Âm Phủ Thời 4.0

Chương 5: Lịch luyện phá tâm

Bách Hiểu Sinh

19/12/2020

Sau khi thân thể biến mất ở thế giới thực, Diệp Khương liền bị dịch chuyển tới 1 nơi, tên là Âm Diện Hắc Ma.

Nơi này xung quanh là một màu đen, xung quanh âm khí, tử khí, oán khí trộn lẫn vào nhau, tạo ra một cái vảm giác gai người.

Nhìn ra xung quanh, nơi này như là một vùng đất trống, có thêm mấy cái cây, khá to lớn trơ trọi giữa 1 khoảng không.

《Chú ý nghe thông báo》

Diệp Khương giật mình, gằn giọng rủa:"Má nó, hệ thống ngươi thật biết dọa người mà. Mau báo đi"

《Âm Diện Hắc Ma này có 3 ải, trải qua 3 ải thì ngươi mới lĩnh được 1 chút bản lĩnh để mà đi diệt quỷ, gây dựng lại Âm Phủ》

《Ải thứ nhất: Tâm.》

《Chúc may mắn》

Nói rồi hệ thống biến mất, để lại hắn một mình trơ trọi, tâm có chút rung động. Khẳng định rằng chỉ cần tác động nhỏ là hắn sẽ giật bắn mình, không cẩn thận có thể bay qua cả sao Hỏa.

Tuy nhiên do đã từng gặp qua quỷ, có chút vốn liếng nên hắn cũng từ từ nhận thức lại được.

Diệp Khương ngồi khoanh chân lại, nhắm mắt lại. :Mắt không thấy, tâm không sợ". Hắn cứ niệm như vậy trong đầu, tựa hồ muốn quên đi cảm giác gai người trong người lúc này. Tuy nhiên, chỉ được tới một hai phút, cảm giác đã thay đổi rõ rệt hơn.

Một số trận gió nổi lên, nhưng không mạnh lắm. Một số tiếng quạ kêu làm hắn dường như đang thêm gai người.

Bất chợt, phía sau như có luồng khí lành lạnh thổi vào sau gáy hắn. Cố kìm nén, Diệp Khương không mở mắt, cố gắng chịu đựng.

Thấy một lúc sau cảm giác kia vẫn chưa hết, hắn bèn quát:" Ma quỷ phương nào mau cút. Để cho lão tử ta tịnh tâm mà vượt ải"

Cảm giác kia dường như có ý thức, nghe hắn nói vậy liền giảm đi cảm giác ấy.

Không chịu được nữa, dù sao hắn cũng chỉ là một con người, liền mở mắt. Có một cảm giác sắc lạnh, lan tràn vào mọi phần trên cơ thể Diệp Khương, như khóa lại mọi sự cử động của hắn.

Mặt hắn trắng bệch, hai mắt căng hết cỡ nhìn thứ trước mặt.

Đó là một cái đầu treo ngược, bên dưới tua rua một đống tóc. Khuôn mặt kia treo ngược, màu trắng bệch, hai mắt không có tròng, chỉ có hai hốc đen ngòm. Miệng nó cười một nụ cười quái dị, mép kéo dài tới tận mạng tai.

Thứ nào không có tai. Bất chợt có một thứ như máu chảy xuống trước mặt, khung cảnh hết sức ghê rợn.

Một tràng cười ma quái vang lên. Cái đầu kia há miệng ra, để lộ ra một hàm toàn răng nanh, không hề cso chiếc răng thường nào. Bên trong nhớp nháp những thứ như dãi, nhưng đó lại là máu.

Diệp Khương không hề nhúc nhích, vẫn chăm chăm chăm nhìn nó.

Vốn dĩ thực sự lúc này y đang cứng đờ người, một thứ cảm giác sợ hãi với sự hồi hộp đan xen lại với nhau. Do đó mà y trông bình thường, nhưng thực sự đang rất xôn xao trong lòng. Trống ngực hắn đập liên hồi.



Chợt cái đầu sáng lên rồi biến mất. Sau đó là một khung thông báo:

《Đã vượt ải đầu tiên》

《Tiếp tục ải thứ hai: Giác》

Diệp Khương vừa trải qua một thứ cực kì kinh sợ, chưa kịp hoàn hồn thì đã phải trải qua ải thứ hai. Không cam tức gào lên:

-- Ê...ê...ta còn không kịp nghỉ! Muốn giết ta à?

Lặng thinh, không có sự hồi đáp.

Tức giận, hắn giơ chân lên, đá văng một viên đá. Nó dường như đã đụng vật gì đó, kêu bộp một tiếng rồi rơi xuống đất.

Diệp Khương cả kinh sợ hãi, biết lại sắp có thứ nguy hiểm bò ra, liền làm như vừa nãy, nhanh chân ngồi xuống, mắt nhắm nghịt lại.

Đây thực sự là phương pháp tốt và cần thiết cho hắn lúc này. Mắt không thấy, tâm tất bất kinh. Và cũng từ ải lần trước, lần này hắn quyết tâm hơn: dù trời sập cũng không bao giờ mở mắt.

Bất tri giác, bất cảm thụ!

Tuy mắt không nhìn, tai lại nghe thấy. Những tiếng giống như là kéo lê đang dần tiến lại từ bốn hướng: trước sau trái phải.

Diệp Khương lại hơi chút động tâm, nhưng ngay lập tức phủi bỏ nó đi. Dù biết không làm được, hắn vẫn cố.

Những tiếng kéo lê ngày càng lớn, Diệp Khương lại càng tránh suy nghĩ linh tinh. Chợt có một thứ gì đó, không thể cảm giác rõ, đè năng lên người hắn. Tiếp sau ấy, một thứ cảm giác mềm mại xuất hiện trên mặt y.

Suýt chút nữa hắn đã mở mắt, nhưng nghĩ tới nơi dị thường này, vẫn không nhúc nhích.

Tiếp ấy là một số cảm giác, như là ấu trùng đang chui vào tai, mắt, mũi của mình. Khó chịu, định mở ra nhưng ý chí cứng rắn, vẫn cố chịu đựng.

Cuối cùng là một tràng tiếng cười quỷ dị, âm tàn, nham hiểm, độc ác, vang vọng khắp nơi càng làm hắn thêm phần phát hoảng.

Chợt bốn loại cảm giác đồng loạt biến mất. Tưởng như đã hết, vả lại sự kiên trì lúc nãy cũng biến mất, hắn mở mắt.

Như ở cửa ải thứ nhất, hắn lại bất động, mặt trắng bệch. Trước mặt hắn là một con quỷ nữ, ngực to, dáng người chấp nhận được. Tuy nhiên, khuôn mặt cũng thật đáng sợ.

Da mặt biến mắt, chỉ còn vài miếng thịt bám lại. Hốc mắt trống rỗng, thỉnh thoảng có một hai con trùng lúc nhúc bì ra. Bắp chân vẫn rất bình thường, duy chỉ có 2 cánh tay mất sạch thịt, chỉ còn lại phần xương cốt đen nhám. Hóa ra đó chính là thứ mà hắn cảm thấy mềm mềm khi ở trước mặt. Nghĩ tới đây, suýt chút đã nôn ra một bãi.

Con quỷ kia dần dần mờ ảo rồi biến mất. Vừa lúc bốc hơi, một thứ khác lạ tiến lại. Ấy là một cái xác đang di chuyển, cơ thể bình thường, không hư hại. Nhưng nhìn cái dáng, đó như là một con tang thi đang tiến lại với thêm vài tiếng động kéo lê.

Càng tới gần, hình ảnh càng rõ nét.

Trên trán Diệp Khương lúc này cũng toát lên khá nhiều mồ hôi, dần tụ thành giọt tại cằm rồi rơi xuống.

Bộ dáng con này thậm chí còn đáng sợ hơn con lúc trước. Miệng nó hơi rên rỉ. Trên người có nhiều tảng thị bị tróc da, lồi ra những miếng thịt trắng hếu, có chỗ thối rữa đen kịt lại.



Trên người nhìn qua rất nhiều điểm tối, nhưng thực ra đó là những cái lỗ thịt, thỉnh thoảng có một hay hai con ấu trùng dạng sâu bò ra, trông rất ghê rợn.

Tiếp ấy, hai con còn lại xuất hiện ở hai bên trái phải.

Con quỷ bên trái là một kẻ lực lưỡng, không giống quỷ lắm. Trên tay y nâng một hòn đá, trên đó khắc một chữ "Tình". Con quỷ này ko như hai con kia, nhìn không giống một con quỷ bình thường nên hắn không sợ.

Còn con quỷ bên phải là một người trông như người hiện đại, mặc áo vét, chân đeo giày da đầu tóc gọn gàng. Y mở miệng hát, nhưng tiếng hát lại là những tiếng kêu chói tai, ghê rợn của quỷ, những tiếng khóc, rên rỉ không dứt. Nó như thấm đẫm sự dày vò, đau đớn.

Tâm lí Diệp Khương lúc này xuất hiện nhiều trạng thái tâm lí khác nhau: hồi hộp, lo lắng, sợ hãi. Tuy nhiên cũng có chút trưởng thành.

Bỗng chốc, ba con quỷ khi tiến lại, chỉ còn cách mười mét thì biến mất, để lại một khoảng không im lặng thoáng đãng.

Lúc này Diệp Khương mới buông lỏng cảm giác. Hai tay hắn rã rời, đôi chân bủn rủn. Khuôn mặt có chút trắng bệch ra. Hô hấp có phần chậm lại. Trên trán, quanh đầu, mồ hôi cũng giảm đi. Khí lực có phần tốt hơn. Chợt một thanh âm quen thuộc vang lên, xé bỏ bầu không khí.

《Đã thông qua ải thứ hai》

《Ải thứ 3 chưa đủ khả năng. Tạm hủy》

Nghe thấy thanh âm này, hắn lại càng yên tâm hơn. Sắc mặt bình thường trở lại, khí lực lại thập phần trở lên ổn định hơn.

Diệp Khương lúc này mới cất tiếng hỏi:" Lịch luyện chưa xong hay sao mà cứ giữ ta tại đây?"

《Mỗi ngày kí chủ sẽ phải trải qua hai lần luyện tâm giác như vậy. Đến khi mà hệ thống thấy kí chủ đủ khả năng tiếp nhận ải thứ ba mới bắt đầu sang ải.》

Diệp Khương chợt ngắt:" Sao không để ta bây giờ vượt qua ải thứ 3 luôn mà phải đợi ?"

《Khi tiến nhập ải thứ ba, đó là ải sinh tử. Chỉ khi hoàn toàn vứt bỏ được nỗi sợ, kí chủ mới có thể bước vào đó được. Vượt ải thứ ba, lịch luyện này sẽ kểt thúc. Sau đó chính là chính sự.》

Diệp Khương trầm ngâm một lát, không ngờ cái hệ thống này ác vậy, mỗi ngày bắt hắn hai lần nhìn thấy cảnh gớm ghiếc đó. Mà không những thế, lại vào ngay những giờ " hoàng đạo" nữa chứ. Thật kinh dị mà!

Hắn bèn hỏi tiếp:" Thế sau khi ta hoàn thành ải thứ ba, chính sự ngươi nói không lẽ là chấn hưng âm phủ?"

《Chính xác》

《Không ngờ kí chủ cũng có chút thông minh》

Diệp Khương nghe vậy, chợt phát cáu. Hắn rủa lên vài câu rồi bảo:" Mau đưa ta rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này đã."

《Xác nhận trở lại》

《Dịch chuyển》

Vừa dứt, một thứ ánh sáng bao bọc, đưa Diệp Khương ra khỏi nơi kia. Thế nhưng không phải lui về nhà hắn mà lại truyền tới Âm Phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Phủ Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook