Chương 45: Cùng nhau đi ra mắt.
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
21/07/2017
Đúng như lời Dương Nhật Phong đã nói từ hai hôm trước, hiện tại Lâm Uyển Nhu đang đứng ngốc trong sân bay, nhìn đủ loại người, đủ dân tộc ra ra vào
vào mà muốn chống cả mặt. Cô lại bị lừa gạt! Thực ra từ lúc cùng nhau về thành phố C ra mắt gia đình cô, anh đã nuôi nấng ý định này, lại thật
không may cho người làm con gái như cô, bị cả nhà đẩy đi không một chút
nuối tiếc.
Càng nghĩ lại càng giận, nhìn cái người đang nhởn nhơ như không có chuyện gì đang đứng xếp hàng soát vé, thật muốn cắn anh một cái cho hả giận!
“Uyển Nhu?” Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc đã mấy ngày không nghe thấy lảnh lót truyền tới từ phía sau, Lâm Uyển Nhu giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy Trần Ngạc Hy tay trong tay với Dương Hoàng Phương – ông chủ đương nhiệm của cô.
Cô nàng nào đó vô cùng ngạc nhiên, ngay cả mồm cũng há to đến mức nhét vừa một quả trứng vịt vào: “Sao hai người cũng ở đây?” Tiến triển như thế này không phải quá nhanh sao? Còn nhớ hôm nào còn về quê sau cô, hôm nay đã muốn lên máy bay bay đi đâu? Nếu cô nhớ không nhầm, Dương Hoàng Phương cùng Dương Nhật Phong là bạn chơi chung từ thuở ‘ở truồng tắm mưa’, nói như vậy quê của anh ta cũng là ở thành phố Z?!
“Tao cũng đang muốn hỏi mày đây!” Trần Ngạc Hy buông tay Dương Hoàng Phương chạy nhanh tới bên cạnh bạn tốt, ánh mắt gian manh nhìn ngó dò xét đến mức Lâm Uyển Nhu ngượng ngùng đỏ mặt: “Đi cùng tên kia sao?” Vừa nói vừa chỉ chỉ về phía đồng chí Yêu nghiệt đang đứng cách đó không xa.
Lâm Uyển Nhu không nói, chỉ khẽ gật gật đầu, lại nhìn ông chủ đương nhiệm của mình, tò mò hỏi: “Hai người cũng muốn về quê sao?”
“Phải, thật trùng hợp!” Dương Hoàng Phương khách sao cười một cái coi như chào hỏi. Lâm Uyển Nhu lãng tránh ho khan một tiếng, cô còn chưa có nói muốn đi thành phố Z đâu, trùng hợp cái gì mà trùng hợp chứ!
Trong lúc ba người còn đang nói chuyện câu được câu mất, Dương Nhật Phong không biết từ lúc nào đã quay trở lại đứng bên cạnh Lâm Uyển Nhu: “Dương Hoàng Phương, năng suất không tệ, nhưng còn phải rèn luyện thêm!” Tên nào đó không biết xấu hổ vỗ vỗ bã vai bạn tốt. Mà người bạn tốt nào đó cũng không bị chọc tức, ngược lại rất phúc hậu cười cười: “Cảm ơn quá khen, ít nhất cũng không đến nổi tận ba năm còn chưa tìm thấy bóng người như ai kia!” Trong lời nói toàn là độc.
Đồng chí Yêu nghiệt nhất thời câm nín.
Chuyện này có thể trách anh sao? Muốn trách thì trách cái cô gái nào đó lừa gạt con trai nhà lành như anh lại còn trốn mất biệt. Nhưng suy cho cùng vẫn là không thể chối cãi việc anh thất sách... Aizz~
Lâm Uyển Nhu ngượng ngùng quệt quệt mũi, đúng lúc này tiếng thông báo vang lên giải thoát cho cặp đôi nào đó. Dương Hoàng Phương chạy đi soát vé, xong xuôi đâu đấy bốn người liền cùng nhau lên máy bay. Vì là cùng chuyến bay lại ngồi cùng khoan máy bay, cho nên mới quyết định sẽ cùng nhau đi một thể.
Chuyện trên máy bay tương đối không đáng nói, bởi vì hai cô nàng nào đó đều là lần đầu tiên ngồi máy bay, cho nên khi máy bay vừa cất cánh liền vùi đầu ngủ mất, bỏ lại hai vị đồng chí họ Dương nhàn rỗi sinh nông nổi, cả quảng đường không biết làm gì ngoài nhỏ giọng bới móc nhau.
Quãng đường một giờ đồng hờ nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vừa vặn đủ để hai tên đàn ông bới móc tới chuyện xấu từ lúc mới ra đời của đối phương, cũng đủ để hai cô nàng ngủ một giấc ngon lành. Lúc bốn người vừa đặt chân xuống sân bay thành phố Z đã là mười giờ sáng, vừa nhìn một vòng liền thấy được mẹ Dương đang đứng cùng cha Dương ở phi trường.
“Ba, mẹ!” Dương Nhật Phong vui mừng gọi. Bên kia, ba Dương cùng mẹ Dương cũng kích động không kém gì con trai, một bước dài như ba bước chạy ùa về phía bốn người trẻ tuổi đang đứng. Lâm Uyển Nhu mơ mơ màng màng cúi người chào hỏi: “Con chào ba mẹ!”
Nói xong mới phát hiện hình như, có chút, có lẽ là... đã sai ở đâu đó.
Vẻ mặt Yêu nghiệt tiên sinh vừa kinh ngạc vừa quỷ dị nhìn cô chằm chằm, ngay cả hai người được gọi là ‘ba mẹ’ cũng không biết nói cái gì cho phải. Đến lúc Lâm Uyển Nhu phát hiện mình nhầm lẫn ở đâu thì đã muộn, chỉ thấy mẹ Dương cười tươi như hoa, vẻ mặt từ ái nhân hậu: “Ngoan lắm ngoan lắm, mẹ rất hài lòng!”
Lâm Uyển Nhu: “...” Cô thật muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho xong! Không thể tin được, cô vậy mà lại hồ đồ gọi theo Dương Nhật Phong, còn gọi rất chi là thuận mồm thuận miệng.
Ba Dương là người nhìn xa trông rộng, thấy con dâu tương lai đang xấu hổ cúi gầm mặt liền đánh sang chủ đề khác, tiến lên một bước vỗ vai Dương Hoàng Phương: “Cháu cũng về rồi à, ba cháu còn đang lo cháu quên mất đường!”
“Chú à...” Dương đại boss cười xòa một tiếng, đối với vấn đề phụ thân đại nhân ở nhà có bao nhiêu bất mãn về mình làm như không quan tâm cho lắm, khom người lục lọi từ hành lý ra một gói quà được bọc đỏ chót: “Quà năm mới sớm, tết năm nay nhà hàng bận rất nhiều việc, có lẽ cháu không về được nên bây giờ tặng luôn một thể ạ!”
“Há, là trà Bắc loại chú thích nhất đây sao? Tiểu Phương thật hiểu chuyện...” Ba Dương cười hiền hậu, quay sang nhìn con trai ruột đang đứng hàn huyên với mẹ bên kia: “Phong, xem con đi!”
Dương Nhật Phong đột nhiên bị gọi tên, nhìn nhìn thứ trong tay cha mình bằng ánh mắt coi thường, cánh tay không nghiêm túc choàng qua vai Lâm Uyển Nhu bên cạnh: “Quà này của con còn lớn hơn!”
Lâm Uyển Nhu xấu hổ ho khan một tiếng, nghĩ muốn gạt tay anh ra lại bị mẹ Dương bên cạnh nhìn chằm chằm, không biết phải làm sao mới đúng. Chợt nhớ ra cái gì, cô nàng liền chọn trong đóng túi lớn đang cầm ra một phần quà to nhất, lễ phép đưa tới trước mặt mẹ Dương: “Bác gái, cái này con biếu gia đình ạ!”
Mẹ Dương đón lấy món quà của cô, cười gian: “Sao lại gọi là bác gái rồi? Gọi như lúc nãy mới tốt!”
Lâm Uyển Nhu: “...” Mẹ của Yêu nghiệt quả không hổ danh là mẹ của Yêu nghiệt, cách thức chỉnh người cũng giống như nhau!
Dương Nhật Phong tà ác cười trên nổi đau của bạn gái, lâu sau lại như nghĩ ra cái gì, nhìn ba mẹ mình khó hiểu: “Sao chúng ta còn chưa về nhà?”
“A!” Mẹ Dương vỗ đầu một cái, móc từ túi xách ra một tờ giấy. Lâm Uyển Nhu ở ngay bên cạnh bà nên nhìn khá rõ, bên trên tờ giấy kia có dán bức hình một cậu nhóc chừng năm – sáu tuổi đang lãnh đạm nhìn ống kính, sau lưng hình như là quang cảnh trong khu công viên trò chơi.
Mẹ Dương quơ quơ tấm hình trong tay: “Còn phải chờ một người nữa!” Lời bà vừa dứt, từ phía xa xa đã thấy cậu nhóc trên hình một tay kéo cái vali to đùng, một tay cầm tờ giấy giống mẹ Dương, đang từ từ tiến lại gần, âm thanh còn chút non nớt nhưng thập phần nghiêm túc: “Bà nuôi!”
Trong phút chốc, trái tim Lâm Uyển Nhu bị giọng nói kia làm cho mềm nhũn.
Càng nghĩ lại càng giận, nhìn cái người đang nhởn nhơ như không có chuyện gì đang đứng xếp hàng soát vé, thật muốn cắn anh một cái cho hả giận!
“Uyển Nhu?” Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc đã mấy ngày không nghe thấy lảnh lót truyền tới từ phía sau, Lâm Uyển Nhu giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy Trần Ngạc Hy tay trong tay với Dương Hoàng Phương – ông chủ đương nhiệm của cô.
Cô nàng nào đó vô cùng ngạc nhiên, ngay cả mồm cũng há to đến mức nhét vừa một quả trứng vịt vào: “Sao hai người cũng ở đây?” Tiến triển như thế này không phải quá nhanh sao? Còn nhớ hôm nào còn về quê sau cô, hôm nay đã muốn lên máy bay bay đi đâu? Nếu cô nhớ không nhầm, Dương Hoàng Phương cùng Dương Nhật Phong là bạn chơi chung từ thuở ‘ở truồng tắm mưa’, nói như vậy quê của anh ta cũng là ở thành phố Z?!
“Tao cũng đang muốn hỏi mày đây!” Trần Ngạc Hy buông tay Dương Hoàng Phương chạy nhanh tới bên cạnh bạn tốt, ánh mắt gian manh nhìn ngó dò xét đến mức Lâm Uyển Nhu ngượng ngùng đỏ mặt: “Đi cùng tên kia sao?” Vừa nói vừa chỉ chỉ về phía đồng chí Yêu nghiệt đang đứng cách đó không xa.
Lâm Uyển Nhu không nói, chỉ khẽ gật gật đầu, lại nhìn ông chủ đương nhiệm của mình, tò mò hỏi: “Hai người cũng muốn về quê sao?”
“Phải, thật trùng hợp!” Dương Hoàng Phương khách sao cười một cái coi như chào hỏi. Lâm Uyển Nhu lãng tránh ho khan một tiếng, cô còn chưa có nói muốn đi thành phố Z đâu, trùng hợp cái gì mà trùng hợp chứ!
Trong lúc ba người còn đang nói chuyện câu được câu mất, Dương Nhật Phong không biết từ lúc nào đã quay trở lại đứng bên cạnh Lâm Uyển Nhu: “Dương Hoàng Phương, năng suất không tệ, nhưng còn phải rèn luyện thêm!” Tên nào đó không biết xấu hổ vỗ vỗ bã vai bạn tốt. Mà người bạn tốt nào đó cũng không bị chọc tức, ngược lại rất phúc hậu cười cười: “Cảm ơn quá khen, ít nhất cũng không đến nổi tận ba năm còn chưa tìm thấy bóng người như ai kia!” Trong lời nói toàn là độc.
Đồng chí Yêu nghiệt nhất thời câm nín.
Chuyện này có thể trách anh sao? Muốn trách thì trách cái cô gái nào đó lừa gạt con trai nhà lành như anh lại còn trốn mất biệt. Nhưng suy cho cùng vẫn là không thể chối cãi việc anh thất sách... Aizz~
Lâm Uyển Nhu ngượng ngùng quệt quệt mũi, đúng lúc này tiếng thông báo vang lên giải thoát cho cặp đôi nào đó. Dương Hoàng Phương chạy đi soát vé, xong xuôi đâu đấy bốn người liền cùng nhau lên máy bay. Vì là cùng chuyến bay lại ngồi cùng khoan máy bay, cho nên mới quyết định sẽ cùng nhau đi một thể.
Chuyện trên máy bay tương đối không đáng nói, bởi vì hai cô nàng nào đó đều là lần đầu tiên ngồi máy bay, cho nên khi máy bay vừa cất cánh liền vùi đầu ngủ mất, bỏ lại hai vị đồng chí họ Dương nhàn rỗi sinh nông nổi, cả quảng đường không biết làm gì ngoài nhỏ giọng bới móc nhau.
Quãng đường một giờ đồng hờ nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vừa vặn đủ để hai tên đàn ông bới móc tới chuyện xấu từ lúc mới ra đời của đối phương, cũng đủ để hai cô nàng ngủ một giấc ngon lành. Lúc bốn người vừa đặt chân xuống sân bay thành phố Z đã là mười giờ sáng, vừa nhìn một vòng liền thấy được mẹ Dương đang đứng cùng cha Dương ở phi trường.
“Ba, mẹ!” Dương Nhật Phong vui mừng gọi. Bên kia, ba Dương cùng mẹ Dương cũng kích động không kém gì con trai, một bước dài như ba bước chạy ùa về phía bốn người trẻ tuổi đang đứng. Lâm Uyển Nhu mơ mơ màng màng cúi người chào hỏi: “Con chào ba mẹ!”
Nói xong mới phát hiện hình như, có chút, có lẽ là... đã sai ở đâu đó.
Vẻ mặt Yêu nghiệt tiên sinh vừa kinh ngạc vừa quỷ dị nhìn cô chằm chằm, ngay cả hai người được gọi là ‘ba mẹ’ cũng không biết nói cái gì cho phải. Đến lúc Lâm Uyển Nhu phát hiện mình nhầm lẫn ở đâu thì đã muộn, chỉ thấy mẹ Dương cười tươi như hoa, vẻ mặt từ ái nhân hậu: “Ngoan lắm ngoan lắm, mẹ rất hài lòng!”
Lâm Uyển Nhu: “...” Cô thật muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho xong! Không thể tin được, cô vậy mà lại hồ đồ gọi theo Dương Nhật Phong, còn gọi rất chi là thuận mồm thuận miệng.
Ba Dương là người nhìn xa trông rộng, thấy con dâu tương lai đang xấu hổ cúi gầm mặt liền đánh sang chủ đề khác, tiến lên một bước vỗ vai Dương Hoàng Phương: “Cháu cũng về rồi à, ba cháu còn đang lo cháu quên mất đường!”
“Chú à...” Dương đại boss cười xòa một tiếng, đối với vấn đề phụ thân đại nhân ở nhà có bao nhiêu bất mãn về mình làm như không quan tâm cho lắm, khom người lục lọi từ hành lý ra một gói quà được bọc đỏ chót: “Quà năm mới sớm, tết năm nay nhà hàng bận rất nhiều việc, có lẽ cháu không về được nên bây giờ tặng luôn một thể ạ!”
“Há, là trà Bắc loại chú thích nhất đây sao? Tiểu Phương thật hiểu chuyện...” Ba Dương cười hiền hậu, quay sang nhìn con trai ruột đang đứng hàn huyên với mẹ bên kia: “Phong, xem con đi!”
Dương Nhật Phong đột nhiên bị gọi tên, nhìn nhìn thứ trong tay cha mình bằng ánh mắt coi thường, cánh tay không nghiêm túc choàng qua vai Lâm Uyển Nhu bên cạnh: “Quà này của con còn lớn hơn!”
Lâm Uyển Nhu xấu hổ ho khan một tiếng, nghĩ muốn gạt tay anh ra lại bị mẹ Dương bên cạnh nhìn chằm chằm, không biết phải làm sao mới đúng. Chợt nhớ ra cái gì, cô nàng liền chọn trong đóng túi lớn đang cầm ra một phần quà to nhất, lễ phép đưa tới trước mặt mẹ Dương: “Bác gái, cái này con biếu gia đình ạ!”
Mẹ Dương đón lấy món quà của cô, cười gian: “Sao lại gọi là bác gái rồi? Gọi như lúc nãy mới tốt!”
Lâm Uyển Nhu: “...” Mẹ của Yêu nghiệt quả không hổ danh là mẹ của Yêu nghiệt, cách thức chỉnh người cũng giống như nhau!
Dương Nhật Phong tà ác cười trên nổi đau của bạn gái, lâu sau lại như nghĩ ra cái gì, nhìn ba mẹ mình khó hiểu: “Sao chúng ta còn chưa về nhà?”
“A!” Mẹ Dương vỗ đầu một cái, móc từ túi xách ra một tờ giấy. Lâm Uyển Nhu ở ngay bên cạnh bà nên nhìn khá rõ, bên trên tờ giấy kia có dán bức hình một cậu nhóc chừng năm – sáu tuổi đang lãnh đạm nhìn ống kính, sau lưng hình như là quang cảnh trong khu công viên trò chơi.
Mẹ Dương quơ quơ tấm hình trong tay: “Còn phải chờ một người nữa!” Lời bà vừa dứt, từ phía xa xa đã thấy cậu nhóc trên hình một tay kéo cái vali to đùng, một tay cầm tờ giấy giống mẹ Dương, đang từ từ tiến lại gần, âm thanh còn chút non nớt nhưng thập phần nghiêm túc: “Bà nuôi!”
Trong phút chốc, trái tim Lâm Uyển Nhu bị giọng nói kia làm cho mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.