Chương 49:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Yến Trà còn đang thật sự ghi sổ nhãn dán bất ngờ rùng mình một cái, phòng này lạnh rồi sao? Không có mà, thật sự là kì lạ.
Yến Trà khó tìm được cơ hội kiếm tiền, rất nhanh đã quên đi chuyện này, tiếp tục ghi chép lại.
Tới giữa trưa.
Yến Trà ngồi trên bàn ăn, Ẩn Bách Triệu làm đồ ăn, cả người hoạt bát hơn rất nhiều so với trước kia.
“Trong phòng Bách Triệu thật sự có rất nhiều đồ đấy, cái gì cũng có, tôi còn tìm được vài đĩa nhạc trong đó, giấy niêm phong ở mặt trên còn chưa được xé mở, nhìn qua còn rất mới. Nếu anh không cần nữa thì có thể bán lại ở chợ bán đồ cũ, nói không chừng giá cả còn gấp đôi giá gốc đấy!” Yến Trà giống như đứa nhỏ tìm thấy vỏ sò ở bờ biển, bởi vì vô tình nhặt được nhiều vỏ sò khác nhau mà vô cùng vui vẻ.
“Tôi ăn xong rồi, đồ ăn ngon lắm… Cảm ơn.” Sau khi Yến Trà ăn sạch sẽ phần ăn của mình thì nhanh chóng trở về tầng hai, tiếp tục làm việc.
“Không cần cảm ơn.” Ẩn Bách Triệu nhìn theo Yến Trà đi nhẹ nhàng lên tầng, y cúi đầu thu dọn chén dĩa trên bàn, nhớ lại vừa nãy Yến Trà cười với y, dáng vẻ vô cùng hoạt bát đáng yêu, làm cho lồng ngực y khẽ loạn nhịp.
Ẩn Bách Triệu nghĩ đến lúc trước khi Lan Lưu ăn cơm với các anh cũng có làm như vậy, nhưng chưa có lần nào lại có cảm giác giống như hôm nay khi Yến Trà khen đồ ăn y làm.
Cảm giác kì lạ.
Ẩn Bách Triệu không thể hiểu được, ngoại trừ anh em trong nhà, còn những người khác y đều rất ít khi tiếp xúc, không hiểu được cảm giác bất ngờ như vậy có nghĩa là gì.
Ẩn Bách Triệu hiểu chuyện nhất, vì để cho các anh em nhà họ Ẩn đi học nên y phải làm nhiều chuyện, như kỹ thuật giết người khi còn trẻ, ví như bây giờ là kỹ thuật thu thập thông tin.
Ẩn Bách Triệu chỉ biết cảm giác được người khác cần chứ không hiểu cảm giác cần người khác.
Ban ngày, Yến Trà thật sự vẫn bận việc, rất nhanh đã ghi sổ xong tất cả các đồ vật trong phòng.
“Mặc dù những đồ vật nhỏ nhỏ rất nhiều, nhưng những đồ vật lớn cũng không phải là không có, một ngày đến tối muộn, mình hẳn là có thể ghi sổ xong tất cả những thứ này.” Yến Trà vừa ghi vừa lẩm bẩm đồ vật trên tay.
“Tiếp theo! Tiếp theo!” Yến Trà giống như bộ đội đang kiểm tra các binh sĩ mới, lẩm báo báo tên.
“Hả? Đây là cái gì?” Yến Trà lấy ra một thùng các tông ở dưới kệ, nơi có rất nhiều các đồ vật linh tinh, rất nặng, trên đó còn dán băng dính lại: “Đây là cái gì vậy? Nó có phải là một khối kim loại như trước không?”
“Ấy? Là thư sao, còn có đĩa ghi hình nữa?” Yến Trà có chút kinh ngạc: “Không phải là có sở thích thu thập linh kiện điện tử sao? Sao lại có thư nữa, chắc chắn đây là một đồ vật rất thích mới có thể được đặt ở đây, sách hướng dẫn các loại linh kiện điện tử sao?”
Yến Trà tùy tiện rút ra một quyển, mở sách ra, đập vào mắt cậu là một bức ảnh màu được chụp rất tinh xảo.
Yến Trà khó tìm được cơ hội kiếm tiền, rất nhanh đã quên đi chuyện này, tiếp tục ghi chép lại.
Tới giữa trưa.
Yến Trà ngồi trên bàn ăn, Ẩn Bách Triệu làm đồ ăn, cả người hoạt bát hơn rất nhiều so với trước kia.
“Trong phòng Bách Triệu thật sự có rất nhiều đồ đấy, cái gì cũng có, tôi còn tìm được vài đĩa nhạc trong đó, giấy niêm phong ở mặt trên còn chưa được xé mở, nhìn qua còn rất mới. Nếu anh không cần nữa thì có thể bán lại ở chợ bán đồ cũ, nói không chừng giá cả còn gấp đôi giá gốc đấy!” Yến Trà giống như đứa nhỏ tìm thấy vỏ sò ở bờ biển, bởi vì vô tình nhặt được nhiều vỏ sò khác nhau mà vô cùng vui vẻ.
“Tôi ăn xong rồi, đồ ăn ngon lắm… Cảm ơn.” Sau khi Yến Trà ăn sạch sẽ phần ăn của mình thì nhanh chóng trở về tầng hai, tiếp tục làm việc.
“Không cần cảm ơn.” Ẩn Bách Triệu nhìn theo Yến Trà đi nhẹ nhàng lên tầng, y cúi đầu thu dọn chén dĩa trên bàn, nhớ lại vừa nãy Yến Trà cười với y, dáng vẻ vô cùng hoạt bát đáng yêu, làm cho lồng ngực y khẽ loạn nhịp.
Ẩn Bách Triệu nghĩ đến lúc trước khi Lan Lưu ăn cơm với các anh cũng có làm như vậy, nhưng chưa có lần nào lại có cảm giác giống như hôm nay khi Yến Trà khen đồ ăn y làm.
Cảm giác kì lạ.
Ẩn Bách Triệu không thể hiểu được, ngoại trừ anh em trong nhà, còn những người khác y đều rất ít khi tiếp xúc, không hiểu được cảm giác bất ngờ như vậy có nghĩa là gì.
Ẩn Bách Triệu hiểu chuyện nhất, vì để cho các anh em nhà họ Ẩn đi học nên y phải làm nhiều chuyện, như kỹ thuật giết người khi còn trẻ, ví như bây giờ là kỹ thuật thu thập thông tin.
Ẩn Bách Triệu chỉ biết cảm giác được người khác cần chứ không hiểu cảm giác cần người khác.
Ban ngày, Yến Trà thật sự vẫn bận việc, rất nhanh đã ghi sổ xong tất cả các đồ vật trong phòng.
“Mặc dù những đồ vật nhỏ nhỏ rất nhiều, nhưng những đồ vật lớn cũng không phải là không có, một ngày đến tối muộn, mình hẳn là có thể ghi sổ xong tất cả những thứ này.” Yến Trà vừa ghi vừa lẩm bẩm đồ vật trên tay.
“Tiếp theo! Tiếp theo!” Yến Trà giống như bộ đội đang kiểm tra các binh sĩ mới, lẩm báo báo tên.
“Hả? Đây là cái gì?” Yến Trà lấy ra một thùng các tông ở dưới kệ, nơi có rất nhiều các đồ vật linh tinh, rất nặng, trên đó còn dán băng dính lại: “Đây là cái gì vậy? Nó có phải là một khối kim loại như trước không?”
“Ấy? Là thư sao, còn có đĩa ghi hình nữa?” Yến Trà có chút kinh ngạc: “Không phải là có sở thích thu thập linh kiện điện tử sao? Sao lại có thư nữa, chắc chắn đây là một đồ vật rất thích mới có thể được đặt ở đây, sách hướng dẫn các loại linh kiện điện tử sao?”
Yến Trà tùy tiện rút ra một quyển, mở sách ra, đập vào mắt cậu là một bức ảnh màu được chụp rất tinh xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.