Chương 3
Khâm Điểm Phế Sài
23/07/2017
Thái Đường Yến nhắc đến việc nghỉ làm, Thẩm Đại Mật không đồng ý ngay.
Trong quán bar, Thái Đường Yến có quan hệ cá nhân với rất ít người, đếm lui đếm tới chỉ có được ba người.
Trước đây khi Thẩm Đại Mật cuống cuồng đưa con trai đến bệnh viện khám thì gặp phải Thái Đường Yến, chị ta nắm tay Thẩm Mặc, Thái Đường Yến không hỏi đứa bé là ai, cũng không tò mò chị ta đã kết hôn hay chưa.
Lúc đó Thẩm Đại Mật cảm thấy cô gái này không phải là nhìn xa trông rộng thì chính là lòng dạ sâu thẳm, sau đó không nghe thấy những tin đồn liên quan đến mình ở trong quán nữa, lúc ấy mới hoàn toàn yên tâm về Thái Đường Yến.
Thẩm Đại Mật hỏi cô: "Là cái người hôm đó?"
Thái Đường Yến ngạc nhiên vì khứu giác của chị ta, rồi sau đó lại nghĩ, hai chuyện này cách nhau không lâu, người sáng suốt nhìn một cái cũng có thể nhận ra.
Cô thành thật gật đầu.
Thẩm Đại Mật nói: "Em cứ xem như chị vào tuổi mãn kinh mà nói nhiều mấy câu vậy. Làm cái nghề này của chúng ta, điều tối kỵ nhất chính là thật lòng, mà đàn bà là động vật dễ rung động nhất, giữ tim mình lại, vùi lấp cho sâu, bảo vệ được bản thân thì mới có tương lai tươi sáng được."
Thấy cô ngây người nhìn mình, Thẩm Đại Mật cũng chẳng biết cô nghe hiểu được bao nhiêu. Khách quen trong quán bar đều không phải là đức lang quân gì cả, Thẩm Đại Mật từng gặp người bị vợ cả phát hiện đánh cho gần chết, bị đùa giỡn đến mức nhập viện hay vào thẳng nhà xác, còn phần nhiều đều giống lục bình trên sông gửi gắm neo đậu vào những hòn đá khác nhau trong một thoáng, chứ có rất rất ít người có thể rút lui chu toàn.
Thẩm Đại Mật có ấn tượng không tệ về Thái Đường Yến, nhưng với quan hệ giữa hai người, chị ta cũng chỉ nói được vậy thôi. Thái Đường Yến cũng đáp lời cám ơn.
Cái chốn này không khác gì vũng bùn lớn, rất nhiều người khó mà bảo toàn bản thân được, có thể giúp đỡ lẫn nhau là đã hiếm lắm rồi, còn cái ý định bỏ mình cứu người chỉ là sao rơi thoáng qua chân trời, vụt qua rồi biến mất.
Tối nay Tiền Đông Vy không đi làm, hai người hay lén lút gặp nhau, nói không chừng sau này sẽ còn gặp lại, vậy là Thái Đường Yến bèn gửi tin nhắn tạm biệt.
Tính lưu động của cái nghề này rất lớn, thủ tục nghỉ việc hoàn thành rất nhanh, sau đó Thái Đường Yến đi đến quầy bar tìm một trong ba người có "quan hệ cá nhân".
Từ xa Trữ Hướng Thần đã nhìn thấy Thái Đường Yến, lau ly rượu xong thì vất khăn lên quầy cái bịch đầy giận dữ. Người hầu rượu đứng cạnh thấy thế thì nhìn theo ánh mắt của anh ta, rồi lên tiếng chào hỏi cô với vẻ muốn xem kịch hay, ngọt ngào gọi một tiếng người đẹp, cướp lấy toàn bộ đất diễn trước đó của Trữ Hướng Thần.
Thái Đường Yến chỉ gật đầu, sau đó cất tiếng gọi với bóng lưng của Trữ Hướng Thần.
Trong quầy bar chỉ có hai người, Trữ Hướng Thần cũng không thể giả vờ câm điếc được, không tình nguyện quay đầu lại, "Chuyện gì?"
Thần sắc và giọng điệu cũng bộc lộ ra thấy rõ, Thái Đường Yến im lặng một lúc như đạp phải đinh, rồi vẫn nói: "Tan làm có rảnh không? Cùng đi ăn đồ nướng nhé."
Nếu là thường ngày, chắc chắn Trữ Hướng Thần sẽ nhảy cẫng lên, ở đây có ai không biết anh ta có ý với cô, vào những lúc rảnh rỗi sẽ lôi sạch tâm tư ra nói chuyện cùng cô, chọc cô cười.
"Xin lỗi, không rảnh." Không biết Trữ Hướng Thần đang pha rượu gì mà bắt đầu xốc mạnh rượu như động kinh.
Nói đến mức này, có mềm hay cứng cũng sẽ chuốc mất mặt, thế là Thái Đường Yến đi thẳng vào chủ đề, "Ngày mai em sẽ không đi làm nữa, đến tạm biệt anh."
Cũng không ngoài suy đoán của Trữ Hướng Thần, chỉ là động tác trên tay chậm lại, "Thế à, vậy phải chúc em bay lên cao sớm ngày thăng chức, đến lúc đó cũng đừng quên hạng tôm tép nhỏ như anh."
Trong lúc nói anh ta nhếch môi cười, rốt cuộc là trẻ tuổi không che giấu được, sự hiu quạnh mất mát ấy hóa thành giễu cợt, khi đối phương có khoảnh khắc đau lòng như vậy, anh mới cảm thấy cân bằng lại.
Không thể nói Thái Đường Yến là bách độc bất xâm không có cảm xúc, dù sao gặp nhau một hồi cũng coi là bạn, lúc mỗi người một ngã còn bị đối phương đạp một phát, bao khó chịu đều do cô tự chuốc lấy, ngay vào giây phút đưa ra quyết định ấy, cô đã đi đến một ngã ba không thể nào quay đầu lại được nữa rồi.
Cuối cùng Thái Đường Yến chỉ nói: "Hy vọng lời chúc của anh sẽ thành sự thật."
Cho đến khi ra đến cửa sau, thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân bịch bịch, cổ tay bị người ta nắm lấy.
Trữ Hướng Thần dán chặt mắt lên người cô, trong mắt là bao tuyệt vọng vỡ vụn, "Yến Tử, anh hỏi em, em thật sự thiếu tiền đến thế ư? Thật sự muốn đi theo người kia sao?" Sau đó dần lớn tiếng hơn, "Em có biết những người đó làm gì không hả? Có thể chơi chết người đấy em biết không hả?"
Thái Đường Yến gạt tay anh ta ra, nói như khẽ cảm khái: "Đã đi rồi."
Thái Đường Yến nhanh chóng trả lại phòng đã thuê, dọn đến căn nhà của Thường Minh ở lưng chừng núi.
Nơi đây cây cối bao trùm dày đặc, ngoài cửa sổ phòng khách tầng một chính là một mảng tường xanh, trong im lặng chim hót véo von, thoáng như quay về quê hương trong núi sâu, lần này Thái Đường Yến đã trở thành chim hoàng yến không hơn không kém.
Tiền Đông Vy không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi đến.
Thái Đường Yến nghe máy, nhưng trong điện thoại lại truyền đến tiếng gào thét điên cuồng của một người đàn ông ——
"Thái Đường Yến mày trốn đi đâu rồi?! Không nghe điện thoại lại còn kéo tao vào danh sách đen! Tao nói cho mày biết, sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm được mày, mày không trốn được đâu, mày cứ chờ chết đi ——!"
Tai Thái Đường Yến tê rần, đưa di động ra xa, cái tính khí gắt gỏng như trước của Thái Giang Hào chẳng khác gì muốn phát nổ cả ống nghe.
"Vậy anh đến đây đi."
Thái Đường Yến buông một câu nhẹ bẫng, rồi thuận tay cúp máy. Khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên thì âm thanh từ sau lưng đã cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Thái tiểu thư."
Thái Đường Yến xoay người lại, theo bản năng đặt điện thoại ở sau lưng, thấy người đến là chú Chung tài xế, bả vai căng lên mới hạ xuống.
Nụ cười của chú Chung rất có tinh thần phục vụ, chú nói: "Làm phiền Thái tiểu thư đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô thay Thường tiên sinh."
Thái Đường Yến kịp phản ứng lại, nói: "Cháu không có thẻ ngân hàng."
"Vậy thì làm một cái."
"... Cháu cũng không có chứng minh thư."
Trông chú Chung có vẻ đắn đo.
Thái Đường Yến dè dặt bổ sung: "Vậy có thể... đưa tiền mặt không ạ?"
Chú Chung lôi điện thoại ra, nói: "Để tôi hỏi ý Thường tiên sinh đã."
Chú Chung đi ra xa nói mấy câu, rồi quay lại đưa điện thoại cho cô, "Thường tiên sinh muốn nói chuyện với cô."
Thái Đường Yến nhận lấy điện thoại, "a lô" một câu như đợi tuyên án.
"Thái Tiểu Đường."
"... Vâng."
"Em nói với tôi là em đã thành niên rồi."
Thái Đường Yến biết ý của anh ta, bèn nói: "Em có chứng minh thư mà, nhưng bị mất rồi."
Đầu kia không khách khí, "Làm lại." Rồi dứt lời lại phát hiện ra mình như đang giận dỗi, đành nói sang chuyện khác, "Cô muốn có tiền mặt, có phải còn cần chuẩn bị cho cô cả két sắt không?"
Thái Đường Yến mới ở với Thường Minh không lâu, nên không hiểu là anh ta đang giỡn hay châm chọc, đành cười xòa một tiếng, lại nghĩ Thường Minh không thấy được vẻ mặt của cô, cũng không biết nên đáp lại thế nào, bèn dứt khoát im lặng.
Thường Minh bảo cô trả điện thoại lại cho chú Chung, hai người nói một lúc, rồi chú Chung quay lại nói với cô là cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện thì cứ liên lạc với chú, sau đó để lại điện thoại rồi rời đi.
Đã sống đờ người trong cái vỏ ốc khoảng 20 mét vuông bao lâu nay, giờ đây căn nhà này trở nên trống trải lại tự do. Thái Đường Yến đẩy hết mọi cửa phòng có thể đẩy ra mà đi vào nhìn một lần, ngoài một phòng khóa cửa giống của chủ nhân ra, những phòng khác đều lấy trắng đen làm chính, không nhiễm chút bụi trần như khách sạn.
Thái Đường Yến chờ đợi trong phòng ngủ được chú Chung sắp đặt, cô chỉ có một vali, tủ quần áo đã được dọn dẹp cho cô không gian, nhưng cô không có đồ dùng gì, bèn đẩy thẳng vali xuống gầm giường.
Tối nay Thái Đường Yến bò lên giường rất sớm, bầy chim cũng đã đi ngủ, côn trùng thay ca cất tiếng gáy, im lặng như chiếc hôn phủ phục của mẹ thiên nhiên, tựa như quê hương cô —— dù cho cô không muốn quay lại đó nữa —— đối với người ngày nào cũng bị khách khứa bao vây ầm ĩ như cô mà nói, khoảng im lặng an toàn này thật trân quý biết bao.
Sau hai giờ sáng, đồng hồ sinh học mới để cô đi vào mộng đẹp, trong mê man Thái Đường Yến cảm thấy như bên cạnh lún xuống —— có người chui vào chăn cô, dán chặt vào sau lưng cô, nóng nực, kèm theo mùi rượu nồng nặc.
Thái Đường Yến nổi da gà da vịt, mới vừa thét lên một tiếng thì bị một bàn tay thô ráp bịt lại, người đằng sau rất không kiên nhẫn, "Là tôi, em gào cái gì."
Đừng nói là thích ứng với bất ngờ, cho dù bình thường Thái Đường Yến cũng chưa chắc nhận ra giọng của Thường Minh, nhưng từ tư thế chèn ép kia cô có thể đoán ra, đúng là Thường Minh không sai —— cô lại bị kéo đến mép giường, nếu như lúc này có ánh đèn, nhất định cái bóng của cô ở đầu giường chính là con mèo bốn chân chạm đất.
Men rượu biến thành giải dược đánh thức dã thú trong cơ thể, Thường Minh không có kiên nhẫn của lần trước, trực tiếp kéo quần lót cô xuống, ngón tay dò tìm đến nơi thích hợp, thử đưa vào. Nửa đêm bị đanh úp, cả người Thái Đường Yến rơi vào trạng thái chống cự, cuống quýt đến mức làm động tác của Thường Minh trở nên thô lỗ.
Anh chửi thề một câu, cũng vì do rượu mà câu oán thầm ấy càng đậm hơn, một tiếng kia cũng giống âm thanh đạp chân ga ầm ầm, tăng thêm tốc độ cho chính anh. Anh cứ thế mà chen lấn đi vào.
Thái Đường Yến bị đau rên lên thành tiếng, trái lại Thường Minh cũng hít hà, mồ hôi lạnh vã ra.
Anh như một người đứng trong đường hầm, sau khi dừng lại thích ứng với ánh sáng và nhiệt độ trong chốc lát, lại lần nữa di chuyển tiến về phía trước.
Thường Minh thật sự coi cô là mèo, một tay túm lấy gáy cô, tay kia vuốt ve da thịt cô như vuốt lông.
Bóng tối che đi đôi mắt, nhưng lại phóng đại lên cảm giác đau đớn và độ nóng mỗi khi chạm nhau, phóng đại lên từng tiếng thở dốc và nỉ non.
Rõ ràng cô chụp được một cái tên thốt ra từ miệng anh, cảm giác dây kéo kim loại ở quần anh như con dấu in lên mông cô, cũng dần cảm nhận được anh đang hạ xuống.
Chẳng khác gì quả bóng hơi bị cột thắt miệng, từ từ, dần dà thắt lại, cho đến lúc không có cách nào đứng thẳng được nữa, lại giống như không có gì mà bắn vào trong, rồi cứ thế mà rút ra.
Thường Minh đổ rạp trên người cô, Thái Đường Yến máy móc nghiêng đầu thở hổn hển. Tim Thường Minh đập rất mạnh, giống như chăn bông lót ở sau lưng cô bị búa đập lấy. Trong phòng không bật điều hòa, áo sơ mi của anh ướt đẫm mồ hôi, dính vào giữa hai người, khiến bọn họ càng chặt chẽ lại xa lánh.
Thái Đường Yến mở mắt, xung quanh vẫn là một mảng tối đen, bóng dáng trùng trùng che giấu bí mật, bèn dứt khoát nhắm mắt lại. Không biết là mồ hôi của ai lăn vào khóe miệng cô, mặn chát, làm cô bất giác nhíu mày.
Thường Minh chống tay lên, lật người nằm sang bên cạnh cô, không chút khách khí nào cướp lấy chăn đắp trên người, chăn bông và cây búa sau lưng Thái Đường Yến cùng biến mất, cô lạnh đến mức co quắp cả người. Muốn kéo chăn đi, nhưng lại bị người bên cạnh ra lệnh ——
"Em qua phòng bên cạnh mà ngủ."
"..."
Thái Đường Yến chỉ đành sờ tìm quần áo ngủ khoác lên người,
"Được..."
Thường Minh nằm ngửa, một cánh tay đè sau đầu, tay kia thì khoát lên mắt che ánh sáng.
"Tôi... không quen ngủ với người khác..." Anh như đang giải thích.
"Ừm."
Thái Đường Yến dùng quần áo che ngực, ngay đến dép cũng chẳng buồn tìm, cong lưng rón rén rời khỏi phòng, thậm chí trước khi đóng cửa còn nói một câu "ngủ ngon".
Sau khi xác nhận cửa khép lại, một tay Thường Minh đè lên chân trái, cánh môi run lên kịch liệt. Lần buông thả vừa rồi Rốt cuộc màn phóng túng vừa rồi đã bị nó cắn trả dữ dội, chân trái của anh đã đau đến mức không đứng lên nổi.
--
Chương 1 lên giường, chương 2 ngỏ lời, chương 3 sống chung, khá khen cho tốc độ của đôi này, còn nhanh hơn cả A Dương với Liên Nhã.
Trong quán bar, Thái Đường Yến có quan hệ cá nhân với rất ít người, đếm lui đếm tới chỉ có được ba người.
Trước đây khi Thẩm Đại Mật cuống cuồng đưa con trai đến bệnh viện khám thì gặp phải Thái Đường Yến, chị ta nắm tay Thẩm Mặc, Thái Đường Yến không hỏi đứa bé là ai, cũng không tò mò chị ta đã kết hôn hay chưa.
Lúc đó Thẩm Đại Mật cảm thấy cô gái này không phải là nhìn xa trông rộng thì chính là lòng dạ sâu thẳm, sau đó không nghe thấy những tin đồn liên quan đến mình ở trong quán nữa, lúc ấy mới hoàn toàn yên tâm về Thái Đường Yến.
Thẩm Đại Mật hỏi cô: "Là cái người hôm đó?"
Thái Đường Yến ngạc nhiên vì khứu giác của chị ta, rồi sau đó lại nghĩ, hai chuyện này cách nhau không lâu, người sáng suốt nhìn một cái cũng có thể nhận ra.
Cô thành thật gật đầu.
Thẩm Đại Mật nói: "Em cứ xem như chị vào tuổi mãn kinh mà nói nhiều mấy câu vậy. Làm cái nghề này của chúng ta, điều tối kỵ nhất chính là thật lòng, mà đàn bà là động vật dễ rung động nhất, giữ tim mình lại, vùi lấp cho sâu, bảo vệ được bản thân thì mới có tương lai tươi sáng được."
Thấy cô ngây người nhìn mình, Thẩm Đại Mật cũng chẳng biết cô nghe hiểu được bao nhiêu. Khách quen trong quán bar đều không phải là đức lang quân gì cả, Thẩm Đại Mật từng gặp người bị vợ cả phát hiện đánh cho gần chết, bị đùa giỡn đến mức nhập viện hay vào thẳng nhà xác, còn phần nhiều đều giống lục bình trên sông gửi gắm neo đậu vào những hòn đá khác nhau trong một thoáng, chứ có rất rất ít người có thể rút lui chu toàn.
Thẩm Đại Mật có ấn tượng không tệ về Thái Đường Yến, nhưng với quan hệ giữa hai người, chị ta cũng chỉ nói được vậy thôi. Thái Đường Yến cũng đáp lời cám ơn.
Cái chốn này không khác gì vũng bùn lớn, rất nhiều người khó mà bảo toàn bản thân được, có thể giúp đỡ lẫn nhau là đã hiếm lắm rồi, còn cái ý định bỏ mình cứu người chỉ là sao rơi thoáng qua chân trời, vụt qua rồi biến mất.
Tối nay Tiền Đông Vy không đi làm, hai người hay lén lút gặp nhau, nói không chừng sau này sẽ còn gặp lại, vậy là Thái Đường Yến bèn gửi tin nhắn tạm biệt.
Tính lưu động của cái nghề này rất lớn, thủ tục nghỉ việc hoàn thành rất nhanh, sau đó Thái Đường Yến đi đến quầy bar tìm một trong ba người có "quan hệ cá nhân".
Từ xa Trữ Hướng Thần đã nhìn thấy Thái Đường Yến, lau ly rượu xong thì vất khăn lên quầy cái bịch đầy giận dữ. Người hầu rượu đứng cạnh thấy thế thì nhìn theo ánh mắt của anh ta, rồi lên tiếng chào hỏi cô với vẻ muốn xem kịch hay, ngọt ngào gọi một tiếng người đẹp, cướp lấy toàn bộ đất diễn trước đó của Trữ Hướng Thần.
Thái Đường Yến chỉ gật đầu, sau đó cất tiếng gọi với bóng lưng của Trữ Hướng Thần.
Trong quầy bar chỉ có hai người, Trữ Hướng Thần cũng không thể giả vờ câm điếc được, không tình nguyện quay đầu lại, "Chuyện gì?"
Thần sắc và giọng điệu cũng bộc lộ ra thấy rõ, Thái Đường Yến im lặng một lúc như đạp phải đinh, rồi vẫn nói: "Tan làm có rảnh không? Cùng đi ăn đồ nướng nhé."
Nếu là thường ngày, chắc chắn Trữ Hướng Thần sẽ nhảy cẫng lên, ở đây có ai không biết anh ta có ý với cô, vào những lúc rảnh rỗi sẽ lôi sạch tâm tư ra nói chuyện cùng cô, chọc cô cười.
"Xin lỗi, không rảnh." Không biết Trữ Hướng Thần đang pha rượu gì mà bắt đầu xốc mạnh rượu như động kinh.
Nói đến mức này, có mềm hay cứng cũng sẽ chuốc mất mặt, thế là Thái Đường Yến đi thẳng vào chủ đề, "Ngày mai em sẽ không đi làm nữa, đến tạm biệt anh."
Cũng không ngoài suy đoán của Trữ Hướng Thần, chỉ là động tác trên tay chậm lại, "Thế à, vậy phải chúc em bay lên cao sớm ngày thăng chức, đến lúc đó cũng đừng quên hạng tôm tép nhỏ như anh."
Trong lúc nói anh ta nhếch môi cười, rốt cuộc là trẻ tuổi không che giấu được, sự hiu quạnh mất mát ấy hóa thành giễu cợt, khi đối phương có khoảnh khắc đau lòng như vậy, anh mới cảm thấy cân bằng lại.
Không thể nói Thái Đường Yến là bách độc bất xâm không có cảm xúc, dù sao gặp nhau một hồi cũng coi là bạn, lúc mỗi người một ngã còn bị đối phương đạp một phát, bao khó chịu đều do cô tự chuốc lấy, ngay vào giây phút đưa ra quyết định ấy, cô đã đi đến một ngã ba không thể nào quay đầu lại được nữa rồi.
Cuối cùng Thái Đường Yến chỉ nói: "Hy vọng lời chúc của anh sẽ thành sự thật."
Cho đến khi ra đến cửa sau, thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân bịch bịch, cổ tay bị người ta nắm lấy.
Trữ Hướng Thần dán chặt mắt lên người cô, trong mắt là bao tuyệt vọng vỡ vụn, "Yến Tử, anh hỏi em, em thật sự thiếu tiền đến thế ư? Thật sự muốn đi theo người kia sao?" Sau đó dần lớn tiếng hơn, "Em có biết những người đó làm gì không hả? Có thể chơi chết người đấy em biết không hả?"
Thái Đường Yến gạt tay anh ta ra, nói như khẽ cảm khái: "Đã đi rồi."
Thái Đường Yến nhanh chóng trả lại phòng đã thuê, dọn đến căn nhà của Thường Minh ở lưng chừng núi.
Nơi đây cây cối bao trùm dày đặc, ngoài cửa sổ phòng khách tầng một chính là một mảng tường xanh, trong im lặng chim hót véo von, thoáng như quay về quê hương trong núi sâu, lần này Thái Đường Yến đã trở thành chim hoàng yến không hơn không kém.
Tiền Đông Vy không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi đến.
Thái Đường Yến nghe máy, nhưng trong điện thoại lại truyền đến tiếng gào thét điên cuồng của một người đàn ông ——
"Thái Đường Yến mày trốn đi đâu rồi?! Không nghe điện thoại lại còn kéo tao vào danh sách đen! Tao nói cho mày biết, sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm được mày, mày không trốn được đâu, mày cứ chờ chết đi ——!"
Tai Thái Đường Yến tê rần, đưa di động ra xa, cái tính khí gắt gỏng như trước của Thái Giang Hào chẳng khác gì muốn phát nổ cả ống nghe.
"Vậy anh đến đây đi."
Thái Đường Yến buông một câu nhẹ bẫng, rồi thuận tay cúp máy. Khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên thì âm thanh từ sau lưng đã cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Thái tiểu thư."
Thái Đường Yến xoay người lại, theo bản năng đặt điện thoại ở sau lưng, thấy người đến là chú Chung tài xế, bả vai căng lên mới hạ xuống.
Nụ cười của chú Chung rất có tinh thần phục vụ, chú nói: "Làm phiền Thái tiểu thư đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô thay Thường tiên sinh."
Thái Đường Yến kịp phản ứng lại, nói: "Cháu không có thẻ ngân hàng."
"Vậy thì làm một cái."
"... Cháu cũng không có chứng minh thư."
Trông chú Chung có vẻ đắn đo.
Thái Đường Yến dè dặt bổ sung: "Vậy có thể... đưa tiền mặt không ạ?"
Chú Chung lôi điện thoại ra, nói: "Để tôi hỏi ý Thường tiên sinh đã."
Chú Chung đi ra xa nói mấy câu, rồi quay lại đưa điện thoại cho cô, "Thường tiên sinh muốn nói chuyện với cô."
Thái Đường Yến nhận lấy điện thoại, "a lô" một câu như đợi tuyên án.
"Thái Tiểu Đường."
"... Vâng."
"Em nói với tôi là em đã thành niên rồi."
Thái Đường Yến biết ý của anh ta, bèn nói: "Em có chứng minh thư mà, nhưng bị mất rồi."
Đầu kia không khách khí, "Làm lại." Rồi dứt lời lại phát hiện ra mình như đang giận dỗi, đành nói sang chuyện khác, "Cô muốn có tiền mặt, có phải còn cần chuẩn bị cho cô cả két sắt không?"
Thái Đường Yến mới ở với Thường Minh không lâu, nên không hiểu là anh ta đang giỡn hay châm chọc, đành cười xòa một tiếng, lại nghĩ Thường Minh không thấy được vẻ mặt của cô, cũng không biết nên đáp lại thế nào, bèn dứt khoát im lặng.
Thường Minh bảo cô trả điện thoại lại cho chú Chung, hai người nói một lúc, rồi chú Chung quay lại nói với cô là cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện thì cứ liên lạc với chú, sau đó để lại điện thoại rồi rời đi.
Đã sống đờ người trong cái vỏ ốc khoảng 20 mét vuông bao lâu nay, giờ đây căn nhà này trở nên trống trải lại tự do. Thái Đường Yến đẩy hết mọi cửa phòng có thể đẩy ra mà đi vào nhìn một lần, ngoài một phòng khóa cửa giống của chủ nhân ra, những phòng khác đều lấy trắng đen làm chính, không nhiễm chút bụi trần như khách sạn.
Thái Đường Yến chờ đợi trong phòng ngủ được chú Chung sắp đặt, cô chỉ có một vali, tủ quần áo đã được dọn dẹp cho cô không gian, nhưng cô không có đồ dùng gì, bèn đẩy thẳng vali xuống gầm giường.
Tối nay Thái Đường Yến bò lên giường rất sớm, bầy chim cũng đã đi ngủ, côn trùng thay ca cất tiếng gáy, im lặng như chiếc hôn phủ phục của mẹ thiên nhiên, tựa như quê hương cô —— dù cho cô không muốn quay lại đó nữa —— đối với người ngày nào cũng bị khách khứa bao vây ầm ĩ như cô mà nói, khoảng im lặng an toàn này thật trân quý biết bao.
Sau hai giờ sáng, đồng hồ sinh học mới để cô đi vào mộng đẹp, trong mê man Thái Đường Yến cảm thấy như bên cạnh lún xuống —— có người chui vào chăn cô, dán chặt vào sau lưng cô, nóng nực, kèm theo mùi rượu nồng nặc.
Thái Đường Yến nổi da gà da vịt, mới vừa thét lên một tiếng thì bị một bàn tay thô ráp bịt lại, người đằng sau rất không kiên nhẫn, "Là tôi, em gào cái gì."
Đừng nói là thích ứng với bất ngờ, cho dù bình thường Thái Đường Yến cũng chưa chắc nhận ra giọng của Thường Minh, nhưng từ tư thế chèn ép kia cô có thể đoán ra, đúng là Thường Minh không sai —— cô lại bị kéo đến mép giường, nếu như lúc này có ánh đèn, nhất định cái bóng của cô ở đầu giường chính là con mèo bốn chân chạm đất.
Men rượu biến thành giải dược đánh thức dã thú trong cơ thể, Thường Minh không có kiên nhẫn của lần trước, trực tiếp kéo quần lót cô xuống, ngón tay dò tìm đến nơi thích hợp, thử đưa vào. Nửa đêm bị đanh úp, cả người Thái Đường Yến rơi vào trạng thái chống cự, cuống quýt đến mức làm động tác của Thường Minh trở nên thô lỗ.
Anh chửi thề một câu, cũng vì do rượu mà câu oán thầm ấy càng đậm hơn, một tiếng kia cũng giống âm thanh đạp chân ga ầm ầm, tăng thêm tốc độ cho chính anh. Anh cứ thế mà chen lấn đi vào.
Thái Đường Yến bị đau rên lên thành tiếng, trái lại Thường Minh cũng hít hà, mồ hôi lạnh vã ra.
Anh như một người đứng trong đường hầm, sau khi dừng lại thích ứng với ánh sáng và nhiệt độ trong chốc lát, lại lần nữa di chuyển tiến về phía trước.
Thường Minh thật sự coi cô là mèo, một tay túm lấy gáy cô, tay kia vuốt ve da thịt cô như vuốt lông.
Bóng tối che đi đôi mắt, nhưng lại phóng đại lên cảm giác đau đớn và độ nóng mỗi khi chạm nhau, phóng đại lên từng tiếng thở dốc và nỉ non.
Rõ ràng cô chụp được một cái tên thốt ra từ miệng anh, cảm giác dây kéo kim loại ở quần anh như con dấu in lên mông cô, cũng dần cảm nhận được anh đang hạ xuống.
Chẳng khác gì quả bóng hơi bị cột thắt miệng, từ từ, dần dà thắt lại, cho đến lúc không có cách nào đứng thẳng được nữa, lại giống như không có gì mà bắn vào trong, rồi cứ thế mà rút ra.
Thường Minh đổ rạp trên người cô, Thái Đường Yến máy móc nghiêng đầu thở hổn hển. Tim Thường Minh đập rất mạnh, giống như chăn bông lót ở sau lưng cô bị búa đập lấy. Trong phòng không bật điều hòa, áo sơ mi của anh ướt đẫm mồ hôi, dính vào giữa hai người, khiến bọn họ càng chặt chẽ lại xa lánh.
Thái Đường Yến mở mắt, xung quanh vẫn là một mảng tối đen, bóng dáng trùng trùng che giấu bí mật, bèn dứt khoát nhắm mắt lại. Không biết là mồ hôi của ai lăn vào khóe miệng cô, mặn chát, làm cô bất giác nhíu mày.
Thường Minh chống tay lên, lật người nằm sang bên cạnh cô, không chút khách khí nào cướp lấy chăn đắp trên người, chăn bông và cây búa sau lưng Thái Đường Yến cùng biến mất, cô lạnh đến mức co quắp cả người. Muốn kéo chăn đi, nhưng lại bị người bên cạnh ra lệnh ——
"Em qua phòng bên cạnh mà ngủ."
"..."
Thái Đường Yến chỉ đành sờ tìm quần áo ngủ khoác lên người,
"Được..."
Thường Minh nằm ngửa, một cánh tay đè sau đầu, tay kia thì khoát lên mắt che ánh sáng.
"Tôi... không quen ngủ với người khác..." Anh như đang giải thích.
"Ừm."
Thái Đường Yến dùng quần áo che ngực, ngay đến dép cũng chẳng buồn tìm, cong lưng rón rén rời khỏi phòng, thậm chí trước khi đóng cửa còn nói một câu "ngủ ngon".
Sau khi xác nhận cửa khép lại, một tay Thường Minh đè lên chân trái, cánh môi run lên kịch liệt. Lần buông thả vừa rồi Rốt cuộc màn phóng túng vừa rồi đã bị nó cắn trả dữ dội, chân trái của anh đã đau đến mức không đứng lên nổi.
--
Chương 1 lên giường, chương 2 ngỏ lời, chương 3 sống chung, khá khen cho tốc độ của đôi này, còn nhanh hơn cả A Dương với Liên Nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.