Chương 6:
Oản lí lạt tiêu hương
29/06/2024
Trong mắt Lưu Lan Phương thì Kim Chi vừa ý Yến Trà là một chuyện không có gì tốt hơn được nữa.
"Cháu đừng thấy quản lý Tiểu Kim còn trẻ tuổi mà nhầm. Cô bé cứng rắn lắm đấy. Không chỉ khôn khéo từ bé, còn được lòng người nhà họ Ẩn nữa. Tiểu Trà à, nếu cháu thật sự được chọn thì hãy yên tâm đi theo quản lý Tiểu Kim đi. Chuyện đi học và tương lai của cháu chắc chắn sẽ không còn là vấn đề phải lo nữa."
Lưu Lan Phương luôn mồm luôn miệng lải nhải mãi không ngừng. Bà ấy là một người phụ nữ hay mềm lòng.
Đường đá ở sân sau nhà bà ấy đã bỏ hoang rất lâu rồi. Dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại nên bình thường bà ấy không nghĩ đến việc tu sửa. Sau này có lần lúc đang đi mua thức ăn trên đường thì bà ấy nghe người ta lời ong tiếng ve bàn tán xôn xao, thế nên mới biết đến chuyện của Yến Trà rồi dẫn cậu về nhà.
Một đứa bé mới chừng này tuổi mà đã không cha không mẹ không có nhà để về rồi. Lúc làm việc còn rất nghiêm túc không hề lén lười biếng nữa chứ. Bà ấy vốn chỉ định cho Yến Trà ở tạm một tháng gì đó thôi, ai ngờ cậu thật thà được việc quá, có thể làm tiếp là sẽ làm không ngơi tay, suốt bảy ngày không nghỉ bữa nào. Ngay cả con đường đá ở sân sau cũng sửa được hơn nửa rồi.
Lưu Lan Phương gặp ai cũng khen Yến Trà thành thật nhưng số lại khổ quá.
Bà ấy còn nảy ra ý định muốn nhận Yến Trà về cho cậu ở lâu dài nữa. Bà ấy đang chờ người chồng ra ngoài làm việc của mình về để bàn bạc một chút xem nên sắp xếp như nào cho thoả đáng. Ai ngờ chồng thì chưa thấy đâu mà đã gặp được quản lý Tiểu Kim rồi.
Sự chất phác tốt bụng của Lưu Lan Phương chạm đến đáy lòng Yến Trà. Chẳng qua tâm hồn cậu đã là người trưởng thành rồi nên không lộ dáng vẻ kích động ra ngoài, chỉ thầm quyết định trong lòng rằng sau này mình ổn định lại cuộc sống và kiếm được tiền rồi chắc chắn sẽ quay về đây thăm Lưu Lan Phương một chút.
Trên đường đi nội thành Yến Trà mới biết được quản lý Tiểu Kim năm nay chỉ mới 15 tuổi thôi. Thật sự vẫn còn là một đứa trẻ con chân chính.
"15 tuổi thì sao nào? Nếu là ngày xưa thì 15 tuổi là có thể ra ở riêng tự làm chủ gia đình rồi đấy." Kim Chi ngồi trong xe, đôi chân mảnh khảnh đong đưa qua lại, hoàn toàn không có chút phong thái lãnh đạo nào.
Dáng vẻ của Kim Chi lúc này và lúc đứng trước mặt những người dân trong trấn như Lưu Lan Phương hoàn toàn khác nhau.
Trông không khác gì những cô gái bình thường. Thế là Yến Trà không nhịn được mà hỏi một câu.
Kim Chi nói như đúng rồi: "Lúc đó tôi là quản lý Tiểu Kim, còn bây giờ tôi chỉ là Kim Chi thôi. Quản lý Tiểu Kim là quản lý Tiểu Kim, Kim Chi là Kim Chi."
