Chương 16:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Nhưng thế cũng không được, mình không được ngoại tình!
Yến Trà cắn răng, Ẩn An Lê càng ngày càng sáp lại gần. Cậu không nhịn được, trực tiếp dùng sức đẩy Ẩn An Lê: "Không! Không được, tôi không phải bê đê!"
Sau khi hô hào từ chối, Yến Trà trực tiếp bị dồn vào góc tường, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu nhớ tới mình trong kiếp trước. Vì cơ thể khác biệt người bình thường, cộng thêm dậy thì sớm, cậu là một người vô cùng nhạy cảm. Ngay từ lần đầu tiên xuất tinh trong mơ, tỉnh dậy cậu đã biết xu hướng tính dục của mình.
Nhưng Yến Trà không dám nói cho cha mẹ, cậu biết rõ gia đình mình cổ hủ đến nhường nào. Đến cả người mẹ làm tròn bổn phận của cậu muốn về quê còn phải xem ngày hoàng đạo, chú ý tập tục, một người có cơ thể dị dạng như cậu chưa bị vứt bỏ, được nuôi lớn đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Kể từ sau khi Yến Trà có em trai, cha mẹ gần như chưa bao giờ hỏi Yến Trà chuyện khám sức khỏe định kì mỗi năm. Mỗi khi gọi điện thoại nói chuyện, họ đều giục Yến Trà tìm một cô gái để yêu đương, kết hôn sớm một chút.
Yến Trà có hận cha mẹ mình không? Cậu chẳng hận tí nào, cha mẹ chỉ là những người nông dân, đến mặt chữ cũng không nhận được, họ đã làm những gì tốt nhất có thể rồi. Người không có dũng khí nhìn thẳng vào bộ phận mọc thừa ra là chính cậu.
Yến Trà muốn ngắt dòng suy nghĩ miên man của bản thân lại, nhưng cậu không tài nào kiểm soát được. Điều ấy cũng giống như việc dù cậu thanh tâm ít ham muốn đến mấy cũng không thể kiểm soát việc mình có ham muốn vào ban đêm vậy.
Cảm giác chua xót phun trào trên mắt và mũi, nước mắt không thể dừng lại, tuôn ào ào ra khỏi hốc mắt.
A a a a, bẽ mặt, bẽ mặt, bẽ mặt...
"Roẹt, roẹt..." Thịt mềm ấm áp dán lên mặt Yến Trà, liếm láp từng giọt từng giọt một.
Vài lọn tóc lướt qua chóp mũi Yến Trà, Yến Trà ngơ ngác mở to mắt, Yến Trà hoàn toàn choáng váng.
Động tác của Ẩn An Lê rất đỗi dịu dàng, hệt như đang liếm láp hương mật quý giá nào đó vậy. Sau khi Yến Trà được an ủi, dần bình tĩnh lại, anh ấy hà hơi, ậm ờ nói với nói với Yến Trà: "Tôi cũng có phải bê đê đâu, không bê đê cũng không sao cả."
Giải thích xong, Ẩn An Lê lại bắt đầu tiếp tục dựa vào người Yến Trà liếm láp. Yến Trà chóng mặt bị thái độ nghiêm túc của Ẩn An Lê thuyết phục.
Anh ấy không phải bê đê, mình cũng không phải bê đê, vậy nên... Vậy nên đây là tiếp xúc cơ thể bình thường à?
Cái lưỡi mềm ướt át chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt trên gò má đẫm nước mắt nóng bỏng, Ẩn An Lê không hôn môi Yến Trà mà chỉ lởn vởn ở khu vực nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Yến Trà từ từ bình tĩnh lại, không chống cự cảm giác che chở giống như người tình mà Ẩn An Lê mang lại cho mình vào giờ phút này. Đây là lần đầu tiên mà cậu trải nghiệm cảm giác này, mà không khéo đây cũng là lần cuối cùng cũng nên.
Yến Trà cắn răng, Ẩn An Lê càng ngày càng sáp lại gần. Cậu không nhịn được, trực tiếp dùng sức đẩy Ẩn An Lê: "Không! Không được, tôi không phải bê đê!"
Sau khi hô hào từ chối, Yến Trà trực tiếp bị dồn vào góc tường, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu nhớ tới mình trong kiếp trước. Vì cơ thể khác biệt người bình thường, cộng thêm dậy thì sớm, cậu là một người vô cùng nhạy cảm. Ngay từ lần đầu tiên xuất tinh trong mơ, tỉnh dậy cậu đã biết xu hướng tính dục của mình.
Nhưng Yến Trà không dám nói cho cha mẹ, cậu biết rõ gia đình mình cổ hủ đến nhường nào. Đến cả người mẹ làm tròn bổn phận của cậu muốn về quê còn phải xem ngày hoàng đạo, chú ý tập tục, một người có cơ thể dị dạng như cậu chưa bị vứt bỏ, được nuôi lớn đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Kể từ sau khi Yến Trà có em trai, cha mẹ gần như chưa bao giờ hỏi Yến Trà chuyện khám sức khỏe định kì mỗi năm. Mỗi khi gọi điện thoại nói chuyện, họ đều giục Yến Trà tìm một cô gái để yêu đương, kết hôn sớm một chút.
Yến Trà có hận cha mẹ mình không? Cậu chẳng hận tí nào, cha mẹ chỉ là những người nông dân, đến mặt chữ cũng không nhận được, họ đã làm những gì tốt nhất có thể rồi. Người không có dũng khí nhìn thẳng vào bộ phận mọc thừa ra là chính cậu.
Yến Trà muốn ngắt dòng suy nghĩ miên man của bản thân lại, nhưng cậu không tài nào kiểm soát được. Điều ấy cũng giống như việc dù cậu thanh tâm ít ham muốn đến mấy cũng không thể kiểm soát việc mình có ham muốn vào ban đêm vậy.
Cảm giác chua xót phun trào trên mắt và mũi, nước mắt không thể dừng lại, tuôn ào ào ra khỏi hốc mắt.
A a a a, bẽ mặt, bẽ mặt, bẽ mặt...
"Roẹt, roẹt..." Thịt mềm ấm áp dán lên mặt Yến Trà, liếm láp từng giọt từng giọt một.
Vài lọn tóc lướt qua chóp mũi Yến Trà, Yến Trà ngơ ngác mở to mắt, Yến Trà hoàn toàn choáng váng.
Động tác của Ẩn An Lê rất đỗi dịu dàng, hệt như đang liếm láp hương mật quý giá nào đó vậy. Sau khi Yến Trà được an ủi, dần bình tĩnh lại, anh ấy hà hơi, ậm ờ nói với nói với Yến Trà: "Tôi cũng có phải bê đê đâu, không bê đê cũng không sao cả."
Giải thích xong, Ẩn An Lê lại bắt đầu tiếp tục dựa vào người Yến Trà liếm láp. Yến Trà chóng mặt bị thái độ nghiêm túc của Ẩn An Lê thuyết phục.
Anh ấy không phải bê đê, mình cũng không phải bê đê, vậy nên... Vậy nên đây là tiếp xúc cơ thể bình thường à?
Cái lưỡi mềm ướt át chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt trên gò má đẫm nước mắt nóng bỏng, Ẩn An Lê không hôn môi Yến Trà mà chỉ lởn vởn ở khu vực nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Yến Trà từ từ bình tĩnh lại, không chống cự cảm giác che chở giống như người tình mà Ẩn An Lê mang lại cho mình vào giờ phút này. Đây là lần đầu tiên mà cậu trải nghiệm cảm giác này, mà không khéo đây cũng là lần cuối cùng cũng nên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.