Chương 11: Mỹ Thiếu Niên Lạ Mặt
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Cái gì là bi thảm?
Như Lâm Uyển Nhu cô chính là bi con mẹ nó thảm đây!!! T^T
Ai đời mồi dâng tới miệng sói, con sói thà bất tỉnh nhân sự cũng không thèm ăn mồi?! Nên nói đồng chí Yêu nghiệt giữ thân như ngọc, Liễu Hạ Huệ* tái thế, hay là nên nói cô đây hoàn toàn, hoàn toàn không có sức quyến rũ đây?!
(*Liễu Hạ Huệ: (720 Trước Công Nguyên- 621 Trước Công Nguyên), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa ). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông. Chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.)
Khinh người quá đáng nha!!
Nhưng mà cũng không thể hoàn oán trách hắn được, vì hắn. . . bệnh rồi! Cư nhiên còn sốt tận 38⁰!!
Chuyện là đêm hôm đó, Lâm Uyển Nhu lực bất tòng tâm giữ nguyên hiện trạng cho Dương Nhật Phong ngủ trên người mình, nói ra không phải cao thượng gì, chỉ là cô căn bản không đẩy nổi hắn ta sang một bên, mà dẫu có đẩy ra được cũng không thoát được cánh cửa phòng đang khóa kín như bưng kia, cho nên cô nàng thiện tâm trỗi dậy, nhìn đồng chí nào đó nằm trên người mình không ngừng . . . rỏ nước miếng, bản chất làm mẹ bỗng nhiên bùng nổ.
Rỏ đến lúc áo của cô ướt nhẹp một mảng, Lâm Uyển Nhu mới thấy có điều không ổn. . . Ô hô! Thần kì thay, làm ướt áo cô không phải nước miếng mà là mồ hôi của hắn nha! Nếu không nước miếng làm sao lại chảy đến tận trán hắn chứ? Họa chăng chính là nước miếng của cô. -_-|||
Lâm Uyển Nhu đưa tay lên sờ thử, phi thường giật mình rụt tay lại.
Nóng quá! Nóng đến dọa người!!!
Lâm Uyển Nhu thần hồn nát thần tính lay lay thân thể hắn, nhưng lay thế nào cũng không lay cho hắn dậy được, ngược lại trên người càng ngày càng nặng. Cô đúng là thảm tới mức ra đường liền đạp trúng phân chó mà ~~~ Một người vốn đang khỏe mạnh trân trân như vậy, thế nào không đầy một tiếng đồng hồ liền biến thành cài xác không hồn rồi?!
Cô nàng nào đó khóc không ra nước mắt, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Không ngờ nhìn bề ngoài hắn ta mảnh khảnh như vậy, thực chất lại nặng thành cái dạng như vầy a!
Ể! Sao cô không nghĩ ra sớm hơn? Điện thoại, chính là thứ này mới có thể giải quyết tình hình hiện tại!
Thế là cô nàng nào đó suy nghĩ một hồi, do dự không biết có nên trong lúc hắn bất tỉnh nhân sự như vậy thuận tiện lấy cớ tìm điện thoại sẵn dịp ăn của hắn một chút đậu phụ không?!
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật tà ác!
Ân hận– ing~~
Lâm Uyển Nhu suy diễn thì suy diễn, tay phải cũng đang ỳ ạch bò vào túi quần của tên nào đó rồi! Ai biểu hắn để điện thoại ở đâu không để, lại để trong đó chứ?! Cô là vạn bất đắc dĩ, vạn bất đắc dĩ a!!!╮(╯▽╰)╭
Tìm trong danh bạ một số điện thoại nhìn có vẽ đẹp nhất, Lâm Uyển Nhu bắt đầu gọi cầu cứu. Không đầy năm giây sau, bên đầu dây bên kia vang lên tiếng càu nhàu quen tai của tên nào đó cũng mang họ Dương:
“Hừ, mày khuẩn nhân viên của tao chạy mất còn dám gọi cho tao?” Dương Hoàng Phương khó chịu rít qua điện thoại.
Trên trán Lâm Uyển Nhu khoa trương xuất hiện ba đường hắc tuyến vừa đen vừa dài, đang định mở miệng báo cáo thân phận cùng lòng cảm kích vô biên, bên kia, Dương Hoàng Phương giống như két ăn được ớt mà lột lưỡi nói không ngừng: “Bất quá đỡ tốn hai ngày lương, cũng cảm ơn mày!”
Lâm Uyển Nhu mặt đen xì xì, chút cảm kích trong lòng không giết mà tự chết chả còn mẫu vụn. Nhưng mà hiện tại không phải lúc để cô so đo mấy chuyện này: “Ông chủ, làm ơn đến nhà Nhật Phong, anh ta bị sốt cao, ngất luôn rồi!!”
Dương Hoàng Phương vốn còn đang định kêu ca thêm vài câu, nghe xong lời này đều miễn cưỡng nuốt lại hết: “Cô là. . .?”
“Tôi là người bị anh trừ lương đây! Ông chủ!!!” Lâm Uyển Nhu lạnh mặt phun một câu, ngắt máy.
Chỗ nào đó trong thành phố, Dương Hoàng Phương chết trân nhìn vào cái di động còn đang phát ra âm thanh “tút tút” vô nghĩa mà rùng mình lần thứ n trong ngày.
Hực, cách nói chuyện của cô nàng này sao càng nghe càng cảm thấy giống người nào đó nhỉ??
*****
Mười lăm phút sau, ngay thời điểm Lâm Uyển Nhu sắp ngủ gật thì bạn của đồng chí Yêu nghiệt cuối cùng cũng lếch xác tới, sau khi dùng chìa khóa dự bị của Dương Nhật Phong mở cửa bước vào liền dùng ánh mắt mờ ám nhìn tư thế của hai người trên giường một chút, chậm rãi chống cằm: “Đừng nói với tôi là hỏa nhiệt công tâm, ngay thời điểm mấu chốt hight tới ngất nhá!?!?”
Lâm Uyển Nhu không khoan nhượng, với tay chộp cái gối trên giường quăng thẳng vào mặt anh chàng nào đó: “Nói nhảm! Mau đỡ anh ấy đi bệnh viện, nóng lắm rồi đó!!”
“Quan tâm?” Dương Hoàng Phương miệng cứ nói, tay cứ làm, vừa bế Dương Nhật Phong theo kiểu công chúa vừa đảo ánh mắt trên người Lâm Uyển Nhu. Cô nàng nào đó mặt không đỏ tim không đập, trợn mắt nói dối một cách trắng trợn: “ Không hề!!!”
Nhưng mà. . . hắc hắc hắc! Càng nhìn hình ảnh này càng khiến một đứa con lai vừa hủ vừa sắc* như cô kích thích quá nha!
Bế kiểu công chúa, là bế kiểu công chúa đó!!!
Nhưng cô muốn Dương Nhật Phong là công** cơ ~~ TT^TT
(*con lai hủ- sắc: Vừa là hủ nữ, vừa là sắc nữ @.@
**Công: người giữ vai trò “chồng” trong mối quan hệ nam x nam)
Cứ như vậy thật kì tích, không biết đảo đảo như thế nào lại đến hơn sáu giờ ba mươi chiều, hai người mới thành công đưa được Dương Nhật Phong đến cổng bệnh viện. Dương Hoàng Phương rất không có nghĩa khí, vừa xuống xe liền quẳng bạn tốt cho Lâm Uyển Nhu lo, còn mình thì tự do tự tại rời đi.
Lâm Uyển Nhu dưới sự giúp đỡ của hơn hai mươi y tá bệnh viện, cuối cùng cũng mỹ mãn chuyển Dương Nhật Phong vào phòng bệnh. Bạn không nhìn nhầm đâu, quả thật là hai mươi y tá, hai mươi y tá đó nha!! Không biết chủ tịch nước khi bệnh còn có được cái vĩnh phúc này không nữa. . . cô thật sự thay vận mệnh đất nước mà lo nghĩ. Ặc! Chính xác là do khuôn mặt yêu nghiệt giết người không cần đền mạng của tên này a, lại thêm cái danh ca sĩ thần tượng nổi tiếng cộng vào, thu hút không biết bao nhiêu giống cái bu lại. Xem xem, chỉ khổ cho cái thân không danh không phận của cô thôi, hoàn toàn hóa thành không khí rồi!!!
Quá trình cụ thể diễn ra thế này:
6h30’: Dương Nhật Phong nhập viện;
7h30’: Dương Nhật Phong dưới sự chăm sóc ‘nhiệt tình’ của y tá và bác sĩ cuối cùng cũng tỉnh lại;
8h30’: Lâm Uyển Nhu bị buộc đi lấy thuốc cho Dương Nhật Phong;
9h30’: Dương Nhật Phong. . . xuất viện. . . -_-|||
Bác sĩ nói hắn chỉ là lao lực quá độ nên phát sốt tạm thời, về nhà nghỉ ngơi uống thuốc vài hôm liền khỏe lại thôi, và vì vài lí do không tiện nói khác. . . đuổi hắn về.
Vài lí do không tiện nói đó tất nhiên bao gồm cả việc hắn vừa nhập viện, nhân lực trong đó thiếu hụt trầm trọng, chủ yếu hình như là vì đã dồn hết về phòng bệnh của hắn và một thứ ‘thầm kín’ khác. . . chính là . . . Dương Nhật Phong sợ bệnh viện.
Thứ này cô biết từ lâu, khoảng thời gian hâm mộ cuồng nhiệt bảy năm kia đâu phải bỏ không như vậy! Hắn sợ bệnh viện vì hắn sợ kim tiêm, hắn sợ kim tiêm vì bị tiêm ‘hơi’ nhiều một chút, cô thậm chí còn biết trên mông hắn có hai vết sẹo chó cắn nữa cơ. . . hắc hắc.
Biết vậy lúc nãy nhân khi hắn bất tỉnh, cô đã thoát y hắn ra, chụp vài tấm hình cho cái mông hắn làm kĩ niệm rồi. Hừ! Sẵn tiện đến lúc cần dùng có thể đem ra uy hiếp hắn nha. . .
Ôi! Thật đáng tiếc, thật tà ác!!!
***
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Nhu mang theo cặp mắt cú mèo đi làm, hù dọa không biết bao nhiêu là người. Đầu tiên là Dương Hoàng Phương- Boss chết tiệt, vừa nhìn thấy cô liền vái một cái: “Gấu mèo đại cô, xin để cho con làm ăn, để cho con làm ăn!!”
Lâm Uyển Nhu lập tức đem hắn đá xa khỏi tầm mắt 1000 m.
Người thứ hai bị dọa là bạn tốt của cô- Trần Ngạc Hy, vừa nhìn thấy cô, ban đầu là giật thót mình, sau đó chính là dùng ánh mắt tràn trề YD nhìn cô chớp chớp: “Hôm qua mày thức khuya làm cái gì tà ác rồi? Nói mau!!”
Lâm Uyển Nhu lần nữa đá cô nàng ra khỏi mình, bán kính 2000 m.
Cô thừa nhận thực sự có ý nghĩ tà ác, nhưng mà chuyện tà ác cô còn chưa có làm a!
Người thứ ba lọt vào danh sách là Thúy Diễm, cô nàng này mới đầu cứng đơ nhòm cô, sau đó hết sức vui sướng khi người gặp họa huýt sáo vang rền.
Lâm Uyển Nhu nhịn! Cô đây người lớn bụng dạ rộng lượng, không chấp nhặt tiểu nhân!!!
Người thứ tư chính là. . . thực khách đầu tiên của nhà hàng- một mỹ thiếu niên vừa nhìn liền biết không phải ‘thuần chủng’ Việt Nam tổ quốc tôi yêu!
Mỹ thiếu niên khuôn mặt như được chạm trỗ, ngũ quan tinh tế sắc sảo, nhìn có 5 phần như con gái, làn da không đen cũng chẳng phải trắng lắm, vóc người nhỏ nhắn, lập tức thu hút Thúy Diễm.
“Anh đẹp trai, cần gì?” Cô nàng uốn éo thân hình đi qua, giọng nói giống như heo mẹ bị chọc tiết ỏn ẻn không ra gì.
Mỹ thiếu niên nhíu mày nhìn cô ta, nhìn không đầy hai giây liền lắc đầu thở dài thẳng tiến đến bên cạnh Lâm Uyển Nhu: “Nín hǎo! Nǎlǐ shì lǎo bǎn?*”
Lâm Uyển Nhu: ̄▽ ̄???
Cái quái gì thế này?
Cô nàng nào đó rất ư phiền muộn, quay qua Thúy Diễm tìm kiếm sự giúp đỡ thì ả ta không biết đã cao chạy xa bay từ đời nào rồi. Thiên nha! Cô cư nhiên ở đây đụng phải người Trung Hoa??
