Chương 8: Quà Mừng Việc Mới.
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Cũng may cho Lâm Uyển Nhu, có Trần Ngạc Hy là bạn trong chỗ làm mới nên cuộc sống đối với cô nàng cũng không có gì gọi là khó khăn cho lắm, ngoại trừ. . . .
“Chị Lâm, đi lấy cho em cốc cà phê với!!”
Chính là vấn đề này! Ma cũ ăn hiếp ma mới. Nhưng mà, tình hình của cô phải gọi là người cũ ăn hiếp người mới thì đúng hơn!
(Cô nàng nào đó nói mình không muốn thành ma, nên đành tạm dùng từ người thế vào trước vẽ mặt vô cùng 囧 của tác giả).
“Ừ!” Cô nàng nào đó tuy là trong lòng có chút không cam tâm nhưng ngoài mặt vẫn làm ra bộ dáng người nghe lời dể sai bảo gật đầu một cái.
Uống cho chết cả họ nhà cô đi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là mùi vị “cà phê phin pha với muối hột”! Tha mụ*!! Tôi đây tạm thời nhường nhịn cô, nhãi ranh miệng còn hôi sữa, chị làm người lớn không chấp nhặt cưng, cưng đừng có mà lên mặt nhá. Đợi bà đây con mẹ nó lên chức làm quản lí, tôi thề tôi sẽ trừ lương cô, đuổi việc cô, cho cô chết không chỗ chôn!!! Dám sai bảo bà à???!
(*Tha mụ= TM: con mẹ =.=)
“Chị đi nhanh lên chút đi!!!” Tiểu Diễm - Nhân viên “miệng còn hôi sữa” trong lòng Lâm Uyển Nhu- Võ Thúy Diễm, không kiên nhẫn thúc giục.
Hừ! Thể loại cô ta ghét nhất chính là những người “đi cửa sau” như Lâm Uyển Nhu này, bất tài vô dụng, dựa vào quan hệ cá nhân để bò lên chức vụ, đúng là chã ra làm sao!! Cái này là độc quyền của Thúy Diễm cô a!!!
(TG: *Bó chiếu toàn tập* tưởng giề -_-|||)
“Cha mẹ cô sinh ra cho cô cặp chân chỉ dùng để mang giày trang trí thôi à?!” Trần Ngạc Hy khí thế bừng bừng đột nhiên xuất hiện, thấy cảnh bạn tốt lâu năm bị cô nhóc kia ức hiếp, trong lòng rất không vui.
Cô tiểu nhân viên thoáng đầu là giật mình, lát sau liền xanh mặt ấp úng gọi: “Trần. . . Trần trợ lí!”
“Tên gì nhỉ? À. . .Thúy Diễm hả???!” Trần Ngạc Hy không quan tâm đến cô nàng, tiện tay lật lật tấm thẻ nhân viên đang đeo trên ngực nhóc nhỏ, cười tươi đến là xuân về hoa nỡ phun ra mấy chữ: “Trừ nữa tháng lương!!!”
Thúy Diễm cô nương khóc không ra nước mắt, mặt méo sệt: “Lí do gì ạ?!”
“Ức hiếp nhân viên mới!!! Trừ thêm nữa tháng lương tội sai không biết nhận!!!” Trần Ngạc Hy rất biết tiết kiệm tiền cho ông chủ nhà mình, kiếm cớ trừ ngang trấn dọc.
Oa ha! Cô ở trong này bị tên đại Boss thối đó hăm he trừ lương, ra ngoài chí ít cũng phải có người trúc giận chứ?! Nhỉ???
Lâm Uyển Nhu ở một bên nhìn thói xấu ngàn năm không bỏ của bạn tốt mà đen mặt. Nếu cô đoán không nhầm, số tiền một tháng lương của nhân viên nhỏ kia nhất định bị chuyển khoảng sang tên của cô nàng nào đó đang đứng ở đây! Còn ai nữa chứ, chính là bạn Trần Ngạc Hy yêu tiền như mạng kia rồi!!
“Uyển Nhu, ở đây làm việc không thoải mái cứ nói một tiếng, ta nhất định giúp nhà ngươi an cư lạc nghiệp!” Trần Ngạc Hy tâm huyết dâng trào vỗ vỗ bã vai bạn tốt.
Lâm Uyển Nhu làm ra bộ dáng cảm động muốn chết sụt sịt: “Đồng chí, muôn ngàn lần cảm tạ ngươi!!!”
Trần Ngạc Hy khí phách một tay chống nạnh một tay xua xua: “Không có việc gì thì đừng khách sáo, đều là chị em tốt cả!!!”
Cô nhân viên Thúy Diễm đen mặt đứng nhìn hai người diễn một vở kịch tỷ muội tình thâm mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: Tiền của cô ta a! Một tháng lương cực khổ lam lũ của cô ta a!! Cô ta muốn xin thôi việc, muốn đình công!!! Nhưng mà,. . . thôi đi!
Đến trưa hôm đó, cô nàng Lâm Uyển Nhu mới thực chậm trễ giác ngộ ra rằng: tỷ muội tình thâm chỉ mãi mãi là kịch! Thực tế thì luôn phũ phàng hơn như vậy rất nhiều!!!
Lấy minh chứng cụ thể như:
Tới giờ cơm trưa, Trần Ngạc Hy hăng hái như điên dùng tốc độ tên lữa phóng 125km/h bay vèo vèo xuống chỗ cô, y như chuyện dĩ nhiên mà quăng cho cô một câu: “Bao tao ăn trưa!”
“Tại sao tao phải bao mầy ăn?” Lâm Uyển Nhu rất không thương tiếc lườm lườm cô bạn thân của mình, tiện tay ném lên đầu cô nàng một viên kẹo ngậm.
Trần Ngạc Hy vừa nhanh tay chụp viên kẹo Lâm Uyển Nhu ném qua, vừa không ngừng luôn mồm: “Công lao lúc sáng tao ứng cứu mầy! Chứ mầy nghĩ tao làm không công à?”
“Tao đâu có mượn mày!” Cô nàng nào đó vô cùng ngang ngược hất cái mặt lên trời: “Là do mầy tự mình nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng thôi!!!” Nghĩ muốn cô bỏ tiền ra cho cô bạn này ăn? Xin lỗi lão thiên trên kia! Cô còn chưa có muốn gia nhập vào hàng ngũ vô sản còn bị phá sản đâu!!!
“Lâm Uyển Nhu! Nhà ngươi được lắm, cái đứa ăn cháo đá bát, làm người không có lương tâm nhà ngươi!!! Sau này ta mới không cần giúp nhà ngươi nữa!!” Trần Ngạc Hy tức đến xém chút hộc máu mồm, nhảy tưng tưng lên chửi xối xã.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chuông gió leng ken, cánh cửa mạ vàng của nhà hàng bật mở, Lâm Uyển Nhu theo thói quen cúi đầu máy móc, quên mất bây giờ đã là giờ nghĩ giải lao rồi: “Kính chào quý khách!”
“. . . .” Người khách kia rất lâu sau đó cũng không có trả lời, lâu đến nỗi Lâm Uyển Nhu ngỡ như cái đầu của mình sắp sửa vì mỏi mà rơi luôn xuống đất.
“Nhóc con!” Giọng nói trầm bổng quen tai vang lên. Toàn thân Lâm Uyển Nhu theo đó hóa đá.
Không phải chứ? Hắn ta như thế nào lại xuất hiện nữa rồi??
Chuyện là từ khi Lâm Uyển Nhu vào nhà hàng Phương Nam này làm tính đến nay cũng hơn nữa tháng, đồng chí yêu nghiệt rất biết điều không có xuất hiện lần nào, đúng lúc hôm nay cô nghĩ rằng hắn ta chơi chán rồi nên mới không tìm cô gây sự như trước thì hắn ta lại như hồn ma bóng quế, vật vờ trước mặt cô.
“Anh sao lại ở đây?”
“Sao vậy? Nhìn em khi thấy tôi có vẽ không vui nhỉ?!” Dương Nhật Phong sắc mặt tựa hồ có chút mệt mỏi, đứng dựa lưng vào thành quầy nơi Lâm Uyển Nhu đang làm việc.
Trần Ngạc Hy cô nương rất không có nghĩa khí chuồn mất từ đời thuở nào rồi, cô nàng Thúy Diễm chanh chua cũng đã ra nhà ăn an nhàng thưởng thức bửa trưa của cô ta, sẵn tiện trúc giận lên đầu mấy món ăn. Hiện tại, trong nhà hàng ngoài mấy người khách ra vào thưa thớt thì cũng chỉ còn lại hai người, không khí nhất thời có chút mập mờ.
Lâm Uyển Nhu bị hắn hỏi như vậy, không biết vì sao trong lòng có chút áy náy, vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải!”
Áy náy con quỷ! Cô làm gì mà phải áy náy chứ? Là hắn cắt đứt liên lạc với cô trước, có mấy lần cô gọi điện cho hắn, muốn hỏi thử xem hắn ta chết hay chưa thì đáp lại cho cô chỉ là giọng nói máy móc “Thuê bao không liên lạc được...” mà thôi, một lần, hai lần, rồi ba lần, cô cuối cùng cũng không gọi tiếp nữa!
Dương Nhật Phong nghe được câu trả lời của cô, có chút hài lòng mỉm cười dịu dàng, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: “Ra đây, tôi có thứ này cho em!”
Lâm Uyển Nhu nghe đến được tặng quà, bao nhiêu uất ức tan biến hết, trên mông chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái đuôi, ngoe nguẫy chạy đến trước mặt đồng chí yêu nghiệt: “Thứ gì?”
“Nhắm mắt lại!” Dương tiên sinh ma mãnh nháy mắt với cô một cái.
Lâm Uyển Nhu trong lòng âm thầm gào thét một ngàn lần!
Làm ra vẽ thần bí cái khỉ họ, mau mau đưa quà ra đây cho bổn cô nương Aaa~ !
Nhưng vẫn rất nghe lời nhắm tịt hai mắt.
Đồng chí yêu nghiệt nhìn khuôn mặt trẻ con có chút chờ mong của cô, nhịn không được mém chút phì cười. Hai bàn tay xanh xao hơn thấy rõ rút từ túi quần ra một chiếc hộp được bọc vải nhung màu đỏ sẫm, nhẹ nhàng tháo chiếc nơ trên hộp ra, sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc nhanh chóng hiện ra.
Lâm Uyển Nhu chờ đợi hơi lâu, bắt đầu có chút mất kiêng nhẫn uống éo trong khi đôi mắt còn nhắm tịt: “Nhanh lên đi!!”
Dương Nhật Phong cười cười không nói gì, lấy sợi dây chuyền ra xong liền quăng luôn chiếc hộp sang một xó. Đến khi Lâm Uyển Nhu bị cảm giác lạnh thấu vào nơi cần cổ làm cho giật mình mở mắt ra thì đập ngay vào mắt cô nàng là mặt dây chuyền kim cương đang phát ra ánh sáng chói lóa.
“Thứ này...???” Cô nàng nào đó kinh ngạc đến mức há hốc mồm, còn chưa nói được gì thì Dương Nhật Phong đã tự nhiên như lẽ hiển nhiên mà dựa cả thân người lên vai cô, cái mũi còn không an phận tiến sâu vào hõm cổ cô hít hà.
Lâm Uyển Nhu bị hắn làm cho vừa nhột vừa thẹn, đỏ mặt định đẩy hắn ra thì tên nào đó chỉ nhe giọng buông cho cô một câu hờ hững: “Quà mừng em có công việc mới!”
Cô nhất thời sững người, muốn nói gì đó nhưng không hiểu tại sao ra tới miệng lại hóa thành hai tiếng: “Cảm ơn” nhỏ như muỗi kêu.
Quà mừng công việc mới?
Cô là nên cảm động vì tấm lòng này của hắn hay sao???
“Chị Lâm, đi lấy cho em cốc cà phê với!!”
Chính là vấn đề này! Ma cũ ăn hiếp ma mới. Nhưng mà, tình hình của cô phải gọi là người cũ ăn hiếp người mới thì đúng hơn!
(Cô nàng nào đó nói mình không muốn thành ma, nên đành tạm dùng từ người thế vào trước vẽ mặt vô cùng 囧 của tác giả).
“Ừ!” Cô nàng nào đó tuy là trong lòng có chút không cam tâm nhưng ngoài mặt vẫn làm ra bộ dáng người nghe lời dể sai bảo gật đầu một cái.
Uống cho chết cả họ nhà cô đi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là mùi vị “cà phê phin pha với muối hột”! Tha mụ*!! Tôi đây tạm thời nhường nhịn cô, nhãi ranh miệng còn hôi sữa, chị làm người lớn không chấp nhặt cưng, cưng đừng có mà lên mặt nhá. Đợi bà đây con mẹ nó lên chức làm quản lí, tôi thề tôi sẽ trừ lương cô, đuổi việc cô, cho cô chết không chỗ chôn!!! Dám sai bảo bà à???!
(*Tha mụ= TM: con mẹ =.=)
“Chị đi nhanh lên chút đi!!!” Tiểu Diễm - Nhân viên “miệng còn hôi sữa” trong lòng Lâm Uyển Nhu- Võ Thúy Diễm, không kiên nhẫn thúc giục.
Hừ! Thể loại cô ta ghét nhất chính là những người “đi cửa sau” như Lâm Uyển Nhu này, bất tài vô dụng, dựa vào quan hệ cá nhân để bò lên chức vụ, đúng là chã ra làm sao!! Cái này là độc quyền của Thúy Diễm cô a!!!
(TG: *Bó chiếu toàn tập* tưởng giề -_-|||)
“Cha mẹ cô sinh ra cho cô cặp chân chỉ dùng để mang giày trang trí thôi à?!” Trần Ngạc Hy khí thế bừng bừng đột nhiên xuất hiện, thấy cảnh bạn tốt lâu năm bị cô nhóc kia ức hiếp, trong lòng rất không vui.
Cô tiểu nhân viên thoáng đầu là giật mình, lát sau liền xanh mặt ấp úng gọi: “Trần. . . Trần trợ lí!”
“Tên gì nhỉ? À. . .Thúy Diễm hả???!” Trần Ngạc Hy không quan tâm đến cô nàng, tiện tay lật lật tấm thẻ nhân viên đang đeo trên ngực nhóc nhỏ, cười tươi đến là xuân về hoa nỡ phun ra mấy chữ: “Trừ nữa tháng lương!!!”
Thúy Diễm cô nương khóc không ra nước mắt, mặt méo sệt: “Lí do gì ạ?!”
“Ức hiếp nhân viên mới!!! Trừ thêm nữa tháng lương tội sai không biết nhận!!!” Trần Ngạc Hy rất biết tiết kiệm tiền cho ông chủ nhà mình, kiếm cớ trừ ngang trấn dọc.
Oa ha! Cô ở trong này bị tên đại Boss thối đó hăm he trừ lương, ra ngoài chí ít cũng phải có người trúc giận chứ?! Nhỉ???
Lâm Uyển Nhu ở một bên nhìn thói xấu ngàn năm không bỏ của bạn tốt mà đen mặt. Nếu cô đoán không nhầm, số tiền một tháng lương của nhân viên nhỏ kia nhất định bị chuyển khoảng sang tên của cô nàng nào đó đang đứng ở đây! Còn ai nữa chứ, chính là bạn Trần Ngạc Hy yêu tiền như mạng kia rồi!!
“Uyển Nhu, ở đây làm việc không thoải mái cứ nói một tiếng, ta nhất định giúp nhà ngươi an cư lạc nghiệp!” Trần Ngạc Hy tâm huyết dâng trào vỗ vỗ bã vai bạn tốt.
Lâm Uyển Nhu làm ra bộ dáng cảm động muốn chết sụt sịt: “Đồng chí, muôn ngàn lần cảm tạ ngươi!!!”
Trần Ngạc Hy khí phách một tay chống nạnh một tay xua xua: “Không có việc gì thì đừng khách sáo, đều là chị em tốt cả!!!”
Cô nhân viên Thúy Diễm đen mặt đứng nhìn hai người diễn một vở kịch tỷ muội tình thâm mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: Tiền của cô ta a! Một tháng lương cực khổ lam lũ của cô ta a!! Cô ta muốn xin thôi việc, muốn đình công!!! Nhưng mà,. . . thôi đi!
Đến trưa hôm đó, cô nàng Lâm Uyển Nhu mới thực chậm trễ giác ngộ ra rằng: tỷ muội tình thâm chỉ mãi mãi là kịch! Thực tế thì luôn phũ phàng hơn như vậy rất nhiều!!!
Lấy minh chứng cụ thể như:
Tới giờ cơm trưa, Trần Ngạc Hy hăng hái như điên dùng tốc độ tên lữa phóng 125km/h bay vèo vèo xuống chỗ cô, y như chuyện dĩ nhiên mà quăng cho cô một câu: “Bao tao ăn trưa!”
“Tại sao tao phải bao mầy ăn?” Lâm Uyển Nhu rất không thương tiếc lườm lườm cô bạn thân của mình, tiện tay ném lên đầu cô nàng một viên kẹo ngậm.
Trần Ngạc Hy vừa nhanh tay chụp viên kẹo Lâm Uyển Nhu ném qua, vừa không ngừng luôn mồm: “Công lao lúc sáng tao ứng cứu mầy! Chứ mầy nghĩ tao làm không công à?”
“Tao đâu có mượn mày!” Cô nàng nào đó vô cùng ngang ngược hất cái mặt lên trời: “Là do mầy tự mình nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng thôi!!!” Nghĩ muốn cô bỏ tiền ra cho cô bạn này ăn? Xin lỗi lão thiên trên kia! Cô còn chưa có muốn gia nhập vào hàng ngũ vô sản còn bị phá sản đâu!!!
“Lâm Uyển Nhu! Nhà ngươi được lắm, cái đứa ăn cháo đá bát, làm người không có lương tâm nhà ngươi!!! Sau này ta mới không cần giúp nhà ngươi nữa!!” Trần Ngạc Hy tức đến xém chút hộc máu mồm, nhảy tưng tưng lên chửi xối xã.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chuông gió leng ken, cánh cửa mạ vàng của nhà hàng bật mở, Lâm Uyển Nhu theo thói quen cúi đầu máy móc, quên mất bây giờ đã là giờ nghĩ giải lao rồi: “Kính chào quý khách!”
“. . . .” Người khách kia rất lâu sau đó cũng không có trả lời, lâu đến nỗi Lâm Uyển Nhu ngỡ như cái đầu của mình sắp sửa vì mỏi mà rơi luôn xuống đất.
“Nhóc con!” Giọng nói trầm bổng quen tai vang lên. Toàn thân Lâm Uyển Nhu theo đó hóa đá.
Không phải chứ? Hắn ta như thế nào lại xuất hiện nữa rồi??
Chuyện là từ khi Lâm Uyển Nhu vào nhà hàng Phương Nam này làm tính đến nay cũng hơn nữa tháng, đồng chí yêu nghiệt rất biết điều không có xuất hiện lần nào, đúng lúc hôm nay cô nghĩ rằng hắn ta chơi chán rồi nên mới không tìm cô gây sự như trước thì hắn ta lại như hồn ma bóng quế, vật vờ trước mặt cô.
“Anh sao lại ở đây?”
“Sao vậy? Nhìn em khi thấy tôi có vẽ không vui nhỉ?!” Dương Nhật Phong sắc mặt tựa hồ có chút mệt mỏi, đứng dựa lưng vào thành quầy nơi Lâm Uyển Nhu đang làm việc.
Trần Ngạc Hy cô nương rất không có nghĩa khí chuồn mất từ đời thuở nào rồi, cô nàng Thúy Diễm chanh chua cũng đã ra nhà ăn an nhàng thưởng thức bửa trưa của cô ta, sẵn tiện trúc giận lên đầu mấy món ăn. Hiện tại, trong nhà hàng ngoài mấy người khách ra vào thưa thớt thì cũng chỉ còn lại hai người, không khí nhất thời có chút mập mờ.
Lâm Uyển Nhu bị hắn hỏi như vậy, không biết vì sao trong lòng có chút áy náy, vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải!”
Áy náy con quỷ! Cô làm gì mà phải áy náy chứ? Là hắn cắt đứt liên lạc với cô trước, có mấy lần cô gọi điện cho hắn, muốn hỏi thử xem hắn ta chết hay chưa thì đáp lại cho cô chỉ là giọng nói máy móc “Thuê bao không liên lạc được...” mà thôi, một lần, hai lần, rồi ba lần, cô cuối cùng cũng không gọi tiếp nữa!
Dương Nhật Phong nghe được câu trả lời của cô, có chút hài lòng mỉm cười dịu dàng, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: “Ra đây, tôi có thứ này cho em!”
Lâm Uyển Nhu nghe đến được tặng quà, bao nhiêu uất ức tan biến hết, trên mông chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái đuôi, ngoe nguẫy chạy đến trước mặt đồng chí yêu nghiệt: “Thứ gì?”
“Nhắm mắt lại!” Dương tiên sinh ma mãnh nháy mắt với cô một cái.
Lâm Uyển Nhu trong lòng âm thầm gào thét một ngàn lần!
Làm ra vẽ thần bí cái khỉ họ, mau mau đưa quà ra đây cho bổn cô nương Aaa~ !
Nhưng vẫn rất nghe lời nhắm tịt hai mắt.
Đồng chí yêu nghiệt nhìn khuôn mặt trẻ con có chút chờ mong của cô, nhịn không được mém chút phì cười. Hai bàn tay xanh xao hơn thấy rõ rút từ túi quần ra một chiếc hộp được bọc vải nhung màu đỏ sẫm, nhẹ nhàng tháo chiếc nơ trên hộp ra, sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc nhanh chóng hiện ra.
Lâm Uyển Nhu chờ đợi hơi lâu, bắt đầu có chút mất kiêng nhẫn uống éo trong khi đôi mắt còn nhắm tịt: “Nhanh lên đi!!”
Dương Nhật Phong cười cười không nói gì, lấy sợi dây chuyền ra xong liền quăng luôn chiếc hộp sang một xó. Đến khi Lâm Uyển Nhu bị cảm giác lạnh thấu vào nơi cần cổ làm cho giật mình mở mắt ra thì đập ngay vào mắt cô nàng là mặt dây chuyền kim cương đang phát ra ánh sáng chói lóa.
“Thứ này...???” Cô nàng nào đó kinh ngạc đến mức há hốc mồm, còn chưa nói được gì thì Dương Nhật Phong đã tự nhiên như lẽ hiển nhiên mà dựa cả thân người lên vai cô, cái mũi còn không an phận tiến sâu vào hõm cổ cô hít hà.
Lâm Uyển Nhu bị hắn làm cho vừa nhột vừa thẹn, đỏ mặt định đẩy hắn ra thì tên nào đó chỉ nhe giọng buông cho cô một câu hờ hững: “Quà mừng em có công việc mới!”
Cô nhất thời sững người, muốn nói gì đó nhưng không hiểu tại sao ra tới miệng lại hóa thành hai tiếng: “Cảm ơn” nhỏ như muỗi kêu.
Quà mừng công việc mới?
Cô là nên cảm động vì tấm lòng này của hắn hay sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.