Chương 51: La sát
Cơ Sóc
28/04/2015
Một chưởng này giống như búa tạ, hung hăng đập vào ngực nam tử tóc trắng, làm cho hắn không thể ngừng lại, trực tiếp bị chưởng phong đánh cho liên tục lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi vào trong lòng sông Nguyệt Hà.
Nam tử tóc trắng muốn vận nội lực để dừng lại trên mặt sông, ai ngờ vừa động, lục phủ ngũ tạng đau đớn giống như bị xé rách, cho dù nhiều năm qua, hắn trải qua vô số cực khổ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không chịu được, nhất thời đau đớn than nhẹ một tiếng.
" Bùm " một tiếng, nam tử tóc trắng chật vật rơi vào giữa sông Nguyệt Hà !
Hắn ngẩng đầu nhìn mũi chân trên mặt hồ, huyền y nam tử giống như một sợi lông chim nhẹ nhàng, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác khó có thể vượt qua, giờ phút này Ngọc công tử trước mặt hắn giống như một tòa núi cao, vĩnh viễn không thể hơn được, chỉ có thể khiến người khác nhìn lên khuất phục.
Ánh sáng trong mắt nam tử tóc trắng dần phai nhạt đi, hắn cũng mặc cho thân thể của mình theo gợn sóng sông Nguyệt Hà, nhấp nhô trôi nổi.
«Định buông tay ? "
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng phá vỡ mặt nước, truyền đến bên tai nam tử tóc trắng, làm cho hắn không tự chủ được sửng sốt, sau đó chợt vỗ mặt nước nhảy lên, nhịn xuống đau đớn ở lục phủ ngũ tạng, đứng trên mặt nước, đối mặt với Cung Trường Nguyệt.
" Không, ta sẽ không buông tha. " Nam tử tóc trắng thanh âm vẫn lạnh băng như trước, lại tràn ngập bướng bỉnh, “Một ngày nào đó, ta sẽ đánh bại ngươi.”
Hắn từ nhỏ đã là một người bướng bỉnh, một khi quyết định chuyện gì, dù chết hắn cũng sẽ làm tới cùng.
Nhớ lúc hắn vẫn còn là một cô nhi, từng bị một tên mập mạp ở phố khác đoạt đồ, còn bị đánh đến mất nửa cái mạng. Đợi cho thương thế tốt lên, hắn liền đi tìm mập mạp báo thù.
Lần đầu tiên bị đánh trở về, lần thứ hai bị đánh trở về, lầm thứ ba lần thứ tư lần thứ năm… hắn đều bị đánh trở về.
Thân mình nhỏ gầy như hắn làm sao có thể là đối thủ của mập mạp kia?
Đợi đến lần thứ mười chín hắn đi báo thù, mai phục tại nơi mà mập mạp kia hay đi qua, hắn trốn vào bụi cỏ đợi mập mạp ba ngày ba đêm, không ăn không uống, lại có muỗi tới cắn hắn, hắn đều không để ý, cuối cùng đợi được mập mạp kia, sau đó từ sau lưng hắn lấy ra cây gậy, dùng nhánh cây thô mạnh mẽ đánh mập mạp kia một trận, trực tiếp đánh gãy chân hắn, làm cho hắn vĩnh viễn không đứng lên được.
Hắn báo được thù lớn.
Hắn bướng bỉnh như vậy, chỉ cần nhận định chuyện gì, liền tuyệt đối không thay đổi!
“Thật sao?” Cung Trường Nguyệt khiêu mi, “Đại khái cả đời này ngươi cũng không có khả năng.”
Lời nói thả nhiên từ miệng nàng nói ra lại làm cho người ta thấy được một cảm giác tùy tiện vô cùng! Khí phách như vậy! Không ai hoài nghi nàng không thể làm được!
Nàng luôn bị người khác đuổi theo, chưa bao giờ có kẻ nàng không vượt qua được!
Tự tin của Cung Trường Nguyệt, không gì sánh bằng.
Nam tử tóc trắng cũng không vì lời nói của cung Trường Nguyệt mà tức giận, chỉ mở miệng phun ra ba chữ, “Lâu Thập Tam.”
“Cái gì?” Cung Trường Nguyệt thấy kỳ quái.
