Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 75: Phiên Ngoại - P2

Thủy Nguyệt Phiêu Linh

12/06/2014

“Nương, đây là thương mà.”

“Nương biết đây là thương.”

Nương Tiểu Uyển đấm đấm thắt lưng “Đây là võ lâm chí bảo, Thiên Hoa Loạn Vũ của nương.”

“Á?” Tiểu Uyển thở dài sờ lên cây thương đẹp đẽ, kích động nói “Cho ta hả!?”

“Còn lâu mới cho ngươi!”

Nương Tiểu Uyển đem một cây thương bằng gỗ dựng phía sau đưa cho Tiểu Uyển, Tiểu Uyển tiếp lấy, ngắm ngắm Thiên Hoa Loạn Vũ trong tay nương, buồn bực.

“Nha đầu, nếu ngươi muốn Thiên Hoa Loạn Vũ, sẽ có người khác tặng cho ngươi.”

“Ai?”

“Hahaha…” Nương Tiểu Uyển cười cười thần bí “Ngươi sẽ nhận được. Trước hết ngươi hãy nói cho ta nghe một chút đi, ngươi và hồ ly tinh này đã xảy ra chuyện gì?”

“Đây là chuyện riêng của nữ nhi nha.”

“Ui! Chuyện riêng của ngươi không thể nói?” Nương Tiểu Uyển sờ sờ cằm “Vậy để ta đi kể cho con rể nghe, Tiểu Uyển của chúng ta năm tuổi mà còn đái dầm.”

“Ngươi! Ngươi dám nói! Ta sẽ ra hậu viện bắt sâu lông!”

“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi làm phản hả!” Nương Tiểu Uyển một thương quét ngang đến cổ Tiểu Uyển, Tiểu Uyển ôm cổ kêu lên ngao ngao.

“Cha nói!”

“Nói cái gì!?”

“Ặc…” Tiểu Uyển chột dạ nói “Không có gì…”

“Tóc ngươi còn ướt kìa, mới tắm gội hả, không phải nha đầu nhà ngươi lười chảy thây hay sao?”

“Ta sửa rồi.”

Nương Tiểu Uyển lộ ra ánh mắt ám muội “Con rể thật có ảnh hưởng mà, còn lợi hại hơn so với nương. Nương thực thương tâm…” Sau đó bắt đầu giả bộ khóc.

Không phải… vì Hồ Ly Tuyết…

Tiểu Uyển nghịch nghịch cây thương bằng gỗ, cúi đầu không nói gì.

“Được rồi, không nói chuyện vô nghĩa nữa, về sau mỗi ngày ngươi ra đây, nương đem ba chiêu công phu bảo mệnh dạy cho ngươi.”

“Không học đâu, võ công chả có ý nghĩa gì cả.”

“A! Ca ngươi cũng đã học rồi! Ngươi không học nương cũng không miễn cưỡng ngươi! Nhưng hồ ly tinh mà ngươi mang về, vài chục năm nữa hắn vẫn là một đại mỹ nhân, còn ngươi sẽ già như bà lão, ngươi không sợ sao!?”

“A! Thực sợ a!!!! Nương không nói ta cũng quên, làm sao bây giờ!”

“Hahaha.” Nương Tiểu Uyển cười nói “Thấy nương ngươi không, còn cha ngươi nữa, trẻ được như vầy cũng là vì ba chiêu bảo mệnh này đó nha. Học rất có ích lợi, nương sẽ dạy ngươi, ngươi luyện tập nhiều, từ nay về sau sẽ trẻ mãi không già.”

Tiểu Uyển bĩu môi “Làm gì có chuyện như vậy.”

“Nha đầu chết tiệt kia! Đừng nói nhiều lời vô nghĩa! Xem chiêu đây!”

“Nha a a a a a a a a a a a a a!”



“Nhạc phụ… Bình tĩnh…”

Sau lưng Hồ Ly Tuyết toát mồ hôi lạnh, bởi vì cổ hắn đã bị kề sát một thanh trủy thủ.

Lưỡi dao sáng như tuyết, phát ra ánh hàn quang lẫm lẫm.

“Nhạc phụ?” Cha Tiểu Uyển mỉm cười, cúi người xuống, một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng ập lại, nhưng không giống mùi thơm trên người Tiểu Uyển.

“Tiểu hồ ly, muốn cướp đi khuê nữ của ta, phải hỏi coi ta có đồng ý hay không đã.” Cha Tiểu Uyển mặt mày tươi cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát ý.

Hồ Ly Tuyết rùng mình “Bá phụ.”

“Sửa miệng nhanh lắm, thực ngoan.” Thượng Quan Khâm thu hồi trủy thủ, phe phẩy cây quạt lông, đánh giá Hồ Ly Tuyết một hồi, tao nhã nghiêng nghiêng đầu nói “Không sai, thật là một đại mỹ nhân hiếm có, có khi còn đẹp hơn so với con chích chòe có mái tóc khổng tước kia, Tiểu Uyển nhà ta thật là trèo cao.”

“Không, không, không, là ta trèo cao, ta trèo cao…” Hồ Ly Tuyết sợ tới mức phát run, quên bẵng hắn có pháp thuật.

Thượng Quan Khâm chống cằm, ngắm ngắm đôi mắt Hồ Ly Tuyết, cười nói “Nói thật nha, ta thật khó mà tin được ngươi chính là hồ ly tinh chuyên dụ dỗ người như lời đồn đại.”

“Hả?” Hồ Ly Tuyết đứng dậy, sửa sang lại vạt áo đang rơi tán loạn, thẳng lưng ngồi lên giường, sợ chọc giận vị phụ thân khủng bố này của Tiểu Uyển, nói “Ta là yêu hồ ngàn năm, hiện giờ cũng không xem như là yêu tinh, tóm lại câu chuyện rất phức tạp, kể ra rất dài.”

“Vậy nói ngắn gọn đi.”

“Ờ, vậy thì.... ta là một tinh linh.”

“Không phải hỏi ngươi chuyện này” Thượng Quan Khâm nhìn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi “Ngươi sống cả ngàn năm rồi, đã làm được những gì?”

“Tu luyện, ăn, ngủ.”

“Hừ hừ, quả nhiên.” Thượng Quan Khâm đứng dậy, lấy tay nâng cằm Hồ Ly Tuyết lên, nhìn vào đôi mắt băng lam của hắn “Ánh mắt của ngươi quả không có một tí dục vọng nào, nhìn không đến thế tục, thậm chí có chút trẻ con. Ngươi có biết, lúc ngươi nhìn Tiểu Uyển, ánh mắt của ngươi như thế nào hay không?”

Hồ Ly Tuyết lắc đầu.

“Thích nàng sao?”

“…” Hồ Ly Tuyết rũ mắt xuống.

Thượng Quan Khâm thu tay lại, cười nói “Cho nên chuyện các ngươi là tình nhân là giả, ánh mắt của ngươi nói cho ta biết “Nếu ta nói không thích Tiểu Uyển, Tiểu Uyển về sẽ giết ta”

Hồ Ly Tuyết dại ra.

Đột nhiên Thượng Quan Khâm cười to “Ngươi cái tên tiểu gia hỏa này, thật sự đã sống cả ngàn năm rồi sao, tại sao lại giống một oa nhi mới hơn mười tuổi như vậy, thật thú vị, nói cho ngươi biết nha, khuê nữ nhà ta là do nương nàng dạy dỗ, cho nên, một mỹ nhân như ngươi, được Tiểu Uyển coi trọng cũng là chuyện bình thường. Tóm lại, ta rất hài lòng.”

“Hả?”

“Tu hành ngàn năm tất nhiên là có bản lĩnh cao cường, ngươi không có kẻ thù, không có dục vọng, chân dài, eo thon, khuôn mặt cũng được. Con rể như vậy rất khó tìm, cho nên nha đầu nhà ta, ta sẽ giao cho ngươi.”

Thượng Quan Khâm lại cúi đầu xuống, thầm thì vào tai Hồ Ly Tuyết “Trong mắt của ngươi không có dục vọng cũng không phải chuyện tốt, tuy nha đầu nhà ta còn nhỏ, chưa đến tuổi làm chuyện đó, nhưng ngươi cần phải cẩn thận ba điều.”

“Cái gì… Chuyện gì?”

Hồ Ly Tuyết hoàn toàn bị vị nhạc phụ này làm chấn động, không khỏi lắp bắp.

“Thứ nhất, đừng để nam nhân có dục vọng cướp đi Tiểu Uyển, ta nghĩ ngươi tự mình sờ soạng, sẽ nhanh chóng biết cách làm thế nào giữ nàng.”

“Thứ hai, ngươi cảm thấy ngươi không thích Tiểu Uyển, nhưng ánh mắt ngươi nhìn Tiểu Uyển… Một ngày nào đó, tự ngươi sẽ hiểu được.”



“Thứ ba…”

“Thứ ba?” Hồ Ly Tuyết khẩn trương.

Thượng Quan Khâm sửa sang lại xiêm y một chút rồi xoay người bỏ đi.

“Sao?”

Chỉ thấy cha Tiểu Uyển đi tới cửa, đẩy cửa ra, xoay người đóng cửa lại, khi hai cánh cửa sắp khép lại, chỉ còn chừa một khe hở, bỗng nhiên lưu lại một câu cho Hồ Ly Tuyết trong phòng “Điều thứ ba… Cẩn thận coi chừng bị khuê nữ nhà ta đùa giỡn.”

“Cái gì? Nhạc phụ?”

Hồ Ly Tuyết kinh ngạc đứng dậy, tiến lên tính đóng sát cửa lại, đột nhiên thấy Thượng Quan Khâm lại đẩy tung cửa ra, trước mắt nhoáng lên thanh trủy thủ, Thượng Quan Khâm nói “Nha đầu nhà ta là tâm can của ta, muốn cướp đi bảo bối của ta hả, tiểu Hồ Ly, đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà đi theo ta.”

“Á…”

Hồ Ly Tuyết sợ tới mức dại ra. Thượng Quan Khâm cười cười “Ngoan!” Sau đó đóng cửa lại bỏ đi.

Nghe được tiếng bước chân hắn bỏ đi xa xa, Hồ Ly Tuyết mới hít vào một hơi, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một lát sau, Tiểu Uyển trở về.

“Sao vậy?” Thấy Hồ Ly Tuyết đứng ngơ ngác bên giường, Tiểu Uyển đóng cửa lại.

“Không sao… Ngươi làm sao vậy?…”

Tiểu Uyển khập khiễng đi đến đầu giường, leo lên nằm xuống, co rúm lại như một con sâu lông, buồn bã nói “Bị mẫu thân giáo huấn, khắp người sưng hết rồi đây nè.”

Hồ Ly Tuyết bước qua, kéo mặt Tiểu Uyển lại, nghiêm trang nói “Nhìn vào mắt ta đi!”

“Ừ?”

“Ngươi thấy cái gì trong đó?”

“Giò heo hầm hoa thủy tiên, gỏi ngó sen…”

“Không phải!” Hồ Ly Tuyết nhíu mi, gục đầu vào lòng Tiểu Uyển.

Tiểu Uyển theo thói quen ôm đầu Hồ Ly Tuyết.

Thật lâu sau, Hồ Ly Tuyết ngẩng đầu lên nói “Ngươi nhìn thấy gì trong mắt ta?”

Tiểu Uyển đang muốn bật cười, nhưng nhìn vào đôi mắt băng lam của hắn, không khỏi ngẩn ra.

Có cái gì? Có một loại tình cảm chưa bao giờ gặp qua, giờ phút này đang chuyển động trong con ngươi băng lam của hắn. Tiểu Uyển buông đầu Hồ Ly Tuyết ra, thần người ra nằm lặng một mình trên giường.

--------------------------------

Đêm trừ tịch.

Cha mẹ Tiểu Uyển vội vàng treo câu đối trong sân, treo lồng đèn trên tường.

Hồ Ly Tuyết đã rất lâu không được hưởng không khí gia đình như thế này.

Nhìn lồng đèn đỏ khắp vườn, ánh sáng ấm áp lung linh lan tỏa, bên tai vang lên tiếng pháo nổ đón giao thừa.

Một mâm sủi cảo nóng hôi hổi dọn đến trước mặt.

Không khí tràn ngập tình cảm gia đình.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Uyển nhìn thấy Hồ Ly Tuyết khóc.

Mọi người ngồi xung quanh bàn, cha Tiểu Uyển ngồi chính giữa, đối diện với nàng.

Ai nấy mặc xiêm y mới thật đẹp, mẫu thân để ý thân phận của Hồ Ly Tuyết nên đổi toàn bộ áo choàng lông hồ ly thành áo choàng lông cừu và áo choàng lông thỏ trắng như tuyết.

Theo phong tục, đêm trừ tịch cả gia đình quây quần ăn cơm ngoài sân.

Tuyết vẫn rơi nhẹ, bầu trời trong suốt sáng bừng.

Lúc Tiểu Uyển đang hả miệng thật lớn để cắn thức ăn, vô tình thấy ngón tay thon dài trắng nõn của Hồ Ly Tuyết run rẩy, dòng lệ rưng rưng chảy xuống hai má.

Hàng lông mi thật dài rũ xuống, đôi mắt màu băng lam vì nước mắt và khí lạnh mà ướt át long lanh vô cùng.

Tiểu Uyển cứ như thế mà ngắm ngây cả người, cảm thấy nàng chưa bao giờ gặp qua ai có bộ dáng đẹp đến thế.

Đang hoảng hốt thần người ra, Hồ Ly Tuyết đã lén xoa xoa lên hai má nàng, sau đó ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hồ Ly Tuyết nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại ngắm nhìn, đột nhiên nói “Tiểu Uyển, sao ánh mắt của ngươi lại tràn ngập dục vọng như thế.”

“Phốc!”

Nương Tiểu Uyển kinh ngạc nhìn cha Tiểu Uyển phun rượu ra.

Thật sự là trăm năm mới gặp được một lần.

Đương nhiên, nương bỏ đũa xuống thần người ra nhìn, còn Mặc Lâm thì hết nhìn hồ ly tinh rồi đến nhìn Tiểu Uyển, miệng hả lớn thành hình chữ O.

Người nổi điên nhất chính là Tiểu Uyển.

Đánh chết nàng cũng không thể tưởng được Hồ Ly Tuyết lại phun ra một câu như vậy trên bàn cơm!

Làm cả nhà đều nhìn nàng một cách ám muội, giống như nàng là một nữ tử lưu manh thấy sắc đẹp là chảy nước miếng muốn dụ dỗ người.

Vì thế nàng chỉ biết giả thùy mị cúi đầu xuống chén cơm, giống như đang mãi mê thưởng thức mỹ vị mà không nghe không thấy gì. Nương Tiểu Uyển lại ngắm ngắm cha Tiểu Uyển cười trộm, xem ra chuyện một người khiết phích như cha Tiểu Uyển mà phun rượu ra, nhất định sẽ bị nương Tiểu Uyển ghi sâu vào lòng cả đời.

Buổi chiều nằm ở đầu giường, Tiểu Uyển nằm sấp người lại, ngắm nhìn Hồ Ly Tuyết đang ngồi xổm ngoài cửa đốt pháo bông.

Thắc mắc trong lòng, lúc nãy tại sao hắn lại khóc.

Hắn là một tinh linh.

Trước khi hắn trở thành yêu hồ ngàn năm, hắn là ai…

Trong hoảng hốt, nàng theo bản năng bò xuống giường bước lại gần.

Từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Hồ Ly Tuyết.

“Đừng nháo. Phỏng tay a!” Hồ Ly Tuyết vứt bỏ pháo bông đang cháy xèo xèo xuống đất, pháo bông gặp tuyết liền tắt ngúm, bốc lên một mùi khen khét của hỏa dược.

Tiểu Uyển xoay mặt hắn lại, khắc môi mình lên môi hắn.



Thân hình Hồ Ly Tuyết mềm ra.

Thân hình Tiểu Uyển vĩnh viễn đều ấm như vầy, vĩnh viễn ôm lấy hắn lúc hắn cảm thấy lạnh nhất.

Đôi môi Tiểu Uyển khẽ hé mở, đầu lưỡi Hồ Ly Tuyết đã len lỏi chui vào miệng nàng, quấn quýt lấy đầu lưỡi của Tiểu Uyển.

“Ừm…”

Tiểu Uyển mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ.

Hồ Ly Tuyết không hiểu tại sao lúc này hắn chẳng những hết cảm thấy lạnh, mà còn nóng bừng cả người lên.

Không khỏi tháo xuống áo choàng lông thỏ, áo choàng lập tức rơi xuống trên mặt đất, Hồ Ly Tuyết bị Tiểu Uyển giữ chặt lấy ngồi xuống dưới đất, Tiểu Uyển quỳ gối phía sau hắn, tiếp tục làm chuyện mà hắn hay cho là ghê tởm.

Hồ Ly Tuyết cũng không thể hiểu rõ tại sao hắn lại cảm thấy bản thân mình có chút cảm giác quái lạ khi tiến hành chuyện hôn môi ghê tởm này, đợi lúc hắn phục hồi tinh thần lại, Tiểu Uyển đã bị hắn đặt dưới thân trên chiếc áo choàng trên mặt đất, tay của hắn cũng theo bản năng di động xuống cổ Tiểu Uyển, còn có xu hướng tiếp tục đi xuống dưới…

Buông môi ra, một sợi chỉ bạc nước miếng còn vương óng ánh nơi miệng hai người.

Hồ Ly đặt Tiểu Uyển dưới thân, có chút ngẩn người.

“Ánh mắt của ngươi…”

Tiểu Uyển lau nước miếng bên miệng đi, nâng tay lên vuốt ve những sợi tóc mềm mại của hắn, ôm lấy hai má Hồ Ly Tuyết “Có chút kỳ quái nha…”

“Tất cả đều là vị gà tiềm…” Hồ Ly Tuyết mỉm cười, còn chưa nói dứt lời đã bị Tiểu Uyển một cước đá văng xuống.

“Hồ ly chết tiệt! Cả người ngươi đều là mùi vị hồ ly tinh! Còn nữa, ngươi mới là ăn gà tiềm nhiều hơn ta! Hừ!”

Tiểu Uyển thở phì phì bỏ vào nhà, Hồ Ly ngồi chồm hỗm trên áo choàng, nhìn bông tuyết đầy trời, rũ mi mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Khục khục…” Xem ra có người đã nửa ngày lén xem diễn ở đây.

Cha Tiểu Uyển rũ tuyết trên người xuống, đi tới, cúi đầu nhìn Hồ Ly nói “Đang suy nghĩ cái gì?”

“Hồ ly tinh…có mùi vị gì?”

Hồ Ly Tuyết kinh ngạc ngẩn người, sau đó bỗng nhiên giật mình cả kinh, thân thể chấn động đứng thẳng dậy, run run nói “Bá phụ! Ngươi đến đây từ khi nào vậy!?”

“Khục khục, lúc ngươi nói đến vị gà tiềm…”

Hồ Ly Tuyết đỏ cả mặt.

“Nói không sai.” Thượng Quan Khâm cũng ngồi xuống áo choàng theo, dưới ánh trăng gương mặt hắn tuấn mỹ một cách kỳ lạ.

“Vài ngày trước ta mới vừa cảnh cáo ngươi xong, hôm nay đã bị khuê nữ ta hôn, xem ra ta dặn dò ngươi ba điều kia, ngươi cũng chưa nghe vào nha.”

Hồ Ly Tuyết mồ hôi lạnh đầy đầu “Không phải…”

Thượng Quan Khâm nhìn lướt qua những mảnh vụn pháo hoa đầy đất “Trước đây có chơi pháo hoa sao?”

“Chỉ nhìn người khác chơi thôi, nhà của ta không có tiền mua…” Hồ Ly Tuyết theo bản năng trả lời, đột nhiên giật mình nghĩ, không biết mình đang nói cái gì!

“Vậy sao…” Thượng Quan Khâm nhìn nhìn có chút ái ngại “Chuyện của ngươi Tiểu Uyển có nói qua với ta, trí nhớ trước kia của ngươi bây giờ thường thường phục hồi lại?”

“Ta không biết…”

Hồ Ly Tuyết mê man vuốt bờ môi của mình, hắn cũng không biết vì sao lại bật thốt ra lời nói lúc nãy.

“Mặc dù thân phận của ngươi là yêu hồ ngàn năm, ta cảm thấy ngươi cũng chỉ là một hài tử, nếu chuyện trước kia không vui, quên đi chẳng phải tốt hơn hay sao.”

“Bá phụ nói đúng.”

Thượng Quan Khâm rút ra thanh trủy thủ sáng như tuyết, hoa hoa trước mặt Hồ Ly Tuyết mấy vòng, sau đó cười như một vị tiên tử nói “Gọi ta nhạc phụ cũng được…”

Hồ Ly Tuyết liếc nhìn thanh trủy thủ, mồ hôi lạnh ướt đẫm phía sau lưng “Không dám! Không dám…”

“Cái này cho ngươi nè!”

Thượng Quan Khâm đưa tới một quyển sách “Đây là quà gặp mặt của Đại khổng tước, nghĩa phụ của Tiểu Uyển.”

Nói xong lại thảy ra một quyển sách khác, nói “Đây là quà gặp mặt của Tiểu khổng tước, một nghĩa phụ khác của Tiểu Uyển.”

Hồ Ly Tuyết thật cẩn thận cất lấy. Thượng Quan Khâm mỉm cười cáo từ ra về.

Không dám về phòng.

Hồ Ly Tuyết thừa dịp Tiểu Uyển ngủ, lén mở cửa vào, hai ngón tay vân vê, bắn ra một nhúm lửa chiếu sáng lên bộ sách.

Mở ra cuốn thứ nhất, một phong thư rớt ra, Hồ Ly Tuyết mở ra, thấy trong thư đề…

“Phải nhớ đối xử tốt với nghĩa nữ của ta, quyển sách này là cẩm nang đeo đuổi nghĩa nữ bảo bối của ta.

Giáo chủ Ma giáo, Út Thiến.”

Mở ra trang thứ nhất, tựa đề, Thiên Hoa Loạn Vũ Chế Pháp – bản sao bí truyền của Giáo chủ Ma giáo.

Hồ Ly Tuyết giật mình, cẩn thận giấu vào người.

Quyển thứ hai cũng rớt ra một phong thư.

Mở ra.

Trên thư đề…

“Phải đối xử tốt với nghĩa nữ của ta, quyển sách này là bí quyết lấy lòng nghĩa nữ yêu quý.

Thiên Sơn môn chủ, Hồng Dạ.”

Đôi mắt Hồ Ly Tuyết xoay quanh hai chữ ‘lấy lòng’ trên thư cả nửa ngày, lấy làm lạ, không hiểu rõ nên cuối cùng đành mở sách ra.

Mở ra trang thứ nhất, tựa đề, Đông Cung bí tịch - Hồng Dạ tự tay vẽ, bản sao bí truyền, bìa cứng.

Mở ra trang thứ hai, Hồ Ly Tuyết nhìn không rõ nên phải dí ngọn lửa trên tay lại gần, vừa nhìn thấy hình họa, đôi mắt trừng lớn lên, nhất thời phát ra một tiếng hét thảm!

“Aaa!!!”

Quyển sách rơi xuống tuyết, Hồ Ly Tuyết cuống quít tắt đi ngọn lửa trên ngón tay, chợt nghe trong phòng Tiểu Uyển than thở nói “Hồ Ly! Ngủ đi mà!”

“Ờ, ờ!”

Hồ Ly Tuyết tim đập thình thịch như đòi mạng, chân tay luống cuống nhặt sách lên, phủi phủi tuyết, dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng, đợi Tiểu Uyển ngáy khò khò ngủ mê.

Mới rón ra rón rén ôm sách, lén lút bay lên nóc nhà, tìm một chỗ yên tĩnh không người.

Trong đầu vang lên một thanh âm nói “Quyết định đêm nay không ngủ! Nhất định phải xem quyển sách này! Ta muốn xem, ta muốn xem, ta muốn xem!…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook