Chương 40:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Buổi tối.
Ẩn Lan Lưu bưng bát canh thịt còn ấm và đồ ăn tới, gõ nhẹ cửa phòng Yến Trà, đợi hồi lâu sau vẫn không có ai trả lời, cậu ấy vẫn kiên nhẫn đứng gõ cửa.
Yến Trà mơ mơ màng màng bị đánh thức, bò đến cuối giường, nghe thấy Ẩn Lan Lưu đang gọi mình dậy, Yến Trà gắt ngủ, bực tức kêu to: “Ra ngoài, xéo ngay! Tôi muốn ngủ! Tôi ghét cậu chết đi được!”
Giọng Yến Trà khàn khàn, lúc chửi người ta vẫn rất ngọt ngào mềm mại.
Ẩn Lan Lưu cho rằng Yến Trà vẫn tức chuyện cậu ấy làm hồi sáng nên không chịu ăn cơm.
Cậu trai không còn cách nào khác, chỉ có thể giả điếc quay về bàn ngồi.
Ẩn An Lê và Ẩn Bách Triệu - những người chứng kiến toàn bộ quá trình: “...”
Đây là lần đầu Ẩn An Lê thấy biểu tình ảo não không thôi, chân tay luống cuống trên mặt thằng em trai vênh váo nhà mình, nói một câu trúng tim đen: “Bệnh của nó nặng dữ.”
Ẩn Bách Triệu ngồi một bên lặng lẽ gật đầu.
Ẩn Lan Lưu không được tiếp đón chỉ có thể đổ hết đồ ăn nguội đi, Ẩn Bách Triệu đứng cạnh chờ rửa bát.
Yến Trà đang ngồi trên bãi biển phơi nắng, bãi cát vàng đầy những nam nữ xinh đẹp đi tới đi lui, tất cả đều mặc đồ bơi gợi cảm mê hồn.
Thoải mái quá đi mất! Yến Trà thích thú hưởng thụ gió biển, cả người lâng lâng, chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát thôi.
Nghĩ sao làm vậy, Yến Trà đứng dậy muốn đi tới tiệm tạp hóa cạnh bờ cát thuê một cái ghế nằm về.
Cậu mặc quần đùi ngắn cũn bước đi trên bờ cát mềm xốp, cúi đầu đi về phía trước, có hơi ngại xã giao nên chỉ dám nhìn lén người đàn ông mặc đồ bơi đi ngang qua chỗ mình.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều múi cơ bụng như thế đấy, Yến Trà đỏ bừng mặt, cảm giác bản thân mình càng lúc càng nóng.
“Uầy! Quá mạnh rồi, thật sự là người à?”
“Má nó chứ, căn bản là không thể ngăn được mà.”
“Quá khủng bố, anh nhìn trái bóng kia kìa, tôi có cảm giác nó mà đập trúng tôi là tôi chết ngay luôn.”
“Cuối cùng thì thằng nhóc đó là ai vậy…”
Đi ngang qua sân bóng chuyền trên bãi biển, Yến Trà nghe thấy tiếng hò hét ồn ào ở đó, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Cậu chỉ thấy một người có dáng người cao ngất, tràn đầy cảm giác trẻ trung đang đứng bên kia tấm lưới, với cơ lưng duyên dáng sáng lên dưới lớp mồ hôi thấm vào, và mái tóc ngắn màu xanh tím bắt mắt bị gió biển thổi tung.
Quả bóng chuyền màu trắng bị đánh sang bên này, người kia chạy về phía trước vài bước rồi nhẹ nhàng nhảy lên, đó đúng là một động tác bật nhảy đẹp mắt, tiếp ngay sau là một cú đập tay.
Ban đầu có thể nhìn thấy những đường sọc xanh vàng trên bề mặt quả bóng, nhưng dưới bàn tay của chàng trai trẻ, nó lập tức biến thành tàn ảnh, khi quả bóng chuyền lao nhanh rồi nảy lên khỏi mặt cát, người bên đầu kia của lưới bị bóng đập vào đầu ngã thẳng xuống đất.
“Chậc, người kế tiếp.” Mái tóc ngắn màu xanh tím tung bay trong gió với cái lắc đầu lạnh lùng đẹp trai của chủ nhân nó.
Ẩn Lan Lưu bưng bát canh thịt còn ấm và đồ ăn tới, gõ nhẹ cửa phòng Yến Trà, đợi hồi lâu sau vẫn không có ai trả lời, cậu ấy vẫn kiên nhẫn đứng gõ cửa.
Yến Trà mơ mơ màng màng bị đánh thức, bò đến cuối giường, nghe thấy Ẩn Lan Lưu đang gọi mình dậy, Yến Trà gắt ngủ, bực tức kêu to: “Ra ngoài, xéo ngay! Tôi muốn ngủ! Tôi ghét cậu chết đi được!”
Giọng Yến Trà khàn khàn, lúc chửi người ta vẫn rất ngọt ngào mềm mại.
Ẩn Lan Lưu cho rằng Yến Trà vẫn tức chuyện cậu ấy làm hồi sáng nên không chịu ăn cơm.
Cậu trai không còn cách nào khác, chỉ có thể giả điếc quay về bàn ngồi.
Ẩn An Lê và Ẩn Bách Triệu - những người chứng kiến toàn bộ quá trình: “...”
Đây là lần đầu Ẩn An Lê thấy biểu tình ảo não không thôi, chân tay luống cuống trên mặt thằng em trai vênh váo nhà mình, nói một câu trúng tim đen: “Bệnh của nó nặng dữ.”
Ẩn Bách Triệu ngồi một bên lặng lẽ gật đầu.
Ẩn Lan Lưu không được tiếp đón chỉ có thể đổ hết đồ ăn nguội đi, Ẩn Bách Triệu đứng cạnh chờ rửa bát.
Yến Trà đang ngồi trên bãi biển phơi nắng, bãi cát vàng đầy những nam nữ xinh đẹp đi tới đi lui, tất cả đều mặc đồ bơi gợi cảm mê hồn.
Thoải mái quá đi mất! Yến Trà thích thú hưởng thụ gió biển, cả người lâng lâng, chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát thôi.
Nghĩ sao làm vậy, Yến Trà đứng dậy muốn đi tới tiệm tạp hóa cạnh bờ cát thuê một cái ghế nằm về.
Cậu mặc quần đùi ngắn cũn bước đi trên bờ cát mềm xốp, cúi đầu đi về phía trước, có hơi ngại xã giao nên chỉ dám nhìn lén người đàn ông mặc đồ bơi đi ngang qua chỗ mình.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều múi cơ bụng như thế đấy, Yến Trà đỏ bừng mặt, cảm giác bản thân mình càng lúc càng nóng.
“Uầy! Quá mạnh rồi, thật sự là người à?”
“Má nó chứ, căn bản là không thể ngăn được mà.”
“Quá khủng bố, anh nhìn trái bóng kia kìa, tôi có cảm giác nó mà đập trúng tôi là tôi chết ngay luôn.”
“Cuối cùng thì thằng nhóc đó là ai vậy…”
Đi ngang qua sân bóng chuyền trên bãi biển, Yến Trà nghe thấy tiếng hò hét ồn ào ở đó, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Cậu chỉ thấy một người có dáng người cao ngất, tràn đầy cảm giác trẻ trung đang đứng bên kia tấm lưới, với cơ lưng duyên dáng sáng lên dưới lớp mồ hôi thấm vào, và mái tóc ngắn màu xanh tím bắt mắt bị gió biển thổi tung.
Quả bóng chuyền màu trắng bị đánh sang bên này, người kia chạy về phía trước vài bước rồi nhẹ nhàng nhảy lên, đó đúng là một động tác bật nhảy đẹp mắt, tiếp ngay sau là một cú đập tay.
Ban đầu có thể nhìn thấy những đường sọc xanh vàng trên bề mặt quả bóng, nhưng dưới bàn tay của chàng trai trẻ, nó lập tức biến thành tàn ảnh, khi quả bóng chuyền lao nhanh rồi nảy lên khỏi mặt cát, người bên đầu kia của lưới bị bóng đập vào đầu ngã thẳng xuống đất.
“Chậc, người kế tiếp.” Mái tóc ngắn màu xanh tím tung bay trong gió với cái lắc đầu lạnh lùng đẹp trai của chủ nhân nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.