Chương 6: Nhà Hàng Phương Nam.
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Sau khi bị áp tải lên xe. Cô nàng nào đó mới đau khổ ngộ ra:
Cô không cần cùng việc cô có đi hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau a!
Chiếc xe BMW sang trọng đỗ xịt trước đại sảnh nhà hàng năm sao có tiếng trong thành phố, Dương Nhật Phong tiêu sái anh tuấn, phong độ ngất trời mở cửa xe bước xuống, sẵn tiện vòng một đường sang mở cửa bên Lâm Uyển Nhu: “Xuống!”
“Không!!!” Cô nàng nào đó không biết từ lúc nào đã xoay người lại, ôm lấy ghế xe, chết dí dính cứng ngắt trên đó gỡ cũng không ra.
Đồng chí Yêu Nghiệt nhìn một màn này mà mặt mũi nhất thời trở nên tối tăm âm u, khó coi vô cùng! Nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ:
“Tôi đếm từ một đến ba! Em mau từ trên xe bò xuống cho tôi, nếu không thì đừng có trách!!!”
“Không xuống!” Xem hắn làm được gì cô? Nếu hắn dám động tay động chân, cô liền la lên. Ai sợ ai chứ?!
“Em muốn tôi cùng em chơi trò xe chấn* không?” Tên nào đó âm hiểm nheo nheo mắt.
(* Trò xe chấn: cái này. . . thì là hai người làm cái gì cái gì đó ở trên xe ấy. . .*Phun máu mũi* )
Chỉ thấy Lâm Uyển Nhu như gặp ma, nhanh như bay phóng xuống đất, mặt mày hớn hở tươi cười nhìn vào so với khóc càng khó coi hơn.
Tiên sinh à! Là tôi sợ anh! Tôi sợ anh đấy được chưa?
Lâm Uyển Nhu ngước nhìn một lượt tấm biển ghi hai chữ “Phương Nam” đồ sộ mà nuốt nước miếng “Ực!” Một tiếng. Bạn của yêu nghiệt họa chăng chính là yêu quái, mà nơi ở của yêu quái người ta vẫn thường gọi là “yêu động” không phải sao?
Ai u! Xem ra hôm nay cô thực sự lọt vào hang ổ này rồi!!!
Dương Nhật Phong tiến lên năm bước, lại thấy có gì đó không ổn liền quay người lại. Đập vào mắt là hình ảnh Lâm Uyển Nhu tiến hai bước lùi ba bước vô cùng khoa trương, sắc mặt mới hòa hoãn chút ít hoàn toàn hóa đen.
Con bà nó! Cô nương à, cô làm ơn đừng có dùng hành động như sắp bị bán vào kỹ viện kia trưng ra trước mặt tôi có được không?
Thế là cô nàng nào đó bị Dương Nhật Phong dùng sức chín trâu hai hổ vác vào quầy tiếp tân của nhà hàng. Nữ nhân viên dùng ánh mắt sùng bái nhìn ngắm hắn một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài không sót một chỗ. Cuối cùng ánh mắt cũng chuyển lên người Lâm Uyển Nhu, sùng bái biến đâu mất tăm, Lâm Uyển Nhu chỉ thấy da gà toàn thân sắp khởi nghĩa đến nơi.
“Tiên sinh! Xin hỏi ngài cần gì?”
“Cô là nhân viên mới à?” Dương Nhật Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn nữ nhân viên một cái. Chỉ thấy hai má cô ta đã đỏ nay lại càng giống như bị một chén nước sôi gội qua, e thẹn gật đầu một cái.
Lâm Uyển Nhu trong lòng âm thầm khinh bỉ cảnh tượng trước mắt một trăm một nghìn lần.
Cô khinh a khinh a khinh, cô gái nhỏ à! Cô đừng để vẻ bề ngoài sáng sủa đẹp trai dể nhìn của hắn lừa tình, thực ra tên này bề ngoài thiên sứ tâm địa ác ma, giết người không thấy máu, chuyên gia sắc dụ những cô gái nhỏ ngây thơ như cô vậy. . . nhìn xem, tôi chính là điển hình, là một hình mẫu vô cùng sống động vô cùng chân thực này.
