Chương 2
Khâm Điểm Phế Sài
21/07/2017
Thái Đường Yến không nán lại lâu, vội vã mặc quần áo vào cho tử tế rồi bắt xe rời khỏi khách sạn, dưới thân
người vẫn để lại cảm giác chua xót xa lạ.
Cô thuê nhà tại khu nhà lầu kề lầu dày đặc chi chít nhau không khác gì rừng trúc, con hẻm thì mờ tối, dây điện trên đỉnh đầu đã chia năm xẻ bảy khoảng không đen kịt, đứng ở cổng kiểm soát ra vào cũng có thể nghe thấy tiếng vợ chồng gây gổ trên lầu lẫn lộn với tiếng người trong tiệm tạp hóa. Đi thang máy lên lầu, mở cửa bật đèn, còn chưa kịp thay giày thì một "thi thể" nằm ngang trên tấm đệm dưới sàn trước giường đã thu hút mọi sự chú ý.
"Thi thể" nghe thấy tiếng liền cử động, quay mặt lại, bởi vì vặn cổ mà khóe mắt trông thật quái dị, còn ghê gớm hơn cả trạng thái bình thường.
Động tác cúi người cởi giày của Thái Đường Yến khựng lại, chợi đứng thẳng người nhanh chân co giò chạy ra ngoài. "Thi thể" vùng dậy, bật nhảy lên, cầm lấy thắt lưng, kéo lê đôi giày đuổi theo.
"Quay lại ——!" Thái Giang Hào lớn tiếng hét bắt đứng lại, nhưng dĩ nhiên Thái Đường Yến sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế, không rảnh để chờ thang máy liền chạy vào cầu thang bộ, nhưng suy cho cùng sải chân của phái nam vẫn lớn hơn, chưa đến mấy bước mà da đầu Thái Đường Yến căng ra, Thái Giang Hào chụp lấy một nắm tóc của cô, kéo cô vất vào phòng. Thái Đường Yến rên lên, ngũ quan nhíu chặt lại vào nhau, đành phải cam chịu như con mèo bị xách ở sau cổ, vừa che tóc vừa thuận thế lùi về sau.
Thái Đường Yến bị ném lên tấm đệm, thay thế Thái Giang Hào biến thành "thi thể".
Thái Giang Hào kéo gấu quần ngồi xổm xuống, đầu tiên là toét miệng cười một cái, nhưng lấy lòng thất bại, tham lam hiện lên trong mắt.
"Tao đến chờ mày tan làm nhưng không thấy mày đâu, nghe nói mày đi ra ngoài với khách, sao mới sớm thế đã về rồi?" Gã nhếch môi dùng ngón út gãi khóe miệng, "Tao còn tưởng sáng mai mày với về, đang định đánh một giấc."
Thái Đường Yến che đầu, qua mái tóc xốc xếch nhìn gã đầy căm tức, "Có phải anh lại thua rồi không?" Một khi không có tiền, Thái Giang Hào lại sẽ "chờ" cô tan làm, vơ vét tiền boa khách cho, dù đã lấy mất chứng minh thư và thẻ lương của cô. Cô chống người ngồi dậy, "Anh lấy chìa khóa từ đâu ra?"
Thái Giang Hào không trả lời, để cô tỉnh táo rồi rung lắc bả vai cô, vân vê ngón tay, "Tối nay kiếm được bao nhiêu? Em gái ngoan à, tiếp tế cho anh trai chút đi."
"Không có."
Dĩ nhiên Thái Giang Hào không tin, ánh mắt chạm đến trên túi xách, Thái Đường Yến cũng để ý theo tầm nhìn của gã, hai người như thủ môn bắt bóng, cùng giơ tay chụp lấy túi xách. Thái Giang Hào nắm được thân túi, còn Thái Đường Yến nhanh tay lẹ mắt bắt được quai túi, tranh nhau kéo xé.
"Thả ra!"
"Học phí của tôi ——"
Thái Giang Hào chiếm thế thượng phong, chỉ cần ngồi thẳng dậy là suýt đoạt được, nhưng dù Thái Đường Yến bị kìm hãm vẫn run run không buông. Thái Giang Hào cũng không lưu tình, nhấc chân đạp thẳng xuống mặt cô, Thái Đường Yến thấy tình thế không ổn, lập tức buông tay lăn sang một bên.
"Tiền nằm viện của bà già còn chưa tính vào số học phí của mày đấy." Thái Giang Hào cười cợt vung túi xách lên, vừa mở ra vừa nói, "Vậy thì đúng rồi, biết rõ sẽ bị cướp mà còn tốn nhiều sức như thế làm gì, đúng không em gái."
Dứt lời liền đặt mông xuống ghế sofa nhỏ, đổ toàn bộ đồ trong túi xách lên đầu gối. Điện thoại di động, ví tiền, son môi, thẻ xe buýt các kiểu cứ lẻng kẻng rơi ra, Thái Giang Hào nhặt lấy ví tiền, còn những thứ khác thì gạt qua một bên, gã lôi từ trong ví ra một xấp tiền, thấm nước bọt đếm, giữa chừng còn nhấc mí mắt cảnh cáo em gái ngoan của gã, đề phòng cô đến cướp.
Nhưng Thái Đường Yến cam chịu số phận ngồi dựa vào giường, giống như chiếc chăn bông mặc cho người định đoạt.
Thái Giang Hào giơ xấp tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ lên với Thái Đường Yến, giọng đầy phách lối: "Sao mà có một ngàn thế hả? Đêm đầu cũng không đáng giá như thế..."
Thái Đường Yến mỉm cười, "Giỏi thì anh tự đi mà bán, có ra giá một ngàn cũng không ai thèm."
Thái Giang Hào nhét tiền vào túi quần sau, nghe thế thì nổi khùng lên, một tay đè lấy mặt cô còn một tay thì vung lên, Thái Đường Yến ôm đầu co rụt người lại theo phản xạ.
Giác ngộ "bắt người ngắn tay"* của Thái Giang Hào khôi phục, cánh tay lúng túng buông xuống, rồi kéo lưng quần lên để che giấu.
(*Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, có nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
"Không tệ, có kinh nghiệm rồi đấy..."
Thái Đường Yến mãi không đợi được cái tát tai, liền nhìn qua khe hở ngón tay. Đúng lúc đối mặt với cặp mắt kia, đột nhiên đối phương nhìn mình với vẻ khác lạ.
"Giấu số tiền còn lại ở đâu rồi?"
Thái Đường Yến giả vờ câm diếc.
"Tao nói rồi mà, tối nay lấy tiền của mày mà mày không có chút phản ứng nào, chắc chắn đã giấu rồi." Vừa nói vừa gạt cánh tay cô ra, "Lấy ra đây ——! Không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn lấy ra——!"
"Không có!" Thái Đường Yến vung tay loạn xạ để phản kháng, "Tối nay chỉ có một ngàn, anh còn muốn thế nào nữa."
Thái Giang Hào chắc chắn đáp án, làm lơ mà lục lọi khắp trên người cô, Thái Đường Yến mặc tất, thậm chí gã còn lật lòng bàn chân của cô lên nhìn, lúc tay chạm vào ngực, Thái Đường Yến hoảng hốt chụp lấy cổ tay gã cắn mạnh một phát.
Làm Thái Giang Hào rên lên, Thái Đường Yến hét lên: "Đã nói là không có rồi! Anh đừng có ác như thế!"
Thái Giang Hào bị đau lại muốn tát lần nữa, nhưng lúc này Thái Đường Yến không né tránh, mà trái lại còn hếch mặt lên.
"Anh đánh đi! Bây giờ tôi có thể kiếm tiền rồi, nếu đánh sưng mặt, ngày mai không thể tiếp khách, để tôi xem anh đi đâu tìm được tiền đánh bạc!"
Thái Giang Hào chần chừ, nói cho cùng thì kẻ giương nanh múa vuốt trước mắt là "cơm áo cha mẹ" của gã. Thái Đường Yến thấy gã do dự, vừa mới âm thầm thở phào xong thì một giây sau đã ị Thái Giang Hào nắm lấy tóc, đập mạnh gáy cô vào cửa tủ quần áo.
Không thể làm gãy đường tiền tài của mình, nhưng cũng không thể thiếu dạy dỗ được.
Rầm một tiếng, Thái Đường Yến như bị rút hết xương cốt, trượt dọc xuống theo cửa tủ.
Thái Giang Hào ngồi xuống vỗ lên mặt cô, đắc chí nói: "Như thế này thì không nhìn ra sưng chỗ nào rồi. Đừng có nhăn nhó như thế, làm gì mà như oán phụ vậy. Ngủ ở đâu mà không phải ngủ, dễ có tiền thế mà không vui à? Đừng có tự lập đền thờ trinh tiết cho mình nữa, không đáng tiền cũng chẳng ai ưa."
Nói cho cùng, ham ăn biếng làm là gốc rể của con người ta rồi. Thái Giang Hào sửa lại quần áo, chuẩn bị rời đi.
"Mấy hôm nữa..." Thái Đường Yến cắn răng nói, "Mấy hôm nữa sẽ đến trường học rồi, có thể để lại cho tôi đóng học phí trước được không?"
"Mày đóng học phí thì liên quan gì đến tao? Thiếu một cắc tiền cho nhà cũng không được." Thái Giang Hào ngoáy tai, mắt như bắn ra axid mà nhíu lại, "Kiếm tiền đàng hoàng cho tao, nếu mày còn mơ về trường đi học, tao sẽ tuyên truyền miễn phí cho mày chuyện mày tiếp khách, đến lúc đó mày chẳng còn mặt mũi nào mà đòi ở lại đâu, đừng có trách anh trai không nhắc nhở mày."
Qua một lúc lâu, Thái Đường Yến mới giật giật tay như co quắp, với vào trong đồ lót, lôi ra một xấp tiền giấy đỏ, lại đếm lần nữa, không nhiều không ít vừa vặn bốn ngàn.
Chia ra hơn nửa gửi về nhà, số còn dư cũng chẳng đủ đóng học phí, chỉ có thể gửi hy vọng vào năm sau, cũng là hy vọng cuối cùng. Năm nay là năm đầu tiên Thái Đường Yến nghỉ học, nếu sang năm không về trường thì học bạ của cô sẽ bị hủy bỏ.
Cô muốn kiếm thêm ít nữa rồi sẽ thu tay. Thái Đường Yến thuộc kiểu vò đã mẻ lại sứt, phải đến vực thẳm mới tỉnh ngộ ra, đã vất vả đến vậy rồi, bây giờ không kiếm được tiền mà rửa tay thì lỗ quá, mà kiếm quá nhiều thì dục vọng lại càng tăng thêm, càng đi càng xa không trở về được. Lòng tự ái bị sự bần cùng gặm nhấm chỉ còn lại mỗi xương cốt, không còn mặt mũi sẽ dễ lung lay sụp đổ, vì vậy cô mới duy trì bản thân như thế.
Tối hôm sau, Thái Đường Yến đi làm bình thường. Đang ở trong phòng nghỉ chờ thử phòng* thì đồng hương Tiền Đông Vy đi đến trò chuyện với cô.
(*Là hành động đưa gái ra mắt khách làng chơi để khách lựa chọn người hợp ý.)
Lúc đầu là do Tiền Đông Vy giới thiệu Thái Đường Yến vào, khi ấy cô vẫn còn làm phục vụ ở tiệm cơm, cuối cùng cũng do ít trải đời, vừa nghe nói tiền lương nơi này cao thì chạy đến ngay.
Ở đây hai tháng, tháng thứ nhất Thái Giang Hào lấy thẻ lương và chứng minh thư của cô đi, toàn bộ tiền lương đều bị "tịch thu" cả. Sang tháng thứ hai Thái Đường Yến đã thông minh hơn, lương vừa vào tài khoản thì dùng điện thoại chuyển về nhà cả, kết quả không tránh được bị Thái Giang Hào đập đánh mắng chửi. Nếu có Tiền Đông Vy ngăn lại thì gã sẽ không phách lối thế nữa, cuối cùng đồng ý nhất định mỗi một tháng sẽ về nhà vài chuyến.
Tiền Đông Vy mỉm cười trước, Thái Đường Yến không biết có gì mình phải làm, thế là cũng chỉ đành cười đáp lại, cô vốn ít nói, nên chờ Tiền Đông Vy mở miệng trước.
Cuối cùng đồng hồ trong cơ thể cũng ngừng, Tiền Đông Vy thôi cười, đưa khuỷu tay thân mật cọ vào eo cô, nói: "Mình nghe nói tối qua cậu đi ra ngoài với khách, thế nào?"
Thái Đường Yến không biết vì sao Tiền Đông Vy lại biết điều đó, nhưng cũng không tò mò lắm, chậm mất nửa nhịp mới nói: "Cái gì?"
"Thì cái đó đó, thế nào? Kỹ thuật ấy... Đầy năm sao không, hay là cho mấy sao?"
Thái Đường Yến hiểu ra ồ một tiếng, cũng không biết nên đánh giá thế nào, một là cô không hiểu tiêu chuẩn chấm điểm, hai là cũng không có kinh nghiệm để so sánh, mà quan trọng là chính bản thân cô cũng không thấy dễ chịu gì.
Thái Đường Yến không muốn bàn tán về người ta sau lưng, nhất là khi chẳng phải trải nghiệm sung sướng gì, bèn dứt khoát nói: "Không biết."
Tiền Đông Vy tổ lái, "Không được?"
Thái Đường Yến vội lắc đầu, hỏi ngược lại: "Vậy cậu gặp được mấy người năm sao?"
Tiền Đông Vy ngẫm nghĩ, "Có thể gặp khách cho năm sao thì khó lắm, cũng chỉ có một."
Thái Đường Yến hứng thú đến mức suýt bật cười, Tiền Đông Vy đuổi cùng không tha, nói: "Cậu lén nói cho mình biết đi, có phải là không được thật không. Nói với cậu này, trước đó mình có gặp vị khách kia rồi, đi đứng không nhanh nhẹn lắm, cho nên..."
Cuối cùng cô nàng cười gian he he, giống như nói "cậu biết đấy".
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Thái Đường Yến để cho Thường Minh xứng danh, "Không có, mình thấy rất tốt."
Nghiêm túc của cô làm Tiền Đông Vy lúng túng, chỉ có thể cười, "Thế à..."
Thái Đường Yến lại ừ một tiếng như bảo đảm.
"Nhưng mà nói thật, nếu anh ta không chống gậy thì mình còn tưởng cậu đã gọi ship Vịt* đấy chứ."
(*叫个鸭子/Gọi Con Vịt là một công ty thực phẩm ở Bắc Kinh, ở đây Tiền Đông Vy nghĩ Thường Minh là nhân viên ship hàng của hãng này – nổi tiếng có shipper đẹp trai.)
Lời sửa chữa vội của Tiền Đông Vy tỏ ra không cao minh lắm, Thái Đường Yến cau mày, "Cái gì chứ?"
"Khen anh ta đẹp trai thôi."
"... Chẳng có ai khen vậy cả."
Giọng điệu oán trách của Thái Đường Yến làm Tiền Đông Vy kinh ngạc, rồi chợt bật cười.
"Này, làm gì mà bảo vệ ghê thế."
Không phải là bảo vệ, đơn thuần chỉ cảm thấy là không đáng. Nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống, bất kể đứng ở góc độ người qua đường hay kẻ trong cuộc, dường như cô đều không có lập trường để phản bác.
Mấy đêm liên tiếp đều thử phòng không thành, không có gì béo bở. Đêm qua Thái Giang Hào đã cầm tiền đi, không đến gây rối cô nữa. Thái Đường Yến cứ thế uể oải suốt mấy đêm, rồi cuối cùng quản đốc Thẩm Đại Mật gọi cô đến phòng 307.
Trước kia Thẩm Đại Mật là một trong những người trung gian giao dịch, thật ra Thái Đường Yến chỉ là một công chúa*, mà ở chỗ này ranh giới cuối cùng của bất cứ ai cũng có thể bị tiền bao phủ, quyền thế hay bạo lực có thể bị phá vỡ hoàn toàn, chức vụ của cô không quan trọng nữa, nội dung công việc đã trực tiếp định nghĩa thân phận của cô.
(*Trong KTV, công chúa ám chỉ những cô gái hầu rượu, châm thuốc cho khách, nhưng không hầu khách ngủ.)
Thái Đường Yến hỏi là không thử phòng sao, Thẩm Đại Mật lắc đầu, chỉ nói đi là sẽ biết.
Quả nhiên lúc gõ cửa vào liền biết ngay.
Thường Minh ở trong đó, hơn nữa chỉ có một mình anh ta.
Lần đầu gặp mặt cũng như vậy, không thử phòng trước mà cô được gọi thẳng vào. Lúc đó trong phòng có một đống người ngồi, bên cạnh ba người đàn ông đều có một hai cô gái bầu bạn, cô được một tên mặt trắng nõn sắp xếp cho ngồi vào cạnh Thường Minh, mà ánh mắt của Thường Minh cũng dán lấy cô từ lúc cô bước vào.
Anh ta cảm thấy có hứng thú với cô. Kinh nghiệm của Thái Đường Yến mách bảo vậy.
"Thường tiên sinh." Thái Đường Yến cố gắng trấn tĩnh cõi lòng, cất tiếng chào hỏi, rồi trở tay nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thường Minh vỗ vào sofa bên cạnh, Thái Đường Yến bước đến ngồi.
Đêm ân ái kia đã khiến bầu không khí trở nên đầy lúng túng, Thường Minh nhìn có vẻ khá u ám, Thái Đường Yến cũng càng thêm im lặng.
"... Có muốn hát không?" Thái Đường Yến đành lôi ra tinh thần chủ động tiếp khách của lúc trước mà mở miệng.
"Cô hát đi, tôi nghe." Thường Minh tích chữ như vàng, dựa vào sofa, đưa tay khoác lên thành ghế sau lưng cô.
Thái Đường Yến đành phải chọn bài, chỉ hát mấy bài nhạc nhẹ thời cũ, cả căn phòng bao không còn giống như ở chốn hộp đêm nữa, mà đã trở thành hộp ký ức gặp lại người xưa nào đó. Thường Minh lặng im ngồi cạnh lắng nghe, chu đáo lấy thức uống và đồ ăn vặt cho cô. Càng hát cho đến mức khản giọng, Thái Đường Yến càng nghi ngờ trước cảm quan của Thường Minh.
Có lẽ nhận thấy giọng cô thay đổi, rốt cuộc Thường Minh cũng bảo dừng lại.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Thái Đường Yến thở phào, im lặng nhìn Thường Minh như chờ lãnh đạo lên tiếng. Nhưng Thường Minh chỉ nhìn cô một lúc, rồi quay đầu đưa mắt sang chỗ khác, nói: "Cô về đi."
"Hả?" Thái Đường Yến chẳng hiểu gì cả.
Thường Minh bình tĩnh nói: "Tan làm rồi."
Thái Đường Yến nhìn đồng hồ, đúng là không đủ để đi tăng hai.
Ba tối liên tục đều là như thế. Anh đến, nghe nhạc, đuổi người. Nếu đổi lại người khác thì đã sớm không chịu đựng nổi lý do thám thính vòng vo như thế rồi, nhưng từ lâu sự tò mò của Thái Đường Yến đã bị cuộc sống làm phai mờ chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Rồi đến tối thứ ba, trước khi Thường Minh thả người thì giữ cô lại một lúc, đột nhiên hỏi: "Thái Tiểu Đường, ở chỗ này một tháng cô kiếm được bao nhiêu?"
Thái Đường Yến kinh hoàng trong chốc lát, rồi mới kịp nhận ra "Thái Tiểu Đường = bản thân", rồi đáp án gần như là bật thốt lên, "Thời điểm tốt thì hơn năm ngàn." Phần lớn đều vào thẻ lương cả, số tiền boa thỉnh thoảng dư lại cũng sẽ bị Thái Giang Hào vơ vét.
"Ít vậy à."
"..."
Thái Đường Yến nhớ lại giọng anh khi gọi tên cô.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Thường Minh chậm rãi gõ, nói: "Nếu mỗi tháng tôi cho cô mười ngàn để tiêu vặt, cô có đồng ý theo tôi không?"
Lần trước là Tạ Vũ Bách tìm Thái Đường Yến cho anh. Đêm hôm đó cậu ta dỗ ngon dỗ ngọt lôi anh ra khỏi nhà, nói anh đã cực nhọc hơn một năm nay rồi, cũng nên đi ra ngoài hóng gió.
Thường Minh không hứng thú lắm, Tạ Vũ Bách thần bí ném ra con mối, khẳng định là sẽ không thua thiệt gì, người đó cũng ở đây. Quả nhiên Thường Minh cắn câu, nhưng sau khi đến thì không thấy người đó đâu, đang định nổi đóa với Tạ Vũ Bách, mệt nhọc đứng lên toan đi về, thì lúc ấy Thái Đường Yến đi vào. Nhìn gương mặt đó, nhất là đôi mắt kia, Thường Minh biết Tạ Vũ Bách đã tốn rất nhiều tâm tư công sức, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ngồi xuống, Tạ Vũ Bách tỉnh táo gọi Thái Đường Yến đến ngồi cạnh Thường Minh.
Đã đến mức này, dù thế nào thì cũng phải lên tiếng.
Thái Đường Yến vẫn còn cầm mic, nhìn anh một cái, khẽ nhếch môi, có thể là vì miệng lưỡi khô khốc, mà cũng có thể do kinh ngạc.
Thường Minh gật đầu, "Chính là ý cô đang nghĩ."
Chỉ thấy cô lại nhìn vào mic, như đờ người ra. Thường Minh không biết cô chậm chạp thật hay là giả ngu, bèn nói với giọng đầy quan tâm: "Cô có thể suy nghĩ kỹ."
Đáp lại chỉ có một tiếng "ờ" đơn điệu, giống như động vật chỉ có thể phát ra âm tiết riêng biệt.
Thường Minh đang định bảo cô đi về trước đi, nhưng bỗng Thái Đường Yến xoay đầu lại.
"Thường tiên sinh, anh có đánh người khác không?"
Thường Minh bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Tôi không đánh phụ nữ."
Thậm chí anh còn soạn sẵn trong đầu, đề phòng cô hỏi tiếp như kiểu "thật sự không đánh?" "đã từng đánh chưa?", nhưng lại được trả lời bằng một đơn âm.
"Được."
Hàng lông mày của Thường Minh giật lấy.
Giống như lúc trước anh chỉ dùng ba giây để quyết định đón nhận "ý tốt" của Tạ Vũ Bách, Thái Đường Yến cũng chỉ dùng ba giây để chấp nhận đề nghị của anh. Tốc độ quyết sách như thế rất phù hợp với bản chất quan hệ của hai người, vốn là một thoáng vui vẻ, tụ được tan được.
