Âm Mưu Thần Tượng

Chương 40: Vu oan giá họa

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

30/04/2017

Lâm Uyển Nhu có một cảm giác bất lực nói không thành lời, vô cùng phiền muộn đỡ người nào đó vừa rồi còn mới sanh long hoạt hổ mà bây giờ đã giống như con mèo bị trấn nước đang gục trên người mình về phòng. Trong lòng Lâm Uyển Nhu không khỏi có chút buồn cười nhìn bạn trai say đến thần trí mơ mơ hồ hồ như đứa trẻ đáng thương chép chép miệng ngủ an lành, tức giận cùng muộn phiền lúc trước cứ như bị gió cuốn mây bay đi mất không còn chút tâm tích.

Dương Nhật Phong mơ màng nhíu nhíu hai đầu chân mày cương nghị, miệng lẫm bẩm câu gì không nghe rõ, Lâm Uyển Nhu vẫn là tuổi trẻ tò mò, không nhịn được ghé tai lại gần nghe ngóng, nghe xong, khóe môi nhịn không được mà vươn lên, trong mắt toàn là ý cười khó che dấu được.

Anh nói cô đừng bỏ rơi anh, cô làm gì có tài có đức tìm được người đàn ông so với anh tốt hơn cơ chứ, nói cũng bằng thừa. Cho dù cô có gan hồng hạnh vượt tường thật cũng sẽ không có ai dám chứa đau nga!

Cô nàng nào đó mang theo một chút tự tin vừa mới đoạt lại đem anh lôi vào phòng mình, giúp bạn trai cởi áo ngoài cùng giày, đắp chăn đâu vào đấy sau đó mới ôm một tấm chăn khác ra sô pha phòng khách nằm.

Sáng sớm hôm sau, Dương Nhật Phong mơ mơ màng màng bị ánh sáng từ cửa sổ rọi thẳng vào mặt đánh thức, trong đầu truyền đến từng đợt đau nhức khiến anh nhịn không được nhíu mày, đem tay xoa nắn hai bên thái dương, nhìn quanh căn phòng không tính là quen thuộc tìm kiếm không thấy người nào, giương mắt nhìn đồng hồ đặt trên bàn trang điểm, mới chỉ năm giờ ba mươi phút sáng.

Đã bao lâu rồi chưa chạm đến loại chất lỏng độc hại khiến tinh thần người ta không chịu sự khống chế này chính bản thân anh cũng không còn nhớ rõ, bao tử vốn không tốt, sau một trận không ăn uống mà nốc rượu, rốt cuộc cũng chậm chạp quặng lên biểu tình.

Dương Nhật Phong dùng bộ não đang tạm thời đình chỉ công tác, chậm chạp nhớ lại từng chuyện xảy ra ngày hôm qua, khuôn mặt bỗng chốc trở nên khó coi.

Hôm qua cô ở trước mặt người đó dám hung dữ với anh!

Yêu nghiệt tiên sinh ngây người một chút, hôm qua nhìn thấy Cao Thiên, trong lòng anh chính là nhịn không được như bị bóp mạnh một cái. Anh cùng hắn, tương đối chính là có vẻ giống nhau man mác, cô ngốc kia sẽ không phải là vì điều này mới để ý tới anh đi? Sống trên đời hai mươi bảy năm, lần đầu tiên Dương Nhật Phong đối với một người nảy sinh cảm giác sợ thua thiệt, cô cùng người đó quen nhau hơn năm năm, tình cảm chắc chắn bỏ ra không ít nhỉ?!

Tuy trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng nhìn trên thân mình còn đắp chăn của người nào đó, ngủ trên giường người nào đó, tâm tình liền thư thái chút ít.

Dương Nhật Phong nhè nhẹ bước xuống giường, sàn nhà lát gạch mát lạnh khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn không ít, lại cẩn thận từng li từng tí, im ắng mở cửa bước ra phòng khách, đập vào mắt là hình ảnh Lâm Uyển Nhu co người như con tôm nằm trên ghế sô pha ngủ, chăn bông sớm đã bị đạp bay dưới đất. Dương Nhật Phong nhíu mày, vô thanh vô thức đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, nhặt chăn lên, lại không tự chủ được động thủ trên gương mặt nhỏ nhắn loạn sờ một chút, động tác ôn nhu mang theo nồng đậm cưng chiều.

