Chương 33:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Ẩn Lan Lưu đang vùi đầu cày cấy, cậu ấy vừa nghe thấy lời thỉnh cầu đầy bi thương, sợ hãi và tiếng khóc nấc khe khẽ của Yến Trà thì dừng động tác thâm nhập lại.
Yến Trà cho rằng Ẩn Lan Lưu nghe thấy lời mình, cậu hơi vui vui, ngồi dậy muốn nhấc chân ra khỏi người Ẩn Lan Lưu, vừa thả lỏng cảm xúc đang căng chặt, một giây sau đã bị Ẩn Lan Lưu trực tiếp dội nước lạnh.
Ẩn Lan Lưu đột nhiên dùng sức, không chút do dự tiếp tục tấn công nơi mềm mại vừa rồi, thậm chí còn dùng răng. Hai hàng răng cứng và ngay ngắn cắn xuống da thịt mềm mại, nhẹ nhàng gặm cắn hai môi âm hộ mỏng manh, kéo ra rồi lại buông lỏng, sau đó lại tiếp tục cắn.
Những chiếc răng sắc nhọn, càng cắn càng chui sâu vào lỗ mật.
"Không! Không được mà! Đừng ăn chỗ đó của tôi... Ưm a… Dừng lại đi Lan Lưu, tôi không, không chịu nổi đâu! A ha a a ha… Hỏng rồi, tôi sắp bị hỏng rồi…” Bướm nhỏ truyền tới khoái cảm quá mức đáng sợ, Yến Trà cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng rồi.
Nơi kín đáo ấy không ngừng run rẩy, vô cùng hưởng thụ sự phục vụ từ trong ra ngoài, một luồng nhiệt nóng hổi dồn dập từ bụng dưới rồi phun ra ngoài cửa âm đạo.
“Ư… Đừng mà… Ha a ha… Ra… Tôi muốn… A ha a a ra rồi…” Đôi mắt Yến Trà không chịu không chế mà trợn ngược lên, run rẩy đón chào cơn cực khoái đầu tiên trong đời.
Bắn tận mấy giây, khoái cảm từ từ rút bớt, ý thức của Yến Trà cũng dần quay trở về, cậu bất lực giật tóc Ẩn Lan Lưu nhưng cậu ấy vẫn không nhấc cái đầu đang vùi giữa háng cậu ra.
Hu hu hu, chắc chắn cậu ấy đã bị mình làm dơ mất rồi.
Yến Trà rơm rớm nước mắt mà nghĩ lại, cậu thấy xấu hổ vì cảnh tưởng vừa nãy mình mất khống chế mà bắn nước, dâm đãng không chịu nổi.
“Trà Trà.” Ẩn Lan Lưu khàn giọng nói, theo sau đó là tiếng thở hổn hển, tiếng liếm láp vẫn chói tai như trước: “Anh ngon lắm.”
“Gì cơ?” Yến Trà phì phò thở, đần người nghe Ẩn Lưu Lan ca ngợi mình, cậu cố gắng đè nén âm hộ vẫn đang không ngừng co giật phun nước, muốn hỏi Ẩn Lan Lưu có phải nên dọn dẹp rồi không?
Sau đó, sự liếm láp với cường độ không thua kém gì lần trước lại bắt đầu, tiếp theo là một cú cắn sắc bén không hề thương tiếc rơi xuống.
“A a a a! Đừng mà, không thể cắn nữa… Thật sự là sẽ rớt ra đấy, sẽ hỏng mất!”
Nơi riêng tư lần đầu nếm trải cảm giác vui sướng, khoái cảm còn chưa kịp phai hẳn lại dễ dàng leo lên đỉnh dục vọng. Vị ngọt tê ngứa khiến Yến Trà - người chưa bao giờ được hưởng cảm giác sung sướng như vậy - hoàn toàn mất tự chủ.
