Chương 9: Có Tôi Cho Em Dựa!
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Rất nhanh sau đó, cô nàng Lâm Uyển Nhu đau khổ ngộ ra một chuyện: Mãi mãi đừng bao giờ cảm động trước tấm lòng của Dương Nhật Phong!!
Bời vì. . . ha hả! Bây giờ cô đang ngồi trong nhà hàng năm sao nào đó, thoắt cái từ nhân viên tiếp tân nhỏ bé biến thành thực khách đại nhân, bao trọn cả nhà hàng!!
Tiền? Đương nhiên do cô trả!
Thức ăn? Đương nhiên do tên nào đó chén sạch!!!
Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn hộc máu lần thứ n! Ác bá, đây chính là ác bá trong truyền thuyết!!! Cô đúng là khóc không ra nước mắt, cái này tính là thể loại gì chứ? Cô tốn hơi tốn sức đuổi đi một Trần Ngạc Hy ăn chực, lại gặp phải tên Yêu nghiệt này, tiền bỏ ra nhiều hơn, ăn được cũng ít hơn?! Ông trời đúng là không công bằng, cực kì không có công bằng a!!!
Dương Nhật Phong dùng khăn ăn chùi miệng, vui sướng khi người gặp họa nhàn nhã nhìn Lâm Uyển Nhu một cái: “Không vui à?”
Lâm Uyển Nhu trong lòng không ngừng gào thét: Đại ca, đại gia, ông nội! Anh đem tiền lương còn chưa kịp lãnh trong tháng này của tôi tiêu sạch cho ông chủ tôi, anh bảo thử xem tôi dùng cách nào vui vẻ đây???
Nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra nét tươi cười nịnh nọt: “Không có! Ha ha, đãi anh một bữa tôi đây thực con bà nó vinh hạnh muốn chết rồi!!” Càng nói càng biến thành bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.
Dương Nhật Phong nhìn cô, kéo ghế đứng dậy, bước đến trước mặt cô: “Thích không?”
“Cái gì thích không?” Lâm Uyển Nhu có chút ngu ngơ ngước lên nhìn hắn. Tên này thay đổi chủ đề quá nhanh, cô mãi mãi vẫn không theo kịp.
Dương Nhật Phong có chút buồn cười nhìn cô cả mặt đều là biểu cảm ngờ nghệch, nhất thời trong lòng nảy lên ý định xấu xa, trêu chọc cô: “Tôi!”
“Hả?!! Ai. . . Ai cần thích anh!!!” Lâm Uyển Nhu phát ngốc hét một tiếng, cũng may nhà hàng này đã được cô bao trọn, nếu không thì con bà nhà nó cô biết tìm cái chỗ nào để đào hố nhảy xuống đây? Nền chỗ này toàn gạch men với xi măng nha TT^TT.
“Em nói nhăn nói cuội cái gì thế? Ý tôi là ‘tôi,. . . tặng em món quà có thích hay không?’!!” Dương Nhật Phong chống cằm cười hề hề: “Này, như em người ta gọi là cái gì nhỉ?? Có tật giật mình??!!!”
“Giật cái mông!!” Lâm Uyển Nhu nhất thời bị chọc cho quê quá hóa điên, từ trên ghế đập bàn đứng phắt dậy.
Dương Nhật Phong chớp mắt vô tội, giả vờ làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là có tật giật mông à? Chẳng nhẽ tôi nhớ sai sao???”
Lâm Uyển Nhu : “. . . =.=”
Anh không có sai, trăm sai ngàn sai là do tôi. . .
Tiên sinh, tôi thực sự phải công nhận một điều: Tôi! Lâm Uyển Nhu mãi mãi cũng không đấu võ mồm lại anh!!!
Con bà nó chứ! Cô rất muốn hộc máu rồi, hu hu hu TT^TT
Dương Nhật Phong vui sướng khi người gặp họa nhìn sắc mặt xám ngoét của Lâm Uyển Nhu, trong lòng không khỏi có chút thoải mái.
Chuyến này hắn đi lưu diễn, càng ngày thời gian ở nước ngoài càng lâu, bởi vậy thật không yên lòng để cô ở lại một mình không ai quản nên mới đưa cô đến Phương Nam này cho Dương Hoàng Phương trông giúp. Cũng không trách được hắn, thực sự hắn rất muốn đem cô theo, nhưng đám chó săn của mấy tờ báo lá cải kia lợi hại như vậy, nhất định tháng ngày sau này của cô không còn được yên bình như lúc trước! Hắn không muốn mấy chuyện không đâu này ảnh hưởng tới cô.
Có trời mới biết, trong khoảng thời gian nửa tháng kia hắn nhớ cô tới phát điên!!!
********
Trở lại với khung cảnh trong nhà hàng, vì là ban ngày nên không hề có hoa có nến lãng mạng như trong mấy bộ phim Hàn Quốc, ngược lại có chút giống với cảnh tượng hai đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm trưa nhàm chán, điểm khác biệt duy nhất chính là: Hai ‘đồng nghiệp’ này rất hào phóng bao luôn một cái nhà hàng!!
Càng nghĩ tới chuyện này Lâm Uyển Nhu càng muốn khóc thét!
Tên yêu nghiệt chết tiệt, tôi trù cho nhà anh tán gia bại sản!! Đúng là cái loại địa chủ chuyên bốc lột giai cấp vô sản đây mà!!!
Mà tiểu đồng nghiệp Thúy Diễm của Lâm Uyển Nhu cũng không vui vẽ gì mấy.
Khi khỗng khi không cô ả phải đi phục vụ cho bà chị ngớ ngẫn kia, hỏi ả làm sao cam tâm đây?! Còn về phần cái người tên Dương Nhật Phong kia, sau khi cô ả hỏi thăm liền biết được thật ra anh ta chính là ông chủ thứ hai của nhà hàng này, vừa đẹp trai, vừa giàu có mà lại đi để mắt đến cái cô Lâm Uyển Nhu nhan sắc tầm thường, đầu óc ngu ngốc kia! Cô không hài lòng chút nào!!!
“Nhóc con!” Dương Nhật Phong đột nhiên hướng Thúy Diễm kêu một tiếng. Vừa nãy hắn có cảm giác gì đó rất lạ, giống như người nào đó đang nhìn hắn chầm chầm vậy, quay qua quay lại thì bắt gặp ngay ánh mắt của cô nhóc lúc trước dám làm khó làm dễ hắn đang đứng cách đó một tấm kính.
Thúy Diễm được soái ca trong lòng gọi, nhanh chân chạy lại. Tuy rằng cô ả chỉ là một nhân viên tiếp tân nho nhỏ, phận sự không bao gồm gì đến khách hàng trong nhà ăn, nhưng nếu trai đẹp đã gọi thì. . . có sao chứ: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì!” Dương Nhật Phong đối cô ta trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng mà xa cách: “Cảm phiền cô đi gọi trợ lí Trần đến đây một chút!”
Thúy Diễm ủ rũ gật đầu một cái: “Vâng!” Còn tưởng gọi cô làm chi, hừ!! Cô ta là nhân viên tiếp tân, chứ đâu phải bồi bàn!!!
( TG: *lườm* ăn cơm bở à chế?? Ai bảo mê troai, người ta kêu là ngoắc đuôi chạy lại ngay!! =_=)
“Làm phiền em rồi!” Lâm Uyển Nhu áy náy lè lưỡi, thực ra trong lòng còn đang thắc mắc Dương Nhật Phong gọi Trần Ngạc Hy làm gì.
“Hừ!!” Thúy Diễm hung dữ trừng Lâm Uyển Nhu một cái, hậm hực dậm chân bình bịch rời khỏi.
Cô nàng ngây thơ nào đó chả hiểu mô tê gì nhìn theo PP* Thúy Diễm đang lắc lư uốn éo đi khỏi, rất thắc mắc quay sang hỏi Dương Nhật Phong: “Cô nhóc đó làm sao vậy?”
“Không biết!” Yêu nghiệt tiên sinh không nhìn Lâm Uyển Nhu mà trả lời, ánh mắt sâu thẫm xoáy theo bóng lưng Thúy Diễm, trên mặt là nụ cười nguy hiểm như có như không.
Lâm Uyển Nhu ngu ngơ “Ờ” một tiếng, cúi đầu xuống định gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng thì. . . Ể?? Thức ăn của cô, trong chén của cô, đâu hết rồi???
Dương Nhật Phong nhìn nét ngạc nhiên cùng không hiểu của cô, miệng ngọc nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tôi ăn rồi!”
Lâm Uyển Nhu nghe xong mấy chữ này liền có loại xúc động muốn gào thét: Tiên sinh, tôi nhớ không lầm anh mang họ Dương chứ đâu phải họ Trư? Ăn nhiều như vậy không sợ no chết à???
(PP*: Mông – từ mạng, các bạn cứ nhìn rồi tưởng tượng xem có giống không nhé ^o^)
Cái gì gọi là ‘không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn’, Lâm Uyển Nhu cuối cùng cũng được chứng kiến.
Sau khi hai người ăn xong, Trần Ngạc Hy theo lệnh triệu hồi của Dương Nhật Phong cuối cùng cũng lon ton chạy chân sáo xuống: “Có chuyện mau nói có rắm mau thả!”
“Cô gấp gáp muốn tôi thả rắm như vậy làm gì?” Dương Nhật Phong nhíu mày khó chịu nhìn Trần Ngạc Hy, hai tay chễm chệ khoanh tròn trước ngực.
Trần Ngạc Hy cô nương tức đến dậm chân bành bạch.
Lâm Uyển Nhu rất có lòng tốt, dùng ánh mắt cảm thông nhìn sang bạn tốt: “Hy Hy thân yêu, cậu đừng tùy tiện phun rắm bừa bãi trước mặt tên này!”
“Cả họ nhà mày phun rắm í, con mắt nào của mầy, lỗ tai nào của mầy nghe tao phun rắm hả hả hả???” Trần Ngạc Hy bỗng chốc biến thân thành cọp mẹ, hùng hổ lay lay bã vai Lâm Uyển Nhu muốn rớt ra: “Các người kêu bổn cô nương xuống đây là để cho các người hùa nhau sĩ nhục à???”
“Nào dám!” Dương Nhật Phong ngoài cười nhưng trong không cười liếc xéo cô nàng hung dữ nào đó, sẵn tay kéo cô sang một bên.
Trần Ngạc Hy không hiểu mô tê gì đã bị hắn ta lôi đi sền sệt, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ căm phẫn: “Làm cái quái gì thế?”
“Trước khi đi lưu diễn tôi tặng cho cô cái gì?” Yêu nghiệt tiên sinh nguy hiểm nheo mắt.
Trần Ngạc Hy không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Ba tháng lương của tôi!!!”
“Vậy tôi nhờ cô chuyện gì còn nhớ không??” Ánh mắt tên nào đó càng ngày càng nguy hiểm.
Trần Ngạc Hy lại tiếp tục không cần suy nghĩ mà trả lời: “Hê hê!!! Tôi quên rồi!”
Tiếng răng tên nào đó va vào nhau ken két. . . .
“A! Tôi nhớ rồi!!!” Trần Ngạc Hy bị hắn hù cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi đã nhận lời trông Uyển Nhu giúp anh!”
“Gì nữa?” Sắc mặt tên nào đó có chút hòa hoãn.
Trần Ngạc Hy gãi đầu: “Còn sao?” Sao cô không nhớ nhỉ???
“Cô nói xem!?!!!” Sắc mặt hòa hoãn thay bằng khuôn mặt than đen ngàn năm, giọng điệu âm trầm như người mới đội mồ trồi lên.
Trần Ngạc Hy run lẫy bẫy: “Bảo. . .bảo vệ cô ấy giúp anh!”
Tên nào đó không chút kiên nhẫn lại nghiến răng ken két: “Nói vào chuyện chính đi!”
“Chuyện. . . chuyện chính? À! Có chuyện gì cũng phải báo cho anh!!” Trần Ngạc Hy cô chính là lần đầu tiên bị người ta áp bức như vậy, cô muốn vùng lên, cô muốn đình công, cô muốn . . . rất chi là ba chấm.
Dương Nhật Phong lúc này mới hài lòng buông cổ áo cô nàng ra, Trần Ngạc Hy còn chưa kịp thở lấy hơi đã nghe thấy chất giọng như oan hồn của hắn ta lại vọng tới: “Cô gọi điện cho tôi đúng một lần, phun ra đúng một chữ ‘tốt’ liền cúp máy, còn nói có chuyện gì cũng báo cho tôi?”
Trần Ngạc Hy áy náy vặn vẹo ngón tay: “Phí điện thoại quốc tế mắc lắm!”
Mà Dương Nhật Phong nghe xong câu này xém chút nữa hộc máu.
Lâm Uyển Nhu cô nương ở một bên chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, ngây ngốc nhìn hai người họ xì xầm to nhỏ. What the f*ck???
Sau khi “đàm đạo” với nhau tầm chừng mười lăm phút, cuối cùng đồng chí Dương Nhật Phong cũng chịu buông tha cho cô nương vô tội Trần Ngạc Hy. Mà cô nương vô tội Trần Ngạc Hy khóc không ra nước mắt rưng rưng nhìn Lâm Uyển Nhu một cách đầy ẩn ý, sau đó sống không bằng chết lếch lên phòng làm việc, kì tích cả tuần sau cũng không thấy xuống chỗ Lâm Uyển Nhu tám nhảm nữa. Nhưng là. . . chuyện sau này vẫn là chuyện của sau này, ngay hiện tại mới là thứ đáng phải lo!
Dương Nhật Phong vô cùng khó chịu thở “phì” ra một hơi, hướng về phía Trần Ngạc Hy mới vừa khuất bóng trừng mắt một cái, lại thật phi thường làm ra bộ mặt tươi cười rạng rỡ nhìn Lâm Uyển Nhu thêm một cái: “Em yêu!!”
Lâm Uyển Nhu cảm thấy gai óc cùng người đồng loạt nổi lên: “Có chuyện gì mau nói!”
“Trả tiền đi!!!” Tên nào đó mặt dày trơ trẽn phun ra hai chữ. Mà Lâm Uyển Nhu nghe xong hai chữ này liền muốn dâng cho hắn một ngụm máu làm đẹp da mặt!!!
Nhưng chuyện phun máu rốt cuộc cũng không thực hiện được, mà việc trả tiền lại thực hiện thuận lợi một cách khoa trương, Lâm Uyển Nhu từ tận sâu trong thâm tâm không ngừng n lần muốn lật bàn.
Ông trời! Ông đang trêu cô có phải không?? Phải không???
Đáp án: Phải!!!
Vì sau khi hai người bọn họ ăn trưa một cách “vui vẻ” xong, đại Boss mới của Lâm Uyển Nhu tức là Dương Hoàng Phương như mây trôi nước chảy, lướt từ nơi nào đó trong nhà hàng ra, lạnh mặt phun mấy chữ: “Đừng có dọa nhân viên mới của tôi chạy mất, nếu không tôi chém chết!!!”
Lúc ban đầu, Lâm Uyển Nhu còn tưởng anh ta đang bên vực mình, cảm động đến lệ rơi đầy mặt, nhưng còn chưa kịp cảm ơn thì ông chủ vô lương tâm nào đó lại phun thêm mấy chữ, hoàn toàn đè bẹp xúc cảm muốn lấy thân báo đáp của cô nàng: “Thúy Diễm trẻ người non dạ, hai người các ngươi đừng có quá đáng với người ta quá, hại cô ta chạy đến tìm tôi lãi nhãi một tràn, rất mệt đó có biết không?!”
“Lúc nào thì hai người chúng tôi chọc cô ta vậy??” Lâm Uyển Nhu có chút khó hiểu hỏi lại. Mà tên đầu xỏ gây ra họa Dương Nhật Phong cứ như người vô can chớp chớp mắt nhìn cô: “Hơ hơ! Em yêu, từ ‘chúng ta’ của em nghe vào thật là êm tai!!!”
“Câm mồm!!!” Lâm Uyển Nhu trừng mắt với hắn mấy cái, lại quay sang hướng Dương Hoàng Phương làm ra bộ dáng ngây thơ: “Chẳng phải cô ta tự nguyện sao? Tìm anh lãi nhãi làm gì??”
Đại Boss nhìn cô nàng, không khỏi có chút bàng hoàng.
Cái. . . cái vẽ mặt giả nai này. . . Ặc! Một Dương Nhật Phong anh ta chịu còn không nỗi, nay sao lại xuất hiện thêm một Lâm Uyển Nhu vậy???
Thế là. . . đại Boss nào đó quăng lại một câu, chạy tuốt lên phòng làm việc: “Ta vô can!!!”
Lâm Uyển Nhu thật sự không hiểu gãi đầu. Làm gì thấy cô tên Dương Hoàng Phương kia cứ như nhìn thấy ma vậy???
Dương Nhật Phong đột nhiên tiến lên hai bước, một tay nâng cằm Lâm Uyển Nhu lên cao, ánh mắt thâm thúy khác thường: “Tôi xin cho em nghỉ một buổi chiều rồi, theo bổn đại gia đi dạo phố đi!”
Lâm Uyển Nhu đối diện với ánh mắt kia, đầu óc nhất thời có chút mụ mị, ngây ngô bửa một phát, lại bửa thêm một phát, sau đó. . .: “Anh nói cái quái gì??!!!” Σ(°Δ°|||)
Hắn ta nói xin cho cô nghỉ một buổi chiều? Nếu cô nhớ không nhầm, cái nhà hàng ác bá này có quy định: nhân viên xin nghỉ không có lí do chính đáng tương đương bị trừ hai ngày lương!
Trời có giáng thiên chỉ xuống cô cũng không tin việc mình xin nghỉ để đi dạo nằm trong top ‘những lí do chính đáng’ đâu!!! TT^TT
Dương Nhật Phong!!! Tôi hận chết lão tổ tông nhà anh!!!!!
Đồng chí yêu nghiệt lại cảm thấy không có gì không đúng, nhàn nhã buông cằm người nào đó ra, bắt lấy cánh tay cô: “Đi thôi!!!”
Lâm Uyển Nhu nghĩ đến việc khi không bị trừ hết hai người lương một cách không còn gì oan uổng hơn, y như cái xác không hồn để mặc cho hắn kéo đến đâu thì đến.
Nhưng đời không như là mơ, lúc hai người đang định ra khỏi đại sảnh nhà hàng, Thúy Diễm đột nhiên từ đâu chạy ra, cái chân mang đôi giày cao gót đỏ chóe chặn ngang đường hai người đang đi, cặp mỏ sơn một màu còn đỏ hơn đôi giày chảnh chọe ỏng ẹo: “Lâm Uyển Nhu! Chị định đi đâu đấy? Bây giờ cũng là giờ làm việc rồi mà!!?!”
Dương Nhật Phong như cố ý như vô tình giẫm luôn lên chân cô ả, lại còn làm ra bộ dạng ‘trẻ ngoan’ ngây thơ chớp chớp mắt: “Móng heo ai quăng giữa đường vậy?? Thất đức quá đi! Tùy tiện không chịu được !@#$%^&*/. . . ” (Đã lượt bớt 1800 từ) -_-
Lâm Uyển Nhu ở một bên xém chút cười phá lên, nhưng mà. . . nhịn a!!!
Thúy Diễm tức lồi mắt, rất căm giận rút cái ‘móng heo’ về trong tư thế thục nữ chính hiệu, hít vào mấy hơi: “Anh Dương, tôi nể mặt anh là cổ đông của nhà hàng mới không nói gì anh! Xin anh giữ đúng lễ nghi một chút!!”
“Nể mặt? Tôi có bảo cô nể mặt tôi sao?? Còn nữa, nói về không biết lể nghi thì còn ai hơn được cô cơ chứ?! Tôi cứ như vậy đấy, xin nhân viên tiếp tân cao quý cứ đuổi việc cổ đông tôi đây đi!!!” Yêu nghiệt tiên sinh đúng chuẩn hóa thân thành bà già chanh chua, học theo giọng điệu của cô ả mà trả lời.
Thúy Diễm biết mình lỡ lời, nhất thời câm nín.
Cô nàng Lâm Uyển Nhu ở một bên dùng ánh mắt vô cùng sung sướng khi người gặp họa nhìn đồng nghiệp.
Hô hô, cô đã biết cái cảm giác bị trai đẹp ức hiếp thê thảm thế nào chưa?!!! *Gào thét ing~*
Nhưng mà. . . còn chưa gào thét xong thì đã bị tên nào đó lôi đi sền sệt. Dương Nhật Phong một tay nắm lấy tay cô, một tay đưa vào túi quần, thong dong mà nhàn hạ, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười như có như không.
Thúy Diễm bị hai người họ hoàn toàn phớt lờ, căm tức trong lòng không ngừng dâng trào.
Lâm Uyển Nhu! Để xem tôi sử lí cô như thế nào.
Thực sự mà nói thì tuổi của cô ả và Lâm Uyển Nhu bằng nhau, nhưng do tháng sinh Lâm Uyển Nhu may mắn hơn cô ả hai tháng vã lại cô ả cũng không muốn nhanh chóng biến thành bà cô già sớm như vậy nên mới gọi Lâm Uyển Nhu một tiếng chị. Nhưng xem ra Lâm Uyển Nhu này rất không coi ‘đồng nghiệp’ như cô ả ra gì rồi.
Dương Nhật Phong dẫn Lâm Uyển Nhu ra xe, đẩy cô nàng lên taxi, nhưng cô nàng nào đó hình như không biết dụng ý của hắn cho lắm, bám dính trên mặt đường không chịu nhút nhích.
“Lâm Uyển Nhu! Em thật muốn tôi hai tay bế em lên sao?” Tên nào đó cuối cùng cũng bùng nổ, một tay chống nạnh một tay bợ trán gào thét.
Lâm Uyển Nhu kiên định lắc đầu: “Tôi không muốn nghĩ việc!!!” Càng không muốn đi cùng anh.
Nhưng là nửa câu sau do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định không nên nói ra.
Đồng chí yêu nghiệt không nói hai lời, không đầy hai giây sau, cô nàng nào đó thật con bà nó oanh oanh liệt liệt ngồi trên chiếc BMW màu đen sáng loáng, sang chảnh rời khỏi bán kính nhà hàng Phương Nam 2km.
Dương Nhật Phong uyển chuyển điều khiển tay lái, một tay đưa lên day day hai bên thái dương đau nhức, Lâm Uyển Nhu lúc này cũng có chút chú ý đến sắc mặt hơi xanh xao của hắn: “Anh làm sao vậy? Không được khỏe??”
“Cảm ơn em quan tâm!” Yêu nghiệt tiên sinh cau có nhìn cô.
Hừ! Không khỏe? Hắn ta con mẹ nó rất không được khỏe đây! Lịch trình lưu diễn ba tuần, hắn không ăn không ngủ chạy show gấp gáp thu lại còn hai tuần để bay về thăm cô, mà cô nàng này lại rất không hiểu chuyện, hắn chưa tức chết xem ra sức chịu đựng thế này là quá cao rồi! Còn muốn hắn khỏe??!
“Anh đừng như vậy! Không khỏe chỗ nào, tôi có thể giúp anh!!!” Lâm Uyển Nhu chồm qua người hắn một chút, nhìn cho thật kĩ khuôn mặt đẹp trai đáng đánh kia có chỗ nào giống như không tốt.
Dương Nhật Phong nhìn lại cô, nét cười thoát ẩn thoát hiện: “Chỉ là thiếu ngủ, bây giờ chẳng phải đang nhờ em giúp đó sao?”
“Hả?” Cô nàng nào đó còn chưa kịp hiểu cái mô tê gì thì chiếc xe đã dừng lại trước một khu chung cư cao cấp quen thuộc- nhà của đồng chí Yêu nghiệt Dương Nhật Phong!
Đồng chí họ Dương tiêu sái bước xuống xe, vòng qua mở cửa cho Lâm Uyển Nhu, đợi cô ra khỏi mới thô bạo đóng lại đánh “Rầm” một tiếng. Trong lúc Lâm Uyển Nhu đang ngơ ngác nhìn xung quanh, tên nào đó bâng quơ hỏi một câu: “Tiểu nhân viên kia hình như không thích em cho lắm?”
“Ai?” Lâm Uyển Nhu lấy làm lạ nghiêng đầu nhìn hắn. Dương Nhật Phong không quay đầu, bước đi trước dẫn đường: “Thúy Diễm ấy!”
Lâm Uyển Nhu chạy theo sau hắn, trong lòng không khỏi xuất hiện loại xúc động muốn ăn tươi nuốt sống người đi trước mặt mình: “Cô ta ấy hả? Tôi thấy cũng không có vấn đề gì mà!” Cô ta ghét tôi cũng chẳng phải nhờ phúc của anh sao?? Hừ hừ!!!
“Thật không?” Dương Nhật Phong nhấn nút thang máy, dùng ánh mắt không tin quay lại nhìn cô. Cửa thang máy “Ting” một tiếng mở ra, vừa đúng lúc tên nào đó mở miệng: “Em có tôi chống lưng, đừng để mình chịu thiệt thòi!”
Lâm Uyển Nhu thoáng bất ngờ, đứng chôn chân tại chỗ, không biết có phải mình nghe lầm hay không. Không biết bao nhiêu lâu sau khi tên nào đó khôi phục bản chất hung hăng lôi cô vào thang máy, Lâm Uyển Nhu mới như người bước ra từ cõi mộng cười hề hề nhìn hắn.
Quái lạ! Sao cô cứ cảm thấy cái tên yêu nghiệt này hôm nay có chút gì đó rất bất bình thường nhỉ???
Bời vì. . . ha hả! Bây giờ cô đang ngồi trong nhà hàng năm sao nào đó, thoắt cái từ nhân viên tiếp tân nhỏ bé biến thành thực khách đại nhân, bao trọn cả nhà hàng!!
Tiền? Đương nhiên do cô trả!
Thức ăn? Đương nhiên do tên nào đó chén sạch!!!
Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn hộc máu lần thứ n! Ác bá, đây chính là ác bá trong truyền thuyết!!! Cô đúng là khóc không ra nước mắt, cái này tính là thể loại gì chứ? Cô tốn hơi tốn sức đuổi đi một Trần Ngạc Hy ăn chực, lại gặp phải tên Yêu nghiệt này, tiền bỏ ra nhiều hơn, ăn được cũng ít hơn?! Ông trời đúng là không công bằng, cực kì không có công bằng a!!!
Dương Nhật Phong dùng khăn ăn chùi miệng, vui sướng khi người gặp họa nhàn nhã nhìn Lâm Uyển Nhu một cái: “Không vui à?”
Lâm Uyển Nhu trong lòng không ngừng gào thét: Đại ca, đại gia, ông nội! Anh đem tiền lương còn chưa kịp lãnh trong tháng này của tôi tiêu sạch cho ông chủ tôi, anh bảo thử xem tôi dùng cách nào vui vẻ đây???
Nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra nét tươi cười nịnh nọt: “Không có! Ha ha, đãi anh một bữa tôi đây thực con bà nó vinh hạnh muốn chết rồi!!” Càng nói càng biến thành bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.
Dương Nhật Phong nhìn cô, kéo ghế đứng dậy, bước đến trước mặt cô: “Thích không?”
“Cái gì thích không?” Lâm Uyển Nhu có chút ngu ngơ ngước lên nhìn hắn. Tên này thay đổi chủ đề quá nhanh, cô mãi mãi vẫn không theo kịp.
Dương Nhật Phong có chút buồn cười nhìn cô cả mặt đều là biểu cảm ngờ nghệch, nhất thời trong lòng nảy lên ý định xấu xa, trêu chọc cô: “Tôi!”
“Hả?!! Ai. . . Ai cần thích anh!!!” Lâm Uyển Nhu phát ngốc hét một tiếng, cũng may nhà hàng này đã được cô bao trọn, nếu không thì con bà nhà nó cô biết tìm cái chỗ nào để đào hố nhảy xuống đây? Nền chỗ này toàn gạch men với xi măng nha TT^TT.
“Em nói nhăn nói cuội cái gì thế? Ý tôi là ‘tôi,. . . tặng em món quà có thích hay không?’!!” Dương Nhật Phong chống cằm cười hề hề: “Này, như em người ta gọi là cái gì nhỉ?? Có tật giật mình??!!!”
“Giật cái mông!!” Lâm Uyển Nhu nhất thời bị chọc cho quê quá hóa điên, từ trên ghế đập bàn đứng phắt dậy.
Dương Nhật Phong chớp mắt vô tội, giả vờ làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là có tật giật mông à? Chẳng nhẽ tôi nhớ sai sao???”
Lâm Uyển Nhu : “. . . =.=”
Anh không có sai, trăm sai ngàn sai là do tôi. . .
Tiên sinh, tôi thực sự phải công nhận một điều: Tôi! Lâm Uyển Nhu mãi mãi cũng không đấu võ mồm lại anh!!!
Con bà nó chứ! Cô rất muốn hộc máu rồi, hu hu hu TT^TT
Dương Nhật Phong vui sướng khi người gặp họa nhìn sắc mặt xám ngoét của Lâm Uyển Nhu, trong lòng không khỏi có chút thoải mái.
Chuyến này hắn đi lưu diễn, càng ngày thời gian ở nước ngoài càng lâu, bởi vậy thật không yên lòng để cô ở lại một mình không ai quản nên mới đưa cô đến Phương Nam này cho Dương Hoàng Phương trông giúp. Cũng không trách được hắn, thực sự hắn rất muốn đem cô theo, nhưng đám chó săn của mấy tờ báo lá cải kia lợi hại như vậy, nhất định tháng ngày sau này của cô không còn được yên bình như lúc trước! Hắn không muốn mấy chuyện không đâu này ảnh hưởng tới cô.
Có trời mới biết, trong khoảng thời gian nửa tháng kia hắn nhớ cô tới phát điên!!!
********
Trở lại với khung cảnh trong nhà hàng, vì là ban ngày nên không hề có hoa có nến lãng mạng như trong mấy bộ phim Hàn Quốc, ngược lại có chút giống với cảnh tượng hai đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm trưa nhàm chán, điểm khác biệt duy nhất chính là: Hai ‘đồng nghiệp’ này rất hào phóng bao luôn một cái nhà hàng!!
Càng nghĩ tới chuyện này Lâm Uyển Nhu càng muốn khóc thét!
Tên yêu nghiệt chết tiệt, tôi trù cho nhà anh tán gia bại sản!! Đúng là cái loại địa chủ chuyên bốc lột giai cấp vô sản đây mà!!!
Mà tiểu đồng nghiệp Thúy Diễm của Lâm Uyển Nhu cũng không vui vẽ gì mấy.
Khi khỗng khi không cô ả phải đi phục vụ cho bà chị ngớ ngẫn kia, hỏi ả làm sao cam tâm đây?! Còn về phần cái người tên Dương Nhật Phong kia, sau khi cô ả hỏi thăm liền biết được thật ra anh ta chính là ông chủ thứ hai của nhà hàng này, vừa đẹp trai, vừa giàu có mà lại đi để mắt đến cái cô Lâm Uyển Nhu nhan sắc tầm thường, đầu óc ngu ngốc kia! Cô không hài lòng chút nào!!!
“Nhóc con!” Dương Nhật Phong đột nhiên hướng Thúy Diễm kêu một tiếng. Vừa nãy hắn có cảm giác gì đó rất lạ, giống như người nào đó đang nhìn hắn chầm chầm vậy, quay qua quay lại thì bắt gặp ngay ánh mắt của cô nhóc lúc trước dám làm khó làm dễ hắn đang đứng cách đó một tấm kính.
