Chương 137: Xuyên Tim
Cơ Sóc
22/09/2016
“Tiểu tử ngươi!” Lão tổ tông lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Lâu Mạc Bạch!
Chỉ là vẻ mặt này không xuất hiện quá lâu, rất nhanh hắn đã điều chỉnh tốt tâm trạng, nuốt xuống tức giận với cái giọng điệu đủ khiến hắn nội thương hộc máu kia, vẻ giận dữ trong mắt cũng dần dần tản đi.
Sự giận dữ khi nãy cứ như ảo giác xuất hiện trong thời gian ngắn, hiện tại hắn đã bình tĩnh lại, mà mấy lời nói của Lâu Mạc Bạch chỉ là gió thoảng, hắn chẳng để vào mắt.
Lâu Mạc Bạch nhìn vẻ mặt lão tổ tông Đạo tông, hơi nhướng mi – quả nhiên là lão hồ li, tốc độ điều chỉnh cảm xúc lại nhanh như vậy, đến cả hắn cũng có chút kinh ngạc.
Lão tổ tông Đạo tông lạnh mặt, cảm xúc ở đáy mắt đều bị băng tuyết bao phủ, giọng nói của hắn cứ như có chứa hàn khí, khiến người ta sởn tóc gáy, “Tuy nói Đạo tông bọn ta và Ma tông ngươi kết thù đã lâu, nhưng bọn ta tuyệt đối không giậu đổ bìm leo, mỗi lần chiến tranh, bọn ta đều quang minh chính đại mà chiến đấu. Tiểu tử, tuy ngươi là Tông chủ Ma tông, nhưng không có nghĩa ngươi sẽ tùy tiện phá hỏng quy củ này chứ? Không bằng hôm nay các ngươi rút lui, lão phu dĩ nhiên sẽ ghi nhớ phần lưu tình này.”
Hắn biết rõ, mình đã bị nội thương, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thời gian một nén nhang trước mặt tiểu tử này, vì vậy nếu muốn hắn đánh đuổi Ma tông như đã nói là chuyện không có khả năng. Cho nên hắn không thể không dùng luật lệ Đạo tông âm thầm tuân thủ nhiều năm nay, nói cách khác, chỉ sợ Đạo tông khó tránh khỏi kiếp số hôm nay!
Nói thật, lấy vai vế như hắn mà lại nói chuyện với Lâu Mạc Bạch như vậy có thể xem như là chịu thua rồi, nếu là lúc trước, dù cho chết trận hắn cũng tuyệt đối không nói những lời đó, đây hoàn toàn là vũ nhục!
Chỉ là, hắn có thể chết trận, nhưng vãn bối Đạo tông nhiều như vậy, họ không thể chết vì cố chấp của hắn.
Vô tình, lão tổ tông đã lộ ra vẻ già nua khô cạn của mình, giống như đã dùng hết sức lực trong người, lộ ra tức giận và không cam lòng.
Đáng tiếc, Lâu Mạc Bạch cũng không bỏ qua cho lão tổ tông, hắn hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói, “Ngươi muốn đặt phần lưu tình của ta trong lòng? Vậy có nghĩa là ngươi thiếu ta một cái ân tình sao?”
Hắn trêu tức nhìn lão tổ tông Đạo tông, giống như đang xem một chuyện cười động trời –
Ma tông và Đạo tông là kẻ thù từ khi sinh ra, xung khắc nhau như nước với lửa, mà lão tổ tông Đạo tông lại nói sẽ thiếu Tông chủ Ma tông một cái ân tình? Đây không phải chuyện cười thì là gì?
Vẻ mặt giả vờ lạnh băng của lão tổ tông Đạo tông thiếu chút nữa bị phá hỏng.
Lâu Mạc Bạch cũng không quan tâm vẻ mặt của lão già đó, vẫn nói tiếp, “Mà cái điều lệ mà ngươi nói đó, sao trước giờ ta chưa hề nghe qua? Người dụng binh quyết thắng bại là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mà bọn ta cũng không giậu đổ bìm leo, chỉ là tìm đúng thời cơ mà thôi.” Còn các ngươi, coi như xui xẻo đi.
Lão tổ tông Đạo tông không nhịn được nữa, đột nhiên hắn giẫm một bước lên mặt đất, ba thước xung quanh đều bị phá vỡ, hắn trừng mắt nhìn Lâu Mạc Bạch, gằn từng tiếng, “Tiểu tử ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Lâu Mạc Bạch mỉm cười, vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhưng thái độ của hắn khiến lão tổ tông Đạo tông càng giận hơn, cao giọng quát, “Tiểu tử, cho dù ngươi là đại tông sư cũng đừng cuồng vọng như thế, Đạo tông ta không phải chỉ có ta là đại tông sư!”
“Vậy bảo bọn hắn xuất hiện đi.” Lâu Mạc Bạch nhẹ nhàng cười nói, vén sợi tóc ra sau, theo động tác của hắn, ba nghìn sợi tóc đen sau đầu nhẹ nhàng lay động.
Lão tổ tông Đạo tông nhất thời nghẹn lời – lời nói của hắn cũng không chắc chắn, chẳng qua là hắn không cam lòng nên muốn uy hiếp một chút thôi. Mấy lão già kia bế quan là tử quan, không hề để lại tia tinh thần giống hắn, muốn gọi bọn họ đi ra có thể xem là khó như lên trời.
“Hôm nay ngươi nhất định đẩy Đạo tông ta đến đường chết?” Lão tổ tông cứng rắn hỏi.
Lâu Mạc Bạch hơi gật đầu, không chút lưu tình trả lời, “Dĩ nhiên.”
“Như vậy —“ Khí thể của lão tổ tông đột nhiên dâng cao, hắn nhìn Lâu Mạc Bạch, gằn từng tiếng, “Hôm nay, lão phu dù liều cái mạng này cũng muốn giết ngươi!”
Lâu Mạc Bạch phất tay áo, khom người, nở nụ cười ôn hòa, “Xin cứ tự nhiên.”
Lão tổ tông lập tức nhún người phi thân, tập trung chân khí vào bàn tay, một chưởng đánh xuống thật kinh thiên động địa! Người xung quanh, cho dù là Đạo tông hay Ma tông đều bị đánh văng ra, chân khí trong cơ thể cũng liên tục quay cuồng, vài người còn phun ra máu tươi.
Mọi người nhất thời hoảng sợ nhìn về lão tổ tông Đạo tông không hề mơ hồ, ngược lại tràn đầy thực lực mạnh mẽ, trong lòng nghĩ đến – chẳng lẽ đây là cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết, cảnh giới đại tông sư, thật sự là… quá mạnh!
Tuy rằng trong lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng bọn họ cũng không dám nán lại lâu, mặc kệ khi nãy có đang đánh nhau hay không đều liên tục lui ra khỏi chỗ đó, ở phía xa nhìn trận quyết đấu kinh thiên động địa!
Trong nháy mắt, chiến trường trở nên yên tĩnh, mà bóng dáng lão tổ tông Đạo tông và Lâu Mạc Bạch cũng lộ ra!
Ngay lúc lão tổ tông Đạo tông đánh một chưởng tới, tay phải của Lâu Mạc Bạch cũng vẽ hình một nửa vòng tròn, ống tay áo màu đen theo động tác của hắn âm thầm phác họa thành một dấu hiệu. Trong nháy mắt, tay hắn nắm thành quyền, điểm nhẹ mũi chân một chút, cả người liền bay lên trời giống như giao long xuất thế, mang theo khí thế có thể xuyên thủng mây xanh, gió lốc nổi lên thành một quyền đánh vào chưởng của lão tổ tông Đạo tông!
Một chiêu này tuy Lâu Mạc Bạch chưa ra hết sức nhưng cũng đã dùng bảy phần. Vậy mà một chưởng lão tổ tông lại không hề rơi vào thế hạ phong!
Lão già này thật sự trải qua trăm trận chiến, Lâu Mạc Bạch âm thầm nói.
Cao thủ quyết đấu, chỉ trong khoảnh khắc.
Hai người chạm nhau một chút, rất nhanh đã tách ra nhưng hai bên đều hiểu rõ thực lực đối phương.
Hiện tại, Lâu Mạc Bạch mới phát hiện nguyên nhân thật sự vì sao lão tổ tông Đạo tông chống lại bảy phần thực lực của mình vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
Không ngờ, lão tổ tông này vì muốn giết Lâu Mạc Bạch mà dùng cách thiêu đốt nội lực, nên biết, thiêu đốt nội lực tuy rằng lợi hại, có thể bùng phát sức mạnh trong nháy mắt nhưng không thể hồi phục trong thời gian ngắn, sau trận quyết đấu này, lão tổ tông Đạo tông sẽ rớt khỏi cảnh giới đại tông sư là chuyện chắc chắn.
Nếu lão tổ tông rớt khỏi cảnh giới đại tông sư, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể đột phá lần nữa. Cái giá như vậy sao không đau thương được?
Hơn nữa, thời gian hai người quyết đấu càng lâu, dẫn đến nội lực lão tổ tông tiêu hao càng nhiều, nếu thật sự vượt qua giới hạn, chỉ sợ hắn sẽ hóa thành tro trong nháy mắt, ngay cả thi thể cũng không còn.
Thực lực mạnh mẽ đều cần trả giá lớn.
Trong lúc vô tình, Lâu Mạc Bạch sinh ra một chút khâm phục với lão tổ tông Đạo tông – Tuy lão già này khiến người ta chán ghét, nhưng trái tim mạnh mẽ và liều lĩnh vì Đạo tông quả thật khiến người ta khâm phục!
Nhưng mà, hắn khâm phục lão già này là một chuyện, hắn tha cho lão lại là một chuyện khác.
Hắn sẽ vì khâm phục mà không giết chết lão, để cho Đạo tông đang bị tổn thương một cơ hội sao?
Đáp án rất rõ ràng – Không.
“Xem ra ta phải dùng hết sức rồi.” Lâu Mạc Bạch lẳng lặng đứng giữa không trung, nhẹ nhàng cười.
Rất nhanh sau đó, hắn nâng hai tay lên, kết thành một dấu hiệu kỳ quái, trong miệng lầm bầm gì đó, không biết đang nói điều gì.
Nhưng hiển nhiên, cái dấu tay kia khiến lão tổ tông Đạo tông lập tức trắng mặt – thật không ngờ, tiểu tử này lại có thiên phú mạnh như thế, hoàn toàn kế thừa được truyền thừa ma huyết! Nên biết, ở Ma tông, người có thể hoàn toàn kế thừa được truyền thừa ma huyết đã không còn xuất hiện trong trăm năm qua!
Sư phụ đã đi về cõi tiên của lão tổ tông từng nói, nếu Ma tông xuất hiện người hoàn toàn kế thừa ma huyết, vậy cũng có nghĩa là tận thế của Đạo tông đã đến.
Đạo tông cũng từng có truyền thừa, nhưng vì bên trong tông có phản đồ đã cắt đứt truyền thừa. May mà truyền thừa của Ma tông vẫn chưa có ai hoàn toàn kế thừa được, vì vậy mới có thế cục ngang nhau như bấy lâu, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người như thế…
Lão tổ tông Đạo tông nhất thời cảm thấy tuyệt vọng – chẳng lẽ trời cao thật sự muốn tiêu diệt Đạo tông ta?
Hắn thở dài rồi nhìn lên trời, giống như thấy được gương mặt mỉm cười an ổn của sư phụ.
Hắn khẽ nói trong lòng, sư phụ, thật có lỗi, đồ nhi phụ lòng người rồi.
Hắn cũng không ngăn cản động tác mở ra truyền thừa ma huyết của Lâu Mạc Bạch, bởi vì hắn biết rõ, từ khi cái dấu kia được tạo thành thì truyền thừa ma huyết đã bắt đầu, bây giờ mình vốn không thể lại gần hắn, dù xông lên cũng chỉ vô dụng thôi.
Rất nhanh, xung quanh Lâu Mạc Bạch nổi lên một vài tia hắc ám, chúng bay lượn xung quanh Lâu Mạc Bạch giống như những đứa bé thân thiết. Không quá lâu sau, tia hắc ám kia hợp vào thân thể Lâu Mạc Bạch, mà trên làn da hắn cũng nổi lên trận đồ che kín hết nửa người.
Chẳng qua vì quần áo nên chỉ nhìn được trận đồ lộ ra từ cổ hắn.
Một nửa gương mặt tuyệt mỹ kinh thiên động địa kia giờ đã xuất hiện trận đồ, yêu dị không tả nổi, cũng mỹ lệ khiến người ta run sợ.
Lâu Mạc Bạch chậm rãi nâng mắt, đôi mắt xinh đẹp như ngọc sáng lúc này tràn ngập màu đen.
Hiện tại hắn mạnh mẽ như thần.
Lão tổ tông Đạo tông không hề phản kháng đã bị một chưởng của Lâu Mạc Bạch đánh bay ra xa, hắn ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão tổ tông!” Một bóng người màu trắng bay ra, đón người lão tổ tông.
