Âm Mưu Thần Tượng

Chương 12: Ghen​

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

27/09/2016

Mỹ nữ người đẹp như hoa, thân hình uyển chuyển như một đóa phù dung trên tay cầm bát cháo trứng còn đang bốc khói nghi ngút, cẩn thận thổi nguội cháo trong muỗng đút thêm cho Dương Nhật Phong thêm chút nữa mới chịu buông xuống, quay sang nhìn cô cưới ngọt ngào.

Dương Nhật Phong nuốt xong ngọt ngào người đẹp đút cho cũng nhìn theo, thấy cô tới, trong mắt anh ta đầu tiên chính là ngạc nhiên, vui mừng rồi bổng chốc hóa thành loại biểu cảm không rõ ràng: “Em tới sao?”

Lâm Uyển Nhu trong lòng chợt vang lên âm thanh vỡ vụn nào đó chẵng lành. Giọng nói của hắn ta so với bình thường lạnh nhạt hơn rất nhiều, đến mức như đang hỏi một người xa lạ nào đó đến đưa thư hay thu tiền.

Nhưng. . . cô so với người xa lạ có khác sao? Thế nào lại vì một chút việc này mà cảm thấy không vui?? Phải! Cô đáng ra nên vui vẻ tiến lên vỗ vai hắn, hào hùng khí phách nói ‘Anh bạn thật là không có nghĩa khí’ mới đúng!!

Nhưng lời đến miệng chỉ đơn giản vài chữ không đầu không đuôi, không chút sức sống: “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi!!” Sau đó quay người vội vàng rời khỏi, ngay cả lồng cháo cũng không kịp nhặt.

Mỹ nữ này cô có biết, là người dính liếu đến tin đồn tình cảm của hắn ta rầm rộ nhất- Đào Như Ngọc!!

Dương Nhật Phong níu mày nhìn theo bóng lưng cô, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng anh đột nhiên trỗi lên chút dự cảm chẳng lành.

Cô nhóc của anh làm sao ấy nhỉ? Vẽ mặt của cô khiến anh có chút không thoải mái à nha!!

Đào Như Ngọc ở một bên nhìn vẽ mặt ngơ ngác của anh họ, nhất thời có chút vui sướng khi người gặp họa: “Cô nhóc đó là ai vậy?” Đào Như Ngọc năm nay vừa tròn hai sáu, thân hình bốc lửa thu hút ánh mắt, xinh đẹp cá tính khoanh tay trước ngực, hất cằm về hướng Lâm Uyển Nhu vừa rời khỏi, ánh mắt chứa chút ý cười yêu nghiệt chăm chú hỏi.

Dương Nhật Phong thở dài, mày càng nhíu sát vào nhau hơn: “Cái gì mà cô nhóc, chị dâu họ tương lai của em đó!”

“Thì ra là cô nàng anh theo đuôi suốt mấy năm rồi đó à? Đã gặp lại??” Đào Như Ngọc chuyển ánh mắt về trên người Dương Nhật Phong, bờ môi bắt đầu cong lên thành một vòng cung: “Còn chưa bắt được???”

“Ừ!” Dương Nhật Phong khó chịu lườm em họ mấy cái muốn cháy mắt: “Tài nấu ăn ngon hơn em nhiều!”

“Nhưng quan trọng là anh vẫn chưa buộc được người ta nha, có cần em giúp gì cho không?” Cô cợt nhã dùng gót chân cạ cạ lên mu bàn chân Dương Nhật Phong, liếc mắt đưa tình.

Dương Nhật Phong không vui thích hất chân cô nàng ra, lùa cái thảm gần đó lại lau lau chà chà bàn chân mình: “Đừng có làm ô uế sự trong trắng của anh mày!”

Đào Như Ngọc toàn thân cứng đơ, cố gắng cho mình không nôn mửa tại chỗ: “Anh trai à, anh không đuổi theo sao? Trong phim tình cảm thường thấy thì người phụ nữ của anh bây giờ đang chạy mất phương hướng, không cẩn thận có thể gây ra tai nạn giao thông đó nha!”