Mà cô nhân viên nhỏ bé kia đâu hề hay biết, vẫn như củ bị lớp vỏ bọc vô cùng bắt mắt của Yêu nghiệt tiên sinh đánh lừa. Hắn hỏi gì đều ngoan ngoãn khai ra.
Không biết bao lâu sau, khi mà Lâm Uyển Nhu gần như ngủ gật trên quầy tiếp tân, cuối cùng Dương Nhật Phong cũng đem sự chú ý quay trở về trên người cô: “Hắn ta đang nồng hậu tiếp đón nhân viên mới, lát nửa nghĩ trưa sẽ đến gặp chúng ta”
Lâm Uyển Nhu còn chưa kịp hiểu cái gì là cái gì đã bị hắn lôi sền sệt rẽ sang lối khác trước ánh mắt giết người của nhân viên nhỏ.
Cô nàng nào đó đột nhiên có cảm giác rất rất -_-||
Cô à, nhìn tôi như vậy có tác dụng gì chứ, hay là cô trực tiếp đến đây lôi hắn ta về nhà nuôi, giải thoát cho tôi, tôi liền dùng tổ tiên nhà mình cùng nhau cảm ơn cô, làm trâu làm ngựa cho cô.
Lời này vẫn là nghĩ trong lòng chưa có nói ra ngoài đã thấy nữ nhân viên thanh thuần bé nhỏ ba bước thành một bước chạy vội tới chỗ bọn họ: “Tiên sinh! Làm ơn xin dừng bước!!!”
Lâm Uyển Nhu: >.<
Này này! Cô có phải là người siêu năng luật- tâm ngữ giả chuyên đọc suy nghĩ của người khác hay không vậy? Vậy thì tôi đây mạo muội xin rút lại câu nói cuối cùng a~
Tên yêu nghiệt nào đó vô cùng không có kiên nhẫn quay lại, liếc xéo cô nhân viên nhỏ một cái: “Chuyện gì?”
Hắn vào đây trên dưới một nghìn một vạn lần, cũng chưa từng có ai dám ngán chân không cho hắn vào, vậy mà hôm nay. . .
Cô nhân viên bị bộ dạng của hắn hù cho hết hồn lùi lại một bước, lúc nãy rõ ràng là một chàng trai anh tuấn tiêu sái, thoắt cái liền biến thành một người gay gắt khó chịu. Anh thanh niên này không phải tâm tính có vấn đề chứ?!?
Nghĩ đến đây liền chuyển cho Lâm Uyển Nhu một ánh mắt sùng bái.
Lâm Uyển Nhu bị sự thay đổi chóng mặt của bọn họ làm cho không biết nên khóc hay nên cười mới phải.
Cô gái nhỏ à, em cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của tên biến thái này rồi sao?! Chị biết em rất hâm mộ chị đúng không? Nhưng chị đây con bà nó cũng không muốn như vậy bị hắn ta chế ngự đâu nhá! Chị đây một thân công chính nghiêm minh, hắc bạch phân minh*, một con người ngay thẳng đoan trang như chị rất không muốn dính dáng chút gì tới hắn ta à nha!
(* Hắc bạch phân minh: Đen trắng rõ ràng).
Nữ nhân viên nhỏ nhoi yếu đuối sau mười giây định thần, vỗ vỗ ngực tiến tới một bước: “Ngài không thể tự tiện ra vào nhà bếp như vậy, có gì xin mời ngài đến khu vực nhà ăn ngồi đợi một lát!”
“Hừ! Tôi đây chưa bao giờ phải đợi ai!!!” Tên Yêu nghiệt nào đó ấu trĩ hất cằm.
Lâm Uyển Nhu đen mặt kéo kéo cánh tay đang bị hắn nắm chặt đến phát đau ra, lập tức bị hắn ta trừng đến cháy mặt.
Cô 囧 nha! Tay là của cô, hắn lấy quyền gì mà giữ lấy chứ?
Trong lúc ba người còn đang đắm chìm trong không khí khó chịu vô cùng, cứu tinh bỗng dưng xuất hiện.
