Chương 39
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
31/03/2017
Trên
đường, hai người vẫn bảo trì trầm mặc, không ai nói với ai lời nào khiến bầu không khí vốn đã ngượng ngùng lại càng thêm gượng gạo. Lâm Uyển Nhu bâng quơ nhìn quang cảnh xoành xoạch trôi qua bên cửa kính xe, trong
mũi truyền đến hương vị rượu làm cho người ta vừa nóng giận vừa lo lắng.
Dương Nhật Phong như cũ vẫn không để ý đến người đang ngồi bên cạnh, chỉ một mực tập trung lái xe, càng làm cho cô nàng nào đó cảm thấy bực mình, cuối cùng phá vỡ không gian im lặng: “Anh dừng xe, em muốn xuống!” Cô thề! Đây chỉ hoàn toàn là nói lẫy, nếu người đàn ông này mà làm thật cô nhất định dùng giày cao gót đâm chết anh!
Yêu nghiệt tiên sinh bảo tồn một khoảng trầm mặc chừng ba giây, sau đó nhếch môi cười một cái khiến Lâm Uyển Nhu nghĩ muốn dùng kéo cắt đứt mỏ anh xuống, điềm tỉnh lên ga, đem xe phóng còn nhanh hơn lúc ban đầu.
Lâm Uyển Nhu chán nản, trong lòng thầm nghĩ tên Yêu nghiệt này uống rượu vào thật sự là quá đáng sợ, sau này. . . ý cô là nếu còn có sau này, nhất định không thể tái diễn.
Với tốc độ như tên bắn, không bao lâu sau Lâm Uyển Nhu đã thấy được nhà mình sần sẫn trước mắt, Dương Nhật Phong giống như đại khoan hồng nhìn cô, cái miệng cuối cùng cũng lại hoạt động: “Xuống!” Một câu ngắn gọn xúc tích dễ hiểu, vô cùng khiến cho nội tâm cô nàng nào đó muốn cắn người.
Dương Nhật Phong, anh hung dữ cái gì chứ, giận dỗi cái gì chứ? Đồ đàn ông thối, nể tình hôm nay anh say xỉn mới tạm tha cho, nếu không. . . nếu không. . . Nếu không cô cũng chẳng biết làm cách nào!
Thật là quá bi thương, quá muốn khóc mà!
Cô nàng nào đó trong nội tâm âm thầm tiếc thương cho cái chí khí không ra gì của mình, đồng thời rất nghe lời, ngoan ngoãn tháo dây an toàn lủi thủi bước xuống. Dương Nhật Phong giống như chỉ chờ có vậy, nhanh chóng kéo cô vào nhà, “Lạch cạch” khóa cửa lại.
Lâm Uyển Nhu toát mồ hôi lạnh, hôm nay nếu không lầm thì trong nhà không một bóng người, anh gấp gáp như vậy là muốn làm gì chứ?!
Có người từng nói, đàn ông nguy hiểm nhất là sau khi uống rượu say, lúc đó ngay cả mình đang làm gì và đã làm gì anh ta cũng không nhớ nổi.
Không đợi Lâm Uyển Nhu suy nghĩ xong, tên Yêu nghiệt nào đó đã dồn cô vào cánh cửa, cánh tay như gọng kềm mạnh mẽ vây chặt cô ở giữa. Lâm Uyển Nhu hoảng hốt muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ trách cô quá yếu, ít nhất là yếu hơn anh, sức lực giống như muối bỏ biển, hoàn toàn không có chút tác dụng nào, bờ môi rất nhanh bị anh bá đạo chiếm lấy.
Này này này! Chã nhẻ là đang muốn cướp sắc sao?!
Cô nàng nào đó sau khi bị hôn cho đầu hoa mắt choáng, rất nhanh liền chứng thực được suy nghĩ của mình. Dương Nhật Phong kề sát miệng vào tai cô, thì thầm: “Em là của anh! Mãi mãi là của anh!!!” Lâm Uyển Nhu nhột nhạt nghĩ muồn đẩy anh ra, nhưng lại như cũ không biết bị anh dùng các nào khống chế.
“Em có lúc nào không thừa nhận đâu, trước hết chúng ta đợi anh từ từ tỉnh rượu rồi mới nói chuyện được không?” Cô nàng nào đó hết cách xử lí, đành xuống nước thương lượng. Mà Dương Nhật Phong rất không biết điều, hoàn toàn không đem lời cô nói bỏ vào tai, cứ như cũ tiếp tục càn quấy: “Em không cần anh!” Âm điệu cứ như một con thú nhỏ bị thương, nghe thật khiến người ta đau lòng.
Lâm Uyển Nhu 囧.
Đại ca à, em lúc nào thì nói không cần anh chứ?! Em cần anh, cần muốn chết đi được, nhưng không phải là trong trạng thái một người đang say mèm thế này!
“Phong, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, đợi sáng mai khi thần trí anh tỉnh táo hơn, được không?”
Dương Nhật Phong có chút không đồng tình nhíu mày, vẫn như cũ bảo trì tư thế không muốn di chuyển: “Lúc sáng em không cần anh! Em vì hắn ta mà cãi nhau với anh!” Giọng nói mang theo vô vạn ủy khuất, nhưng lại kèm vào đó một sự uy nghiêm hiếm thấy. Thành thật mà nói, bộ dạng anh khi đứng trước mặt cô bình thường khác xa với những gì ‘ca sĩ Đình Phong’ nào đó vẫn luôn thể hiện. Ở trong mắt người khác, anh là một người trầm tính, đôi khi ấm áp hòa đồng nhưng phần lớn là hữu lễ mà xa cách, cho nên lúc mới quen biết, anh hoàn toàn phá hỏng hình tượng người đàn ông hoàn hảo trong mắt cô, về sau mới nhận ra chỉ với những người thân thiết thì tên Yêu nghiệt này mới tùy tùy tiện tiện như vậy.
Lâm Uyển Nhu khổ không nói thành lời, đặt hai bàn tay lên bờ vai rộng của người nào đó vỗ vỗ: “Em không có cãi với anh, rõ ràng là anh giận dỗi với em!” Thật là oan đến mức có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mà!
“Dù sao thì em có chạy cũng không thoát được anh, nên đừng có mơ mộng nữa!” Yêu nghiệt tiên sinh trầm giọng ở bên tai cô thì thầm, mùi rượu trên người anh rất không khách khí bắt đầu len vào mũi Lâm Uyển Nhu, khiến cho cô nàng chán ghét lại muốn đẩy anh ra, Dương Nhật Phong vòng tay qua eo Lâm Uyển Nhu, thuận lợi một mạch kéo cô áp sát vào mình, vừa giống như đe dọa lại vừa giống như van xin: “Không được trốn tránh anh!”
Trong lòng Lâm Uyển Nhu hỏang hốt. . . này, tên này không phải là muốn diễn tiếp cái màn ‘tiền dâm hậu sát’ mà trước đây đã từng nói chứ?!
Tiếng trống ngực của cô nàng nào đó hòa quyện cùng với tiếng tim đập mãnh liệt của Yêu nghiệt tiên sinh, hòa thành một loại giai điệu vừa mập mờ vừa mãnh liệt. Trong lúc Lâm Uyển Nhu còn đang đổ mồ hôi hột, đấu tranh giữa việc có nên phản kháng hay nên vờ phản kháng, hoặc là cứ để mặc cho anh muốn làm gì thì làm luôn, Dương Nhật Phong đã gục mặt vào cổ cô, từng luồng từng luồng hơi phả lên làn da nhạy cảm.
Lâm Uyển Nhu mang máng hình như mẫu thân đại nhân trước đây có nói, con gái sau khi được gã cho người ta, cần phải biết giữ gìn lễ tiết, cho dù trong lòng nôn nóng như thế nào ngoài mặt cũng phải vờ như e thẹn, khéo léo uyển chuyển từ chối lão công, như vậy vừa làm tăng phẩm giá của bản thân vừa khiến cho tên đàn ông của mình phải đối với mình yêu thương hết mực, luôn luôn có cảm giác mới mẽ trong đời sống hôn nhân.
Cô hiện tại cùng người trước mặt đây tuy chưa tính là vợ chồng, nhưng bây giờ đã là thế kỹ hai mươi mốt, cùng anh cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là phái đẹp ấy mà, luôn luôn ảo tưởng ra cái gọi là xuân hương trước nến, muốn đêm đầu tiên của mình và người ấy sẽ thật đẹp đẽ lãng mạn, sâu đậm khó quên. . . Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên giả vờ phản kháng một chút thì hơn, giả vờ một chút thôi!
Cô nàng nào đó không ngừng âm thầm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà Dương Nhật Phong vẫn như cũ tựa mặt trên hõm cổ cô, không tiến thêm một bước nào ‘như dự định’. Tâm trạng Lâm Uyển Nhu chuyển từ lo sợ bất an sang nóng như lửa đốt, cuối cùng cũng nhịn không được, thử đẩy nhẹ Yêu nghiệt tiên sinh một cái, không ngờ đến một cái đẩy nhẹ này, đẩy cho anh ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Ngủ rồi? Tên đàn ông này cư nhiên cứ như vậy mà say đến mức ngủ luôn trên người cô?!
Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai rồi đó nha~
Cô nàng nào đó bắt đầu tự kiểm điểm, đối với mị lực của bản thân từ thời khắc này không còn một chút niềm tin!
Dương Nhật Phong như cũ vẫn không để ý đến người đang ngồi bên cạnh, chỉ một mực tập trung lái xe, càng làm cho cô nàng nào đó cảm thấy bực mình, cuối cùng phá vỡ không gian im lặng: “Anh dừng xe, em muốn xuống!” Cô thề! Đây chỉ hoàn toàn là nói lẫy, nếu người đàn ông này mà làm thật cô nhất định dùng giày cao gót đâm chết anh!
Yêu nghiệt tiên sinh bảo tồn một khoảng trầm mặc chừng ba giây, sau đó nhếch môi cười một cái khiến Lâm Uyển Nhu nghĩ muốn dùng kéo cắt đứt mỏ anh xuống, điềm tỉnh lên ga, đem xe phóng còn nhanh hơn lúc ban đầu.
Lâm Uyển Nhu chán nản, trong lòng thầm nghĩ tên Yêu nghiệt này uống rượu vào thật sự là quá đáng sợ, sau này. . . ý cô là nếu còn có sau này, nhất định không thể tái diễn.
Với tốc độ như tên bắn, không bao lâu sau Lâm Uyển Nhu đã thấy được nhà mình sần sẫn trước mắt, Dương Nhật Phong giống như đại khoan hồng nhìn cô, cái miệng cuối cùng cũng lại hoạt động: “Xuống!” Một câu ngắn gọn xúc tích dễ hiểu, vô cùng khiến cho nội tâm cô nàng nào đó muốn cắn người.
Dương Nhật Phong, anh hung dữ cái gì chứ, giận dỗi cái gì chứ? Đồ đàn ông thối, nể tình hôm nay anh say xỉn mới tạm tha cho, nếu không. . . nếu không. . . Nếu không cô cũng chẳng biết làm cách nào!
Thật là quá bi thương, quá muốn khóc mà!
Cô nàng nào đó trong nội tâm âm thầm tiếc thương cho cái chí khí không ra gì của mình, đồng thời rất nghe lời, ngoan ngoãn tháo dây an toàn lủi thủi bước xuống. Dương Nhật Phong giống như chỉ chờ có vậy, nhanh chóng kéo cô vào nhà, “Lạch cạch” khóa cửa lại.
Lâm Uyển Nhu toát mồ hôi lạnh, hôm nay nếu không lầm thì trong nhà không một bóng người, anh gấp gáp như vậy là muốn làm gì chứ?!
Có người từng nói, đàn ông nguy hiểm nhất là sau khi uống rượu say, lúc đó ngay cả mình đang làm gì và đã làm gì anh ta cũng không nhớ nổi.
Không đợi Lâm Uyển Nhu suy nghĩ xong, tên Yêu nghiệt nào đó đã dồn cô vào cánh cửa, cánh tay như gọng kềm mạnh mẽ vây chặt cô ở giữa. Lâm Uyển Nhu hoảng hốt muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ trách cô quá yếu, ít nhất là yếu hơn anh, sức lực giống như muối bỏ biển, hoàn toàn không có chút tác dụng nào, bờ môi rất nhanh bị anh bá đạo chiếm lấy.
Này này này! Chã nhẻ là đang muốn cướp sắc sao?!
Cô nàng nào đó sau khi bị hôn cho đầu hoa mắt choáng, rất nhanh liền chứng thực được suy nghĩ của mình. Dương Nhật Phong kề sát miệng vào tai cô, thì thầm: “Em là của anh! Mãi mãi là của anh!!!” Lâm Uyển Nhu nhột nhạt nghĩ muồn đẩy anh ra, nhưng lại như cũ không biết bị anh dùng các nào khống chế.
“Em có lúc nào không thừa nhận đâu, trước hết chúng ta đợi anh từ từ tỉnh rượu rồi mới nói chuyện được không?” Cô nàng nào đó hết cách xử lí, đành xuống nước thương lượng. Mà Dương Nhật Phong rất không biết điều, hoàn toàn không đem lời cô nói bỏ vào tai, cứ như cũ tiếp tục càn quấy: “Em không cần anh!” Âm điệu cứ như một con thú nhỏ bị thương, nghe thật khiến người ta đau lòng.
Lâm Uyển Nhu 囧.
Đại ca à, em lúc nào thì nói không cần anh chứ?! Em cần anh, cần muốn chết đi được, nhưng không phải là trong trạng thái một người đang say mèm thế này!
