Ẩn Đế

Chương 135: Thảm thiết

Cơ Sóc

22/09/2016

Động tác cầm chén trà của Lâu Mạc Bạch nhất thời khựng lại, nhưng hắn cũng không lộ ra vẻ lúng túng, chỉ hứng thú nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi, « Ngươi nghĩ là gì ? »

Lâu Thập Tam và Lâu Mạc Bạch là thân huynh đệ cùng huyết mạch, dĩ nhiên hắn hiểu câu hỏi của ca ca không phải hỏi ngược lại hắn, mà là khẳng định suy đoán của hắn !

Hắn đoán gì ? – Một người có thể khiến đại trưởng lão Ma tông cung kính, lại khiến tất cả người Ma tông gọi hắn là « chủ tử », lại còn ở trong chủ trướng… Nếu nhiều manh mối như vậy mà còn không hiểu thì mấy năm qua coi như Lâu Thập Tam sống uổng rồi !

Hôm nay hắn tới đây, có lẽ ngay cả hắn cũng không biết suy nghĩ thật sự của mình là gì, có lẽ hắn mong một câu phủ nhận, có lẽ chỉ muốn mình an tâm… Đáng tiếc, vẫn thất vọng.

Tuy rằng lúc trước đã có suy đoán, nhưng cảm giác thất vọng vẫn như một chậu nước lạnh ào ào dội xuống, dập tắt ngọn lửa hy vọng nho nhỏ của hắn.

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lại liên quan đến Ma tông mà bất kỳ ai trên giang hồ cũng chán ghét và e ngại, hơn nữa loại quan hệ này giống như gông xiềng, dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được, khiến hắn hít thở không nổi.

Lâu Thập Tam hắn có thể chiếm được cái danh « Tuyết phát la sát », có nghĩa hắn không phải người lương thiện gì, càng không có suy nghĩ buồn cười về mấy thứ gọi là chính nghĩa, cho rằng Ma tông là cực tà cực ác, thật sự khiến hắn để ý là việc khác…

Nhớ lại sự đau đớn đó, thân mình Lâu Thập Tam run lên, hắn phẫn nộ nhìn về phía Lâu Mạc Bạch, quát hỏi, « Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện đó rồi sao ?! »

Lâu Mạc Bạch cầm lấy chèn trà, nhẹ nhàng xoay tròn, lớp vụn trà ở phía trên nhẹ nhàng lưu động.

« Thập Tam, trên đời này, không phải cứ nhìn thấy thì là tất cả. » Khi nói chuyện, giọng điệu của hắn mang theo vài phần nghiêm khắc, cứ như đã trải qua đao thương, nhuộm một vẻ xơ xác tiêu điều.

Lâu Thập Tam chưa bao giờ thấy ca ca ác liệt như vậy, ánh mắt lạnh như băng của Lâu Mạc Bạch dừng trên người hắn, Lâu Thập Tam nhất thời cảm thấy hàn khí dâng lên khắp người, hắn rùng mình một cái, cảm giác sợ hãi xuất hiện.

Đến lúc hắn phản ứng lại thì lập tức trầm mặc – thì ra đây là người đứng đầu Ma tông sao ?

Lúc này, bên ngoài trướng đột nhiên truyền đến giọng nói, « Chủ thượng, đại trưởng lão cầu kiến. »

« Vào đi. » Lâu Mạc Bạch thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn chén trà trên tay, khí thế sắc bén lập tức biến mất.

Đại trưởng lão Ma tông vừa đi vào thì liền cảm giác được không khí giữa hai huynh đệ có chút kỳ quái. Vì thế hắn không vội lên tiếng, chỉ lẳng lặng đợi ở một bên.

Đương nhiên, không chỉ vì thế mà hắn im lặng đứng đợi – tuy Lâu Thập Tam và đệ đệ thân sinh của chủ thượng, ở trong Ma tông cũng được mọi người tôn kính, nhưng dù sao hắn cũng không lớn lên ở Ma tông, không thể khiến người Ma tông hoàn toàn tin tưởng hắn. Chuyện lớn nhỏ trong Ma tông dĩ nhiên không thể nói hết cho hắn biết.

Lâu Thập Tam liếc mắt nhìn đại trưởng lão, dùng loại giọng điệu vô cùng cứng nhắc, « Ngươi đã có việc thì ta cáo từ trước. » Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi, lúc đi ngang qua đại trưởng lão thì hừ mạnh một tiếng.

Lâu Mạc Bạch tuy không nhìn Lâu Thập Tam, nhưng tiếng bước chân hắn cố ý dẫm mạnh và tiếng hừ giận dữ lúc đi qua người đại trưởng lão thì lại nghe rất rõ ràng.

Đợi đến lúc Lâu Thập Tam bước ra ngoài, hắn bất đắc dĩ lắc đầu – đệ đệ của hắn nhìn thì lạnh như băng, nhưng vẫn chưa trưởng thành, còn kém xa với kẻ lãnh huyết vô tình.

Trong chủ trướng nhất thời yên tĩnh.

Đại trưởng lão Ma tông cũng không vội lên tiếng, hắn không quản việc nhà của chủ thượng, nên nhớ, mặc dù hắn có thanh danh ở Ma tông, nhưng địa vị vẫn không bằng chủ thượng đại nhân, thậm chí võ công cũng thấp hơn. Hắn luôn thật lòng tin phục và cung kính với chủ thượng.