Lâm Uyển Nhu bị sờ có chút nhột, mơ màng chu mỏ né tránh, lại vùi đầu tiếp tục ngủ. Dương Nhật Phong nhìn cô cứ ngốc ngốc như vậy tương đối đáng yêu, nộ khí vốn tích tụ không tìm được chỗ phát cũng nhanh chóng biến mất như bong bóng xì hơi.

Đặt chăn lên ghế sô pha, ôm lấy thân hình gầy nhỏ đang ngủ đến mê man đi về phòng, lần nữa nhìn đồng hồ, chỉ mới có năm giờ bốn mươi lăm, tuy vậy trời dạo này cực kỳ mau sáng, mới năm giờ hơn cũng có thể thấy được vài tia sáng yếu ớt len qua cửa sổ, kinh nghiệm một lần vừa bị đánh thức, Yêu nghiệt tiên sinh một sãi chân đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng rũ màn che ngăn cách trong phòng cùng với bên ngoài thành hai thế giới, lần nữa trở về nằm bên cạnh Lâm Uyển Nhu, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Lúc Dương Nhật Phong lần nữa tỉnh dậy, người nào đó vẫn còn mê man ngủ, phát ra từng hơi thở nhẹ nhàng có nhịp điệu. Yêu nghiệt tiên nhìn đồng hồ, trên môi nở nụ cười xấu xa quen thuộc.



Cũng hơn bảy giờ rưỡi, nên đến lúc thức dậy rồi!

"Lâm Uyển Nhu!!!" Rõ ràng vừa mới chưa đầy ba giây, khuôn mặt đã đại biến, trở thành bộ dáng ngùn ngụt lữa giận, âm thanh quát khẽ giống như đang cố gắng kiềm chế không để bản thân ra tay đánh người.

Lâm Uyển Nhu quả nhiên bị đánh thức ngay tức thì, khuôn mặt ngáy ngủ vì giật mình mà có chút ngơ ngác, hai mắt ngây ngô chớp chớp, ngáp dài một cái. Dương Nhật Phong bị điệu bộ của cô làm cho có chút không nhịn được muốn cười, nhưng là cuối cùng cũng cố đè xuống, âm thanh mang theo một chút trầm thấp uy nghiêm: " Em làm gì ở đây?" Rõ ràng biết mà còn hỏi.

Lâm Uyển Nhu ngốc lăng, phải mất năm giây mới tiêu hóa được câu hỏi đơn giản của anh: "Ở đây? Em ở nơi nào nha???" Yêu nghiệt tiên sinh nghẹn! Phải rồi, đây là phòng của cô mà, đe dọa kiểu này tương đối không có tính uy hiếp à nha.

Vì thế, tên Yêu nghiệt nào đó không biến sắc, nói như chuyện hiển nhiên: "Em sao lại leo lên giường lúc anh đang ngủ?"

Lâm Uyển Nhu nhìn anh, nhất thời từng chuyện từng chuyện xảy ra buổi tối hôm qua như một cuộn phim quay chậm trở lại trong trí nhớ.

Phải nha! Cô rõ ràng đã ôm gối cuốn chăn chạy ra sô pha nằm sao? Vì cái gì sáng sớm tỉnh dậy lại biến thành nằm trên giường cùng Dương Nhật Phong rồi?!

Cô nàng nào đó nghi hoặc hướng ánh mắt lên người nào đó đang nằm bên cạnh, nhất thời bị anh trừng một cái, hết hồn thu lại tầm mắt... Nhìn anh tức giận như vậy, chẳng lẽ đêm hôm qua cô bị mộng du, sau đó... sau đó... vào phòng phi lễ anh?!

ORZ, sẽ không phải thật như vậy chứ, nếu không làm sao anh lại tức giận thành bộ dạng này?

Khóc nha, Lâm Uyển Nhu, mày thật không có tiền đồ mà, chỉ là hai lần có chút hụt hẫn, không ngờ đến mức nữa đêm trèo lên giường phi lễ người ta.

"Em... em..." Em cả nữa ngày cũng không nói thêm được chữ nào. Ngừng một lúc, lắc não tìm lời giải thích: "Đêm qua anh phi lễ em trước!"

"À~" Dương Nhật Phong mờ ám kéo dài âm thanh, mị mị cười: "Vậy nên nữa đêm đợi cho anh ngủ rồi lại đến phi lễ anh trả đũa?" Ánh mắt nhìn cô nàng nào đó kiểu như muốn nói: 'Thật không ngờ em là một Lâm Uyển Nhu như thế!'

Lâm Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, rốt cuộc thì cô đã làm ra loại gì sự tình nha?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook