Chương 33
Đông Đô Hạ
27/06/2024
Viễn Ninh nghe được âm thanh leng kheng của vũ khí va chạm nhau ở bên ngoài. Cuộc sống trong cung từ trước tới giờ của Viễn Ninh vốn chưa từng thấy cảnh tương chém giết nhau, ngoại trừ lần trước Viễn Ninh gặp phải thích khách. Viễn Ninh ngửi được mùi máu tanh.
Phanh
Một đao kiếm xuyên thẳng vào xe ngựa, Viễn Ninh sợ hãi lùi lại, cũng may thanh kiếm không quá dài mới không làm Viễn Ninh bị thương. Chưa kịp để nàng lấy lại bình tĩnh một nhát kiếm khác lại lần nữa xuyên thủng vào xe ngựa.
Tiếng thét vang lên, một vệt máu kéo dài vương trên xe ngựa.
“Điện hạ người không sao chứ” Tô Mạt từ bên ngoài nói
“Ta không sao” Viễn Ninh run rẩy đáp lại, lúc này nàng cũng không còn tâm trạng ngồi trong xe ngựa nữa. Vén tấm rèm lên, Viễn Ninh quan sát tình hình bên ngoài.
Thích khách đã bị thị vệ giết gần như hết chỉ còn lại vài tên.
Lúc này tiểu Trung tử từ dưới gầm xe ngựa chui ra, chân tay vẫn còn run rẩy
“Điện hạ người vẫn còn sống” nói xong còn khóc nức nở
“Ngươi nói bậy bạ gì chứ, ta đương nhiên là không sao rồi” Viễn Ninh quăng cho tiểu Trung tử một cái lườm nói
Vài tên thích khách còn lại cũng dễ dàng bị khống chế
“Cởi bỏ khăn trên mặt bịn chúng xuống để ta coi đám người này là ai mà dám chặn đường hành thích điện hạ” Nhất đẳng thị vệ người được giao trọng trách hộ tống Viễn Ninh
rời kinh thành đến Nam Châu nói
Khăn che mặt được tháo ra, lộ ra hai gương mặt ngoại quốc
“Đây rõ ràng không phải người Ân Quốc” tên lính vừa nhìn thấy khuôn mặt đã kinh hô lên
“Được lắm, ngay cả người ngoại quốc mà cũng dám làm như vậy. Mau bắt sống chúng lại, đem về thẩm tra”
Dứt lời hai tên binh lính liền tiến tới lôi kéo hai tên thích khách đi, nhưng ai ngờ hai tên này đứng im không chịu nhúc nhích, cho dù có lôi
kéo thế nào cũng không chịu đi.
“Đại nhân chúng không chịu đi” tên lính mệt nhọc nói
“Vậy thì xách bọn chúng lên”
Chỉ thấy chưa kịp hành động hai tên thích
khách đã phun ra một ngụm máu đen, sau đó chết ngay tại chỗ.
“Bọn chúng tự tử” Tô Mạt nói
Viễn Ninh thấy vậy cũng chỉ cau mày lại, bỗng giọng nó tiểu Trung tử vang lên
“Điện hạ người coi” hắn chỉ cuống nơi gần bánh xe ngựa, trên mặt đất có một chiếc vòng bạc
“Ai lại đánh rơi vòng ở nơi đây” tiểu Trung tử nói
Viễn Ninh nhìn chiếc vòng rơi trên mặt đất cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi đã nhìn thấy nó ở đâu
Tiểu Trung tử nhặt chiếc vòng lên ngắm nghía “Đúng là tinh xảo”
“Đưa nó lại đây” Viễn Ninh nói, sau đó đưa bàn tay của mình ra
Tiểu Trung tử nhìn điện hạ nhà mình khó hiểu, tuy nhiên vẫn phải đem nó để trên tay Viễn Ninh
“Điện hạ là phát hiện ra chuyện gì sao” Tô Mạt thấy hành động khó hiểu của chủ tử nhà mình
liền biết được có chuyện
“Chỉ là thấy nó quen thuộc, có kho là đồ vật của ta chẳng nên” Viễn Ninh nói, sau đó đem chiếc vào cất vào trong người.
“Hiện giờ người cũng đã chết, thời gian cũng không còn sớm, mau lên đường thôi” Viễn Ninh ra lệnh
Chiếc xe ngựa cũng đã bị tàn phá, hơn nữa vừa xảy ra chuyện vừa rồi nàng cũng chẳng còn tâm trạng mà ngồi trong xe ngựa, sau đó Viễn Ninh liền cướp con ngựa của tiểu Trung
tử đem về cưỡi.
Thành Nam Châu
Viễn Ninh ngước mặt lên nhìn tấm biển đề tên thành, sau đó quay sang nhìn quang cảnh xung quanh. Nam Châu gặp nạn chưa xong, lại gặp cảnh châu chấu phá hại mùa màng, hiện giờ lương thực khan hiếm hơn bao giờ hết. Nhìn dòng người nằm lăn lộn trên nền
đất Viễn Ninh không khỏi xót xa.
huyện lệnh Nam Châu cùng đám người đã chờ sẵn, cổng thành mở ra. Viễn Ninh đáp xuống ngựa bước lên.
“Huyện lệnh Nam Châu bái kiến chi phủ đại nhân”
Lúc này tới gần hơn Viễn Ninh mới thấy rõ, thành Nam Châu vốn nghèo nàn, nay đến cả huyện lệnh ở đây cũng bần cùng không kém. Viễn Ninh có thể ước chừng vị huyện lệnh này ít ra cũng tuổi ngũ tuần, thân hình gầy nhỏ. Nhìn sơ qua, nếu đoán không lầm có lẽ
bộ quan phục này cũng phải mang ít nhất được chục năm.
Khẽ thở dài Viễn Ninh nói
“Huyện lệnh đại nhân xin đứng lên”
“Chi phủ đại nhân từ kinh thành xa xôi tới, hạ quan có gì tiếp đón không chu đáo mong đại
nhân bỏ qua”
“Không vấn đề, đại nhân chúng ta vào trong thành rồi nói chuyện sau” Viễn Ninh cảm thấy đứng ngoài cổng thành mà nói cũng bất tiện, hơn nữa xung quanh còn có đám người nằm
la liệt
Đoàn người được dẫn đi một đoạn cũng không mấy là xa
“Chi phủ đại nhân đây chính là phủ của ngài”
Viễn Ninh nhìn lên tấm bảng đề hiệu Phủ Thủ Phủ Nam Châu
Nơi đây so với vài căn phủ của địa chủ ở kinh thành còn kém xa chứ đừng nói là phủ của nàng. Nhưng nói gì thì nói, ở một nơi nghèo nàn như vậy, với căn phủ như thế này cũng
tính là xa hoa.
Ban nãy Viễn Ninh có đi lướt qua phủ chi huyện, cảm thấy căn bản nó còn tồn tàn hơn là căn phủ của mình.
Viễn Ninh lắc đầu thầm nghĩ xem ra lần này đúng là phụ hoàng thật sự muốn thử thách mình
“Huyện lệnh đại nhân nếu đã đến thì mời vào trong ngồi” Viễn Ninh nói
“Nếu chi phủ đại nhân đã nói vậy hạ quan cũng không dám từ chối” lão chắp tay nói
“Vậy mời”
Nói mời thì thật quá khoa trương, đây dẫu gì cũng là lần đầu tiên Viễn Ninh đến nơi này,
ngay cả kiến trúc bên trong còn chưa biết, làm sao mà biết đại sảnh nơi nào mà mời khách vào. Cũng may nơi đây đã được sắp xếp vài thị nữ, dưới sự chỉ dẫn của thị nữ Viễn Ninh cùng lão đại nhân mới có thể thuận lợi đến đại sảnh
“Xuống dưới mang trà lên đây”
Viễn Ninh ra vẻ nghiêm vốn có của một người chi phủ ra lệnh cho thị nữ. Cũng may, những người này như thế mà lại nghe lời răm rắp
“Không biết huyện lệnh đại nhân xưng hô như thế nào” Viễn Ninh sau khi an toạ liền quay
sang hỏi
“Hạ quan họ Nghiêu tên một chữ Khâm, đã làm huyện lệnh ở đây được ba mươi năm”
“Thì ra là Nghiêu đại nhân”
Viễn Ninh cười đáp lại, sau đó liền thở dài hỏi
“Nghiêu đại nhân đã làm huyện lệnh ở đây lâu như vậy, chắc hẳn cuộc sống của người dân Nam Châu, đại nhân đều nắm rõ trong lòng bàn tay”
“Hạ quan đã làm việc ở đây hơn ba mươi năm, cũng coi như nửa đời đã gắn bỏ ở mảnh đất Nam Châu này, cuộc sông ở nơi đây cũng được coi như là nắm rõ” Nghiêu Khâm chậm rãi nói
“Vậy Nghiêu đại nhân có thể cho ta hỏi vài chuyện?”
“Đại nhân cứ hỏi, nếu là chuyện hạ quan biết nhất định sẽ nói tất” Nghiêu Khâm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Viễn Ninh
“Được. Vậy Nghiêu đại nhân đã nhậm chức ở nơi này lâu, không biết cuộc sông của người dân ở đây là như vậy sao”
Viễn Ninh
đưa tay giơ qua một khoảng không, dường như ám chỉ cuộc sống của người dân nơi đây vốn nghèo nàn không thay đổi từ trước tới giờ
“Chẳng giấu gì đại nhân. Ban đầu ta đến Nam Châu nơi đây vẫn rất phồn vinh, nhưng chỉ sau vài năm. Trận lũ đầu tiên xuất hiện, phá hoại đời sông người dân, lại hay xảy ra hạn hán, nếu không thì cũng là nạn châu chấu phá hại màu màng. Dần dần người dân nơi đây cũng không thể nào trồng trọt, làm ăn được. Cứ như vậy lại đi lặp cho tới giờ. Sau này lại xuất hiện thổ phỉ”
Nói đến đây Nghiêu Khâm thở dài một hơi
“Chẳng nhẽ triều đình không hề cứu trợ nơi đây sao” Viễn Ninh thắc mắc hỏi
“Có triều đình đến cứu trợ, tuy nhiên đến dọc đường đa số thì cũng bị thổ phỉ cướp một nửa, nửa còn lại đến tay dân chúng thì cũng đã bị cắt bớt” nói đến gần cuối giọng Nghiêu Khâm giảm dần
“Vậy Nghiêu đại nhân có từng bẩm báo chuyện này lên triều đình?” Viễn Ninh không khỏi thắc mắc chẳng nhẽ cứ như vậy chuyện xảy ra mà không ai bẩm báo.
“Đương nhiên là có, nhưng người đưa tin đi chưa đến nửa đường liền bị sát hại.Thư thì vẫn chưa ra khỏi nơi”
Nghe nói đến đây Viễn Ninh cũng chỉ đành im lặng, xem ra không những triều đình không trong sạch mà còn có cả loạn quân thổ phỉ.
“Hạ quan nghe nói đại nhân trên đường tới Nam Châu gặp phải thích khách” Nghiêu Khâm nói
“Không sai. Không ngờ đại nhân tin tức cũng nhanh thật” Viễn Ninh không biết tại sao đến cả chuyện mình bị ám sát huyện lệnh Nam Châu đều biết
“Không giấu gì đại nhân, mặc dù Nam Châu nghèo nan, nhưng để đảm bảo an toàn cho bách tính khỏi thổ phỉ hạ quan cũng bố trí vài thám tử luôn quan sát mọi động tĩnh xung
quanh nơi này. Việc biết được tin đại nhân gặp thích khách cũng từ đó mà biết được, chỉ là không thể hộ giá. Mong đại nhân không trách phạt”
“Thì ra là vậy” mặc dù nghe Nghiêu Khâm giải thích cũng có lý nhưng Viễn Ninh vẫn không khỏi bỏ xuống nghi ngờ
“Đại nhân đi đường xa chắc hẳn cũng mệt, hạ quan cũng không dám làm phiền người. Hạ quan xin phép cáo lui”
“Được, Nghiêu đại nhân đi thong thả”
Bận rộn đến đêm mọi việc mới xong, Viễn Ninh trở về căn phòng được sắp xếp
Mới chỉ có mấy ngày mà Viễn Ninh đã cảm thấy nhớ hoàng cung, hơn nữa là trong đầu nàng luôn xuất hiện hình bóng của Ngọc Lam. Không biết hiện giờ công chúa đang làm gì, hay đã đi nghỉ hay chưa.
Nghĩ lại hiện giờ ở đây chỉ có một mình, Viễn Ninh không khỏi buồn bực. Ngoại trừ đống sách giúp nàng giải sầu, cũng chẳng còn thứ gì khác.
Buông cuốn sách trên tay xuống, Viễn Ninh thở dài một hơi nhàm chán, đang muốn bước ra khỏi phòng đi dạo Viễn Ninh liền sực nhớ ra đồ vật ban chiều nhặt được sau khi gặp thích khách.
Lôi chiếc vòng bạc từ trong túi ra, Viễn Ninh cầm nó trên tay, xoay vòng quan sát. Lúc này mới thực để ý, chiếc vòng này cùng chiếc vòng lần trước Viễn Ninh nhặt tại phòng sách
ở Trữ Tú cung y hệt nhau. Là vòng của người Di Man
Nghĩ tới đây khung cảnh hai hàng cận vệ mấy ngày trước sau khi dời Dưỡng Tâm Điện lại hiện lên trong đầu Viễn Ninh.
Hôm đó sau khi quan sát lướt qua tên cận vệ, Viễn Ninh bị một thứ vô cùng chói mắt trên
tay hắn làm phân tâm. Trong bụng còn thầm nghĩ, dạo đây cận vệ còn có xu hướng đeo
vòng tay hay sao, hơn nữa còn thầm khen hoa văn trên chiếc vòng thật đẹp, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Nay nhặt được thứ này mới khiến Viễn Ninh nhớ lại vài chuyện kì lạ đó. Cận vệ bên cạnh phụ hoàng có chiếc vòng như vậy. Hôm nay chiếc vòng này lại xuất hiện ở nơi đây, chẳng
nhẽ là trong đoàn người.
Nghĩ đến khả năng này Viễn Ninh lắc đầu, khi đó thị vệ đều đứng cách xa với xe ngựa, nếu làm rơi đồ vật cũng không gần như vậy, mà lúc đó chỉ có Tô Mạt cùng tiểu Trung tử.
Nhưng hai bọn họ thì không có khả năng, mà bên cạnh xe ngựa thì chỉ còn hai xác chết của thích khách. Nghĩ đến đây Viễn Ninh càng thêm chắc nịch hơn.
Người bên cạnh phụ hoàng có chiếc vòng này, hơn nữa chiếc vòng này còn từng xuất hiện trong Trữ Tú cung. Điều này càng khiến Viễn Ninh cảm thấy suy đoán của mình là chắc chắn đám người này là của phụ hoàng nàng phái đến. Hơn nữa, người Di Man ở cách đây xa xôi, tin tức Viễn Ninh đến Nam Châu, cùng với thời gian bọn họ di chuyển thật sự rất mất lâu. Nên chỉ có một điều là đám người này vẫn luôn ở trong Ân Quốc, hơn nữa còn nắm rất rõ tình hình nơi này.
Nhớ lại năm xưa, phụ hoàng làm sao có thể dễ dàng chiếm được vùng đất đố của Hạ Quốc, hơn nữa nơi đây lại là nơi cư ngụ của người Di Man.
Nghĩ đến đây Viễn Ninh không khỏi rét run, sau đó bật cười, nhưng trong án mắt lại ngấn lệ
“Hoá ra là vậy” nói xong Viễn Ninh lại cười lớn hơn
“Đưa ta đi xa như vậy, thì ra là muốn giết ta, haha, phụ hoàng thì ra người muốn Ninh nhi chết đến vậy sao”
lúc này vài giọt nước mắt đã sớm lăn trên má Viễn Ninh. Viễn Ninh giờ đây cảm thấy thật
chua xót, chẳng phải nàng cũng là nhi tử của phụ hoàng sao, tại sao người phải ra tay giết con của mình.
Phanh
Một đao kiếm xuyên thẳng vào xe ngựa, Viễn Ninh sợ hãi lùi lại, cũng may thanh kiếm không quá dài mới không làm Viễn Ninh bị thương. Chưa kịp để nàng lấy lại bình tĩnh một nhát kiếm khác lại lần nữa xuyên thủng vào xe ngựa.
Tiếng thét vang lên, một vệt máu kéo dài vương trên xe ngựa.
“Điện hạ người không sao chứ” Tô Mạt từ bên ngoài nói
“Ta không sao” Viễn Ninh run rẩy đáp lại, lúc này nàng cũng không còn tâm trạng ngồi trong xe ngựa nữa. Vén tấm rèm lên, Viễn Ninh quan sát tình hình bên ngoài.
Thích khách đã bị thị vệ giết gần như hết chỉ còn lại vài tên.
Lúc này tiểu Trung tử từ dưới gầm xe ngựa chui ra, chân tay vẫn còn run rẩy
“Điện hạ người vẫn còn sống” nói xong còn khóc nức nở
“Ngươi nói bậy bạ gì chứ, ta đương nhiên là không sao rồi” Viễn Ninh quăng cho tiểu Trung tử một cái lườm nói
Vài tên thích khách còn lại cũng dễ dàng bị khống chế
“Cởi bỏ khăn trên mặt bịn chúng xuống để ta coi đám người này là ai mà dám chặn đường hành thích điện hạ” Nhất đẳng thị vệ người được giao trọng trách hộ tống Viễn Ninh
rời kinh thành đến Nam Châu nói
Khăn che mặt được tháo ra, lộ ra hai gương mặt ngoại quốc
“Đây rõ ràng không phải người Ân Quốc” tên lính vừa nhìn thấy khuôn mặt đã kinh hô lên
“Được lắm, ngay cả người ngoại quốc mà cũng dám làm như vậy. Mau bắt sống chúng lại, đem về thẩm tra”
Dứt lời hai tên binh lính liền tiến tới lôi kéo hai tên thích khách đi, nhưng ai ngờ hai tên này đứng im không chịu nhúc nhích, cho dù có lôi
kéo thế nào cũng không chịu đi.
“Đại nhân chúng không chịu đi” tên lính mệt nhọc nói
“Vậy thì xách bọn chúng lên”
Chỉ thấy chưa kịp hành động hai tên thích
khách đã phun ra một ngụm máu đen, sau đó chết ngay tại chỗ.
“Bọn chúng tự tử” Tô Mạt nói
Viễn Ninh thấy vậy cũng chỉ cau mày lại, bỗng giọng nó tiểu Trung tử vang lên
“Điện hạ người coi” hắn chỉ cuống nơi gần bánh xe ngựa, trên mặt đất có một chiếc vòng bạc
“Ai lại đánh rơi vòng ở nơi đây” tiểu Trung tử nói
Viễn Ninh nhìn chiếc vòng rơi trên mặt đất cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi đã nhìn thấy nó ở đâu
Tiểu Trung tử nhặt chiếc vòng lên ngắm nghía “Đúng là tinh xảo”
“Đưa nó lại đây” Viễn Ninh nói, sau đó đưa bàn tay của mình ra
Tiểu Trung tử nhìn điện hạ nhà mình khó hiểu, tuy nhiên vẫn phải đem nó để trên tay Viễn Ninh
“Điện hạ là phát hiện ra chuyện gì sao” Tô Mạt thấy hành động khó hiểu của chủ tử nhà mình
liền biết được có chuyện
“Chỉ là thấy nó quen thuộc, có kho là đồ vật của ta chẳng nên” Viễn Ninh nói, sau đó đem chiếc vào cất vào trong người.
“Hiện giờ người cũng đã chết, thời gian cũng không còn sớm, mau lên đường thôi” Viễn Ninh ra lệnh
Chiếc xe ngựa cũng đã bị tàn phá, hơn nữa vừa xảy ra chuyện vừa rồi nàng cũng chẳng còn tâm trạng mà ngồi trong xe ngựa, sau đó Viễn Ninh liền cướp con ngựa của tiểu Trung
tử đem về cưỡi.
Thành Nam Châu
Viễn Ninh ngước mặt lên nhìn tấm biển đề tên thành, sau đó quay sang nhìn quang cảnh xung quanh. Nam Châu gặp nạn chưa xong, lại gặp cảnh châu chấu phá hại mùa màng, hiện giờ lương thực khan hiếm hơn bao giờ hết. Nhìn dòng người nằm lăn lộn trên nền
đất Viễn Ninh không khỏi xót xa.
huyện lệnh Nam Châu cùng đám người đã chờ sẵn, cổng thành mở ra. Viễn Ninh đáp xuống ngựa bước lên.
“Huyện lệnh Nam Châu bái kiến chi phủ đại nhân”
Lúc này tới gần hơn Viễn Ninh mới thấy rõ, thành Nam Châu vốn nghèo nàn, nay đến cả huyện lệnh ở đây cũng bần cùng không kém. Viễn Ninh có thể ước chừng vị huyện lệnh này ít ra cũng tuổi ngũ tuần, thân hình gầy nhỏ. Nhìn sơ qua, nếu đoán không lầm có lẽ
bộ quan phục này cũng phải mang ít nhất được chục năm.
Khẽ thở dài Viễn Ninh nói
“Huyện lệnh đại nhân xin đứng lên”
“Chi phủ đại nhân từ kinh thành xa xôi tới, hạ quan có gì tiếp đón không chu đáo mong đại
nhân bỏ qua”
“Không vấn đề, đại nhân chúng ta vào trong thành rồi nói chuyện sau” Viễn Ninh cảm thấy đứng ngoài cổng thành mà nói cũng bất tiện, hơn nữa xung quanh còn có đám người nằm
la liệt
Đoàn người được dẫn đi một đoạn cũng không mấy là xa
“Chi phủ đại nhân đây chính là phủ của ngài”
Viễn Ninh nhìn lên tấm bảng đề hiệu Phủ Thủ Phủ Nam Châu
Nơi đây so với vài căn phủ của địa chủ ở kinh thành còn kém xa chứ đừng nói là phủ của nàng. Nhưng nói gì thì nói, ở một nơi nghèo nàn như vậy, với căn phủ như thế này cũng
tính là xa hoa.
Ban nãy Viễn Ninh có đi lướt qua phủ chi huyện, cảm thấy căn bản nó còn tồn tàn hơn là căn phủ của mình.
Viễn Ninh lắc đầu thầm nghĩ xem ra lần này đúng là phụ hoàng thật sự muốn thử thách mình
“Huyện lệnh đại nhân nếu đã đến thì mời vào trong ngồi” Viễn Ninh nói
“Nếu chi phủ đại nhân đã nói vậy hạ quan cũng không dám từ chối” lão chắp tay nói
“Vậy mời”
Nói mời thì thật quá khoa trương, đây dẫu gì cũng là lần đầu tiên Viễn Ninh đến nơi này,
ngay cả kiến trúc bên trong còn chưa biết, làm sao mà biết đại sảnh nơi nào mà mời khách vào. Cũng may nơi đây đã được sắp xếp vài thị nữ, dưới sự chỉ dẫn của thị nữ Viễn Ninh cùng lão đại nhân mới có thể thuận lợi đến đại sảnh
“Xuống dưới mang trà lên đây”
Viễn Ninh ra vẻ nghiêm vốn có của một người chi phủ ra lệnh cho thị nữ. Cũng may, những người này như thế mà lại nghe lời răm rắp
“Không biết huyện lệnh đại nhân xưng hô như thế nào” Viễn Ninh sau khi an toạ liền quay
sang hỏi
“Hạ quan họ Nghiêu tên một chữ Khâm, đã làm huyện lệnh ở đây được ba mươi năm”
“Thì ra là Nghiêu đại nhân”
Viễn Ninh cười đáp lại, sau đó liền thở dài hỏi
“Nghiêu đại nhân đã làm huyện lệnh ở đây lâu như vậy, chắc hẳn cuộc sống của người dân Nam Châu, đại nhân đều nắm rõ trong lòng bàn tay”
“Hạ quan đã làm việc ở đây hơn ba mươi năm, cũng coi như nửa đời đã gắn bỏ ở mảnh đất Nam Châu này, cuộc sông ở nơi đây cũng được coi như là nắm rõ” Nghiêu Khâm chậm rãi nói
“Vậy Nghiêu đại nhân có thể cho ta hỏi vài chuyện?”
“Đại nhân cứ hỏi, nếu là chuyện hạ quan biết nhất định sẽ nói tất” Nghiêu Khâm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Viễn Ninh
“Được. Vậy Nghiêu đại nhân đã nhậm chức ở nơi này lâu, không biết cuộc sông của người dân ở đây là như vậy sao”
Viễn Ninh
đưa tay giơ qua một khoảng không, dường như ám chỉ cuộc sống của người dân nơi đây vốn nghèo nàn không thay đổi từ trước tới giờ
“Chẳng giấu gì đại nhân. Ban đầu ta đến Nam Châu nơi đây vẫn rất phồn vinh, nhưng chỉ sau vài năm. Trận lũ đầu tiên xuất hiện, phá hoại đời sông người dân, lại hay xảy ra hạn hán, nếu không thì cũng là nạn châu chấu phá hại màu màng. Dần dần người dân nơi đây cũng không thể nào trồng trọt, làm ăn được. Cứ như vậy lại đi lặp cho tới giờ. Sau này lại xuất hiện thổ phỉ”
Nói đến đây Nghiêu Khâm thở dài một hơi
“Chẳng nhẽ triều đình không hề cứu trợ nơi đây sao” Viễn Ninh thắc mắc hỏi
“Có triều đình đến cứu trợ, tuy nhiên đến dọc đường đa số thì cũng bị thổ phỉ cướp một nửa, nửa còn lại đến tay dân chúng thì cũng đã bị cắt bớt” nói đến gần cuối giọng Nghiêu Khâm giảm dần
“Vậy Nghiêu đại nhân có từng bẩm báo chuyện này lên triều đình?” Viễn Ninh không khỏi thắc mắc chẳng nhẽ cứ như vậy chuyện xảy ra mà không ai bẩm báo.
“Đương nhiên là có, nhưng người đưa tin đi chưa đến nửa đường liền bị sát hại.Thư thì vẫn chưa ra khỏi nơi”
Nghe nói đến đây Viễn Ninh cũng chỉ đành im lặng, xem ra không những triều đình không trong sạch mà còn có cả loạn quân thổ phỉ.
“Hạ quan nghe nói đại nhân trên đường tới Nam Châu gặp phải thích khách” Nghiêu Khâm nói
“Không sai. Không ngờ đại nhân tin tức cũng nhanh thật” Viễn Ninh không biết tại sao đến cả chuyện mình bị ám sát huyện lệnh Nam Châu đều biết
“Không giấu gì đại nhân, mặc dù Nam Châu nghèo nan, nhưng để đảm bảo an toàn cho bách tính khỏi thổ phỉ hạ quan cũng bố trí vài thám tử luôn quan sát mọi động tĩnh xung
quanh nơi này. Việc biết được tin đại nhân gặp thích khách cũng từ đó mà biết được, chỉ là không thể hộ giá. Mong đại nhân không trách phạt”
“Thì ra là vậy” mặc dù nghe Nghiêu Khâm giải thích cũng có lý nhưng Viễn Ninh vẫn không khỏi bỏ xuống nghi ngờ
“Đại nhân đi đường xa chắc hẳn cũng mệt, hạ quan cũng không dám làm phiền người. Hạ quan xin phép cáo lui”
“Được, Nghiêu đại nhân đi thong thả”
Bận rộn đến đêm mọi việc mới xong, Viễn Ninh trở về căn phòng được sắp xếp
Mới chỉ có mấy ngày mà Viễn Ninh đã cảm thấy nhớ hoàng cung, hơn nữa là trong đầu nàng luôn xuất hiện hình bóng của Ngọc Lam. Không biết hiện giờ công chúa đang làm gì, hay đã đi nghỉ hay chưa.
Nghĩ lại hiện giờ ở đây chỉ có một mình, Viễn Ninh không khỏi buồn bực. Ngoại trừ đống sách giúp nàng giải sầu, cũng chẳng còn thứ gì khác.
Buông cuốn sách trên tay xuống, Viễn Ninh thở dài một hơi nhàm chán, đang muốn bước ra khỏi phòng đi dạo Viễn Ninh liền sực nhớ ra đồ vật ban chiều nhặt được sau khi gặp thích khách.
Lôi chiếc vòng bạc từ trong túi ra, Viễn Ninh cầm nó trên tay, xoay vòng quan sát. Lúc này mới thực để ý, chiếc vòng này cùng chiếc vòng lần trước Viễn Ninh nhặt tại phòng sách
ở Trữ Tú cung y hệt nhau. Là vòng của người Di Man
Nghĩ tới đây khung cảnh hai hàng cận vệ mấy ngày trước sau khi dời Dưỡng Tâm Điện lại hiện lên trong đầu Viễn Ninh.
Hôm đó sau khi quan sát lướt qua tên cận vệ, Viễn Ninh bị một thứ vô cùng chói mắt trên
tay hắn làm phân tâm. Trong bụng còn thầm nghĩ, dạo đây cận vệ còn có xu hướng đeo
vòng tay hay sao, hơn nữa còn thầm khen hoa văn trên chiếc vòng thật đẹp, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Nay nhặt được thứ này mới khiến Viễn Ninh nhớ lại vài chuyện kì lạ đó. Cận vệ bên cạnh phụ hoàng có chiếc vòng như vậy. Hôm nay chiếc vòng này lại xuất hiện ở nơi đây, chẳng
nhẽ là trong đoàn người.
Nghĩ đến khả năng này Viễn Ninh lắc đầu, khi đó thị vệ đều đứng cách xa với xe ngựa, nếu làm rơi đồ vật cũng không gần như vậy, mà lúc đó chỉ có Tô Mạt cùng tiểu Trung tử.
Nhưng hai bọn họ thì không có khả năng, mà bên cạnh xe ngựa thì chỉ còn hai xác chết của thích khách. Nghĩ đến đây Viễn Ninh càng thêm chắc nịch hơn.
Người bên cạnh phụ hoàng có chiếc vòng này, hơn nữa chiếc vòng này còn từng xuất hiện trong Trữ Tú cung. Điều này càng khiến Viễn Ninh cảm thấy suy đoán của mình là chắc chắn đám người này là của phụ hoàng nàng phái đến. Hơn nữa, người Di Man ở cách đây xa xôi, tin tức Viễn Ninh đến Nam Châu, cùng với thời gian bọn họ di chuyển thật sự rất mất lâu. Nên chỉ có một điều là đám người này vẫn luôn ở trong Ân Quốc, hơn nữa còn nắm rất rõ tình hình nơi này.
Nhớ lại năm xưa, phụ hoàng làm sao có thể dễ dàng chiếm được vùng đất đố của Hạ Quốc, hơn nữa nơi đây lại là nơi cư ngụ của người Di Man.
Nghĩ đến đây Viễn Ninh không khỏi rét run, sau đó bật cười, nhưng trong án mắt lại ngấn lệ
“Hoá ra là vậy” nói xong Viễn Ninh lại cười lớn hơn
“Đưa ta đi xa như vậy, thì ra là muốn giết ta, haha, phụ hoàng thì ra người muốn Ninh nhi chết đến vậy sao”
lúc này vài giọt nước mắt đã sớm lăn trên má Viễn Ninh. Viễn Ninh giờ đây cảm thấy thật
chua xót, chẳng phải nàng cũng là nhi tử của phụ hoàng sao, tại sao người phải ra tay giết con của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.