Chương 136: Xuất quan
Cơ Sóc
22/09/2016
Chiến trường ở đằng trước thì thảm thiết, không biết đã bao
nhiêu đệ tử Đạo tông bỏ mạng, nhưng chắc chắn hơn xa số đệ tử Ma tông.
Cũng không phải vì đệ tử Đạo tông yếu hơn Ma tông, mà vì Ma tông huấn luyện tàn khốc hơn Đạo tông nhiều, bọn họ từ nhỏ đã bị dạy phải tàn khốc lạnh như băng, tuổi nhỏ non nớt đã bị đưa đi giết người, sau đó trải qua vô số cuộc chém giết, kẻ yếu thì chết. Còn các trưởng lão Đạo tông tuy nghiêm khắc, nhưng đối xử với các đệ tử vẫn rất ôn hòa, chưa bao giờ dùng thủ đoạn gì nặng nề, cao lắm cũng chỉ ném vào Tư Quá Nhai để suy ngẫm thôi.
So sánh như thế, cho dù Đạo tông có đệ tử mạnh hơn Ma tông, nhưng thủ đoạn và kinh nghiệm không bằng, chỉ đánh vài chiêu thì trong lòng liền rối loạn, mất đi tánh mạng dưới tay đệ tử Ma tông.
Vì vậy mới nói, đôi khi cuộc sống tàn khốc cũng là con dao hai lưỡi, tuy sẽ tổn thương bản thân, nhưng cũng tăng năng lực thương tổn người khác.
Các trưởng lão Đạo tông nhìn cảnh chiến đấu thê thảm khiến tâm tình lãnh đạm của họ điên cuồng đau đớn.
Trước đây không lâu, những đứa trẻ đó còn ngây ngô tười với họ, mặc dù có lúc làm vài chuyện thái quái, nhưng bọn chúng… vẫn chỉ là trẻ con.
“Ma đầu, lão tử giết ngươi!” Một trưởng lão bị chọc giận, cũng không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp dùng chiêu tổn thương địch một ngàn tự hại tám trăm, để lại một vết thương sâu trên tay đại trưởng lão Ma tông.
“Tê!” Đại trưởng lão Ma tông trừng mắt – tuy rằng hắn từng đánh qua vô số trận, chịu qua rất nhiều vết thương trí mạng, nhưng nhiều năm sống an nhàn sung sướng đã làm hắn mất đi khả năng gặp nguy không loạn trước đau đớn thế này.
Đương nhiên, trưởng lão Đạo tông chém đại trưởng lão Ma tông một đao, bản thân cũng bị hắn chụp một chưởng lên ngực, cả người bay xa mấy thước, làn da ở dưới y phục nhanh chóng hiện lên dấu tay đen thùi.
“Phốc xuy –“ Trưởng lão Đạo tông lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão Cửu!” Các trưởng lão quát lớn.
Những người khác đều tiến lên, chỉ để lại một trưởng lão nhân có cơ hội rời khỏi chiến cuộc, phi thân đến bên cạnh cửu trưởng lão.
“Lão Cửu, ngươi sao rồi? Có ổn không!” Trưởng lão mặt đen sốt ruột hỏi.
Cửu trưởng lão trừng mắt, “Ngươi chạy tới đây làm gì, nhanh lên! Giết lão ma đầu kia! Như vậy ta mới – phốc xuy!” Lời còn chưa dứt, hắn đã phun một ngụm máu tươi.
“Lão Cửu! Lão Cửu!” Trưởng lão mặt đen sốt ruột kêu.
Ánh mắt tan rã của cửu trưởng lão lại có vài phần ánh sáng, giống như hồi quang phản chiếu, hắn nắm chặt tay trưởng lão mặt đen, khó khăn nói, “Giết lão ma đầu… bảo vệ Đạo tông ta… giết hắn… giết hắn thì ta chết mới nhắm mắt!”
Lời nói đứt quãng, hai mắt trợn lớn, bộ dạng cửu trưởng lão lại dữ tợn thêm vài phần!
“Được… Được!” Trưởng lão mặt đen lúc thường luôn nghiêm túc, bây giờ cũng ướt lệ hai mắt, sau đó tận mắt thấy sư đệ mình trợn mắt qua đời.
“Lão Cửu…” Trưởng lão mặt đen nghẹn ngào kêu, ánh mắt nhanh chóng nhiễm đỏ, xoay người nhảy vào cuộc chiến.
“Lão ma đầu –“ Một tiếng quát phẫn nộ vang lên, vọng lại thật lâu trên bầu trời Đạo tông.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến, giống như tiếng chim hót báo thức, đánh sâu vào từng người đang điên cuồng chiến đấu, cũng khiến họ tỉnh táo trong nháy mắt! Không nhịn được mà ngừng động tác lại –
“Kẻ nào dám giương oai ở Đạo tông ta!”
Rung động lòng người! Thực lực đỉnh cao của đại tông sư!
Lời đã nói xong nhưng tiếng vẫn chưa tan, dư âm vẫn văng vẳng vang bên tai từng người!
Lúc này, một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở phía chân trời, tuy nhỏ bé nhưng lại có thực lực chấn động trời đất, ở trong vùng trời này, không ai có thể coi thường bóng dáng đó! Rõ ràng chỉ là một màu trắng nhàn nhạt, lại như hòa cùng mây trắng trên trời cao, có thực lực mạnh mẽ khiến người khác kinh sợ!
Đó là đại tông sư – lão tổ tông Đạo tông!
Trong nháy mắt, bóng dáng đã xuất hiện trên đầu chiến trường thảm thiết, đạp gió lơ lửng, không hề dùng bất kỳ vật gì, cứ lơ lửng trên không nhìn xuống mọi người, ánh mắt cao ngạo như vị thần đang nhìn chúng sinh!
“Hừ, Ma tông?” Vị tổ tông này hình như có oán hận rất sâu với Ma tông, nhìn thấy đệ tử Ma tông một thân hắc y, lập tức khinh thường hừ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng phất một tay về phía đại trưởng lão Ma tông –
“Oành!” Trước mặt đại trưởng lão Ma tông giống như có một khối không khí đột nhiên nổ tung, dòng khí chấn động khiến đại trưởng lão Ma tông nội lực hỗn loạn, thân thể như diều đứt dây bay đi!
Tông chủ Đạo tông, các trưởng lão và những đệ tử đang rất thê thảm đều ngẩng đầu nhìn bóng dáng ấy, kích động hô, “Lão tổ tông!”
Mặc dù rất nhiều đệ tử không biết Đạo tông nhà mình lại có lão tổ tông thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng bản thân đang gặp nguy hiểm, đột nhiên lại có một người mạnh mẽ như tiên nhân từ trên trời giáng xuống… tín ngưỡng của họ đã thay đổi.
Đó là thực lực đại tông sư, đủ để bất kỳ kẻ nào phải ngưỡng mộ.
Lão tổ tông nhẹ nhàng hạ xuống đất, mũi chân điểm nhẹ, lặng yên nhìn xung quanh, trên mặt không có biểu tình gì, giống như không nhìn thấy đám hậu bối Đạo tông đang kích động khi nhìn thấy hắn.
Thật lâu sau, hắn lên tiếng, dùng giọng điệu trưởng bối trách cứ vãn bối, “Đường đường là Đạo tông, lại để Ma tông khi dễ tới mức này, còn muốn lão tổ tông ra mặt cứu vãn, các ngươi… thật là có tiền đồ! Hừ!”
Lão tổ tông bất mãn, không hề lưu tình mà trách cứ nhưng không hề làm đệ tử Đạo tông khó chịu hay không vui, có thể nói, lão tổ tông là hy vọng lớn nhất của bọn họ lúc này, người trách cứ không những không làm họ khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy an tâm.
“Lão tổ tông!” Tông chủ Đạo tông đi đến, trong mắt ngấn nước, giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, nghẹn ngào nói, “Ngài… ngài…”
Hắn vừa định hỏi “sao ngài lại xuất quan”, lão tổ tông hình như biết kế tiếp hắn định nói gì, đảo mắt qua liền khiến Tông chủ Đạo tông nghẹn lời.
Thấy Tông chủ Đạo tông không nói nữa, lão tổ tông hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Hắn xuất quan nhìn thì thanh thế rất lớn, nhưng sức mạnh thực tế cỡ nào thì tự hắn hiểu rõ.
Theo lý mà nói, sau khi hắn bế quan, vốn nên giống với mấy lão già kia, hoàn toàn chặt đứt liên lạc với bên ngoài, chuyên tâm tu luyện. Nhưng hắn từng là Tông chủ, trong lòng vẫn có một phần không buông tay được – hiện tại là lúc quan hệ Đạo tông và Ma tông căng thẳng, lỡ như Đạo tông xảy ra chuyện, mấy lão già bọn họ lại toàn bộ bế quan, trong tông không hề có một đại tông sư nào chấn thủ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì hối hận không kịp.
Vì vậy hắn để lại trong sơn động bế quan kia một cái tâm khí.
Lúc Vân Chí và các tiểu đệ tử Đạo tông tiến vào, hắn lập tức cảm nhận được, hỏi bọn họ vài câu, lại khiếp sợ phát hiện Đạo tông đã đến lúc nguy nan!
Hắn không dám chậm trễ, vội vàng cưỡng chế xuất quan, ra lệnh Vân Chí chiếu cố tốt những hi vọng mai sau của Đạo tông rồi lập tức lao đến chiến trường, lại thấy một màn thảm thiết đó.
Đương nhiên, hắn cưỡng chế xuất quan không phải không có hậu quả, tuy hiện tại nhìn thì có vẻ thực lực hắn sâu không lường được, nhưng lục phủ ngũ tạng đã bị thương rất nặng, sau trận chiến này không biết bao lâu mới hồi phục được.
Đương nhiên, với lão tổ tông, tự mình bị thương là chuyện nhỏ, chỉ cần Đạo tông có thể bình yên vô sự, cho dù trả giá là tính mạng thì cũng xứng đáng.
Chẳng qua, hắn bị thương, thực lực đã giảm nhiều, đối phó với đỉnh tông sư tuy không phải khó khăn nhưng vẫn mất một ít tinh lực, nên biết nếu dựa theo thực lực thật sự của hắn, một đỉnh tông sư cỏn con, hắn có thể kết thúc dễ dàng. Vừa rồi đánh bay đại trưởng lão Ma tông, ngoại trừ cho Ma tông một lời cảnh cáo, cũng là thừa dịp đại trưởng lão Ma tông còn đang ngạc nhiên thôi.
Nhưng hắn thật sự lo lắng không phải là đại trưởng lão Ma tông đỉnh tông sư đã bị thương nặng kia, mà xung quanh vẫn còn đại tông sư Ma tông ẩn nấp! Nếu thật sự như thế, bản thân tuyệt đối không nắm chắc thắng lợi!
Đó cũng là lý do hắn không để Tông chủ Đạo tông nói hết, nếu chuyện hắn cưỡng chế xuất quan không bị lộ ra trước những đại tông sư đang ẩn nấp, nói không chừng có thể uy hiếp họ mà khiến họ chủ động rời đi!
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của hắn không sai, thật sự có một đại tông sư Ma tông đang âm thầm quan sát –
“Không thể tin được lão tổ tông lại vì tồn vong của Đạo tông mà không để ý cả tính mạng, cưỡng chế xuất quan thật khiến người khác khâm phục… khâm phục a!” Lời nói thì khen tặng nhưng nghe vào tai lại đầy châm chọc và trêu tức.
Rất nhanh, người lên tiếng đã lộ mặt.
Đó là một nam tử toàn thân bị phủ trong bóng tối, chỉ lộ ra khuôn mặt khiến người khác giật mình. Hắn mặc một thân hắc y, trong lúc bước đi có một loại ánh sáng màu bạc kỳ dị, mà chỗ vạt áo bay cao có thêu hoa văn màu vàng, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tóc của hắn rất dài, ước chừng dài tới bắp chân, lúc này đang kỳ quái bay lượn xung quanh hắn, nhẹ nhàng đung đưa tựa như có sinh mệnh. Tai hắn có đeo một vật trang sức, nhìn không ra chất liệu nhưng lại có cảm giác hoa lệ không tả nổi.
