là Giang Thanh!” Lâm Uyển Nhu nhìn đến khuôn mặt ủy khuất tội nghiệp như bị cắm sừng của tên nào đó, không khỏi thở dài ôn tồn giải thích, lại khôi phục như bình thường mỉm cười với Giang Thanh: “Đây là. . .”
“Tôi là bạn trai của Nhu nhi!” Yêu nghiệt tiên sinh nói dối không hề đỏ mặt ngắt ngang lời Lâm Uyển Nhu, vẻ mặt thản nhiên nghiêm túc rất đàn ông, rất ngọc thụ lâm phong, rất tuấn tú, rất có trách nhiệm, rất dũng cảm. . . thôi được rồi,là hắn tự cảm thấy như vậy!
Lâm Uyển Nhu mặt đầy hắc tuyến lại lườm hắn, nhưng chung qui vẫn không nói gì thêm, vì cô cảm thấy không cần giải thích làm gì cho mất công, để Giang Thanh hiểu lầm cũng chẳng có gì không tốt. Cô chẳng qua chỉ là lấy một cái đuôi cắt đứt một cái đuôi, dù sao khi ở bên cạnh tên yêu nghiệt không biết xấu hổ này cũng thoải mái hơn Giang Thanh, tính tình anh ta quá thư sinh, quá khiêm tốn khiến cô có chuyện muốn nói cũng ngại không dám tiếp cận quá gần, aìzz, thực sự rất không thoải mái.
Giang Thanh chăm chú quan sát sắc mặt Lâm Uyển Nhu, đương nhiên cảm nhận được thái độ của cô đối với người đàn ông trước mặt này có sự khác biệt rất lớn. Anh quen cô lâu như vậy rồi, khi cô còn hẹn hò với Cao Thiên, tuy rằng họ là quan hệ yêu đương công khai nhưng Lâm Uyển Nhu vẫn là không mặn không nhạt gì về chuyện này, trước mặt người khác, hai người họ trong chẳng khác gì bạn bè bình thường cả. . . Nhưng đối với người trước mặt, cô có chút gì đó giống như. . . dung túng? Mặt kệ hắn ta làm càn khiến cô không thích nhưng cô cũng chỉ trách móc nhẹ nhàng. Hơn ai hết, anh biết rõ cô ghét nhất chính là bạn trai rêu rao quan hệ của hai người. . . nhưng mà. . .
“Hu hu, bà xã, chân người ta thật là đau đó! Em độc ác quá, thiếu trách nhiệm, làm tôi bị thương rồi còn bắt tôi đứng đây chịu khổ nữa. . .~” Dương Nhật Phong làm bộ làm tịch, thực sự trong lòng chỉ muốn quơ gậy đuổi thẳng người tên Giang Thanh kia đi. Nhìn Uyển Nhu yêu dấu của hắn, nhìn đến là nước miếng cũng sắp rõ ra ngoài rồi!! (╬ ̄皿 ̄)
Lâm Uyển Nhu đi từ hết cách lần này đến hết cách lần khác, đành tạm biệt Giang Thanh rồi dìu tên rắc rối nào đó vào nhà.
Giang Thanh nhìn cánh cửa đóng sầm trước mắt, anh biết người đàn ông kia đối mình khó chịu, nhưng làm sao đây? Anh đeo đuổi cô đeo hết hai năm ròng, lẽ nào lại dễ dàng từ bỏ như vậy?? Đủ mọi biện pháp, từ chính diện biến thành phản diện lúc nào không hay! Anh biết mình cách cô càng ngày càng xa, nếu có thể quay về thời điểm đó anh nhất định không làm vậy, thật không tưởng tượng nổi nếu cô biết sự thật rồi sẽ nhìn anh bằng ánh mắt nào? Đã không dừng lại được thì phải đi tiếp, tình cảm bảy năm ròng còn có thể bị đạp đổ dưới chân anh, huống hồ. . . .
Con người quả thật là một loài động vật kì lạ, càng không có được lại càng muốn có! Bản thân anh hội đủ tiêu chuẩn nam thần, cũng là một nam thần thực thụ trong mắt các cô gái. Đẹp trai, nhà mặt phố, bố làm to, . . . cần thứ gì cũng không thiếu, chỉ duy nhất thiếu trái tim của một cô gái!! Bảo anh cam tâm? Không thể nào!!!
. . .
Dương Nhật Phong vừa bước vào nhà, trong phòng đã vang lên một loạt tiếng xích sắt va vào nhau leng keng. Lâm Uyển Nhu đỡ hắn đến sô pha, xong xuôi đâu đó mới yên tâm đi ‘cởi trói’ cho Tiểu Viên và Viên Tử. Hai thú cưng một chó một mèo ùa ùa chạy ra vây quanh dưới chân ‘ba ba’ của chúng, hoàn toàn coi cô nàng nào đó như không khí. Lâm Uyển Nhu uất hận! Đúng là phản rồi, ai đã cực khổ chăm sóc chúng mấy ngày qua chứ? Ngay cả liếc cô một cái cũng không thèm, coi cô là người ở tiện lợi bao trọn gói sao??
Dương Nhật Phong nhìn vẻ mặt đầy than của cô, trong lòng không khỏi thở dài: “Em ngay cả thú cưng cũng muốn so đo sao?”
“Ai thèm chứ! Em chỉ nghĩ thật tiếc rẻ số thịt hộp em cho chúng ăn mấy ngày qua thôi!!” Vong ân phụ nghĩa mà~
“Chuyện đáng lo không lo, lại so đo những chuyện không đâu, quên tôi nói gì rồi à?” Dương Yêu nghiệt dựa lưng vào sô pha, điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái nhất, sao đó tựa tiếu phi tiếu quay sang nhìn cô.
Mặt Lâm Uyển Nhu đột nhiên đỏ bừng khả nghi. Bà nó, những lời không biết xấu hổ như vậy cô làm sao mà quên được chứ!!
Lúc sớm hắn ta kêu cô ghé tai nói nhỏ, nói qua nói lại chỉ có một câu: “Lâm Uyển Nhu, nhà em chỉ có một phòng, phòng cho khách cũng không, sô pha đủ dùng để ngồi thôi. Như vậy, ban đêm chúng ta ai nằm trên ai nằm dưới đây?”
‘Ai nằm trên ai nằm dưới?’_ Chỉ cần một câu hỏi cũng đủ khiến người ta liên tưởng nhiều thứ rồi!
Cái này quả thật không nên trách cô suy nghĩ bậy bạ, mà chỉ nên trách lời hắn ta có bao nhiêu mập mờ!!
Tên yêu nghiệt nào đó thấy cô nghĩ ngợi thật lâu cũng không có trả lời, cuối gầm mặt, hai bả vai run run khả nghi.
“Anh cười cái gì chứ. . .” Lâm Uyển Nhu tức đến mức đầu cũng muốn bóc khói, hai tay nắm chặt thành nắm đấm câm phẫn nhìn hắn ta: “Em chỉ là. . .”
Dương Nhật Phong ngắt ngang lời cô: “Thôi được, tôi nhường em vậy, em trên tôi dưới. . . thấy thế nào? Dù sao tôi cũng đang bị thương, nằm dưới vẫn tiện hơn, kẻo hoạt động mạnh lại ảnh hưởng đến cái chân què này.” Ừm, trên giường lăn qua lăn lại, không may rớt xuống đất càng khổ. . .
Cô nàng nào đó đỏ mặt tía tai, ngay cả hừ cũng không hừ nổi một tiếng đã giậm chân bình bịch chạy vào phòng, mặc kệ hắn ta ở ngoài này muốn làm gì thì làm. . . cô mới không thèm suy diễn lung tung aaaa~
Tên yêu nghiệt nào đó nhìn cô bỏ của chạy lấy người, nhịn cười đến là nội thương. Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại mới chịu hết nổi mà phá lên cười điên dại.
Tiểu Nhu của hắn a~ Thật là đáng yêu muốn chết!!!
Nhưng chung qui, nụ cười của tên nào đó cũng chả duy trì được bao lâu. Đại loại là đến tối hôm đó.
Sau khi ăn cơm tối xong, Dương Nhật Phong giống như một ông hoàng an tọa trên sô pha xem tivi, nào là mấy chương trình giải trí nước ngoài, nào là tin tức về những ngôi sao nổi tiếng trong nước. Đương nhiên, hắn cũng nằm trong danh sách đó với những lời bình luận có cánh từ mấy cô Biên tập viên trẻ tuổi. Ngược lại, Lâm Uyển Nhu bận bù đầu bù cổ với đóng chén dơ do tên nào đó vụn về làm ra.
Cô nàng úp cái chén cuối cùng vào giá để, giũ giũ cho sạch nước trong tay, xong xuôi lại đi gọt trái cây phục vụ ‘ông hoàng’ đang ngồi trong phòng khách cười hí ha hí hửng. Thấy Lâm Uyển Nhu bưng đồ ăn lên, mắt tên nào đó sáng rực quăng điều khiển sang một bên, như chú cún nhỏ lê lại chổ cô đang ngồi: “Bà xã! Thật là ngon nha!! A~ Một miếng!!”
Lâm Uyển Nhu buồn cười đút vào mồn hắn ta múi quýt, Dương Nhật Phong vừa ăn, vừa cười đến là xuân về hoa nở: “Có chuyện gì vui sao?” Lâm Uyển Nhu thắc mắc nhìn lên tivi, kinh ngạc thấy mấy tin bài không hay về hắn: “Như vậy còn cười được?” Hại cô cứ tưởng có gì hay lắm. . . nghĩ đến đây trong lòng đột nhiên có chút khó chịu. Đám phóng viên ăn no rĩnh mở hay sao chứ? Suốt ngày chỉ biết moi móc những thứ không hay của người khác để lấy tiền!
“Quen rồi!” Dương Nhật Phong trả lời nhẹ như không, nhanh chóng nuốt xuống ngọt ngào của thứ cô vừa đút. Trong suốt mấy năm qua, nếu như hắn còn để bụng những thứ như thế này chắc chắn no đến khỏi ăn cơm luôn mất: “Em cũng đừng để tâm làm gì. . . Tiểu Nhu ngoan, sao lại như vậy rồi?”
Lâm Uyển Nhu dùng tay dụi dụi cặp mắt đỏ hoe, không biết tại sao, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra những lời này, cô lại nhịn không được muốn khóc. Rõ ràng rất không thích lại luôn phải nghe, rõ ràng rất khó chịu nhưng lại phải làm như bình thường, rõ ràng rất để ý nhưng phải làm ra vẻ vô tâm, rõ ràng rất cô đơn trống trải lại thích làm mình biến thành ánh mặt trời cho người khác. . .: “Anh. . .” Cô định hỏi anh làm như vậy để làm gì, nhưng mà nghĩ mãi cũng không biết có nên nói ra hay không.
“Ít ra tôi biết mình luôn có em! Bảy năm. . .” Dương Nhật Phong thở dài một tiếng, lại mỉm cười dịu dàng xoa xoa đầu cô: “Chắc mệt lắm nhỉ?” Hắn hỏi cô, cũng như đang tự hỏi bản thân. Bảy năm chính thức bước vào thế giới xô bồn kia, hắn có mệt không? Có hối hận không?? Cuộc sống tưởng chừng đơn giản sung sướng dưới ánh hào quang sân khấu khiến nhiều người mơ ước kia có vui không???
“Không! Nếu mệt thì em đã từ bỏ lâu lắm rồi!!” Lâm Uyển Nhu ngước lên nhìn hắn, trong mắt ần ận nước: “Mấy lời nhãm nhí đó, anh đừng quan tâm làm gì!” Cô theo anh chặn đường suốt bảy năm, làm bầu trời bảo vệ anh cũng không phải nói ngoài miệng. Tuy rằng không giúp được gì nhiều nhưng cũng có thể gánh lấy phần nào nổi buồn của anh. Mặc dù anh trên thực tế không hoàn thiện như hình tượng lấp lánh luôn gượng ép kia, cô vẫn thấy thoải mái khi bên cạnh anh- Dương Nhật Phong- Yêu nghiệt tiên sinh đối với cô, không phải ca sĩ Đình Phong xa vời nào đó. . .
“Ừ! Tôi biết em vẫn tốt nhất!!” Yêu nghiệt tiên sinh nào đó lần nữa vuốt ve mái tóc Lâm Uyển Nhu, lợi dụng cơ hội còn không biết xấu hổ hôn nhẹ lên má cô: “Ngoan!”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Lâm Uyển Nhu cao mày ra mở, chỉ thấy Thiên Nhan và Cao Thiên tay trong tay đứng đó.
Thiên Nhan thoạt tiên không hề để ý thấy Dương Nhật Phong, đi thẳng vào ngồi xuống sô pha, lúc này mới giật mình đứng phắt dậy: “Cậu. . .cậu sống chung với đàn ông?” Mà tên đàn ông này nhìn qua còn rất quen, không biết đã gặp ở đâu vậy nhỉ?
Cao Thiên còn ngạc nhiên hơn, đứng chết trân ngoài cửa tận khi Lâm Uyển Nhu lên tiếng mời mới hoàn hồn bước vào: “Làm phiền hai người rồi!”
Dương Nhật Phong không quan tâm đến Cao Thiên là mấy, chỉ mãi cau mày nhìn Thiên Nhan, khó chịu lên tiếng: “Cô gái, nói chuyện cũng nên biết tôn trọng người khác một chút, chúng tôi sống chung thì có ảnh hưởng gì tới cô hay sao?” Người đàn bà này, chỉ cần tiếp xúc cũng đủ khiến người ta mất bình tỉnh, giọng nói chanh chua như vậy, hình như hắn đã nghe qua đâu đó rồi: “Cô. . . chính là người hôm trước trong điện thoại mắng Bảo bối của tôi không có bạn trai hay sao?”
Thiên Nhan bị nói cho tới tấp, nhất thời xanh mặt không biết như thế nào trả lời. Thì ra đây là bạn trai của Lâm Uyển Nhu, nói như vậy chuyện cô ta sống chung với đàn ông là thật? Ha, chuyến này thực sự có chuyện hay để xem rồi.
Cao Thiên cũng cảm thấy giọng người này rất quen, khuôn mặt còn quen hơn nữa, nhưng tình cảnh lúc này giữa bọn họ hình như không thích hợp để bàn mấy chuyện này cho lắm, bèn quay sang nói với Lâm Uyển Nhu: “Bọn anh đến là để đưa thiệp mời, đưa xong liền đi ngay!!”
“Anh quên rồi sao, còn chuyện hợp lớp nữa chứ!” Thiên Nhan nhăn mặt, liếc xéo bạn trai. . . à không, là chồng sắp cưới của cô ả một cái.
“Hợp lớp? Khi nào??” Lâm Uyển Nhu nhất thời không thích ứng kịp, có chút ngây ngốc: “Đâu có ai nói cho tôi biết”
“Thì bây giờ bọn mình đến nói đây! Chung ngày với đám cưới của mình, cho nên như thế nào cậu cũng phải đi đấy!!” Thiên Nhan cười đểu nhìn cô, ánh mắt mang theo vài tia giễu cợt.
Lâm Uyển Nhu thừa hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô đến đó. Trong lớp khi xưa, mười người thì hết tám người là bạn của Thiên Nhan, một người là bạn của Cao thiên, người còn lại ở phe cô chắc là chỉ có Trần Ngạc Hy. Năm xưa chuyện của cô và Cao Thiên giống như phim truyền hình dài tập vậy, kết quả cuối cùng đúng là éo le hết chổ nói. Nữ chính là cô phẩn bội nam chính Cao Thiên, gian díu cùng nam phụ Giang Thanh.
Nhưng sự thật chỉ có trời biết đất biết, cô biết Cao Thiên biết, Thiên Nhan biết, Giang Thanh biết. Bốn người đều hiểu rõ nguyên nhân vì sao, tuy nhiên người ngoài cuộc nhiều chuyện như lũ rãnh rỗi trường cô đã không biết còn thích bịa đặt dựng chuyện này nọ, ăn không nói có.
“Có cần thiết hay không?” Dương Nhật phong kéo tay Lâm Uyển Nhu, đem cô che chở sau lưng: “Cô ấy không đi không được à?” Hắn rõ ràng cảm nhận được cô không hề muốn đến đó.
“Chuyện này. . .” Cao Thiên ấp a ấp úng, quay sang dò hỏi ý kiến Thiên Nhan.
“Cậu định không đi sao, Uyển Nhu? Lần này hợp lớp chính là ở thành phố C quê chúng ta đấy, mình nghe bác gái nói rất lâu rồi cậu chưa từng về đó. . . cậu định không về luôn hay sao?” Thiên Nhan đắc ý nhịp nhịp chân, ánh mắt thể hiện rõ ý đồ chờ xem kịch vui.
Lâm Uyển Nhu hoàn toàn trầm mặc. Cô không phải không thể về, mà thực tế là không muốn về, không bao giờ muốn về nơi đó. . .nhưng: “Lúc nào?”
“Ừm, ba ngày nữa! Cậu cũng đừnglơ tiệc cưới của bọn mình đi đó!” Thiên Nhan mỉm cười đểu cáng, nói xong liền kéo tay Cao Thiên: “Chúng tớ về đây, chuẩn bị cho một việc chung thân đại sự thật là mệt muốn chết!!”
Dương Nhật Phong ánh mắt lạnh lùng phóng theo hai người họ đến tận lúc khuất bóng sau cánh cửa: “Nhảm nhí!”
“Đi ngủ thôi!” Lâm Uyển Nhu tâm trạng không được tốt lắm, te te đi vào phòng. Yêu nghiệt tiên sinh hí hửng chạy theo, nào ngờ vừa đến cửa đã thấy Lâm Uyển Nhu đi ra, trên tay cầm theo nào chăn nào nệm, giống như di cư vậy: “Em làm gì đó?” Tên nào đó trong lòng thầm than một tiếng không xong, quả nhiên, Lâm Uyển Nhu chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh quăng đống đồ vào người hắn: “Anh chẳng phải đã nói mình tình nguyện nằm dưới sao? Nằm đi!!”
Mặt mày tên nào đó lập tức sa sầm, ôm đống chăn trên tay mà hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình. Biết cô nghe lời như vậy hắn đã sớm nói rằng mình sẽ cùng cô nằm chung một giường đấp chung một chăn gối chung một gối rồi =_=
Chỉ tiếc có hối hận cỡ nào cũng muộn!!
Sáng sớm hôm sao, tâm trạng vốn tồi tệ của Lâm Uyển Nhu càng tồi tệ gấp nghìn lần.
Vì sao ư?
Chính là cô ăn no rĩnh mở, cảm thấy bản thân thật lâu quá không lên mạng rồi, cho nên bèn lôi máy tính ra nghịch một chút. Chuyện vốn cũng chẳng có gì đáng để kể, nếu như không có tin tức động trời kia đập vào mắt.
Lâm Uyển Nhu từ lúc trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của Yêu nghiệt tiên sinh, trong mắt ngoài hắn ra trên đời vốn không còn người nào khác. Cho nên, cô loanh quanh trên mấy cái diễn đàn một lúc cũng chán, gõ hai chữ ‘Đình Phong’ lên Google. Một dòng chữ kinh thiên động địa, sắc màu nổi bậc hiện lên, bên cạnh là hình ảnh lúc cô và Dương Nhật Phong về nhà hắn lấy đồ, do chân Yêu nghiệt họ Dương kia không được tốt nên cô phải dìu hắn ta, nào ngờ vào ống kính của mấy phóng viên lại thành ra tình tứ như vậy, mờ ám nư vậy!!!
Dòng chữ to đùng đó chính là: “Ca sĩ Đình Phong từ bỏ chung cư cao cấp về sống bên người tình trong túp liều tranh_ Hai quả tim vàng thế kỉ 21”.
Lâm Uyển Nhu đọc xong, cằm xém chút là rơi luôn xuống bàn.
“Dương Nhật Phong!!!!!~~~~~” Một tiếng hét rung chuyển đất trời, kinh động lòng người, tê tâm liệt phế vang lên.
Tên nào đó vừa nhân lúc cô ra khỏi phòng, bò lẹn giường định nằm cho ấm một chút, giật mình trực tiếp lăn thẳng xuống, chân bị thương va vào thanh giường, đau đến nhe răng trợn mắt. Chết hắn rồi a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.