Chương 7: Công Việc Mới.
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Sau khi vị La quản lí đáng kính đi khỏi, đồng chí yêu nghiệt lại tiếp tục công cuộc đào khoét, vơ vét tài nguyên thiên nhiên trong nhà hàng Phương Nam. Gọi là “tài nguyên thiên nhiên”, vì nhà hàng năm sao này chủ yếu dùng nguồn nguyên liệu cung cấp từ các trang trại rau sạch trên toàn quốc, giá thức ăn ở đây tương đối khiến một nữ nhân thất nghiệp như Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn thắt cổ tự vẫn. . .
Mắc kinh khủng, mắc dã mang, mắc không còn từ nào để diễn tả!!!
Nhưng kì lạ là có rất nhiều người đến đây đốt tiền nha?!
Lâm Uyển Nhu nhìn người nào đó chấp tay sau đít chạy hết chỗ này tới chỗ khác xem xét, mặt đen thành cái đít nồi.
“Món này là ai gọi thế?” Dương Nhật Phong vừa nói, vừa vươn đũa gấp lấy miếng cá tươi ngon trên đĩa.
Hừm! Không tệ, rất có mùi vị, đúng là đến đây ăn chực không bao giờ là phương án tồi!!
Nam đầu bếp nhìn hắn cười cười, hình như đã quá quen với tình cảnh này rồi, chỉ tiếp tục làm tròn bổn phận của mình, mắt không hề ngước lên: “Là ông Lí của công ty Thiên gì gì đó!”
Yêu nghiệt tiên sinh khẽ “À!” một tiếng, an nhàn thưởng thức miếng mồi ngon trên tay, quay sang nhìn Lâm Uyển Nhu: “Có muốn ăn cái gì không? Tôi lấy cho em!!”
Cô nàng nào đó lườm hắn cháy mắt, phun ra hai chữ: “Không cần!!!”
Cô mới không có mặt dày như hắn, đến chỗ người khác ăn chực còn làm ra bộ dáng như điều này là đương nhiên vậy! Với lại lúc nãy ở nhà đã ăn no rồi không phải sao? Không biết bụng tên này làm bằng gì mà chứa được nhiều như thế nhỉ?
Trong lúc Lâm Uyển Nhu đang rất xấu mặt vì hành động của nam nhân đi chung với mình thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập cùng âm thanh nói chuyện của một số người, trong đó hình như có cả giọng nói trước đây Lâm Uyển Nhu cô từng nghe qua một lần.
Phải! Chính là giọng nói nghe được khi Dương Nhật Phong nói chuyện điện thoại vói cái người tên gọi Dương Hoàng Phương kia.
“Tôi vào toilet một lát!” Toàn thân cô nàng nào đó căng như dây đàn. Khó hiểu, đây chẳng qua cũng chỉ coi như là một buổi đi xin việc thông thường thôi mà, tại sao cô lại có cảm giác như sắp bị người ta giám sát tới nơi vậy? Lần trước vào đồn công an cũng chưa có căng thẳng bằng nha!!
“Vào trong đấy làm gì?” Dương Nhật Phong nhất thời không thích ứng kịp với hoàn cảnh, thốt ra một câu này xong liền muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Ặc! Vào trong toilet còn có thể làm gì chứ?? Tất nhiên là. . . hắc hắc ^o^
“Mặc kệ tôi!” Lâm Uyển Nhu đen mặt gằn từng chữ, xoay người định bỏ đi thì bả vai bị một cánh tay níu lại. Không ai khác chính là Yêu nghiệt tiên sinh gian manh giảo trá: “Này! Đừng mói với tôi là em vừa lâm trận liền muốn bỏ trốn đấy chứ???”
Cô nàng nào đó bị đâm trúng tim đen, cả thân mình bỗng chốc cứng đờ.
Đồng chí à, anh là con giun trong bụng tôi hay sao vậy???
Dương Nhật Phong nhìn người trong tay đơ mất ba giây, càng khẳng định ý kiến của mình: “Nhìn em cứ như sắp bị tôi bán vào kĩ viện đến nơi ấy?”
Lần này Lâm Uyển Nhu thật sự chắc chắn, tên Dương Nhật Phong này nhất định chính là con giun trong bụng cô rồi!!! >.<
Cô nàng nào đó có tật giật mình, quay sang nhìn hắn ta cười hê hê mấy tiếng, tông chạy thẳng luôn vào nhà vệ sinh.