Hắn từ bóng tối đi ra, vậy mà lại bước trên không mà đến, bàn chân cách mặt đất tầm một thước, dưới chân giống như có một bậc thang vô hình để hắn bước xuống từng bước, đảo mắt mỉm cười với lão tổ tông Đạo tông cách đó không xa.
Người này đột ngột xuất hiện lại khiến tất cả người Đạo tông kinh ngạc!
Đạp không lăng phong xem như đại diện cho cảnh giới đại tông sư, người này có thể làm được có nghĩa là một đại tông sư, nhưng mà… nhưng mà đại tông sư này… hình như quá trẻ!
Nói tới tuổi, đừng nói là đại tông sư, cho dù là tông sư cũng có chút khó tin! Nhưng mà dạng người thiên tài kinh người như vậy thật sự có trên đời, đang xuất hiện trước mặt bọn họ!
Vì thế, rất nhiều người nghĩ lệch đi, cho rằng đại tông sư này có nghiên cứu thuật trú nhan, rành rành đã lớn tuổi nhưng lại dùng bộ dạng tuấn tú mê hoặc lòng người.
Chỉ là sự thật không phải như họ tưởng tượng, người này không nghiên cứu trú nhan gì hết, mà tuổi của hắn vốn là như thế!
Lúc này, đại trưởng lão Ma tông bị lão tổ tông Đạo tông đánh bay đang đè lại ngực, chịu đựng đau đớn toàn thân, đi tới bên người nam tử, cúi đầu, cung kính gọi, “Chủ thượng.” Trong giọng nói mang theo vài phần hổ thẹn, lý do dĩ nhiên vì bản thân tấn công Đạo tông lâu vậy nhưng chưa thành công.
Đại trưởng lão Ma tông vừa hô xong, đệ tử Ma tông cũng tỉnh táo lại, một giây trước còn giết người như ngóe, giây sau lập tức xoay người hô, “Chủ thượng!”
Người được tất cả Ma tông gọi là chủ thượng dĩ nhiên là ca ca Lâu Thập Tam – Lâu Mạc Bạch!
Chủ thượng? Vài vị trưởng lão Đạo tông ngạc nhiên, nhịn không được suy đoán, hắc y nam nhân này chẳng lẽ là…
Bọn họ vẫn còn nghi ngờ, nhưng lão tổ tông Đạo tông đã khẳng định sự thật, vừa bị đối phương vạch trần việc cưỡng chế xuất quan, hơn nữa bị nội thương là thật, sắc mặt lão tổ tông trở nên khó coi, liền lạnh giọng giễu cợt, “Thật không ngờ, Tông chủ Ma tông lại là một đứa nít ranh miệng còn hôi sữa, chắc ngươi là được ma huyết truyền thừa chứ gì.”
Nghe thấy hắn không chút kiêng nể nhắc tới ma huyết truyền thừa, Lâu Mạc Bạch nổi lên một chút lãnh ý, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài, vẫn thản nhiên mỉm cười, nụ cười tà tứ trêu người, giống như chẳng hề tức giận vì lão tổ tông Đạo tông gọi hắn là nít ranh.
Nhưng Lâu Mạc Bạch cũng không phải một người thích bị đánh, rất nhanh hắn đã châm chọc lại, “Tiền bối bị nội thương hành hạ vậy mà miệng lưỡi vẫn rất lợi hại, thật sự là làm vãn bối bội phục vô cùng a.”
Miệng hắn nói bội phục, cằm lại hơi nâng lên, ánh mắt nhìn lão tổ tông đầy khinh miệt.
Trong mắt hắn, thực lực đại diện mọi thứ, tuy lão già này thực lực mạnh mẽ nhưng bây giờ bị nội thương nặng như vậy, vốn không chịu được lâu, dĩ nhiên hắn chẳng để lão già này vào mắt, tuy rằng lão cũng có thực lực đại tông sư.
Sắc mặt lão tổ tông Đạo tông lập tức lúc trắng lúc xanh – mấy chữ “miệng lưỡi lợi hại” kia nghe thật chói tai!
Cũng không phải vì đệ tử Đạo tông yếu hơn Ma tông, mà vì Ma tông huấn luyện tàn khốc hơn Đạo tông nhiều, bọn họ từ nhỏ đã bị dạy phải tàn khốc lạnh như băng, tuổi nhỏ non nớt đã bị đưa đi giết người, sau đó trải qua vô số cuộc chém giết, kẻ yếu thì chết. Còn các trưởng lão Đạo tông tuy nghiêm khắc, nhưng đối xử với các đệ tử vẫn rất ôn hòa, chưa bao giờ dùng thủ đoạn gì nặng nề, cao lắm cũng chỉ ném vào Tư Quá Nhai để suy ngẫm thôi.
So sánh như thế, cho dù Đạo tông có đệ tử mạnh hơn Ma tông, nhưng thủ đoạn và kinh nghiệm không bằng, chỉ đánh vài chiêu thì trong lòng liền rối loạn, mất đi tánh mạng dưới tay đệ tử Ma tông.
Vì vậy mới nói, đôi khi cuộc sống tàn khốc cũng là con dao hai lưỡi, tuy sẽ tổn thương bản thân, nhưng cũng tăng năng lực thương tổn người khác.
Các trưởng lão Đạo tông nhìn cảnh chiến đấu thê thảm khiến tâm tình lãnh đạm của họ điên cuồng đau đớn.
Trước đây không lâu, những đứa trẻ đó còn ngây ngô tười với họ, mặc dù có lúc làm vài chuyện thái quái, nhưng bọn chúng… vẫn chỉ là trẻ con.
“Ma đầu, lão tử giết ngươi!” Một trưởng lão bị chọc giận, cũng không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp dùng chiêu tổn thương địch một ngàn tự hại tám trăm, để lại một vết thương sâu trên tay đại trưởng lão Ma tông.
“Tê!” Đại trưởng lão Ma tông trừng mắt – tuy rằng hắn từng đánh qua vô số trận, chịu qua rất nhiều vết thương trí mạng, nhưng nhiều năm sống an nhàn sung sướng đã làm hắn mất đi khả năng gặp nguy không loạn trước đau đớn thế này.
Đương nhiên, trưởng lão Đạo tông chém đại trưởng lão Ma tông một đao, bản thân cũng bị hắn chụp một chưởng lên ngực, cả người bay xa mấy thước, làn da ở dưới y phục nhanh chóng hiện lên dấu tay đen thùi.
“Phốc xuy –“ Trưởng lão Đạo tông lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão Cửu!” Các trưởng lão quát lớn.
Những người khác đều tiến lên, chỉ để lại một trưởng lão nhân có cơ hội rời khỏi chiến cuộc, phi thân đến bên cạnh cửu trưởng lão.
“Lão Cửu, ngươi sao rồi? Có ổn không!” Trưởng lão mặt đen sốt ruột hỏi.
Cửu trưởng lão trừng mắt, “Ngươi chạy tới đây làm gì, nhanh lên! Giết lão ma đầu kia! Như vậy ta mới – phốc xuy!” Lời còn chưa dứt, hắn đã phun một ngụm máu tươi.
“Lão Cửu! Lão Cửu!” Trưởng lão mặt đen sốt ruột kêu.
Ánh mắt tan rã của cửu trưởng lão lại có vài phần ánh sáng, giống như hồi quang phản chiếu, hắn nắm chặt tay trưởng lão mặt đen, khó khăn nói, “Giết lão ma đầu… bảo vệ Đạo tông ta… giết hắn… giết hắn thì ta chết mới nhắm mắt!”
Lời nói đứt quãng, hai mắt trợn lớn, bộ dạng cửu trưởng lão lại dữ tợn thêm vài phần!
“Được… Được!” Trưởng lão mặt đen lúc thường luôn nghiêm túc, bây giờ cũng ướt lệ hai mắt, sau đó tận mắt thấy sư đệ mình trợn mắt qua đời.
“Lão Cửu…” Trưởng lão mặt đen nghẹn ngào kêu, ánh mắt nhanh chóng nhiễm đỏ, xoay người nhảy vào cuộc chiến.
“Lão ma đầu –“ Một tiếng quát phẫn nộ vang lên, vọng lại thật lâu trên bầu trời Đạo tông.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến, giống như tiếng chim hót báo thức, đánh sâu vào từng người đang điên cuồng chiến đấu, cũng khiến họ tỉnh táo trong nháy mắt! Không nhịn được mà ngừng động tác lại –
“Kẻ nào dám giương oai ở Đạo tông ta!”
Rung động lòng người! Thực lực đỉnh cao của đại tông sư!
Lời đã nói xong nhưng tiếng vẫn chưa tan, dư âm vẫn văng vẳng vang bên tai từng người!
Lúc này, một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở phía chân trời, tuy nhỏ bé nhưng lại có thực lực chấn động trời đất, ở trong vùng trời này, không ai có thể coi thường bóng dáng đó! Rõ ràng chỉ là một màu trắng nhàn nhạt, lại như hòa cùng mây trắng trên trời cao, có thực lực mạnh mẽ khiến người khác kinh sợ!
Đó là đại tông sư – lão tổ tông Đạo tông!
Trong nháy mắt, bóng dáng đã xuất hiện trên đầu chiến trường thảm thiết, đạp gió lơ lửng, không hề dùng bất kỳ vật gì, cứ lơ lửng trên không nhìn xuống mọi người, ánh mắt cao ngạo như vị thần đang nhìn chúng sinh!
“Hừ, Ma tông?” Vị tổ tông này hình như có oán hận rất sâu với Ma tông, nhìn thấy đệ tử Ma tông một thân hắc y, lập tức khinh thường hừ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng phất một tay về phía đại trưởng lão Ma tông –
“Oành!” Trước mặt đại trưởng lão Ma tông giống như có một khối không khí đột nhiên nổ tung, dòng khí chấn động khiến đại trưởng lão Ma tông nội lực hỗn loạn, thân thể như diều đứt dây bay đi!
Tông chủ Đạo tông, các trưởng lão và những đệ tử đang rất thê thảm đều ngẩng đầu nhìn bóng dáng ấy, kích động hô, “Lão tổ tông!”
Mặc dù rất nhiều đệ tử không biết Đạo tông nhà mình lại có lão tổ tông thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng bản thân đang gặp nguy hiểm, đột nhiên lại có một người mạnh mẽ như tiên nhân từ trên trời giáng xuống… tín ngưỡng của họ đã thay đổi.
Đó là thực lực đại tông sư, đủ để bất kỳ kẻ nào phải ngưỡng mộ.
Lão tổ tông nhẹ nhàng hạ xuống đất, mũi chân điểm nhẹ, lặng yên nhìn xung quanh, trên mặt không có biểu tình gì, giống như không nhìn thấy đám hậu bối Đạo tông đang kích động khi nhìn thấy hắn.
Thật lâu sau, hắn lên tiếng, dùng giọng điệu trưởng bối trách cứ vãn bối, “Đường đường là Đạo tông, lại để Ma tông khi dễ tới mức này, còn muốn lão tổ tông ra mặt cứu vãn, các ngươi… thật là có tiền đồ! Hừ!”
Lão tổ tông bất mãn, không hề lưu tình mà trách cứ nhưng không hề làm đệ tử Đạo tông khó chịu hay không vui, có thể nói, lão tổ tông là hy vọng lớn nhất của bọn họ lúc này, người trách cứ không những không làm họ khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy an tâm.
“Lão tổ tông!” Tông chủ Đạo tông đi đến, trong mắt ngấn nước, giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, nghẹn ngào nói, “Ngài… ngài…”
Hắn vừa định hỏi “sao ngài lại xuất quan”, lão tổ tông hình như biết kế tiếp hắn định nói gì, đảo mắt qua liền khiến Tông chủ Đạo tông nghẹn lời.
Thấy Tông chủ Đạo tông không nói nữa, lão tổ tông hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Hắn xuất quan nhìn thì thanh thế rất lớn, nhưng sức mạnh thực tế cỡ nào thì tự hắn hiểu rõ.
Theo lý mà nói, sau khi hắn bế quan, vốn nên giống với mấy lão già kia, hoàn toàn chặt đứt liên lạc với bên ngoài, chuyên tâm tu luyện. Nhưng hắn từng là Tông chủ, trong lòng vẫn có một phần không buông tay được – hiện tại là lúc quan hệ Đạo tông và Ma tông căng thẳng, lỡ như Đạo tông xảy ra chuyện, mấy lão già bọn họ lại toàn bộ bế quan, trong tông không hề có một đại tông sư nào chấn thủ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì hối hận không kịp.
Vì vậy hắn để lại trong sơn động bế quan kia một cái tâm khí.
Lúc Vân Chí và các tiểu đệ tử Đạo tông tiến vào, hắn lập tức cảm nhận được, hỏi bọn họ vài câu, lại khiếp sợ phát hiện Đạo tông đã đến lúc nguy nan!
Hắn không dám chậm trễ, vội vàng cưỡng chế xuất quan, ra lệnh Vân Chí chiếu cố tốt những hi vọng mai sau của Đạo tông rồi lập tức lao đến chiến trường, lại thấy một màn thảm thiết đó.
Đương nhiên, hắn cưỡng chế xuất quan không phải không có hậu quả, tuy hiện tại nhìn thì có vẻ thực lực hắn sâu không lường được, nhưng lục phủ ngũ tạng đã bị thương rất nặng, sau trận chiến này không biết bao lâu mới hồi phục được.
Đương nhiên, với lão tổ tông, tự mình bị thương là chuyện nhỏ, chỉ cần Đạo tông có thể bình yên vô sự, cho dù trả giá là tính mạng thì cũng xứng đáng.
Chẳng qua, hắn bị thương, thực lực đã giảm nhiều, đối phó với đỉnh tông sư tuy không phải khó khăn nhưng vẫn mất một ít tinh lực, nên biết nếu dựa theo thực lực thật sự của hắn, một đỉnh tông sư cỏn con, hắn có thể kết thúc dễ dàng. Vừa rồi đánh bay đại trưởng lão Ma tông, ngoại trừ cho Ma tông một lời cảnh cáo, cũng là thừa dịp đại trưởng lão Ma tông còn đang ngạc nhiên thôi.
Nhưng hắn thật sự lo lắng không phải là đại trưởng lão Ma tông đỉnh tông sư đã bị thương nặng kia, mà xung quanh vẫn còn đại tông sư Ma tông ẩn nấp! Nếu thật sự như thế, bản thân tuyệt đối không nắm chắc thắng lợi!
Đó cũng là lý do hắn không để Tông chủ Đạo tông nói hết, nếu chuyện hắn cưỡng chế xuất quan không bị lộ ra trước những đại tông sư đang ẩn nấp, nói không chừng có thể uy hiếp họ mà khiến họ chủ động rời đi!
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của hắn không sai, thật sự có một đại tông sư Ma tông đang âm thầm quan sát –
“Không thể tin được lão tổ tông lại vì tồn vong của Đạo tông mà không để ý cả tính mạng, cưỡng chế xuất quan thật khiến người khác khâm phục… khâm phục a!” Lời nói thì khen tặng nhưng nghe vào tai lại đầy châm chọc và trêu tức.
Rất nhanh, người lên tiếng đã lộ mặt.
Đó là một nam tử toàn thân bị phủ trong bóng tối, chỉ lộ ra khuôn mặt khiến người khác giật mình. Hắn mặc một thân hắc y, trong lúc bước đi có một loại ánh sáng màu bạc kỳ dị, mà chỗ vạt áo bay cao có thêu hoa văn màu vàng, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tóc của hắn rất dài, ước chừng dài tới bắp chân, lúc này đang kỳ quái bay lượn xung quanh hắn, nhẹ nhàng đung đưa tựa như có sinh mệnh. Tai hắn có đeo một vật trang sức, nhìn không ra chất liệu nhưng lại có cảm giác hoa lệ không tả nổi.
