Chương 7: Rắc rối
Bách Hiểu Sinh
19/12/2020
"Suy nghĩ vô thức".
Dạng suy nghĩ rất khó thực hiện. Tuy nói hòa thượng ngồi thiền tĩnh tâm, nhưng cực ít người ngộ được.
Mà tên Diệp Khương này thì chỉ gọi là mới nhập môn, đương nhiên là khó gấp bội rồi.
Suy nghĩ cứ dứt được một chút thì lại có một dòng khác xuất hiện, cực khó thực hiện. Chính xác hơn là không có cách gì cả.
Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu hắn: " Không cần thiết phải nghĩ, cứ cảm thụ một hình ảnh không phải là được rồi sao?"
Nghĩ vậy, tâm ý liền làm theo. Khung cảnh mà Diệp Khương suy nghĩ là một mảnh rừng. À mà cũng không phải! Chính xác thì đó là một khu vườn lớn, có nhiều loại cổ thụ, cây cỏ vân vân.
Cũng chẳng hiểu tại sao nó lại hiện lên trong đầu, vô thức nghĩ tới.
Lúc này ở ngoài thần thức của hắn, trên trán ngay giữa mi tâm có một đốm sáng linh quang màu vàng nhỏ lập lòe. Được một lúc rồi đốm sáng dần tắt.
Tuy nhiên Diệp Khương lúc này lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ngoài cơ thể. Thần thức lại đang tập trung suy nghĩ ở việc ngắm nhìn khu rừng à không phải, mảnh vườn lớn phía trước. Suy nghĩ khẽ lay động.
Trong kia xuất hiện một hình ảnh hơi mờ nhạt, không rõ bóng dáng. Bóng hình kia rõ ràng là một con người, nhưng dung nhan không rõ.
Bóng hình đứng yên không nhúc nhích, vừa rồi dường như có chút dao động. Người đó đưa tay về phái trước. Chân cũng cử động, bước từng bước về phía Diệp Khương.
Người kia đang tiến bước chậm rãi thì đột nhiên tang tốc. Lúc vừa tới hơn mười mét thì đột ngột tan thành khói.
Huỵch!
Diệp Khương chợt mở mắt, phát hiện người mình đẫm mồ hôi. Hắn thở gấp, mắt hơi đỏ lên.
Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ lại hướng về bóng người khả nghi kia. Nghi vấn từ đó xảy ra một đống, rất rắc rối. Diệp Khương đành chả buồn suy nghĩ nữa, tiếp tục lấy tâm pháp ra luyện tiếp.
Hắn đưa tay cầm lấy quyển sách. Vừa mở ra đã ngạc nhiên không thôi: mấy trang có phần lí giải bước đầu luyện tâm pháp bay mất chữ, trắng tinh.
Diệp Khương khiếp sợ, mở ra mấy trang khác xem thử. Nhất thời thở dài một hơi: may mắn, mấy bước sau chứa biến mất.
Diệp Khương tự hỏi một lần: tại sao phải làm mất chữ trên kia ? Phải chăng để tránh tiết lộ thông tin về nó sao?
Mớ rối nay lại càng rối hơn, một vấn đề vừa qua lại một vấn đề khác ập đến. Nhức đầu!
Vốn định hỏi cái hệ thống chết tiệt kia, nhưng nghĩ tới nó nhất định sẽ không nói nên lúc này cũng chẳng biết làm gì, đành vất xuống mai nghĩ sau.
Buông xuống mấy vấn đề nhức nhối, Diệp Khương vẫn không quên luyện tiếp. Hắn nghĩ rằng, tối nay đi lịch luyện cái ải mẹ nó kinh dị, trải qua cái cảm giác rợn người kia không chịu được. Mà nay lại có cuốn tâm pháp này, biết đâu lại giúp hắn chống đỡ mấy cái ảo giác kinh dị kia phần nào.
Vậy cũng tốt. Diệp Khương bèn mở ra.
