Chương 15:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Một giây sau, Ẩn An Lê không kịp phản kháng đã bị Ẩn Bách Triệu dùng một tay túm cổ áo, kéo ra khỏi người Yến trà.
Yến Trà hít thở đứng dậy, quần áo trên người đã nhăn nhó cả rồi. Cậu nhìn đầu sỏ gây tội bằng ánh mắt rưng rưng nước mắt do bị kích thích.
Anh ấy đúng là một người đẹp.
Dù chỉ thấy mờ mờ, Yến Trà vẫn cảm thấy người nọ trông anh ấy như đang tỏa sáng vậy.
"Thì ra anh là anh trai của anh Ẩn Bách Triệu à." Yến Trà ngồi dưới đất nhìn người trước mặt.
"Cậu cứ gọi tên An Lê thôi là được." Ẩn An Lê cười với Yến Trà, đôi mắt hoạt bát vẫn luôn liên tục phóng điện.
Nhìn thấy hành động đó của Ẩn An Lê, Yến Trà cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cậu hoàn toàn không hiểu nên chung sống với tuýp người vừa nhìn đã biết được hàng nghìn người yêu quý, vô cùng được hoan nghênh này.
Ẩn Bách Triệu vẫn tốt hơn.
Tuy sở thích cá nhân của y hơi kì quặc.
Sau khi trò khôi hài trước cửa nhà kết thúc, Ẩn Bách Triệu tự nhiên lên tầng về phòng, Yến Trà cũng nhân cơ hội này ngỏ ý về phòng. Kết quả Ẩn An Lê lại trực tiếp xách túi to túi nhỏ trên tay anh ấy, chen vào phòng Yến Trà.
"Thì ra bé Kim Chi đưa cậu về đây à." Ẩn An Lê ngồi trên đất, duỗi đôi chân siêu dài của anh ấy. Căn phòng vốn rất to, nhưng giờ có thêm anh ấy thì lại có vẻ hơi chật chội.
Vì trong phòng không có bàn thừa nên Yến Trà mời Ẩn An Lê trực tiếp ngồi lên giường mình. Ẩn An Lê từ chối, quyết định ngồi dưới đất, tựa lưng vào mép giường. Sau đó, Yến Trà cũng ngồi dưới đất theo anh ấy.
"Sớm biết bé Kim Chi sẽ đưa cậu về thì hôm qua tôi đã hoãn việc đi mua đặc sản, thế là tôi có thể đi cùng với bé Kim Chi đón cậu đến đây rồi. Dù sao mấy người kia cũng có chịu giữ gìn mấy món tôi mua đâu." Ẩn An Lê lắc đầu, bất mãn hừ một tiếng.
Y như con nít vậy.
Trông vẻ bề ngoài cũng còn khá trẻ. Nếu anh ấy không nói thì mình cũng không tài nào tưởng tượng được anh ấy là anh trai Ẩn Bách Triệu, vì hoàn toàn không nhận ra luôn. Phong cách ăn diện cũng hợp mốt phết, không biết anh ấy làm nghề gì nhỉ, người mẫu chăng?
Yến Trà cố gắng duy trì nụ cười mỉm ngoài mặt, nhưng não đã bắt đầu mất kiểm soát, suy nghĩ lung tung.
Ẩn Bách Triệu cũng đẹp trai. Tuy trông hơi giống mấy người làm kỹ thuật hay ru rú trong nhà nhưng y rất cao, chiều cao ấy khiến cậu ngưỡng mộ không thôi. Phong cách ăn mặc của y giản dị song cũng đủ thu hút, dễ gần, một phong cách khiến cậu cảm thấy y là người vô cùng thân thiện.
"Ngủ chung không?"
Trong lúc ngẩn ngơ, Yến Trà cảm nhận được Ẩn An Lê dán vào mặt mình. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Trong lúc nhất thời, Yến Trà nghĩ tới vô số chuyện. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được đàn ông bày tỏ tình cảm, cũng là lần đầu tiên được đàn ông mời hẹn hò, hơn nữa người đàn ông này còn là hàng loại một.
