Chương 32:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Ở giữa đôi chân đã được banh rộng, thứ đập vào mắt cậu ấy là một mảng lông mu dày và bóng, sau khi động tình, nơi bí ẩn ấy lại chảy ra dâm dịch trong suốt, bộ phận sinh dục nữ tỏa ra ánh nước như đang khát cầu được tưới tiêu.
Lần đầu tiên thấy cảnh đẹp thế này, cậu thiếu niên nhìn không chớp mắt, Ẩn Lan Lưu không tự chủ được mà cúi người, vốn chỉ muốn nhìn một chút nhưng ý định đó đã biến chất, cậu ấy dúi đầu vào giữa háng Yến Trà.
Yến Trà hơi há miệng, không nói nên lời. Khi cậu cảm giác được rõ ràng hơi nóng phả vào vùng kín của mình, cậu bị động chịu đựng, toàn thân run rẩy.
Ma xui quỷ khiến làm sao Ẩn Lan Lưu lại vươn đầu lưỡi, liếm láp bụi cây rậm rạp ấy rồi từ từ di chuyển xuống, với vào thật sâu.
Chóp mũi thẳng tắp cọ xát qua lại lỗ hoa mẫn cảm, cảm giác hơi ngứa ngáy râm ran, chỗ phía trước chưa từng bị người ngoài tiếp xúc nay lại được thăm hỏi hai lần liên tiếp, bướm nhỏ không chịu nổi nên chỉ biết sung sướng co rút lại, sau đó cậu ấy lại thăm dò cái nơi sâu thẳm đang rỉ nước kia rồi nuốt thứ nước đó.
Nếm được vị ngọt, Ẩn Lan Lưu lập tức bắt đầu ăn bất chấp, cậu ấy liều lĩnh banh rộng chân Yến Trà ra, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện phải hút khô con sò nhỏ mê người này.
Đầu lưỡi vươn ra càng lúc càng dài, không biết thỏa mãn mà liếm láp bên trong, miệng lỗ ngây ngô non mềm lúc đầu bây giờ đã biến thành màu đỏ hồng sẫm, vừa nóng vừa ngứa.
“Này… Đừng vào trong nữa, Lan Lưu ơi… Xin cậu, dừng lại đi… Tôi không chịu nổi nữa… Không chịu nổi nữa…” Yến Trà ngửa đầu, cậu luồn tay vào mái tóc ngắn thô ráp của Ẩn Lan Lưu. Chốc lát, nơi bí ẩn bắt đầu có khoái cảm mãnh liệt, cậu thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy, đau đớn lại tê dại: “A a a ha, khó chịu quá đi mất…”
Chàng thanh niên đang liếm láp món ăn trân quý kia sao có thể dừng lại, miệng cậu ấy không ngừng dùng sức, dùng đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy chỗ đang liên tục tràn ra mật ngọt kia, hàm hồ an ủi: “Để tôi nếm thử đi Trà Trà… Ưm… Anh ngọt quá đi mất, làm tôi ăn thế nào cũng… Cũng không đủ… Oằm…”
Đầu lưỡi cứng nóng vừa man rợ vừa đáng sợ chui sâu vào bên trong. Dưới sự hầu hạ của cậu ấy, lỗ bướm ấm áp nở ra từng chút một, khoái cảm tràn đầy khiến nơi ấy chảy ra càng nhiều thứ nước ngọt lành trong veo kia hơn, cứ như là đang khen thưởng cho hành động đó.
Cậu trai nếm được vị ngon ngọt càng thêm say mê, mãi không chịu dừng lại.
Khi đầu lưỡi thuận lợi len sâu vào trong cái khe chật chội, nó phát hiện ra một tầng mỏng rất đặc biệt, tuy còn cách xa vật thật một chút nhưng đầu lưỡi vẫn có thể cảm nhận được hình dạng chung của lớp màng kia, là một lớp màng mỏng hình tròn.
Nhận ra cậu trai sắp chạm vào thứ gì, Yến Trà đang nhũn người nghiêng ngả đã hoàn toàn hoảng sợ: “Đừng mà! Đừng chạm vào nó, không được… Không được… Tôi cầu xin cậu mà Lan Lưu, đừng làm vậy, đừng làm vậy mà!”
Lần đầu tiên thấy cảnh đẹp thế này, cậu thiếu niên nhìn không chớp mắt, Ẩn Lan Lưu không tự chủ được mà cúi người, vốn chỉ muốn nhìn một chút nhưng ý định đó đã biến chất, cậu ấy dúi đầu vào giữa háng Yến Trà.
Yến Trà hơi há miệng, không nói nên lời. Khi cậu cảm giác được rõ ràng hơi nóng phả vào vùng kín của mình, cậu bị động chịu đựng, toàn thân run rẩy.
Ma xui quỷ khiến làm sao Ẩn Lan Lưu lại vươn đầu lưỡi, liếm láp bụi cây rậm rạp ấy rồi từ từ di chuyển xuống, với vào thật sâu.
Chóp mũi thẳng tắp cọ xát qua lại lỗ hoa mẫn cảm, cảm giác hơi ngứa ngáy râm ran, chỗ phía trước chưa từng bị người ngoài tiếp xúc nay lại được thăm hỏi hai lần liên tiếp, bướm nhỏ không chịu nổi nên chỉ biết sung sướng co rút lại, sau đó cậu ấy lại thăm dò cái nơi sâu thẳm đang rỉ nước kia rồi nuốt thứ nước đó.
Nếm được vị ngọt, Ẩn Lan Lưu lập tức bắt đầu ăn bất chấp, cậu ấy liều lĩnh banh rộng chân Yến Trà ra, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện phải hút khô con sò nhỏ mê người này.
Đầu lưỡi vươn ra càng lúc càng dài, không biết thỏa mãn mà liếm láp bên trong, miệng lỗ ngây ngô non mềm lúc đầu bây giờ đã biến thành màu đỏ hồng sẫm, vừa nóng vừa ngứa.
“Này… Đừng vào trong nữa, Lan Lưu ơi… Xin cậu, dừng lại đi… Tôi không chịu nổi nữa… Không chịu nổi nữa…” Yến Trà ngửa đầu, cậu luồn tay vào mái tóc ngắn thô ráp của Ẩn Lan Lưu. Chốc lát, nơi bí ẩn bắt đầu có khoái cảm mãnh liệt, cậu thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy, đau đớn lại tê dại: “A a a ha, khó chịu quá đi mất…”
Chàng thanh niên đang liếm láp món ăn trân quý kia sao có thể dừng lại, miệng cậu ấy không ngừng dùng sức, dùng đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy chỗ đang liên tục tràn ra mật ngọt kia, hàm hồ an ủi: “Để tôi nếm thử đi Trà Trà… Ưm… Anh ngọt quá đi mất, làm tôi ăn thế nào cũng… Cũng không đủ… Oằm…”
Đầu lưỡi cứng nóng vừa man rợ vừa đáng sợ chui sâu vào bên trong. Dưới sự hầu hạ của cậu ấy, lỗ bướm ấm áp nở ra từng chút một, khoái cảm tràn đầy khiến nơi ấy chảy ra càng nhiều thứ nước ngọt lành trong veo kia hơn, cứ như là đang khen thưởng cho hành động đó.
Cậu trai nếm được vị ngon ngọt càng thêm say mê, mãi không chịu dừng lại.
Khi đầu lưỡi thuận lợi len sâu vào trong cái khe chật chội, nó phát hiện ra một tầng mỏng rất đặc biệt, tuy còn cách xa vật thật một chút nhưng đầu lưỡi vẫn có thể cảm nhận được hình dạng chung của lớp màng kia, là một lớp màng mỏng hình tròn.
Nhận ra cậu trai sắp chạm vào thứ gì, Yến Trà đang nhũn người nghiêng ngả đã hoàn toàn hoảng sợ: “Đừng mà! Đừng chạm vào nó, không được… Không được… Tôi cầu xin cậu mà Lan Lưu, đừng làm vậy, đừng làm vậy mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.