Dương Nhật Phong: . . . -_-|||
Cùng lúc với tiếng cửa toilet đóng cái “Rầm” chính là tiếng đạp cửa xông vào của một ai đó. Dương Hoàng Phương khí thế hừng hực lao vào nhà bếp, một tay nới lỏng caravat trên cổ, một tay kéo cái ghế tựa nhỏ ngồi xuống đối diện Dương Nhật Phong đang đứng. Câu đầu tiên thốt ra chính là: “Tiền của ta đâu???”
Đồng chí Dương Nhật Phong giả ngu hỏi lại: “Tiền gì? Ta nhớ đâu có thiếu nợ ngươi!!!”
“Tiền cơm trưa, năm năm tám tháng hai mươi sáu ngày, trừ những ngày lễ tết ta đặc biệt chiếu cố nhà ngươi khỏi thanh toán, còn lại đưa hết cho ta!!!”
“Ta có nói là ta sẽ trả à? Là tự ngươi hoang tưởng thôi!” Tên nào đó đúng chuẩn mặt dày phẩy phẩy tay, đồng thời buông đũa, cũng kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Dương Hoàng Phương.
“ÁÁÁ!!!” Từ cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thét ngập tràn kích động.
Dương Hoàng Phương nhàm chán ngáp một cái, biết trước sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, nằm úp mặt xuống bàn nghỉ ngơi.
Trái với vẽ điềm nhiên của bạn tốt, Dương Nhật Phong hoàn toàn bị chấn kinh. Chủ nhân của tiếng thét này tương đối quen mắt. Ặc! Không phải chính là bạn của Lâm Uyển Nhu, đã gặp một lần ở tiệm KFC ngày nào hay sao? Nói như vậy cô nàng cũng chính là một trong số những Fan hâm mộ của hắn?
“Đình Phong? Anh là Đình Phong phải không?? Ôi ôi!!!” Trần Ngạc Hy vô cùng kích động lao như tên bắn về phía Dương Nhật Phong. Không ngờ Boss thối tha đại nhân kia nói thật, anh ta như vậy mà lại là bạn thân kiêm luôn anh em kết nghĩa với người cô thần tượng nha!
“À. . .ừ!!” Đồng chí yêu nghiệt xanh mặt gật nhẹ đầu. Đình Phong chính là nghệ danh của hắn, nhưng mà. . . có cần xúc động như vậy không? Hắn thực sự sợ cô nàng này sẽ xé xác hắn ra mất >.<|||
Bà xã tương lai, em chết trong nhà vệ sinh luôn rồi à? TT^TT. . . . .
Trần Ngạc Hy ngẫm ngẫm nghỉ nghỉ, quyết định bỏ qua thần tượng xa vời đang ở trước mặt, nhảy phốc lại chỗ Dương Hoàng Phương lay lay anh ta dậy.
Vừa lúc người được gọi ngẩn lên, Lâm Uyển Nhu cũng từ nhà vệ sinh bò ra. Dương Nhật Phong như nhìn thấy cứu tinh, chạy lại nắm tay cô nàng kéo đến bên bàn trước ánh mắt trợn trừng của người ngoài cuộc Trần Ngạc Hy.
“Ngạc Hy??? Sao mày lại ở đây?” Lâm Uyển Nhu còn kinh ngạc hơn, quên cả bàn tay mình bị tên nào đó xấu xa nắm chặt.
Trần Ngạc Hy hết nhìn Lâm Uyển Nhu lại nhìn Dương Nhật Phong, dụi dụi mắt, tiếp tục nhìn đến hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, nói như thét: “Câu này tao hỏi mày mới đúng, còn nữa! Chuyện này là sao? Hai người quen nhau?”
Lâm Uyển Nhu khóc không ra nước mắt.
Oan a oan! Cô nào muốn quen cái tên này chứ!! Cô hối hận, con bà nó hối hận muốn chết đây này!!!