Bên trong toàn chữ với hình, Diệp Khương đọc qua một lượt. Đây thực chất là phần cuối, là lí giải biểu diễn vân vân. Vốn là một phương pháp thổ nạp, đọc mấy câu là khẩu quyết.
Diệp Khương nhớ lại các bước tu luyện một lần rồi liền thử.
Hắn nhắm mắt, cảm thụ lại cảm giác lúc trước rồi niệm ngầm.
[Tâm duy nhất niệm
Thần tại trí tâm
Trí sắc liên hợp
Phá tâm nhập vô]
Ngay lập tức, cả người dường như có chút thoải mái dễ chịu.
Một bộ phận cảm giác ấy dần tụ lại, hợp thành một dòng chảy xuyên suốt cơ thể. Dòng chảy ấy như đã định sẵn hướng đi, lần lượt và đều đặn.
Lúc này ở ngoài thân thể, các đường mạch máu hơi chút sáng lên. Nguyên nhân cũng đơn giản, chính là do lượng linh khí hấp thụ từ bên ngoài.
Linh khí là tinh hoa nhật nguyệt, tồn tại mọi nơi, không thể nhận biết hay cảm giác. Chỉ có những nhà tu hành mới có thể hấp thu và cảm nhận.
Linh khí có một đặc thù, đó là đều bổ âm bổ dương. Đó chỉ là khi cân bằng giữa hai loại, nhưng nếu một loại cường độ lớn hơn thì đương nhiên sẽ ép giãn làm loãng cường độ phủ của linh khí ra. Vì thế, nơi gọi là bãi rác thực ra cững coi như nhiều linh khí hơn.
Nơi Diệp Khương ở cũng vậy, là nơi mà dân cư thưa thớt, dương khí ít, âm khí lại cũng càng ít hơn vào ban ngày nên cường độ linh khí nhiều, đủ cho hắn hấp thu.
Hấp thu linh khí không quá cưỡng cầu, chỉ cần lấy đủ là được. Nhưng nếu lấy quá mức thì trực tiếp làm hỏng kinh mạch. Mà Diệp Khương hiện tại cũng mới gọi là nhập môn, thường chỉ hấp thụ được qua ba Chu Thiên.
Độ thể chất qua hấp thụ linh khí cũng đã tăng lên hơn một chút, nhưng căn bản vẫn phải trải qua thực nghiệm rèn giũa thì mới tăng lên được.
Học được một phần bản lĩnh từ Tâm thuật rồi, Diệp Khương tiếp tục xem quyển Thể thuật.
Giống như Tâm thuật, Thể thuật cũng có nhiều chữ cùng hình ảnh. Diệp Khương thử đọc kĩ một lượt, phát hiện: muốn nâng cao thể chất, làm một việc có vận dụng tất cả các bộ phận của cơ thể, thậm chí là cái đầu.
- Công việc vận dụng cả cơ thể....- Diệp Khương lẩm nhẩm- chẳng phải chính là làm đầu bếp sao!
Cái kết luận này vừa hợp lí lúc hắn hôm qua đã xin vào làm việc chỗ ông chủ quán ăn đó sao. Ý nghĩ chợt lóe lên, quá mức may mắn.
Làm đầu bếp vận dụng tay chân, não bộ hoạt động liên tục. Thính giác, vị giác, khứu giác, thị giác đều toàn lực sử dụng. Mà vừa luyện cái này, vừa cũng luyện cả sự nhạy bén, tốc độ phản ứng. Như vậy, cũng như luyện được một phần của Độn thuật.
Buổi tối, tại cửa hàng anh Tám.
Dòng người vào quán không phải nhiều, cũng chẳng phải ít. Diệp Khương lúc này đang tập trung bê bát đĩa đi rửa. Công việc khá nhẹ nhàng, không quá chèn ép.
Quán ăn cũng không phải quá lớn, nhưng sức chứa khoảng 100 người. Quán ăn được chia làm hai khu là khu ngoài trời và khu phòng.
Diệp Khương hiện tại đang làm ở khu ngoài trời. Hắn chạy việc mới đầu có vẻ khá vụng về, nhưng khả năng thích nghi với hoàn cảnh khá tốt nên chẳng bao lâu là làm tốt hẳn lên.
Trên trán hắn đã lấm tấm một số giọt mồ hôi, hơi thở cũng hơi gấp gáp hẳn lên.
"Rầm!"
Một âm thanh lớn xuất hiện, kéo theo đó là cánh cửa quán được đạp tung ra. Khoảng năm tên to con, mặt mày dữ tợn, tay chân xăm trổ nghênh ngang bước vào. Nổi bật trong đám hỗn tạp ấy là một tên khá trái ngược lại với bọn chúng. Hắn trông rất dễ nhìn, thậm chí có chút soái. Dáng người đầy đặn, không vạm vỡ nhưng có thể nhìn thấy trong đó là một kẻ trâu bò nhất trong số chúng.
Hai ông bà chủ thấy động tĩnh lớn, nhanh chóng chạy ra xem. Vừa nhìn thấy mấy tên côn đồ, hai người tái xanh mặt.
Đám côn đồ đứng tại cửa ra vào, hô to:
- Lão Tám, mau đưa phí tháng này!
Ông chủ quán nghe thấy chúng hô như vậy, lục tục chạy vào lấy tiền.
Diệp Khương đang đứng tại cửa bếp, cũng đang hóng. Ngạc nhiên hỏi một anh chàng phụ bếp khác:
- Anh trái như thế kia là sao? Sao bọn chúng lại vào đây đòi tiền?
Anh chàng kia trả lời:
- À, phải rồi! Chú mày mới tới nên không biết. Khu vực Thành phố Nam Định này có một băng nhóm là " Vuốt", hoành hành bá đạo. Bọn kia là một phân nhánh rất nhỏ của chúng. Cứ mười năm ngày là lại phải nộp cho chúng một cái phí, gọi bằng một cái tên rất chính nghĩa: phí duy trì an ninh - nói đến đây, người kia lại nhỏ giọng hơn - nói thế thôi chứ thực ra nó phí bảo kê, ai nộp không đủ lập tức bị chúng phá tiệ đường sống.
Nói xong, anh ta thở dài một cái rồi thôi.
Nghe anh ta nói xong, Diệp Khương thấy run lên. Lúc nghe thấy chữ vuốt, hắn đã sôi máu lên rồi. Bọn thường đánh hắn thừa sống thiếu chết, chúng cũng chính là một phân bộ của "Vuốt". Đáng tiếc hiện tại cũng chưa phải lúc "làm việc", hắn đành bất lực.
Lão Tám vào lấy ra một cộp tiền, hai tay run run, đưa tới cho tên măth trắng, nói:
- Đại...đại ca! Tiền ta đã nộp xong. Xin...xin ngài có thể tiếp tục bảo hộ cho quán ta.
Gã mặt trắng hừ lạnh một tiếng, kèm theo một lời cảnh cáo:
- Cẩn thận đấy! Tháng sau tăng tiền lên gấp đôi.
Ông chủ giật mình, miệng lắp bắp không nói thành lời, câm lại cho xong chuyện. Bọn côn đồ cũng đi ngay sau đó, nhưng không quên làm oai. Một tên đá bay một cái bàn ngay tại đấy.
Bóng người vừa khuất, người vợ ngồi bệt xuống, ôm mặt khóc:
- Hức! Hức! Lấy gấp đôi tiền, vậy chẳng phải triệt để tiệt đường sinh sống của quán rồi...
Anh chàng đứng cạnh Diệp Khương thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Chậc! Có lẽ tôi phải xin nghỉ việc ở đây đi nơi khác, nơi này đã triệt để mất đường sống rồi. Cậu nhóc, tuy mới xin vào được một ngày hôm nay, nhưng tôi khuyên cậu nên mau chóng nghỉ việc đi, chứ không chỉ có cạp đất.
Anh ta quay sang nhìn Diệp Khương, thấy thay cho vẻ mặt u sầu là một nụ cười ranh mãnh. "Ta đã có cách!". Đó là những suy nghĩ tức thời của hắn.
Dạng suy nghĩ rất khó thực hiện. Tuy nói hòa thượng ngồi thiền tĩnh tâm, nhưng cực ít người ngộ được.
Mà tên Diệp Khương này thì chỉ gọi là mới nhập môn, đương nhiên là khó gấp bội rồi.
Suy nghĩ cứ dứt được một chút thì lại có một dòng khác xuất hiện, cực khó thực hiện. Chính xác hơn là không có cách gì cả.
Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu hắn: " Không cần thiết phải nghĩ, cứ cảm thụ một hình ảnh không phải là được rồi sao?"
Nghĩ vậy, tâm ý liền làm theo. Khung cảnh mà Diệp Khương suy nghĩ là một mảnh rừng. À mà cũng không phải! Chính xác thì đó là một khu vườn lớn, có nhiều loại cổ thụ, cây cỏ vân vân.
Cũng chẳng hiểu tại sao nó lại hiện lên trong đầu, vô thức nghĩ tới.
Lúc này ở ngoài thần thức của hắn, trên trán ngay giữa mi tâm có một đốm sáng linh quang màu vàng nhỏ lập lòe. Được một lúc rồi đốm sáng dần tắt.
Tuy nhiên Diệp Khương lúc này lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ngoài cơ thể. Thần thức lại đang tập trung suy nghĩ ở việc ngắm nhìn khu rừng à không phải, mảnh vườn lớn phía trước. Suy nghĩ khẽ lay động.
Trong kia xuất hiện một hình ảnh hơi mờ nhạt, không rõ bóng dáng. Bóng hình kia rõ ràng là một con người, nhưng dung nhan không rõ.
Bóng hình đứng yên không nhúc nhích, vừa rồi dường như có chút dao động. Người đó đưa tay về phái trước. Chân cũng cử động, bước từng bước về phía Diệp Khương.
Người kia đang tiến bước chậm rãi thì đột nhiên tang tốc. Lúc vừa tới hơn mười mét thì đột ngột tan thành khói.
Huỵch!
Diệp Khương chợt mở mắt, phát hiện người mình đẫm mồ hôi. Hắn thở gấp, mắt hơi đỏ lên.
Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ lại hướng về bóng người khả nghi kia. Nghi vấn từ đó xảy ra một đống, rất rắc rối. Diệp Khương đành chả buồn suy nghĩ nữa, tiếp tục lấy tâm pháp ra luyện tiếp.
Hắn đưa tay cầm lấy quyển sách. Vừa mở ra đã ngạc nhiên không thôi: mấy trang có phần lí giải bước đầu luyện tâm pháp bay mất chữ, trắng tinh.
Diệp Khương khiếp sợ, mở ra mấy trang khác xem thử. Nhất thời thở dài một hơi: may mắn, mấy bước sau chứa biến mất.
Diệp Khương tự hỏi một lần: tại sao phải làm mất chữ trên kia ? Phải chăng để tránh tiết lộ thông tin về nó sao?
Mớ rối nay lại càng rối hơn, một vấn đề vừa qua lại một vấn đề khác ập đến. Nhức đầu!
Vốn định hỏi cái hệ thống chết tiệt kia, nhưng nghĩ tới nó nhất định sẽ không nói nên lúc này cũng chẳng biết làm gì, đành vất xuống mai nghĩ sau.
Buông xuống mấy vấn đề nhức nhối, Diệp Khương vẫn không quên luyện tiếp. Hắn nghĩ rằng, tối nay đi lịch luyện cái ải mẹ nó kinh dị, trải qua cái cảm giác rợn người kia không chịu được. Mà nay lại có cuốn tâm pháp này, biết đâu lại giúp hắn chống đỡ mấy cái ảo giác kinh dị kia phần nào.
Vậy cũng tốt. Diệp Khương bèn mở ra.
Bên trong toàn chữ với hình, Diệp Khương đọc qua một lượt. Đây thực chất là phần cuối, là lí giải biểu diễn vân vân. Vốn là một phương pháp thổ nạp, đọc mấy câu là khẩu quyết.
Diệp Khương nhớ lại các bước tu luyện một lần rồi liền thử.
Hắn nhắm mắt, cảm thụ lại cảm giác lúc trước rồi niệm ngầm.
[Tâm duy nhất niệm
Thần tại trí tâm
Trí sắc liên hợp
Phá tâm nhập vô]
Ngay lập tức, cả người dường như có chút thoải mái dễ chịu.
Một bộ phận cảm giác ấy dần tụ lại, hợp thành một dòng chảy xuyên suốt cơ thể. Dòng chảy ấy như đã định sẵn hướng đi, lần lượt và đều đặn.
Lúc này ở ngoài thân thể, các đường mạch máu hơi chút sáng lên. Nguyên nhân cũng đơn giản, chính là do lượng linh khí hấp thụ từ bên ngoài.
Linh khí là tinh hoa nhật nguyệt, tồn tại mọi nơi, không thể nhận biết hay cảm giác. Chỉ có những nhà tu hành mới có thể hấp thu và cảm nhận.
Linh khí có một đặc thù, đó là đều bổ âm bổ dương. Đó chỉ là khi cân bằng giữa hai loại, nhưng nếu một loại cường độ lớn hơn thì đương nhiên sẽ ép giãn làm loãng cường độ phủ của linh khí ra. Vì thế, nơi gọi là bãi rác thực ra cững coi như nhiều linh khí hơn.
Nơi Diệp Khương ở cũng vậy, là nơi mà dân cư thưa thớt, dương khí ít, âm khí lại cũng càng ít hơn vào ban ngày nên cường độ linh khí nhiều, đủ cho hắn hấp thu.
Hấp thu linh khí không quá cưỡng cầu, chỉ cần lấy đủ là được. Nhưng nếu lấy quá mức thì trực tiếp làm hỏng kinh mạch. Mà Diệp Khương hiện tại cũng mới gọi là nhập môn, thường chỉ hấp thụ được qua ba Chu Thiên.
Độ thể chất qua hấp thụ linh khí cũng đã tăng lên hơn một chút, nhưng căn bản vẫn phải trải qua thực nghiệm rèn giũa thì mới tăng lên được.
Học được một phần bản lĩnh từ Tâm thuật rồi, Diệp Khương tiếp tục xem quyển Thể thuật.
Giống như Tâm thuật, Thể thuật cũng có nhiều chữ cùng hình ảnh. Diệp Khương thử đọc kĩ một lượt, phát hiện: muốn nâng cao thể chất, làm một việc có vận dụng tất cả các bộ phận của cơ thể, thậm chí là cái đầu.
- Công việc vận dụng cả cơ thể....- Diệp Khương lẩm nhẩm- chẳng phải chính là làm đầu bếp sao!
Cái kết luận này vừa hợp lí lúc hắn hôm qua đã xin vào làm việc chỗ ông chủ quán ăn đó sao. Ý nghĩ chợt lóe lên, quá mức may mắn.
Làm đầu bếp vận dụng tay chân, não bộ hoạt động liên tục. Thính giác, vị giác, khứu giác, thị giác đều toàn lực sử dụng. Mà vừa luyện cái này, vừa cũng luyện cả sự nhạy bén, tốc độ phản ứng. Như vậy, cũng như luyện được một phần của Độn thuật.
Buổi tối, tại cửa hàng anh Tám.
Dòng người vào quán không phải nhiều, cũng chẳng phải ít. Diệp Khương lúc này đang tập trung bê bát đĩa đi rửa. Công việc khá nhẹ nhàng, không quá chèn ép.
Quán ăn cũng không phải quá lớn, nhưng sức chứa khoảng 100 người. Quán ăn được chia làm hai khu là khu ngoài trời và khu phòng.
Diệp Khương hiện tại đang làm ở khu ngoài trời. Hắn chạy việc mới đầu có vẻ khá vụng về, nhưng khả năng thích nghi với hoàn cảnh khá tốt nên chẳng bao lâu là làm tốt hẳn lên.
Trên trán hắn đã lấm tấm một số giọt mồ hôi, hơi thở cũng hơi gấp gáp hẳn lên.
"Rầm!"
Một âm thanh lớn xuất hiện, kéo theo đó là cánh cửa quán được đạp tung ra. Khoảng năm tên to con, mặt mày dữ tợn, tay chân xăm trổ nghênh ngang bước vào. Nổi bật trong đám hỗn tạp ấy là một tên khá trái ngược lại với bọn chúng. Hắn trông rất dễ nhìn, thậm chí có chút soái. Dáng người đầy đặn, không vạm vỡ nhưng có thể nhìn thấy trong đó là một kẻ trâu bò nhất trong số chúng.
Hai ông bà chủ thấy động tĩnh lớn, nhanh chóng chạy ra xem. Vừa nhìn thấy mấy tên côn đồ, hai người tái xanh mặt.
Đám côn đồ đứng tại cửa ra vào, hô to:
- Lão Tám, mau đưa phí tháng này!
Ông chủ quán nghe thấy chúng hô như vậy, lục tục chạy vào lấy tiền.
Diệp Khương đang đứng tại cửa bếp, cũng đang hóng. Ngạc nhiên hỏi một anh chàng phụ bếp khác:
- Anh trái như thế kia là sao? Sao bọn chúng lại vào đây đòi tiền?
Anh chàng kia trả lời:
- À, phải rồi! Chú mày mới tới nên không biết. Khu vực Thành phố Nam Định này có một băng nhóm là " Vuốt", hoành hành bá đạo. Bọn kia là một phân nhánh rất nhỏ của chúng. Cứ mười năm ngày là lại phải nộp cho chúng một cái phí, gọi bằng một cái tên rất chính nghĩa: phí duy trì an ninh - nói đến đây, người kia lại nhỏ giọng hơn - nói thế thôi chứ thực ra nó phí bảo kê, ai nộp không đủ lập tức bị chúng phá tiệ đường sống.
Nói xong, anh ta thở dài một cái rồi thôi.
Nghe anh ta nói xong, Diệp Khương thấy run lên. Lúc nghe thấy chữ vuốt, hắn đã sôi máu lên rồi. Bọn thường đánh hắn thừa sống thiếu chết, chúng cũng chính là một phân bộ của "Vuốt". Đáng tiếc hiện tại cũng chưa phải lúc "làm việc", hắn đành bất lực.
Lão Tám vào lấy ra một cộp tiền, hai tay run run, đưa tới cho tên măth trắng, nói:
- Đại...đại ca! Tiền ta đã nộp xong. Xin...xin ngài có thể tiếp tục bảo hộ cho quán ta.
Gã mặt trắng hừ lạnh một tiếng, kèm theo một lời cảnh cáo:
- Cẩn thận đấy! Tháng sau tăng tiền lên gấp đôi.
Ông chủ giật mình, miệng lắp bắp không nói thành lời, câm lại cho xong chuyện. Bọn côn đồ cũng đi ngay sau đó, nhưng không quên làm oai. Một tên đá bay một cái bàn ngay tại đấy.
Bóng người vừa khuất, người vợ ngồi bệt xuống, ôm mặt khóc:
- Hức! Hức! Lấy gấp đôi tiền, vậy chẳng phải triệt để tiệt đường sinh sống của quán rồi...
Anh chàng đứng cạnh Diệp Khương thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Chậc! Có lẽ tôi phải xin nghỉ việc ở đây đi nơi khác, nơi này đã triệt để mất đường sống rồi. Cậu nhóc, tuy mới xin vào được một ngày hôm nay, nhưng tôi khuyên cậu nên mau chóng nghỉ việc đi, chứ không chỉ có cạp đất.
Anh ta quay sang nhìn Diệp Khương, thấy thay cho vẻ mặt u sầu là một nụ cười ranh mãnh. "Ta đã có cách!". Đó là những suy nghĩ tức thời của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.