Nhưng ngay sau đó, một cây đao lại xuyên qua tim lão tổ tông.
Chỉ là vẻ mặt này không xuất hiện quá lâu, rất nhanh hắn đã điều chỉnh tốt tâm trạng, nuốt xuống tức giận với cái giọng điệu đủ khiến hắn nội thương hộc máu kia, vẻ giận dữ trong mắt cũng dần dần tản đi.
Sự giận dữ khi nãy cứ như ảo giác xuất hiện trong thời gian ngắn, hiện tại hắn đã bình tĩnh lại, mà mấy lời nói của Lâu Mạc Bạch chỉ là gió thoảng, hắn chẳng để vào mắt.
Lâu Mạc Bạch nhìn vẻ mặt lão tổ tông Đạo tông, hơi nhướng mi – quả nhiên là lão hồ li, tốc độ điều chỉnh cảm xúc lại nhanh như vậy, đến cả hắn cũng có chút kinh ngạc.
Lão tổ tông Đạo tông lạnh mặt, cảm xúc ở đáy mắt đều bị băng tuyết bao phủ, giọng nói của hắn cứ như có chứa hàn khí, khiến người ta sởn tóc gáy, “Tuy nói Đạo tông bọn ta và Ma tông ngươi kết thù đã lâu, nhưng bọn ta tuyệt đối không giậu đổ bìm leo, mỗi lần chiến tranh, bọn ta đều quang minh chính đại mà chiến đấu. Tiểu tử, tuy ngươi là Tông chủ Ma tông, nhưng không có nghĩa ngươi sẽ tùy tiện phá hỏng quy củ này chứ? Không bằng hôm nay các ngươi rút lui, lão phu dĩ nhiên sẽ ghi nhớ phần lưu tình này.”
Hắn biết rõ, mình đã bị nội thương, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thời gian một nén nhang trước mặt tiểu tử này, vì vậy nếu muốn hắn đánh đuổi Ma tông như đã nói là chuyện không có khả năng. Cho nên hắn không thể không dùng luật lệ Đạo tông âm thầm tuân thủ nhiều năm nay, nói cách khác, chỉ sợ Đạo tông khó tránh khỏi kiếp số hôm nay!
Nói thật, lấy vai vế như hắn mà lại nói chuyện với Lâu Mạc Bạch như vậy có thể xem như là chịu thua rồi, nếu là lúc trước, dù cho chết trận hắn cũng tuyệt đối không nói những lời đó, đây hoàn toàn là vũ nhục!
Chỉ là, hắn có thể chết trận, nhưng vãn bối Đạo tông nhiều như vậy, họ không thể chết vì cố chấp của hắn.
Vô tình, lão tổ tông đã lộ ra vẻ già nua khô cạn của mình, giống như đã dùng hết sức lực trong người, lộ ra tức giận và không cam lòng.
Đáng tiếc, Lâu Mạc Bạch cũng không bỏ qua cho lão tổ tông, hắn hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói, “Ngươi muốn đặt phần lưu tình của ta trong lòng? Vậy có nghĩa là ngươi thiếu ta một cái ân tình sao?”
Hắn trêu tức nhìn lão tổ tông Đạo tông, giống như đang xem một chuyện cười động trời –
Ma tông và Đạo tông là kẻ thù từ khi sinh ra, xung khắc nhau như nước với lửa, mà lão tổ tông Đạo tông lại nói sẽ thiếu Tông chủ Ma tông một cái ân tình? Đây không phải chuyện cười thì là gì?
Vẻ mặt giả vờ lạnh băng của lão tổ tông Đạo tông thiếu chút nữa bị phá hỏng.
Lâu Mạc Bạch cũng không quan tâm vẻ mặt của lão già đó, vẫn nói tiếp, “Mà cái điều lệ mà ngươi nói đó, sao trước giờ ta chưa hề nghe qua? Người dụng binh quyết thắng bại là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mà bọn ta cũng không giậu đổ bìm leo, chỉ là tìm đúng thời cơ mà thôi.” Còn các ngươi, coi như xui xẻo đi.
Lão tổ tông Đạo tông không nhịn được nữa, đột nhiên hắn giẫm một bước lên mặt đất, ba thước xung quanh đều bị phá vỡ, hắn trừng mắt nhìn Lâu Mạc Bạch, gằn từng tiếng, “Tiểu tử ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Lâu Mạc Bạch mỉm cười, vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhưng thái độ của hắn khiến lão tổ tông Đạo tông càng giận hơn, cao giọng quát, “Tiểu tử, cho dù ngươi là đại tông sư cũng đừng cuồng vọng như thế, Đạo tông ta không phải chỉ có ta là đại tông sư!”
“Vậy bảo bọn hắn xuất hiện đi.” Lâu Mạc Bạch nhẹ nhàng cười nói, vén sợi tóc ra sau, theo động tác của hắn, ba nghìn sợi tóc đen sau đầu nhẹ nhàng lay động.
Lão tổ tông Đạo tông nhất thời nghẹn lời – lời nói của hắn cũng không chắc chắn, chẳng qua là hắn không cam lòng nên muốn uy hiếp một chút thôi. Mấy lão già kia bế quan là tử quan, không hề để lại tia tinh thần giống hắn, muốn gọi bọn họ đi ra có thể xem là khó như lên trời.
“Hôm nay ngươi nhất định đẩy Đạo tông ta đến đường chết?” Lão tổ tông cứng rắn hỏi.
Lâu Mạc Bạch hơi gật đầu, không chút lưu tình trả lời, “Dĩ nhiên.”
“Như vậy —“ Khí thể của lão tổ tông đột nhiên dâng cao, hắn nhìn Lâu Mạc Bạch, gằn từng tiếng, “Hôm nay, lão phu dù liều cái mạng này cũng muốn giết ngươi!”
Lâu Mạc Bạch phất tay áo, khom người, nở nụ cười ôn hòa, “Xin cứ tự nhiên.”
Lão tổ tông lập tức nhún người phi thân, tập trung chân khí vào bàn tay, một chưởng đánh xuống thật kinh thiên động địa! Người xung quanh, cho dù là Đạo tông hay Ma tông đều bị đánh văng ra, chân khí trong cơ thể cũng liên tục quay cuồng, vài người còn phun ra máu tươi.
Mọi người nhất thời hoảng sợ nhìn về lão tổ tông Đạo tông không hề mơ hồ, ngược lại tràn đầy thực lực mạnh mẽ, trong lòng nghĩ đến – chẳng lẽ đây là cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết, cảnh giới đại tông sư, thật sự là… quá mạnh!
Tuy rằng trong lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng bọn họ cũng không dám nán lại lâu, mặc kệ khi nãy có đang đánh nhau hay không đều liên tục lui ra khỏi chỗ đó, ở phía xa nhìn trận quyết đấu kinh thiên động địa!
Trong nháy mắt, chiến trường trở nên yên tĩnh, mà bóng dáng lão tổ tông Đạo tông và Lâu Mạc Bạch cũng lộ ra!
Ngay lúc lão tổ tông Đạo tông đánh một chưởng tới, tay phải của Lâu Mạc Bạch cũng vẽ hình một nửa vòng tròn, ống tay áo màu đen theo động tác của hắn âm thầm phác họa thành một dấu hiệu. Trong nháy mắt, tay hắn nắm thành quyền, điểm nhẹ mũi chân một chút, cả người liền bay lên trời giống như giao long xuất thế, mang theo khí thế có thể xuyên thủng mây xanh, gió lốc nổi lên thành một quyền đánh vào chưởng của lão tổ tông Đạo tông!
Một chiêu này tuy Lâu Mạc Bạch chưa ra hết sức nhưng cũng đã dùng bảy phần. Vậy mà một chưởng lão tổ tông lại không hề rơi vào thế hạ phong!
Lão già này thật sự trải qua trăm trận chiến, Lâu Mạc Bạch âm thầm nói.
Cao thủ quyết đấu, chỉ trong khoảnh khắc.
Hai người chạm nhau một chút, rất nhanh đã tách ra nhưng hai bên đều hiểu rõ thực lực đối phương.
Hiện tại, Lâu Mạc Bạch mới phát hiện nguyên nhân thật sự vì sao lão tổ tông Đạo tông chống lại bảy phần thực lực của mình vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
Không ngờ, lão tổ tông này vì muốn giết Lâu Mạc Bạch mà dùng cách thiêu đốt nội lực, nên biết, thiêu đốt nội lực tuy rằng lợi hại, có thể bùng phát sức mạnh trong nháy mắt nhưng không thể hồi phục trong thời gian ngắn, sau trận quyết đấu này, lão tổ tông Đạo tông sẽ rớt khỏi cảnh giới đại tông sư là chuyện chắc chắn.
Nếu lão tổ tông rớt khỏi cảnh giới đại tông sư, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể đột phá lần nữa. Cái giá như vậy sao không đau thương được?
Hơn nữa, thời gian hai người quyết đấu càng lâu, dẫn đến nội lực lão tổ tông tiêu hao càng nhiều, nếu thật sự vượt qua giới hạn, chỉ sợ hắn sẽ hóa thành tro trong nháy mắt, ngay cả thi thể cũng không còn.
Thực lực mạnh mẽ đều cần trả giá lớn.
Trong lúc vô tình, Lâu Mạc Bạch sinh ra một chút khâm phục với lão tổ tông Đạo tông – Tuy lão già này khiến người ta chán ghét, nhưng trái tim mạnh mẽ và liều lĩnh vì Đạo tông quả thật khiến người ta khâm phục!
Nhưng mà, hắn khâm phục lão già này là một chuyện, hắn tha cho lão lại là một chuyện khác.
Hắn sẽ vì khâm phục mà không giết chết lão, để cho Đạo tông đang bị tổn thương một cơ hội sao?
Đáp án rất rõ ràng – Không.
“Xem ra ta phải dùng hết sức rồi.” Lâu Mạc Bạch lẳng lặng đứng giữa không trung, nhẹ nhàng cười.
Rất nhanh sau đó, hắn nâng hai tay lên, kết thành một dấu hiệu kỳ quái, trong miệng lầm bầm gì đó, không biết đang nói điều gì.
Nhưng hiển nhiên, cái dấu tay kia khiến lão tổ tông Đạo tông lập tức trắng mặt – thật không ngờ, tiểu tử này lại có thiên phú mạnh như thế, hoàn toàn kế thừa được truyền thừa ma huyết! Nên biết, ở Ma tông, người có thể hoàn toàn kế thừa được truyền thừa ma huyết đã không còn xuất hiện trong trăm năm qua!
Sư phụ đã đi về cõi tiên của lão tổ tông từng nói, nếu Ma tông xuất hiện người hoàn toàn kế thừa ma huyết, vậy cũng có nghĩa là tận thế của Đạo tông đã đến.
Đạo tông cũng từng có truyền thừa, nhưng vì bên trong tông có phản đồ đã cắt đứt truyền thừa. May mà truyền thừa của Ma tông vẫn chưa có ai hoàn toàn kế thừa được, vì vậy mới có thế cục ngang nhau như bấy lâu, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người như thế…
Lão tổ tông Đạo tông nhất thời cảm thấy tuyệt vọng – chẳng lẽ trời cao thật sự muốn tiêu diệt Đạo tông ta?
Hắn thở dài rồi nhìn lên trời, giống như thấy được gương mặt mỉm cười an ổn của sư phụ.
Hắn khẽ nói trong lòng, sư phụ, thật có lỗi, đồ nhi phụ lòng người rồi.
Hắn cũng không ngăn cản động tác mở ra truyền thừa ma huyết của Lâu Mạc Bạch, bởi vì hắn biết rõ, từ khi cái dấu kia được tạo thành thì truyền thừa ma huyết đã bắt đầu, bây giờ mình vốn không thể lại gần hắn, dù xông lên cũng chỉ vô dụng thôi.
Rất nhanh, xung quanh Lâu Mạc Bạch nổi lên một vài tia hắc ám, chúng bay lượn xung quanh Lâu Mạc Bạch giống như những đứa bé thân thiết. Không quá lâu sau, tia hắc ám kia hợp vào thân thể Lâu Mạc Bạch, mà trên làn da hắn cũng nổi lên trận đồ che kín hết nửa người.
Chẳng qua vì quần áo nên chỉ nhìn được trận đồ lộ ra từ cổ hắn.
Một nửa gương mặt tuyệt mỹ kinh thiên động địa kia giờ đã xuất hiện trận đồ, yêu dị không tả nổi, cũng mỹ lệ khiến người ta run sợ.
Lâu Mạc Bạch chậm rãi nâng mắt, đôi mắt xinh đẹp như ngọc sáng lúc này tràn ngập màu đen.
Hiện tại hắn mạnh mẽ như thần.
Lão tổ tông Đạo tông không hề phản kháng đã bị một chưởng của Lâu Mạc Bạch đánh bay ra xa, hắn ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão tổ tông!” Một bóng người màu trắng bay ra, đón người lão tổ tông.
Nhưng ngay sau đó, một cây đao lại xuyên qua tim lão tổ tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.