“Quản lí La!” Cô nhân viên vui mừng hô một tiếng.
Một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, tóc trên đầu đen mượt nhưng tội một nỗi hói một khoảng to, ăn vận như mấy người quản gia trong phim truyện mà Lâm Uyển Nhu vẫn thường xem, thong thả bước lại phía bọn họ.
“Lão La!” Dương Nhật Phong cũng hào hứng gọi. Hừ, để xem hắn ta xử lí cô nhóc không hiểu chuyện này như thế nào!: “Nhân viên mới của ông lựa chọn đây sao?”
Người đàn ông được gọi cái gì La quản lí lể phép cúi người một góc 45°, ngẩn đầu lên cười hiền hậu với nữ nhân viên còn chưa hiểu mô tê gì rồi bảo cô ta trở về quầy. Sau khi nhân viên kia đã đi khỏi, La quản lí mới cười rạng rỡ như hoa mùa xuân với hai người bọn Dương Nhật Phong: “Cậu chủ Phong! Phương Boss đang trong giờ làm việc!”
“Tôi biết, lát nữa bảo cậu ta xuống gặp tôi! Nhưng mà tôi muốn hỏi ông, từ khi nào tôi đây cũng không được xuống nhà bếp vậy?” Dương yêu nghiệt ngoài cười nhưng trong không cười hỏi nhỏ, còn ẩn ý liếc sang cô nhân viên đang chú tâm nghe lén bọn họ nói chuyện một cái.
La quản lí trong phút chốc thu hồi nụ cười trên mặt, lại lễ phép: “Là nhân viên mới nên không hiểu chuyện, lát nữa tôi sẽ tập hợp hết các nhân viên mới lại dặn dò kĩ lưỡng!”
Thằng nhóc này đúng là khó chịu nhất rồi! Haizzz....
La quản lí nói xong liền sãi bước đến bên cạnh quầy tiếp tân, bỏ lại Lâm Uyển Nhu và Dương Nhật Phong đứng trơ trội trước đại sảnh.
Trong lòng Lâm Uyển Nhu không ngưng tự hỏi n lần, cái người gọi Phương Boss kia rốt cuộc là ai.
Cô không cần cùng việc cô có đi hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau a!
Chiếc xe BMW sang trọng đỗ xịt trước đại sảnh nhà hàng năm sao có tiếng trong thành phố, Dương Nhật Phong tiêu sái anh tuấn, phong độ ngất trời mở cửa xe bước xuống, sẵn tiện vòng một đường sang mở cửa bên Lâm Uyển Nhu: “Xuống!”
“Không!!!” Cô nàng nào đó không biết từ lúc nào đã xoay người lại, ôm lấy ghế xe, chết dí dính cứng ngắt trên đó gỡ cũng không ra.
Đồng chí Yêu Nghiệt nhìn một màn này mà mặt mũi nhất thời trở nên tối tăm âm u, khó coi vô cùng! Nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ:
“Tôi đếm từ một đến ba! Em mau từ trên xe bò xuống cho tôi, nếu không thì đừng có trách!!!”
“Không xuống!” Xem hắn làm được gì cô? Nếu hắn dám động tay động chân, cô liền la lên. Ai sợ ai chứ?!
“Em muốn tôi cùng em chơi trò xe chấn* không?” Tên nào đó âm hiểm nheo nheo mắt.
(* Trò xe chấn: cái này. . . thì là hai người làm cái gì cái gì đó ở trên xe ấy. . .*Phun máu mũi* )
Chỉ thấy Lâm Uyển Nhu như gặp ma, nhanh như bay phóng xuống đất, mặt mày hớn hở tươi cười nhìn vào so với khóc càng khó coi hơn.
Tiên sinh à! Là tôi sợ anh! Tôi sợ anh đấy được chưa?
Lâm Uyển Nhu ngước nhìn một lượt tấm biển ghi hai chữ “Phương Nam” đồ sộ mà nuốt nước miếng “Ực!” Một tiếng. Bạn của yêu nghiệt họa chăng chính là yêu quái, mà nơi ở của yêu quái người ta vẫn thường gọi là “yêu động” không phải sao?
Ai u! Xem ra hôm nay cô thực sự lọt vào hang ổ này rồi!!!
Dương Nhật Phong tiến lên năm bước, lại thấy có gì đó không ổn liền quay người lại. Đập vào mắt là hình ảnh Lâm Uyển Nhu tiến hai bước lùi ba bước vô cùng khoa trương, sắc mặt mới hòa hoãn chút ít hoàn toàn hóa đen.
Con bà nó! Cô nương à, cô làm ơn đừng có dùng hành động như sắp bị bán vào kỹ viện kia trưng ra trước mặt tôi có được không?
Thế là cô nàng nào đó bị Dương Nhật Phong dùng sức chín trâu hai hổ vác vào quầy tiếp tân của nhà hàng. Nữ nhân viên dùng ánh mắt sùng bái nhìn ngắm hắn một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài không sót một chỗ. Cuối cùng ánh mắt cũng chuyển lên người Lâm Uyển Nhu, sùng bái biến đâu mất tăm, Lâm Uyển Nhu chỉ thấy da gà toàn thân sắp khởi nghĩa đến nơi.
“Tiên sinh! Xin hỏi ngài cần gì?”
“Cô là nhân viên mới à?” Dương Nhật Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn nữ nhân viên một cái. Chỉ thấy hai má cô ta đã đỏ nay lại càng giống như bị một chén nước sôi gội qua, e thẹn gật đầu một cái.
Lâm Uyển Nhu trong lòng âm thầm khinh bỉ cảnh tượng trước mắt một trăm một nghìn lần.
Cô khinh a khinh a khinh, cô gái nhỏ à! Cô đừng để vẻ bề ngoài sáng sủa đẹp trai dể nhìn của hắn lừa tình, thực ra tên này bề ngoài thiên sứ tâm địa ác ma, giết người không thấy máu, chuyên gia sắc dụ những cô gái nhỏ ngây thơ như cô vậy. . . nhìn xem, tôi chính là điển hình, là một hình mẫu vô cùng sống động vô cùng chân thực này.
Mà cô nhân viên nhỏ bé kia đâu hề hay biết, vẫn như củ bị lớp vỏ bọc vô cùng bắt mắt của Yêu nghiệt tiên sinh đánh lừa. Hắn hỏi gì đều ngoan ngoãn khai ra.
Không biết bao lâu sau, khi mà Lâm Uyển Nhu gần như ngủ gật trên quầy tiếp tân, cuối cùng Dương Nhật Phong cũng đem sự chú ý quay trở về trên người cô: “Hắn ta đang nồng hậu tiếp đón nhân viên mới, lát nửa nghĩ trưa sẽ đến gặp chúng ta”
Lâm Uyển Nhu còn chưa kịp hiểu cái gì là cái gì đã bị hắn lôi sền sệt rẽ sang lối khác trước ánh mắt giết người của nhân viên nhỏ.
Cô nàng nào đó đột nhiên có cảm giác rất rất -_-||
Cô à, nhìn tôi như vậy có tác dụng gì chứ, hay là cô trực tiếp đến đây lôi hắn ta về nhà nuôi, giải thoát cho tôi, tôi liền dùng tổ tiên nhà mình cùng nhau cảm ơn cô, làm trâu làm ngựa cho cô.
Lời này vẫn là nghĩ trong lòng chưa có nói ra ngoài đã thấy nữ nhân viên thanh thuần bé nhỏ ba bước thành một bước chạy vội tới chỗ bọn họ: “Tiên sinh! Làm ơn xin dừng bước!!!”
Lâm Uyển Nhu: >.<
Này này! Cô có phải là người siêu năng luật- tâm ngữ giả chuyên đọc suy nghĩ của người khác hay không vậy? Vậy thì tôi đây mạo muội xin rút lại câu nói cuối cùng a~
Tên yêu nghiệt nào đó vô cùng không có kiên nhẫn quay lại, liếc xéo cô nhân viên nhỏ một cái: “Chuyện gì?”
Hắn vào đây trên dưới một nghìn một vạn lần, cũng chưa từng có ai dám ngán chân không cho hắn vào, vậy mà hôm nay. . .