“Phong, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, đợi sáng mai khi thần trí anh tỉnh táo hơn, được không?”
Dương Nhật Phong có chút không đồng tình nhíu mày, vẫn như cũ bảo trì tư thế không muốn di chuyển: “Lúc sáng em không cần anh! Em vì hắn ta mà cãi nhau với anh!” Giọng nói mang theo vô vạn ủy khuất, nhưng lại kèm vào đó một sự uy nghiêm hiếm thấy. Thành thật mà nói, bộ dạng anh khi đứng trước mặt cô bình thường khác xa với những gì ‘ca sĩ Đình Phong’ nào đó vẫn luôn thể hiện. Ở trong mắt người khác, anh là một người trầm tính, đôi khi ấm áp hòa đồng nhưng phần lớn là hữu lễ mà xa cách, cho nên lúc mới quen biết, anh hoàn toàn phá hỏng hình tượng người đàn ông hoàn hảo trong mắt cô, về sau mới nhận ra chỉ với những người thân thiết thì tên Yêu nghiệt này mới tùy tùy tiện tiện như vậy.
Lâm Uyển Nhu khổ không nói thành lời, đặt hai bàn tay lên bờ vai rộng của người nào đó vỗ vỗ: “Em không có cãi với anh, rõ ràng là anh giận dỗi với em!” Thật là oan đến mức có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mà!
“Dù sao thì em có chạy cũng không thoát được anh, nên đừng có mơ mộng nữa!” Yêu nghiệt tiên sinh trầm giọng ở bên tai cô thì thầm, mùi rượu trên người anh rất không khách khí bắt đầu len vào mũi Lâm Uyển Nhu, khiến cho cô nàng chán ghét lại muốn đẩy anh ra, Dương Nhật Phong vòng tay qua eo Lâm Uyển Nhu, thuận lợi một mạch kéo cô áp sát vào mình, vừa giống như đe dọa lại vừa giống như van xin: “Không được trốn tránh anh!”
Trong lòng Lâm Uyển Nhu hỏang hốt. . . này, tên này không phải là muốn diễn tiếp cái màn ‘tiền dâm hậu sát’ mà trước đây đã từng nói chứ?!
Tiếng trống ngực của cô nàng nào đó hòa quyện cùng với tiếng tim đập mãnh liệt của Yêu nghiệt tiên sinh, hòa thành một loại giai điệu vừa mập mờ vừa mãnh liệt. Trong lúc Lâm Uyển Nhu còn đang đổ mồ hôi hột, đấu tranh giữa việc có nên phản kháng hay nên vờ phản kháng, hoặc là cứ để mặc cho anh muốn làm gì thì làm luôn, Dương Nhật Phong đã gục mặt vào cổ cô, từng luồng từng luồng hơi phả lên làn da nhạy cảm.
Lâm Uyển Nhu mang máng hình như mẫu thân đại nhân trước đây có nói, con gái sau khi được gã cho người ta, cần phải biết giữ gìn lễ tiết, cho dù trong lòng nôn nóng như thế nào ngoài mặt cũng phải vờ như e thẹn, khéo léo uyển chuyển từ chối lão công, như vậy vừa làm tăng phẩm giá của bản thân vừa khiến cho tên đàn ông của mình phải đối với mình yêu thương hết mực, luôn luôn có cảm giác mới mẽ trong đời sống hôn nhân.
Cô hiện tại cùng người trước mặt đây tuy chưa tính là vợ chồng, nhưng bây giờ đã là thế kỹ hai mươi mốt, cùng anh cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là phái đẹp ấy mà, luôn luôn ảo tưởng ra cái gọi là xuân hương trước nến, muốn đêm đầu tiên của mình và người ấy sẽ thật đẹp đẽ lãng mạn, sâu đậm khó quên. . . Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên giả vờ phản kháng một chút thì hơn, giả vờ một chút thôi!
Cô nàng nào đó không ngừng âm thầm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà Dương Nhật Phong vẫn như cũ tựa mặt trên hõm cổ cô, không tiến thêm một bước nào ‘như dự định’. Tâm trạng Lâm Uyển Nhu chuyển từ lo sợ bất an sang nóng như lửa đốt, cuối cùng cũng nhịn không được, thử đẩy nhẹ Yêu nghiệt tiên sinh một cái, không ngờ đến một cái đẩy nhẹ này, đẩy cho anh ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Ngủ rồi? Tên đàn ông này cư nhiên cứ như vậy mà say đến mức ngủ luôn trên người cô?!
Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai rồi đó nha~
Cô nàng nào đó bắt đầu tự kiểm điểm, đối với mị lực của bản thân từ thời khắc này không còn một chút niềm tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.