Chương 141: Phân nhánh
Cơ Sóc
22/09/2016
Thật ra nếu nói Đạo tông lánh đời thì cũng không phải thật sự
lánh đời, bởi vì từ lúc Đạo tông còn đang nổi bật đã phái một ít đệ tử
ra ngoài thành lập phân nhánh trên giang hồ, cho dù không tuyên bố với
bên ngoài là nó thuộc Đạo tông, nhưng thật ra mấy môn phái đó đều là một phần của Đạo tông.
Cũng không phải chỉ có Đạo tông làm như vậy, Ma tông cũng thế, chỉ là hai bên đều không biết môn phái nào là phân nhánh của kẻ thù mà thôi, đó đều là chuyện bí mật nhất của tông môn, có rất ít người được biết, cho dù là Duệ Tề Tông chủ Đạo tông cũng không rõ Đạo tông có tất cả bao nhiêu phân nhánh.
Đạo tông và Ma tông làm như thế đơn giản chỉ là muốn mở rộng lực ảnh hưởng của mình. Giang hồ tuy là một vũng nước đục phức tạp, nhưng nó cũng là một phần của triều đình. Trên lãnh thổ rộng lớn này, mỗi người giang hồ đều là người của mỗi nước, người không có quốc gia quê quán thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Triều đình các nước mặc dù ngầm đồng ý môn phái giang hồ phát triển, nhưng bọn họ cũng muốn thế lực giang hồ bị khống chế trong một phạm vi nhất định, một khi vượt quá giới hạn, dĩ nhiên sẽ trở thành thế lực có tính uy hiếp mà bọn họ phải dùng những cái cớ không rõ ràng để diệt trừ.
Chính quyền là quan trọng nhất.
Mà thế lực triều đình dùng mạnh áp yếu, môn phái giang hồ thực lực có hạn, không thể trốn khỏi kết quả bị tiêu diệt.
Chuyện như vậy không phải chưa từng có.
Cho nên các đại môn phái có thế lực trên giang hồ, cho dù lớn mạnh cỡ nào cũng phải khống chế sự phát triển của mình, để tránh đụng vào giới hạn của quốc gia, nếu không lúc đó môn phái chỉ có thể bị tiêu diệt.
Việc làm của Đạo tông và Ma tông chỉ là dùng một cách không rõ ràng mà kín đáo để phát triển thế lực của mình, những việc đó chỉ giao cho các đệ tử được tin tưởng.
Nhưng có đôi khi, lòng tin cũng không chịu nổi một chiêu, đệ tử Đạo tông và Ma tông từ nhỏ đã được dạy bảo, nhưng vẫn có đệ tử được phái ra ngoài phát triển về tiền bạc, sau đó trải qua cuộc sống rồi chậm rãi bị thối nát, cuối cùng lại phản bội tông môn.
Những môn phái làm giống Đạo tông và Ma tông cũng không nhiều, một phần là thực lực còn lâu mới tới điểm giới hạn của triều đình, dĩ nhiên không cần lo lắng, một phần là hiểu được mâu thuẫn của Đạo tông Ma tông nên không tranh vào vũng nước này.
Nhưng không nhiều cũng không có nghĩa là không có.
Thật ra phát triển tốt nhất không phải Đạo tông, cũng không phải Ma tông, mà Thần lâu.
Cung Trường Nguyệt hiểu rõ cách làm vua, từ lâu đã lo lắng đến điều này – tuy rằng nàng là trưởng công chúa, lại được phụ hoàng sủng ái, có vinh quang ngập trời, nhưng nếu Thần lâu trong tay nàng vượt quá mức mà triều đình cho phép, Thừa Nguyên đế thân là hoàng đế Mặc quốc cũng sẽ tự tay tiêu diệt thế lực này, cùng lắm là bảo Cung Trường Nguyệt nghe lời thôi, dù sao phát triển Thần lâu cũng không phải dùng tên tuổi công chúa Cung Trường Nguyệt.
Cho nên lúc đầu phát triển Thần lâu, Cung Trường Nguyệt liền bồi dưỡng rất nhiều hướng phát triển thế lực, không chỉ trên giang hồ mà cũng mở rộng ở khía cạnh buôn bán. Chỉ là trừ vài người ở cao tầng thì rất ít ai biết được những của cải đó thuộc quyền sở hữu của Thần lâu.
Ví dụ như Thất Tinh lâu, sau khi Cung Trường Nguyệt chọn nó thì cũng không chuyển nó về danh nghĩa Thần lâu, mà phái người đi quản lý nơi đó, vẫn để Thất Tinh lâu phát triển như trước. Mà ngoại trừ một vài người có thể dùng trong Thất Tinh lâu thì Cung Trường Nguyệt đều làm theo nguyên tắc « diệt cỏ không tận gốc, gió xuân đến lại mọc nhanh », phái người xử lý sạch sẽ, một chút tai họa ngầm cũng không giữ lại.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy cách làm của nàng là tàn nhẫn, nhưng có một câu rất đúng – nhân từ với kẻ thù là tàn nhân với chính mình. Mà Cung Trường Nguyệt là một người tàn nhẫn với kẻ thù và nhân từ với bản thân.
Cũng vì vậy mà trên giang hồ gần như không ai biết Thất Tinh lâu đã xảy ra chuyện, hơn nữa lại đổi chủ trong thời gian ngắn như vậy !
Đúng là vì Cung Trường Nguyệt có tầm nhìn xa nên Thần lâu mới có đủ khả năng vẫn được giữ lại khi mà đã phát triển vượt xa giới hạn của triều đình.
Nhưng Đạo tông lại không thành công như thế, không phải đệ tử nào được phái ra lập phân nhánh cũng có thể phát triển lớn mạnh được, có cái bị chìm sâu trong dòng sông lịch sử, cũng có cái chậm rãi lớn mạnh, mà kiểu phát triển nửa vời, chẳng có danh tiếng gì trên giang hồ nhưng vẫn không biến mất thì lại càng nhiều.
Trong các môn phái phân nhánh thì bí ẩn và thực lực mạnh nhất chính là Đông Minh sơn.
Đứng đầu Đông Minh sơn có hai người chính là sư huynh đệ Huyền Hoa Huyền Nhiên, nếu quay lại tổng đà Đạo tông thì bọn họ có địa vị tương đương với trưởng lão.
Huyền Nhiên chân nhân tuy có thực lực mạnh mẽ, nhưng từ nhỏ tính cách đã không theo khuôn phép, là một lão ngoan đồng, ngay cả sư huynh Huyền Hoa cũng đau đầu với hắn mãi.
Nhưng mà Huyền Hoa chân nhân và sư đệ Huyền Nhiên chân nhân lúc còn trẻ là đối thủ một mất một còn, Huyền hoa chân nhân muốn quản lý Huyền Nhiên chân nhân nhưng không được. Vả lại mâu thuẫn giữa hai người đơn giản chỉ là chuyện tình cảm.
Tính cách Huyền Hoa chân nhân ngược hẳn với Huyền Nhiên chân nhân, hắn trầm ổn, suy nghĩ sâu sắc, không giống tính tình thẳng thắn, có gì cũng lộ ra của Huyền Nhiên chân nhân. Có thể nói, Huyền Hoa chân nhân là một người mưu mô, cặp mắt đen kia chưa từng lộ ra cảm xúc gì. Cách hắn đối xử với bất kỳ ai cũng như nhau, không thể nhìn ra hắn thích hay ghét ai.
Cũng vì Huyền Hoa chân nhân luôn bụng dạ thâm trầm nên Huyền Nhiên luôn chế giễu hắn là lão hồ ly.
Bây giờ, Huyền Hoa chân nhân đối mặt với Lâu Mạc Bạch, thái độ của hắn vẫn như trước, còn trong lòng hắn đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân hắn hiểu, ngay cả Lâu Mạc Bạch cũng không nhìn ra chút cảm xúc gì từ đôi mắt của hắn.
Điều này khiến cho Lâu Mạc Bạch hơi nhướng mày – không hổ là lão hồ ly Huyền Hoa kinh nghiệm dày dặn, không ngờ mình lại không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, cách che dấu cảm xúc thật cao thâm.
Nhưng mà, nếu nhìn không thấu, hắn cũng lười đoán.
Lâu Mạc Bạch hơi gật đầu, lộ ra phong thái người đứng đầu một tông môn, « Đúng, ta là tông chủ Ma tông – Lâu Mạc Bạch. »
« Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, tuổi còn trẻ mà đã khống chế được Ma tông lớn mạnh như thế. » Huyền Hoa nói lời khen tặng Lâu Mạc Bạch nhưng vẻ mặt của hắn thì không nhìn ra chút ý khen tặng nào.
Nhưng là thái độ Huyền Hoa chân nhân vẫn rất khách khí. Đạo tông và Ma tông thù hận nhau đã nhiều năm, rất nhiều đệ tử Đạo tông đã lớn lên trong sự hận thù và đối địch với Ma tông, khó tránh khỏi việc suy nghĩ có chút cực đoan, luôn nhìn người Ma tông mới ánh mắt khó chịu, hơn nữa lại kiêu ngạo vì mình là đệ tử Đạo tông, luôn cho rằng Ma tông không bằng Đạo tông.
Cho nên Huyền Hoa chân nhân có thể nói « Ma tông lớn mạnh như thế » đã là hiếm thấy rồi.
« Quá khen. » Lâu Mạc Bạch mỉm cười nhận lời khen của Huyền Hoa chân nhân, không hề ngượng ngùng.
Huyền Hoa chân nhân cũng không bất ngờ với phản ứng của Lâu Mạc Bạch, thái độ của Lâu Mạc Bạch hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.
« Lão phu có thể hỏi một việc chứ ? » Huyền Hoa chân nhân lạnh nhạt nói.
Lâu Mạc Bạch vẫn rất có lễ, « Mời nói. »
Huyền Hoa chân nhân cũng không vòng vo mà hỏi thẳng, « Tông chủ Ma tông có thể nói cho ta biết, hôm nay ngươi đến đây có mục đích gì không ? »
« Đương nhiên là tiêu diệt Đạo tông rồi. » Lâu Mạc Bạch vuốt cằm, cười nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Huyền Hoa chân nhân cũng không thay đổi, chỉ hứng thú nhìn Lâu Mạc Bạch một cái, « Người trẻ tuổi thường có dã tâm rất lớn. »
Lâu Mạc Bạch xem những lời này như lời khen, « Thì sao, đây cũng là mong muốn nhiều năm qua của Ma tông ta. »
« Tiểu tử, ngươi cũng quá tự cao rồi ! » Huyền Nhiên chân nhân ở bên cạnh nghe có chút không vui, « Đạo tông ta mạnh mẽ như vậy, ngươi nói diệt là có thể diệt được sao ? »
Nụ cười của Lâu Mạc Bạch chưa từng thay đổi, « Sự thật có thể chứng minh tất cả. »
« Đúng vậy. » Huyền Hoa chân nhân hơi gật đầu, « Sự thật có thể chứng minh tất cả. »
Lời nói của hắn có vài phần châm chọc – tiểu tử, sự thật sẽ chứng minh, việc mà ngươi gọi là diệt Đạo tông chỉ là ảo tưởng thôi.
« Tông chủ Ma tông muốn ra tay bây giờ sao ? » Huyền Hoa chân nhân thuận miệng hỏi một câu.
Lâu Mạc Bạch không khẳng định cũng không phủ định, chỉ hỏi lại, « Không phải bây giờ là một cơ hội tốt sao ? »
Huyền Hoa chân nhân hứng thú nhìn Lâu Mạc Bạch môt cái, người này tuổi không lớn nhưng lòng dạ thâm trầm, có mắt nhìn hơn các Tông chủ Ma tông trước.
Mà Huyền Hoa cũng không trả lời thẳng, « Cơ hội là tự mình nắm lấy. »
« Đúng vậy. » Lâu Mạc Bạch đồng ý nhướng mày.
Huyền Hoa chân nhân nghĩ, ý của Tông chủ Ma tông là hắn có thể nắm chắc cơ hội này sao ?
« Mặc kệ bây giờ ngươi có đánh hay không, nhưng chắc là có thể để lão phu gặp lão tổ tông một chút chứ. »
Lâu Mạc Bạch rất phong độ cười nói, « Dĩ nhiên. »
Huyền Hoa xoay người, đi danh đến cạnh di thể lão tổ tông đang nằm trên đất, dừng lại rồi quỳ thẳng xuống, sau đó dập đầu một cái, nhanh nhẹn dứt khoát, không hề qua loa.
« Lão tổ tông, Huyền Hoa đã về. » Huyền Hoa chân nhân cúi đầu nói.
Hắn vô cùng tôn kính lão tổ tông đã dành cả đời và che chở cho tông môn nhiều năm như thế. Bây giờ nhìn thấy người cả đời vinh quang huy hoàng đột nhiên sụp đổ, lại còn bị kẻ gian làm hại, trong lòng chua xót thương cảm không tả nên lời.
Nghĩ vậy, hắn lại cúi người, dập đầu vài cái.
Cúi mắt im lặng một lúc lâu, sau đó hắn mới nói với các vị trưởng lão đang không ngừng khóc bên cạnh lão tổ tông, « Các sư huynh, trước tiên hãy đem di thể lão tổ tông đi an bài đã. »
« Được… Được… » Mấy vị trưởng lão tuổi đã quá sáu mươi cũng khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nén lại, rồi nâng thi thể lão tổ tông vào đại điện, sau đó lấy một tấm vải vàng che thi thể lão tổ tông lại, chuẩn bị sau khi xử lý xong chuyện Ma tông sẽ đến an bài di thể lão tổ tông tốt hơn.
Lâu Mạc Bạch im lặng nhìn vẻ mặt cực kỳ bi ai của người Đạo tông và những việc họ làm chứ không ra lệnh bọn thuộc hạ ra tay.
Cũng không phải chỉ có Đạo tông làm như vậy, Ma tông cũng thế, chỉ là hai bên đều không biết môn phái nào là phân nhánh của kẻ thù mà thôi, đó đều là chuyện bí mật nhất của tông môn, có rất ít người được biết, cho dù là Duệ Tề Tông chủ Đạo tông cũng không rõ Đạo tông có tất cả bao nhiêu phân nhánh.
Đạo tông và Ma tông làm như thế đơn giản chỉ là muốn mở rộng lực ảnh hưởng của mình. Giang hồ tuy là một vũng nước đục phức tạp, nhưng nó cũng là một phần của triều đình. Trên lãnh thổ rộng lớn này, mỗi người giang hồ đều là người của mỗi nước, người không có quốc gia quê quán thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Triều đình các nước mặc dù ngầm đồng ý môn phái giang hồ phát triển, nhưng bọn họ cũng muốn thế lực giang hồ bị khống chế trong một phạm vi nhất định, một khi vượt quá giới hạn, dĩ nhiên sẽ trở thành thế lực có tính uy hiếp mà bọn họ phải dùng những cái cớ không rõ ràng để diệt trừ.
Chính quyền là quan trọng nhất.
Mà thế lực triều đình dùng mạnh áp yếu, môn phái giang hồ thực lực có hạn, không thể trốn khỏi kết quả bị tiêu diệt.
Chuyện như vậy không phải chưa từng có.
Cho nên các đại môn phái có thế lực trên giang hồ, cho dù lớn mạnh cỡ nào cũng phải khống chế sự phát triển của mình, để tránh đụng vào giới hạn của quốc gia, nếu không lúc đó môn phái chỉ có thể bị tiêu diệt.
Việc làm của Đạo tông và Ma tông chỉ là dùng một cách không rõ ràng mà kín đáo để phát triển thế lực của mình, những việc đó chỉ giao cho các đệ tử được tin tưởng.
Nhưng có đôi khi, lòng tin cũng không chịu nổi một chiêu, đệ tử Đạo tông và Ma tông từ nhỏ đã được dạy bảo, nhưng vẫn có đệ tử được phái ra ngoài phát triển về tiền bạc, sau đó trải qua cuộc sống rồi chậm rãi bị thối nát, cuối cùng lại phản bội tông môn.
Những môn phái làm giống Đạo tông và Ma tông cũng không nhiều, một phần là thực lực còn lâu mới tới điểm giới hạn của triều đình, dĩ nhiên không cần lo lắng, một phần là hiểu được mâu thuẫn của Đạo tông Ma tông nên không tranh vào vũng nước này.
Nhưng không nhiều cũng không có nghĩa là không có.
Thật ra phát triển tốt nhất không phải Đạo tông, cũng không phải Ma tông, mà Thần lâu.
Cung Trường Nguyệt hiểu rõ cách làm vua, từ lâu đã lo lắng đến điều này – tuy rằng nàng là trưởng công chúa, lại được phụ hoàng sủng ái, có vinh quang ngập trời, nhưng nếu Thần lâu trong tay nàng vượt quá mức mà triều đình cho phép, Thừa Nguyên đế thân là hoàng đế Mặc quốc cũng sẽ tự tay tiêu diệt thế lực này, cùng lắm là bảo Cung Trường Nguyệt nghe lời thôi, dù sao phát triển Thần lâu cũng không phải dùng tên tuổi công chúa Cung Trường Nguyệt.
Cho nên lúc đầu phát triển Thần lâu, Cung Trường Nguyệt liền bồi dưỡng rất nhiều hướng phát triển thế lực, không chỉ trên giang hồ mà cũng mở rộng ở khía cạnh buôn bán. Chỉ là trừ vài người ở cao tầng thì rất ít ai biết được những của cải đó thuộc quyền sở hữu của Thần lâu.
Ví dụ như Thất Tinh lâu, sau khi Cung Trường Nguyệt chọn nó thì cũng không chuyển nó về danh nghĩa Thần lâu, mà phái người đi quản lý nơi đó, vẫn để Thất Tinh lâu phát triển như trước. Mà ngoại trừ một vài người có thể dùng trong Thất Tinh lâu thì Cung Trường Nguyệt đều làm theo nguyên tắc « diệt cỏ không tận gốc, gió xuân đến lại mọc nhanh », phái người xử lý sạch sẽ, một chút tai họa ngầm cũng không giữ lại.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy cách làm của nàng là tàn nhẫn, nhưng có một câu rất đúng – nhân từ với kẻ thù là tàn nhân với chính mình. Mà Cung Trường Nguyệt là một người tàn nhẫn với kẻ thù và nhân từ với bản thân.
Cũng vì vậy mà trên giang hồ gần như không ai biết Thất Tinh lâu đã xảy ra chuyện, hơn nữa lại đổi chủ trong thời gian ngắn như vậy !
Đúng là vì Cung Trường Nguyệt có tầm nhìn xa nên Thần lâu mới có đủ khả năng vẫn được giữ lại khi mà đã phát triển vượt xa giới hạn của triều đình.
Nhưng Đạo tông lại không thành công như thế, không phải đệ tử nào được phái ra lập phân nhánh cũng có thể phát triển lớn mạnh được, có cái bị chìm sâu trong dòng sông lịch sử, cũng có cái chậm rãi lớn mạnh, mà kiểu phát triển nửa vời, chẳng có danh tiếng gì trên giang hồ nhưng vẫn không biến mất thì lại càng nhiều.
Trong các môn phái phân nhánh thì bí ẩn và thực lực mạnh nhất chính là Đông Minh sơn.
Đứng đầu Đông Minh sơn có hai người chính là sư huynh đệ Huyền Hoa Huyền Nhiên, nếu quay lại tổng đà Đạo tông thì bọn họ có địa vị tương đương với trưởng lão.
Huyền Nhiên chân nhân tuy có thực lực mạnh mẽ, nhưng từ nhỏ tính cách đã không theo khuôn phép, là một lão ngoan đồng, ngay cả sư huynh Huyền Hoa cũng đau đầu với hắn mãi.
Nhưng mà Huyền Hoa chân nhân và sư đệ Huyền Nhiên chân nhân lúc còn trẻ là đối thủ một mất một còn, Huyền hoa chân nhân muốn quản lý Huyền Nhiên chân nhân nhưng không được. Vả lại mâu thuẫn giữa hai người đơn giản chỉ là chuyện tình cảm.
Tính cách Huyền Hoa chân nhân ngược hẳn với Huyền Nhiên chân nhân, hắn trầm ổn, suy nghĩ sâu sắc, không giống tính tình thẳng thắn, có gì cũng lộ ra của Huyền Nhiên chân nhân. Có thể nói, Huyền Hoa chân nhân là một người mưu mô, cặp mắt đen kia chưa từng lộ ra cảm xúc gì. Cách hắn đối xử với bất kỳ ai cũng như nhau, không thể nhìn ra hắn thích hay ghét ai.
Cũng vì Huyền Hoa chân nhân luôn bụng dạ thâm trầm nên Huyền Nhiên luôn chế giễu hắn là lão hồ ly.
Bây giờ, Huyền Hoa chân nhân đối mặt với Lâu Mạc Bạch, thái độ của hắn vẫn như trước, còn trong lòng hắn đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân hắn hiểu, ngay cả Lâu Mạc Bạch cũng không nhìn ra chút cảm xúc gì từ đôi mắt của hắn.
Điều này khiến cho Lâu Mạc Bạch hơi nhướng mày – không hổ là lão hồ ly Huyền Hoa kinh nghiệm dày dặn, không ngờ mình lại không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, cách che dấu cảm xúc thật cao thâm.
Nhưng mà, nếu nhìn không thấu, hắn cũng lười đoán.
Lâu Mạc Bạch hơi gật đầu, lộ ra phong thái người đứng đầu một tông môn, « Đúng, ta là tông chủ Ma tông – Lâu Mạc Bạch. »
« Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, tuổi còn trẻ mà đã khống chế được Ma tông lớn mạnh như thế. » Huyền Hoa nói lời khen tặng Lâu Mạc Bạch nhưng vẻ mặt của hắn thì không nhìn ra chút ý khen tặng nào.
Nhưng là thái độ Huyền Hoa chân nhân vẫn rất khách khí. Đạo tông và Ma tông thù hận nhau đã nhiều năm, rất nhiều đệ tử Đạo tông đã lớn lên trong sự hận thù và đối địch với Ma tông, khó tránh khỏi việc suy nghĩ có chút cực đoan, luôn nhìn người Ma tông mới ánh mắt khó chịu, hơn nữa lại kiêu ngạo vì mình là đệ tử Đạo tông, luôn cho rằng Ma tông không bằng Đạo tông.
Cho nên Huyền Hoa chân nhân có thể nói « Ma tông lớn mạnh như thế » đã là hiếm thấy rồi.
« Quá khen. » Lâu Mạc Bạch mỉm cười nhận lời khen của Huyền Hoa chân nhân, không hề ngượng ngùng.
Huyền Hoa chân nhân cũng không bất ngờ với phản ứng của Lâu Mạc Bạch, thái độ của Lâu Mạc Bạch hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.
« Lão phu có thể hỏi một việc chứ ? » Huyền Hoa chân nhân lạnh nhạt nói.
Lâu Mạc Bạch vẫn rất có lễ, « Mời nói. »
Huyền Hoa chân nhân cũng không vòng vo mà hỏi thẳng, « Tông chủ Ma tông có thể nói cho ta biết, hôm nay ngươi đến đây có mục đích gì không ? »
« Đương nhiên là tiêu diệt Đạo tông rồi. » Lâu Mạc Bạch vuốt cằm, cười nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Huyền Hoa chân nhân cũng không thay đổi, chỉ hứng thú nhìn Lâu Mạc Bạch một cái, « Người trẻ tuổi thường có dã tâm rất lớn. »
Lâu Mạc Bạch xem những lời này như lời khen, « Thì sao, đây cũng là mong muốn nhiều năm qua của Ma tông ta. »
« Tiểu tử, ngươi cũng quá tự cao rồi ! » Huyền Nhiên chân nhân ở bên cạnh nghe có chút không vui, « Đạo tông ta mạnh mẽ như vậy, ngươi nói diệt là có thể diệt được sao ? »
Nụ cười của Lâu Mạc Bạch chưa từng thay đổi, « Sự thật có thể chứng minh tất cả. »
« Đúng vậy. » Huyền Hoa chân nhân hơi gật đầu, « Sự thật có thể chứng minh tất cả. »
Lời nói của hắn có vài phần châm chọc – tiểu tử, sự thật sẽ chứng minh, việc mà ngươi gọi là diệt Đạo tông chỉ là ảo tưởng thôi.
« Tông chủ Ma tông muốn ra tay bây giờ sao ? » Huyền Hoa chân nhân thuận miệng hỏi một câu.
Lâu Mạc Bạch không khẳng định cũng không phủ định, chỉ hỏi lại, « Không phải bây giờ là một cơ hội tốt sao ? »
Huyền Hoa chân nhân hứng thú nhìn Lâu Mạc Bạch môt cái, người này tuổi không lớn nhưng lòng dạ thâm trầm, có mắt nhìn hơn các Tông chủ Ma tông trước.
Mà Huyền Hoa cũng không trả lời thẳng, « Cơ hội là tự mình nắm lấy. »
« Đúng vậy. » Lâu Mạc Bạch đồng ý nhướng mày.
Huyền Hoa chân nhân nghĩ, ý của Tông chủ Ma tông là hắn có thể nắm chắc cơ hội này sao ?
« Mặc kệ bây giờ ngươi có đánh hay không, nhưng chắc là có thể để lão phu gặp lão tổ tông một chút chứ. »
Lâu Mạc Bạch rất phong độ cười nói, « Dĩ nhiên. »
Huyền Hoa xoay người, đi danh đến cạnh di thể lão tổ tông đang nằm trên đất, dừng lại rồi quỳ thẳng xuống, sau đó dập đầu một cái, nhanh nhẹn dứt khoát, không hề qua loa.
« Lão tổ tông, Huyền Hoa đã về. » Huyền Hoa chân nhân cúi đầu nói.
Hắn vô cùng tôn kính lão tổ tông đã dành cả đời và che chở cho tông môn nhiều năm như thế. Bây giờ nhìn thấy người cả đời vinh quang huy hoàng đột nhiên sụp đổ, lại còn bị kẻ gian làm hại, trong lòng chua xót thương cảm không tả nên lời.
Nghĩ vậy, hắn lại cúi người, dập đầu vài cái.
Cúi mắt im lặng một lúc lâu, sau đó hắn mới nói với các vị trưởng lão đang không ngừng khóc bên cạnh lão tổ tông, « Các sư huynh, trước tiên hãy đem di thể lão tổ tông đi an bài đã. »
« Được… Được… » Mấy vị trưởng lão tuổi đã quá sáu mươi cũng khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nén lại, rồi nâng thi thể lão tổ tông vào đại điện, sau đó lấy một tấm vải vàng che thi thể lão tổ tông lại, chuẩn bị sau khi xử lý xong chuyện Ma tông sẽ đến an bài di thể lão tổ tông tốt hơn.
Lâu Mạc Bạch im lặng nhìn vẻ mặt cực kỳ bi ai của người Đạo tông và những việc họ làm chứ không ra lệnh bọn thuộc hạ ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.