Lâm Uyển Nhu dè dặt vặn đầu ngón tay, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra: “Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Mỹ thiếu niên khó hiểu nghiên nghiên cái đầu, sau đó lộ ra vẽ mặt như bừng tỉnh đại ngộ: “The boss's office Phuong where?**
“Nani???***” Lâm Uyển Nhu囧 lại càng 囧.
Cô sinh ra vốn dĩ đã dốt tiếng anh có được hay không?
“What?” Mỹ thiếu niên trợn trừng mắt, hai người cứ thế ngươi nói tiếng của ngươi, ta nói tiếng của ta. Một màn ông nói gà bà nói vịt trong truyền thuyết.
(* Tiếng Trung, nghĩa là: Xin chào! Cho hỏi phòng làm việc của ông chủ ở đâu?
** Tiếng Anh: Phòng làm việc của ông chủ phương ở đâu vậy?
*** Tiếng Nhật: Cái gì??)
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng này, Dương Hoàng Phương rốt cuộc cũng lòi mặt ra: “Thiên Anh! Chị về từ lúc nào vậy?”
Lâm Uyển Nhu không để ý mấy đến khuôn mặt ngạc nhiên của anh ta, thứ khiến cô bị đã kích chính là một tiếng ‘chị’ kia!
Người này, mỹ thiếu niên này cư nhiên lại là con gái?!
Mỹ thiếu niên. . . à không, là mỹ thiếu cái gì đó không biết nên kêu thế nào nhìn thấy Dương Hoàng Phương, ánh mắt vụt sáng một chút rồi tắt ngay: “What the hell are you doing without the pick of your sister?*”
(* Nghĩa là: Cậu làm cái quái gì mà không đến đón chị của cậu?)
Dương Hoàng Phương xua xua tay, ngán ngẩm lắc đầu: “Tiếng mẹ đẻ đi! Dịch Vương Thiên Anh, nói cho chị biết, tôi không thích tiếng Anh cho lắm!!”
Người trẻ tuổi lừ mắt nhìn ông chủ nào đó: “Theo tôi thấy thì cậu căm thù tiếng Anh mới đúng!”
Lâm Uyển Nhu ở một bên há hốc mồm. Ây nha, còn nói được tiếng Việt? Như vậy tại sao lúc nãy còn vòng vo làm gì??
Dịch Vương Thiên Anh như nhìn ra thắc mắc của cô, không nhanh không chậm mở miệng, trên môi còn động chút ý cười: “Thực sự mà nói thì tôi nói tiếng Việt không rành lắm!”
Lâm Uyển Nhu囧. Cái này mà cũng có thể gọi là ‘không rành lắm’ hay sao? Lừa ai vậy??!
Dương Hoàng Phương lúc này mới chú ý đến Lâm Uyển Nhu còn đang đứng một bên, nhếch miệng cười gian: “À! Có duyên thật, đây là chị họ xa lắc xa lơ của tôi, tên thường gọi là Rinky Yi, tên này khá là phiền phức nên cô cứ gọi Thiên Anh là được rồi, là cái loại hỗn tạp nửa Trung nửa ta ấy mà, cùng người đàn ông của cô coi như cũng có chút quen biết, tiện thể gặp được ở đây tôi giới thiệu luôn, sau này không cần ngại!” Ông chủ nào đó nói xong còn không quên chớp chớp mắt mấy cái, nhún vai tỏ vẻ bản thân không liên quan.
Lâm Uyển Nhu toàn thân cứng đờ, bị một câu ‘người đàn ông của cô’ đả kích không nhẹ.
Cái gì đây? Cô từ khi nào thì sở hữu một người đàn ông rồi? Hơn nữa, mới có hơn tám giờ sáng thôi, đừng có dọa người như thế được không???
Dịch Vương Thiên Anh cũng không khá hơn Lâm Uyển Nhu là mấy, đang phân vân xem ‘người đàn ông’ mà Dương Hoàng Phương nói tới là ai.
“Không cần ngạc nhiên, ý tôi chính là nói Dương Nhật Phong khốn kiếp kia!” Dương Hoàng Phương rất ư không vui hừ hừ mũi mấy tiếng, ngó quanh một vòng mới kinh hoàng lên tiếng: “Thúy Diễm đâu?”
“Cô ta hả? Trốn việc rồi, còn vô lễ với khách hàng nữa, trừ lương đi!!” Dịch Vương Thiên Anh kéo đi kéo lại cái vali của mình lên sàn, tiện miệng thêm mắn dặm muối hãm hại người. Lâm Uyển Nhu tuy là không có ác ý với Thúy Diễm cho lắm, nhưng mà cũng không thể gọi là thích được, cho nên quyết định coi như không thấy.
Hai người, một người nói, một người gật đầu phụ họa, vừa gặp như đã thân lâu ~~
Thúy Diễm vừa đi lấy cà phê về, đúng lúc đập vào mắt một màn kẻ tung người hứng này, khuôn mặt bỗng chốc đen xì xì.
Được lắm, xem như vận cô ả xui xẻo đến thế này là cùng!
Dương Hoàng Phương nhanh mắt nhìn thấy cô nhân viên mới sau lưng Lâm Uyển Nhu và Dịch Vương Thiên Anh, đưa nắm tay lên miệng ho lấy ho để, nhưng hai người hăng say vu khống đến quên trời quên đất, nào còn chú ý gì đến anh ta.
Dương Hoàng Phương cứ không ngừng ho, ho đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa hoàn toàn bạo phát: “Thúy Diễm!”
Hai người nào đó đang nói chuyện nhập tâm lập tức im lặng như tờ, Dịch Vương Thiên Anh giả vờ giả vịt “E hèm e hèm” hắng giọng mấy cái, khuôn mặt tỉnh bơ như chưa từng làm loại chuyện xấu nào trong thiên hạ, quang minh chính đại kéo vali lên cầu thang, trước khi đi còn bình tĩnh quay đầu lại chào hỏi: “Ba người cứ từ từ nói chuyện, tôi mệt rồi, không có hứng thú, lên trên nghỉ ngơi trước đây!!” Nói xong liền đi còn nhanh hơn chạy.
Ba người còn lại đồng loạt >.<|||
Xin hỏi trên đời này còn có loại da mặt nào dày hơn một chút nữa không??
