Chương 7:
Oản lí lạt tiêu hương
29/06/2024
Yến Trà lấy lý do trước kia mình từng dùng để giải thích với người dân trong trấn ra trau chuốt rồi kể lại cho Kim Chi một lần.
Quãng đường vào nội thành có hơi lâu, lúc Kim Chi đang nhắm mắt lim dim thì Yến Trà ngồi trên xe nhìn ngắm phong cảnh không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ thuỷ tinh.
Cảnh sắc thế giới này cũng không khác thế giới của cậu nhiều lắm. Trừ việc trong trấn cổ có rất nhiều cái cổ hủ lạc hậu ra thì cậu chưa thấy thứ gì cực kỳ mới lạ.
Ví dụ như mặc dù người dân ở trấn trên trông như người của thời đại trước nhưng vẫn mặc áo ngực (trước đây trong lúc vô tình Yến Trà đã nhìn thấy Lưu Lan Phương phơi đồ lót), quần đùi, áo da, áo khoác, làm móng và uốn tóc như người ở thế giới hiện đại của Yến Trà.
Trấn trên có xe hơi, vẻ ngoài của nó cũng là kiểu nhỏ nhắn, có bốn bánh và lớp vỏ cứng như sắt. Chẳng qua là biển số xe không giống như biển số xe trong ký ức của Yến Trà.
Người của thế giới này cũng dùng điện thoại di động, chỉ là người ở trấn trên không dùng thường xuyên lắm, bởi vì điện thoại ở đây chưa phát triển đến mức có chức năng gọi video nói chuyện trên trời dưới đất mọi lúc mọi nơi. Trẻ con cũng rất hiếm khi ôm khư khư cái điện thoại không rời người. Ngày nào người dân cũng bận đầu tắt mặt tối hết lên cây rồi lại xuống sông. Không biết người ở nội thành có nghiện mạng xã hội hơn không.
Ở đây nhà nào cũng có tivi nên chạng vạng tối lúc không cần làm việc kiếm sống nữa Yến Trà bèn đi theo người dân trong trấn cùng tụ tập lại xem tivi. Trên đó chiếu hình ảnh các quốc gia và những người nổi tiếng xa lạ mà cậu không biết là ai.
Đây cũng là lý do tại sao Yến Trà cảm thấy lạ lẫm với thế giới này. Lý do chính là vì trong lòng cậu không có quá nhiều cảm giác sợ hãi.
Kim Chi dẫn Yến Trà chạy tới chạy lui trong nội thành nguyên một ngày, còn đăng ký thân phận, giải quyết xong xuôi nỗi sợ lớn nhất cho cậu.
Sau khi làm xong những chuyện đó, Kim Chi lại đưa Yến Trà tới trước một căn nhà biệt lập.
"Anh lấy hết mấy cuốn sách này về đi, có thể học được bao nhiêu thì học. Đầu tiên phải học cơ bản cái đã, chờ đến sang năm khai giải tôi sẽ tìm trường học phù hợp cho anh. Sau này anh đi theo làm việc cho tôi. Tôi được ăn một miếng thịt thì anh cũng sẽ được húp một bát canh." Kim Chi nhét cho Yến Trà một bộ sách mới, còn lấy một tấm thẻ tiết kiệm ra đưa cho cậu nữa.
"Hẳn là anh biết thẻ ngân hàng chứ nhỉ? Trong này có ba mươi nghìn đồng, coi như là tiền sinh hoạt trong khoảng thời gian này của anh. Dùng hết rồi thì anh cứ tới tìm tôi." Kim Chi xoay xoay cái thẻ trong tay. Sau khi làm nền dài dòng, bấy giờ cô bé mới đổi giọng nói: "Yến Trà, tôi cảm thấy anh làm việc cẩn thận thật thà nên mới nhận anh về. Tài sản của anh đều là của tôi hết. Hy vọng anh sẽ nhớ kỹ điều này. Bây giờ tôi có thể cho anh những thứ này thì tất nhiên tương lai cũng có thể dễ dàng lấy lại. Nếu sau này anh không muốn đi theo tôi nữa, hãy nói thẳng với tôi rồi bồi thường đúng giá là được. Đừng nên bày trò linh tinh gì, nếu không..."
Quãng đường vào nội thành có hơi lâu, lúc Kim Chi đang nhắm mắt lim dim thì Yến Trà ngồi trên xe nhìn ngắm phong cảnh không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ thuỷ tinh.
Cảnh sắc thế giới này cũng không khác thế giới của cậu nhiều lắm. Trừ việc trong trấn cổ có rất nhiều cái cổ hủ lạc hậu ra thì cậu chưa thấy thứ gì cực kỳ mới lạ.
Ví dụ như mặc dù người dân ở trấn trên trông như người của thời đại trước nhưng vẫn mặc áo ngực (trước đây trong lúc vô tình Yến Trà đã nhìn thấy Lưu Lan Phương phơi đồ lót), quần đùi, áo da, áo khoác, làm móng và uốn tóc như người ở thế giới hiện đại của Yến Trà.
Trấn trên có xe hơi, vẻ ngoài của nó cũng là kiểu nhỏ nhắn, có bốn bánh và lớp vỏ cứng như sắt. Chẳng qua là biển số xe không giống như biển số xe trong ký ức của Yến Trà.
Người của thế giới này cũng dùng điện thoại di động, chỉ là người ở trấn trên không dùng thường xuyên lắm, bởi vì điện thoại ở đây chưa phát triển đến mức có chức năng gọi video nói chuyện trên trời dưới đất mọi lúc mọi nơi. Trẻ con cũng rất hiếm khi ôm khư khư cái điện thoại không rời người. Ngày nào người dân cũng bận đầu tắt mặt tối hết lên cây rồi lại xuống sông. Không biết người ở nội thành có nghiện mạng xã hội hơn không.
Ở đây nhà nào cũng có tivi nên chạng vạng tối lúc không cần làm việc kiếm sống nữa Yến Trà bèn đi theo người dân trong trấn cùng tụ tập lại xem tivi. Trên đó chiếu hình ảnh các quốc gia và những người nổi tiếng xa lạ mà cậu không biết là ai.
Đây cũng là lý do tại sao Yến Trà cảm thấy lạ lẫm với thế giới này. Lý do chính là vì trong lòng cậu không có quá nhiều cảm giác sợ hãi.
Kim Chi dẫn Yến Trà chạy tới chạy lui trong nội thành nguyên một ngày, còn đăng ký thân phận, giải quyết xong xuôi nỗi sợ lớn nhất cho cậu.
Sau khi làm xong những chuyện đó, Kim Chi lại đưa Yến Trà tới trước một căn nhà biệt lập.
"Anh lấy hết mấy cuốn sách này về đi, có thể học được bao nhiêu thì học. Đầu tiên phải học cơ bản cái đã, chờ đến sang năm khai giải tôi sẽ tìm trường học phù hợp cho anh. Sau này anh đi theo làm việc cho tôi. Tôi được ăn một miếng thịt thì anh cũng sẽ được húp một bát canh." Kim Chi nhét cho Yến Trà một bộ sách mới, còn lấy một tấm thẻ tiết kiệm ra đưa cho cậu nữa.
"Hẳn là anh biết thẻ ngân hàng chứ nhỉ? Trong này có ba mươi nghìn đồng, coi như là tiền sinh hoạt trong khoảng thời gian này của anh. Dùng hết rồi thì anh cứ tới tìm tôi." Kim Chi xoay xoay cái thẻ trong tay. Sau khi làm nền dài dòng, bấy giờ cô bé mới đổi giọng nói: "Yến Trà, tôi cảm thấy anh làm việc cẩn thận thật thà nên mới nhận anh về. Tài sản của anh đều là của tôi hết. Hy vọng anh sẽ nhớ kỹ điều này. Bây giờ tôi có thể cho anh những thứ này thì tất nhiên tương lai cũng có thể dễ dàng lấy lại. Nếu sau này anh không muốn đi theo tôi nữa, hãy nói thẳng với tôi rồi bồi thường đúng giá là được. Đừng nên bày trò linh tinh gì, nếu không..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.