“Hu ha a a… Hỏng rồi, tôi sắp hỏng rồi… Không được, đừng làm vậy mà, a ha…” Yến Trà không biết mình đã run rẩy bắn ra biết bao nhiêu lần rồi, khoái cảm kịch liệt khiến cậu lâng lâng, không khép nổi miệng, nước dãi nhễu ra cổ lúc nào không hay: “A… A ha… Sướng quá… Thoải mái quá… Ứ…”
Yến Trà cho rằng Ẩn Lan Lưu nghe thấy lời mình, cậu hơi vui vui, ngồi dậy muốn nhấc chân ra khỏi người Ẩn Lan Lưu, vừa thả lỏng cảm xúc đang căng chặt, một giây sau đã bị Ẩn Lan Lưu trực tiếp dội nước lạnh.
Ẩn Lan Lưu đột nhiên dùng sức, không chút do dự tiếp tục tấn công nơi mềm mại vừa rồi, thậm chí còn dùng răng. Hai hàng răng cứng và ngay ngắn cắn xuống da thịt mềm mại, nhẹ nhàng gặm cắn hai môi âm hộ mỏng manh, kéo ra rồi lại buông lỏng, sau đó lại tiếp tục cắn.
Những chiếc răng sắc nhọn, càng cắn càng chui sâu vào lỗ mật.
"Không! Không được mà! Đừng ăn chỗ đó của tôi... Ưm a… Dừng lại đi Lan Lưu, tôi không, không chịu nổi đâu! A ha a a ha… Hỏng rồi, tôi sắp bị hỏng rồi…” Bướm nhỏ truyền tới khoái cảm quá mức đáng sợ, Yến Trà cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng rồi.
Nơi kín đáo ấy không ngừng run rẩy, vô cùng hưởng thụ sự phục vụ từ trong ra ngoài, một luồng nhiệt nóng hổi dồn dập từ bụng dưới rồi phun ra ngoài cửa âm đạo.
“Ư… Đừng mà… Ha a ha… Ra… Tôi muốn… A ha a a ra rồi…” Đôi mắt Yến Trà không chịu không chế mà trợn ngược lên, run rẩy đón chào cơn cực khoái đầu tiên trong đời.
Bắn tận mấy giây, khoái cảm từ từ rút bớt, ý thức của Yến Trà cũng dần quay trở về, cậu bất lực giật tóc Ẩn Lan Lưu nhưng cậu ấy vẫn không nhấc cái đầu đang vùi giữa háng cậu ra.
Hu hu hu, chắc chắn cậu ấy đã bị mình làm dơ mất rồi.
Yến Trà rơm rớm nước mắt mà nghĩ lại, cậu thấy xấu hổ vì cảnh tưởng vừa nãy mình mất khống chế mà bắn nước, dâm đãng không chịu nổi.
“Trà Trà.” Ẩn Lan Lưu khàn giọng nói, theo sau đó là tiếng thở hổn hển, tiếng liếm láp vẫn chói tai như trước: “Anh ngon lắm.”
“Gì cơ?” Yến Trà phì phò thở, đần người nghe Ẩn Lưu Lan ca ngợi mình, cậu cố gắng đè nén âm hộ vẫn đang không ngừng co giật phun nước, muốn hỏi Ẩn Lan Lưu có phải nên dọn dẹp rồi không?
Sau đó, sự liếm láp với cường độ không thua kém gì lần trước lại bắt đầu, tiếp theo là một cú cắn sắc bén không hề thương tiếc rơi xuống.
“A a a a! Đừng mà, không thể cắn nữa… Thật sự là sẽ rớt ra đấy, sẽ hỏng mất!”
Nơi riêng tư lần đầu nếm trải cảm giác vui sướng, khoái cảm còn chưa kịp phai hẳn lại dễ dàng leo lên đỉnh dục vọng. Vị ngọt tê ngứa khiến Yến Trà - người chưa bao giờ được hưởng cảm giác sung sướng như vậy - hoàn toàn mất tự chủ.
“Hu ha a a… Hỏng rồi, tôi sắp hỏng rồi… Không được, đừng làm vậy mà, a ha…” Yến Trà không biết mình đã run rẩy bắn ra biết bao nhiêu lần rồi, khoái cảm kịch liệt khiến cậu lâng lâng, không khép nổi miệng, nước dãi nhễu ra cổ lúc nào không hay: “A… A ha… Sướng quá… Thoải mái quá… Ứ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.