“Câm mồm, cô ấy không có ấu trỉ như vậy!” Người mà anh nhìn trúng, sẽ không thật sự làm ra loại chuyện thiếu máu não này chứ? Trong lòng tên nào đó bất an tăng lên một bậc. Thực sự mà nói thì xét theo tính cách của Lâm Uyển Nhu, lúc bình tỉnh cô nhất định sẽ không bao giơ làm ra những việc khiến bản thân mình thiệt thòi, ít nhất là trong khoảng thời gian ba năm trở lại đây chưa từng có.

“Khi người ta ghen rồi thì thực sự rất khó nói!” Đào Như Ngọc thổi thổi móng tay, ở một bên không ngừng đã kích tính thần yếu đuối của bạn trẻ họ Dương đang bị bệnh: “Thay vì thời gian giành ra cùng em ở đây đấu khẩu, anh nên chạy theo xem xét một chút có phải hay hơn không?”



“Em rảnh rỗi như vậy còn không đi tìm về cho cô một anh con rễ đi, đừng xía vào chuyện của anh” Dương Nhật Phong lườm lườm em họ, nhưng cũng đã đứng lên, nhanh chân chạy theo hướng lúc nảy Lâm Uyển Nhu vừa rời khỏi. Đào Như Ngọc rất không cam tâm chu môi uất ức. Anh họ đáng ghét, còn dám dùng chuyện mẹ cô ép cô kím chồng sớm về cho bà mà ép cô im lặng nữa sao? Quá được, cô hoàn toàn không dám hó hé thêm cái gì rồi.

Bên này, Lâm Uyển Nhu lang thang đi trên đường, thực sự không biết bản thân hiện tại đang bị cái quái gì rồi. Tại sao lòng ngực cứ nhói lên từng đợt như vậy? Hay là bệnh tim của cô muôn tái phát rồi?? Không thể nào nha, cũng đã ngưng bẵng hơn hai mươi năm bình an vô sự rồi, chả lẽ bây giờ muốn tái phát liền tái phát sao?

Cô nàng một tay đặt trên ngực trái xoa xoa trái tim, một tay rỗng không nắm chặt không khí, mãi mê chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không chú ý thì ra bản thân đã ra giữa đường từ đời nào rồi, còn là ngay lúc đèn đỏ, xe phía bên kia chạy tấp nập không ngừng. Cho đến khi bên tai vang lên n tiếng kèn xe như muốn xé nát màn nhĩ, cô mới như người bước ra từ trong mộng ngẩn đầu lên nhìn, đập ngay vào mắt là hình ảnh chiếc xe hơi sang trọng lao vun vút tới.

Trong lúc cô như chết lặng tại chỗ, hòa vào tiếng còi xe, tiếng người người náo loạn có một âm thanh mơ hồ vang lên. . . là gọi tên cô. Hơn nữa còn là giọng nói cực kì quen thuộc, nhưng xin thứ lỗi cho bộ não dung lượng có hạn của cô, trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến mấy thứ vặt vảnh ấy!

Lâm Uyển Nhu ngở như mình sắp chết đến nơi, thì từ sau lưng, một lực kéo mạnh mẽ đem cô kéo từ quỹ môn quan kéo về trần gian, nếu không cô thực sự nghi ngờ bây giờ có phải mình đang lựa chọn kíp sau hay không.

Trước đây Lâm Uyển Nhu thường hay mắng nhiếc nhất chính là những nữ chính ngu ngốc trong mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết*. Lúc đó cô thường tự hỏi lũ con gái ấy có não hay không chứ? Thay vì thời gian đứng trân trối nhìn chiếc xe lao đến đâm mình như thế nào, chi bằng bước tới hay lùi về một bước có phải hay hơn không? Nhưng mà hôm nay, cô rốt cuộc cũng hiểu, không bước không phải gì bản thân không muốn mà căn bản là có muốn thì chân nó cũng như dính xuống lòng đường rồi!!!

Bi kịch a bi kịch!!!