Một lúc lâu sau, Lâu Mạc Bạch hình như vừa nhớ tới sự tồn tại của đại trưởng lão, chậm rãi ngồi thẳng người, nâng mắt lên, lạnh nhạt hỏi, « Có chuyện gì sao ? »

« Người kia lại truyền tin cho chúng ta.” Đại trưởng lão cúi người nói.

‘Người kia’ trong miệng họ dĩ nhiên là nội gián của Ma tông ở Đạo tông.

« Nói đi. »

Đại trưởng lão nói những tin quan trọng, Lâu Mạc Bạch nghe xong cũng im lặng một lúc.

« Chủ thượng, phải đổi kế hoạch sao ? » Thấy Lâu Mạc Bạch không đổi sắc mặt, đại trưởng lão thử hỏi.

« Không cần. » Lâu Mạc Bạch khoát tay, « Không cần để ý nhiều như vậy, cứ tiếp tục như cũ. Đúng rồi, mê chướng trong rừng rậm đã phá xong chưa ? »

« Mê chướng kia không hổ là lá chắn của Đạo tông, nhưng đã nhiều năm nên cũng yếu đi rất nhiều, tuy rằng có chút phiền phức nhưng đến mai là có thể tiến vào. » Lúc nói những lời này, đại trưởng lão cũng nắm chắc vài phần tự tin.

« Vậy thì tốt. » Lâu Mạc Bạch cong khóe môi, gật đầu.

Ban đêm, thị nữ chuẩn bị giường cho Lâu Mạc Bạch xong thì liền lui ra ngoài.

Từ sau khi Lâu Mạc Bạch bước lên vị trí chủ thượng Ma tông thì càng không thích bên cạnh có thị nữ đi theo, mỗi khi ngủ hoặc xử lý công việc đều muốn ở một mình, không để thị nữ ở gần bên, ngay cả thị vệ cũng phải đứng cách xa.

Một lần kia, có thị nữ mới đến không rõ quy củ, nhìn thấy bên cạnh tẩm điện của hắn không có ai, nhân cơ hội liền tiến vào rồi lặng lẽ đi đến giường Lâu Mạc Bạch, chuẩn bị sắc dụ vị chủ thượng tuấn mỹ này. Ai ngờ, ả vừa tới gần giường thì Lâu Mạc Bạch nhìn như đã ngủ lại mở to hai mắt, lập tức nâng tay về phía cổ họng thị nữ kia, một chưởng kết thúc tánh mạng của ả.

Từ đó về sau, không ai dám mạo phạm hắn nữa.

Lâu Mạc Bạch bảo người thổi đèn trong trướng, chỉ chừa một ngọn nhỏ bên cạnh giường – đây cũng là thói quen của hắn.

Tuy thời tiết đã dần nóng lên, nhưng vào đêm vẫn có khí lạnh thổi qua, hơn nữa đây là nơi núi sâu, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày thì nóng khiến người ta mồ hôi ướt đẫm, ban đêm lại lạnh run người.

Dĩ nhiên là Lâu Mạc Bạch với nội lực cao như vậy thì sẽ không sợ lạnh. Chỉ là theo thói quen vẫn đắp một lớp chăn mỏng rồi mới nhắm mắt lại.

Rất nhanh liền ngủ say.

Nhưng hắn không ngờ, giấc mộng đêm nay lại không hề yên bình –

“Ca! Ca—“ Một giọng nói non nớt thê lương vang lên bên tai, lập tức khiến trái tim Lâu Mạc Bạch như bị sấm sét đánh trúng!

“Mạc Tiêu! Mạc Tiêu, đệ ở đâu?” Lâu Mạc Bạch lúc còn nhỏ hoảng loạn nhìn xung quanh, ánh lửa nhuộm làn da hắn một màu đỏ đậm, ngay cả cặp mắt trong suốt cũng nhuốm một ít màu máu, một màu máu tuyệt vọng.

Hắn bước bàn chân nhỏ nhắn chạy vào trong viện, cả đường đều nhìn thấy xác người biển máu!

Nơi này là địa ngục nhân gian!

Nhũ mẫu từng nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn bị người ta chém đứt cổ, cặp mắt mở to, trong mắt đầy sự sợ hãi trước khi chết. Nha hoàn Hoa Nhi vừa được mười sáu tuổi, lúc nào cũng hầu hạ bên cạnh hắn bị người ta hung ác đâm một đao xuyên tim, quần áo rách nát, trên người đều là máu đen, bình thường nàng thích chưng diện, cũng rất sạch sẽ. Lão quản gia đã già bị người ta chém hai nhát, cặp mắt cũng bị khoét ra, tình trạng thê thảm khiến hắn suýt nữa là nôn ra…

Người chết… nhiều lắm.

Hắn còn nhỏ tuổi, nhìn thấy thi thể như vậy thì không kiềm được mà lui bước, đột nhiên nhớ tới lời dặn của phụ mẫu trước khi lâm chung, lại nghe thấy tiếng đệ đệ kêu gần như vậy, hắn vẫn cố gắng dồn dũng khí, liều lĩnh vọt qua.

“Ba!” Hắn vấp vào một khúc chân chỏng chơ giữa sân, té ngã trên đất.

Trên đất toàn là máu tươi đỏ sẫm, lúc hắn ngã thì máu dính đầy người, ngay cả khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn cũng không ngoại lệ.

