Chương 39:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Đầu óc hỗn loạn của Yến Trà không chịu nổi gánh nặng, khi sắp chìm vào giấc ngủ, Yến Trà mơ hồ nhớ tới cảm giác khi tay mình bị bắt lấy chạm vào nơi đó của Ẩn Lan Lưu, nó vừa thô vừa dài, vừa cứng lại vừa nóng, giống như một ngọn đuốc cứng rắn, suýt chút nữa khiến lòng bàn tay cậu bị trầy.
Trong phòng khách.
Ẩn Lan Lưu vốn định mang đồ ăn tới trước rồi trở về ăn sau, cứ trực tiếp đưa vào phòng cho Yến Trà là được.
Nhưng canh thịt vừa mới ra khỏi niêu vẫn còn nóng, xét thấy thời tiết khá nóng bức nên cuối cùng cậu chọn ăn phần của mình trước, sau khi canh nguội đi một chút rồi mới đưa tới cho Yến Trà.
Ẩn Lan Lưu thất thần ăn cơm, Ẩn An Lê ngồi ở trên sô pha ôm cánh tay suy nghĩ chuyện gì đó.
Ẩn Bách Triệu lau khô bọt nước trên tay, kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện Ẩn Lan Lưu, bất thình lình mở miệng, nói: “Tin mới nhất, nhà họ Hồ muốn sau khi chúng ta gặp mặt thành công, nhà họ Hồ sẽ lập khế ước máu với nhà họ Ẩn chúng ta luôn."
“?” Ẩn An Lê đứng phắt dậy, tức giận cười to, âm trầm mở miệng: “Bọn họ có thể diện lớn vậy sao? Ai cho bọn họ cái tự tin ấy thế, chỉ vì một đứa con ngoài giá thú mà ép nhiều như vậy?”
Khế ước máu là một trong những khế ước cổ xưa của gia tộc cũ, thường được dùng cho hai gia tộc là thông gia, dùng để tuyên bố với người ngoài rằng từ đây về sau hai gia đình cam chịu dùng chung tài nguyên, có uy tín nhất định. Nói trắng ra đây là bằng chứng chứng kiến sự hợp nhất nội bộ của hai nhà.
Nghe xong mấy lời oán giận của Ẩn An Lê, Ẩn Bách Triệu đang ngồi không có phản ứng gì. Y hơi ngạc nhiên nhìn Ẩn Lan Lưu ngồi đối diện không bị ảnh hưởng bởi tin này, mặt không cảm xúc ăn đồ ăn trong bát mình.
Bình thường, giờ phút này hẳn là tua nhanh đến cảnh bàn ăn trước mặt bị Ẩn Lan Lưu tức giận lật nhào, cho nên Ẩn Bách Triệu mới cố ý ổn định chỗ ngồi trước rồi mới nói ra tin tức mà mình nhận.
“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, phát hiện nhà họ Ẩn chúng ta muốn thanh tẩy cải tạo thì cho rằng nhà họ Ẩn chúng ta đã nhổ hết răng nanh rồi sao? Lại nói, đúng là lâu rồi chúng ta không thấy mùi máu." Ẩn An Lê đi đến cạnh bàn, nói xong, anh ấy đưa mắt về phía Ẩn Lan Lưu.
Mà trong đầu cậu ấy chỉ toàn Trà Trà, Trà Trà, Trà Trà, vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi…
Ẩn Lan Lưu không nếm được vị gì trong thức ăn, tiếp tục gắp cơm trắng trong bát.
Ẩn An Lê: “…”
Ẩn Bách Triệu: “…”
Hai người không nói nên lời nhìn nhau, Ẩn An Lê mở miệng, kỳ quái hỏi: "Đầu nó chập mạch rồi à?”
Ẩn Bách Triệu: “Em cũng không rõ lắm, hình như từ khi về tới giờ là bị như thế.”
“Hừm, thế à…” Ẩn An Lê nghe xong, không dấu vết mà liếc nhìn cửa phòng lớn bên cạnh cửa chính kia.
Một lát sau, anh ấy nghiêng đầu ghé vào tai Ẩn Bách Triệu, nhỏ giọng thì thầm: “Lát nữa em lấy cho anh một cái chìa khóa dự phòng của phòng Yến Trà nhá.”
Trong phòng khách.
Ẩn Lan Lưu vốn định mang đồ ăn tới trước rồi trở về ăn sau, cứ trực tiếp đưa vào phòng cho Yến Trà là được.
Nhưng canh thịt vừa mới ra khỏi niêu vẫn còn nóng, xét thấy thời tiết khá nóng bức nên cuối cùng cậu chọn ăn phần của mình trước, sau khi canh nguội đi một chút rồi mới đưa tới cho Yến Trà.
Ẩn Lan Lưu thất thần ăn cơm, Ẩn An Lê ngồi ở trên sô pha ôm cánh tay suy nghĩ chuyện gì đó.
Ẩn Bách Triệu lau khô bọt nước trên tay, kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện Ẩn Lan Lưu, bất thình lình mở miệng, nói: “Tin mới nhất, nhà họ Hồ muốn sau khi chúng ta gặp mặt thành công, nhà họ Hồ sẽ lập khế ước máu với nhà họ Ẩn chúng ta luôn."
“?” Ẩn An Lê đứng phắt dậy, tức giận cười to, âm trầm mở miệng: “Bọn họ có thể diện lớn vậy sao? Ai cho bọn họ cái tự tin ấy thế, chỉ vì một đứa con ngoài giá thú mà ép nhiều như vậy?”
Khế ước máu là một trong những khế ước cổ xưa của gia tộc cũ, thường được dùng cho hai gia tộc là thông gia, dùng để tuyên bố với người ngoài rằng từ đây về sau hai gia đình cam chịu dùng chung tài nguyên, có uy tín nhất định. Nói trắng ra đây là bằng chứng chứng kiến sự hợp nhất nội bộ của hai nhà.
Nghe xong mấy lời oán giận của Ẩn An Lê, Ẩn Bách Triệu đang ngồi không có phản ứng gì. Y hơi ngạc nhiên nhìn Ẩn Lan Lưu ngồi đối diện không bị ảnh hưởng bởi tin này, mặt không cảm xúc ăn đồ ăn trong bát mình.
Bình thường, giờ phút này hẳn là tua nhanh đến cảnh bàn ăn trước mặt bị Ẩn Lan Lưu tức giận lật nhào, cho nên Ẩn Bách Triệu mới cố ý ổn định chỗ ngồi trước rồi mới nói ra tin tức mà mình nhận.
“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, phát hiện nhà họ Ẩn chúng ta muốn thanh tẩy cải tạo thì cho rằng nhà họ Ẩn chúng ta đã nhổ hết răng nanh rồi sao? Lại nói, đúng là lâu rồi chúng ta không thấy mùi máu." Ẩn An Lê đi đến cạnh bàn, nói xong, anh ấy đưa mắt về phía Ẩn Lan Lưu.
Mà trong đầu cậu ấy chỉ toàn Trà Trà, Trà Trà, Trà Trà, vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi…
Ẩn Lan Lưu không nếm được vị gì trong thức ăn, tiếp tục gắp cơm trắng trong bát.
Ẩn An Lê: “…”
Ẩn Bách Triệu: “…”
Hai người không nói nên lời nhìn nhau, Ẩn An Lê mở miệng, kỳ quái hỏi: "Đầu nó chập mạch rồi à?”
Ẩn Bách Triệu: “Em cũng không rõ lắm, hình như từ khi về tới giờ là bị như thế.”
“Hừm, thế à…” Ẩn An Lê nghe xong, không dấu vết mà liếc nhìn cửa phòng lớn bên cạnh cửa chính kia.
Một lát sau, anh ấy nghiêng đầu ghé vào tai Ẩn Bách Triệu, nhỏ giọng thì thầm: “Lát nữa em lấy cho anh một cái chìa khóa dự phòng của phòng Yến Trà nhá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.