Thân hình cô cứng đờ không cách nào nhút nhích được, tim đập thình thịch trong lòng ngực như muốn thoát ra ngoài. Đến lúc này cô mới nhận ra tim mình vốn không tái phát bệnh cũ gì cả, rất khỏe mạnh, vô cùng dũng mãnh. Nếu không tin thì cứ nhìn cái cách nó biểu tình trong người cô kìa -_-|||

Lâm Uyển Nhu thẫn thờ nhìn trời thở hòng học hồi lâu, rốt cuộc cũng nhớ tới người lúc nãy đã lôi mình ra, bèn lật đật quay sang nói vài câu khách khí: “Cảm ơn . . .” Nhưng giữa đường đột nhiên im bặt. Bởi vì bên cạnh, đồng chí Yêu nghiệt với khuôn mặt rất chi là không tốt lăm le nhìn cô. Trong lòng Lâm Uyển Nhu đột nhiên rất uất ức, lại rất xấu hổ cúi gằm đầu xuống.

Dương Nhật Phong tâm tình vô cùng tệ hại, vốn dĩ chỉ muốn đuổi theo giải thích cho rõ một chút, nhân tiện hỏi vài chuyện, nào ngờ vừa gặp đã thấy người phụ nữ mình ấp ủ trong lòng bàn tay đang đứng trước mũi xe người khác. Nhất thời tức giận đến bốc khói đỉnh đầu.

Lâm Uyển Nhu nhìn bộ mặt hầm hầm của hắn ta, đột nhiên vũ trụ nhỏ trong lòng bùng phát! Hắn khó chịu cái rắm á, hắn lấy gì khó chịu với cô? Cô làm gì động tới gia phả nhà hắn hay sao chứ? Cô không có, cô cùng lắm thì phá đám hắn cùng bạn gái một chút thôi, có cần nhìn cô như vậy không?? Còn nửa, hắn không ở nhà tâm tình với bạn gái nhà mình đi, còn đuổi theo cô làm gì? Muốn cho cô thấy hắn khó chịu như thế nào sao??? Nói cho hắn biết, cô cũng đang rất khó chịu đây!!!

Hai người cứ như vậy anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ngồi bất động dưới lề đường. Tên tài xế lúc nảy thấy không có gì thì yên tâm, còn mắng nhiết hai ba câu gì đó rồi mới chịu nhấn ga cho xe chạy tiếp. Nhưng Lâm Uyển Nhu và Dương Nhật Phong tâm tình hình như dồn hết vào việc trừng mắt nhìn đối phương nên chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn phớt lờ lời hắn ta luôn.

Mãi một lúc lâu thật lâu sau, lâu đến nỗi không biết là bao lâu, đồng chí Yêu nghiệt cuối cùng cũng cắn răng lên tiếng: “Em muốn chết sao? Chê tôi đối xử với em quá tốt?!” Càng nói càng giống như đang gào lên.

Lâm Uyển Nhu uất ức tích tụ, cực kì không thoải mái: “Chuyện của tôi không liên quan đến anh, có bị đụng chết cũng không cần anh lo!”

“Phải! Là tôi lo chuyện bao đồng, chết tiệt, em bị cái gì vậy chứ? Không muốn sống thì nói cho tôi một tiếng, đừng để tôi liều mạng cứu em vô dụng!!!” Dương Nhật Phong tức đến tái xanh mặt, đứng phắt dậy, khập khiển bước đi. Cô nhóc không biết điều, cô đi hỏi toàn thiên hạ thử mà xem, dám gào thét vào mặt hắn ngoài cô ra có được mấy người chứ?? Hắn đối cô toàn tâm toàn ý như vậy, cô chẳng nhẽ không một chút nào nhận ra hay sao?? Muốn hắn tức chết mới cam tâm???

Lâm Uyển Nhu lập tức bị dáng đi của hắn thu hút, nhìn kỉ mới thấy thì ra trên chân đồng chí Yêu nghiệt đã bị thương, đang chảy máu. Cô nàng nào đó cả người hoảng loạn, tâm tình có chút dao động, lon ton chạy theo hắn nịnh nọt.



Ai nha, thói quen này của cô không biết từ khi nào thì hình thành rồi a?

“Chân anh làm sao vậy?”

Dương Nhật Phong hừ lạnh một tiếng, gạt bàn tay đang bám trên tay mình ra, cà nhắc bước tiếp: “Em bỏ ra”

Lâm Uyển Nhu hoảng hốt nhìn bàn tay mình rồi nhìn hắn, nhìn đã rồi lại nhìn mọi người xung quanh. Hừ, xem trò vui cái gì chứ?! Còn nữa, hắn ta hung dữ cái gì? Cũng đâu phải cô làm hắn bị thương. . . nhỉ?!

“Anh! Không biết tốt xấu!!!”

“Em thành thật tự hỏi bản thân xem xem là ai không biết tốt xấu? Sớm đoán được như thế này thì lúc nảy không ngu ngốc lao ra cứu em, lấy oán báo ân, hừ hừ!!!” Đồng chí yêu nghiệt hung dử quay lại trừng cô, Lâm Uyển Nhu có chút giật mình lùi lại ba bước, sau đó lại hùng hổ lao tới: “Tôi có mượn anh cứu sao, là anh lo chuyện bao đồng, ăn cơm nhà đuổi gà hàng xóm!!”

“Phải, cho nên tôi bây giờ đang rất hối hận vì hành động thiếu muối của mình đây. Em nói xem bây giờ tôi hối hận thì có còn kịp hay không?”

“Không!!” Lâm Uyển Nhu nhón chân thêm một chút, cảm thấy không nên ở ngoài đường làm ra những chuyện mất mặt này, nhưng chả hiễu vì sao chẵng kìm nén lại được: “Anh ở nhà có người đẹp chăm sóc, khi không lại nhiều chuyện đuổi theo tôi, có lẽ bây giờ người đẹp đã giận dỗi bỏ đi mất, anh muốn hối hận cũng muộn rồi!!!”

“Lâm Uyển Nhu, em làm người nên có lí lẽ một chút, đang nói chuyện này em lại đánh sang chuyện kia là thế nào??” Dương Nhật Phong nhất thời bị làm cho nghẹn họng, phản vấn lại cô. Hừ! Hắn điên rồi mới đi thích cái con cọp cái mình đầy móng nhọn như cô đó.

“Tôi chỉ là thay anh lo nghĩ thôi!” Cô mới không thèm quan tâm xem hắn đi với ai ở với ai nhé.

Dương Nhật Phong định cãi tiếp với cô, đột nhiên như bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt chuyển sang tươi cười rạng rỡ: “Này! Từ người em bốc lên mùi dấm* nồng quá đấy!”

(*Ăn dấm, hủ dấm: ghen)

Lâm Uyển Nhu trừng mắt nhìn hắn ta trân trối, chỉ thiếu nước không nhảy đành đạch lên ăn vạ tại chỗ mà thôi: “Dấm cái đầu heo nhà anh, hừ hừ hừ!!!” Mỗi tiếng hừ còn tiện chân đạp cho Dương Nhật Phong một đạp. Đồng chí yêu nghiệt vết thương mới cộng vết thương cũ, đau đến chỉ biết nhe răng trợn mắt, không chút sức lực đành nhìn cô giận dỗi bỏ đi.

Nhưng mà, vụ làm ăn này anh nhất định không thua lỗ rồi! Thời gian ba năm nói dài không dài nói ngắn càng không thể ngắn, anh có can đảm chờ ba năm, còn sợ không đoạt được cô về tay hay sao?!

Lâm Uyển Nhu ruột gan rối bời dậm từng bước huỳnh huỵch xuống nền đường, không tiếc tiền quyết định bắt một chiếc taxi đi về nhà.

Cái gì chứ, cô mới không thèm ghen, mới không thèm để ý tới hắn ta. Tên thần tượng đáng chết, nói đi cũng phải nói lại, cô theo hắn chặn đường bảy năm, nói trong lòng không còn chút cảm giác mới là nói dối đấy. Nhưng mà. . . ghen sao? Khái niệm này cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới! Lúc xưa khi bắt gian tại giường Cao Thiên cùng Thiên Nhan, cô còn không kích động như bây giờ. Mỹ nữ đó càng nhìn càng thấy đẹp, cùng Dương Nhật Phong chính xác là tiên đồng ngọc nữ trong truyền thuyết, còn cô chỉ là con vịt xấu xí vô tình lạc vào đàn thiên nga, sớm muộn cũng phải tách ra mà thôi!!!

Nghĩ đến đây trong lòng quả thật có chút không cam tâm nha!!! Hắn ta lấy quyền gì có thể đùa bởn cô? Còn bạn gái của hắn- mỹ nữ kia thì sao chứ? Cái loại đàn ông không phân biệt nặng nhẹ, lần này cô nhất định cho hắn ta một bài học nhớ đời!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook