Chương 44: Ăn vạ còn phải tùy người
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
08/07/2017
Phong cách ‘hỏi cung’ cùng thái độ trở mặt của bà ngoại Lâm không khác với mẹ Lâm bao nhiêu, Dương Nhật Phong đã qua được vòng khảo hạch của mẹ Lâm,
nên việc đối phó với mẹ của mẹ Lâm cũng không có gì là quá khó khăn.
Trong vòng chưa đầy mười lăm phút, bà ngoại của Lâm Uyển Nhu đã nhanh
chóng nhảy về phe ‘kiên quyết gả đi’ chung chiến tuyến với những người
còn lại.
Lâm Uyển Nhu nhìn cảnh tượng này không biết là nên vui hay nên buồn. Tại vì sao ai ai sau khi theo phe đồng chí Yêu nghiệt cũng đều cho rằng thái độ của cô không được tốt, không có thành ý, cô phụ tấm lòng của anh vậy?
Rõ ràng là anh tính kế cô à nha~ Ví như chuyện hai hôm nữa phải đến thành phố Z ra mắt gia đình anh, nếu hôm nay bà ngoại không ép hỏi, có lẽ đến tận khi xuất phát cô mới được biết. Càng nghĩ lại càng thấy uất ức, nhất định phải tìm cơ hội cho tên Yêu nghiệt này một bài học mới được! Ví như... đuổi xuống giường?!
Dương Nhật Phong như đoán ra được suy nghĩ trong lòng bạn gái, sau khi quang minh chính đại cứ như chủ nhà tiễn bà ngoại Lâm ra khỏi cửa, lập tức sáp lại ôm Lâm Uyển Nhu vào lòng, nhỏ giọng làm nũng: “Anh biết sai rồi!”
“Em khi nào thì hứa sẽ đi với anh?” Cô nàng nào đó không cam tâm bị người ta tính kế, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm chuyến này nhất quyết không làm theo lời anh.
Dương Nhật Phong không cho là đúng cau mày, giọng điệu mang theo mấy phần bất mãn: “Chúng ta sớm muộn gì cũng phải đến bước này, anh chỉ muốn cho em một chút bất ngờ thôi! Bảo bối, đừng như vậy~”
“Hừ!” Lâm Uyển Nhu không vui, ngay cả một ánh mắt tốt lành cũng không tình nguyện cấp cho anh: “Cái gì mà bước này? Ai nói em phải gả cho anh?!”
“Ý em là không muốn gả?” Yêu nghiệt tiên sinh sắc mặt chuyển sang khó coi, đem cô xoay thẳng lại, mắt nhìn thẳng vào mắt anh: “Em đã là người của anh, còn có thể gả cho ai?!”
Lâm Uyển Nhu thấy chết không sờn, dững dưng: “Gả cho ai cũng được! Anh xem, bây giờ đã là thế kỹ Hai mươi mốt rồi, có một số chuyện cũng chả còn quá quan trọng nữa” Cô có một tật xấu, chính là lúc trong người đang khó chịu sẽ không cân nhắc lời nói nặng nhẹ, muốn nói gì thì nói, nói cho người ta nghe tức chết mới thôi.
Quả nhiên Dương Nhật Phong thật sự tức giận, gân xanh trên trán cũng giật giật, âm trầm quát lên khe khẽ: “Lâm Uyển Nhu!”
Lâm Uyển Nhu nghe anh gọi cả họ lẫn tên mình, nhất thời ý thức được nguy hiểm gia tăng, vội vàng ngậm mồm không dám nói tiếp, chỉ sợ anh nổi điên đem cổ cô vặn gãy luôn thì xong.
“Anh cho em nói lại lần nữa, em dám nói, coi như hủy bỏ dự định kia của anh, chúng ta không cần đi thành phố Z, sau này cũng không cần gặp mặt nữa!” Dương Nhật Phong điều chỉnh lại cảm xúc, buông hai bàn tay đang ở trên người cô xuống, cả mặt đều là biểu tình nghiêm túc, giống như nếu cô thực sự nói ra, anh sẽ lập tức một đi không trở lại vậy.
Thực ra hơn ai hết, anh đang hối hận tới mức muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho xong, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh như nước nhằm tao sự uy hiếp cho cô gái ngốc trước mặt. Hừ! Cô mà dám nói ra, anh nhất định đem cô trói lên xà nhà, đánh vào mông một trận cho chừa!!!
Muốn anh buông tay, mơ cũng không được phép mơ!
Lâm Uyển Nhu quả nhiên bị vẻ âm trầm vờ vịt của anh hù phải, cả người từ trên xuống dưới đều lúng túng không biết làm sao. Suy nghĩ một lúc lâu liền cảm thấy bản thân thật sự nói chuyện có một chút quá đáng, nhưng mà... rõ ràng ban đầu là lỗi của anh, sao vừa bàn qua tán lại có mấy câu đã biến thành đỗ hết lên đầu cô rồi? Cô đây CMN rất là không phục!
Yêu nghiệt tiên sinh trở nên hung dữ phải làm sao? Tất nhiên là phải hung dữ hơn anh một bậc, sau đó một khóc, hai nháo, ba thắt cổ cho anh xem!
Yêu nghiệt tiên sinh làm nũng phải xử trí thế nào? Tất nhiên phải tỏ ra thờ ơ, không thèm để ý đến anh!
Yêu nghiệt tiên sinh im lặng thì phải làm sao? Cái này thì nguy hiểm rồi, im lặng chứng tỏ anh đang rất tức giận nhưng phải đè nén, cho nên tốt nhất là ngoan ngoãn nhận sai trước, sau đó khi mọi chuyện êm xuôi rồi mới có thể cho anh một bài học!
Vì thế, trong hoàn cảnh hiện tại, cô nàng nào đó vô cùng sáng suốt cố gắng giả vờ đáng thương: “Anh hung dữ với em, rõ ràng là anh sai trước... Ô hu hu~ Bây giờ lại muốn không cần em, lại muốn cãi nhau với em~ Hu Oa~”
Quả nhiên chiêu này vừa tung ra, cả người Dương Nhật Phong đều trở nên mềm nhũn. Chết tiệt, anh chính là không có sức chống đỡ với bộ dạng này của cô, dẫu biết đây chỉ toàn là chiêu trò ăn vạ, nhưng suy cho cùng anh vẫn không nhẫn tâm xem cô rơi lệ.
Yêu nghiệt tiên sinh vươn tay lau lau mấy giọt nước mắt khó khăn lắm Lâm Uyển Nhu mới rặn ra được, giọng điệu trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: “Thôi được rồi, không cần giả vờ nữa, anh không thích thấy em khóc!”
Cô nàng nào đó biết được bản thân đã an toàn qua một kiếp nạn, lập tức nín khóc mỉm cười, hoàn toàn không có bộ dáng ủy khuất ăn năn, giống như người vừa lúc nảy không phải mình vậy, chủ động nhào qua dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng Dương Nhật Phong, đem mặt cọ cọ vào hỏm cổ anh: “Em biết rồi! Nhưng sau này có chuyện gì cũng không được giấu em nghe không?!”
Dương Nhật Phong hết cách, mỉm cười vuốt vuốt tóc cô: “Biết!”
“Không cần nói những câu lúc nảy dọa em, em rất sợ!” Lại thuận nước làm tới, nhân cơ hội ép buộc hứa hẹn.
“Được!”
...
Từ chuyện này rút ra cho chúng ta một kinh nghiệm! Vào tùy thời điểm phải tìm đúng cách, muốn làm nũng hay ăn vạ cũng tùy thời cơ, tùy người mới có thể ăn vạ!
Lâm Uyển Nhu nhìn cảnh tượng này không biết là nên vui hay nên buồn. Tại vì sao ai ai sau khi theo phe đồng chí Yêu nghiệt cũng đều cho rằng thái độ của cô không được tốt, không có thành ý, cô phụ tấm lòng của anh vậy?
Rõ ràng là anh tính kế cô à nha~ Ví như chuyện hai hôm nữa phải đến thành phố Z ra mắt gia đình anh, nếu hôm nay bà ngoại không ép hỏi, có lẽ đến tận khi xuất phát cô mới được biết. Càng nghĩ lại càng thấy uất ức, nhất định phải tìm cơ hội cho tên Yêu nghiệt này một bài học mới được! Ví như... đuổi xuống giường?!
Dương Nhật Phong như đoán ra được suy nghĩ trong lòng bạn gái, sau khi quang minh chính đại cứ như chủ nhà tiễn bà ngoại Lâm ra khỏi cửa, lập tức sáp lại ôm Lâm Uyển Nhu vào lòng, nhỏ giọng làm nũng: “Anh biết sai rồi!”
“Em khi nào thì hứa sẽ đi với anh?” Cô nàng nào đó không cam tâm bị người ta tính kế, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm chuyến này nhất quyết không làm theo lời anh.
Dương Nhật Phong không cho là đúng cau mày, giọng điệu mang theo mấy phần bất mãn: “Chúng ta sớm muộn gì cũng phải đến bước này, anh chỉ muốn cho em một chút bất ngờ thôi! Bảo bối, đừng như vậy~”
“Hừ!” Lâm Uyển Nhu không vui, ngay cả một ánh mắt tốt lành cũng không tình nguyện cấp cho anh: “Cái gì mà bước này? Ai nói em phải gả cho anh?!”
“Ý em là không muốn gả?” Yêu nghiệt tiên sinh sắc mặt chuyển sang khó coi, đem cô xoay thẳng lại, mắt nhìn thẳng vào mắt anh: “Em đã là người của anh, còn có thể gả cho ai?!”
Lâm Uyển Nhu thấy chết không sờn, dững dưng: “Gả cho ai cũng được! Anh xem, bây giờ đã là thế kỹ Hai mươi mốt rồi, có một số chuyện cũng chả còn quá quan trọng nữa” Cô có một tật xấu, chính là lúc trong người đang khó chịu sẽ không cân nhắc lời nói nặng nhẹ, muốn nói gì thì nói, nói cho người ta nghe tức chết mới thôi.
Quả nhiên Dương Nhật Phong thật sự tức giận, gân xanh trên trán cũng giật giật, âm trầm quát lên khe khẽ: “Lâm Uyển Nhu!”
Lâm Uyển Nhu nghe anh gọi cả họ lẫn tên mình, nhất thời ý thức được nguy hiểm gia tăng, vội vàng ngậm mồm không dám nói tiếp, chỉ sợ anh nổi điên đem cổ cô vặn gãy luôn thì xong.
“Anh cho em nói lại lần nữa, em dám nói, coi như hủy bỏ dự định kia của anh, chúng ta không cần đi thành phố Z, sau này cũng không cần gặp mặt nữa!” Dương Nhật Phong điều chỉnh lại cảm xúc, buông hai bàn tay đang ở trên người cô xuống, cả mặt đều là biểu tình nghiêm túc, giống như nếu cô thực sự nói ra, anh sẽ lập tức một đi không trở lại vậy.
Thực ra hơn ai hết, anh đang hối hận tới mức muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho xong, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh như nước nhằm tao sự uy hiếp cho cô gái ngốc trước mặt. Hừ! Cô mà dám nói ra, anh nhất định đem cô trói lên xà nhà, đánh vào mông một trận cho chừa!!!
Muốn anh buông tay, mơ cũng không được phép mơ!
Lâm Uyển Nhu quả nhiên bị vẻ âm trầm vờ vịt của anh hù phải, cả người từ trên xuống dưới đều lúng túng không biết làm sao. Suy nghĩ một lúc lâu liền cảm thấy bản thân thật sự nói chuyện có một chút quá đáng, nhưng mà... rõ ràng ban đầu là lỗi của anh, sao vừa bàn qua tán lại có mấy câu đã biến thành đỗ hết lên đầu cô rồi? Cô đây CMN rất là không phục!
Yêu nghiệt tiên sinh trở nên hung dữ phải làm sao? Tất nhiên là phải hung dữ hơn anh một bậc, sau đó một khóc, hai nháo, ba thắt cổ cho anh xem!
Yêu nghiệt tiên sinh làm nũng phải xử trí thế nào? Tất nhiên phải tỏ ra thờ ơ, không thèm để ý đến anh!
Yêu nghiệt tiên sinh im lặng thì phải làm sao? Cái này thì nguy hiểm rồi, im lặng chứng tỏ anh đang rất tức giận nhưng phải đè nén, cho nên tốt nhất là ngoan ngoãn nhận sai trước, sau đó khi mọi chuyện êm xuôi rồi mới có thể cho anh một bài học!
Vì thế, trong hoàn cảnh hiện tại, cô nàng nào đó vô cùng sáng suốt cố gắng giả vờ đáng thương: “Anh hung dữ với em, rõ ràng là anh sai trước... Ô hu hu~ Bây giờ lại muốn không cần em, lại muốn cãi nhau với em~ Hu Oa~”
Quả nhiên chiêu này vừa tung ra, cả người Dương Nhật Phong đều trở nên mềm nhũn. Chết tiệt, anh chính là không có sức chống đỡ với bộ dạng này của cô, dẫu biết đây chỉ toàn là chiêu trò ăn vạ, nhưng suy cho cùng anh vẫn không nhẫn tâm xem cô rơi lệ.
Yêu nghiệt tiên sinh vươn tay lau lau mấy giọt nước mắt khó khăn lắm Lâm Uyển Nhu mới rặn ra được, giọng điệu trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: “Thôi được rồi, không cần giả vờ nữa, anh không thích thấy em khóc!”
Cô nàng nào đó biết được bản thân đã an toàn qua một kiếp nạn, lập tức nín khóc mỉm cười, hoàn toàn không có bộ dáng ủy khuất ăn năn, giống như người vừa lúc nảy không phải mình vậy, chủ động nhào qua dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng Dương Nhật Phong, đem mặt cọ cọ vào hỏm cổ anh: “Em biết rồi! Nhưng sau này có chuyện gì cũng không được giấu em nghe không?!”
Dương Nhật Phong hết cách, mỉm cười vuốt vuốt tóc cô: “Biết!”
“Không cần nói những câu lúc nảy dọa em, em rất sợ!” Lại thuận nước làm tới, nhân cơ hội ép buộc hứa hẹn.
“Được!”
...
Từ chuyện này rút ra cho chúng ta một kinh nghiệm! Vào tùy thời điểm phải tìm đúng cách, muốn làm nũng hay ăn vạ cũng tùy thời cơ, tùy người mới có thể ăn vạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.