Thế là tình cảnh như thế này xảy ra: Trần Ngạc Hy lôi Lâm Uyển Nhu sang một góc vừa nhai đùi gà- món ăn yêu thích của mình vừa tra hỏi bạn tốt như điều tra tội phạm; Đồng chí yêu nghiệt Dương Nhật Phong ở một bên giải thích lí do lần này đến tìm Dương Hoàng Phương, còn người gọi Dương Hoàng Phương kia lại an nhàn vừa lườm Trần Ngạc Hy, lườm cô nàng xong lại quay sang lườm Dương Nhật Phong: “Ta ở đây nuôi một con hổ cái trợ lí đã muốn phát điên rồi, ngươi còn tìm ta làm thay công vụ trông trẻ sao? Có lương không???”
“Hà hà! Nhà ngươi nói xem” Dương Nhật Phong gian manh cười đến híp mắt.
“Theo ta đoán thì chính là không có rồi! Miễn bàn nữa đi!!!” Ông chủ nhà hàng nào đó vô cùng không vui liếc xéo hắn ta mấy cái.
“Ngươi dám không nhận? Ta liền tung tin với báo chí chúng ta đang yêu nhau, để xem sao này ngươi làm sao sống cuộc sống an nhàn!!!” Yêu nghiệt tiên sinh rất không có nhân tính buông mồi uy hiếp.
Dương Hoàng Phương bỗng chốc xanh mặt: “Ngươi dám?”
“Ngươi lại đoán đi!”
“Ta nhận!!!” Ông chủ nhà hàng khóc không ra nước mắt.
Khi xưa nhất định anh ăn ở quá không có đức nên mới kết giao được người “bạn tốt” như vậy a!
*****
Trần Ngạc Hy với thân phận là trợ lí kiêm luôn bạn tốt của nhân viên mới Lâm Uyển Nhu, được phân cho công việc dẫn cô nàng người mới này đi dạo một vòng, tham quan khuôn viên bao quát của nhà hàng, tìm hiểu khách hàng,. . . vân vân và mây mây. . .
Lâm Uyển Nhu vốn dĩ nghĩ mình đến đây làm đầu bếp, không ngờ công việc nhận được lại chính là. . . tiếp tân!
Tức là cô phải làm đồng nghiệp với cô tiểu nhân viên đứng quầy lúc nãy- người nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống!
Mà kẻ vui vẽ nhất chắc cũng chính là tên Yêu nghiệt Dương Nhật Phong kia. Nhìn hắn ta cười đến chẳng thấy tổ quốc nằm ở hướng nào mà Lâm Uyển Nhu vô cùng vô cùng muốn giết người!!!
Đồng chí Dương à! Nhìn tôi sắp bị người ta hành hạ anh hạnh phúc đến vậy sao?!
Mắc kinh khủng, mắc dã mang, mắc không còn từ nào để diễn tả!!!
Nhưng kì lạ là có rất nhiều người đến đây đốt tiền nha?!
Lâm Uyển Nhu nhìn người nào đó chấp tay sau đít chạy hết chỗ này tới chỗ khác xem xét, mặt đen thành cái đít nồi.
“Món này là ai gọi thế?” Dương Nhật Phong vừa nói, vừa vươn đũa gấp lấy miếng cá tươi ngon trên đĩa.
Hừm! Không tệ, rất có mùi vị, đúng là đến đây ăn chực không bao giờ là phương án tồi!!
Nam đầu bếp nhìn hắn cười cười, hình như đã quá quen với tình cảnh này rồi, chỉ tiếp tục làm tròn bổn phận của mình, mắt không hề ngước lên: “Là ông Lí của công ty Thiên gì gì đó!”
Yêu nghiệt tiên sinh khẽ “À!” một tiếng, an nhàn thưởng thức miếng mồi ngon trên tay, quay sang nhìn Lâm Uyển Nhu: “Có muốn ăn cái gì không? Tôi lấy cho em!!”
Cô nàng nào đó lườm hắn cháy mắt, phun ra hai chữ: “Không cần!!!”
Cô mới không có mặt dày như hắn, đến chỗ người khác ăn chực còn làm ra bộ dáng như điều này là đương nhiên vậy! Với lại lúc nãy ở nhà đã ăn no rồi không phải sao? Không biết bụng tên này làm bằng gì mà chứa được nhiều như thế nhỉ?
Trong lúc Lâm Uyển Nhu đang rất xấu mặt vì hành động của nam nhân đi chung với mình thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập cùng âm thanh nói chuyện của một số người, trong đó hình như có cả giọng nói trước đây Lâm Uyển Nhu cô từng nghe qua một lần.
Phải! Chính là giọng nói nghe được khi Dương Nhật Phong nói chuyện điện thoại vói cái người tên gọi Dương Hoàng Phương kia.
“Tôi vào toilet một lát!” Toàn thân cô nàng nào đó căng như dây đàn. Khó hiểu, đây chẳng qua cũng chỉ coi như là một buổi đi xin việc thông thường thôi mà, tại sao cô lại có cảm giác như sắp bị người ta giám sát tới nơi vậy? Lần trước vào đồn công an cũng chưa có căng thẳng bằng nha!!
“Vào trong đấy làm gì?” Dương Nhật Phong nhất thời không thích ứng kịp với hoàn cảnh, thốt ra một câu này xong liền muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Ặc! Vào trong toilet còn có thể làm gì chứ?? Tất nhiên là. . . hắc hắc ^o^
“Mặc kệ tôi!” Lâm Uyển Nhu đen mặt gằn từng chữ, xoay người định bỏ đi thì bả vai bị một cánh tay níu lại. Không ai khác chính là Yêu nghiệt tiên sinh gian manh giảo trá: “Này! Đừng mói với tôi là em vừa lâm trận liền muốn bỏ trốn đấy chứ???”
Cô nàng nào đó bị đâm trúng tim đen, cả thân mình bỗng chốc cứng đờ.
Đồng chí à, anh là con giun trong bụng tôi hay sao vậy???
Dương Nhật Phong nhìn người trong tay đơ mất ba giây, càng khẳng định ý kiến của mình: “Nhìn em cứ như sắp bị tôi bán vào kĩ viện đến nơi ấy?”
Lần này Lâm Uyển Nhu thật sự chắc chắn, tên Dương Nhật Phong này nhất định chính là con giun trong bụng cô rồi!!! >.<
Cô nàng nào đó có tật giật mình, quay sang nhìn hắn ta cười hê hê mấy tiếng, tông chạy thẳng luôn vào nhà vệ sinh.
Dương Nhật Phong: . . . -_-|||
Cùng lúc với tiếng cửa toilet đóng cái “Rầm” chính là tiếng đạp cửa xông vào của một ai đó. Dương Hoàng Phương khí thế hừng hực lao vào nhà bếp, một tay nới lỏng caravat trên cổ, một tay kéo cái ghế tựa nhỏ ngồi xuống đối diện Dương Nhật Phong đang đứng. Câu đầu tiên thốt ra chính là: “Tiền của ta đâu???”
Đồng chí Dương Nhật Phong giả ngu hỏi lại: “Tiền gì? Ta nhớ đâu có thiếu nợ ngươi!!!”
“Tiền cơm trưa, năm năm tám tháng hai mươi sáu ngày, trừ những ngày lễ tết ta đặc biệt chiếu cố nhà ngươi khỏi thanh toán, còn lại đưa hết cho ta!!!”
“Ta có nói là ta sẽ trả à? Là tự ngươi hoang tưởng thôi!” Tên nào đó đúng chuẩn mặt dày phẩy phẩy tay, đồng thời buông đũa, cũng kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Dương Hoàng Phương.
“ÁÁÁ!!!” Từ cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thét ngập tràn kích động.
Dương Hoàng Phương nhàm chán ngáp một cái, biết trước sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, nằm úp mặt xuống bàn nghỉ ngơi.
Trái với vẽ điềm nhiên của bạn tốt, Dương Nhật Phong hoàn toàn bị chấn kinh. Chủ nhân của tiếng thét này tương đối quen mắt. Ặc! Không phải chính là bạn của Lâm Uyển Nhu, đã gặp một lần ở tiệm KFC ngày nào hay sao? Nói như vậy cô nàng cũng chính là một trong số những Fan hâm mộ của hắn?
“Đình Phong? Anh là Đình Phong phải không?? Ôi ôi!!!” Trần Ngạc Hy vô cùng kích động lao như tên bắn về phía Dương Nhật Phong. Không ngờ Boss thối tha đại nhân kia nói thật, anh ta như vậy mà lại là bạn thân kiêm luôn anh em kết nghĩa với người cô thần tượng nha!
“À. . .ừ!!” Đồng chí yêu nghiệt xanh mặt gật nhẹ đầu. Đình Phong chính là nghệ danh của hắn, nhưng mà. . . có cần xúc động như vậy không? Hắn thực sự sợ cô nàng này sẽ xé xác hắn ra mất >.<|||
Bà xã tương lai, em chết trong nhà vệ sinh luôn rồi à? TT^TT. . . . .
Trần Ngạc Hy ngẫm ngẫm nghỉ nghỉ, quyết định bỏ qua thần tượng xa vời đang ở trước mặt, nhảy phốc lại chỗ Dương Hoàng Phương lay lay anh ta dậy.
Vừa lúc người được gọi ngẩn lên, Lâm Uyển Nhu cũng từ nhà vệ sinh bò ra. Dương Nhật Phong như nhìn thấy cứu tinh, chạy lại nắm tay cô nàng kéo đến bên bàn trước ánh mắt trợn trừng của người ngoài cuộc Trần Ngạc Hy.
“Ngạc Hy??? Sao mày lại ở đây?” Lâm Uyển Nhu còn kinh ngạc hơn, quên cả bàn tay mình bị tên nào đó xấu xa nắm chặt.
Trần Ngạc Hy hết nhìn Lâm Uyển Nhu lại nhìn Dương Nhật Phong, dụi dụi mắt, tiếp tục nhìn đến hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, nói như thét: “Câu này tao hỏi mày mới đúng, còn nữa! Chuyện này là sao? Hai người quen nhau?”
Lâm Uyển Nhu khóc không ra nước mắt.
Oan a oan! Cô nào muốn quen cái tên này chứ!! Cô hối hận, con bà nó hối hận muốn chết đây này!!!
Thế là tình cảnh như thế này xảy ra: Trần Ngạc Hy lôi Lâm Uyển Nhu sang một góc vừa nhai đùi gà- món ăn yêu thích của mình vừa tra hỏi bạn tốt như điều tra tội phạm; Đồng chí yêu nghiệt Dương Nhật Phong ở một bên giải thích lí do lần này đến tìm Dương Hoàng Phương, còn người gọi Dương Hoàng Phương kia lại an nhàn vừa lườm Trần Ngạc Hy, lườm cô nàng xong lại quay sang lườm Dương Nhật Phong: “Ta ở đây nuôi một con hổ cái trợ lí đã muốn phát điên rồi, ngươi còn tìm ta làm thay công vụ trông trẻ sao? Có lương không???”
“Hà hà! Nhà ngươi nói xem” Dương Nhật Phong gian manh cười đến híp mắt.
“Theo ta đoán thì chính là không có rồi! Miễn bàn nữa đi!!!” Ông chủ nhà hàng nào đó vô cùng không vui liếc xéo hắn ta mấy cái.
“Ngươi dám không nhận? Ta liền tung tin với báo chí chúng ta đang yêu nhau, để xem sao này ngươi làm sao sống cuộc sống an nhàn!!!” Yêu nghiệt tiên sinh rất không có nhân tính buông mồi uy hiếp.
Dương Hoàng Phương bỗng chốc xanh mặt: “Ngươi dám?”
“Ngươi lại đoán đi!”
“Ta nhận!!!” Ông chủ nhà hàng khóc không ra nước mắt.
Khi xưa nhất định anh ăn ở quá không có đức nên mới kết giao được người “bạn tốt” như vậy a!
*****
Trần Ngạc Hy với thân phận là trợ lí kiêm luôn bạn tốt của nhân viên mới Lâm Uyển Nhu, được phân cho công việc dẫn cô nàng người mới này đi dạo một vòng, tham quan khuôn viên bao quát của nhà hàng, tìm hiểu khách hàng,. . . vân vân và mây mây. . .
Lâm Uyển Nhu vốn dĩ nghĩ mình đến đây làm đầu bếp, không ngờ công việc nhận được lại chính là. . . tiếp tân!
Tức là cô phải làm đồng nghiệp với cô tiểu nhân viên đứng quầy lúc nãy- người nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống!
Mà kẻ vui vẽ nhất chắc cũng chính là tên Yêu nghiệt Dương Nhật Phong kia. Nhìn hắn ta cười đến chẳng thấy tổ quốc nằm ở hướng nào mà Lâm Uyển Nhu vô cùng vô cùng muốn giết người!!!
Đồng chí Dương à! Nhìn tôi sắp bị người ta hành hạ anh hạnh phúc đến vậy sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.