Ẩn Đế

Chương 140: Đông Minh

Cơ Sóc

22/09/2016

Chuyện năm đó vẫn là nỗi đau trong lòng lão tổ tông – đệ tử mình yêu thương nhất lại hủy đi Đạo tông mình bỏ công cả đời, chặt đứt truyền thừa, dập tắt hy vọng. Đúng là bởi vì lão tổ tông thất vọng, cho nên hắn không muốn đối mặt, cũng không muốn nghe phụ thân Duệ Tề giải thích.

Sau khi nghe Duệ Tề nói thân phận của mình, lão tổ tông liền cảm thấy ngực khó chịu, giống như có thứ gì chặn lại, rất nhanh liền nghe bên tai nổ vang một tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thế giới trước mắt cũng dần mất đi màu sắc –

Lão tổ tông Đạo tông cuối cùng đã kết thúc một đời huy hoàng mà hối hận.

« Lão tổ tông — » Bầu trời Đạo tông vang lên tiếng khóc bi thương của các đệ tử và trưởng lão.

Nhiều người cùng hô như thế, khiến cho âm thanh truyền đi rất xa, ngay cả chân núi cũng nghe tiếng vọng lại.

Đoàn người đang đi ở chân núi, bỗng có người ngẩng đầu, lỗ tai hắn giật giật, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc, « Không đúng, có tiếng gì đó ! » Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, lại cẩn thận nghe lần nữa, bởi vì có nội lực thâm hậu nên thính giác cũng khác với người thường, rất nhanh hắn đã nghe được một ít âm thanh, sắc mặt cũng thay đổi –

« Bọn họ khóc gọi… lão tổ tông… » Lão giả thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt hơi híp lại.

« Sư huynh ! Không phải là tông môn gặp chuyện không may đấy chứ ! » Một lão giả tóc hoa râm khác giục ngựa chạy đến, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Tuy hắn làm người có chút không đứng đắn, hơn nữa bình thường cũng hay lỗ mãng với sư huynh mình, nhưng gặp chuyện lớn như thế này thì vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.

« Rất có thể. » Lão giả kia nhíu mày, bộ dạng nghiêm khắc có chút khiến người ta kinh sợ, đột nhiên hắn ngẩng mặt lên, « Không được, chúng ta phải nhanh hơn ! »

« Dạ. » Phía sau cùng vang lên tiếng đáp.

Dù trước giờ bọn họ vẫn duy trì tốc độ không chậm, nhưng dù sao cũng chỉ nghĩ là về tông môn mà thôi, không phải chuyện gì vội vã nên cũng không gấp. Nhưng hiện tại biết tông môn xảy ra chuyện, bọn họ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên núi.

Lúc bọn họ chạy đến cửa tông môn, nhìn thấy chúng đệ tử Đạo tông đang dưới sự chỉ huy của các vị trưởng lão cùng giằng co với một mình Duệ Tề.

Đây là chuyện gì vậy ? Kia… không phải là Tông chủ Đạo tông sao ? Vì sao đệ tử Đạo tông và trưởng lão cùng Tông chủ lại trở thành thế này ?

Người Đông Minh sơn chạy đến cảm thấy có chút rối loạn.

Nhưng người Đạo tông đang bị kích động, vẫn chưa phát hiện sự xuất hiện của người Đông Minh sơn.

Nhìn bộ dạng những người trước mặt, Duệ Tề cũng có chút hoảng hốt, tuy nói võ công của hắn cao hơn bọn họ, nhưng dù sao hắn chỉ có một người, nếu các trưởng lão đệ tử hạ quyết tâm muốn giết hắn, thì dùng chiến thuật biển người là đủ đè chết hắn.

Đúng vậy, hắn là một kẻ điên cuồng cực đoan, nhưng không có nghĩa là hắn không quý mạng mình. Trước kia hắn dám đánh lén lão tổ tông trước mặt mọi người Đạo tông, là vì ỷ lại Ma tông vẫn còn nhiều người như thế, hơn nữa Tông chủ Ma tông cũng là một vị đại tông sư.

Với cảnh giới đại tông sư, cho dù nhiều người hơn cũng không chịu nổi một chiêu của hắn.



Cho nên chỉ cần Tông chủ Ma tông Lâu Mạc Bạch bảo vệ thì Duệ Tề không cần lo lắng tính mạng mình nữa. Mà đây cũng là điều kiện hợp tác của Duệ Tề và Ma tông.

Lúc chống lại tình cảnh này, phản ứng đầu tiên của Duệ Tề là quay đầu nhìn về phía Ma tông để tìm giúp đỡ.

« Lâu Tông chủ, Duệ Tề ta giúp Ma tông các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, các ngươi có phải nên… » Hắn muốn nói lại thôi. Làm Tông chủ đã nhiều năm khiến hắn trở nên kiêu ngạo, dĩ nhiên không muốn trước mặt mọi người lại phải mở lời với một kẻ ít tuổi hơn mình, cho dù người này có thực lực đại tông sư mạnh mẽ.

Đã vậy, trước mắt hắn là những người đã từng rất tôn kính hắn, làm sao hắn có thể chịu được cảnh mất mặt chứ ?

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Lâu Mạc Bạch chỉ nhẹ cười chứ không chủ động lên tiếng. Hắn nhàn nhã đứng một bên, vẻ mặt cân nhắc giống như đang xem kịch. Mà thật ra bộ dạng của hắn thật sự là đang xem kịch.

« Lâu Mạc Bạch ngươi ! » Duệ Tề đột nhiên hiểu ra gì đó, tức giận quát Lâu Mạc Bạch.

Lâu Mạc Bạch cười mà không nói, vẫn không hề động đậy.

Tông chủ không phát lệnh, những người khác dĩ nhiên không tự phát lòng lương thiện, những đệ tử Ma tông còn sống đều im lặng đứng phía sau Lâu Mạc Bạch. Mà đại trưởng lão Ma tông cũng chịu đựng đau đớn khi bị trọng thương mà đứng bên cạnh hắn.

Cho dù tuổi tác đại trưởng lão Ma tông đủ làm ông của Lâu Mạc Bạch, nhưng hắn đối xử với Lâu Mạc Bạch không hề có ý ỷ vào số tuổi và kinh nghiệm, mà ngược lại vô cùng cung kính, hơn nữa hoàn toàn thật lòng. Đây đại khái cũng vì cách quản lý của Tông chủ Lâu Mạc Bạch, đương nhiên, thực lực mạnh mẽ của hắn cũng là một nguyên nhân rất quan trọng, vị trí của Ma tông vốn không dựa vào tuổi tác, cái nó coi trọng chỉ là thực lực đủ hay không mà thôi.

Đại trưởng lão Ma tông vốn kính trọng Lâu Mạc Bạch, nghe thấy Duệ Tề bất kính với Tông chủ nhà mình như thế thì bước lên, châm chọc nói, « Ngươi không phải là Tông chủ Đạo tông sao ? Cần Ma tông bọn ta giúp đỡ làm gì ? »

« Đây là điều kiện hợp tác của ta và Ma tông các ngươi, các ngươi không thể… » Duệ Tề thấy Ma tông hoàn toàn không để ý tới hắn, nhất thời trở nên nóng nảy.

Lâu Mạc Bạch lên tiếng cắt ngang lời hắn. Lâu Mạc Bạch nhướng mi, truê tức nói, « A ? Thì ra ngươi vẫn biết bọn ta là Ma tông ? Ta còn nghĩ ngươi không biết chứ. »

Nói xong, vẻ mặt Lâu Mạc Bạch lộ rõ sự khinh miệt.

Sắc mặt Duệ Tề nhất thời vừa xanh vừa trắng, cái gì cũng không nói được.

Bộ dạng Lâu Mạc Bạch như thế tức là đã tát hắn một cái rất mạnh.

Ma tông ? Ma tông là gì ? Ma tông tụ tập những người lạnh lùng nhất thiên hạ, những đạo lý đối đãi bình thường tuyệt đối không thể dùng với người Ma tông, bởi vì với bọn họ, mấy thứ này căn bản không cần thiết.

Cái bọn họ coi trọng là chữ « Ma » tà ác, bọn họ không cần thanh danh, cũng không cần chính nghĩa, bọn họ chỉ làm việc dựa vào ý nghĩ của mình !

Cho nên, lật lọng thì có sao đâu ?

Mà người lúc trước bàn bạc với Duệ Tề vốn không phải Lâu Mạc Bạch, cho nên việc đó không liên quan tới hắn – nếu đã thế, vì sao hắn phải giúp đỡ Duệ Tề ?

Thấy Duệ Tề náo loạn với Ma tông, tất cả người Đạo tông nhìn thấy đều phát ra tiếng khinh miệt.



Một trưởng lão bước ra, kiếm bạc chỉ thẳng Duệ Tề, « Tên phản đồ ăn cây táo, rào cây sung nhà ngươi, nghĩ muốn dựa vào núi lớn, ai ngờ chỉ có mình ngươi ảo tưởng thôi, thế nào, cảm giác không tệ chứ ? »

Tuy bọn họ là Đạo tông, nhưng không có nghĩa họ không biết ăn nói, cũng không có nghĩa họ không biết dùng lời nói để phản bác.

Trưởng lão mỉa mai không chút nể mặt khiến lửa giận của Duệ Tề lại dâng lên, hắn âm thầm tích tụ chân khí, lập tức đánh một chưởng tới vị trưởng lão kia, hơn nữa còn dùng hết sức. Dựa theo võ công hắn cao hơn trưởng lão, nếu một chưởng này thật sự đánh trúng thì trưởng lão không thể giữ nổi tính mạng !

Nhưng cố tình ngay lúc đó lại có một bàn tay chặn Duệ Tề lại.

Duệ Tề đem tất cả tức giận và oán khí đều tập trung vào một chưởng này, vậy mà bị người ta cản lại, hơn nữa lực đạo kia lại khiến cánh tay hắn run lên, trong lòng lập tức kinh ngạc.

« Là ai – » Hắn quay đầu lại, lập tức thấy một khuôn mặt nghiêm túc.

Ký ức về khuôn mặt này có chút mơ hồ, nhưng Duệ Tề vẫn nhận ra đây là ai – Sơn chủ Đông Minh sơn, Huyền Hoa chân nhân !

« Huyền Hoa chân nhân… » Duệ Tề biết mình chắc chắn không thoát nổi kiếp này, bởi vì mình không có Ma tông giúp đỡ, mà thực lực Huyền Hoa lại mạnh hơn hắn một phần !

« Hừ, loại tiểu nhân dám phản bội Đạo tông ta ! » Trong mắt Huyền Hoa chân nhân không thể chứa nổi một hạt cát, hắn lập tức đánh một quyền lên ngực Duệ Tề. Duệ Tề bị đập nát hai xương sườn rồi bay thẳng ra phía xa.

Duệ Tề coi như cũng có phản ứng nhạy bén, lúc thấy Huyền Hoa đánh quyền kia thì lập tức lui lại, nếu không thì hắn không chỉ bị đánh nát hai xương sườn đâu. Cho dù giữ được mạng nhưng cũng đã bị thương nặng, đến lúc bị Đạo tông tóm được thì mình chỉ còn đường chết thôi sao ?

« Sư đệ, bắt hắn lại ! » Huyền Hoa chân nhân cũng không quay đầu lại mà ra lệnh.

Phía sau hắn bỗng truyền đến một giọng nói bất mãn, nghe thì là của một người già, nhưng giọng điệu lại vô cùng trẻ con.

Chỉ nghe hắn nói, « Sư đệ sư đệ sư đệ ! Mỗi lần có việc đều sai ta làm ! Ngươi không biết kêu người khác làm à ? Cái lão già này ! Hừ ! »

Tuy rằng miệng thì than vãn nhưng hắn cũng không chậm trễ, lắc mình một cái liền xuất hiện bên cạnh Duệ Tề, dưới ánh mắt sợ hãi của Duệ Tề thì hung hăng nắm lấy cánh tay hắn, sau đó lật tay nhanh chóng tháo khớp xương hai cánh tay của hắn, xem như tạm thời phong bế hắn lại.

Người này dĩ nhiên là sư đệ của Huyền Hoa chân nhân – Huyền Nhiên chân nhân, cũng là sư phụ của Nam Tử Li.

« Tiểu Li Tử, nhanh tới a ! Giúp sư phụ coi chừng tên cặn bã này ! » Huyền Nhiên chân nhân rất thoải mái gọi đồ đệ thân yêu của mình, miệng vô cùng thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm như thế.

Nam Tử Li bất đắc dĩ đi ra từ đám người Đông Minh sơn, đến bên cạnh sư phụ Huyền Nhiên chân nhân, cũng dựa theo lời dặn của hắn mà cẩn thận trông coi Duệ Tề, không hề sợ hãi ánh mắt hung tợn mà Duệ Tề đang chăm chú nhìn mình.

Huyền Hoa chân nhân không phải lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của Huyền Nhiên chân nhân, hắn đã luyện thành thói quen nên cũng lười nói với Huyền Nhiên, chỉ cần Huyền Nhiên làm xong chuyện hắn cần là được, mà cái hắn càng lo lắng là những vị khách Ma tông không mời mà đến, vẫn ở xa đứng nhìn chứ không hề cử động.

« Nói vậy, ngươi chắc là Tông chủ Ma tông ? » Ánh mắt Huyền Hoa dừng trên người Lâu Mạc Bạch. Tuy hắn chưa tận mắt thấy sự mạnh mẽ của Lâu Mạc Bạch, nhưng hắn cũng không lộ ra thái độ khinh thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook