Chương 76: Phiên Ngoại - P3
Thủy Nguyệt Phiêu Linh
12/06/2014
Tiểu hồ ly tinh ôm sách, lén lút tìm một góc tĩnh lặng, đầu ngón tay
thắp sáng một ánh lửa nho nhỏ như ma trơi, thần thần bí bí ngồi xổm
xuống bắt đầu xem.
Nhìn nhìn.
Kích động.
Nhìn nhìn.
Rung động.
Mặt trời hừng đông…
Sau đó…
Mượn câu nói kia của Tiểu Uyển…
“Lão tử tỉnh ngộ rồi…”
--------------------------------
Sau khi trở lại Quốc sư viện, Tiểu Uyển tiến thoái lưỡng nan trong mối tình tay ba giữa nàng và Hồ Ly Tuyết, An Liên. Đắn đo mãi, nàng quyết định viết thư cho mẫu thân, hy vọng “người từng trải” như mẫu thân có lẽ sẽ giúp nàng lựa chọn tốt nhất.
Ngày kế tiếp, Tiểu Uyển nhận được bốn phong thư hồi âm.
Đó là của phụ thân, mẫu thân, còn có đại nghĩa phụ, tiểu nghĩa phụ.
Mở ra thư của phụ thân trước.
Chữ viết nho nhỏ phi thường xinh đẹp, nói, phải bảo trọng thân thể, mẫu thân, phụ thân và ca ca đều nhớ đến ngươi, dương dương tự đắc kể chuyện nọ chuyện kia linh tinh ở nhà, đến khi cảm thấy Tiểu Uyển bắt đầu nhớ nhà chịu hết nổi, mới tuôn ra hai tin tức kinh ngạc!
Tin thứ nhất đó là, Mặc Lâm mới biết yêu, đối tượng lại là …
Tiểu Uyển nuốt nước miếng một cái, xem đến tin thứ hai, phụ thân nói “Ta tin vào cách nhìn người của ngươi, hài tử An Liên cũng thực không tệ, tết Đoan Ngọ năm nay, nhất định phải dẫn hắn về ra mắt phụ thân đó!”
Thượng Quan Khâm viết ba chữ “nhất định phải” mà khiến Tiểu Uyển rùng mình một cái, run run xếp thư lại, tự hỏi, nếu nàng dẫn theo An Liên và Hồ Ly Tuyết, ba người cùng nhau về nhà, không biết sẽ là tình cảnh gì đây.
Mở ra thư của mẫu thân.
Trong thư chỉ có một câu “Nha đầu!!!!!! Khuê nữ bảo bối của ta giỏi quá!!!!!! Ngươi thật cũng không chịu thua kém gì mẫu thân nha!!!!!!!!!!”
Tiểu Uyển nhất thời dại ra!
Quyết định coi như chưa hề đọc qua, mở thêm phong thư của Đại nghĩa phụ.
Phong thư này thật dày nha, có đến mấy trang kín mít những chữ là chữ.
Đại nghĩa phụ nói “Tuyết nha đầu, thư của ngươi, mẫu thân ngươi xem như của quý, gặp ai cũng đem ra khoe khoang tùm lum, giận ứa gan. Tại sao ngươi không viết riêng cho nghĩa phụ? Nói đến mới nói, để nghĩa phụ tâm sự với ngươi lời nói tận đáy lòng, ngươi có biết vì sao hai nghĩa phụ không cưới thê tử mà lén lút qua lại làm trò cắn miệng với nương ngươi hay không? Đừng giả bộ là ngươi không biết, tiểu nha đầu ngươi ở bên cạnh nhìn lén, nghĩa phụ ta biết rõ từ lâu rồi…”
Kế tiếp, trong thư đại khái kể về một câu chuyện xưa “Cây bồ đào nở ra một đống hoa đào nhưng cuối cùng chỉ kết ra có hai trái đào”. Tiểu Uyển có chút mờ mịt khó hiểu, cuối cùng Đại nghĩa phụ viết “Về Thiên Hoa Loạn Vũ, đó là bảo vật mấy trăm năm nay của Ma giáo, chỉ có Giáo chủ đích truyền mới biết tự tay chế tác, chỉ truyền lại cho người yêu của mình để ước định trăm năm. Đáng tiếc nghĩa phụ ngươi đành phá lệ vậy. Cha ngươi nói một gã là hồ ly tinh? Cũng được đi, nghĩa phụ tin vào ánh mắt nhìn người của cha ngươi, nhưng gã còn lại ngươi phải để ta xem. Nghĩa phụ trịnh trọng nói cho ngươi biết, hai đóa hoa đào đều phải vớt hết, bằng không sẽ có một đóa bị héo tàn, mặc kệ là đóa nào, người không vui nhất cũng sẽ là ngươi.”
Mơ hồ hiểu được ý nghĩa của hoa đào.
… Hai đóa hoa đào đều phải vớt hết, bằng không sẽ có một đóa bị héo tàn, mặc kệ là đóa nào, người không vui nhất cũng sẽ là ngươi…
Nhưng Tiểu Uyển không hiểu làm thế nào yêu hết cả hai đóa hoa đào được.
Có khi lại tổn thương lòng của cả ba người.
Đang hết đường xoay sở, nàng mở ra phong thư cuối cùng.
Của Tiểu nghĩa phụ Hồng Dạ.
Phong thư này giải quyết mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng Tiểu Uyển.
Thư viết “Nhận được thư của nương ngươi, ta đại khái hiểu được chuyện tình của ngươi rồi, Tiểu Uyển đừng nóng vội, nghĩa phụ đã nhờ người đem bí kíp Đông Cung chuyên về “Hai nam một nữ” đi, vài ngày nữa sẽ tới tay ngươi… Vốn sợ ngươi tuổi còn quá trẻ không tiêu hóa nổi, nhưng xem ra Tiểu Uyển có tiền đồ hơn nhiều so với ta tưởng nha!”
“Đông Cung bí kíp - Hai nam một nữ…”
Tiểu Uyển cảm thấy sau khi xem xong hết bốn phong thư rồi, nàng hoàn toàn không biết nghĩ gì nữa.
--------------------------------
Tiểu Uyển nhớ tới mẫu thân năm đó.
Có một lần bị nghĩa phụ mang đi, cả đêm cũng chưa về.
Phụ thân nhao nhao kêu nàng ra sau viện bắt mấy con sâu lông về.
Tiểu Uyển hứng chí bừng bừng đến mấy cây đào nhỏ, bắt một bình sâu lông.
Phụ thân nhíu mi nhận lấy, sau đó đặt dưới mũi mẫu thân của Tiểu Uyển, ôn nhu cười “Đã đi đâu? Mau khai hết ra đi.”
Mẫu thân sợ tới mức hai chân run lạch bạch, cắn chặt môi nhưng không dám há miệng ra.
Phụ thân liền lấy ra một con sâu, vứt trên mặt đất, kêu Tiểu Uyển qua xử nó đi.
Tiểu Uyển tuy còn nhỏ, nhưng lúc nào cũng là trợ thủ đắc lực của phụ thân, nàng đem sâu lông ra đạp một phát, nước văng ra tứ phía.
Mẫu thân Tiểu Uyển lúc ấy bị dọa, oa một tiếng lên khóc rầm trời.
Tất nhiên, mẫu thân vẫn kiên trì đến cùng không khai ra gì cả, hơn nữa, gương mặt đỏ bừng đầm đìa nước mắt của mẫu thân còn phải khiến cho phụ thân cảm thấy tự trách, lao vào an ủi lấy, an ủi để mẫu thân.
Cuối cùng, khi phụ thân ngủ rồi, mẫu thân lén dậy, đánh cho Tiểu Uyển một trận.
Tiểu Uyển không phục, nhưng cái mông bị đánh sưng vù lên.
Lúc ấy mẫu thân còn nói một câu, cái gì....
“Cũng may ta chết cũng không nhận, bằng không thể nào cũng thảm hại hơn nhiều.”
Những lời này tuy Tiểu Uyển đang khóc sướt mướt, nhưng vẫn nhớ rõ không bao giờ quên.
Mẫu thân thật sáng suốt, thật vĩ đại!
--------------------------------
Lần về thăm nhà thứ hai.
Cha mẹ Tiểu Uyển tất nhiên đứng ngoài cổng nghênh đón Tiểu Uyển.
Nhưng khi xuống xe cũng không thấy Mặc Lâm.
Tiểu Uyển nghi hoặc, phụ thân nàng nói “Thật khó tin những gì ngươi nói về hài tử kia…”
Hồ Ly Tuyết bất an ho khan một tiếng, theo quy củ lễ phép thi lễ với Thượng Quan Khâm và nương của Tiểu Uyển.
“Con rể lớn đến rồi… mau vào nhà đi!” Hồ Ly Tuyết bị nương Tiểu Uyển nhiệt tình lôi đi. Trong viện đã sớm chuẩn bị các món ngon vô cùng phong phú.
Tiểu Uyển và phụ thân đứng ngoài cửa.
“Ca ca hắn…thật sao?”
“Ừ. Con cái lớn hết rồi, ta và nương ngươi quyết định mặc kệ hắn. Ca ca ngươi cũng thực là bất hiếu, làm Thượng Quan gia đoạn tử tuyệt tôn, ngươi phải ra sức bù lại à nha.”
Tiểu Uyển đỏ mặt “Phụ thân nói gì đâu không! Đúng rồi, ca ca đâu? Ta muốn gặp hắn.”
“Hắn ở bên trong, hắn ngượng khi gặp ngươi.”
“Ta có việc muốn hỏi hắn.”
“Vào nhà trước đã.” Thượng Quan Khâm ôm nữ nhi, ôn nhu hôn một cái “Cha nghĩ, về sau nếu Hồ Ly trở thành con rể của ta, hắn nhất định phải ở rể Thượng Quan gia mới được.”
“Ai nha!” Tiểu Uyển xấu hổ bỏ chạy mất.
Vừa vào nhà liền đụng phải nương.
Bị nương nhéo lỗ tai “Nha đầu chết tiệt kia, mắt mũi để đâu hả?”
“Nương thật hung dữ quá đi!”
“Hừ!” Nương Tiểu Uyển kéo Tiểu Uyển vào lòng “Nương nhớ ngươi muốn chết.”
“Ừ.” Tiểu Uyển đôi mắt đỏ lên, nhưng vẫn không quên chuyện chính “Nương, ca ca hắn…”
“Ai! Đó là nghiệt duyên mà…” Mẫu thân kéo Tiểu Uyển qua ngồi bên cạnh ao sen “Hồi mẫu thân còn trẻ, đã từng có lỗi với một nam hài tử, làm hại hài tử đó trở thành đoạn tay áo chi phích…”
“A!?” Tiểu Uyển há hốc.
Nương nói “Ngậm miệng lại, ra vẻ thục nữ chút đi.”
Tiểu Uyển tức thì ngậm miệng lại.
Gương mặt diễm lệ của mẫu thân có chút mê man “Nương là do cha ngươi nuôi lớn, ngươi có biết không?”
Tiểu Uyển kinh ngạc “Không biết!!!”
“Lúc ấy vì bất khả kháng, không thể không giả dạng làm nam tử, kết quả hài tử kia thích nương, lúc đó còn trẻ tuổi, hắn còn tưởng rằng mình bị đoạn tụ, nên bỏ chạy đi tìm nam nhân… Kết quả… nương hại cả đời hắn.”
“Sau đó… Sau đó thì sao…”
Nương đừng có như Hồ Ly Tuyết nha, nói nửa chừng rồi thôi.
“Sau đó, cũng may là có một nam nhân rất tốt yêu thương hắn, bọn họ yêu nhau, vốn đoạn tụ cũng không phải là chuyện gì khó có thể mở miệng, nhưng cũng không phải chuyện quang vinh gì, mẫu thân thực áy náy về hài tử kia, cũng bởi vì việc này, cảm thấy đoạn tụ cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được… Nhưng ca ca ngươi… nương thật ra cũng không nghĩ tới…”
“Rốt cuộc làm sao xảy ra chuyện này!?”
“Năm ngươi được mười ba tuổi, năm ấy ngươi không về nhà, vừa lúc hài tử kia cùng người yêu của hắn dẫn theo dưỡng tử đến thăm nương và cha ngươi, kết quả là ca ca ngươi liền…”
Tiểu Uyển kinh ngạc há hốc miệng, rồi nhanh chóng ngậm lại.
Trong viện truyền đến tiếng Hồ Ly Tuyết và phụ thân trầm trồ khen ngợi nhau, rượu vào lời ra.
“Ta có việc muốn hỏi ca ca, nhưng mà, cũng có chuyện nhất định phải hỏi nương…”
“Gì?”
“Ờ…”
Tiểu Uyển bẻ bẻ ngón tay…
“Ta… cùng… người khác… đã xảy ra… chuyện kia… Nhưng mà… ta thích Hồ Ly Tuyết… Về sau nếu làm chuyện kia… Có cách nào… nếu không sợ Hồ Ly Tuyết biết…”
“Chuyện kia?” Nương Tiểu Uyển mơ hồ. “Chuyện nào a?”
“Chính là… chuyện ngươi hay cùng phụ thân làm đó…”
“A?”
“Làm xong rồi sinh ra ta và ca ca đó!”
Nương Tiểu Uyển rít mạnh vào một ngụm lãnh khí, đứng bật dậy nắm lấy lỗ tai Tiểu Uyển, ra sức nhéo.
“Nha đầu chết tiệt kia! Thật to gan mà!!”
“Ai ai ai ai! Nương nhẹ tay chút!”
Trong viện truyền đến tiếng chén cha chén chú.
“Thêm một vò rượu nữa!” Hồ Ly Tuyết líu lưỡi.
“Hồ Ly, đừng uống nữa, ngươi say rồi.” Cha Tiểu Uyển thanh âm sặc mùi rượu.
Bên này.
“Nương a! Lỗ tai muốn rụng rồi a!”
“Nha đầu chết tiệt kia! Loại chuyện đó mà còn có thể nhận sai người sao! Ngươi có phải là nữ nhi của Bồ Đào ta hay không vậy!!!”
“Nha nha nha nha nha nha…”
…
“Ô ô ô ô…”
Tiểu Uyển trốn ở trong phòng khóc.
Lỗ tai sưng lên.
Hơn nữa nương nói, chuyện này chỉ có một lần đổ máu, lần thứ hai vốn không có nữa…
Còn mắng Tiểu Uyển, Thiên Hoa Loạn Vũ của ngươi đâu!? Bị ép buộc sao không đem người nọ thiến đi a!
Tiểu Uyển ấp úng, nói không ra lời, lại bị nương Tiểu Uyển đánh cho một phát.
Hô…!
Có cái gì nhào vào cửa, đè lên trên lưng Tiểu Uyển.
“Nặng muốn chết…”
“Vù vù…” Hồ Ly lắp bắp, mùi rượu nồng nặc khắp phòng.
“Hahaha…”
Hồ Ly vặn vẹo thân hình, nhưng bước không nổi một bước, phun hơi thở lên cổ Tiểu Uyển, còn ngây ngô cười.
“Nhạc phụ khen ta… Hì hì… Nói ta là một nam nhân tốt…”
“Ừ, ngươi xuống dưới trước đã…”
“Không! Lão tử còn chưa phải là nam nhân mà!”
“A?”
“Lão tử vẫn còn là nam hài thôi… haha”
“…”
Hồ Ly loạng choạng nghiêng ngả, nhào qua đặt Tiểu Uyển dưới thân, đầu dán lên ngực Tiểu Uyển, nhấn mạnh từng chữ “Tiểu Uyển, hãy… biến ta thành nam nhân đi…”
“Mùi rượu nồng nặc hà…”
“Hôi chết ngươi luôn…” Hồ Ly dỗi hờn ngẩng đầu chặn lại miệng Tiểu Uyển, tay chân bắt đầu sờ soạng lung tung.
“Hồ Ly… hử… Hồ Ly…”
“Gì…?”
“Hiện giờ đầu ngươi choáng váng không?”
“Choáng váng…”
“Hoa mắt không?”
“Hoa mắt…”
Hoa mắt... vậy lạc hồng mà nương nói kia, có thể lừa dối hắn không…
Tiểu Uyển hít sâu một hơi.
Dừng lại một chút, lại hít sâu thở mạnh vài lần, rốt cuộc không hề do dự lấy tay ôm đầu Hồ Ly lại.
“Ôm ta đi, ta sẽ biến ngươi thành nam nhân, còn ngươi hãy… biến ta thành nữ nhân đi…”
--------------------------------
Gặp lại Mặc Lâm, hắn kéo nàng ôm vào lòng “Trưởng thành rồi!”
Tiểu Uyển đỏ mặt “Ca, nói gì chứ!”
“Cả năm qua ngươi cũng không trở về một chuyến, chờ mười hai tháng mới nghe được một tiếng ‘Ca’ của ngươi”
“…” Tiểu Uyển chột dạ.
Mặc Lâm nay đã thành người lớn.
Năm ngoái hắn cũng đã bước qua tuổi trưởng thành.
Mái tóc hắn không còn cột kiểu đuôi ngựa trẻ con như trước nữa, nay đổi thành kiểu tóc phiêu dật xuất trần, xõa ra còn dài hơn tóc của Tiểu Uyển. Nàng nhớ rõ ca ca rất thích sạch sẽ, suốt ngày đều thực chú ý đến mái tóc đen bóng này, bởi vì hắn thích trang phục bạch y nên dường như mỗi ngày đều phải thay một bộ đồ mới.
Hơn nữa hắn cũng cao hơn nàng một cái đầu.
Nàng đúng là đã xa ca ca khá lâu.
Nếu không nhìn thấy nương, thật đúng là đã quên bộ dáng của ca ca.
Tiểu Uyển càng nghĩ càng chột dạ, không khỏi quay lại ôm lấy vai Mặc Lâm “Ca… Ta kêu thêm vài tiếng nữa, được không?”
“Đừng làm nũng!” Mặc Lâm ôn hòa nói “Cũng đừng kêu ghê tởm như vậy, trước đây ngươi cũng không phải là chưa đánh nhau với ta…”
“Hừ!” Tiểu Uyển lập tức giận tái mặt, “Ta đã là… người lớn rồi!”
Cũng may chưa vọt miệng nói.
Ta đã là… nữ nhân rồi…
“Ca ca, nương nói ngươi…” Tiểu Uyển buông Mặc Lâm ra, châm chước mở miệng “Aizz, người kia của ngươi, cũng không cho ta gặp sao…”
“Khục khục!”
Mặc Lâm mất tự nhiên ho khan vài tiếng “À, hắn còn đang ngủ…”
“Ta đã sớm tỉnh dậy rồi! Lúc ngươi đang vừa than thở vừa uống chén trà thứ nhất…” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, Tiểu Uyển và Mặc Lâm giật nảy mình.
Thấy thiếu niên kia đột nhiên xông tới, sắc mặt Mặc Lâm thật khó xem.
Tiểu Uyển lẳng lặng đánh giá một hồi, thầm nghĩ, đây chính là người được đồn đại…người kia của ca ca sao??
Thiếu niên này còn thực trẻ tuổi a, nghe nương nói hắn còn nhỏ hơn ca ca một tuổi, không biết hai người làm thế nào mà…
Tiểu Uyển bắt đầu miên man suy nghĩ, thiếu niên kia đã đẩy Mặc Lâm ra, tiến đến trước mặt Tiểu Uyển.
“Ngươi là muội muội? Thượng Quan Mặc Tuyết?”
“Ừ.”
Thiếu niên này dáng người tinh tế, có một đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp, chiếc mũi thon thon hơi trẻ con, hắn có vẻ còn non nớt một chút, mái tóc còn buộc cao kiểu đuôi ngựa, thoạt nhìn còn chưa tới mười lăm tuổi. Tóm lại… Là một hài tử vô cùng đẹp.
“Ta tên là Hồng Hạnh.” Thiếu niên chớp chớp cặp mắt to, liếc nhìn thoáng qua sắc mặt lúng túng của Mặc Lâm một cách trêu tức, cười nói “Ngươi có thể gọi ta là… đại… tẩu…!”
Tiểu Uyển choáng váng, chắc Mặc Lâm giận lắm đây.
…
“Hahaha! Thì ra là có chuyện như vậy!”
Tại khu vườn nhỏ hẻo lánh, bên chiếc bàn đá có bày ra một ấm trà, ba chén trà, có một đôi tình nhân và Tiểu Uyển đang ngồi.
Hồng Hạnh cười mặt mày tươi rói, rất là thanh tú “Bởi vì ngươi ăn ít nên đặt tên ngươi như vậy! Tiểu Uyển? Hahaha! Nương nàng thật là thú vị!”
Nương…
Tiểu Uyển đổ mồ hôi đầy đầu, thiếu niên này thật quá mạnh mẽ a!
Trực tiếp gọi thẳng mẫu thân mình là nương, còn bảo mình gọi hắn là đại tẩu… Thật sự là…
Thật sự là quá mạnh mẽ!
Từ đầu đến cuối Mặc Lâm đều chỉ ngồi một bên thẹn thùng.
Tuy Tiểu Uyển đã hơn một lần tỏ vẻ nàng không hề quan tâm đến mối quan hệ nam tử - nam tử này, nhưng mà Mặc Lâm cho rằng, ở trước mặt của muội muội, vẫn không thể tự nhiên.
Nhưng người kia của ca ca lại nhiệt tình hơn.
Hai người nói đến chuyện tên hiệu, liền thảo luận kịch liệt.
Tiểu Uyển trong nháy mắt liền thích vị ‘Đại tẩu’ này.
“Thật ra hồi nhỏ ta ăn kiêng…” Tiểu Uyển cười hì hì, thầm nghĩ nàng còn phải thỉnh giáo hai người này chuyện của An Liên, nhưng không biết làm thế nào mở miệng.
Kém Tôn đã nói rõ ràng như vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Hồ Ly Tuyết, Tiểu Uyển liền đoán như vậy.
Quả nhiên là cần làm cái chuyện đó mới có thể đem linh lực cho đối phương.
Vậy biết làm sao đây, chuyện này đánh chết Hồ Ly Tuyết cũng không chịu làm.
Huống chi lại là huynh đệ với hắn.
Vì thế Tiểu Uyển liền nghĩ tới đoạn tay áo chi phích ca ca, muốn đến hỏi ca ca.
“Nói cho ngươi biết chuyện này! Ngươi có biết tại sao tên ta là Hồng Hạnh hay không?”
Tiểu Uyển hoàn hồn, lắc đầu, Mặc Lâm vỗ nhẹ lên đầu Hồng Hạnh một cái “Ngươi nói nhiều quá!”
“Hừ.” Hồng Hạnh thuận thế tiến đến nằm vào trong lòng Mặc Lâm, thân hình mềm oặt như không có xương. Mặc Lâm mắc cỡ, liếc mắt nhìn Tiểu Uyển một cái, mặt đỏ bừng lên, nhưng cũng không đẩy ra, cứ để Hồng Hạnh ôm lấy hắn.
“Đại phụ thân của ta là tiểu Tiêu, nhị phụ thân ta là Thân Phi, Tiểu Uyển muội muội chắc chưa gặp qua, nhưng chắc đã từng nghe nói qua rồi phải không?”
Tiểu Uyển nhớ tới chuyện xưa nương kể, gật gật đầu.
Hồng Hạnh dũng cảm nói tiếp “Thật ra là như thế này a! Hahaha! Đại phụ thân chính là cha ruột của ta, Đại phụ thân nói, có một lần hai người cãi nhau, đại phụ thân bỏ trốn ra uống rượu một mình, sau đó mua một cô nương trong Hồng Hoa viện về. Đương nhiên, ngày hôm sau tỉnh rượu lại vô cùng hối hận, trở về tìm nhị phụ thân giải thích, còn ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng không ngờ vài tháng sau mẹ ruột ta tìm đến cửa, nói đã hoài thai ta. Lúc đó nhị phụ thân mới biết được, tức giận đến thiếu chút nữa đem đại phụ thân ta ra thiến a. Những chuyện này đều là đại phụ thân kể cho ta nghe.”
Hồng Hạnh nháy mắt mấy cái, ngừng một chút rồi nói tiếp “Đương nhiên ngươi không biết, đại phụ thân là một người rất lợi hại, tuy rằng đôi mắt không nhìn rõ lắm, nhưng nói dối hạng nhất. Cũng có thể câu chuyện này là hắn lừa gạt ta, nhưng nhị phụ thân ta cũng thừa nhận đây là sự thật. Hắn nói đại phụ thân sau khi xác định là mẫu thân nói thật, liền để mẫu thân ở lại tòa nhà lớn của hai người để dưỡng thai. Nhị phụ thân rất tức giận, cả ngày lôi kéo đại phụ thân làm chuyện thân mật trước mặt mẫu thân, sau này nhị phụ thân cũng rất hối hận, nói hắn nhớ lại gương mặt dở khóc dở cười kia của mẫu thân, cảm thấy lúc đó hắn cũng thật nhỏ nhen, sao lại trẻ con như thế. Sau đó mẫu thân khó sinh, sinh ta ra xong liền mất. Nhị phụ thân bèn đặt cho ta cái tên nổi tiếng này.”
Tiểu Uyển trừng lớn cặp mắt, Hồng Hạnh cười mị mắt “Hồng hạnh vượt tường, gọi ta là Hồng Hạnh, bảo đại phụ thân phải ngày ngày đêm đêm nhớ kỹ, trên đầu nhị phụ thân còn đội một cái nón xanh a!”
“Hahaha!”
Tiểu Uyển cười một trận dữ dội.
Mặc Lâm thở dài.
Hồng Hạnh xoay thân hình, vẫn nằm ườn trong lòng Mặc Lâm “Sau đó, Đại phụ thân mang ta đến nhà ngươi ăn mừng lễ năm mới, ta không có gặp ngươi, nhưng lại nhìn thấy ca ca của ngươi, mới đầu ta còn tưởng hắn là nữ hài tử. Ai ui!”
“Khục khục!!”
Dường như Mặc Lâm nhéo Hồng Hạnh một cái, sau đó đẩy Hồng Hạnh ra, giữ chặt tay của Tiểu Uyển “Nương nói ngươi có việc muốn hỏi ta, là chuyện gì vậy?”
“À…” Hỏi quá đột ngột, Tiểu Uyển lập tức không biết mở miệng như thế nào, không khỏi quay đầu sang chỗ khác nói “Các ngươi, ai theo đuổi ai trước?”
“Hắn theo ta trước!”
“Hắn theo ta trước!”
Hai người bỗng nhiên trăm miệng một lời, chỉ vào đối phương…
Hồng Hạnh phẫn nộ thu tay lại “Thôi được, là ta theo đuổi hắn trước!”
Tiểu Uyển trầm mặc một hồi, bẻ bẻ mấy ngón tay, rốt cuộc đem chuyện Hồ Ly Tuyết và An Liên kể lại một cách đại khái.
Mặc Lâm và Hồng Hạnh nghe lấy làm kỳ lạ.
“Chuyện này thật phiền toái.” Hồng Hạnh buồn rầu “Ta và ca ca của ngươi còn chưa có làm chuyện đó, không giúp được ngươi đâu…”
“Câm miệng!” Mặc Lâm thẹn quá thành giận.
Tiểu Uyển dại ra, hai người ấy vậy mà còn trong giai đoạn nắm tay nhau thôi sao.
Híp mắt lại nói “Ca, ngươi thật không có tiền đồ gì cả, ngủ chung với nhau mà còn chưa ăn sao.”
Lúc này đến phiên Hồng Hạnh dại ra.
Mặc Lâm kinh hãi “Nữ hài tử con nhà gia giáo, sao có thể nói chuyện như vậy?!”
Tiểu Uyển buông tay ra “Ta đã ngủ chung với Hồ Ly nhiều năm nay rồi.”
Hồng Hạnh giữ chặt cổ tay Tiểu Uyển “Vậy chẳng lẽ ngươi đã sớm ăn hắn rồi hả? Để ta sờ thử xem, có phải hay không có…”
“Biến đi!”
Tiểu Uyển nổi giận.
Hồng Hạnh chấn động mạnh, sau đó thõng tay xuống, ánh mắt buồn bã.
“Làm sao vậy?” Tiểu Uyển nghi hoặc.
Hồng Hạnh ảo não “Ngay cả muội muội cũng đã ăn qua muội phu rồi, ta cũng nên cố gắng áp đảo ca ca ngươi mới được.”
“Đừng nói bậy!” Tiểu Uyển xem ra, Mặc Lâm từ nhỏ da mặt đã mỏng, gặp Hồng Hạnh da mặt dày như vậy, thực hết cách. Xem ra nhất định sẽ bị ăn rồi.
“Vậy chuyện An Liên làm sao bây giờ đây…”
“Tìm biện pháp khác đi.”
Hồng Hạnh xen mồm vào “Hay là cho bọn hắn ăn xuân dược đi, ta biết chút y thuật.”
“Không được!” Tiểu Uyển liều mạng lắc đầu.
Đột nhiên Mặc Lâm nói “Tiểu Uyển, ngươi có thể thương lượng với Hồ Ly, nếu thật muốn cứu đệ đệ của hắn, phải hy sinh một chút.”
“Hy sinh cái gì?”
“Ngươi thích An Liên phải không?”
Mặc Lâm hỏi.
Tiểu Uyển kinh hãi “Nói bậy! Ta thích Hồ Ly Tuyết.”
“Thật không?” Hồng Hạnh xen mồm vào nói “Nhưng khi ngươi nhắc tới An Liên, vẻ mặt ngươi thực ám muội nha.”
“Ám muội là có ý tứ gì?”
“Là như vầy nè!” Hồng Hạnh ưỡn ngực làm mẫu, nắm chặt tay của Mặc Lâm, nheo đôi mắt lại, ôn nhu nói “Lâm nhi…”
Mặc Lâm và Tiểu Uyển đồng thời rùng mình một cái, Tiểu Uyển ghê tởm nói “Ta không có kêu An Liên như vậy.”
“Nhận ra được.” Mặc Lâm hất tay Hồng Hạnh ra “Ta thấy, cho dù ngươi không thừa nhận, nhưng trong lòng ngươi, hắn cũng có địa vị rất quan trọng. Ngươi đến tìm bọn ta để cầu Hồ Ly cứu hắn, cách này không đúng với luân thường đạo lý, ngươi bỏ được, có thể chứng minh rằng sâu tận đáy lòng ngươi đã để ý đến hắn cỡ nào. Tiểu Uyển, ngươi là muội muội của ta, không cần phải giả bộ trước mặt ta.”
Tiểu Uyển không lên tiếng.
“Ngươi có thể kêu Hồ Ly đem linh lực truyền cho ngươi, rồi ngươi truyền cho hắn.”
Mặc Lâm ngừng lại một chút, bình tĩnh nói.
…
Lúc ăn sáng, Hồ Ly Tuyết một thân nguyệt sắc ngồi kế Tiểu Uyển, Tiểu Uyển ngồi đối diện với Hồng Hạnh. Hồng Hạnh đặc biệt tò mò đánh giá Hồ Ly.
Mặt mày Tiểu Uyển vẫn lo lắng, còn đang mãi nghĩ đến đề nghị kia của Mặc Lâm.
“Ngươi chính là hồ ly tinh!? Quả nhiên là một đại mỹ nhân a!”
Hồ Ly Tuyết đang ra sức ăn lấy ăn để, nghe Hồng Hạnh ca ngợi, hắn thực vui vẻ gục gặc đầu.
Cha mẹ Tiểu Uyển phải đi Thuấn Ảnh giáo xử lý sự vụ, nên bữa ăn sáng trên bàn chỉ có hai cặp tình nhân - bốn người.
“Mặc Lâm là đại cữu tử của ngươi, ta là người yêu của đại cữu tử ngươi, vậy ngươi nên gọi ta là gì đây…”
“Khục khục!” Mặc Lâm quay sang “Kêu Hồng Hạnh là được rồi.”
Hồ Ly Tuyết hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, thấy Tiểu Uyển buồn bã gục đầu húp cháo, liền chuyển đĩa rau sang cho Tiểu Uyển.
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp, Hồng Hạnh giật giật tay áo của Mặc Lâm, thầm thì.
“Muội muội của ngươi thật lợi hại, giống cha như đúc, thật sự là một mỹ nhân a. Người kia thật sự là Hồ Ly tinh sao? Hồ Ly và người, bên trong cũng giống nhau sao? Không biết có thiếu tim thiếu phổi gì không?”
“Gì, không phải ngươi biết y thuật sao? Ngươi làm đại phu kiểu gì vậy?”
“Ta không phải đại phu. Ta là thần y nha.”
...
Đêm đến, Hồng Hạnh chuẩn bị sắp xếp mọi thứ, còn cố ý ngâm mình trong bồn tắm có rắc hoa hồng, mặc một bộ áo ngủ bằng lụa bạc mỏng manh, nằm trên giường chờ Mặc Lâm trở về, thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Uyển cũng đã làm chuyện đó rồi, vậy mà ca ca còn chưa tới tay, hôm nay nhất định không thể không làm chuyện chính sự kia.
Xong lại bắt đầu xuất ra bí kíp Long Dương thập bát thức do chính tiểu Tiêu nghiên cứu ghi lại.
Một thời gian sau.
Tiểu Uyển nhận được thư của Hồng Hạnh, nói rằng đã ăn được ca ca nàng rồi, bảo Tiểu Uyển không cần phải lo lắng nữa.
Tiểu Uyển thầm nghĩ trong bụng, ta lo lắng làm gì, ta chỉ cảm thấy bi ai giùm ca ca ta thôi.
Aizz...
-------------------------------- Phiên ngoại hoàn.
Nhìn nhìn.
Kích động.
Nhìn nhìn.
Rung động.
Mặt trời hừng đông…
Sau đó…
Mượn câu nói kia của Tiểu Uyển…
“Lão tử tỉnh ngộ rồi…”
--------------------------------
Sau khi trở lại Quốc sư viện, Tiểu Uyển tiến thoái lưỡng nan trong mối tình tay ba giữa nàng và Hồ Ly Tuyết, An Liên. Đắn đo mãi, nàng quyết định viết thư cho mẫu thân, hy vọng “người từng trải” như mẫu thân có lẽ sẽ giúp nàng lựa chọn tốt nhất.
Ngày kế tiếp, Tiểu Uyển nhận được bốn phong thư hồi âm.
Đó là của phụ thân, mẫu thân, còn có đại nghĩa phụ, tiểu nghĩa phụ.
Mở ra thư của phụ thân trước.
Chữ viết nho nhỏ phi thường xinh đẹp, nói, phải bảo trọng thân thể, mẫu thân, phụ thân và ca ca đều nhớ đến ngươi, dương dương tự đắc kể chuyện nọ chuyện kia linh tinh ở nhà, đến khi cảm thấy Tiểu Uyển bắt đầu nhớ nhà chịu hết nổi, mới tuôn ra hai tin tức kinh ngạc!
Tin thứ nhất đó là, Mặc Lâm mới biết yêu, đối tượng lại là …
Tiểu Uyển nuốt nước miếng một cái, xem đến tin thứ hai, phụ thân nói “Ta tin vào cách nhìn người của ngươi, hài tử An Liên cũng thực không tệ, tết Đoan Ngọ năm nay, nhất định phải dẫn hắn về ra mắt phụ thân đó!”
Thượng Quan Khâm viết ba chữ “nhất định phải” mà khiến Tiểu Uyển rùng mình một cái, run run xếp thư lại, tự hỏi, nếu nàng dẫn theo An Liên và Hồ Ly Tuyết, ba người cùng nhau về nhà, không biết sẽ là tình cảnh gì đây.
Mở ra thư của mẫu thân.
Trong thư chỉ có một câu “Nha đầu!!!!!! Khuê nữ bảo bối của ta giỏi quá!!!!!! Ngươi thật cũng không chịu thua kém gì mẫu thân nha!!!!!!!!!!”
Tiểu Uyển nhất thời dại ra!
Quyết định coi như chưa hề đọc qua, mở thêm phong thư của Đại nghĩa phụ.
Phong thư này thật dày nha, có đến mấy trang kín mít những chữ là chữ.
Đại nghĩa phụ nói “Tuyết nha đầu, thư của ngươi, mẫu thân ngươi xem như của quý, gặp ai cũng đem ra khoe khoang tùm lum, giận ứa gan. Tại sao ngươi không viết riêng cho nghĩa phụ? Nói đến mới nói, để nghĩa phụ tâm sự với ngươi lời nói tận đáy lòng, ngươi có biết vì sao hai nghĩa phụ không cưới thê tử mà lén lút qua lại làm trò cắn miệng với nương ngươi hay không? Đừng giả bộ là ngươi không biết, tiểu nha đầu ngươi ở bên cạnh nhìn lén, nghĩa phụ ta biết rõ từ lâu rồi…”
Kế tiếp, trong thư đại khái kể về một câu chuyện xưa “Cây bồ đào nở ra một đống hoa đào nhưng cuối cùng chỉ kết ra có hai trái đào”. Tiểu Uyển có chút mờ mịt khó hiểu, cuối cùng Đại nghĩa phụ viết “Về Thiên Hoa Loạn Vũ, đó là bảo vật mấy trăm năm nay của Ma giáo, chỉ có Giáo chủ đích truyền mới biết tự tay chế tác, chỉ truyền lại cho người yêu của mình để ước định trăm năm. Đáng tiếc nghĩa phụ ngươi đành phá lệ vậy. Cha ngươi nói một gã là hồ ly tinh? Cũng được đi, nghĩa phụ tin vào ánh mắt nhìn người của cha ngươi, nhưng gã còn lại ngươi phải để ta xem. Nghĩa phụ trịnh trọng nói cho ngươi biết, hai đóa hoa đào đều phải vớt hết, bằng không sẽ có một đóa bị héo tàn, mặc kệ là đóa nào, người không vui nhất cũng sẽ là ngươi.”
Mơ hồ hiểu được ý nghĩa của hoa đào.
… Hai đóa hoa đào đều phải vớt hết, bằng không sẽ có một đóa bị héo tàn, mặc kệ là đóa nào, người không vui nhất cũng sẽ là ngươi…
Nhưng Tiểu Uyển không hiểu làm thế nào yêu hết cả hai đóa hoa đào được.
Có khi lại tổn thương lòng của cả ba người.
Đang hết đường xoay sở, nàng mở ra phong thư cuối cùng.
Của Tiểu nghĩa phụ Hồng Dạ.
Phong thư này giải quyết mối nghi hoặc lớn nhất trong lòng Tiểu Uyển.
Thư viết “Nhận được thư của nương ngươi, ta đại khái hiểu được chuyện tình của ngươi rồi, Tiểu Uyển đừng nóng vội, nghĩa phụ đã nhờ người đem bí kíp Đông Cung chuyên về “Hai nam một nữ” đi, vài ngày nữa sẽ tới tay ngươi… Vốn sợ ngươi tuổi còn quá trẻ không tiêu hóa nổi, nhưng xem ra Tiểu Uyển có tiền đồ hơn nhiều so với ta tưởng nha!”
“Đông Cung bí kíp - Hai nam một nữ…”
Tiểu Uyển cảm thấy sau khi xem xong hết bốn phong thư rồi, nàng hoàn toàn không biết nghĩ gì nữa.
--------------------------------
Tiểu Uyển nhớ tới mẫu thân năm đó.
Có một lần bị nghĩa phụ mang đi, cả đêm cũng chưa về.
Phụ thân nhao nhao kêu nàng ra sau viện bắt mấy con sâu lông về.
Tiểu Uyển hứng chí bừng bừng đến mấy cây đào nhỏ, bắt một bình sâu lông.
Phụ thân nhíu mi nhận lấy, sau đó đặt dưới mũi mẫu thân của Tiểu Uyển, ôn nhu cười “Đã đi đâu? Mau khai hết ra đi.”
Mẫu thân sợ tới mức hai chân run lạch bạch, cắn chặt môi nhưng không dám há miệng ra.
Phụ thân liền lấy ra một con sâu, vứt trên mặt đất, kêu Tiểu Uyển qua xử nó đi.
Tiểu Uyển tuy còn nhỏ, nhưng lúc nào cũng là trợ thủ đắc lực của phụ thân, nàng đem sâu lông ra đạp một phát, nước văng ra tứ phía.
Mẫu thân Tiểu Uyển lúc ấy bị dọa, oa một tiếng lên khóc rầm trời.
Tất nhiên, mẫu thân vẫn kiên trì đến cùng không khai ra gì cả, hơn nữa, gương mặt đỏ bừng đầm đìa nước mắt của mẫu thân còn phải khiến cho phụ thân cảm thấy tự trách, lao vào an ủi lấy, an ủi để mẫu thân.
Cuối cùng, khi phụ thân ngủ rồi, mẫu thân lén dậy, đánh cho Tiểu Uyển một trận.
Tiểu Uyển không phục, nhưng cái mông bị đánh sưng vù lên.
Lúc ấy mẫu thân còn nói một câu, cái gì....
“Cũng may ta chết cũng không nhận, bằng không thể nào cũng thảm hại hơn nhiều.”
Những lời này tuy Tiểu Uyển đang khóc sướt mướt, nhưng vẫn nhớ rõ không bao giờ quên.
Mẫu thân thật sáng suốt, thật vĩ đại!
--------------------------------
Lần về thăm nhà thứ hai.
Cha mẹ Tiểu Uyển tất nhiên đứng ngoài cổng nghênh đón Tiểu Uyển.
Nhưng khi xuống xe cũng không thấy Mặc Lâm.
Tiểu Uyển nghi hoặc, phụ thân nàng nói “Thật khó tin những gì ngươi nói về hài tử kia…”
Hồ Ly Tuyết bất an ho khan một tiếng, theo quy củ lễ phép thi lễ với Thượng Quan Khâm và nương của Tiểu Uyển.
“Con rể lớn đến rồi… mau vào nhà đi!” Hồ Ly Tuyết bị nương Tiểu Uyển nhiệt tình lôi đi. Trong viện đã sớm chuẩn bị các món ngon vô cùng phong phú.
Tiểu Uyển và phụ thân đứng ngoài cửa.
“Ca ca hắn…thật sao?”
“Ừ. Con cái lớn hết rồi, ta và nương ngươi quyết định mặc kệ hắn. Ca ca ngươi cũng thực là bất hiếu, làm Thượng Quan gia đoạn tử tuyệt tôn, ngươi phải ra sức bù lại à nha.”
Tiểu Uyển đỏ mặt “Phụ thân nói gì đâu không! Đúng rồi, ca ca đâu? Ta muốn gặp hắn.”
“Hắn ở bên trong, hắn ngượng khi gặp ngươi.”
“Ta có việc muốn hỏi hắn.”
“Vào nhà trước đã.” Thượng Quan Khâm ôm nữ nhi, ôn nhu hôn một cái “Cha nghĩ, về sau nếu Hồ Ly trở thành con rể của ta, hắn nhất định phải ở rể Thượng Quan gia mới được.”
“Ai nha!” Tiểu Uyển xấu hổ bỏ chạy mất.
Vừa vào nhà liền đụng phải nương.
Bị nương nhéo lỗ tai “Nha đầu chết tiệt kia, mắt mũi để đâu hả?”
“Nương thật hung dữ quá đi!”
“Hừ!” Nương Tiểu Uyển kéo Tiểu Uyển vào lòng “Nương nhớ ngươi muốn chết.”
“Ừ.” Tiểu Uyển đôi mắt đỏ lên, nhưng vẫn không quên chuyện chính “Nương, ca ca hắn…”
“Ai! Đó là nghiệt duyên mà…” Mẫu thân kéo Tiểu Uyển qua ngồi bên cạnh ao sen “Hồi mẫu thân còn trẻ, đã từng có lỗi với một nam hài tử, làm hại hài tử đó trở thành đoạn tay áo chi phích…”
“A!?” Tiểu Uyển há hốc.
Nương nói “Ngậm miệng lại, ra vẻ thục nữ chút đi.”
Tiểu Uyển tức thì ngậm miệng lại.
Gương mặt diễm lệ của mẫu thân có chút mê man “Nương là do cha ngươi nuôi lớn, ngươi có biết không?”
Tiểu Uyển kinh ngạc “Không biết!!!”
“Lúc ấy vì bất khả kháng, không thể không giả dạng làm nam tử, kết quả hài tử kia thích nương, lúc đó còn trẻ tuổi, hắn còn tưởng rằng mình bị đoạn tụ, nên bỏ chạy đi tìm nam nhân… Kết quả… nương hại cả đời hắn.”
“Sau đó… Sau đó thì sao…”
Nương đừng có như Hồ Ly Tuyết nha, nói nửa chừng rồi thôi.
“Sau đó, cũng may là có một nam nhân rất tốt yêu thương hắn, bọn họ yêu nhau, vốn đoạn tụ cũng không phải là chuyện gì khó có thể mở miệng, nhưng cũng không phải chuyện quang vinh gì, mẫu thân thực áy náy về hài tử kia, cũng bởi vì việc này, cảm thấy đoạn tụ cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được… Nhưng ca ca ngươi… nương thật ra cũng không nghĩ tới…”
“Rốt cuộc làm sao xảy ra chuyện này!?”
“Năm ngươi được mười ba tuổi, năm ấy ngươi không về nhà, vừa lúc hài tử kia cùng người yêu của hắn dẫn theo dưỡng tử đến thăm nương và cha ngươi, kết quả là ca ca ngươi liền…”
Tiểu Uyển kinh ngạc há hốc miệng, rồi nhanh chóng ngậm lại.
Trong viện truyền đến tiếng Hồ Ly Tuyết và phụ thân trầm trồ khen ngợi nhau, rượu vào lời ra.
“Ta có việc muốn hỏi ca ca, nhưng mà, cũng có chuyện nhất định phải hỏi nương…”
“Gì?”
“Ờ…”
Tiểu Uyển bẻ bẻ ngón tay…
“Ta… cùng… người khác… đã xảy ra… chuyện kia… Nhưng mà… ta thích Hồ Ly Tuyết… Về sau nếu làm chuyện kia… Có cách nào… nếu không sợ Hồ Ly Tuyết biết…”
“Chuyện kia?” Nương Tiểu Uyển mơ hồ. “Chuyện nào a?”
“Chính là… chuyện ngươi hay cùng phụ thân làm đó…”
“A?”
“Làm xong rồi sinh ra ta và ca ca đó!”
Nương Tiểu Uyển rít mạnh vào một ngụm lãnh khí, đứng bật dậy nắm lấy lỗ tai Tiểu Uyển, ra sức nhéo.
“Nha đầu chết tiệt kia! Thật to gan mà!!”
“Ai ai ai ai! Nương nhẹ tay chút!”
Trong viện truyền đến tiếng chén cha chén chú.
“Thêm một vò rượu nữa!” Hồ Ly Tuyết líu lưỡi.
“Hồ Ly, đừng uống nữa, ngươi say rồi.” Cha Tiểu Uyển thanh âm sặc mùi rượu.
Bên này.
“Nương a! Lỗ tai muốn rụng rồi a!”
“Nha đầu chết tiệt kia! Loại chuyện đó mà còn có thể nhận sai người sao! Ngươi có phải là nữ nhi của Bồ Đào ta hay không vậy!!!”
“Nha nha nha nha nha nha…”
…
“Ô ô ô ô…”
Tiểu Uyển trốn ở trong phòng khóc.
Lỗ tai sưng lên.
Hơn nữa nương nói, chuyện này chỉ có một lần đổ máu, lần thứ hai vốn không có nữa…
Còn mắng Tiểu Uyển, Thiên Hoa Loạn Vũ của ngươi đâu!? Bị ép buộc sao không đem người nọ thiến đi a!
Tiểu Uyển ấp úng, nói không ra lời, lại bị nương Tiểu Uyển đánh cho một phát.
Hô…!
Có cái gì nhào vào cửa, đè lên trên lưng Tiểu Uyển.
“Nặng muốn chết…”
“Vù vù…” Hồ Ly lắp bắp, mùi rượu nồng nặc khắp phòng.
“Hahaha…”
Hồ Ly vặn vẹo thân hình, nhưng bước không nổi một bước, phun hơi thở lên cổ Tiểu Uyển, còn ngây ngô cười.
“Nhạc phụ khen ta… Hì hì… Nói ta là một nam nhân tốt…”
“Ừ, ngươi xuống dưới trước đã…”
“Không! Lão tử còn chưa phải là nam nhân mà!”
“A?”
“Lão tử vẫn còn là nam hài thôi… haha”
“…”
Hồ Ly loạng choạng nghiêng ngả, nhào qua đặt Tiểu Uyển dưới thân, đầu dán lên ngực Tiểu Uyển, nhấn mạnh từng chữ “Tiểu Uyển, hãy… biến ta thành nam nhân đi…”
“Mùi rượu nồng nặc hà…”
“Hôi chết ngươi luôn…” Hồ Ly dỗi hờn ngẩng đầu chặn lại miệng Tiểu Uyển, tay chân bắt đầu sờ soạng lung tung.
“Hồ Ly… hử… Hồ Ly…”
“Gì…?”
“Hiện giờ đầu ngươi choáng váng không?”
“Choáng váng…”
“Hoa mắt không?”
“Hoa mắt…”
Hoa mắt... vậy lạc hồng mà nương nói kia, có thể lừa dối hắn không…
Tiểu Uyển hít sâu một hơi.
Dừng lại một chút, lại hít sâu thở mạnh vài lần, rốt cuộc không hề do dự lấy tay ôm đầu Hồ Ly lại.
“Ôm ta đi, ta sẽ biến ngươi thành nam nhân, còn ngươi hãy… biến ta thành nữ nhân đi…”
--------------------------------
Gặp lại Mặc Lâm, hắn kéo nàng ôm vào lòng “Trưởng thành rồi!”
Tiểu Uyển đỏ mặt “Ca, nói gì chứ!”
“Cả năm qua ngươi cũng không trở về một chuyến, chờ mười hai tháng mới nghe được một tiếng ‘Ca’ của ngươi”
“…” Tiểu Uyển chột dạ.
Mặc Lâm nay đã thành người lớn.
Năm ngoái hắn cũng đã bước qua tuổi trưởng thành.
Mái tóc hắn không còn cột kiểu đuôi ngựa trẻ con như trước nữa, nay đổi thành kiểu tóc phiêu dật xuất trần, xõa ra còn dài hơn tóc của Tiểu Uyển. Nàng nhớ rõ ca ca rất thích sạch sẽ, suốt ngày đều thực chú ý đến mái tóc đen bóng này, bởi vì hắn thích trang phục bạch y nên dường như mỗi ngày đều phải thay một bộ đồ mới.
Hơn nữa hắn cũng cao hơn nàng một cái đầu.
Nàng đúng là đã xa ca ca khá lâu.
Nếu không nhìn thấy nương, thật đúng là đã quên bộ dáng của ca ca.
Tiểu Uyển càng nghĩ càng chột dạ, không khỏi quay lại ôm lấy vai Mặc Lâm “Ca… Ta kêu thêm vài tiếng nữa, được không?”
“Đừng làm nũng!” Mặc Lâm ôn hòa nói “Cũng đừng kêu ghê tởm như vậy, trước đây ngươi cũng không phải là chưa đánh nhau với ta…”
“Hừ!” Tiểu Uyển lập tức giận tái mặt, “Ta đã là… người lớn rồi!”
Cũng may chưa vọt miệng nói.
Ta đã là… nữ nhân rồi…
“Ca ca, nương nói ngươi…” Tiểu Uyển buông Mặc Lâm ra, châm chước mở miệng “Aizz, người kia của ngươi, cũng không cho ta gặp sao…”
“Khục khục!”
Mặc Lâm mất tự nhiên ho khan vài tiếng “À, hắn còn đang ngủ…”
“Ta đã sớm tỉnh dậy rồi! Lúc ngươi đang vừa than thở vừa uống chén trà thứ nhất…” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, Tiểu Uyển và Mặc Lâm giật nảy mình.
Thấy thiếu niên kia đột nhiên xông tới, sắc mặt Mặc Lâm thật khó xem.
Tiểu Uyển lẳng lặng đánh giá một hồi, thầm nghĩ, đây chính là người được đồn đại…người kia của ca ca sao??
Thiếu niên này còn thực trẻ tuổi a, nghe nương nói hắn còn nhỏ hơn ca ca một tuổi, không biết hai người làm thế nào mà…
Tiểu Uyển bắt đầu miên man suy nghĩ, thiếu niên kia đã đẩy Mặc Lâm ra, tiến đến trước mặt Tiểu Uyển.
“Ngươi là muội muội? Thượng Quan Mặc Tuyết?”
“Ừ.”
Thiếu niên này dáng người tinh tế, có một đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp, chiếc mũi thon thon hơi trẻ con, hắn có vẻ còn non nớt một chút, mái tóc còn buộc cao kiểu đuôi ngựa, thoạt nhìn còn chưa tới mười lăm tuổi. Tóm lại… Là một hài tử vô cùng đẹp.
“Ta tên là Hồng Hạnh.” Thiếu niên chớp chớp cặp mắt to, liếc nhìn thoáng qua sắc mặt lúng túng của Mặc Lâm một cách trêu tức, cười nói “Ngươi có thể gọi ta là… đại… tẩu…!”
Tiểu Uyển choáng váng, chắc Mặc Lâm giận lắm đây.
…
“Hahaha! Thì ra là có chuyện như vậy!”
Tại khu vườn nhỏ hẻo lánh, bên chiếc bàn đá có bày ra một ấm trà, ba chén trà, có một đôi tình nhân và Tiểu Uyển đang ngồi.
Hồng Hạnh cười mặt mày tươi rói, rất là thanh tú “Bởi vì ngươi ăn ít nên đặt tên ngươi như vậy! Tiểu Uyển? Hahaha! Nương nàng thật là thú vị!”
Nương…
Tiểu Uyển đổ mồ hôi đầy đầu, thiếu niên này thật quá mạnh mẽ a!
Trực tiếp gọi thẳng mẫu thân mình là nương, còn bảo mình gọi hắn là đại tẩu… Thật sự là…
Thật sự là quá mạnh mẽ!
Từ đầu đến cuối Mặc Lâm đều chỉ ngồi một bên thẹn thùng.
Tuy Tiểu Uyển đã hơn một lần tỏ vẻ nàng không hề quan tâm đến mối quan hệ nam tử - nam tử này, nhưng mà Mặc Lâm cho rằng, ở trước mặt của muội muội, vẫn không thể tự nhiên.
Nhưng người kia của ca ca lại nhiệt tình hơn.
Hai người nói đến chuyện tên hiệu, liền thảo luận kịch liệt.
Tiểu Uyển trong nháy mắt liền thích vị ‘Đại tẩu’ này.
“Thật ra hồi nhỏ ta ăn kiêng…” Tiểu Uyển cười hì hì, thầm nghĩ nàng còn phải thỉnh giáo hai người này chuyện của An Liên, nhưng không biết làm thế nào mở miệng.
Kém Tôn đã nói rõ ràng như vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Hồ Ly Tuyết, Tiểu Uyển liền đoán như vậy.
Quả nhiên là cần làm cái chuyện đó mới có thể đem linh lực cho đối phương.
Vậy biết làm sao đây, chuyện này đánh chết Hồ Ly Tuyết cũng không chịu làm.
Huống chi lại là huynh đệ với hắn.
Vì thế Tiểu Uyển liền nghĩ tới đoạn tay áo chi phích ca ca, muốn đến hỏi ca ca.
“Nói cho ngươi biết chuyện này! Ngươi có biết tại sao tên ta là Hồng Hạnh hay không?”
Tiểu Uyển hoàn hồn, lắc đầu, Mặc Lâm vỗ nhẹ lên đầu Hồng Hạnh một cái “Ngươi nói nhiều quá!”
“Hừ.” Hồng Hạnh thuận thế tiến đến nằm vào trong lòng Mặc Lâm, thân hình mềm oặt như không có xương. Mặc Lâm mắc cỡ, liếc mắt nhìn Tiểu Uyển một cái, mặt đỏ bừng lên, nhưng cũng không đẩy ra, cứ để Hồng Hạnh ôm lấy hắn.
“Đại phụ thân của ta là tiểu Tiêu, nhị phụ thân ta là Thân Phi, Tiểu Uyển muội muội chắc chưa gặp qua, nhưng chắc đã từng nghe nói qua rồi phải không?”
Tiểu Uyển nhớ tới chuyện xưa nương kể, gật gật đầu.
Hồng Hạnh dũng cảm nói tiếp “Thật ra là như thế này a! Hahaha! Đại phụ thân chính là cha ruột của ta, Đại phụ thân nói, có một lần hai người cãi nhau, đại phụ thân bỏ trốn ra uống rượu một mình, sau đó mua một cô nương trong Hồng Hoa viện về. Đương nhiên, ngày hôm sau tỉnh rượu lại vô cùng hối hận, trở về tìm nhị phụ thân giải thích, còn ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng không ngờ vài tháng sau mẹ ruột ta tìm đến cửa, nói đã hoài thai ta. Lúc đó nhị phụ thân mới biết được, tức giận đến thiếu chút nữa đem đại phụ thân ta ra thiến a. Những chuyện này đều là đại phụ thân kể cho ta nghe.”
Hồng Hạnh nháy mắt mấy cái, ngừng một chút rồi nói tiếp “Đương nhiên ngươi không biết, đại phụ thân là một người rất lợi hại, tuy rằng đôi mắt không nhìn rõ lắm, nhưng nói dối hạng nhất. Cũng có thể câu chuyện này là hắn lừa gạt ta, nhưng nhị phụ thân ta cũng thừa nhận đây là sự thật. Hắn nói đại phụ thân sau khi xác định là mẫu thân nói thật, liền để mẫu thân ở lại tòa nhà lớn của hai người để dưỡng thai. Nhị phụ thân rất tức giận, cả ngày lôi kéo đại phụ thân làm chuyện thân mật trước mặt mẫu thân, sau này nhị phụ thân cũng rất hối hận, nói hắn nhớ lại gương mặt dở khóc dở cười kia của mẫu thân, cảm thấy lúc đó hắn cũng thật nhỏ nhen, sao lại trẻ con như thế. Sau đó mẫu thân khó sinh, sinh ta ra xong liền mất. Nhị phụ thân bèn đặt cho ta cái tên nổi tiếng này.”
Tiểu Uyển trừng lớn cặp mắt, Hồng Hạnh cười mị mắt “Hồng hạnh vượt tường, gọi ta là Hồng Hạnh, bảo đại phụ thân phải ngày ngày đêm đêm nhớ kỹ, trên đầu nhị phụ thân còn đội một cái nón xanh a!”
“Hahaha!”
Tiểu Uyển cười một trận dữ dội.
Mặc Lâm thở dài.
Hồng Hạnh xoay thân hình, vẫn nằm ườn trong lòng Mặc Lâm “Sau đó, Đại phụ thân mang ta đến nhà ngươi ăn mừng lễ năm mới, ta không có gặp ngươi, nhưng lại nhìn thấy ca ca của ngươi, mới đầu ta còn tưởng hắn là nữ hài tử. Ai ui!”
“Khục khục!!”
Dường như Mặc Lâm nhéo Hồng Hạnh một cái, sau đó đẩy Hồng Hạnh ra, giữ chặt tay của Tiểu Uyển “Nương nói ngươi có việc muốn hỏi ta, là chuyện gì vậy?”
“À…” Hỏi quá đột ngột, Tiểu Uyển lập tức không biết mở miệng như thế nào, không khỏi quay đầu sang chỗ khác nói “Các ngươi, ai theo đuổi ai trước?”
“Hắn theo ta trước!”
“Hắn theo ta trước!”
Hai người bỗng nhiên trăm miệng một lời, chỉ vào đối phương…
Hồng Hạnh phẫn nộ thu tay lại “Thôi được, là ta theo đuổi hắn trước!”
Tiểu Uyển trầm mặc một hồi, bẻ bẻ mấy ngón tay, rốt cuộc đem chuyện Hồ Ly Tuyết và An Liên kể lại một cách đại khái.
Mặc Lâm và Hồng Hạnh nghe lấy làm kỳ lạ.
“Chuyện này thật phiền toái.” Hồng Hạnh buồn rầu “Ta và ca ca của ngươi còn chưa có làm chuyện đó, không giúp được ngươi đâu…”
“Câm miệng!” Mặc Lâm thẹn quá thành giận.
Tiểu Uyển dại ra, hai người ấy vậy mà còn trong giai đoạn nắm tay nhau thôi sao.
Híp mắt lại nói “Ca, ngươi thật không có tiền đồ gì cả, ngủ chung với nhau mà còn chưa ăn sao.”
Lúc này đến phiên Hồng Hạnh dại ra.
Mặc Lâm kinh hãi “Nữ hài tử con nhà gia giáo, sao có thể nói chuyện như vậy?!”
Tiểu Uyển buông tay ra “Ta đã ngủ chung với Hồ Ly nhiều năm nay rồi.”
Hồng Hạnh giữ chặt cổ tay Tiểu Uyển “Vậy chẳng lẽ ngươi đã sớm ăn hắn rồi hả? Để ta sờ thử xem, có phải hay không có…”
“Biến đi!”
Tiểu Uyển nổi giận.
Hồng Hạnh chấn động mạnh, sau đó thõng tay xuống, ánh mắt buồn bã.
“Làm sao vậy?” Tiểu Uyển nghi hoặc.
Hồng Hạnh ảo não “Ngay cả muội muội cũng đã ăn qua muội phu rồi, ta cũng nên cố gắng áp đảo ca ca ngươi mới được.”
“Đừng nói bậy!” Tiểu Uyển xem ra, Mặc Lâm từ nhỏ da mặt đã mỏng, gặp Hồng Hạnh da mặt dày như vậy, thực hết cách. Xem ra nhất định sẽ bị ăn rồi.
“Vậy chuyện An Liên làm sao bây giờ đây…”
“Tìm biện pháp khác đi.”
Hồng Hạnh xen mồm vào “Hay là cho bọn hắn ăn xuân dược đi, ta biết chút y thuật.”
“Không được!” Tiểu Uyển liều mạng lắc đầu.
Đột nhiên Mặc Lâm nói “Tiểu Uyển, ngươi có thể thương lượng với Hồ Ly, nếu thật muốn cứu đệ đệ của hắn, phải hy sinh một chút.”
“Hy sinh cái gì?”
“Ngươi thích An Liên phải không?”
Mặc Lâm hỏi.
Tiểu Uyển kinh hãi “Nói bậy! Ta thích Hồ Ly Tuyết.”
“Thật không?” Hồng Hạnh xen mồm vào nói “Nhưng khi ngươi nhắc tới An Liên, vẻ mặt ngươi thực ám muội nha.”
“Ám muội là có ý tứ gì?”
“Là như vầy nè!” Hồng Hạnh ưỡn ngực làm mẫu, nắm chặt tay của Mặc Lâm, nheo đôi mắt lại, ôn nhu nói “Lâm nhi…”
Mặc Lâm và Tiểu Uyển đồng thời rùng mình một cái, Tiểu Uyển ghê tởm nói “Ta không có kêu An Liên như vậy.”
“Nhận ra được.” Mặc Lâm hất tay Hồng Hạnh ra “Ta thấy, cho dù ngươi không thừa nhận, nhưng trong lòng ngươi, hắn cũng có địa vị rất quan trọng. Ngươi đến tìm bọn ta để cầu Hồ Ly cứu hắn, cách này không đúng với luân thường đạo lý, ngươi bỏ được, có thể chứng minh rằng sâu tận đáy lòng ngươi đã để ý đến hắn cỡ nào. Tiểu Uyển, ngươi là muội muội của ta, không cần phải giả bộ trước mặt ta.”
Tiểu Uyển không lên tiếng.
“Ngươi có thể kêu Hồ Ly đem linh lực truyền cho ngươi, rồi ngươi truyền cho hắn.”
Mặc Lâm ngừng lại một chút, bình tĩnh nói.
…
Lúc ăn sáng, Hồ Ly Tuyết một thân nguyệt sắc ngồi kế Tiểu Uyển, Tiểu Uyển ngồi đối diện với Hồng Hạnh. Hồng Hạnh đặc biệt tò mò đánh giá Hồ Ly.
Mặt mày Tiểu Uyển vẫn lo lắng, còn đang mãi nghĩ đến đề nghị kia của Mặc Lâm.
“Ngươi chính là hồ ly tinh!? Quả nhiên là một đại mỹ nhân a!”
Hồ Ly Tuyết đang ra sức ăn lấy ăn để, nghe Hồng Hạnh ca ngợi, hắn thực vui vẻ gục gặc đầu.
Cha mẹ Tiểu Uyển phải đi Thuấn Ảnh giáo xử lý sự vụ, nên bữa ăn sáng trên bàn chỉ có hai cặp tình nhân - bốn người.
“Mặc Lâm là đại cữu tử của ngươi, ta là người yêu của đại cữu tử ngươi, vậy ngươi nên gọi ta là gì đây…”
“Khục khục!” Mặc Lâm quay sang “Kêu Hồng Hạnh là được rồi.”
Hồ Ly Tuyết hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, thấy Tiểu Uyển buồn bã gục đầu húp cháo, liền chuyển đĩa rau sang cho Tiểu Uyển.
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp, Hồng Hạnh giật giật tay áo của Mặc Lâm, thầm thì.
“Muội muội của ngươi thật lợi hại, giống cha như đúc, thật sự là một mỹ nhân a. Người kia thật sự là Hồ Ly tinh sao? Hồ Ly và người, bên trong cũng giống nhau sao? Không biết có thiếu tim thiếu phổi gì không?”
“Gì, không phải ngươi biết y thuật sao? Ngươi làm đại phu kiểu gì vậy?”
“Ta không phải đại phu. Ta là thần y nha.”
...
Đêm đến, Hồng Hạnh chuẩn bị sắp xếp mọi thứ, còn cố ý ngâm mình trong bồn tắm có rắc hoa hồng, mặc một bộ áo ngủ bằng lụa bạc mỏng manh, nằm trên giường chờ Mặc Lâm trở về, thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Uyển cũng đã làm chuyện đó rồi, vậy mà ca ca còn chưa tới tay, hôm nay nhất định không thể không làm chuyện chính sự kia.
Xong lại bắt đầu xuất ra bí kíp Long Dương thập bát thức do chính tiểu Tiêu nghiên cứu ghi lại.
Một thời gian sau.
Tiểu Uyển nhận được thư của Hồng Hạnh, nói rằng đã ăn được ca ca nàng rồi, bảo Tiểu Uyển không cần phải lo lắng nữa.
Tiểu Uyển thầm nghĩ trong bụng, ta lo lắng làm gì, ta chỉ cảm thấy bi ai giùm ca ca ta thôi.
Aizz...
-------------------------------- Phiên ngoại hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.