“Tên của ta là – Lâu Thập Tam, nhớ kỹ.”
Nam tử tóc trắng vừa nói xong liền vận khinh công rời khỏi.
Kỳ thật, đây không phải lần đầu tiên hắn nói cho Ngọc công tử tên của mình, nhưng mà lần nào Ngọc công tử cũng quên, sau đó mỗi lần hắn đuổi theo Ngọc công tử, đều bực mình nói ra một câu –
" Tên của ngươi ? Thật là bướng bỉnh. "
Vì thế, mỗi lần hắn bại bởi Ngọc công tử, đều nói lại tên của hắn một lần.
Hắn hy vọng Ngọc công tử lần này có thể nhớ kỹ.
" Lâu Thập Tam ? " Cung Trường Nguyệt khẽ lập lại, híp mắt nói, " Hình như có chút quen tai… "
Nàng một bên nhớ lại, một bên xoay người, đạp sóng bước đi, lướt qua đỉnh đầu mọi người, rời khỏi nơi ồn ào này.
Vừa rồi thanh âm của Lâu Thập Tam cũng không nhỏ, những người ở gần bờ đều nghe được, cái tên " Lâu Thập Tam " nhanh chóng được truyền ra.
" Lâu Thập Tam ? Tuyết phát la sát trong truyền thuyết ?! " Trong đám người, một đại hán không thể tin hô lên.
Một tiếng hô này, rất nhiều người đều nghe dược, mọi người lúc này mới bừng tỉnh –
Thì ra nam tử có thể làm đối thủ của Ngọc công tử lâu như vậy, chính là tuyết phát la sát Lâu Thập Tam trong truyền thuyết !
Thật ra lai lịch Lâu Thập Tam rất thần bí, có người nói hắn là một cô nhi, trùng hợp nhặt được một quyển tuyệt thế đao phổ, lại bởi vì trời sinh có cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ hiếm thấy cho nên tiến bộ rất nhanh, đạt được một thân hảo đao pháp. Có người nói Lâu Thập Tam xuất thân vô cùng tôn quý, bối cảnh thần bí mà còn cường đại, võ công mà hắn học được cũng là từ trong gia tộc, là đao pháp thiên hạ tuyệt hảo…
Tóm lại, cách nói mỗi người đều không giống nhau.
Cuối cùng, tổng kết một câu – nam tử Lâu Thập Tam này là một người vô cùng thần bí, hơn nữa còn là một người không đơn giản.
Trên bờ, chỗ một cây hòe già nào đó, một lão nhân áo xanh đang ngồi xếp bằng ở trên, trong tay cầm một bầu rượu, cười hì hì nhìn Cung Trường Nguyệt đánh nhau với Lâu Thập Tam, giống như đang nhìn mấy trò đùa bình thường. Nhìn thấy Lâu Thập Tam cùng Cung Trường Nguyệt lần lượt rời đi, hắn mới miễn cưỡng bám vào thân cây, chật vật trượt xuống dưới.
" Ôi, lão Lạc, không còn dùng được rồi. " Lão nhân áo xanh nhớ tới lúc mình còn trẻ, một tên trèo cây tuyệt vời, không biết giúp hắn đào ra biết bao trứng chim, chọc biết bao tổ ong vò vẽ, nhưng hiện tại, đã cố hết sức mà thật chật vật nha.
Hắn y y nha nha lắc đầu, đem hồ lô bảo bối đựng rượu để ở bên hông, đắc ý dào dạt đi về phía trước.
Hắn chui vào vài ngõ nhỏ, trèo qua một bức tường, đi đến phía sau một đại trạch.
Lão nhân áo xanh phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, sau đó vỗ vỗ tay, có chút khó khăn leo lên bức tường, vào sân nhà người ta. Nhưng nhìn động tác của hắn, hiển nhiên là vô cùng thuần thục, không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.
Lão nhân áo xanh nghênh ngang đi lại ở hậu viện người khác, tuyệt đối không bận tâm, giống như chính mình là chủ nhân nơi này vậy, không bao lâu sau, liền đi vào một căn phòng.
" Ai, mệt nha ! " Lão nhân áo xanh đi đến bên giường, trực tiếp nằm xuống, chảy nước miếng nằm lên trên.
" Sư phó, người đã trở lại. " Nam tử bạch y ngồi ở sau bàn buông quyển sách trên tay, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ với lão nhân áo xanh.
Nam tử này, rõ ràng là Nam Tử Li !
Nam tử tóc trắng muốn vận nội lực để dừng lại trên mặt sông, ai ngờ vừa động, lục phủ ngũ tạng đau đớn giống như bị xé rách, cho dù nhiều năm qua, hắn trải qua vô số cực khổ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không chịu được, nhất thời đau đớn than nhẹ một tiếng.
" Bùm " một tiếng, nam tử tóc trắng chật vật rơi vào giữa sông Nguyệt Hà !
Hắn ngẩng đầu nhìn mũi chân trên mặt hồ, huyền y nam tử giống như một sợi lông chim nhẹ nhàng, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác khó có thể vượt qua, giờ phút này Ngọc công tử trước mặt hắn giống như một tòa núi cao, vĩnh viễn không thể hơn được, chỉ có thể khiến người khác nhìn lên khuất phục.
Ánh sáng trong mắt nam tử tóc trắng dần phai nhạt đi, hắn cũng mặc cho thân thể của mình theo gợn sóng sông Nguyệt Hà, nhấp nhô trôi nổi.
«Định buông tay ? "
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng phá vỡ mặt nước, truyền đến bên tai nam tử tóc trắng, làm cho hắn không tự chủ được sửng sốt, sau đó chợt vỗ mặt nước nhảy lên, nhịn xuống đau đớn ở lục phủ ngũ tạng, đứng trên mặt nước, đối mặt với Cung Trường Nguyệt.
" Không, ta sẽ không buông tha. " Nam tử tóc trắng thanh âm vẫn lạnh băng như trước, lại tràn ngập bướng bỉnh, “Một ngày nào đó, ta sẽ đánh bại ngươi.”
Hắn từ nhỏ đã là một người bướng bỉnh, một khi quyết định chuyện gì, dù chết hắn cũng sẽ làm tới cùng.
Nhớ lúc hắn vẫn còn là một cô nhi, từng bị một tên mập mạp ở phố khác đoạt đồ, còn bị đánh đến mất nửa cái mạng. Đợi cho thương thế tốt lên, hắn liền đi tìm mập mạp báo thù.
Lần đầu tiên bị đánh trở về, lần thứ hai bị đánh trở về, lầm thứ ba lần thứ tư lần thứ năm… hắn đều bị đánh trở về.
Thân mình nhỏ gầy như hắn làm sao có thể là đối thủ của mập mạp kia?
Đợi đến lần thứ mười chín hắn đi báo thù, mai phục tại nơi mà mập mạp kia hay đi qua, hắn trốn vào bụi cỏ đợi mập mạp ba ngày ba đêm, không ăn không uống, lại có muỗi tới cắn hắn, hắn đều không để ý, cuối cùng đợi được mập mạp kia, sau đó từ sau lưng hắn lấy ra cây gậy, dùng nhánh cây thô mạnh mẽ đánh mập mạp kia một trận, trực tiếp đánh gãy chân hắn, làm cho hắn vĩnh viễn không đứng lên được.
Hắn báo được thù lớn.
Hắn bướng bỉnh như vậy, chỉ cần nhận định chuyện gì, liền tuyệt đối không thay đổi!
“Thật sao?” Cung Trường Nguyệt khiêu mi, “Đại khái cả đời này ngươi cũng không có khả năng.”
Lời nói thả nhiên từ miệng nàng nói ra lại làm cho người ta thấy được một cảm giác tùy tiện vô cùng! Khí phách như vậy! Không ai hoài nghi nàng không thể làm được!
Nàng luôn bị người khác đuổi theo, chưa bao giờ có kẻ nàng không vượt qua được!
Tự tin của Cung Trường Nguyệt, không gì sánh bằng.
Nam tử tóc trắng cũng không vì lời nói của cung Trường Nguyệt mà tức giận, chỉ mở miệng phun ra ba chữ, “Lâu Thập Tam.”
“Cái gì?” Cung Trường Nguyệt thấy kỳ quái.
“Tên của ta là – Lâu Thập Tam, nhớ kỹ.”
Nam tử tóc trắng vừa nói xong liền vận khinh công rời khỏi.
Kỳ thật, đây không phải lần đầu tiên hắn nói cho Ngọc công tử tên của mình, nhưng mà lần nào Ngọc công tử cũng quên, sau đó mỗi lần hắn đuổi theo Ngọc công tử, đều bực mình nói ra một câu –
" Tên của ngươi ? Thật là bướng bỉnh. "
Vì thế, mỗi lần hắn bại bởi Ngọc công tử, đều nói lại tên của hắn một lần.
Hắn hy vọng Ngọc công tử lần này có thể nhớ kỹ.
" Lâu Thập Tam ? " Cung Trường Nguyệt khẽ lập lại, híp mắt nói, " Hình như có chút quen tai… "
Nàng một bên nhớ lại, một bên xoay người, đạp sóng bước đi, lướt qua đỉnh đầu mọi người, rời khỏi nơi ồn ào này.
Vừa rồi thanh âm của Lâu Thập Tam cũng không nhỏ, những người ở gần bờ đều nghe được, cái tên " Lâu Thập Tam " nhanh chóng được truyền ra.
" Lâu Thập Tam ? Tuyết phát la sát trong truyền thuyết ?! " Trong đám người, một đại hán không thể tin hô lên.
Một tiếng hô này, rất nhiều người đều nghe dược, mọi người lúc này mới bừng tỉnh –
Thì ra nam tử có thể làm đối thủ của Ngọc công tử lâu như vậy, chính là tuyết phát la sát Lâu Thập Tam trong truyền thuyết !
Thật ra lai lịch Lâu Thập Tam rất thần bí, có người nói hắn là một cô nhi, trùng hợp nhặt được một quyển tuyệt thế đao phổ, lại bởi vì trời sinh có cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ hiếm thấy cho nên tiến bộ rất nhanh, đạt được một thân hảo đao pháp. Có người nói Lâu Thập Tam xuất thân vô cùng tôn quý, bối cảnh thần bí mà còn cường đại, võ công mà hắn học được cũng là từ trong gia tộc, là đao pháp thiên hạ tuyệt hảo…
Tóm lại, cách nói mỗi người đều không giống nhau.
Cuối cùng, tổng kết một câu – nam tử Lâu Thập Tam này là một người vô cùng thần bí, hơn nữa còn là một người không đơn giản.
Trên bờ, chỗ một cây hòe già nào đó, một lão nhân áo xanh đang ngồi xếp bằng ở trên, trong tay cầm một bầu rượu, cười hì hì nhìn Cung Trường Nguyệt đánh nhau với Lâu Thập Tam, giống như đang nhìn mấy trò đùa bình thường. Nhìn thấy Lâu Thập Tam cùng Cung Trường Nguyệt lần lượt rời đi, hắn mới miễn cưỡng bám vào thân cây, chật vật trượt xuống dưới.
" Ôi, lão Lạc, không còn dùng được rồi. " Lão nhân áo xanh nhớ tới lúc mình còn trẻ, một tên trèo cây tuyệt vời, không biết giúp hắn đào ra biết bao trứng chim, chọc biết bao tổ ong vò vẽ, nhưng hiện tại, đã cố hết sức mà thật chật vật nha.
Hắn y y nha nha lắc đầu, đem hồ lô bảo bối đựng rượu để ở bên hông, đắc ý dào dạt đi về phía trước.
Hắn chui vào vài ngõ nhỏ, trèo qua một bức tường, đi đến phía sau một đại trạch.
Lão nhân áo xanh phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, sau đó vỗ vỗ tay, có chút khó khăn leo lên bức tường, vào sân nhà người ta. Nhưng nhìn động tác của hắn, hiển nhiên là vô cùng thuần thục, không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.
Lão nhân áo xanh nghênh ngang đi lại ở hậu viện người khác, tuyệt đối không bận tâm, giống như chính mình là chủ nhân nơi này vậy, không bao lâu sau, liền đi vào một căn phòng.
" Ai, mệt nha ! " Lão nhân áo xanh đi đến bên giường, trực tiếp nằm xuống, chảy nước miếng nằm lên trên.
" Sư phó, người đã trở lại. " Nam tử bạch y ngồi ở sau bàn buông quyển sách trên tay, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ với lão nhân áo xanh.
Nam tử này, rõ ràng là Nam Tử Li !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.