Hắn từ bóng tối đi ra, vậy mà lại bước trên không mà đến, bàn chân cách mặt đất tầm một thước, dưới chân giống như có một bậc thang vô hình để hắn bước xuống từng bước, đảo mắt mỉm cười với lão tổ tông Đạo tông cách đó không xa.
Người này đột ngột xuất hiện lại khiến tất cả người Đạo tông kinh ngạc!
Đạp không lăng phong xem như đại diện cho cảnh giới đại tông sư, người này có thể làm được có nghĩa là một đại tông sư, nhưng mà… nhưng mà đại tông sư này… hình như quá trẻ!
Nói tới tuổi, đừng nói là đại tông sư, cho dù là tông sư cũng có chút khó tin! Nhưng mà dạng người thiên tài kinh người như vậy thật sự có trên đời, đang xuất hiện trước mặt bọn họ!
Vì thế, rất nhiều người nghĩ lệch đi, cho rằng đại tông sư này có nghiên cứu thuật trú nhan, rành rành đã lớn tuổi nhưng lại dùng bộ dạng tuấn tú mê hoặc lòng người.
Chỉ là sự thật không phải như họ tưởng tượng, người này không nghiên cứu trú nhan gì hết, mà tuổi của hắn vốn là như thế!
Lúc này, đại trưởng lão Ma tông bị lão tổ tông Đạo tông đánh bay đang đè lại ngực, chịu đựng đau đớn toàn thân, đi tới bên người nam tử, cúi đầu, cung kính gọi, “Chủ thượng.” Trong giọng nói mang theo vài phần hổ thẹn, lý do dĩ nhiên vì bản thân tấn công Đạo tông lâu vậy nhưng chưa thành công.
Đại trưởng lão Ma tông vừa hô xong, đệ tử Ma tông cũng tỉnh táo lại, một giây trước còn giết người như ngóe, giây sau lập tức xoay người hô, “Chủ thượng!”
Người được tất cả Ma tông gọi là chủ thượng dĩ nhiên là ca ca Lâu Thập Tam – Lâu Mạc Bạch!
Chủ thượng? Vài vị trưởng lão Đạo tông ngạc nhiên, nhịn không được suy đoán, hắc y nam nhân này chẳng lẽ là…
Bọn họ vẫn còn nghi ngờ, nhưng lão tổ tông Đạo tông đã khẳng định sự thật, vừa bị đối phương vạch trần việc cưỡng chế xuất quan, hơn nữa bị nội thương là thật, sắc mặt lão tổ tông trở nên khó coi, liền lạnh giọng giễu cợt, “Thật không ngờ, Tông chủ Ma tông lại là một đứa nít ranh miệng còn hôi sữa, chắc ngươi là được ma huyết truyền thừa chứ gì.”
Nghe thấy hắn không chút kiêng nể nhắc tới ma huyết truyền thừa, Lâu Mạc Bạch nổi lên một chút lãnh ý, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài, vẫn thản nhiên mỉm cười, nụ cười tà tứ trêu người, giống như chẳng hề tức giận vì lão tổ tông Đạo tông gọi hắn là nít ranh.
Nhưng Lâu Mạc Bạch cũng không phải một người thích bị đánh, rất nhanh hắn đã châm chọc lại, “Tiền bối bị nội thương hành hạ vậy mà miệng lưỡi vẫn rất lợi hại, thật sự là làm vãn bối bội phục vô cùng a.”
Miệng hắn nói bội phục, cằm lại hơi nâng lên, ánh mắt nhìn lão tổ tông đầy khinh miệt.
Trong mắt hắn, thực lực đại diện mọi thứ, tuy lão già này thực lực mạnh mẽ nhưng bây giờ bị nội thương nặng như vậy, vốn không chịu được lâu, dĩ nhiên hắn chẳng để lão già này vào mắt, tuy rằng lão cũng có thực lực đại tông sư.
Sắc mặt lão tổ tông Đạo tông lập tức lúc trắng lúc xanh – mấy chữ “miệng lưỡi lợi hại” kia nghe thật chói tai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.