Đáp án: Dĩ nhiên có!!!
Trần Ngạc Hy như mây trôi nước chảy đúng lúc này lao xuống, tính tò mò đủ để giết chết một con Gorila xen mồm vào góp vui: “Nói chuyện gì mà vui vậy?”
“Phiền trợ lí Trần cố gắng học thêm khả năng quan sát sắc mặt người khác, cô nhìn như thế nào lại thấy chúng tôi đang vui vẻ?” Dương Hoàng Phương không vui buông lời châm chọc, còn không quên vứt cho cô nàng trợ lí nhà mình một ánh mắt nhìn người Eirian 2*.
(*Eirian 2: Người ngoài hành tinh- tiếng Nhật)
Trần Ngạc Hy không vui hất mặt sang một bên, nhỏ giọng lầm bầm: “Mặt anh lúc nào chả như ăn trúng sh*t?!”
Dương Hoàng Phương xanh mặt, giận đến bốc khói đỉnh đầu: “Trần Ngạc Hy! Cô nói cái gì đó? Có ngon nói lớn lên cho tôi nghe!!”
Cô nàng nào đó có ‘vinh dự’ được gọi cả họ lẫn tên, vô cùng nịnh nọt quay lại nhìn ông chủ lớn cười hề hề: “Tôi nói anh lúc nào cũng đẹp trai, phong độ ngời ngời, người gặp người ganh tị, tiên gặp tiên ghen ghét, chính là một người lòng dạ rộng lượng, khoan nhân tốt bụng, vô cùng vô cùng khiến người ta ‘yêu mến’!” Hai chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi phun ra.
Ba người còn lại nhất thời không nói nên lời.
Cái trình độ lật mặt của người này tương đối. . . phi thường.
Cổ nhân nói không hề sai, ‘không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn’, mà Trần Ngạc Hy này da mặt so với Dịch Vương Thiên Anh xem ra chính là dày hơn một bậc.
Dương Hoàng Phương trong lòng tự hỏi có hay không nên tống Trần Ngạc Hy ra khỏi nhà hàng nhanh một chút. . .
Hỗn loạn kết thúc trong không khí hết sức ‘đầm ấm’, Thúy Diễm hoành tráng bị Dương Hoàng Phương và Trần Ngạc Hy lôi lên phòng làm việc chất vấn, chửi cho một trận te tua tơi tả. Dịch Vương Thiên Anh rất vui sướng khi người gặp họa ngồi một bên nhịp chân đắc ý, lâu lâu còn chen vào mấy câu nhằm tăng thêm tội lỗi cho cô nhân viên đáng thương.
Cứ như vậy đến lúc Thúy Diễm cô nương được ‘trả’ về nơi làm việc thì đã đến giờ nghỉ trưa. Trong lòng Lâm Uyển Nhu không khỏi khâm phục trình độ mắng nhiếc của ba người bọn đại Boss. Có thể mắng hơn bốn tiếng đồng hồ liên tục không ngừng nghỉ như vậy xem ra tốn không ít sức lực và IQ nha╮( ̄. ̄)╭.
Khâm phục là một chuyện, đợi đến khi khâm phục xong rồi lại là một chuyện khác! Đây là kinh nghiệm Lâm Uyển Nhu đau khổ rút ra trong hành trình trải nghiệm đầy máu và nước mắt.
Vì đêm hôm qua đồng chí Yêu nghiệt họ Dương tên Nhật Phong vô cớ bị bệnh, cô ở lại chăm sóc đến hơn một giờ sáng mới về nhà, vừa vào đến cửa liền lăng quay ra ngủ không kịp ngáp, sáng nay đi làm nhất thời đãng trí. . . quên mang tiền!
Vốn dĩ mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều sắp xếp lại đồ đạc lại, kiểm tra đầy đủ rồi mới chịu lên giường, sáng ra chỉ cần chộp túi xách là đi ngay, thói quen này duy trì đã lâu. Sáng nay cô cũng như mọi ngày, chộp túi xách là đi làm ngay, đến trước đại sảnh nhà hàng mới phát hiện bản thân không mang theo tiền, cũng may cô có đóng trước tiền vé xe buýt theo tháng nên mới không bị giữ lại lau xe trả nợ cho người ta á -_-||
Nghỉ đi nghỉ lại, rốt cuộc cũng là do tên Yêu nghiệt kia ban cho!
Lâm Uyển Nhu viết một lá đơn xin phép nghỉ buổi chiều, mượn Trần Ngạc Hy ít tiền rồi đi bộ đến siêu thị gần đó mua đồ. Nói đi cũng phải nói lại, tên Dương Nhật Phong kia đang bị bệnh, cô dù sao cũng không thể bỏ mặc hắn ở nhà một mình không ai chăm sóc. . . ai bảo cô thích quản chuyện bao đồng chứ?!
Lâm Uyển Nhu rẽ vào siêu thị mua ít rau và thịt, dự định nấu cho tên nào đó đang ốm ở nhà một bát cháo.
Cô nàng mang theo tâm tình như nhặt được tiền (nhưng thực tế là mất tiền) hăng hái trở về nhà, nhặt rau, cắt thịt, nấu nướng, . . . không đầy nửa tiếng sau trước mắt đã hiện ra một nồi cháo thịt thơm phưng phức.
Lâm Uyển Nhu múc cháo vào một lồng giữ ấm đã chuẩn bị sẵn trước đó, ca hát vu vơ đón xe buýt đi đến nha đồng chí Yêu nghiệt.
Đứng trước cửa nhà tên nào đó, cô nàng trong lòng không khỏi vui sướng khi người gặp họa mà suy nghĩ vởn vơ xem hắn ta có phải chết đói rồi hay không. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Dương Nhật Phong đói khát nhìn vào lồng cháo trên tay cô, nịnh nọt lấy lòng đúng tác phong Yêu nghiệt tiên sinh, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. . . Vì sao cô phải vui mừng? Hừ!!!
Nhưng tâm trạng Lâm Uyển Nhu không duy trì được lâu thêm nữa, vì trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một đôi giày nữ ngoài cửa nhà.
Phải! Cửa không khóa, chỉ đơn giản khép hờ lại mà thôi!!!
Lâm Uyển Nhu tay run run chẳng biết vì sao lại run, mơ hồ bị sự tò mò thúc đẩy, nhẹ nhàng mở cửa ra. Một cảnh tượng đập vào mắt khiến tim cô trong phút chốc hoàn toàn đông cứng. . .lạnh như băng!!!
Như Lâm Uyển Nhu cô chính là bi con mẹ nó thảm đây!!! T^T
Ai đời mồi dâng tới miệng sói, con sói thà bất tỉnh nhân sự cũng không thèm ăn mồi?! Nên nói đồng chí Yêu nghiệt giữ thân như ngọc, Liễu Hạ Huệ* tái thế, hay là nên nói cô đây hoàn toàn, hoàn toàn không có sức quyến rũ đây?!
(*Liễu Hạ Huệ: (720 Trước Công Nguyên- 621 Trước Công Nguyên), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa ). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông. Chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.)
Khinh người quá đáng nha!!
Nhưng mà cũng không thể hoàn oán trách hắn được, vì hắn. . . bệnh rồi! Cư nhiên còn sốt tận 38⁰!!
Chuyện là đêm hôm đó, Lâm Uyển Nhu lực bất tòng tâm giữ nguyên hiện trạng cho Dương Nhật Phong ngủ trên người mình, nói ra không phải cao thượng gì, chỉ là cô căn bản không đẩy nổi hắn ta sang một bên, mà dẫu có đẩy ra được cũng không thoát được cánh cửa phòng đang khóa kín như bưng kia, cho nên cô nàng thiện tâm trỗi dậy, nhìn đồng chí nào đó nằm trên người mình không ngừng . . . rỏ nước miếng, bản chất làm mẹ bỗng nhiên bùng nổ.
Rỏ đến lúc áo của cô ướt nhẹp một mảng, Lâm Uyển Nhu mới thấy có điều không ổn. . . Ô hô! Thần kì thay, làm ướt áo cô không phải nước miếng mà là mồ hôi của hắn nha! Nếu không nước miếng làm sao lại chảy đến tận trán hắn chứ? Họa chăng chính là nước miếng của cô. -_-|||
Lâm Uyển Nhu đưa tay lên sờ thử, phi thường giật mình rụt tay lại.
Nóng quá! Nóng đến dọa người!!!
Lâm Uyển Nhu thần hồn nát thần tính lay lay thân thể hắn, nhưng lay thế nào cũng không lay cho hắn dậy được, ngược lại trên người càng ngày càng nặng. Cô đúng là thảm tới mức ra đường liền đạp trúng phân chó mà ~~~ Một người vốn đang khỏe mạnh trân trân như vậy, thế nào không đầy một tiếng đồng hồ liền biến thành cài xác không hồn rồi?!
Cô nàng nào đó khóc không ra nước mắt, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Không ngờ nhìn bề ngoài hắn ta mảnh khảnh như vậy, thực chất lại nặng thành cái dạng như vầy a!
Ể! Sao cô không nghĩ ra sớm hơn? Điện thoại, chính là thứ này mới có thể giải quyết tình hình hiện tại!
Thế là cô nàng nào đó suy nghĩ một hồi, do dự không biết có nên trong lúc hắn bất tỉnh nhân sự như vậy thuận tiện lấy cớ tìm điện thoại sẵn dịp ăn của hắn một chút đậu phụ không?!
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật tà ác!
Ân hận– ing~~
Lâm Uyển Nhu suy diễn thì suy diễn, tay phải cũng đang ỳ ạch bò vào túi quần của tên nào đó rồi! Ai biểu hắn để điện thoại ở đâu không để, lại để trong đó chứ?! Cô là vạn bất đắc dĩ, vạn bất đắc dĩ a!!!╮(╯▽╰)╭
Tìm trong danh bạ một số điện thoại nhìn có vẽ đẹp nhất, Lâm Uyển Nhu bắt đầu gọi cầu cứu. Không đầy năm giây sau, bên đầu dây bên kia vang lên tiếng càu nhàu quen tai của tên nào đó cũng mang họ Dương:
“Hừ, mày khuẩn nhân viên của tao chạy mất còn dám gọi cho tao?” Dương Hoàng Phương khó chịu rít qua điện thoại.
Trên trán Lâm Uyển Nhu khoa trương xuất hiện ba đường hắc tuyến vừa đen vừa dài, đang định mở miệng báo cáo thân phận cùng lòng cảm kích vô biên, bên kia, Dương Hoàng Phương giống như két ăn được ớt mà lột lưỡi nói không ngừng: “Bất quá đỡ tốn hai ngày lương, cũng cảm ơn mày!”
Lâm Uyển Nhu mặt đen xì xì, chút cảm kích trong lòng không giết mà tự chết chả còn mẫu vụn. Nhưng mà hiện tại không phải lúc để cô so đo mấy chuyện này: “Ông chủ, làm ơn đến nhà Nhật Phong, anh ta bị sốt cao, ngất luôn rồi!!”
Dương Hoàng Phương vốn còn đang định kêu ca thêm vài câu, nghe xong lời này đều miễn cưỡng nuốt lại hết: “Cô là. . .?”
“Tôi là người bị anh trừ lương đây! Ông chủ!!!” Lâm Uyển Nhu lạnh mặt phun một câu, ngắt máy.
Chỗ nào đó trong thành phố, Dương Hoàng Phương chết trân nhìn vào cái di động còn đang phát ra âm thanh “tút tút” vô nghĩa mà rùng mình lần thứ n trong ngày.
Hực, cách nói chuyện của cô nàng này sao càng nghe càng cảm thấy giống người nào đó nhỉ??
*****
Mười lăm phút sau, ngay thời điểm Lâm Uyển Nhu sắp ngủ gật thì bạn của đồng chí Yêu nghiệt cuối cùng cũng lếch xác tới, sau khi dùng chìa khóa dự bị của Dương Nhật Phong mở cửa bước vào liền dùng ánh mắt mờ ám nhìn tư thế của hai người trên giường một chút, chậm rãi chống cằm: “Đừng nói với tôi là hỏa nhiệt công tâm, ngay thời điểm mấu chốt hight tới ngất nhá!?!?”
Lâm Uyển Nhu không khoan nhượng, với tay chộp cái gối trên giường quăng thẳng vào mặt anh chàng nào đó: “Nói nhảm! Mau đỡ anh ấy đi bệnh viện, nóng lắm rồi đó!!”
“Quan tâm?” Dương Hoàng Phương miệng cứ nói, tay cứ làm, vừa bế Dương Nhật Phong theo kiểu công chúa vừa đảo ánh mắt trên người Lâm Uyển Nhu. Cô nàng nào đó mặt không đỏ tim không đập, trợn mắt nói dối một cách trắng trợn: “ Không hề!!!”
Nhưng mà. . . hắc hắc hắc! Càng nhìn hình ảnh này càng khiến một đứa con lai vừa hủ vừa sắc* như cô kích thích quá nha!
Bế kiểu công chúa, là bế kiểu công chúa đó!!!
Nhưng cô muốn Dương Nhật Phong là công** cơ ~~ TT^TT
(*con lai hủ- sắc: Vừa là hủ nữ, vừa là sắc nữ @.@
**Công: người giữ vai trò “chồng” trong mối quan hệ nam x nam)
Cứ như vậy thật kì tích, không biết đảo đảo như thế nào lại đến hơn sáu giờ ba mươi chiều, hai người mới thành công đưa được Dương Nhật Phong đến cổng bệnh viện. Dương Hoàng Phương rất không có nghĩa khí, vừa xuống xe liền quẳng bạn tốt cho Lâm Uyển Nhu lo, còn mình thì tự do tự tại rời đi.
Lâm Uyển Nhu dưới sự giúp đỡ của hơn hai mươi y tá bệnh viện, cuối cùng cũng mỹ mãn chuyển Dương Nhật Phong vào phòng bệnh. Bạn không nhìn nhầm đâu, quả thật là hai mươi y tá, hai mươi y tá đó nha!! Không biết chủ tịch nước khi bệnh còn có được cái vĩnh phúc này không nữa. . . cô thật sự thay vận mệnh đất nước mà lo nghĩ. Ặc! Chính xác là do khuôn mặt yêu nghiệt giết người không cần đền mạng của tên này a, lại thêm cái danh ca sĩ thần tượng nổi tiếng cộng vào, thu hút không biết bao nhiêu giống cái bu lại. Xem xem, chỉ khổ cho cái thân không danh không phận của cô thôi, hoàn toàn hóa thành không khí rồi!!!
Quá trình cụ thể diễn ra thế này:
6h30’: Dương Nhật Phong nhập viện;
7h30’: Dương Nhật Phong dưới sự chăm sóc ‘nhiệt tình’ của y tá và bác sĩ cuối cùng cũng tỉnh lại;
8h30’: Lâm Uyển Nhu bị buộc đi lấy thuốc cho Dương Nhật Phong;
9h30’: Dương Nhật Phong. . . xuất viện. . . -_-|||
Bác sĩ nói hắn chỉ là lao lực quá độ nên phát sốt tạm thời, về nhà nghỉ ngơi uống thuốc vài hôm liền khỏe lại thôi, và vì vài lí do không tiện nói khác. . . đuổi hắn về.
Vài lí do không tiện nói đó tất nhiên bao gồm cả việc hắn vừa nhập viện, nhân lực trong đó thiếu hụt trầm trọng, chủ yếu hình như là vì đã dồn hết về phòng bệnh của hắn và một thứ ‘thầm kín’ khác. . . chính là . . . Dương Nhật Phong sợ bệnh viện.
Thứ này cô biết từ lâu, khoảng thời gian hâm mộ cuồng nhiệt bảy năm kia đâu phải bỏ không như vậy! Hắn sợ bệnh viện vì hắn sợ kim tiêm, hắn sợ kim tiêm vì bị tiêm ‘hơi’ nhiều một chút, cô thậm chí còn biết trên mông hắn có hai vết sẹo chó cắn nữa cơ. . . hắc hắc.
Biết vậy lúc nãy nhân khi hắn bất tỉnh, cô đã thoát y hắn ra, chụp vài tấm hình cho cái mông hắn làm kĩ niệm rồi. Hừ! Sẵn tiện đến lúc cần dùng có thể đem ra uy hiếp hắn nha. . .
Ôi! Thật đáng tiếc, thật tà ác!!!
***
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Nhu mang theo cặp mắt cú mèo đi làm, hù dọa không biết bao nhiêu là người. Đầu tiên là Dương Hoàng Phương- Boss chết tiệt, vừa nhìn thấy cô liền vái một cái: “Gấu mèo đại cô, xin để cho con làm ăn, để cho con làm ăn!!”
Lâm Uyển Nhu lập tức đem hắn đá xa khỏi tầm mắt 1000 m.
Người thứ hai bị dọa là bạn tốt của cô- Trần Ngạc Hy, vừa nhìn thấy cô, ban đầu là giật thót mình, sau đó chính là dùng ánh mắt tràn trề YD nhìn cô chớp chớp: “Hôm qua mày thức khuya làm cái gì tà ác rồi? Nói mau!!”
Lâm Uyển Nhu lần nữa đá cô nàng ra khỏi mình, bán kính 2000 m.
Cô thừa nhận thực sự có ý nghĩ tà ác, nhưng mà chuyện tà ác cô còn chưa có làm a!
Người thứ ba lọt vào danh sách là Thúy Diễm, cô nàng này mới đầu cứng đơ nhòm cô, sau đó hết sức vui sướng khi người gặp họa huýt sáo vang rền.
Lâm Uyển Nhu nhịn! Cô đây người lớn bụng dạ rộng lượng, không chấp nhặt tiểu nhân!!!
Người thứ tư chính là. . . thực khách đầu tiên của nhà hàng- một mỹ thiếu niên vừa nhìn liền biết không phải ‘thuần chủng’ Việt Nam tổ quốc tôi yêu!
Mỹ thiếu niên khuôn mặt như được chạm trỗ, ngũ quan tinh tế sắc sảo, nhìn có 5 phần như con gái, làn da không đen cũng chẳng phải trắng lắm, vóc người nhỏ nhắn, lập tức thu hút Thúy Diễm.
“Anh đẹp trai, cần gì?” Cô nàng uốn éo thân hình đi qua, giọng nói giống như heo mẹ bị chọc tiết ỏn ẻn không ra gì.
Mỹ thiếu niên nhíu mày nhìn cô ta, nhìn không đầy hai giây liền lắc đầu thở dài thẳng tiến đến bên cạnh Lâm Uyển Nhu: “Nín hǎo! Nǎlǐ shì lǎo bǎn?*”
Lâm Uyển Nhu: ̄▽ ̄???
Cái quái gì thế này?
Cô nàng nào đó rất ư phiền muộn, quay qua Thúy Diễm tìm kiếm sự giúp đỡ thì ả ta không biết đã cao chạy xa bay từ đời nào rồi. Thiên nha! Cô cư nhiên ở đây đụng phải người Trung Hoa??
Lâm Uyển Nhu dè dặt vặn đầu ngón tay, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra: “Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Mỹ thiếu niên khó hiểu nghiên nghiên cái đầu, sau đó lộ ra vẽ mặt như bừng tỉnh đại ngộ: “The boss's office Phuong where?**
“Nani???***” Lâm Uyển Nhu囧 lại càng 囧.
Cô sinh ra vốn dĩ đã dốt tiếng anh có được hay không?
“What?” Mỹ thiếu niên trợn trừng mắt, hai người cứ thế ngươi nói tiếng của ngươi, ta nói tiếng của ta. Một màn ông nói gà bà nói vịt trong truyền thuyết.
(* Tiếng Trung, nghĩa là: Xin chào! Cho hỏi phòng làm việc của ông chủ ở đâu?
** Tiếng Anh: Phòng làm việc của ông chủ phương ở đâu vậy?
*** Tiếng Nhật: Cái gì??)
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng này, Dương Hoàng Phương rốt cuộc cũng lòi mặt ra: “Thiên Anh! Chị về từ lúc nào vậy?”
Lâm Uyển Nhu không để ý mấy đến khuôn mặt ngạc nhiên của anh ta, thứ khiến cô bị đã kích chính là một tiếng ‘chị’ kia!
Người này, mỹ thiếu niên này cư nhiên lại là con gái?!
Mỹ thiếu niên. . . à không, là mỹ thiếu cái gì đó không biết nên kêu thế nào nhìn thấy Dương Hoàng Phương, ánh mắt vụt sáng một chút rồi tắt ngay: “What the hell are you doing without the pick of your sister?*”
(* Nghĩa là: Cậu làm cái quái gì mà không đến đón chị của cậu?)
Dương Hoàng Phương xua xua tay, ngán ngẩm lắc đầu: “Tiếng mẹ đẻ đi! Dịch Vương Thiên Anh, nói cho chị biết, tôi không thích tiếng Anh cho lắm!!”
Người trẻ tuổi lừ mắt nhìn ông chủ nào đó: “Theo tôi thấy thì cậu căm thù tiếng Anh mới đúng!”
Lâm Uyển Nhu ở một bên há hốc mồm. Ây nha, còn nói được tiếng Việt? Như vậy tại sao lúc nãy còn vòng vo làm gì??
Dịch Vương Thiên Anh như nhìn ra thắc mắc của cô, không nhanh không chậm mở miệng, trên môi còn động chút ý cười: “Thực sự mà nói thì tôi nói tiếng Việt không rành lắm!”
Lâm Uyển Nhu囧. Cái này mà cũng có thể gọi là ‘không rành lắm’ hay sao? Lừa ai vậy??!
Dương Hoàng Phương lúc này mới chú ý đến Lâm Uyển Nhu còn đang đứng một bên, nhếch miệng cười gian: “À! Có duyên thật, đây là chị họ xa lắc xa lơ của tôi, tên thường gọi là Rinky Yi, tên này khá là phiền phức nên cô cứ gọi Thiên Anh là được rồi, là cái loại hỗn tạp nửa Trung nửa ta ấy mà, cùng người đàn ông của cô coi như cũng có chút quen biết, tiện thể gặp được ở đây tôi giới thiệu luôn, sau này không cần ngại!” Ông chủ nào đó nói xong còn không quên chớp chớp mắt mấy cái, nhún vai tỏ vẻ bản thân không liên quan.
Lâm Uyển Nhu toàn thân cứng đờ, bị một câu ‘người đàn ông của cô’ đả kích không nhẹ.
Cái gì đây? Cô từ khi nào thì sở hữu một người đàn ông rồi? Hơn nữa, mới có hơn tám giờ sáng thôi, đừng có dọa người như thế được không???
Dịch Vương Thiên Anh cũng không khá hơn Lâm Uyển Nhu là mấy, đang phân vân xem ‘người đàn ông’ mà Dương Hoàng Phương nói tới là ai.
“Không cần ngạc nhiên, ý tôi chính là nói Dương Nhật Phong khốn kiếp kia!” Dương Hoàng Phương rất ư không vui hừ hừ mũi mấy tiếng, ngó quanh một vòng mới kinh hoàng lên tiếng: “Thúy Diễm đâu?”
“Cô ta hả? Trốn việc rồi, còn vô lễ với khách hàng nữa, trừ lương đi!!” Dịch Vương Thiên Anh kéo đi kéo lại cái vali của mình lên sàn, tiện miệng thêm mắn dặm muối hãm hại người. Lâm Uyển Nhu tuy là không có ác ý với Thúy Diễm cho lắm, nhưng mà cũng không thể gọi là thích được, cho nên quyết định coi như không thấy.
Hai người, một người nói, một người gật đầu phụ họa, vừa gặp như đã thân lâu ~~
Thúy Diễm vừa đi lấy cà phê về, đúng lúc đập vào mắt một màn kẻ tung người hứng này, khuôn mặt bỗng chốc đen xì xì.
Được lắm, xem như vận cô ả xui xẻo đến thế này là cùng!
Dương Hoàng Phương nhanh mắt nhìn thấy cô nhân viên mới sau lưng Lâm Uyển Nhu và Dịch Vương Thiên Anh, đưa nắm tay lên miệng ho lấy ho để, nhưng hai người hăng say vu khống đến quên trời quên đất, nào còn chú ý gì đến anh ta.
Dương Hoàng Phương cứ không ngừng ho, ho đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa hoàn toàn bạo phát: “Thúy Diễm!”
Hai người nào đó đang nói chuyện nhập tâm lập tức im lặng như tờ, Dịch Vương Thiên Anh giả vờ giả vịt “E hèm e hèm” hắng giọng mấy cái, khuôn mặt tỉnh bơ như chưa từng làm loại chuyện xấu nào trong thiên hạ, quang minh chính đại kéo vali lên cầu thang, trước khi đi còn bình tĩnh quay đầu lại chào hỏi: “Ba người cứ từ từ nói chuyện, tôi mệt rồi, không có hứng thú, lên trên nghỉ ngơi trước đây!!” Nói xong liền đi còn nhanh hơn chạy.
Ba người còn lại đồng loạt >.<|||
Xin hỏi trên đời này còn có loại da mặt nào dày hơn một chút nữa không??
Đáp án: Dĩ nhiên có!!!
Trần Ngạc Hy như mây trôi nước chảy đúng lúc này lao xuống, tính tò mò đủ để giết chết một con Gorila xen mồm vào góp vui: “Nói chuyện gì mà vui vậy?”
“Phiền trợ lí Trần cố gắng học thêm khả năng quan sát sắc mặt người khác, cô nhìn như thế nào lại thấy chúng tôi đang vui vẻ?” Dương Hoàng Phương không vui buông lời châm chọc, còn không quên vứt cho cô nàng trợ lí nhà mình một ánh mắt nhìn người Eirian 2*.
(*Eirian 2: Người ngoài hành tinh- tiếng Nhật)
Trần Ngạc Hy không vui hất mặt sang một bên, nhỏ giọng lầm bầm: “Mặt anh lúc nào chả như ăn trúng sh*t?!”
Dương Hoàng Phương xanh mặt, giận đến bốc khói đỉnh đầu: “Trần Ngạc Hy! Cô nói cái gì đó? Có ngon nói lớn lên cho tôi nghe!!”
Cô nàng nào đó có ‘vinh dự’ được gọi cả họ lẫn tên, vô cùng nịnh nọt quay lại nhìn ông chủ lớn cười hề hề: “Tôi nói anh lúc nào cũng đẹp trai, phong độ ngời ngời, người gặp người ganh tị, tiên gặp tiên ghen ghét, chính là một người lòng dạ rộng lượng, khoan nhân tốt bụng, vô cùng vô cùng khiến người ta ‘yêu mến’!” Hai chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi phun ra.
Ba người còn lại nhất thời không nói nên lời.
Cái trình độ lật mặt của người này tương đối. . . phi thường.
Cổ nhân nói không hề sai, ‘không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn’, mà Trần Ngạc Hy này da mặt so với Dịch Vương Thiên Anh xem ra chính là dày hơn một bậc.
Dương Hoàng Phương trong lòng tự hỏi có hay không nên tống Trần Ngạc Hy ra khỏi nhà hàng nhanh một chút. . .
Hỗn loạn kết thúc trong không khí hết sức ‘đầm ấm’, Thúy Diễm hoành tráng bị Dương Hoàng Phương và Trần Ngạc Hy lôi lên phòng làm việc chất vấn, chửi cho một trận te tua tơi tả. Dịch Vương Thiên Anh rất vui sướng khi người gặp họa ngồi một bên nhịp chân đắc ý, lâu lâu còn chen vào mấy câu nhằm tăng thêm tội lỗi cho cô nhân viên đáng thương.
Cứ như vậy đến lúc Thúy Diễm cô nương được ‘trả’ về nơi làm việc thì đã đến giờ nghỉ trưa. Trong lòng Lâm Uyển Nhu không khỏi khâm phục trình độ mắng nhiếc của ba người bọn đại Boss. Có thể mắng hơn bốn tiếng đồng hồ liên tục không ngừng nghỉ như vậy xem ra tốn không ít sức lực và IQ nha╮( ̄. ̄)╭.
Khâm phục là một chuyện, đợi đến khi khâm phục xong rồi lại là một chuyện khác! Đây là kinh nghiệm Lâm Uyển Nhu đau khổ rút ra trong hành trình trải nghiệm đầy máu và nước mắt.
Vì đêm hôm qua đồng chí Yêu nghiệt họ Dương tên Nhật Phong vô cớ bị bệnh, cô ở lại chăm sóc đến hơn một giờ sáng mới về nhà, vừa vào đến cửa liền lăng quay ra ngủ không kịp ngáp, sáng nay đi làm nhất thời đãng trí. . . quên mang tiền!
Vốn dĩ mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều sắp xếp lại đồ đạc lại, kiểm tra đầy đủ rồi mới chịu lên giường, sáng ra chỉ cần chộp túi xách là đi ngay, thói quen này duy trì đã lâu. Sáng nay cô cũng như mọi ngày, chộp túi xách là đi làm ngay, đến trước đại sảnh nhà hàng mới phát hiện bản thân không mang theo tiền, cũng may cô có đóng trước tiền vé xe buýt theo tháng nên mới không bị giữ lại lau xe trả nợ cho người ta á -_-||
Nghỉ đi nghỉ lại, rốt cuộc cũng là do tên Yêu nghiệt kia ban cho!
Lâm Uyển Nhu viết một lá đơn xin phép nghỉ buổi chiều, mượn Trần Ngạc Hy ít tiền rồi đi bộ đến siêu thị gần đó mua đồ. Nói đi cũng phải nói lại, tên Dương Nhật Phong kia đang bị bệnh, cô dù sao cũng không thể bỏ mặc hắn ở nhà một mình không ai chăm sóc. . . ai bảo cô thích quản chuyện bao đồng chứ?!
Lâm Uyển Nhu rẽ vào siêu thị mua ít rau và thịt, dự định nấu cho tên nào đó đang ốm ở nhà một bát cháo.
Cô nàng mang theo tâm tình như nhặt được tiền (nhưng thực tế là mất tiền) hăng hái trở về nhà, nhặt rau, cắt thịt, nấu nướng, . . . không đầy nửa tiếng sau trước mắt đã hiện ra một nồi cháo thịt thơm phưng phức.
Lâm Uyển Nhu múc cháo vào một lồng giữ ấm đã chuẩn bị sẵn trước đó, ca hát vu vơ đón xe buýt đi đến nha đồng chí Yêu nghiệt.
Đứng trước cửa nhà tên nào đó, cô nàng trong lòng không khỏi vui sướng khi người gặp họa mà suy nghĩ vởn vơ xem hắn ta có phải chết đói rồi hay không. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Dương Nhật Phong đói khát nhìn vào lồng cháo trên tay cô, nịnh nọt lấy lòng đúng tác phong Yêu nghiệt tiên sinh, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. . . Vì sao cô phải vui mừng? Hừ!!!
Nhưng tâm trạng Lâm Uyển Nhu không duy trì được lâu thêm nữa, vì trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một đôi giày nữ ngoài cửa nhà.
Phải! Cửa không khóa, chỉ đơn giản khép hờ lại mà thôi!!!
Lâm Uyển Nhu tay run run chẳng biết vì sao lại run, mơ hồ bị sự tò mò thúc đẩy, nhẹ nhàng mở cửa ra. Một cảnh tượng đập vào mắt khiến tim cô trong phút chốc hoàn toàn đông cứng. . .lạnh như băng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.