Mà cũng có lẽ bọn họ vốn là một loại người, giống Tạ Vũ Bách nói sau lưng ——
Gái điếm và khách làng chơi, trời đất tạo thành.
Cô thuê nhà tại khu nhà lầu kề lầu dày đặc chi chít nhau không khác gì rừng trúc, con hẻm thì mờ tối, dây điện trên đỉnh đầu đã chia năm xẻ bảy khoảng không đen kịt, đứng ở cổng kiểm soát ra vào cũng có thể nghe thấy tiếng vợ chồng gây gổ trên lầu lẫn lộn với tiếng người trong tiệm tạp hóa. Đi thang máy lên lầu, mở cửa bật đèn, còn chưa kịp thay giày thì một "thi thể" nằm ngang trên tấm đệm dưới sàn trước giường đã thu hút mọi sự chú ý.
"Thi thể" nghe thấy tiếng liền cử động, quay mặt lại, bởi vì vặn cổ mà khóe mắt trông thật quái dị, còn ghê gớm hơn cả trạng thái bình thường.
Động tác cúi người cởi giày của Thái Đường Yến khựng lại, chợi đứng thẳng người nhanh chân co giò chạy ra ngoài. "Thi thể" vùng dậy, bật nhảy lên, cầm lấy thắt lưng, kéo lê đôi giày đuổi theo.
"Quay lại ——!" Thái Giang Hào lớn tiếng hét bắt đứng lại, nhưng dĩ nhiên Thái Đường Yến sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như thế, không rảnh để chờ thang máy liền chạy vào cầu thang bộ, nhưng suy cho cùng sải chân của phái nam vẫn lớn hơn, chưa đến mấy bước mà da đầu Thái Đường Yến căng ra, Thái Giang Hào chụp lấy một nắm tóc của cô, kéo cô vất vào phòng. Thái Đường Yến rên lên, ngũ quan nhíu chặt lại vào nhau, đành phải cam chịu như con mèo bị xách ở sau cổ, vừa che tóc vừa thuận thế lùi về sau.
Thái Đường Yến bị ném lên tấm đệm, thay thế Thái Giang Hào biến thành "thi thể".
Thái Giang Hào kéo gấu quần ngồi xổm xuống, đầu tiên là toét miệng cười một cái, nhưng lấy lòng thất bại, tham lam hiện lên trong mắt.
"Tao đến chờ mày tan làm nhưng không thấy mày đâu, nghe nói mày đi ra ngoài với khách, sao mới sớm thế đã về rồi?" Gã nhếch môi dùng ngón út gãi khóe miệng, "Tao còn tưởng sáng mai mày với về, đang định đánh một giấc."
Thái Đường Yến che đầu, qua mái tóc xốc xếch nhìn gã đầy căm tức, "Có phải anh lại thua rồi không?" Một khi không có tiền, Thái Giang Hào lại sẽ "chờ" cô tan làm, vơ vét tiền boa khách cho, dù đã lấy mất chứng minh thư và thẻ lương của cô. Cô chống người ngồi dậy, "Anh lấy chìa khóa từ đâu ra?"
Thái Giang Hào không trả lời, để cô tỉnh táo rồi rung lắc bả vai cô, vân vê ngón tay, "Tối nay kiếm được bao nhiêu? Em gái ngoan à, tiếp tế cho anh trai chút đi."
"Không có."
Dĩ nhiên Thái Giang Hào không tin, ánh mắt chạm đến trên túi xách, Thái Đường Yến cũng để ý theo tầm nhìn của gã, hai người như thủ môn bắt bóng, cùng giơ tay chụp lấy túi xách. Thái Giang Hào nắm được thân túi, còn Thái Đường Yến nhanh tay lẹ mắt bắt được quai túi, tranh nhau kéo xé.
"Thả ra!"
"Học phí của tôi ——"
Thái Giang Hào chiếm thế thượng phong, chỉ cần ngồi thẳng dậy là suýt đoạt được, nhưng dù Thái Đường Yến bị kìm hãm vẫn run run không buông. Thái Giang Hào cũng không lưu tình, nhấc chân đạp thẳng xuống mặt cô, Thái Đường Yến thấy tình thế không ổn, lập tức buông tay lăn sang một bên.
"Tiền nằm viện của bà già còn chưa tính vào số học phí của mày đấy." Thái Giang Hào cười cợt vung túi xách lên, vừa mở ra vừa nói, "Vậy thì đúng rồi, biết rõ sẽ bị cướp mà còn tốn nhiều sức như thế làm gì, đúng không em gái."
Dứt lời liền đặt mông xuống ghế sofa nhỏ, đổ toàn bộ đồ trong túi xách lên đầu gối. Điện thoại di động, ví tiền, son môi, thẻ xe buýt các kiểu cứ lẻng kẻng rơi ra, Thái Giang Hào nhặt lấy ví tiền, còn những thứ khác thì gạt qua một bên, gã lôi từ trong ví ra một xấp tiền, thấm nước bọt đếm, giữa chừng còn nhấc mí mắt cảnh cáo em gái ngoan của gã, đề phòng cô đến cướp.
Nhưng Thái Đường Yến cam chịu số phận ngồi dựa vào giường, giống như chiếc chăn bông mặc cho người định đoạt.
Thái Giang Hào giơ xấp tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ lên với Thái Đường Yến, giọng đầy phách lối: "Sao mà có một ngàn thế hả? Đêm đầu cũng không đáng giá như thế..."
Thái Đường Yến mỉm cười, "Giỏi thì anh tự đi mà bán, có ra giá một ngàn cũng không ai thèm."
Thái Giang Hào nhét tiền vào túi quần sau, nghe thế thì nổi khùng lên, một tay đè lấy mặt cô còn một tay thì vung lên, Thái Đường Yến ôm đầu co rụt người lại theo phản xạ.
Giác ngộ "bắt người ngắn tay"* của Thái Giang Hào khôi phục, cánh tay lúng túng buông xuống, rồi kéo lưng quần lên để che giấu.
(*Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, có nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
"Không tệ, có kinh nghiệm rồi đấy..."
Thái Đường Yến mãi không đợi được cái tát tai, liền nhìn qua khe hở ngón tay. Đúng lúc đối mặt với cặp mắt kia, đột nhiên đối phương nhìn mình với vẻ khác lạ.
"Giấu số tiền còn lại ở đâu rồi?"
Thái Đường Yến giả vờ câm diếc.
"Tao nói rồi mà, tối nay lấy tiền của mày mà mày không có chút phản ứng nào, chắc chắn đã giấu rồi." Vừa nói vừa gạt cánh tay cô ra, "Lấy ra đây ——! Không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn lấy ra——!"
"Không có!" Thái Đường Yến vung tay loạn xạ để phản kháng, "Tối nay chỉ có một ngàn, anh còn muốn thế nào nữa."
Thái Giang Hào chắc chắn đáp án, làm lơ mà lục lọi khắp trên người cô, Thái Đường Yến mặc tất, thậm chí gã còn lật lòng bàn chân của cô lên nhìn, lúc tay chạm vào ngực, Thái Đường Yến hoảng hốt chụp lấy cổ tay gã cắn mạnh một phát.
Làm Thái Giang Hào rên lên, Thái Đường Yến hét lên: "Đã nói là không có rồi! Anh đừng có ác như thế!"
Thái Giang Hào bị đau lại muốn tát lần nữa, nhưng lúc này Thái Đường Yến không né tránh, mà trái lại còn hếch mặt lên.
"Anh đánh đi! Bây giờ tôi có thể kiếm tiền rồi, nếu đánh sưng mặt, ngày mai không thể tiếp khách, để tôi xem anh đi đâu tìm được tiền đánh bạc!"
Thái Giang Hào chần chừ, nói cho cùng thì kẻ giương nanh múa vuốt trước mắt là "cơm áo cha mẹ" của gã. Thái Đường Yến thấy gã do dự, vừa mới âm thầm thở phào xong thì một giây sau đã ị Thái Giang Hào nắm lấy tóc, đập mạnh gáy cô vào cửa tủ quần áo.
Không thể làm gãy đường tiền tài của mình, nhưng cũng không thể thiếu dạy dỗ được.
Rầm một tiếng, Thái Đường Yến như bị rút hết xương cốt, trượt dọc xuống theo cửa tủ.
Thái Giang Hào ngồi xuống vỗ lên mặt cô, đắc chí nói: "Như thế này thì không nhìn ra sưng chỗ nào rồi. Đừng có nhăn nhó như thế, làm gì mà như oán phụ vậy. Ngủ ở đâu mà không phải ngủ, dễ có tiền thế mà không vui à? Đừng có tự lập đền thờ trinh tiết cho mình nữa, không đáng tiền cũng chẳng ai ưa."
Nói cho cùng, ham ăn biếng làm là gốc rể của con người ta rồi. Thái Giang Hào sửa lại quần áo, chuẩn bị rời đi.
"Mấy hôm nữa..." Thái Đường Yến cắn răng nói, "Mấy hôm nữa sẽ đến trường học rồi, có thể để lại cho tôi đóng học phí trước được không?"
"Mày đóng học phí thì liên quan gì đến tao? Thiếu một cắc tiền cho nhà cũng không được." Thái Giang Hào ngoáy tai, mắt như bắn ra axid mà nhíu lại, "Kiếm tiền đàng hoàng cho tao, nếu mày còn mơ về trường đi học, tao sẽ tuyên truyền miễn phí cho mày chuyện mày tiếp khách, đến lúc đó mày chẳng còn mặt mũi nào mà đòi ở lại đâu, đừng có trách anh trai không nhắc nhở mày."
Qua một lúc lâu, Thái Đường Yến mới giật giật tay như co quắp, với vào trong đồ lót, lôi ra một xấp tiền giấy đỏ, lại đếm lần nữa, không nhiều không ít vừa vặn bốn ngàn.
Chia ra hơn nửa gửi về nhà, số còn dư cũng chẳng đủ đóng học phí, chỉ có thể gửi hy vọng vào năm sau, cũng là hy vọng cuối cùng. Năm nay là năm đầu tiên Thái Đường Yến nghỉ học, nếu sang năm không về trường thì học bạ của cô sẽ bị hủy bỏ.
Cô muốn kiếm thêm ít nữa rồi sẽ thu tay. Thái Đường Yến thuộc kiểu vò đã mẻ lại sứt, phải đến vực thẳm mới tỉnh ngộ ra, đã vất vả đến vậy rồi, bây giờ không kiếm được tiền mà rửa tay thì lỗ quá, mà kiếm quá nhiều thì dục vọng lại càng tăng thêm, càng đi càng xa không trở về được. Lòng tự ái bị sự bần cùng gặm nhấm chỉ còn lại mỗi xương cốt, không còn mặt mũi sẽ dễ lung lay sụp đổ, vì vậy cô mới duy trì bản thân như thế.
Tối hôm sau, Thái Đường Yến đi làm bình thường. Đang ở trong phòng nghỉ chờ thử phòng* thì đồng hương Tiền Đông Vy đi đến trò chuyện với cô.
(*Là hành động đưa gái ra mắt khách làng chơi để khách lựa chọn người hợp ý.)
Lúc đầu là do Tiền Đông Vy giới thiệu Thái Đường Yến vào, khi ấy cô vẫn còn làm phục vụ ở tiệm cơm, cuối cùng cũng do ít trải đời, vừa nghe nói tiền lương nơi này cao thì chạy đến ngay.
Ở đây hai tháng, tháng thứ nhất Thái Giang Hào lấy thẻ lương và chứng minh thư của cô đi, toàn bộ tiền lương đều bị "tịch thu" cả. Sang tháng thứ hai Thái Đường Yến đã thông minh hơn, lương vừa vào tài khoản thì dùng điện thoại chuyển về nhà cả, kết quả không tránh được bị Thái Giang Hào đập đánh mắng chửi. Nếu có Tiền Đông Vy ngăn lại thì gã sẽ không phách lối thế nữa, cuối cùng đồng ý nhất định mỗi một tháng sẽ về nhà vài chuyến.
Tiền Đông Vy mỉm cười trước, Thái Đường Yến không biết có gì mình phải làm, thế là cũng chỉ đành cười đáp lại, cô vốn ít nói, nên chờ Tiền Đông Vy mở miệng trước.
Cuối cùng đồng hồ trong cơ thể cũng ngừng, Tiền Đông Vy thôi cười, đưa khuỷu tay thân mật cọ vào eo cô, nói: "Mình nghe nói tối qua cậu đi ra ngoài với khách, thế nào?"
Thái Đường Yến không biết vì sao Tiền Đông Vy lại biết điều đó, nhưng cũng không tò mò lắm, chậm mất nửa nhịp mới nói: "Cái gì?"
"Thì cái đó đó, thế nào? Kỹ thuật ấy... Đầy năm sao không, hay là cho mấy sao?"
Thái Đường Yến hiểu ra ồ một tiếng, cũng không biết nên đánh giá thế nào, một là cô không hiểu tiêu chuẩn chấm điểm, hai là cũng không có kinh nghiệm để so sánh, mà quan trọng là chính bản thân cô cũng không thấy dễ chịu gì.
Thái Đường Yến không muốn bàn tán về người ta sau lưng, nhất là khi chẳng phải trải nghiệm sung sướng gì, bèn dứt khoát nói: "Không biết."
Tiền Đông Vy tổ lái, "Không được?"
Thái Đường Yến vội lắc đầu, hỏi ngược lại: "Vậy cậu gặp được mấy người năm sao?"
Tiền Đông Vy ngẫm nghĩ, "Có thể gặp khách cho năm sao thì khó lắm, cũng chỉ có một."
Thái Đường Yến hứng thú đến mức suýt bật cười, Tiền Đông Vy đuổi cùng không tha, nói: "Cậu lén nói cho mình biết đi, có phải là không được thật không. Nói với cậu này, trước đó mình có gặp vị khách kia rồi, đi đứng không nhanh nhẹn lắm, cho nên..."
Cuối cùng cô nàng cười gian he he, giống như nói "cậu biết đấy".
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Thái Đường Yến để cho Thường Minh xứng danh, "Không có, mình thấy rất tốt."
Nghiêm túc của cô làm Tiền Đông Vy lúng túng, chỉ có thể cười, "Thế à..."
Thái Đường Yến lại ừ một tiếng như bảo đảm.
"Nhưng mà nói thật, nếu anh ta không chống gậy thì mình còn tưởng cậu đã gọi ship Vịt* đấy chứ."
(*叫个鸭子/Gọi Con Vịt là một công ty thực phẩm ở Bắc Kinh, ở đây Tiền Đông Vy nghĩ Thường Minh là nhân viên ship hàng của hãng này – nổi tiếng có shipper đẹp trai.)
Lời sửa chữa vội của Tiền Đông Vy tỏ ra không cao minh lắm, Thái Đường Yến cau mày, "Cái gì chứ?"
"Khen anh ta đẹp trai thôi."
"... Chẳng có ai khen vậy cả."
Giọng điệu oán trách của Thái Đường Yến làm Tiền Đông Vy kinh ngạc, rồi chợt bật cười.
"Này, làm gì mà bảo vệ ghê thế."
Không phải là bảo vệ, đơn thuần chỉ cảm thấy là không đáng. Nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống, bất kể đứng ở góc độ người qua đường hay kẻ trong cuộc, dường như cô đều không có lập trường để phản bác.
Mấy đêm liên tiếp đều thử phòng không thành, không có gì béo bở. Đêm qua Thái Giang Hào đã cầm tiền đi, không đến gây rối cô nữa. Thái Đường Yến cứ thế uể oải suốt mấy đêm, rồi cuối cùng quản đốc Thẩm Đại Mật gọi cô đến phòng 307.
Trước kia Thẩm Đại Mật là một trong những người trung gian giao dịch, thật ra Thái Đường Yến chỉ là một công chúa*, mà ở chỗ này ranh giới cuối cùng của bất cứ ai cũng có thể bị tiền bao phủ, quyền thế hay bạo lực có thể bị phá vỡ hoàn toàn, chức vụ của cô không quan trọng nữa, nội dung công việc đã trực tiếp định nghĩa thân phận của cô.
(*Trong KTV, công chúa ám chỉ những cô gái hầu rượu, châm thuốc cho khách, nhưng không hầu khách ngủ.)
Thái Đường Yến hỏi là không thử phòng sao, Thẩm Đại Mật lắc đầu, chỉ nói đi là sẽ biết.
Quả nhiên lúc gõ cửa vào liền biết ngay.
Thường Minh ở trong đó, hơn nữa chỉ có một mình anh ta.
Lần đầu gặp mặt cũng như vậy, không thử phòng trước mà cô được gọi thẳng vào. Lúc đó trong phòng có một đống người ngồi, bên cạnh ba người đàn ông đều có một hai cô gái bầu bạn, cô được một tên mặt trắng nõn sắp xếp cho ngồi vào cạnh Thường Minh, mà ánh mắt của Thường Minh cũng dán lấy cô từ lúc cô bước vào.
Anh ta cảm thấy có hứng thú với cô. Kinh nghiệm của Thái Đường Yến mách bảo vậy.
"Thường tiên sinh." Thái Đường Yến cố gắng trấn tĩnh cõi lòng, cất tiếng chào hỏi, rồi trở tay nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thường Minh vỗ vào sofa bên cạnh, Thái Đường Yến bước đến ngồi.
Đêm ân ái kia đã khiến bầu không khí trở nên đầy lúng túng, Thường Minh nhìn có vẻ khá u ám, Thái Đường Yến cũng càng thêm im lặng.
"... Có muốn hát không?" Thái Đường Yến đành lôi ra tinh thần chủ động tiếp khách của lúc trước mà mở miệng.
"Cô hát đi, tôi nghe." Thường Minh tích chữ như vàng, dựa vào sofa, đưa tay khoác lên thành ghế sau lưng cô.
Thái Đường Yến đành phải chọn bài, chỉ hát mấy bài nhạc nhẹ thời cũ, cả căn phòng bao không còn giống như ở chốn hộp đêm nữa, mà đã trở thành hộp ký ức gặp lại người xưa nào đó. Thường Minh lặng im ngồi cạnh lắng nghe, chu đáo lấy thức uống và đồ ăn vặt cho cô. Càng hát cho đến mức khản giọng, Thái Đường Yến càng nghi ngờ trước cảm quan của Thường Minh.
Có lẽ nhận thấy giọng cô thay đổi, rốt cuộc Thường Minh cũng bảo dừng lại.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Thái Đường Yến thở phào, im lặng nhìn Thường Minh như chờ lãnh đạo lên tiếng. Nhưng Thường Minh chỉ nhìn cô một lúc, rồi quay đầu đưa mắt sang chỗ khác, nói: "Cô về đi."
"Hả?" Thái Đường Yến chẳng hiểu gì cả.
Thường Minh bình tĩnh nói: "Tan làm rồi."
Thái Đường Yến nhìn đồng hồ, đúng là không đủ để đi tăng hai.
Ba tối liên tục đều là như thế. Anh đến, nghe nhạc, đuổi người. Nếu đổi lại người khác thì đã sớm không chịu đựng nổi lý do thám thính vòng vo như thế rồi, nhưng từ lâu sự tò mò của Thái Đường Yến đã bị cuộc sống làm phai mờ chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Rồi đến tối thứ ba, trước khi Thường Minh thả người thì giữ cô lại một lúc, đột nhiên hỏi: "Thái Tiểu Đường, ở chỗ này một tháng cô kiếm được bao nhiêu?"
Thái Đường Yến kinh hoàng trong chốc lát, rồi mới kịp nhận ra "Thái Tiểu Đường = bản thân", rồi đáp án gần như là bật thốt lên, "Thời điểm tốt thì hơn năm ngàn." Phần lớn đều vào thẻ lương cả, số tiền boa thỉnh thoảng dư lại cũng sẽ bị Thái Giang Hào vơ vét.
"Ít vậy à."
"..."
Thái Đường Yến nhớ lại giọng anh khi gọi tên cô.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Thường Minh chậm rãi gõ, nói: "Nếu mỗi tháng tôi cho cô mười ngàn để tiêu vặt, cô có đồng ý theo tôi không?"
Lần trước là Tạ Vũ Bách tìm Thái Đường Yến cho anh. Đêm hôm đó cậu ta dỗ ngon dỗ ngọt lôi anh ra khỏi nhà, nói anh đã cực nhọc hơn một năm nay rồi, cũng nên đi ra ngoài hóng gió.
Thường Minh không hứng thú lắm, Tạ Vũ Bách thần bí ném ra con mối, khẳng định là sẽ không thua thiệt gì, người đó cũng ở đây. Quả nhiên Thường Minh cắn câu, nhưng sau khi đến thì không thấy người đó đâu, đang định nổi đóa với Tạ Vũ Bách, mệt nhọc đứng lên toan đi về, thì lúc ấy Thái Đường Yến đi vào. Nhìn gương mặt đó, nhất là đôi mắt kia, Thường Minh biết Tạ Vũ Bách đã tốn rất nhiều tâm tư công sức, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ngồi xuống, Tạ Vũ Bách tỉnh táo gọi Thái Đường Yến đến ngồi cạnh Thường Minh.
Đã đến mức này, dù thế nào thì cũng phải lên tiếng.
Thái Đường Yến vẫn còn cầm mic, nhìn anh một cái, khẽ nhếch môi, có thể là vì miệng lưỡi khô khốc, mà cũng có thể do kinh ngạc.
Thường Minh gật đầu, "Chính là ý cô đang nghĩ."
Chỉ thấy cô lại nhìn vào mic, như đờ người ra. Thường Minh không biết cô chậm chạp thật hay là giả ngu, bèn nói với giọng đầy quan tâm: "Cô có thể suy nghĩ kỹ."
Đáp lại chỉ có một tiếng "ờ" đơn điệu, giống như động vật chỉ có thể phát ra âm tiết riêng biệt.
Thường Minh đang định bảo cô đi về trước đi, nhưng bỗng Thái Đường Yến xoay đầu lại.
"Thường tiên sinh, anh có đánh người khác không?"
Thường Minh bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Tôi không đánh phụ nữ."
Thậm chí anh còn soạn sẵn trong đầu, đề phòng cô hỏi tiếp như kiểu "thật sự không đánh?" "đã từng đánh chưa?", nhưng lại được trả lời bằng một đơn âm.
"Được."
Hàng lông mày của Thường Minh giật lấy.
Giống như lúc trước anh chỉ dùng ba giây để quyết định đón nhận "ý tốt" của Tạ Vũ Bách, Thái Đường Yến cũng chỉ dùng ba giây để chấp nhận đề nghị của anh. Tốc độ quyết sách như thế rất phù hợp với bản chất quan hệ của hai người, vốn là một thoáng vui vẻ, tụ được tan được.
Mà cũng có lẽ bọn họ vốn là một loại người, giống Tạ Vũ Bách nói sau lưng ——
Gái điếm và khách làng chơi, trời đất tạo thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.