Yến Trà bị thái độ này của cô bé chọc cười. Cậu và Kim Chi ngồi cùng nhau. Cả hai lại trò chuyện thêm đôi chút rồi nhanh chóng trở nên thân thiết.
"Cháu đừng thấy quản lý Tiểu Kim còn trẻ tuổi mà nhầm. Cô bé cứng rắn lắm đấy. Không chỉ khôn khéo từ bé, còn được lòng người nhà họ Ẩn nữa. Tiểu Trà à, nếu cháu thật sự được chọn thì hãy yên tâm đi theo quản lý Tiểu Kim đi. Chuyện đi học và tương lai của cháu chắc chắn sẽ không còn là vấn đề phải lo nữa."
Lưu Lan Phương luôn mồm luôn miệng lải nhải mãi không ngừng. Bà ấy là một người phụ nữ hay mềm lòng.
Đường đá ở sân sau nhà bà ấy đã bỏ hoang rất lâu rồi. Dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại nên bình thường bà ấy không nghĩ đến việc tu sửa. Sau này có lần lúc đang đi mua thức ăn trên đường thì bà ấy nghe người ta lời ong tiếng ve bàn tán xôn xao, thế nên mới biết đến chuyện của Yến Trà rồi dẫn cậu về nhà.
Một đứa bé mới chừng này tuổi mà đã không cha không mẹ không có nhà để về rồi. Lúc làm việc còn rất nghiêm túc không hề lén lười biếng nữa chứ. Bà ấy vốn chỉ định cho Yến Trà ở tạm một tháng gì đó thôi, ai ngờ cậu thật thà được việc quá, có thể làm tiếp là sẽ làm không ngơi tay, suốt bảy ngày không nghỉ bữa nào. Ngay cả con đường đá ở sân sau cũng sửa được hơn nửa rồi.
Lưu Lan Phương gặp ai cũng khen Yến Trà thành thật nhưng số lại khổ quá.
Bà ấy còn nảy ra ý định muốn nhận Yến Trà về cho cậu ở lâu dài nữa. Bà ấy đang chờ người chồng ra ngoài làm việc của mình về để bàn bạc một chút xem nên sắp xếp như nào cho thoả đáng. Ai ngờ chồng thì chưa thấy đâu mà đã gặp được quản lý Tiểu Kim rồi.
Sự chất phác tốt bụng của Lưu Lan Phương chạm đến đáy lòng Yến Trà. Chẳng qua tâm hồn cậu đã là người trưởng thành rồi nên không lộ dáng vẻ kích động ra ngoài, chỉ thầm quyết định trong lòng rằng sau này mình ổn định lại cuộc sống và kiếm được tiền rồi chắc chắn sẽ quay về đây thăm Lưu Lan Phương một chút.
Trên đường đi nội thành Yến Trà mới biết được quản lý Tiểu Kim năm nay chỉ mới 15 tuổi thôi. Thật sự vẫn còn là một đứa trẻ con chân chính.
"15 tuổi thì sao nào? Nếu là ngày xưa thì 15 tuổi là có thể ra ở riêng tự làm chủ gia đình rồi đấy." Kim Chi ngồi trong xe, đôi chân mảnh khảnh đong đưa qua lại, hoàn toàn không có chút phong thái lãnh đạo nào.
Dáng vẻ của Kim Chi lúc này và lúc đứng trước mặt những người dân trong trấn như Lưu Lan Phương hoàn toàn khác nhau.
Trông không khác gì những cô gái bình thường. Thế là Yến Trà không nhịn được mà hỏi một câu.
Kim Chi nói như đúng rồi: "Lúc đó tôi là quản lý Tiểu Kim, còn bây giờ tôi chỉ là Kim Chi thôi. Quản lý Tiểu Kim là quản lý Tiểu Kim, Kim Chi là Kim Chi."
Yến Trà bị thái độ này của cô bé chọc cười. Cậu và Kim Chi ngồi cùng nhau. Cả hai lại trò chuyện thêm đôi chút rồi nhanh chóng trở nên thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.