Thúy Diễm được soái ca trong lòng gọi, nhanh chân chạy lại. Tuy rằng cô ả chỉ là một nhân viên tiếp tân nho nhỏ, phận sự không bao gồm gì đến khách hàng trong nhà ăn, nhưng nếu trai đẹp đã gọi thì. . . có sao chứ: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì!” Dương Nhật Phong đối cô ta trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng mà xa cách: “Cảm phiền cô đi gọi trợ lí Trần đến đây một chút!”
Thúy Diễm ủ rũ gật đầu một cái: “Vâng!” Còn tưởng gọi cô làm chi, hừ!! Cô ta là nhân viên tiếp tân, chứ đâu phải bồi bàn!!!
( TG: *lườm* ăn cơm bở à chế?? Ai bảo mê troai, người ta kêu là ngoắc đuôi chạy lại ngay!! =_=)
“Làm phiền em rồi!” Lâm Uyển Nhu áy náy lè lưỡi, thực ra trong lòng còn đang thắc mắc Dương Nhật Phong gọi Trần Ngạc Hy làm gì.
“Hừ!!” Thúy Diễm hung dữ trừng Lâm Uyển Nhu một cái, hậm hực dậm chân bình bịch rời khỏi.
Cô nàng ngây thơ nào đó chả hiểu mô tê gì nhìn theo PP* Thúy Diễm đang lắc lư uốn éo đi khỏi, rất thắc mắc quay sang hỏi Dương Nhật Phong: “Cô nhóc đó làm sao vậy?”
“Không biết!” Yêu nghiệt tiên sinh không nhìn Lâm Uyển Nhu mà trả lời, ánh mắt sâu thẫm xoáy theo bóng lưng Thúy Diễm, trên mặt là nụ cười nguy hiểm như có như không.
Lâm Uyển Nhu ngu ngơ “Ờ” một tiếng, cúi đầu xuống định gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng thì. . . Ể?? Thức ăn của cô, trong chén của cô, đâu hết rồi???
Dương Nhật Phong nhìn nét ngạc nhiên cùng không hiểu của cô, miệng ngọc nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tôi ăn rồi!”
Lâm Uyển Nhu nghe xong mấy chữ này liền có loại xúc động muốn gào thét: Tiên sinh, tôi nhớ không lầm anh mang họ Dương chứ đâu phải họ Trư? Ăn nhiều như vậy không sợ no chết à???
(PP*: Mông – từ mạng, các bạn cứ nhìn rồi tưởng tượng xem có giống không nhé ^o^)
Cái gì gọi là ‘không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn’, Lâm Uyển Nhu cuối cùng cũng được chứng kiến.
Sau khi hai người ăn xong, Trần Ngạc Hy theo lệnh triệu hồi của Dương Nhật Phong cuối cùng cũng lon ton chạy chân sáo xuống: “Có chuyện mau nói có rắm mau thả!”
“Cô gấp gáp muốn tôi thả rắm như vậy làm gì?” Dương Nhật Phong nhíu mày khó chịu nhìn Trần Ngạc Hy, hai tay chễm chệ khoanh tròn trước ngực.
Trần Ngạc Hy cô nương tức đến dậm chân bành bạch.
Lâm Uyển Nhu rất có lòng tốt, dùng ánh mắt cảm thông nhìn sang bạn tốt: “Hy Hy thân yêu, cậu đừng tùy tiện phun rắm bừa bãi trước mặt tên này!”
“Cả họ nhà mày phun rắm í, con mắt nào của mầy, lỗ tai nào của mầy nghe tao phun rắm hả hả hả???” Trần Ngạc Hy bỗng chốc biến thân thành cọp mẹ, hùng hổ lay lay bã vai Lâm Uyển Nhu muốn rớt ra: “Các người kêu bổn cô nương xuống đây là để cho các người hùa nhau sĩ nhục à???”
“Nào dám!” Dương Nhật Phong ngoài cười nhưng trong không cười liếc xéo cô nàng hung dữ nào đó, sẵn tay kéo cô sang một bên.
Trần Ngạc Hy không hiểu mô tê gì đã bị hắn ta lôi đi sền sệt, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ căm phẫn: “Làm cái quái gì thế?”
“Trước khi đi lưu diễn tôi tặng cho cô cái gì?” Yêu nghiệt tiên sinh nguy hiểm nheo mắt.
Trần Ngạc Hy không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Ba tháng lương của tôi!!!”
“Vậy tôi nhờ cô chuyện gì còn nhớ không??” Ánh mắt tên nào đó càng ngày càng nguy hiểm.
Trần Ngạc Hy lại tiếp tục không cần suy nghĩ mà trả lời: “Hê hê!!! Tôi quên rồi!”
Tiếng răng tên nào đó va vào nhau ken két. . . .
“A! Tôi nhớ rồi!!!” Trần Ngạc Hy bị hắn hù cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi đã nhận lời trông Uyển Nhu giúp anh!”
“Gì nữa?” Sắc mặt tên nào đó có chút hòa hoãn.
Trần Ngạc Hy gãi đầu: “Còn sao?” Sao cô không nhớ nhỉ???
“Cô nói xem!?!!!” Sắc mặt hòa hoãn thay bằng khuôn mặt than đen ngàn năm, giọng điệu âm trầm như người mới đội mồ trồi lên.
Trần Ngạc Hy run lẫy bẫy: “Bảo. . .bảo vệ cô ấy giúp anh!”
Tên nào đó không chút kiên nhẫn lại nghiến răng ken két: “Nói vào chuyện chính đi!”
“Chuyện. . . chuyện chính? À! Có chuyện gì cũng phải báo cho anh!!” Trần Ngạc Hy cô chính là lần đầu tiên bị người ta áp bức như vậy, cô muốn vùng lên, cô muốn đình công, cô muốn . . . rất chi là ba chấm.
Dương Nhật Phong lúc này mới hài lòng buông cổ áo cô nàng ra, Trần Ngạc Hy còn chưa kịp thở lấy hơi đã nghe thấy chất giọng như oan hồn của hắn ta lại vọng tới: “Cô gọi điện cho tôi đúng một lần, phun ra đúng một chữ ‘tốt’ liền cúp máy, còn nói có chuyện gì cũng báo cho tôi?”
Trần Ngạc Hy áy náy vặn vẹo ngón tay: “Phí điện thoại quốc tế mắc lắm!”
Mà Dương Nhật Phong nghe xong câu này xém chút nữa hộc máu.
Lâm Uyển Nhu cô nương ở một bên chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, ngây ngốc nhìn hai người họ xì xầm to nhỏ. What the f*ck???
Sau khi “đàm đạo” với nhau tầm chừng mười lăm phút, cuối cùng đồng chí Dương Nhật Phong cũng chịu buông tha cho cô nương vô tội Trần Ngạc Hy. Mà cô nương vô tội Trần Ngạc Hy khóc không ra nước mắt rưng rưng nhìn Lâm Uyển Nhu một cách đầy ẩn ý, sau đó sống không bằng chết lếch lên phòng làm việc, kì tích cả tuần sau cũng không thấy xuống chỗ Lâm Uyển Nhu tám nhảm nữa. Nhưng là. . . chuyện sau này vẫn là chuyện của sau này, ngay hiện tại mới là thứ đáng phải lo!
Dương Nhật Phong vô cùng khó chịu thở “phì” ra một hơi, hướng về phía Trần Ngạc Hy mới vừa khuất bóng trừng mắt một cái, lại thật phi thường làm ra bộ mặt tươi cười rạng rỡ nhìn Lâm Uyển Nhu thêm một cái: “Em yêu!!”
Lâm Uyển Nhu cảm thấy gai óc cùng người đồng loạt nổi lên: “Có chuyện gì mau nói!”
“Trả tiền đi!!!” Tên nào đó mặt dày trơ trẽn phun ra hai chữ. Mà Lâm Uyển Nhu nghe xong hai chữ này liền muốn dâng cho hắn một ngụm máu làm đẹp da mặt!!!
Nhưng chuyện phun máu rốt cuộc cũng không thực hiện được, mà việc trả tiền lại thực hiện thuận lợi một cách khoa trương, Lâm Uyển Nhu từ tận sâu trong thâm tâm không ngừng n lần muốn lật bàn.
Ông trời! Ông đang trêu cô có phải không?? Phải không???
Đáp án: Phải!!!
Vì sau khi hai người bọn họ ăn trưa một cách “vui vẻ” xong, đại Boss mới của Lâm Uyển Nhu tức là Dương Hoàng Phương như mây trôi nước chảy, lướt từ nơi nào đó trong nhà hàng ra, lạnh mặt phun mấy chữ: “Đừng có dọa nhân viên mới của tôi chạy mất, nếu không tôi chém chết!!!”
Lúc ban đầu, Lâm Uyển Nhu còn tưởng anh ta đang bên vực mình, cảm động đến lệ rơi đầy mặt, nhưng còn chưa kịp cảm ơn thì ông chủ vô lương tâm nào đó lại phun thêm mấy chữ, hoàn toàn đè bẹp xúc cảm muốn lấy thân báo đáp của cô nàng: “Thúy Diễm trẻ người non dạ, hai người các ngươi đừng có quá đáng với người ta quá, hại cô ta chạy đến tìm tôi lãi nhãi một tràn, rất mệt đó có biết không?!”
“Lúc nào thì hai người chúng tôi chọc cô ta vậy??” Lâm Uyển Nhu có chút khó hiểu hỏi lại. Mà tên đầu xỏ gây ra họa Dương Nhật Phong cứ như người vô can chớp chớp mắt nhìn cô: “Hơ hơ! Em yêu, từ ‘chúng ta’ của em nghe vào thật là êm tai!!!”
“Câm mồm!!!” Lâm Uyển Nhu trừng mắt với hắn mấy cái, lại quay sang hướng Dương Hoàng Phương làm ra bộ dáng ngây thơ: “Chẳng phải cô ta tự nguyện sao? Tìm anh lãi nhãi làm gì??”
Đại Boss nhìn cô nàng, không khỏi có chút bàng hoàng.
Cái. . . cái vẽ mặt giả nai này. . . Ặc! Một Dương Nhật Phong anh ta chịu còn không nỗi, nay sao lại xuất hiện thêm một Lâm Uyển Nhu vậy???
Thế là. . . đại Boss nào đó quăng lại một câu, chạy tuốt lên phòng làm việc: “Ta vô can!!!”
Lâm Uyển Nhu thật sự không hiểu gãi đầu. Làm gì thấy cô tên Dương Hoàng Phương kia cứ như nhìn thấy ma vậy???
Dương Nhật Phong đột nhiên tiến lên hai bước, một tay nâng cằm Lâm Uyển Nhu lên cao, ánh mắt thâm thúy khác thường: “Tôi xin cho em nghỉ một buổi chiều rồi, theo bổn đại gia đi dạo phố đi!”
Lâm Uyển Nhu đối diện với ánh mắt kia, đầu óc nhất thời có chút mụ mị, ngây ngô bửa một phát, lại bửa thêm một phát, sau đó. . .: “Anh nói cái quái gì??!!!” Σ(°Δ°|||)
Hắn ta nói xin cho cô nghỉ một buổi chiều? Nếu cô nhớ không nhầm, cái nhà hàng ác bá này có quy định: nhân viên xin nghỉ không có lí do chính đáng tương đương bị trừ hai ngày lương!
Trời có giáng thiên chỉ xuống cô cũng không tin việc mình xin nghỉ để đi dạo nằm trong top ‘những lí do chính đáng’ đâu!!! TT^TT
Dương Nhật Phong!!! Tôi hận chết lão tổ tông nhà anh!!!!!
Đồng chí yêu nghiệt lại cảm thấy không có gì không đúng, nhàn nhã buông cằm người nào đó ra, bắt lấy cánh tay cô: “Đi thôi!!!”
Lâm Uyển Nhu nghĩ đến việc khi không bị trừ hết hai người lương một cách không còn gì oan uổng hơn, y như cái xác không hồn để mặc cho hắn kéo đến đâu thì đến.
Nhưng đời không như là mơ, lúc hai người đang định ra khỏi đại sảnh nhà hàng, Thúy Diễm đột nhiên từ đâu chạy ra, cái chân mang đôi giày cao gót đỏ chóe chặn ngang đường hai người đang đi, cặp mỏ sơn một màu còn đỏ hơn đôi giày chảnh chọe ỏng ẹo: “Lâm Uyển Nhu! Chị định đi đâu đấy? Bây giờ cũng là giờ làm việc rồi mà!!?!”
Dương Nhật Phong như cố ý như vô tình giẫm luôn lên chân cô ả, lại còn làm ra bộ dạng ‘trẻ ngoan’ ngây thơ chớp chớp mắt: “Móng heo ai quăng giữa đường vậy?? Thất đức quá đi! Tùy tiện không chịu được !@#$%^&*/. . . ” (Đã lượt bớt 1800 từ) -_-
Lâm Uyển Nhu ở một bên xém chút cười phá lên, nhưng mà. . . nhịn a!!!
Thúy Diễm tức lồi mắt, rất căm giận rút cái ‘móng heo’ về trong tư thế thục nữ chính hiệu, hít vào mấy hơi: “Anh Dương, tôi nể mặt anh là cổ đông của nhà hàng mới không nói gì anh! Xin anh giữ đúng lễ nghi một chút!!”
“Nể mặt? Tôi có bảo cô nể mặt tôi sao?? Còn nữa, nói về không biết lể nghi thì còn ai hơn được cô cơ chứ?! Tôi cứ như vậy đấy, xin nhân viên tiếp tân cao quý cứ đuổi việc cổ đông tôi đây đi!!!” Yêu nghiệt tiên sinh đúng chuẩn hóa thân thành bà già chanh chua, học theo giọng điệu của cô ả mà trả lời.
Thúy Diễm biết mình lỡ lời, nhất thời câm nín.
Cô nàng Lâm Uyển Nhu ở một bên dùng ánh mắt vô cùng sung sướng khi người gặp họa nhìn đồng nghiệp.
Hô hô, cô đã biết cái cảm giác bị trai đẹp ức hiếp thê thảm thế nào chưa?!!! *Gào thét ing~*
Nhưng mà. . . còn chưa gào thét xong thì đã bị tên nào đó lôi đi sền sệt. Dương Nhật Phong một tay nắm lấy tay cô, một tay đưa vào túi quần, thong dong mà nhàn hạ, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười như có như không.
Thúy Diễm bị hai người họ hoàn toàn phớt lờ, căm tức trong lòng không ngừng dâng trào.
Lâm Uyển Nhu! Để xem tôi sử lí cô như thế nào.
Thực sự mà nói thì tuổi của cô ả và Lâm Uyển Nhu bằng nhau, nhưng do tháng sinh Lâm Uyển Nhu may mắn hơn cô ả hai tháng vã lại cô ả cũng không muốn nhanh chóng biến thành bà cô già sớm như vậy nên mới gọi Lâm Uyển Nhu một tiếng chị. Nhưng xem ra Lâm Uyển Nhu này rất không coi ‘đồng nghiệp’ như cô ả ra gì rồi.
Dương Nhật Phong dẫn Lâm Uyển Nhu ra xe, đẩy cô nàng lên taxi, nhưng cô nàng nào đó hình như không biết dụng ý của hắn cho lắm, bám dính trên mặt đường không chịu nhút nhích.
“Lâm Uyển Nhu! Em thật muốn tôi hai tay bế em lên sao?” Tên nào đó cuối cùng cũng bùng nổ, một tay chống nạnh một tay bợ trán gào thét.
Lâm Uyển Nhu kiên định lắc đầu: “Tôi không muốn nghĩ việc!!!” Càng không muốn đi cùng anh.
Nhưng là nửa câu sau do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định không nên nói ra.
Đồng chí yêu nghiệt không nói hai lời, không đầy hai giây sau, cô nàng nào đó thật con bà nó oanh oanh liệt liệt ngồi trên chiếc BMW màu đen sáng loáng, sang chảnh rời khỏi bán kính nhà hàng Phương Nam 2km.
Dương Nhật Phong uyển chuyển điều khiển tay lái, một tay đưa lên day day hai bên thái dương đau nhức, Lâm Uyển Nhu lúc này cũng có chút chú ý đến sắc mặt hơi xanh xao của hắn: “Anh làm sao vậy? Không được khỏe??”
“Cảm ơn em quan tâm!” Yêu nghiệt tiên sinh cau có nhìn cô.
Hừ! Không khỏe? Hắn ta con mẹ nó rất không được khỏe đây! Lịch trình lưu diễn ba tuần, hắn không ăn không ngủ chạy show gấp gáp thu lại còn hai tuần để bay về thăm cô, mà cô nàng này lại rất không hiểu chuyện, hắn chưa tức chết xem ra sức chịu đựng thế này là quá cao rồi! Còn muốn hắn khỏe??!
“Anh đừng như vậy! Không khỏe chỗ nào, tôi có thể giúp anh!!!” Lâm Uyển Nhu chồm qua người hắn một chút, nhìn cho thật kĩ khuôn mặt đẹp trai đáng đánh kia có chỗ nào giống như không tốt.
Dương Nhật Phong nhìn lại cô, nét cười thoát ẩn thoát hiện: “Chỉ là thiếu ngủ, bây giờ chẳng phải đang nhờ em giúp đó sao?”
“Hả?” Cô nàng nào đó còn chưa kịp hiểu cái mô tê gì thì chiếc xe đã dừng lại trước một khu chung cư cao cấp quen thuộc- nhà của đồng chí Yêu nghiệt Dương Nhật Phong!
Đồng chí họ Dương tiêu sái bước xuống xe, vòng qua mở cửa cho Lâm Uyển Nhu, đợi cô ra khỏi mới thô bạo đóng lại đánh “Rầm” một tiếng. Trong lúc Lâm Uyển Nhu đang ngơ ngác nhìn xung quanh, tên nào đó bâng quơ hỏi một câu: “Tiểu nhân viên kia hình như không thích em cho lắm?”
“Ai?” Lâm Uyển Nhu lấy làm lạ nghiêng đầu nhìn hắn. Dương Nhật Phong không quay đầu, bước đi trước dẫn đường: “Thúy Diễm ấy!”
Lâm Uyển Nhu chạy theo sau hắn, trong lòng không khỏi xuất hiện loại xúc động muốn ăn tươi nuốt sống người đi trước mặt mình: “Cô ta ấy hả? Tôi thấy cũng không có vấn đề gì mà!” Cô ta ghét tôi cũng chẳng phải nhờ phúc của anh sao?? Hừ hừ!!!
“Thật không?” Dương Nhật Phong nhấn nút thang máy, dùng ánh mắt không tin quay lại nhìn cô. Cửa thang máy “Ting” một tiếng mở ra, vừa đúng lúc tên nào đó mở miệng: “Em có tôi chống lưng, đừng để mình chịu thiệt thòi!”
Lâm Uyển Nhu thoáng bất ngờ, đứng chôn chân tại chỗ, không biết có phải mình nghe lầm hay không. Không biết bao nhiêu lâu sau khi tên nào đó khôi phục bản chất hung hăng lôi cô vào thang máy, Lâm Uyển Nhu mới như người bước ra từ cõi mộng cười hề hề nhìn hắn.
Quái lạ! Sao cô cứ cảm thấy cái tên yêu nghiệt này hôm nay có chút gì đó rất bất bình thường nhỉ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.