Nhưng máu tươi vẫn chưa khiến hắn sợ hãi, thật sự khiến hắn sợ là khuôn mặt người chết gần sát bên cạnh.

Đó là biểu tỷ của hắn, lần này đến nhà chơi lại gặp tai họa như vậy, tính tình biểu tỷ mạnh mẽ thẳng thắn, hắn và Mạc Tiêu rất thích nàng, luôn chạy sau lưng nàng hô “Tỷ tỷ” “Tỷ tỷ”. Gương mặt tươi cười của nàng là rực rỡ nhất, lúc này lại biến thành lệ quỷ ở địa ngục, khắc sâu vào đầu hắn.

“A!—“ Đầu óc nho nhỏ của hắn nhất thời trống rỗng, hoảng loạn xoay người ngồi dậy, tiếng thét chói tai mãi vẫn chưa dứt.

Nhưng hắn lui về sau lại đụng phải thi thể gã sai vặt, cảm giác lạnh lẽo khiến da đầu hắn run lên.

“Oa!” Hắn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể thừa nhận tình trạng này, hắn há miệng khóc lớn, còn không ngừng gọi “Phụ thân— Nương—“

Gọi một tiếng cũng khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Phụ thân và nương đã không còn trên đời nữa, chỉ có hắn và đệ đệ Lâu Mạc Tiêu sống nương tựa lẫn nhau.

Đệ đệ… Mạc Tiêu…

Hắn hung hăng cắn môi, không cho phép bản thân khóc nữa, sau đó tự nhủ không nhìn mấy thi thể khủng bố kia, cũng không quan tâm máu dính trên người, lập tức chạy về phía trước, miệng liên tục kêu “Mạc Tiêu” “Mạc Tiêu”!

“Ca!”

Hắn nhìn lại, lập tức thấy một đôi mắt đang sợ hãi, thân mình nho nhỏ cố hết sức nấp vào trong góc, nhìn thấy hắn đến liền lộ ra vui mừng không giấu được.

“Mạc Tiêu…” nhẹ nhàng gọi tên đệ đệ, hắn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, sau đó hắn bước về phía Lâu Mạc Tiêu.

“Ca… Ca!” Lâu Mạc Tiêu nức nở vươn tay về phía hắn.

Nhưng ngay lúc hắn đi đến, đột nhiên lại có khách không mời mà tới!

“Khặc khặc!” Nam nhân kia đeo mặt nạ màu đen, lộ ra nụ cười cổ quái với hắn, sau đó đột nhiên nhún người lên chạy về hướng Lâu Mạc Tiêu.

“A!” Lâu Mạc Tiêu thét lớn, đảo mắt đã bị nam nhân kia ôm lấy.

“Mạc Tiêu!” hắn tái mặt, theo bản năng liền đánh về phía Lâu Mạc Tiêu trong tay nam nhân đó.

Nhưng nhỏ như hắn sao có thể là đối thủ với nam nhân kia? Nam nhân kia võ công cao cường, chỉ phất tay cũng đã đánh bay hắn, hắn ngã xuống đất, phun ra một búng máu. Sau đó hắn dần mê man, trong tầm mắt mơ hồ của hắn, nam nhân kia ôm theo Lâu Mạc Tiêu, nhún người biến mất trong bóng tối.

Lửa đã muốn lan tới hậu viện, hắn nằm trên đất, tầm mắt mờ ảo, xung quanh đã biến thành biển lửa, trong miệng hắn vẫn luôn lẩm bẩm, “Mạc Tiêu… Mạc Tiêu…”

“Chủ thượng! Chủ thượng!” Một tiếng gọi thất kinh vang lên bên tai.

Lâu Mạc Bạch đã sa vào cảnh trong mơ đột nhiên xoay người nhảy lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía người gọi hắn là “chủ thượng”, đó là một thị nữ xinh đẹp tuyệt trần!



“Chủ thượng, người không sao chứ?” Thị nữ xinh đẹp bị ánh mắt Lâu Mạc Bạch khiến cả người run lên, nhưng vẫn cố nén sợ hãi, quan tâm hỏi hắn.

Lâu Mạc Bạch ngồi trên giường, áo lụa rộng mở, lộ ra lồng ngực cường tráng và xương quai xanh khêu gợi, trong mắt thị nữ nhất thời hiện lên vẻ si mê, trước mặt nàng là một cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.

Nàng không phải không biết lời đồn về chủ thượng, nhưng nàng thấy, cho dù chủ thượng mạnh mẽ thế nào thì cũng là nam nhân, chỉ cần là nam nhân thì tuyệt đối không rời khỏi nữ nhân, cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân chính là như vậy. Chỉ cần nàng có thể bám vào chủ thượng, nàng không cần sống cuộc sống thấp hèn của thị nữ nữa!

Nghĩ vậy, trong lòng nàng nhất thời hưng phấn – theo như nàng thấy, lời đồn cũng không chính xác lắm, nhất định là mấy tỷ muội muốn dụ dỗ chủ thượng đồn ra như vậy, khiến nữ nhân kính nhi viễn chi với người. Bởi vì trong lời đồn kia, sau khi chủ thượng bị thị nữ kia đánh thức thì lập tức xoay người giết nàng ta, nhưng nàng vẫn sống tốt đây!

Thị nữ xinh đẹp lộ ra chút tự đắc.

Đáng tiếc, nàng vui mừng chưa bao lâu thì vẻ mặt liền cứng ngắc vặn vẹo một cách kỳ quái –

“Chủ… Chủ thượng…” Nàng cúi đầu, không thể tin nhìn tay mb xuyên qua trái tim nàng, máu tươi lập tức thấm ướt y phục nàng.

Ngay sau đó, thế giới của nàng là một mảnh tối đen.

Lâu Mạc Bạch cảm nhận dòng máu ấm áp, thích ý nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên một loại hứng thú máu tanh. Hắn vẫn ngồi trên giường như cũ, chỉ có bàn tay vươn ra ngoài, giống như báo săn đang vận sức chuẩn bị tấn công, đầy vẻ nguy hiểm.

Thị vệ Ma tông nghe tiếng, rất nhanh liền đến bên ngoài chủ trướng.

“Chủ thượng…”

Lâu Mạc Bạch lập tức lên tiếng cắt ngang lời của họ, “Vào đi.”

“Dạ.” Đầu lĩnh thị vệ lên tiếng, dẫn thuộc hạ đi vào.

Nhìn thấy một màn máu tanh trước mặt, thị vệ cũng không quá ngạc nhiên, đầu lĩnh thị vệ nhìn mãi đã thành thói quen, nâng tay phân phó, “Chuẩn bị nước ấm.”

“Dạ.” Một thị vệ lên tiếng, lạnh lùng xoay người đi ra ngoài.

Đầu lĩnh thị vệ cầm lấy khăn mềm, vắt lên tay, đi đến đứng bên cạnh Lâu Mạc Bạch.

Lâu Mạc Bạch rút tay ra khỏi thi thể thị nữ kia, đôi mắt bị máu tươi nhiễm hồng thật sụ là quỷ dị không tả nổi. Mà người có bệnh sạch sẽ như hắn lại rất thích thú với máu tươi, chậm rãi nhận khăn từ tay đầu lĩnh thị vệ, sau đó nhẹ nhàng lau tay.

Đầu lĩnh thị vệ khoát tay, “Dọn dẹp nơi này.”

Lập tức có thị vệ tiến lên nâng thi thể xuống, sau đó nước sạch được bưng vào, rất nhanh nơi này đã sạch sẽ như cũ, ngay cả một ít mùi máu cũng không còn.

Mà nước ấm cũng được đưa vào, Lâu Mạc Bạch rửa tay vài lần rồi mới cầm khăn lau đi bọt nước.

Hắn biết, cho dù rửa thế nào thì mùi máu tươi trên tay vẫn không sạch được,

“Lui ra.”

“Dạ.” Toàn bộ thị vệ lui ra bằng tốc độ nhanh nhất, quay trở về vị trí của mình.

Lâu Mạc Bạch đắp chăn mỏng, lại đi vào giấc ngủ, giờ đây là một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Lâu Mạc Bạch thức dậy, gọi người vào thay y phục cho hắn.

Hắn đi ra ngoài chủ trướng, nhìn thấy một cảnh bận rộn.

Kéo một người lại hỏi, “Tình huống bên đại trưởng lão thế nào rồi?”

Thị nữ kia vui mừng nói, “Thưa chủ thượng, đại trưởng lão sắp thành công, các huynh đệ đều đi hỗ trợ!”

“Ân.” Lâu Mạc Bạch không lộ vẻ hưng phấn, hắn khoát tay để thị nữ lui xuống.

Quay người lại, Lâu Mạc Bạch nhìn thấy Lâu Thập Tam đang đi đến từ một hướng khác.

Lâu Mạc Bạch chỉ thấy mặt trời vô cùng chói mắt, trước mặt mơ hồ, lại theo bản năng hô lên, “Mạc Tiêu…”

Vẻ mặt bình tĩnh của Lâu Thập Tam nhanh chóng đóng băng, hắn lạnh lùng nhìn Lâu Mạc Bạch, “Ta không phải Lâu Mạc Tiêu, ta là Lâu Thập Tam! Trên thế giới này không còn Lâu Mạc Tiêu nữa!”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Lâu Mạc Bạch nhìn bóng lưng Lâu Thập Tam rời đi, lộ ra nụ cười tự giễu.

Một thị vệ đi đến bên cạnh hắn, phấn khởi nói, “Chủ thượng, đại trưởng lão đã sắp thành công, bây giờ đang đến đây!”

“Tốt!” Lâu Mạc Bạch nhướng mi, nắm chặt tay, “Nói với đại trưởng lão, ta chờ hắn ở chủ trướng, hôm nay chúng ta sẽ tiến đánh Đạo tông!”

“Tiến đánh Đạo tông! Tiến đánh Đạo tông!” Doanh trại Ma tông cùng vang tiếng hô.

Lúc Ma tông sắp bước vào sơn môn Đạo tông, ở một nơi cách xa vài trăm dặm, một hàng người mặc bạch y đang phi ngựa như điên chạy đến đây.

Những người này đều mặc áo trắng, chỉ là y phục của họ có chút tương tự với Đạo tông.

Trong bọn họ có một người Cung Trường Nguyệt quen – Nam Tử Li.

Những người này là người Đông Minh sơn đang chạy tới Đạo tông, chỉ là lúc này họ vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra ở Đạo tông.

Ở sơn môn Đạo tông, rừng mê chướng vẫn là lá chắn tốt nhất của họ đã hoàn toàn biến mất, cả rừng cây bị ánh mặt trời chiếu rọi, không còn dáng vẻ sương mù âm u nữa.

Ma tông chỉ chừa lại một vài người coi giữ doanh địa, những người khác dưới sự lãnh đạo của Lâu Mạc Bạch đều đi lên núi, trong đó có đệ tử tinh anh của Ma tông cùng với đại trưởng lão. Nhưng Lâu Thập Tam lại không đi cùng, hắn không muốn tham gia chuyện của Ma tông, cũng không muốn giết người vì Ma tông, cho nên hắn ở lại doanh địa, ngồi ngốc trong trướng của mình, một lúc lâu vẫn không ra ngoài.

“Chủ thượng, chúng ta đã đến lưng chừng sườn núi, rất nhanh sẽ nhìn thấy sơn môn Đạo tông!” Đại trưởng lão Ma tông không phải lần đầu tiên tham gia tiến đánh Đạo tông, trước đây hắn đã từng đến đây, bản lĩnh đã thấy sẽ không quên giúp hắn nắm rõ địa hình xung quanh như lòng bàn tay, việc chỉ huy rất thuận lợi.

Lâu Mạc Bạch cũng không để ý việc đại trưởng lão đang chỉ huy mọi người, trong mắt hắn, ai cũng có vị trí của mình, đại trưởng lão quen thuộc nơi này thì cứ để hắn chỉ huy, mình mà tranh giành cũng chỉ làm chậm trễ thêm thôi.

Hắn nhìn nhận chuyện này rất phóng khoáng, cứ như vua chúa dùng thuộc hạ, cho nên trong lòng cũng không khó chịu gì.

Đã vậy bộ dạng hắn còn rất ung dung, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình vui sướng như đang đi du xuân.

Hắn nhìn sang bốn phía, có vẻ như đang ngắm cảnh, nhưng thực tế là quan sát chung quanh có địch hay không. Khiến hắn kỳ quái là không gặp một người Đạo tông nào, biết rõ Ma tông tìm tới cửa nhưng không bày phòng ngự, thật có chút kỳ quái.

“Trong rừng cây không có người Đạo tông?” Một lát sau, hắn lên tiếng hỏi.

Đại trưởng lão Ma tông nhìn xung quanh rồi lộ ra nụ cười khinh miệt, “Đám người Đạo tông chẳng qua là bọn chuột nhắt nhát gan, thấy Ma tông ta hùng mạnh dĩ nhiên là sợ hãi, trốn về tông môn của chúng rồi!”

Nhiều năm trước, hắn bị trọng thương trong một trận chiến với Đạo tông, cho dù thiên phú rất cao nhưng sau đó vẫn không thể đột phá cảnh giới tông sư, chỉ dừng lại ở tầng cao nhất, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn mấy năm qua.

Sau đó, hắn ghi thù lên người Đạo tông, nếu không phải vì Đạo tông, hắn đã sớm trở thành đại tông sư rồi! Nỗi hận với Đạo tông khắc sâu đến xương tủy, lần tấn công này khiến hắn vô cùng sung sướng, cũng không để ý thân phận của mình nữa, cứ thế nói những lời ác ý về Đạo tông, thật sự không giống tác phong của hắn.

Tuy rằn hắn không nhát gan, nhưng rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không khinh địch, lại càng không nói những lời tự đại như vậy.

Lâu Mạc Bạch liếc đại trưởng lão một cái, ánh mắt lạnh như băng lập tức khiến đại trưởng lão tỉnh ra, sợ hãi nhìn vẻ mặt không vui của Lâu Mạc Bạch.

“Chủ… Chủ thượng!”

Lâu Mạc Bạch lên tiếng, giọng nói như được ngâm trong hàn khí, “Đại trưởng lão, ngươi quả thật có chút vênh váo a!”

“Thuộc hạ… Thuộc hạ không dám…” Đại trưởng lão vội cúi người, liên tục đáp.

Lâu Mạc Bạch hừ lạnh một tiếng, cũng không so đo nhiều, nhưng bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua không khí trước mặt, đảo quanh rừng cây yên tĩnh.

Sau đó, hắn hừ một tiến, “Địch tới, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Tuy rằng đệ tử Ma tông vẫn chưa thấy kẻ địch nào, nhưng nghe mệnh lệnh của chủ thượng, vẫn bày ra dáng vẻ phòng vệ, vẻ mặt cảnh giác đánh giá bốn phía, vây xung quanh Lâu Mạc Bạch và đại trưởng lão.

Các đệ tử Đạo tông đang âm thầm ẩn nấp thấy hành tung đã bại lộ, nhất thời có chút nhớn nhác, cũng bất chất kế hoạch gì đó, tất cả ôm một lòng nhiệt huyết và sát khí đánh về phía Ma tông.

Thực ra, dưới tình huống đó, Đạo tông chỉ có thể thua thôi.

Chưa nói tới địch đông hơn ta, phần lớn các đệ tử Đạo tông võ công cũng kém hơn Ma tông, hơn nữa Đạo tông đã hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết liều chết giết cừu địch, không hề chuẩn bị mà lộn xộn vọt lên trước, cuối cùng chỉ hiến thêm một vong hồn dưới đao của người Ma tông thôi.

Ma tông chỉ vài người bị thương, còn đệ tử Đạo tông mai phục trong rừng cây đều bị giết.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, đại trưởng lão có chút hổ thẹn, cúi thấp người về phía Lâu Mạc Bạch, “Chủ thượng, thực có lỗi, là thuộc hạ khinh địch.”

“Ân.”

Lâu Mạc Bạch thản nhiên hừ một tiếng, lại làm cho đại trưởng lão đang khẩn trương thở phào – sống nhiều năm như vậy, hắn không sợ chết, chỉ là thủ đoạn của chủ thượng quá khủng bố, cho dù hắn đã nhìn quen thi thế và máu tươi nhưng vẫn có chút sợ hãi.

Vốn nghĩ mình sẽ bị trừng phạt, lúc này nghe chủ thượng hừ nhẹ, hắn biết chủ thượng đã không còn so đo nữa. Nếu đã vậy, hắn có thể không thở phào sao?

“Đi thôi.” Lâu Mạc Bạch liếc nhìn đại trưởng lão, thản nhiên phân phó.



“Dạ!” Đại trưởng lão đáp, sau đó đứng thẳng dậy, vung tay lên, quát, “Xuất phát! Chú ý xung quanh có thể có mai phục!”

Đã trải qua chuyện vừa rồi, tuy không đem đến phiền phức, nhưng người của Ma tông vẫn cảnh giác hơn.

Những người tham gia đợt này đều không phải bù nhìn, mỗi người đều là tinh anh trải qua vô số nhiệm vụ, dùng tính mạng và máu để rèn luyện thực lực của bản thân, cho nên bọn họ đều hiểu rõ, khi nãy nếu không phải nhờ chủ thượng thì bọn họ sẽ không phát hiện ra đệ tử Đạo tông vốn quen thuộc địa hình nơi này, hơn nữa còn ẩn nấp rất tốt. Nếu lúc đó buông lỏng cảnh giác, Đạo tông sẽ đánh bọn họ trở tay không kịp, hậu quả sẽ không chỉ bị vài vết thương nhỏ như hiện tại.

Bọn họ nâng lên cao tinh thần, lúc nào cũng chú ý xung quanh, sau đó vẫn luôn duy trì tình trạng này mà bước vào sơn môn Đạo tông!

Các đệ tử Đạo tông đang canh giữ ở sân tu luyện vẻ mặt vốn nghiêm túc, nhìn thấy đám người ở dưới núi tràn lên, trong lòng đột nhiên run rẩy.

“Chíp- ” Âm thanh sắc nhọn lập tức cắt qua bầu trời yên tĩnh của Đạo tông!

Đây là tín hiệu báo nguy của Đạo tông, lúc tín hiệu vang lên, chỉ có một ý nghĩa, đó là – Ma tông đã đánh đến!

Tín hiệu truyền đến từng góc núi Đạo tông, cho dù là Tư Quá Nhai hẻo lánh cũng biết chuyện đã xảy ra. Đệ tử vốn ở Tư Quá Nhai cũng được đưa ra, chuẩn bị tham gia chiến đấu, các trưởng lão cũng nói với họ, nếu họ có thể sống sót qua lần này thì có thể rời khỏi Tư Quá Nhai.

Đạo tông, chỉnh thể và đoàn kết chưa từng có, bọn họ cùng tập trung lại một chỗ, hình thành tấm khiên cứng rắn nhất chống đỡ mũi mâu nhọn Ma tông.

Khiên và mâu, cuối cùng ai thắng ai bại?

Lúc này, ở đại điện Đạo tông, Tông chủ Đạo tông dẫn đầu các vị trưởng lão xếp thành một hàng, nghe tiếng cảnh báo nhưng vẫn chưa bối rối.

Đại điện ở ngay phía trước sân tu luyện, quay nhìn một cái, đó là sơn môn Đạo tông của hắn, cho nên lúc đám người Ma tông xuất hiện ở sơn môn, Tông chủ và các trưởng lão ở đại điện đều nhìn thấy ngay.

“Tới rồi.” Tông chủ lúc thường luôn cười ha hả vẻ mặt nghiêm trọng.

“Các trưởng lão, ra ngoài nghênh chiến!” Tông chủ ra lệnh, trong mắt dấy lên ánh lửa hừng hực!

“Dạ!” Vài vị trưởng lão bên cạnh Tông chủ cao giọng đáp, sau đó nhún người nhảy lên, lấy tốc độ khinh công cực nhanh hóa thành đạo ánh sáng, tọa trấn bốn phía Đạo tông.

Nhìn các trưởng lão đã rời đi, Tông chủ cũng không chậm trễ, liền đi ra ngoài đại điện, đối mặt nghênh đón đại trưởng lão và người Ma tông.

Nhìn thấy Tông chủ Đạo tông xuất hiện, đại trưởng lão Ma tông cười ha hả, “Không ngờ lão phu lại có mặt mũi như thế, khiến Tông chủ Đạo tông ra mặt nghênh đón, thật là thụ sủng nhược kinh!”

Nụ cười của đại trưởng lão Ma tông khiến Tông chủ Đạo tông cảm thấy rất chói mắt, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi, hừ nhẹ một tiếng, không cam lòng yếu thế nói, “Đạo tông ta có thể khiến chư vị Ma tông đường xa đến đây, cũng là thụ sủng nhược kinh!”

Dù sao đạo hạnh hắn vẫn kém hơn đại trưởng lão Ma tông, lão già đó lớn hơn hắn chừng hai mươi tuổi, chênh lệch như thế không phải cứ tùy tiện nói vài câu là bù đắp được. Cho dù hắn cũng châm chọc nhưng không lợi hại như đại trưởng lão Ma tông, hơn nữa giọng điệu hắn cứng ngắc, vẻ mặt thì khó coi, so với ý cười nhàn nhạt như đại trưởng lão Ma tông thì kém hơn nhiều.

Đại trưởng lão Ma tông nghe Tông chủ Đạo tông nói xong cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói, “Ma tông và Đạo tông tranh cãi nhiều năm cũng không tranh được cái gì, không bằng hôm nay Đạo tông cúi đầu nhận thua, Ma tông bọn ta sẽ đối xử rộng rãi với Đạo tông các người!”

“Đối xử rộng rãi? Lão thất phu ngươi đừng có đùa!” Trưởng lão tính tình nóng nảy nhất cười nhạo, hắn trừng mắt nhìn đại trưởng lão Ma tông, bộ dạng khinh thường lời nói của lão, “Ma tông các ngươi mà có thể rộng rãi sao? Đúng là chuyện cười cho thiên hạ! Trên giang hồ ai mà chẳng biết đám người Ma tông là tà ma ngoại đạo, Ma tông các ngươi có ai không tội ác chồng chất, thủ đoạn tàn nhẫn, lại dám tự nói mình đối xử rộng rãi với người khác, đúng là mặt dày!”

Đại trưởng lão Ma tông vẫn không tức giận, cười ha ha khẩu chiến với Đạo tông, “Rộng rãi hay không, không phải nói vài câu là có kết quả, ai có thể khẳng định Ma tông bọn ta không rộng lượng với người ngoài? Nên hiểu, Ma tông bọn ta rất là hòa nhã…”

« Phi ! » Một trưởng lão khác nhổ nước bọt, « Hay cho Ma tông ti bỉ hạ lưu, lại có thể dát vàng lên mặt mình, đúng là không biết xấu hổ ! »

Ý cười trên mặt đại trưởng lão Ma tông dần nhạt đi, nhưng không phải hắn tức giận, chỉ hỏi ngược lại, « Từ lúc nào mà Đạo tông các ngươi thích nói nhảm vậy ? Sắp chết tới nơi còn mạnh miệng, không phải là… muốn kéo dài thời gian đó chứ ? »

Hắn nhẹ nhàng cười, đáy mắt có quang mang hiểu rõ.

Các trưởng lão Đạo tông cũng không lộ cảm xúc gì, nhưng không phản bác lại lời của đại trưởng lão Ma tông.

Đúng vậy, bọn họ đứng ở đây khẩu chiến với đại trưởng lão Ma tông đơn giản là muốn kéo dài thời gian ! Lúc trước Tông chủ đã nói, người của Đông Minh sơn sắp tới nơi, đại trưởng lão cũng dùng bồ câu đưa tin tức hợp tác với Thần lâu trở về.

Cho nên bọn họ hiểu rõ, chỉ cần có thể kéo dài thời gian thì viện binh sẽ tới ! Đến lúc đó hai mặt cùng tấn công Ma tông, lão thất phu kia chỉ có đường chết thôi !

Chỉ là, tất cả chuyện đó phụ thuộc vào việc bọn họ kéo dài được thời gian, chờ viện binh tới.

Nhưng nhìn ánh mắt như hiểu rõ tất cả của đại trưởng lão Ma tông, trong lòng họ trầm xuống – không phải là lão thất phu này đã biết gì chứ…

Lúc này, đại trưởng lão Ma tông khoát tay, tùy tiện nói, « Lúc trước ta không so đo với các ngươi, nhưng lần này Ma tông bọn ta đến không phải để đùa, mục đích của bọn ta – » Hắn đột nhiên nâng mắt, ánh mắt sắc bén như đao, « Là để giết đám người Đạo tông các ngươi ! Khiến Đạo tông biến mất ! »

« Cho nên, hôm nay bọn ta phải tốc chiến tốc thắng ! »

Đại trưởng lão Ma tông vừa dứt lời, lập tức vung tay lên, lớn giọng quát, « Giết sạch đám Đạo tông chó con này đi ! »

Các đệ tử Ma tông vừa gia nhập đã được dạy Đạo tông là kẻ địch, phải giết sạch Đạo tông, giờ nghe thấy đại trưởng lão nhà mình phất tay hô, lập tức đỏ mắt, giơ đao kiếm phóng về phía người Đạo tông –

« Giết ! Giết – »

Một màn chiến đấu thảm thiết bắt đầu khai hỏa.

Có lẽ người tham gia không đông, nhưng chắc chắn nó là cảnh chiến đấu thảm thiết ! Hai bên một đen một trắng giết nhau đến đỏ mắt, mỗi bên đều bị tổn thất !

Đại trưởng lão Ma tông cũng không nán lại lâu, lập tức xông ra ngoài, đôi bàn tay ưng trảo khô héo tựa như làm bằng sắt gia nhập cuộc chiến, đảo mắt đã lấy đi tính mạng vài đệ tử Đạo tông, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm, nếu không phải đầu bị bóp nát thì là tim bị moi ra !

Trưởng lão Đạo tông nhìn thấy đệ tử của mình chết thảm như vậy, lập tức giận đỏ mắt –

« Lão thất phu nhà ngươi, nạp mạng đi ! »

Dứt lời, vài vị trưởng lão cùng lao đến từ nhiều hướng, vây đại trưởng lão Ma tông ở giữa, cũng không quan tâm võ công đại trưởng lão Ma tông cao hơn họ nhiều.

Bọn họ điên cuồng quấn lấy đại trưởng lão Ma tông, không để ý những vết thương trên người, chỉ biết đánh tới !

Đại trưởng lão Ma tông cho dù là đỉnh tông sư cũng có chút ăn không tiêu, tuy trên người không có nhiều vết thương, nhưng giằng co nửa ngày vẫn chưa giết được vị trưởng lão Đạo tông nào !

Nghĩ đến chủ thượng đang âm thầm quan sát tất cả, đại trưởng lão Ma tông có chút sốt ruột.

« A ! Sư phụ – » Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, lục trưởng lão quay lại liền thấy đệ tử mình thương yêu nhất bị kẻ địch chém bay đầu, máu tươi tung tóe, gương mặt non nớt trở nên dữ tợn, trong đôi mắt trong suốt vẫn chưa mất đi nét hồn nhiên, hai mắt hắn mở to, giống như không cam lòng mình chết sớm như vậy.

“Đồ nhi!” Lục trưởng lão như bừng tỉnh!

Ai ngờ, hắn phân tâm đã tạo cơ hội cho đại trưởng lão Ma tông lắc người xuất hiện ngay bên cạnh, ưng trảo đặt trên cổ hắn, ác liệt bẻ gãy –

Động mạch cổ của lục trưởng lão vỡ nát, máu tươi bắn lên người đại trưởng lão Ma tông, nhưng không khiến hắn chán ghét, mà ngược lại còn hưng phấn hơn!

“Lão lục!” Vài vị trưởng lão bi thương hô lên.

“Lục trưởng lão!” Tông chủ Đạo tông vẫn chưa gia nhập chiến cuộc cũng sửng sốt, sau đó hắn khẽ cắn môi, rút kiếm vọt lên.

Lúc này, Tông chủ Đạo tông và các trưởng lão đều vây quanh đại trưởng lão Ma tông, đấu pháp của họ càng thêm điên cuồng!

Chiến trường phía trước vô cùng kịch liệt, máu chảy thành sông, mà tiểu đệ tử của Tông chủ Đạo tông – Vân Chí đang dẫn các sư đệ nhỏ tuổi đi về phía hậu sơn.

“Vân Chí sư huynh, chúng ta đang đi đâu a?” Một tiểu sư đệ ba tuổi, bộ dạng thanh tú đáng yêu ngẩng đầu lên hỏi.

Thật ra không chỉ nhóc, mà các tiểu sư đệ đều thắc mắc như vậy.

Vân Chí nhìn các tiểu sư đệ mở to đôi mắt trong sáng nhìn mình, ánh mắt nhất thời nóng lên, thiếu chút nữa thì chảy nước mắt. Nhưng hắn vẫn kiềm chế lại, cứng nhắc đáp, “Chúng ta đến chỗ lão tổ tông, đến lúc đó, các đệ có thể nhìn thấy lão tổ tông a.”

“Lão tổ tông?” Tiểu sư đệ kia mở to hai mắt, “Có phải rất lợi hại không a! Còn lợi hại hơn Tông chủ bá bá?”

Vân Chí cười, tuy nụ cười rất khó nhìn, “Đúng vậy, lão tổ tông rất lợi hại!”

“Oa! Có thể gặp lão tổ tông nha!” Một đám tiểu sư đệ hưng phấn hoan hô.

Suy nghĩ của bọn chúng rất đơn thuần, ngày thường thì sùng bái Tông chủ Đạo tông mạnh mẽ, giờ nghe nói lão tổ tông còn lợi hại hơn Tông chủ, đương nhiên là hưng phấn rồi, chỉ hận không thể lập tức chạy đến bên người lão tổ tông, tìm hiểu bản lĩnh của người!

Vân Chí nghiên mặt đi, ở nơi không ai nhìn thấy, lén lấy tay lau nước mắt.

Một đám nhóc cứ đi theo sau Vân Chí, rất nhanh đã đến chỗ Đoạn Long thạch trước hậu sơn, hắn lấy ra tín vật mà sư phụ đưa đặt vào chỗ lõm.

Chỉ nghe “ca xát” một tiếng, Đoạn Long thạch cứng như sắt chậm rãi nâng lên, một đường hầm tối đen xuất hiện trước mặt họ.

“Thật tối a.” Giọng nói non nót vang vào đường hầm.

“Đi thôi.” Vân Chí dắt theo tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất, đi vào đường hầm.

Theo bước chân của họ, đường hầm tối đen đột nhiên sáng lên, tuy không phải rất sáng, nhưng bóng tối xung quanh đã được xua đi, đường hầm cũng không đáng sợ như trước nữa.

Vân Chí hít sâu, vội đi về phía trước.

Thật ra, hắn cũng có chút sợ hãi.

Lúc cả nhóm đi qua khúc rẽ, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, “Tiểu tử, ngươi là ai?”

Vân Chí cả kinh, vội đáp theo bản năng, “Ta là Vân Chí, đệ tử Đạo tông, vâng lệnh sư phụ đến đây, sư phụ ta là Tông chủ Đạo tông!” Nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức hỏi, “Tiền bối… là lão tổ tông?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook