Chương 46:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Ẩn An Lê bị dáng vẻ dầu muối không ăn của Ẩn Lan Lưu đánh gãy, chỉ có thể thu hồi lại nước mắt, đứa nhỏ đã lớn rồi không bị lừa nữa.
“Cho nên em mới không thể hiểu được anh.” Ẩn Lan Lưu tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự có hứng thú với Yến Trà, vậy sao không nói thẳng với cậu ấy, nếu nhịn không được muốn hành động thì làm đi, thừa dịp khi người ta không thể đáp lại mà làm một chút chuyện mờ ám thì là có ý gì?”
Tỏ vẻ đáng thương không thành, trái lại còn bị em trai dạy dỗ lại, Ẩn An Lê ngẩn người: “?”
“Gặp được cái gì cảm thấy hứng thú thì đều phải đi lấy, thích thì phải nói, người sống trên đời không phải muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?” Vẻ mặt Ẩn Lan Lưu còn rất nghiêm túc: “Lén lút giống như anh vậy, cho dù thật sự có thể làm cho Yến Trà quen với sự tồn tại của anh lúc nào không hay, bị anh tẩy não đến nỗi không thể rời khỏi anh, nhưng chờ một ngày nào đó trong tương lai, khi để anh ấy thấy bộ mặt thật của anh, không phải anh cũng sẽ bị chán ghét sao?”
Ẩn An Lê nghe xong lời nói của Ẩn Lan Lưu, cảm thấy rất thú vị liền hỏi lại: “Nhưng nếu thứ em yêu thích không thuộc về em, người em thích không đồng ý thích em, vậy thì em làm thế nào?”
Ẩn Lan Lưu dứt khoát trả lời: “Đó là chuyện không có khả năng, nếu có thể lựa chọn chiến đấu thì có thể nghĩ ra biện pháp. Nếu thật sự thích thì làm sao mà buông tay? Không làm được? Không thể? Những chữ này chẳng qua chỉ là lý do của những kẻ thất bại mà thôi. Nếu là vì quá yếu đuối mà không tranh giành được thì cố gắng làm cho mình trở nên mạnh lên. Nếu sau khi mạnh mẽ cũng không thể khiến người ta chú ý đến, thì em sẽ làm cho không ai có được người mà mình thích, như thế cũng coi như là em đã chiếm được rồi.”
Ẩn An Lê: “...”
Ẩn Bách Triệu: “...”
Ẩn An Lê nhìn Ẩn Lan Lưu với ánh mắt khâm phục, anh ấy không nhịn được hỏi: “Thật ra ở trong cái nhà này, người có tính cách tệ nhất là em đúng không?”
Ẩn Bách Triệu thay đổi sự chú ý, không hề nghe thấy anh em trai của mình ở đó so sánh nữa. Không bao lâu sau, Yến Trà dùng hết sức mình đi ra ngoài, hai người rất cẩn thận, không còn nhắc đến đề tài nhạy cảm nữa mà ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau khi bốn người ăn tráng miệng xong, Ẩn An Lê nhận được điện thoại của quản lý, thông báo anh ấy phải tạm thời tham gia một hoạt động công ích.
Bởi vì hôm nay là ngày đến trường nên Ẩn Lan Lưu không được phép trốn học, chỉ có thể ngoan ngoãn đến trường. Gần đến giờ ra ngoài cậu ấy còn dặn Yến Trà ở nhà chờ, sau khi cậu ấy tan học sẽ dẫn Yến Trà đi chơi.
Ẩn Bách Triệu rửa bát đũa xong vẫn nhìn thấy Yến Trà ngồi ở trong phòng khách liền bất ngờ nói: “Phòng máy tính của tôi rất bừa bộn, nếu cậu tình nguyện thì có thể đi dọn dẹp với tôi một chút, nếu không thích thì thôi.”
“Cho nên em mới không thể hiểu được anh.” Ẩn Lan Lưu tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự có hứng thú với Yến Trà, vậy sao không nói thẳng với cậu ấy, nếu nhịn không được muốn hành động thì làm đi, thừa dịp khi người ta không thể đáp lại mà làm một chút chuyện mờ ám thì là có ý gì?”
Tỏ vẻ đáng thương không thành, trái lại còn bị em trai dạy dỗ lại, Ẩn An Lê ngẩn người: “?”
“Gặp được cái gì cảm thấy hứng thú thì đều phải đi lấy, thích thì phải nói, người sống trên đời không phải muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?” Vẻ mặt Ẩn Lan Lưu còn rất nghiêm túc: “Lén lút giống như anh vậy, cho dù thật sự có thể làm cho Yến Trà quen với sự tồn tại của anh lúc nào không hay, bị anh tẩy não đến nỗi không thể rời khỏi anh, nhưng chờ một ngày nào đó trong tương lai, khi để anh ấy thấy bộ mặt thật của anh, không phải anh cũng sẽ bị chán ghét sao?”
Ẩn An Lê nghe xong lời nói của Ẩn Lan Lưu, cảm thấy rất thú vị liền hỏi lại: “Nhưng nếu thứ em yêu thích không thuộc về em, người em thích không đồng ý thích em, vậy thì em làm thế nào?”
Ẩn Lan Lưu dứt khoát trả lời: “Đó là chuyện không có khả năng, nếu có thể lựa chọn chiến đấu thì có thể nghĩ ra biện pháp. Nếu thật sự thích thì làm sao mà buông tay? Không làm được? Không thể? Những chữ này chẳng qua chỉ là lý do của những kẻ thất bại mà thôi. Nếu là vì quá yếu đuối mà không tranh giành được thì cố gắng làm cho mình trở nên mạnh lên. Nếu sau khi mạnh mẽ cũng không thể khiến người ta chú ý đến, thì em sẽ làm cho không ai có được người mà mình thích, như thế cũng coi như là em đã chiếm được rồi.”
Ẩn An Lê: “...”
Ẩn Bách Triệu: “...”
Ẩn An Lê nhìn Ẩn Lan Lưu với ánh mắt khâm phục, anh ấy không nhịn được hỏi: “Thật ra ở trong cái nhà này, người có tính cách tệ nhất là em đúng không?”
Ẩn Bách Triệu thay đổi sự chú ý, không hề nghe thấy anh em trai của mình ở đó so sánh nữa. Không bao lâu sau, Yến Trà dùng hết sức mình đi ra ngoài, hai người rất cẩn thận, không còn nhắc đến đề tài nhạy cảm nữa mà ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau khi bốn người ăn tráng miệng xong, Ẩn An Lê nhận được điện thoại của quản lý, thông báo anh ấy phải tạm thời tham gia một hoạt động công ích.
Bởi vì hôm nay là ngày đến trường nên Ẩn Lan Lưu không được phép trốn học, chỉ có thể ngoan ngoãn đến trường. Gần đến giờ ra ngoài cậu ấy còn dặn Yến Trà ở nhà chờ, sau khi cậu ấy tan học sẽ dẫn Yến Trà đi chơi.
Ẩn Bách Triệu rửa bát đũa xong vẫn nhìn thấy Yến Trà ngồi ở trong phòng khách liền bất ngờ nói: “Phòng máy tính của tôi rất bừa bộn, nếu cậu tình nguyện thì có thể đi dọn dẹp với tôi một chút, nếu không thích thì thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.