Yến Trà hít thở đứng dậy, quần áo trên người đã nhăn nhó cả rồi. Cậu nhìn đầu sỏ gây tội bằng ánh mắt rưng rưng nước mắt do bị kích thích.
Anh ấy đúng là một người đẹp.
Dù chỉ thấy mờ mờ, Yến Trà vẫn cảm thấy người nọ trông anh ấy như đang tỏa sáng vậy.
"Thì ra anh là anh trai của anh Ẩn Bách Triệu à." Yến Trà ngồi dưới đất nhìn người trước mặt.
"Cậu cứ gọi tên An Lê thôi là được." Ẩn An Lê cười với Yến Trà, đôi mắt hoạt bát vẫn luôn liên tục phóng điện.
Nhìn thấy hành động đó của Ẩn An Lê, Yến Trà cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cậu hoàn toàn không hiểu nên chung sống với tuýp người vừa nhìn đã biết được hàng nghìn người yêu quý, vô cùng được hoan nghênh này.
Ẩn Bách Triệu vẫn tốt hơn.
Tuy sở thích cá nhân của y hơi kì quặc.
Sau khi trò khôi hài trước cửa nhà kết thúc, Ẩn Bách Triệu tự nhiên lên tầng về phòng, Yến Trà cũng nhân cơ hội này ngỏ ý về phòng. Kết quả Ẩn An Lê lại trực tiếp xách túi to túi nhỏ trên tay anh ấy, chen vào phòng Yến Trà.
"Thì ra bé Kim Chi đưa cậu về đây à." Ẩn An Lê ngồi trên đất, duỗi đôi chân siêu dài của anh ấy. Căn phòng vốn rất to, nhưng giờ có thêm anh ấy thì lại có vẻ hơi chật chội.
Vì trong phòng không có bàn thừa nên Yến Trà mời Ẩn An Lê trực tiếp ngồi lên giường mình. Ẩn An Lê từ chối, quyết định ngồi dưới đất, tựa lưng vào mép giường. Sau đó, Yến Trà cũng ngồi dưới đất theo anh ấy.
"Sớm biết bé Kim Chi sẽ đưa cậu về thì hôm qua tôi đã hoãn việc đi mua đặc sản, thế là tôi có thể đi cùng với bé Kim Chi đón cậu đến đây rồi. Dù sao mấy người kia cũng có chịu giữ gìn mấy món tôi mua đâu." Ẩn An Lê lắc đầu, bất mãn hừ một tiếng.
Y như con nít vậy.
Trông vẻ bề ngoài cũng còn khá trẻ. Nếu anh ấy không nói thì mình cũng không tài nào tưởng tượng được anh ấy là anh trai Ẩn Bách Triệu, vì hoàn toàn không nhận ra luôn. Phong cách ăn diện cũng hợp mốt phết, không biết anh ấy làm nghề gì nhỉ, người mẫu chăng?
Yến Trà cố gắng duy trì nụ cười mỉm ngoài mặt, nhưng não đã bắt đầu mất kiểm soát, suy nghĩ lung tung.
Ẩn Bách Triệu cũng đẹp trai. Tuy trông hơi giống mấy người làm kỹ thuật hay ru rú trong nhà nhưng y rất cao, chiều cao ấy khiến cậu ngưỡng mộ không thôi. Phong cách ăn mặc của y giản dị song cũng đủ thu hút, dễ gần, một phong cách khiến cậu cảm thấy y là người vô cùng thân thiện.
"Ngủ chung không?"
Trong lúc ngẩn ngơ, Yến Trà cảm nhận được Ẩn An Lê dán vào mặt mình. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Trong lúc nhất thời, Yến Trà nghĩ tới vô số chuyện. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được đàn ông bày tỏ tình cảm, cũng là lần đầu tiên được đàn ông mời hẹn hò, hơn nữa người đàn ông này còn là hàng loại một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.