Chương 50: Tóc trắng
Cơ Sóc
28/04/2015
Nghe thấy giọng điệu dạy dỗ của Cung Trường Nguyệt, nam tử tóc trắng nhíu mày, vẻ mặt lạnh như băng thiếu chút nữa vỡ tan.
"Đi ra, chúng ta lại đánh một trận, Ngọc công tử." Nam tử tóc trắng cứng rắn phun ra những lời này.
Ở trên một nửa thuyền khác, Trì Luật Nhi và Trì Bắc Thành lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, hai huynh muội tuy là hoàng thất Cận quốc, nhưng từng hành tẩu giang hồ, làm sao có thể chưa nghe qua cái người đại danh đỉnh đỉnh này! Vị công tử trong truyền thuyết này yêu thích đeo một mặt nạ ngọc, hành tung mơ hồ bất định, gần như chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn! Mà hiện tại, hắn lại thật sự xuất hiện trước mặt mình, lại còn cùng bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền.
"Không phải đâu!" Trên mặt Trì Luật Nhi lộ ra biểu tình sùng bái, cầm tay Thanh Sở, dùng loại giọng điệu kinh ngạc thấp giọng nói, "Chủ tử nhà ngươi lại là Ngọc công tử! Quả nhiên… Quả nhiên khí độ bất phàm ! Bộ dáng… thật đẹp!"
Nàng đời này sùng bái nhất là đại ca, người thứ hai chính là Ngọc công tử. Bất quá, nàng không thể không thừa nhận, Ngọc công tử được Thất Tinh lâu bầu thành giang hồ đệ nhất công tử kia, bộ dáng so với đại ca nhà mình còn suất hơn ba phần!
Nếu không phải lúc này nàng kiềm chế tâm tình kích động, chỉ sợ đã sớm hét ra tiếng.
Thanh Sở bĩu môi, không khẳng định cũng không phủ định, chỉ oán hận nhìn người trên đỉnh thuyền một cái, nhỏ giọng than thở, " Người này làm sao cứ như âm hồn không tan nha, đuổi theo lâu như vậy cũng không chịu buông tha, thật đúng là có nghị lực, hừ. "
Trì Bắc Thành cơ bản chuẩn bị ra tay cũng dừng động tác, im lặng quan sát, trong mắt lóe ra tinh quang-
Thật không ngờ, nam tử mà hắn gặp đến mấy lần này lại là nhân vật thần bí nhất giang hồ Ngọc công tử ! Hai người bọn họ có ân oán, hắn tự nhiên sẽ không ra tay. Bất quá, hắn thực chờ mong, vị Ngọc công tử truyền thuyết tuổi còn trẻ mà võ công cái thế này, đến tột cùng là đạt tới trình độ nào !
" Ngọc công tử ! Đi ra ! " Nam tử tóc trắng quát, đúng là dùng nội lực, giống như một lực lượng vô hình hướng chung quanh khuếch tán, ngay cả nước sông cũng bị tiếng quát của hắn chấn lên, không ít nước sông còn đập lên trên bờ, có thể thấy được nội lực nam tử này rất thâm hậu !
Giằng co trong sông Nguyệt Hà cuối cùng cũng khiến dân chúng trên bờ chú ý tới, bọn họ đều đứng hai bên bờ sông, phấn khích bừng bừng nhìn cao thủ so chiêu, trong đó có đủ dạng người giang hồ, nghe thấy tên Ngọc công tử, cũng vào xem.
Nước sông vừa động, theo lý mà nói là đủ nhấc lên thuyền hoa bị vỡ thành hai mảnh. Nhưng mà, nửa chiếc thuyền dưới chân nam tử tóc trắng kia bởi vì là trung tâm của nội lực, trừ bỏ lắc lư một chút thì vẫn vững vàng bị nam tử tóc trắng đạp dưới chân. Mà một nửa chiếc thuyền kia, giống như bị cái gì ngăn lại, gợn sóng chung quanh không hề lan đến gần nó chút nào, vẫn như trước ổn định tại chỗ, thậm chí còn không run lên chút nào.
Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng trong thuyền hoa, không nhìn nam tử tóc trắng kia, mà đưa tay vào trong ống tay áo, lấy ra mặt nạ bạc, đeo lên mặt.
" Nhiều người, phiền. " Cung Trường Nguyệt thấp giọng nói một câu, sau đó từ trong khoang thuyền nhún người nhảy ra.
Rất nhanh, Lưu Thấm cũng rời khỏi thuyền hoa, dừng ở một cầu đá cách đó không xa, nhìn động tĩnh bên này.
Thấy Lưu Thấm rời đi, Thanh Sở cũng quay đầu nói với Trì Luật Nhi, " Chúng ta cũng đi qua một bên đi. "
" Ân. " Trì Luật Nhi có chút lưu luyến nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, cùng Thanh Sở, Trì Bắc Thành phi thân rời khỏi thuyền hoa, dừng lại bên cạnh Lưu Thấm.
Một thân huyền y, nam tử tôn quý bị mặt nạ che đi dung mạo khuynh thế ! Một thân hắc y, lãnh mạc nam tử ba ngàn tóc trắng phiêu động theo gió ! Trong đêm tối, hai người đối diện, yên lặng nhưng cũng là kinh đào hãi lãng ! (sóng to gió lớn)
Nam tử tóc trắng nhìn lạnh lùng, nhưng cũng là người đầu tiên mất kiên nhẫn, dẫn đầu phi thân lên, xách đao động thủ, trường đao trên tay hắn phát ra tiếng long ngâm kinh người, khí thế xuyên qua thiên địa !
Cung Trường Nguyệt bình tĩnh nhìn nam tử tóc trắng hai tay nắm đại đao bổ về phía mình, không nhúc nhích, ngay khi đại đao sắp cắt qua y phục của nàng, nàng mới miễn cưỡng nâng bàn tay trắng nõn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm tại chuôi đại đao, cứng rắn ngăn lại thế công muốn bổ nàng làm đôi của nam tử tóc trắng !
Nội lực chạm nhau, thuyền hoa bị vỡ thành hai nửa dưới chân lập tức bị chấn thành bụi phấn ! Bay lả tả giữa sông !
Chỉ chiêu đầu tiên đã kinh người như thế ! Người xem đều hoảng sợ !
" Hai người nội lực đều rất mạnh ! " Trì Bắc Thành đứng ở một bên xem nhịn không được phát ra câu tán thưởng.
Nhưng mà, lúc này hắn có một cảm giác kỳ quái, chính là nam tử tóc trắng giống như dùng hết sức, còn Ngọc công tử lại rất thoải mái !
Nam tử tóc trắng rất nhanh rút đao về, trong nháy mắt phi thân trở ra, rời xa Cung Trường Nguyệt.
Hai người nhẹ nhàng hạ xuống, cuối dừng dừng trên mặt nước.
" Ngươi rất chăm chỉ. " Cung Trường Nguyệt bước trên mặt nước, vuốt ve mái tóc dài vừa bị nội lực khiến có chút hỗn loạn của mình, tùy ý nói.
Nam tử tóc trắng nghiến răng nghiến lợi, " Ta nói nhiều lần rồi, không được dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với ta ! "
Cung Trường Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, hiển nhiên không để tâm lời nói của hắn.
Nam tử tóc trắng gương mặt trở nên lạnh lùng, trong lòng lại như phun trào núi lửa, không kiềm chế được, lại lần nữa cầm đao vọt lên, trường đao trong tay vung lên, ngàn vạn đao mang ùn ùn vạn vạn hạ xuống !
Cung Trường Nguyệt ngẩng đầu, sợi tóc từ trên vai nàng rũ xuống, nàng không né không tránh, nâng tay đánh ra một chưởng !
Một chưởng nào, giống như dời núi lấp biển, cũng không thực sự chạm vào đao mạng, lại phat ra tiếng kim loại va chạm " Đinh đinh đang đang ", sau đó đem toàn bộ đao mang cản lại, xẹt qua bóng dáng nam tử tóc trắng, đánh vào mặt sông phía sau hắn, bọt nước tung cao !
Nam tử vẫn chưa buông ta, trường đao trong tay đâm tới trực diện Cung Trường Nguyệt, giống như trường long, lượn vòng xuất chiêu !
Tảo, phách, bát, tước, lược, nại, trảm, đột, tám cách dùng đao, được nam tử vận dụng đến cực hạn! Khiến trường đao sáng như tuyết kia giống như có ý thức, khí thế bức người hướng về phía Cung Trường Nguyệt mà công kích !
Cung Trường Nguyệt vẫn không xuất ra binh khí gì, nàng chỉ có một đôi tay, lại giống như vô kiên bất tồi (kiên cố không gì phá nổi), cứng rắn đánh cùng đại đao của nam tử tóc trắng. Ngắn ngủi một cái chớp mắt, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu !
Người xem chung quanh nhìn đến hoa cả mắt, một vài người có chút hiểu biết, người có ánh mắt tốt hoặc người võ công cao cường, có thể nhìn rõ động tác công kích của hai người, trong lòng toàn là tán thưởng !
Quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử !
Nhưng mà, nam tử cùng hắn đối chiêu kia là ai ? Thế nhưng lại có thể giao thủ với Ngọc công tử lâu như vậy ?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Cung Trường Nguyệt cũng có chút không kiên nhẫn – mặc dù sở trường tiến bộ, nhưng vẫn như trước không đủ trầm tĩnh !
Nàng cũng lười đánh tiếp, bình bình đạm đạm xuất ra một chưởng, thoạt nhìn không có uy lực gì, cũng trực tiếp đánh văng nam tử tóc trắng !
"Đi ra, chúng ta lại đánh một trận, Ngọc công tử." Nam tử tóc trắng cứng rắn phun ra những lời này.
Ở trên một nửa thuyền khác, Trì Luật Nhi và Trì Bắc Thành lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, hai huynh muội tuy là hoàng thất Cận quốc, nhưng từng hành tẩu giang hồ, làm sao có thể chưa nghe qua cái người đại danh đỉnh đỉnh này! Vị công tử trong truyền thuyết này yêu thích đeo một mặt nạ ngọc, hành tung mơ hồ bất định, gần như chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn! Mà hiện tại, hắn lại thật sự xuất hiện trước mặt mình, lại còn cùng bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền.
"Không phải đâu!" Trên mặt Trì Luật Nhi lộ ra biểu tình sùng bái, cầm tay Thanh Sở, dùng loại giọng điệu kinh ngạc thấp giọng nói, "Chủ tử nhà ngươi lại là Ngọc công tử! Quả nhiên… Quả nhiên khí độ bất phàm ! Bộ dáng… thật đẹp!"
Nàng đời này sùng bái nhất là đại ca, người thứ hai chính là Ngọc công tử. Bất quá, nàng không thể không thừa nhận, Ngọc công tử được Thất Tinh lâu bầu thành giang hồ đệ nhất công tử kia, bộ dáng so với đại ca nhà mình còn suất hơn ba phần!
Nếu không phải lúc này nàng kiềm chế tâm tình kích động, chỉ sợ đã sớm hét ra tiếng.
Thanh Sở bĩu môi, không khẳng định cũng không phủ định, chỉ oán hận nhìn người trên đỉnh thuyền một cái, nhỏ giọng than thở, " Người này làm sao cứ như âm hồn không tan nha, đuổi theo lâu như vậy cũng không chịu buông tha, thật đúng là có nghị lực, hừ. "
Trì Bắc Thành cơ bản chuẩn bị ra tay cũng dừng động tác, im lặng quan sát, trong mắt lóe ra tinh quang-
Thật không ngờ, nam tử mà hắn gặp đến mấy lần này lại là nhân vật thần bí nhất giang hồ Ngọc công tử ! Hai người bọn họ có ân oán, hắn tự nhiên sẽ không ra tay. Bất quá, hắn thực chờ mong, vị Ngọc công tử truyền thuyết tuổi còn trẻ mà võ công cái thế này, đến tột cùng là đạt tới trình độ nào !
" Ngọc công tử ! Đi ra ! " Nam tử tóc trắng quát, đúng là dùng nội lực, giống như một lực lượng vô hình hướng chung quanh khuếch tán, ngay cả nước sông cũng bị tiếng quát của hắn chấn lên, không ít nước sông còn đập lên trên bờ, có thể thấy được nội lực nam tử này rất thâm hậu !
Giằng co trong sông Nguyệt Hà cuối cùng cũng khiến dân chúng trên bờ chú ý tới, bọn họ đều đứng hai bên bờ sông, phấn khích bừng bừng nhìn cao thủ so chiêu, trong đó có đủ dạng người giang hồ, nghe thấy tên Ngọc công tử, cũng vào xem.
Nước sông vừa động, theo lý mà nói là đủ nhấc lên thuyền hoa bị vỡ thành hai mảnh. Nhưng mà, nửa chiếc thuyền dưới chân nam tử tóc trắng kia bởi vì là trung tâm của nội lực, trừ bỏ lắc lư một chút thì vẫn vững vàng bị nam tử tóc trắng đạp dưới chân. Mà một nửa chiếc thuyền kia, giống như bị cái gì ngăn lại, gợn sóng chung quanh không hề lan đến gần nó chút nào, vẫn như trước ổn định tại chỗ, thậm chí còn không run lên chút nào.
Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng trong thuyền hoa, không nhìn nam tử tóc trắng kia, mà đưa tay vào trong ống tay áo, lấy ra mặt nạ bạc, đeo lên mặt.
" Nhiều người, phiền. " Cung Trường Nguyệt thấp giọng nói một câu, sau đó từ trong khoang thuyền nhún người nhảy ra.
Rất nhanh, Lưu Thấm cũng rời khỏi thuyền hoa, dừng ở một cầu đá cách đó không xa, nhìn động tĩnh bên này.
Thấy Lưu Thấm rời đi, Thanh Sở cũng quay đầu nói với Trì Luật Nhi, " Chúng ta cũng đi qua một bên đi. "
" Ân. " Trì Luật Nhi có chút lưu luyến nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, cùng Thanh Sở, Trì Bắc Thành phi thân rời khỏi thuyền hoa, dừng lại bên cạnh Lưu Thấm.
Một thân huyền y, nam tử tôn quý bị mặt nạ che đi dung mạo khuynh thế ! Một thân hắc y, lãnh mạc nam tử ba ngàn tóc trắng phiêu động theo gió ! Trong đêm tối, hai người đối diện, yên lặng nhưng cũng là kinh đào hãi lãng ! (sóng to gió lớn)
Nam tử tóc trắng nhìn lạnh lùng, nhưng cũng là người đầu tiên mất kiên nhẫn, dẫn đầu phi thân lên, xách đao động thủ, trường đao trên tay hắn phát ra tiếng long ngâm kinh người, khí thế xuyên qua thiên địa !
Cung Trường Nguyệt bình tĩnh nhìn nam tử tóc trắng hai tay nắm đại đao bổ về phía mình, không nhúc nhích, ngay khi đại đao sắp cắt qua y phục của nàng, nàng mới miễn cưỡng nâng bàn tay trắng nõn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm tại chuôi đại đao, cứng rắn ngăn lại thế công muốn bổ nàng làm đôi của nam tử tóc trắng !
Nội lực chạm nhau, thuyền hoa bị vỡ thành hai nửa dưới chân lập tức bị chấn thành bụi phấn ! Bay lả tả giữa sông !
Chỉ chiêu đầu tiên đã kinh người như thế ! Người xem đều hoảng sợ !
" Hai người nội lực đều rất mạnh ! " Trì Bắc Thành đứng ở một bên xem nhịn không được phát ra câu tán thưởng.
Nhưng mà, lúc này hắn có một cảm giác kỳ quái, chính là nam tử tóc trắng giống như dùng hết sức, còn Ngọc công tử lại rất thoải mái !
Nam tử tóc trắng rất nhanh rút đao về, trong nháy mắt phi thân trở ra, rời xa Cung Trường Nguyệt.
Hai người nhẹ nhàng hạ xuống, cuối dừng dừng trên mặt nước.
" Ngươi rất chăm chỉ. " Cung Trường Nguyệt bước trên mặt nước, vuốt ve mái tóc dài vừa bị nội lực khiến có chút hỗn loạn của mình, tùy ý nói.
Nam tử tóc trắng nghiến răng nghiến lợi, " Ta nói nhiều lần rồi, không được dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với ta ! "
Cung Trường Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, hiển nhiên không để tâm lời nói của hắn.
Nam tử tóc trắng gương mặt trở nên lạnh lùng, trong lòng lại như phun trào núi lửa, không kiềm chế được, lại lần nữa cầm đao vọt lên, trường đao trong tay vung lên, ngàn vạn đao mang ùn ùn vạn vạn hạ xuống !
Cung Trường Nguyệt ngẩng đầu, sợi tóc từ trên vai nàng rũ xuống, nàng không né không tránh, nâng tay đánh ra một chưởng !
Một chưởng nào, giống như dời núi lấp biển, cũng không thực sự chạm vào đao mạng, lại phat ra tiếng kim loại va chạm " Đinh đinh đang đang ", sau đó đem toàn bộ đao mang cản lại, xẹt qua bóng dáng nam tử tóc trắng, đánh vào mặt sông phía sau hắn, bọt nước tung cao !
Nam tử vẫn chưa buông ta, trường đao trong tay đâm tới trực diện Cung Trường Nguyệt, giống như trường long, lượn vòng xuất chiêu !
Tảo, phách, bát, tước, lược, nại, trảm, đột, tám cách dùng đao, được nam tử vận dụng đến cực hạn! Khiến trường đao sáng như tuyết kia giống như có ý thức, khí thế bức người hướng về phía Cung Trường Nguyệt mà công kích !
Cung Trường Nguyệt vẫn không xuất ra binh khí gì, nàng chỉ có một đôi tay, lại giống như vô kiên bất tồi (kiên cố không gì phá nổi), cứng rắn đánh cùng đại đao của nam tử tóc trắng. Ngắn ngủi một cái chớp mắt, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu !
Người xem chung quanh nhìn đến hoa cả mắt, một vài người có chút hiểu biết, người có ánh mắt tốt hoặc người võ công cao cường, có thể nhìn rõ động tác công kích của hai người, trong lòng toàn là tán thưởng !
Quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử !
Nhưng mà, nam tử cùng hắn đối chiêu kia là ai ? Thế nhưng lại có thể giao thủ với Ngọc công tử lâu như vậy ?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Cung Trường Nguyệt cũng có chút không kiên nhẫn – mặc dù sở trường tiến bộ, nhưng vẫn như trước không đủ trầm tĩnh !
Nàng cũng lười đánh tiếp, bình bình đạm đạm xuất ra một chưởng, thoạt nhìn không có uy lực gì, cũng trực tiếp đánh văng nam tử tóc trắng !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.