Cô nhân viên bị bộ dạng của hắn hù cho hết hồn lùi lại một bước, lúc nãy rõ ràng là một chàng trai anh tuấn tiêu sái, thoắt cái liền biến thành một người gay gắt khó chịu. Anh thanh niên này không phải tâm tính có vấn đề chứ?!?
Nghĩ đến đây liền chuyển cho Lâm Uyển Nhu một ánh mắt sùng bái.
Lâm Uyển Nhu bị sự thay đổi chóng mặt của bọn họ làm cho không biết nên khóc hay nên cười mới phải.
Cô gái nhỏ à, em cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của tên biến thái này rồi sao?! Chị biết em rất hâm mộ chị đúng không? Nhưng chị đây con bà nó cũng không muốn như vậy bị hắn ta chế ngự đâu nhá! Chị đây một thân công chính nghiêm minh, hắc bạch phân minh*, một con người ngay thẳng đoan trang như chị rất không muốn dính dáng chút gì tới hắn ta à nha!
(* Hắc bạch phân minh: Đen trắng rõ ràng).
Nữ nhân viên nhỏ nhoi yếu đuối sau mười giây định thần, vỗ vỗ ngực tiến tới một bước: “Ngài không thể tự tiện ra vào nhà bếp như vậy, có gì xin mời ngài đến khu vực nhà ăn ngồi đợi một lát!”
“Hừ! Tôi đây chưa bao giờ phải đợi ai!!!” Tên Yêu nghiệt nào đó ấu trĩ hất cằm.
Lâm Uyển Nhu đen mặt kéo kéo cánh tay đang bị hắn nắm chặt đến phát đau ra, lập tức bị hắn ta trừng đến cháy mặt.
Cô 囧 nha! Tay là của cô, hắn lấy quyền gì mà giữ lấy chứ?
Trong lúc ba người còn đang đắm chìm trong không khí khó chịu vô cùng, cứu tinh bỗng dưng xuất hiện.
“Quản lí La!” Cô nhân viên vui mừng hô một tiếng.
Một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, tóc trên đầu đen mượt nhưng tội một nỗi hói một khoảng to, ăn vận như mấy người quản gia trong phim truyện mà Lâm Uyển Nhu vẫn thường xem, thong thả bước lại phía bọn họ.
“Lão La!” Dương Nhật Phong cũng hào hứng gọi. Hừ, để xem hắn ta xử lí cô nhóc không hiểu chuyện này như thế nào!: “Nhân viên mới của ông lựa chọn đây sao?”
Người đàn ông được gọi cái gì La quản lí lể phép cúi người một góc 45°, ngẩn đầu lên cười hiền hậu với nữ nhân viên còn chưa hiểu mô tê gì rồi bảo cô ta trở về quầy. Sau khi nhân viên kia đã đi khỏi, La quản lí mới cười rạng rỡ như hoa mùa xuân với hai người bọn Dương Nhật Phong: “Cậu chủ Phong! Phương Boss đang trong giờ làm việc!”
“Tôi biết, lát nữa bảo cậu ta xuống gặp tôi! Nhưng mà tôi muốn hỏi ông, từ khi nào tôi đây cũng không được xuống nhà bếp vậy?” Dương yêu nghiệt ngoài cười nhưng trong không cười hỏi nhỏ, còn ẩn ý liếc sang cô nhân viên đang chú tâm nghe lén bọn họ nói chuyện một cái.
La quản lí trong phút chốc thu hồi nụ cười trên mặt, lại lễ phép: “Là nhân viên mới nên không hiểu chuyện, lát nữa tôi sẽ tập hợp hết các nhân viên mới lại dặn dò kĩ lưỡng!”
Thằng nhóc này đúng là khó chịu nhất rồi! Haizzz....
La quản lí nói xong liền sãi bước đến bên cạnh quầy tiếp tân, bỏ lại Lâm Uyển Nhu và Dương Nhật Phong đứng trơ trội trước đại sảnh.
Trong lòng Lâm Uyển Nhu không ngưng tự hỏi n lần, cái người gọi Phương Boss kia rốt cuộc là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.